Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Giang sơn như thử đa kiêu - Hồi 150

Giang sơn như thử đa kiêu
Trọn bộ 334 hồi
Hồi 150: Cuộc Ám Sát Bất Đắc Dĩ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-334)

Ánh đèn chập chờn mà nhu hòa, chiếu lên khuôn mặt tuyệt mỹ như ảo mộng của Tô Phỉ Thải Vi, làm trong lòng người ta không khỏi khe khe rung động. Hôm nay nàng mặc y phục hết sức rộng rãi, một bộ áo ngủ màu tím sẫm tùy ý khoác lên thân thể, hiện ra sức hấp dẫn trí mạng của nữ nhân thành thục. Từ trong cổ áo rộng buông thong đó Dương Túc Phong gần như có thể nhìn thấy song nhũ rung rung của nàng, cũng có lẽ là bên trong không có nội y bó buộc, cho nên trông hết sức sinh động. Trong lúc vô ý rung lên đó liền có thể khiến nam nhân dục hỏa thiêu đốt, nhưng thần tình bản thân Tô Phỉ Thải Vi lại vẫn nghiêm trang đứng đắn như vậy, cho dù tỏ ra rất ôn nhu, nhưng không hề toát ra vẻ yêu kiều của nữ nhi, loại hấp dẫn của thân thể và thần tình tương phán lớn, tạo thành vẻ ngoải cơ bản của nữ vương bệ hạ.

Sự kiên cường trầm tĩnh nghiêm nghị thần sắc bất khả xâm phạm của nàng tựa như nói rõ, bất kể là lúc nào chỗ nào, nàng đều là nữ vương cao cao tại thượng, người khác chỉ có thể phục dưới chân của nàng, từ phía dưới ngửa mặt nhìn nàng. Nàng đã quen với nhân vật này, hơn nữa không thể thoát ra trong nhân vật đó, vì giữ gìn nhân vật có được tất cả này, nàng có thể hi sinh tất cả những cái khác.

Tô Phỉ Thải Vi đặc nước đường lên trên bàn trước mặt Dương Túc Phong, như cố tính như vô ý liếc mắt lên trên bàn một cái, hơi có chút kinh ngạc nói: "Ngài viết cái gì lên trên này vậy? Cơ cấu chính quyền tương lai của Tô Khắc La sao?"

Dương Túc Phong lắc đầu, dưới người từ trong chiếc ghế bành lớn đứng lên, đem những tờ giấy tô vẽ lung tung bên trên thu lại, nói qua loa: "Không phải, là toàn bộ khu vực dưới quyền không chế của quân Lam Vũ, đương nhiên cũng bao gồm Tô Khắc La, tới lúc đó nữ vương có thể an tâm tĩnh dưỡng rồi, công việc của nàng sẽ có rất nhiều người gánh vác, mặc dù bọn họ không làm tốt được như nữ vương, bất quá sau khi rèn luyện một chút, hẳn là cũng không tệ, sức khỏe của nữ vương quan trong hơn mà!"

Tô Phỉ Thải Vi khẽ nhíu mày, nhẹ giọng nói: "Nhưng ... cải biến của ngải tựa hồ rất lớn."

Dương Túc Phong ung dung nói: "Không sao cả, lúc bắt đầu mọi người có thể sẽ có chút không quen, nhưng dần dần bọn họ sẽ nhận ra được chỗ tốt trong đó, tam quyền phân lập chính là tư tưởng cốt lõi của cơ cấu chính quyền này. Lập pháp, tư pháp, hành pháp ba loại quyền lực này phải tách rời, độc lập vận hành với nhau, quốc gia mới có thể duy trì ổn định và hòa bình lâu dài.

Trong mắt của Tô Phải Thái Vi từ từ lộ ra chút vẻ hồ nghi, nhưng rất nhanh liền biến mất, tựa như là vô thức lẩm bẩm: "Thế sao? Ta không biết tam quyền phân lập là gì... À, đêm khuya rồi, ta không làm phiền giấc ngủ của ngài nữa, ngài mai Ca Thư Lam sẽ tới Tế Liễu doanh ở ngoài thành, ta phải tới đó thăm quân đội Tô Khắc La của chúng ta, cổ vũ bọn họ chiến đấu tiễn diệt Tác Đán La Kiệt, nếu như ngài rảnh rỗi, ta muốn ngài cũng đi cùng ta.."

Dương Túc Phong đang cúi đầu chỉnh lý văn kiện trên bàn, đầu cũng không ngẩng lên nói:" Ta đi? Nhưng đó là chuyện của Tô Khắc La các vị..."

Trên mặt Tô Phỉ Thải Vi chùm lên một tầng ửng hồng nhạt nhạt, tựa hồ bởi vì xấu hổ, giọng nói của nàng của có chút khác thường, âm thanh gần như không thể nghe thấy: "Nhưng... ngài là.... là trượng phu của ... của..."

Trên mặt Dương Túc Phong lộ ra vẻ đã hiểu, lập tức đánh lên miệng của mình, triển lộ ra nụ cười vui mừng có chút ngây ngô, vội nói: "Nữ vương.. nàng muốn tuyên bố với bọn họ chuyện này sao? Ta còn cho rằng nàng không muốn đấy!...."

Tô Phỉ Thải Vi mặt đầy xấu hổ, xoay người đi, nói nhanh: "Tóm lại, ngày mai ngài nhất định phải đi cùng với ta."

Dương Túc Phong hưng phấn vô cùng, gấp gáp nói: "Nhất định đi, ta nhất định sẽ đi..."

Đột nhiên nhớ tới điều gì, vội kêu lên: "Từ từ đã."

Bóng người Tô Phỉ Thải Vi hơi rung lên một chút, còn mắt nháy lên kịch liệt mấy lượt, đầu không quay lại hỏi: "Làm sao vậy?"

Dương Túc Phong từ đằng sau đuổi theo, đem một quển sách nhỏ ghi chép thủ công cho nàng, thần sắc nghiêm túc nói: "Đây là là một quyển sách nhỏ ta cho người viết, nội dung chủ yếu bên trong có một số tư tưởng và nghiên cứu có liên quan tới chiến tranh, ta lấy cho nó một cái tên, gọi là (chiến tranh luận), làm phiền nàng gửi cho tướng quân Ca Thư Lam, nói là lễ vật ta tặng cho y, chúc y lần này tấn công thành Bạch Thạch khai kỳ đắc thắng."

Tô Phỉ Thải Vi thầm thở dài nhẽ nhõm, nhận lấy quyển sách nhỏ, thấp giọng nói: "Ta biết rồi, ta nhất định sẽ đưa cho y, ta thay y đa tạ hảo ý của ngài."

Dương Túc Phong gật đầu, rất nhanh liền phát giác ra sác mặt Tô Phỉ Thải Vi có chút nhợt nhạt, ân cần nói: "Nàng làm sao vậy? sắc mặt của nàng thật trắng..."

Tô Phỉ Thải Vi cúi đầu nói: "Ta... nghĩ tới rất nhanh có thể nhìn thấy bộ đội của chính mình, ta có chút kích động... xin lỗi, làm ngài chê cười rồi..."

Dương Túc Phong thâm tình nói: "Nàng nghỉ ngơi cho tốt, thời gian này nàng đúng là chịu quá nhiều khổ cực rồi."

Tô Phỉ Thải Vi len lén vỗ vỗ ngực của mình, sau đó cúi đầu rất nhanh rời đi.

Dương Túc Phong nhìn theo bóng lưng của nàng, ánh mắt tỏ ra có chút thương xót và đau khổ, một hồi lâu mới chậm rãi trở về sau bàn.

Tư Cơ Bối Ni lặng lẽ tiến tới trước mặt y, đưa cho y một bức điện báo từ Phong Phi Vũ.

Bi thương trong con mắt Dương Túc Phong dần dần biến thành loại ánh mắt sắc bén, thầm duyệt kỹ cảng văn tự tren điện báo xong, y chậm rãi gạnh một dấu chép màu đỏ lớn trên ví trị của Tế Liễu doanh.

"Hành động nhất định phải nhanh, phải bí mật, quyết đoán, không để lại người sống, uy lực của liên hoàn nỏ không dưới súng lục k54, hơn nữa không có tiếng động, các ngươi phải sử dụng thuần thục." Dương Túc Phong trầm tĩnh nói, giọng ép rất thấp nhưng rất uy nghiêm.

Tư Cơ Bối Ni gật đầu, cũng hạ giọng hồi đáp: "Vâng"

Sắc mặt Dương Túc Phong dần dần trở nên âm trầm, nghĩ một lúc lại nói: "Phía Mễ Nặc Tư đại nhân bố trí thế nào rồi?"

Tư Cơ Bối Ni nói: "Đã an bài rồi, ngày mai khi ngài và nữ vương xuất phát, ít nhất cũng có một vạn quần chúng sắp hàng ở hai bên đường hoan nghênh hai người. Bọn họ đều sẽ chứng kiến ngài và nữ vương bệ hạ hết sức thân thiết, lại vô cùng ân ái trở về. Ngày mai báo chí cũng sẽ nhiệt tình tô vẽ chuyện của ngài, đem lời hứa của nữ vương biến thành sự thật ván đã đóng thuyền, không một ai dám thay đổi nghi ngờ chất vấn nữa.

Dương Túc Phong chậm rãi gật đầu, đối với thủ đoạn của Mễ Nặc Tư Lương cách, y đã hết sức rõ ràng rồi, vị chính khách già này có thể đầu quân mình đích xác giúp mình không ít chuyện, nếu luận thủ đoạn, Tô Phỉ Thải Vi còn thiếu một chút hỏa hầu.

Bất quá, xét thấy sự tình trọng đại, Dương Túc Phong phải hết sức cẩn thận, vì thế y dặn dò thêm lần nữa: "Nói với Phong Phi Vũ, không phải lo cho sự an toàn của ta, không phải xông thẳng vào doanh trướng chủ soái, chuyện của ta, ta có thể tự mình ứng phó, nếu không sẽ làm loạn kế hoạch của ta. Việc hắn phải làm là khống chế một vạn người này, không thể để bọn họ bắn tin ra bên ngoài."

Tư Cơ Bối Ni gật đầu, hành quân lễ rồi xoay người rời đi.

Sắc mặt Dương Túc Phong lại tà từ trở nên càng thêm nghiêm túc.

Tiết Tư Khỉ đột nhiên đi vào, bước chân hết sức nhanh nhẹn, nhưng sắc mặt lại không tốt lắm.

Dương Túc Phong hồ nghi hỏi: "Làm sao thế? Bố trí của các nàng tựa hồ gặp phải khó khăn gì? Quân trang không vừa người?"

Tiết Tư Khỉ mặt không chút biểu tình nói: "Thiếp phụng lệnh tiểu phượng tỷ tỷ tới nói với chàng, Tô tỷ tỷ đã hạ sinh bình yên rồi, bất quá là một nữ nhi, chàng hiện giờ đã là cha rồi." Lời vừa nói xong, nàng liền phất tay ra ngoài.

Một niềm vui không cách nào diễn tà từ từ thấm qua toàn thân Dương Túc Phong, y chỉ cảm thấy trong đầu đều là tâm tình vui sướng, đem những âm u và âm mưu quét sạch: "Mình làm cha rồi!" Trong đầu Dương Túc Phong chuyển động lật đi lật lại niềm vui này, đến nỗi cả đêm cũng không ngủ được, khó khăn chờ được tới sáng, mới phát hiện ra hôm nay không ngờ là một ngày trời trong rất đẹp.

Cũng có lẽ là làm khổ thời gian quá dài, sấm chớp bão bùng bao chùm thiên không thành Duy Tư Nạp cuối cùng cũng bắt đầu mệt mỏi rồi. Ở ngày hôm đó, bầu trời Duy Nạp Tư hiếm hoi lộ ra màu lam trong vắt, bầu trời vạn dặm không mây, thực sự là thời tiết tốt chưa từng có.

Chín giờ sáng, dưới sự tháp tùng của Dương Túc Phong, lần đầu tiên sau cuộc chiến nữ vương Tô Khắc La xuất hiện trong tầm mắt của nhân dân Tô Khắc La, dưới sự hộ tống của vệ đội cung đình Tô Khắc La và cảnh vệ liên quân Lam Vũ, hai người ngồi trong khoang xe ngựa rộng rãi, chầm chầm đi qua con đường chính của thành Duy Nạp Tư. Cũng không biết vì sao, cư dân thành Duy Nạp Tư lại biết trước tin tức nữ vương bệ hạ đi tuần, đã tự phát chờ đợi ở hai bên đường, tay cầm hoa tơi, đợi bọn họ tới. Trong sự vây quanh của bọn họ, tốc độ tiến lên của đội xe hết sức chậm chạp, mà trong người xem cũng phát ra âm thành đinh tai nhức óc, phảng phất như muốn bao phủ cả đội xe.

Tô Phỉ Thải Vi hôm nay trang phục lộng lẫy, mặc cả bộ lễ phục nữ vương Tô Khắc La, trông thật mỹ lệ và lãnh diễm, lại thật cao ngạo và đoan trang, nàng chính là hóa thân của nữ thần Duy Nạp Tư của Tô Khắc La. Mỗi một động tác, mỗi một ánh mắt của nàng, đèu đổi lấy tiếng hoan hộ vang đội, đối với quần chúng tự phát sắp hàng hoan nghênh, vị nữ vương bệ hạ của Tô Khắc La tỏ ra có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại trở nên thản nhiên, chỉ thỉnh thoảng vẫy tay với đám đông bốn phía, coi như đáp lại sự nhiệt liệt hoan hô của bọn họ.

Dương Túc Phong sắc mặt bình tĩnh ngồi ở bên cạnh nàng, đầy hứng thú nhìn tất cả được Mễ Nặc Tư An Lương Cách an bài ở trước mắt, trong lòng thoáng chút cảm than, Tô Phỉ Thải Vi đáng thương không hề biết huyền cơ trong đó. Y không mặc đồng phục thiếu tướng hải quân đế quốc Đường Xuyên như trước đây, mà thay bộ đồng phục tượng tướng lục quân quân Lam Vũ, bộ trang phục này những người dân Tô Khắc La trước nay chưa từng nhìn thấy, trên trang phục xanh thẩm phẳng phiu, điểm xuyết đủ thứ huy chương và dáu hiệu, trên quân hàm ba ngôi sao vàng sáng lấp lánh trông rất có tinh thần, uy vũ mạnh mẽ.

"Đúng là một cặp trời sinh!" Có người xem thấp giọng tự thì thầm, nhưng tiếng thì thẩm đó cũng lại vừa khéo truyền tới tai Tô Phỉ Thải Vi và Dương Túc Phong. Sắc mặt Tô Phỉ Thải Vi bất giác có chút không tự nhiên, tựa hồ hơi ửng hồng chỉ có Dương Túc Phong coi như không nghe thấy, thần sắc cũng không có chút biến hóa nào.

"Mọi người mau tới xem đi! Dương tướng quân và nữ vương bệ hạ của chúng ta đúng là tuân nam mỹ nữ, giai ngẫu trời sinh!" Có người lớn giọng hô lên, lập tức dẫn tới đồng tình của quần chúng vây quanh. Trong con mắt bọn họ, Tô Phỉ Thải Vi đích xác đẹp như thiên tiên, nhưng Dương Túc Phong cũng không kém, mặc dù tốt cũng nhờ chút hào quang của quân trang, nhưng cũng là tuấn tú hiễm có rồi, quan trọng hơn nữa là, y còn là quan chỉ huy tối cao của quân Lam Vũ nắm trong tay trăm vạn hùng binh.

"Tô Phỉ, nếu như nàng thấy không thoải mái, sai người của vệ đội cung đình giải tán bọn họ đi là được rồi." Dương Túc Phong thấy sắc mặt không tốt lắm, nhỏ giọng quan tâm nói.

Tô Phỉ Thải Vi không trả lời, chỉ chậm rãi lắc đầu, trong con mắt xanh thẫm sâu thẳm tựa hồ có chút hoang mang.

"Chỉ có tướng quân Dương Túc Phong, mới xứng với nữ vương của chúng ta! Nếu ai muốn phá hỏng cuộc hôn nhân này, người Tô Khắc La sẽ không để yên cho hắn! Mọi người nói xem có phải không?" Trong tiếng ồn ào náo nhiệt, lại có người dùng tiếng giọng nói chói tai hét lớn lên, tựa hồ muốn đem các âm thanh khác ép xuống, giọng nói này lập tức mang tới rất đáp lại càng lớn hơn. Rất nhiều người gào lên như điên, chứ như chỉ có dùng giọng nói mới biểu đạt được quyết tâm của chính mình.

Tô Phỉ Thải Vi khẽ khép mắt lại, một giọt nước mắt trong suốt lặng lẽ nhỏ xuống, nhưng lại bị nàng mau chóng lau đi.

Dưới sự chỉ huy của lão tướng quân Tô Phỉ Mã Ni, quan binh vệ đội cung dình Tô Khắc La bắt đầu từ từ đem những quần chúng vây quanh ngăn ở hai bên đường, nhưng vẫ có không ít người ùn ùn kéo tới, tựa hồ muốn mắt thấy tình cảnh hiếm có này, rất nhiều người thậm chí còn từ xa kêu lên:" Nữ vương bệ hạ và trượng phu xuất du (đi ra ngoài) kia!" Loại lời nói cực kỳ thẳng thắn này mang tới sức sát thương vô cùng, tức thì làm cả thành Duy Nạp Tư sôi trào cả lên, rất nhiều người vốn đứng ngây ra tại cũng cũng không ngăn được dụ hoặc, lôi kéo nhau góp miệng gào lên.

Tin tức nữ vương bệ hạ và trượng phu xuất tuần trong chớp mắt truyền khắp cả thành Duy Nạp Tư, dẫn tới đại hỗn loạn của thành Duy Nạp Tư, tới đâu cũng là những người dân hưng phấn kể cho nhau, chẳng những là cư dân đang ở trong nhà, dù là công nhân đi làm ở nhà xưởng cũng vội vàng chạy tới, ngay cả những ông chủ cửa hàng cũng hối hả chảy ra xem, đội xe còn chưa đi được tới địa phương cách hoàng cung một nghìn mét, hai bên đường đã đông nghẹt tới một nước cũng không chảy qua được rồi.

Trên trán lão tướng quân Tô Phỉ Mã Ni toàn bộ đều là mồ hôi lạnh, loại tình cảnh này ông ta trước này chưa từng có gặp phải, mà ông ta đã đảm nhận chức quan chỉ huy vệ đội hoàng cung đã được hơn mười năm rồi, quang cảnh lớn như thế này vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Ông ta không thể không hạ lệnh phái thêm đội ngũ, vất vả từ trong đám đông mỏ ra một con đường. Các chiến sĩ của đội cảnh vệ quân Lam Vũ thì trầm tĩnh thủ vệ tại bốn phía quanh xe đội, bọn họ kéo mũ sắt xuốn rất thấp chỉ thỉnh thoảng mới ngẩng đầu lên quan sát tình hình bốn phía.

Mất đủ ba tiếng đồng hồ, cỗ xe ngựa Tô Phỉ Thải Vi và Dương Túc Phong ngồi mới thoát khỏi sự vây bám của cư dân Duy Nạp Tư, thuận lợi rời khỏi cửa thành Duy Nạp Tư, mà lúc này đã là mười hai giờ mười phút rồi. Mặt trời đẹp đẽ lên cao, ánh mặt trời mùa thu chiếu lêm người khiến toàn thân tràn trề thoải mái. Sắc thu ngoài thành Duy Nạp Tư hết sức mê người, lá đô trên rất nhiều dãy núi trung điệp tràn ra đã nhuộm tầng tầng lớp lớp, gió thu cũng đặc biệt ôn nhu, thổi lên mặt người giống như cánh tay tình nhân đang nhẹ nhàng vuốt ve.

Vị trí của Tế Liệu Doanh ở nơi cách phái đông thành Duy Nạp Tư không tới hai mgươi dặm, nhưng do thế núi nhấp nhô, từ thành Duy Nạp Tư căn bản không thể nhìn thấy tình hình của Tế Liễu doanh. Muốn tới được Tế Liễu doanh trước tiên phải qua một một vùng núi đồi nhấp nhô. Đội xe chậm rãi tiến lên trên con đường núi rộng rãi, Dương Túc Phong tham lam thưởng thức sắc thu Tô Khắc La.

"Mọi người mau tới xem đi! Nữ vương bệ hạ và trượng phu ra ngoài dạo chơi kia!" Trong rặng núi yên ắng, đột nhiên truyền tới một tiếng hô hoán nhu vậy, thế là giữa núi non cũng bổng nhiên ồn ã cả lên, rất nhiều người Tô Khắc La đang làm việc trên núi bỏ cuốc hoặc là lưỡi liền xuống, đứng trên đất đai của mình nhìn xa đội chậm rãi tiến lên, có một số người thầm chí còn thành kính quỳ xuống, hướng đội xe khấu đầu, lặgn lẽ chúc phúc cho nữ vương bệ hạ.

Tế Liễu doanh trong tầm mắt, Ca Thư Lam sớm đã đợi ở bên ngoài quân doanh.

Nhiều ngày không gặp trông Ca Thư Lam đen thêm một chút, cường tráng thêm một chút, mặc dù vẫn lùn thấp, nhưng sts khí toàn thân phát tán ra lại phảng phất càng thâm nồng liệt rồi. Căn cứ vào mệnh lệnh của Tô Phỉ Thải Vi mấy ngày trước, hắn đã được bổ nhiệm làm phó tổng chỉ huy quân đội Tô Khắc La, hắn toàn thân quân phục, trông tinh thần tràn trề, đâu chí dâng trào.

Dương Túc Phong đánh giá thần sắc Ca Thư Lam một cách cẩn thạn, không phát hiện ra bất kỳ điều gì khác thường, y theo sau lưng Tô Phỉ Thải Vi, thần thái ung dung cùng Ca Thư Lam nắm tay, cười tủm tỉm nói:" Tướng quân Ca Thư Lam, ngài là quân nhân xuất sắc nhất của Tô Khắc La, đối với nữ vương lại một lòng trung thành, vận mệnh của Tô Khắc La giao vào trong tay của ngài đó.

Ca Thư Lam cần thận trầm tĩnh nói:" Đây là điều tôi nên làm, vì Tô Khắc La, tôi sẵn lòng hi sinh mọi thứ của mình."

Dương Túc Phong gật đầu, tán thưởng nói: "Đây mới là bản sắc của quân nhân."

Ca Thư Lam làm động tác mời, lễ mạo nói: "Mời tới doanh trướng trung quân của tôi."

Dương Túc Phong gật đầu, theo phía đằng sau Tô Phỉ Thải Vi.

Ca Thư Lam nói với phó quan bên cạnh: "Chào hỏi cẩn thận các huynh đệ của quân Lam Vũ, bọn họ đều là công thần của Tô Khắc La."

Phó quan kia khỏe khoắn hồi đáp: "Vâng! Tuân lệnh tướng quân!"

Dương Túc Phong lơ đênh quay đầu nhìn người phó quan kia, chỉ thấy hắn lưng hổ eo gấi, trên mặt có rất nhiều vết thương, trên cánh tay trần có săm hình hai con rắn, còn lè lưỡi ra, sống động như thật.

Tựa hồ nhìn thấy thần sắc hồ nghi của Dương Túc Phong, Ca Thư Lam lãnh đạm nói:" Những người này đều từ Thập Vạn Đại Sơn tới, đều giữ lại một số phong tục tập quán của bản thân, tôi đang để bọn họ dần dần cái thiện, bất quá còn cần một khoảng thời gian, Dương tướng quân! Mời.

Dương Túc Phong gật đầu, thong thả nói:" Những người này chính là chiến sĩ rất tốt, nếu như có thể huấn luyện kỹ càng, sau này sẽ thành chủ lực của quân đội Tô Khắc La đó! Tương quân Ca Thư Lam, không cần khách khím mời ngài."

Ca Thư Lam lễ mạo nói: "Mời ngài trước!"

Dương Túc Phong gật đầu, nhấc chân tiến vào doanh trướng trung quân.

Nhẹ nhàng, phảng phất như có một cảm giác lạnh lẽo dừng ở trên cổ của y, Dương Túc Phong quay đầu lại nhìn, liền phát giác hai bên cổ của mình có thêm hai thanh loan đoan dài mỏng, chính là hai binh sĩ mặc quân phục Tô Khắc La, tên người bọn họ đều mang sát khí nồng nặc, còn ánh mắt âm lãnh làm Dương Túc Phong tin rằng bọn họ tuyết đối không phải đơn giản là bày trò đùa.

Dương Túc Phong thần sắc bình tĩnh, nhún vái nói với Ca Thư Lam ở đằng sau: "Ca Thư Lam, ta không hiếu ý tứ của ngài."

Ca Thư Lam không hồi đáp, mặt vẫn như không phất tay, hai binh sĩ kia đẩy Dương Tức Phong vào trong doanh trưởng, cơ hồ đẩy y ngã xuống mặt đất. Dương Túc Phong loạng choạng một chút mới đứng vững được, phát hiện ra Tô Phỉ Thải Vi đã thần sắc trang nghiêm ngồi ngay ngắn trên ghế chủ tọa, sắc mặt lạnh lùng nhìn thẳng vào mình.

Dương Túc Phong cười khổ nói: "Tô Phỉ, các người làm thế này là sao?"

Tô Phỉ Thải Vi lạnh lùng nói: "Chúng ta muốn cái mạng của ngươi."

Dương Túc Phong thoáng ngây người, rồi lập tức hiểu ra, phẫn nộ nói: "Nàng.... nàng... ta cứu nàng, cứu Tô Khắc La, nàng lại giết ta ư?"

Tô Phỉ Thải Vi đứng bật dậy, duỗi ngõn tay thon thả ra, hung dữ chỉ vào y, nói lạnh như băng: "Không sai, là ngươi cứu ta, nhưng ta đã dùng Tô Phỉ Mã Vận thực hiện lời hứa của ta. Ngươi nói ngươi cứu Tô Khắc La? Đúng là hoang đường! Là ngươi muốn hủy Tô Khắc La! Ngươi không những chiếm quyền lực của thành Nhật Chiếu, hơn nữa còn muốn giải phóng nô lệ, làm hỏng căn cơ của Tô Khắc La, ngươi nói..."

Dương Túc Phong giận tới mức bật cười, thần sắc phẫn nộ dần dần mất đi, ngữ khí bình tĩnh mà chậm rãi nói: "Tô Phỉ Thải Vi, uổng cho ta hết lòng quan tâm với ngươi, bảo vệ cho ngươi, không ngờ ngươi lại muốn tới giết ta, ôi, thật đúng là... tối độc phụ nhân tâm mà!"

Con mắt xanh thẫm của Tô Phỉ Thải Vi lóe lên ngọn lửa giận dữ, lạnh lùng nói: "Ngươi yêu thương ta? Ngươi bảo vệ ta? Ngươi muốn cướp đoạt quyền lực của ta, thậm chí ngươi muốn thủ tiêu vị trí nữ vương của ta, đây cũng tính là bảo vệ?"

Dương Túc Phong thần sắc bình tĩnh nói: "Đó là vì ngươi nói ngươi mệt rồi, ta mới cân nhắc như thế, thì ra lời ngươi nói đều là giả dối, tất cả đều là do ngươi giả vờ ra, trước tiên ngươi lừa Tác Đán La Kiệt, hiện giờ lại lừa ta."

Khóe miệng Tô Phỉ Thải Vi từ từ lộ ra một tia cười lạnh đắc ý, đó là sự đắc ý đem nam nhân chơi đùa trong lòng bàn tay, ánh mắt của nàng thâm trầm mà âm lãnh: "Ai bảo con mắt của đám nam nhân các ngươi chỉ hau háu trên thân thể của nữ nhân? Kết cục này của các ngươi, là do các ngươi đáng bị! Các ngươi đang bị lừa!"

Cũng có lẽ là do quá độ hưng phấn và kích động, bộ ngực đầy đặn cao vút của Tô Phỉ Thải Vi nhấp nhô kịch liệt, hình thành nhịp điệu làm người ta miệng khô cổ cháy, bất quá ngay trong lúc này, mỗi một nam nhân trong doanh trướng đều không có tâm tình hân thưởng bộ ngực của mỹ nhân.

Dương Túc Phong khẽ thở dài, không lý gì tới Tô Phỉ Thải Vi nữa, còn mắt từ từ chuyển hướng đến Ca Thư Lam, ánh mắt sáng quắc chiếu thẳng vào hắn, chậm rãi nói: "Tướng quân Ca Thư Lam.... Ngài không nên đối xử với ta như thế này."

Ca Thư Làm tránh khỏi ánh mắt của y, thần sắc có chút không tự nhiên, giọng nói có chút gượng gạo: "Rất tiếc, ta thừa mệnh lệnh của nữ vương bệ hạ, bản thân ta không có ý làm khó ngài, nhưng mệnh lệnh của bệ hạ ta phải chấp hành."

Dương Túc Phong lặng lẽ nghĩ một lúc lâu, mới quay đầu lại nhìn Tô Phỉ Thải Vi, sắc mặt có chút âm trầm, chậm rãi nói:" Tô Phỉ, ngươi muốn giết ta thật sao? Ngươi trước nay chưa từng có một chút xíu cảm tình nào đối với ta?"

Trên mặt Tô Phỉ Thải Vi không chút che giấu lộ ra vẻ khinh bỉ, cười lạnh nói: "Ngươi đã là cái gì chứ? Bằng vào cái gì muốn ta nảy sinh tình cảm với ngươi? Trong mắt của ta, ngươi và những tên nam nhân thối tha khác không có khác biệt gì cả, ngươi thậm chí còn hoang dâm vô đạo hơn bọn chúng! Loại người như ngươi, dù giết một vạn tên, ta cũng không chùn tay chút nào!"

Dương Túc Phong cười khổ: "Thì ra là thế, hoa rơi hữu ý lạc tùy lưu ý, lưu thủy vô tâm luyến lạc hoa, thật buồn thật tiếc!"

Tô Phỉ Thải Vi lạnh lùng hừm một tiếng khinh thường.

Dương Túc Phong bùi ngủi thở dài một tiếng, chậm rãi nói: "Tô Phỉ, ngươi giết ta Tô Khắc La sẽ vĩnh viễn không có một ngày yên bình, quân Lam Vũ của ta sẽ không tha cho ngươi, chúng ta cùng rời khỏi thành Duy Nạp Tư tới Tế Liễu doanh, lại có nhiều người nhìn thấy như vậy, bất kể thế nào ngươi cũng không thoát được hiềm nghi, người của ta ở ngay bên ngoài, ngươi giết ta rồi ngươi cũng không thoát được đâu."

Khuôn mặt hoàn vĩ không tì vết của Tô Phỉ Thải Vi từ từ trở nên vặn vẹo, lời của Dương Túc Phong đâm trúng vào chỗ đau của nàng, đích xác nàng không ngờ rằng khi sáng ra ngoài lại có cành sóng người ào ạt như vậy, vô số người đã chứng kiến sự thực hai người ở bên nhau, nhưng nàng không chịu thua, vẫn giảo hoạt nghiến răng nói: "Ta sợ gì chứ? Giết người rồi, quân Lam Vũ của ngươi sẽ tan đàn xẻ nghé, Phượng Thải Y và Lam Sở Yến sẽ tranh quyền đoạt lợi, cuối cùng biến thành một nắm cát vụn... ta phải giết ngươi, nếu không Tô Khắc La không còn có ngày mai nữa."

Sắc mặt Dương Túc Phong có chút thương xót, chậm rãi nói:" Nếu như ngươi giết ta, Tô Khắc La mới không có ngày mai."

Tô Phỉ Thải Vi lạnh lùng nói: "Bất luận Tô Khắc La có ngày mai hay không, ngươi cũng không nhìn thấy nữa rồi."

Ca Thư Lam nói: "Người của ngươi, khả năng là đã đi trước ngươi một bước rồi."

Dương Túc Phong thở dài một tiếng, có chút đau xót nói: "Ca Thư Lam, ngươi không nên làm thế..."

Ca Thư Lam quay đầu đi, chậm rãi mà cứng rắn nói: "Xin lỗi... người đâu, giết y đi."

Hai binh sĩ tay cầm loan đao kia sắc mặt âm trầm đi tới phía Dương Túc Phong, loan đao trong tay lấp loáng ánh sáng làm người ta run sợ, nhưng đột nhiên, thân thể của bọn họ khe khẽ run rẩy, sau đó đổ xụp xuống đất, một mũi nỏ đen xì căm sâu vào đằng sau lưng của bọn họ, trên mũi nỏ còn thấp thoáng có ánh lam, hiển nhiên là đã được ngâm kịch độc.

Tô Phỉ Thải Vi sắc mặt trắng bệnh, người run lên, đứng bật dậy, kinh ngạc nhìn mọi thứ trước mắt.

Doanh tướng khe khe vén ra, Tư Cơ Bối Ni chậm rãi đi tới, trong tay phải hời hợt cầm một thanh dao găm còn đang nhỏ máu, còn tay trái của hắn thì cầm đầu viên phó quan tới từ Thập Vạn Đại Sơn của Ca Thư Lam, cũng là do trước khi chết bị kinh sợ quá độ, đầu của vị phó quan này còn lộ ra thần sắc hoảng sợ.

Tô Phỉ Thải Vi kêu "a" lên một tiếng kinh hãi, không kìm được nhắm mắt lại, lập tức yếu ớt ngồi phệt xuống, đem đồ uống và hoa quả trên chiếc bàn trước mặt đụng rơi bừa bãi xuống dưới đất. Nhưng lúc này đây đã không một ai chú ý tới nàng nữa.

Thế cục đột biến.

Ca Thư Lam sắc mặt đột biến, hắn lập tức rút bội kiếm của mình ra, xông tới Dương Túc Phong, muốn cho Dương Túc Phong một đao chết tươi, nhưng ở xéo bên có một thân ảnh ngăn đường tiến của hắn lại, nhẹ nhàng rút trường kiếm chặn kiếm của hắn, hơn nữa cheng cheng mấy tiếng, đã ép Ca Thư Lap về nguyên vị trí cũ. Ca Thư Lam định thần nhìn lại, mới phát hiện đó là một nữ binh quân Lam Vũ, mặc dù đầu đội mũ sắt, mình mặc quân trang quân Lam Vũ, nhưng tóc sau đầu thoáng lộ ra vẫn làm bại lộ thân phận nữ nhi của nàng.

Gần như cùng lúc đó, còn có hai nữ binh khác thần tốc vây xung quanh Dương Túc Phong.

"Ngươi là ai?" Ca Thư Lam kiệt lực trấn tĩnh lại, hướng nữ binh đã đánh lui mình quát hỏi.

"Sương Nguyệt Hoa." Nữ binh đó lạnh lùng hồi đáp, trong giọng nói tựa hồ mang theo thù hận sâu đậm, làm Ca Thư Lam không khỏi ngẩn ra, thiếu chút nữa còn cho rằng mình và nàng có thâm thù đại hận gì đó, nhưng đầu óc chuyển một vòng, lại phát hiện mình căn bản không quen biết nữ nhân này, nàng ta từ đâu ra lại nghiến răng nghiến lợi thống hận mình như thế?

Tư Cơ Bối Ni đi lên một bước, hành lễ với Dương Túc Phong, bình tĩnh nói: "Phong lĩnh, bên trong quân doanh trung quân đã an toàn rồi.

Ca Thư Lam nâng trường kiếm lên, muốn cùng Sương Nguyệt quyết đấu lại lần nữa, nhưng lập tức phát giác sau lưng có tiếng bước chân, hắn quay ngoắt đầu lại, lập tức phát hiện ít nhất đã có năm sáu họng súng K54 đen ngòm ngòm nhắm chuẩn vào mình. Năm sáu chiến sĩ quân Lam Vũ lặng lẽ cắt đứt doanh trướng chui vào, trên người bọn họ đều mang dấu máu, nhưng hiển nhiên là từ người bị bọn họ giết chết.

"Dương Túc Phong..." Ca Thư Lam giận dữ gầm lên, như muốn lật tung cả doanh trướng.

Nhưng Dương Túc Phong lại phảng phất như không nghe thấy, mà xoa xoa cổ của mình, vừa rồi bị hai thành loan đao sắc bén đặt lên, bên trên còn lưu lại dấu máu nhàn nhạt, một nữ binh cẩn thận giúp y xoa thuốc mỡ lên, còn dịu dàng thổi hơi vào vết thương, để giảm bớt đau đớn của Dương Túc Phong, có lẽ là cảm thấy mang mũ sắt không được thuận tiện, nàng liền bỏ mũ sắt xuống, hai nữ binh khác cũng bỏ mũ sắt của mình xuống, lộ ra một đầu tóc mây mềm mại, chính là Sương Nguyệt Hoa, Đan Nhã Huyến và Tiết Tư Khỉ.

"Ca Thư Lam, người các ngươi mai phục đã bị chúng ta giết sạch toàn bộ rồi, ngươi không cần hi vọng bọn chúng có thể tới cứu ngươi nữa." Ngữ khí Sương Nguyệt Hoa nói lạnh như băng, tựa hồ cùng Ca Thư Lam có thù không đội trời chung.

Ca Thư Lam bình tĩnh trở lại, chậm rãi nói: "Cho dù các ngươi giết chết ta, các ngươi cũng không chạy ra ngoài được, bên ngoài toàn là người của ta."

Dương Túc Phong xoay xoay cổ của mình, thấy không sao nữa rồi mới quay đầu lại, ánh mắt sáng quắc nhìn Ca Thư Lam, chậm rãi nói:" Nhưng ở ngoài nữa, toàn bộ là người của chúng ta."

Ca Thư Lam cười lạnh một tiếng, nói: "Không thể nào....."

Nhưng giọng của hắn đột nhiên trầm xuống, sau đó ngưng bặt..

Bởi vì hắn mơ hồ nghe thấy truyền tới tiếng vó ngựa.

Tiếng võ ngựa vang lên, đó là kỵ binh quân Lam Vũ do Phong Phi vũ và Liệt Mông suất lĩnh đã tới.

Tô Phỉ Thải Vi lặng lẽ ngồi ngây trên ghế chủ tọa đột nhiên thê thảm đứng lên, lộ ra nụ cười gượng gạo, khó khăn nói: "Dương Túc Phong, bỏ qua đi, bất quá là chúng ta bày trò đùa mà thôi, ngươi đừng nên cho là thật...."

Sương Nguyệt Hoa trường kiếm chỉ tới, nghiêm giọng quát: "Tiện nhân! Câm mồm! Ngươi nói thêm một câu nữa ta sẽ rạch một chứ thập trên mặt ngươi! Xem ngươi còn có thể đi câu dẫn nam nhân nữa hay không!"

Tô Phỉ Thải Vi tức thì bị hàn ý của nàng làm cứng người lại, không dám động đậy chút nào, dường như đã hoàn toàn tê liệt.

Dương Túc Phong không đáp lại, chỉ lạnh nhạt nói: "Người đâu, đưa nữ vương bệ hạ đi nghỉ ngơi cho khỏe, không nên làm phiền nữa"

Tiết Tư Khỉ tiến lên, đẩy Tô Phỉ Thải Vi đưa ra ngoài doanh trướng, Tô Phỉ Thải Vi tựa hồ theo bản năng chống trả vài lượt, nhưng rất nhanh vô thanh vô tức bị đưa đi.

Ca Thư Lam thở dài một tiếng, vứt trường kiếm trong tay đi, sắc mặt dần trở nên bình tĩnh, chậm rãi nói:" Dương Túc Phong, ngươi thắng rồi."

Chiến sĩ quân Lam Vũ bên người hắn cũng chậm rãi hạ nòng súng xuống.

Dương Túc Phong ánh mắt sáng rực nhìn hắn, trầm giọng nói:" Ca Thư Lam, ngươi biết rõ chuyện này không thể làm vì sao còn làm như vậy."

Ca Thư Lam lãnh đạm nói:" Bởi vì đó là mệnh lệnh của nữ vương bệ hạ."

Dương Túc Phong ánh mắt vẫn thâm trầm, ngữ khí càng thêm bình hòa trầm thấp: "Chỉ vì thế thôi?"

Ca Thư Lam ưỡn cao ngực, mắt không nhìn ngang, thẳng thắn đối diện ngay với ánh mắt bức người của Dương Túc Phong, không chút nhún nhường, lạnh lùng nói: "Ta là quân nhân, quân nhân lấy phục tùng mệnh lệnh làm thiên chức, nữ vương bệ hạ chính là quan chỉ huy tối cao của Tô Khắc La, ta đương nhiên phải nghe lệnh người, ngươi không cần dạy dỗ ta. Ta không hối hận tất cả những gì đã làm hôm nay....."

Dương Túc Phong thu hồi ánh mắt sắc bén, chậm rãi nói: "Ngươi không cần phải chết, đây không phải là trách nhiệm của ngươi."

Nhưng ánh mặt Ca Thư Lam vẫn sắc bén dừng trên người y, giọng nói hơi lên lên, trầm mà rắn rổi:" Ta biết, nhưng ta phri chết, Ca Tư Lam ta tuyệt đối không phải là kẻ sống trộm cho qua ngày, ta sẽ phụ trách đối với tất cả những điều mình làm, nếu như ngươi muốn khuyên ta đầu hàng quân Lam Vũ, thì đừng lãng phí miệng lưỡi nữa. Ca Thư Lam ta chỉ vì Tô Khắc La mà sinh, chỉ vì Tô Khắc La mà chết.

Đây là kịch bản kích nói à???

Dương Túc Phong cười lạnh:" Hay cho câu sống chỉ vì Tô Khắc La, chết chỉ vì Tô Khắc La. Ngươi làm như vậy chỉ có thể đưa Tô Khắc La tới địa ngục!"

Ca Thư Lam cũng thẳng thắn đáp lại:" Ở trong địa ngục ta cũng sẽ vì Tô Khắc La mà phục vụ."

Ánh mắt Dương Túc Phong từ từ biến thành âm trầm, im lặng một lúc mới từ từ nói:" Được rồi, ngươi còn có tâm nguyện gì không?"

Ca Thư Lam bình tĩnh nói:" Vì nữ vương bệ hạ, ta nguyện ý trả giá tất cả mọi thứ của ta. Ta chết rồi, mong người đem thi thể của ta mai tang ở trên núi Già Nhi, ta muốn ngày ngày đêm đêm nhìn vào vương cung Tô Khắc La, nhìn sự tồn tại của nó. Sau khi ta chết, nữ vương bệ hạ chỉ còn con đường duy nhất là đầu kháo ngươi, mong ngươi lượng thứ cho sai lầm của người, có lẽ trước nay chính là như thế, sai lầm lớn nhất của ta, chính là không nên xen vào trong chính trị."

Dương Túc Phong chậm rãi nói: "Ta nhận lời ngươi là được."

Ca Thư Lam từ trong lòng móc ra một quyển sách nhỏ, chính là chiến tranh luận Dương Túc Phong tặng cho hắn, tựa hồ có chút quyến luyến vuốt ve bìa quyển sách nhỏ, ánh mắt trông có chút mơ màng, chậm rãi nói:" Quyển (chiến tranh luận) này là binh thư có sức chấn động nhất ta được xem trong cả cuộc đời của mình, cho dù ta chết rồi, cũng không thể trả lại ngươi, để nó đi theo ta vậy."

Ánh mắt Dương Túc Phong khẽ máy lên mấy cái, từ tốn nói: "Nếu đã như thế, ngươi đem kiến thức trong quyển sách này ứng dụng trong chiến tranh về sau chẳng phải tốt hơn sao? Ta tin rằng, ngươi sẽ thành một tướng quân xuất sắc."

Ca Thư Lam lại phảng phất như không nghe thấy thành ý giữ lại của y, chỉ nói có chút tiếc nuối: "Từ trong quyển (chiến tranh luận) nà, ta hết sức bội phục ngươi. Những người như chúng ta, chỉ biết chiến tranh là chiến tranh, nhưng lại không biết vì sao lại có chiến tranh, mục đích cuối cùng của chiến tranh là gì, nhưng ngươi lại biết, ngươi hiểu, ngươi cảm nhận sâu sắc. Nếu như có kiếp sau, ta nguyện ý vĩnh viễn vì ngươi chinh chiến, vì người mà sống, vì người mà chết. Nhưng, không phải bây giờ..."

Khi từ cuối cùng nói xong, Ca Thư Lam thình lình rút chủy thủ tùy thân ra, trở tay đâm vào ngực mình.

Tư Cơ Bối Ni theo bản năng vươn tay ra, muốn giữ lấy người hắn, nhưng do dự một chút, cuối cùng vẫn lùi lại.

Phịch, thân hình không cao của Ca Thư Lam chầm chậm dổ xuống đất, máu tươi từ từ thấm vào tấm thảm màu ngà.

Trong lòng Dương Túc Phong cảm thấy một trận bi thương và bất đắc dĩ, im lặng cười khổ, Ca Thư Lam không hẳn không phải là một tướng quân giỏi lắm, nhưng vì mưu kế của Tô Phỉ Thải Vi mà chôn vùi bản thân. Tài hoa của hắn, phong độ của hắn, sự ngu trung của hắn, đều theo thanh chùy thủ này mà kết liễu. Hắn vốn có thể thi triển tài hoa của mình trên chiến trường, nhưng cuối cùng chết ở lựa chọn vĩnh viễn không hối hận của mình.

Bi kịch, thuần tùy là một bi kịch của chính trị, mà người dẫn tới bi kịch này, lại còn chưa có được vận mệnh tử vong.

Lặng im chốc lát, Dương Túc Phong chậm rãi hạ mũ của mình xuống, hướng thanh niên tướng lĩnh của Tô Khắc La không có cơ hội thể hiện tài hoa của mình mặc niệm, đám Tư Cơ Bối Ni cũng hạ mũ sắt xuống, ôm ở khuỷu tay, lặng lẽ thương tiếc cúi đầu hướng thi thể Ca Thư Lam.

Sau một lát, Dương Túc Phong thu lại tâm tình, đội mũ lên trở lại. Bất kể thế nào, cái chết của Ca Thư Lam đã là chuyện không thể vãn hồi, đây là lựa chọn của hắn, người khác không thể nào thay đổi. Quan thông tin tiến lại báo cáo, kỵ binh của Phong Phi Vũ đã dàn đội hình chiến đầu hàng ngang, đem bộ đội của Ca Thư Lam bao vây giám thị. Phong Phi Vũ và Ca Thư Lam tự mình tọa trấn ở bên ngoài, nhưng rất kỳ lạ, bộ đội của Ca Thư Lam không có chút dị thường nào, cũng không ai muốn xông ngoài báo tin, cũng có lẽ là bọn họ còn chưa biết tin tức trong doanh trướng trung quân.

Phong Phi Vũ thỉnh cầu chủ động công kích, nhưng bị Dương Túc Phong cự tuyệt.

" Án binh bất động, tĩnh quan kỳ biến" Dương Túc Phong bình thản hạ lệnh cho Phong Phi Vũ và Liệt Mông.

"Phong lĩnh, có người muốn gặp ngài, bọn họ nói bọn họ có di nguyện của Ca Thư Lam muốn nói cho ngài" Tư Cơ Bối Ni nói nhỏ, thần sắc có chút cổ quái.

"Người nào?" Dương Túc Phong hồ nghi nói, người bên cạnh y cũng nhạy cảm chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, lần lượt rút súng k54 ra.

Tư Cơ Bối Ni cẩn thận nói: "Là ba thủ hạ của Ca Thư Lam, Mỗ Lạp Khắc, Âu Linh, Tháp Mễ Khắc, bọn họ đợi ở ngay bên ngoài cửa, thuộc hạ đã kiểm tra qua, bọn họ không mang theo vũ khí, hơn nữa tự hồ cũng không có địch ý, chỉ tỏ ra hét sức bi thống, bọn họ... tựa hồ đã biết chuyện Ca Thư Lam chết rồi... thật kỳ quái, sao bọn họ lại biết được chứ?"

Dương Túc Phong cau mày, lạnh lùng nói:" Gọi bọn họ vào đây."

Ba quan quân Tô Khắc La đi vào, bọn họ đều mình mặc quân phục quan quân cao cấp của Tô Khắc La, người đi đầu là hiệp sĩ Lạp Khắc Tướng thân hình cực kỳ cao lơn khôi ngô, giơ tay nhấc chân đều có lễ nghi tiêu chuẩn của quân nhân. Còn Âu Linh thì một lão nhân bề ngoài không có chút xuất chúng nào, do rơi vào trong đau thương sâu sắc, thân thể của công ta trông càn thêm gù; Người trẻ tuổi Tháp Mễ Khắc thì tóc vàng tung bay, tựa hồ có chút giống bộ dạng Ca Thư Lam thời niên thiếu, nhìn thấy thi thể Ca Thư Lam nằm trên mặt đất. Biểu tình của bọn họ rất kỳ quái, bọn họ không khóc, mà giống như quân Lam Vũ chỉ hạ mũ xuống trang nghiêm kính lễ, mỗi người bọn họ, trong vành mắt tựa hồ đều dang tận lực kìm chế lệ thủ cuộn trào.

Dương Túc Phong nhận ra sự khác thường trong đó, hành vi của bọn họ thật quát bất thường, không khỏi cau mày, nói: "Hiệp sĩ Mỗ Lạp Khắc, ngài là người Tô Khắc La thuần phác, có lẽ ngài có thể nói cho ta biết, chuyện này rốt cuộc là thế nào không?"

Mỗ Lạp Khắc cúi người thật sâu với Dương Túc Phong, thân hình cao lớn làm động tác này không khỏi có chút khó khắn, nhưng hắn vẫn làm được. Hắn lấy ra từ trong lòng một tờ giấy, đưa cho Tư Cơ Bối Ni, sau đó Tư Cơ Bối Ni đưa cho Dương Túc Phong.

Dương Túc Phong hồ nghi nhận lấy xem qua, chỉ thấy trên giấy viết nội dung dưới đây.

"Dương Túc Phong, ta phải đi làm chuyện ta muốn làm, nhưng ta biết ta sẽ thất bại, từ lúc nhìn thấy quyển sách nhỏ tên là (chiến tranh luận), ta đã biết trên thế giới này không ai có thể là đối thủ của ngươi, bao gồm cả ta trong đó, . Cũng chỉ biết chiến tranh chính là chiến tranh, mục đích của chiến tranh rốt cuộc là gì, ta không biết, nhưng ngươi biết, cho nên ngươi có so với chúng ta đều xuất sắc hơn. Kiếp sau ta sẵn lòng ra sức vì ngươi, bộ hạ của ta giao cho ngươi, bọn họ đều là chiến sĩ trung thanh. với Tô Khắc La, ta hi vọng có một ngày bọn họ cũng có thể mặc quân trang quân Lam Vũ, ta tin ngươi sẽ đối xử tốt với bọn họ, đối xử tốt với Tô Khắc La. Cũng như vậy, ta thỉnh cầu người đối xử tốt với nữ vương bệ hạ, mặc dù người muốn giết chết ngươi. Ca Thư Lam tuyệt bút."

Thời gian viết chính là đêm khuya ngày 25 tháng 8 năm 1728 thiên nguyên, có lẽ chính là cái đêm đó Ca Thư Lam nhận được mệnh lệnh của Tô Phỉ Thải Vi, hắn liền viết tờ giấy này, từ chữ viết mà xét, nét chữ vô cùng nắn nót, hiển nhiên khi đó tâm tình của Ca Thư Lam bình tĩnh dị thường, hắn đã dự cảm được vận mệnh của mình, thản nhiên tiếp thụ kết cục cuối cùng, đồng thời an bài tử tế cho bộ hạ của mình. Hôm nay tham dự phục kíc Dương Túc Phong đều là bộ lạc dân tộc thiểu số tới từ Thập Vạn Đại Sơn, còn bộ hạ hắn yêu quý nhất đều không hề tham gia.

Đây là một tướng lĩnh thanh niên tài hoa hơn nười! Đáng tiếc, lại vì một đạo mệnh lệnh của Tô Phỉ Thải Vi mà kết liễu cuộc đợi ngản ngủi này, hắn vốn có thể phát huy vinh quang và nhiệt tình trên thế giới này, thậm chí có thể lưu lại danh tự của mình trên chiến thần điện của truyền thuyết.

Nhưng đáng tiếc, hắn đã ra đi bình thản.

Trong doanh trướng một mảnh tĩnh mịch.

Đám Mỗ Lạp Khắc, Âu Linh, Tháp Mễ Khắc quỳ gối xuống, nghẹn ngào nói:" Tướng quân trước lúc lâm chúng phó thác chúng tôi, hi vọng chúng tôi có thể tiếp tục ra sức vì Tô Khắc La, Dương Túc Phong các hạ, xin tiếp nhận chúng tôi, chúng tôi đều sẽ vì ngài phục vụ tận tụy.

Dương Túc Phong cảm thấy mắt của mình có hơi ướt át, mọi thứ trước mắt đều có chút mông lung, như mộng như cảo, y gần như vô thức nói:" Đứng hết cả lên đi, các ngươi không phải là vì ta mà phục vụ, mà là phục vụ vì Tô Khắc La, ta hoan nghênh các ngươi."

Rời khỏi doanh trướng trung quân, Dương Túc Phong đi tới nơi dừng chân của Tô Phỉ Thải Vi, khi đi qua phụ cận doanh trướng trung quân, y nhìn thấy hiện trưởng vụ đồ sát kia, những dũng sĩ của Bạo Long tộc và Cao Sơn tộc, đại bộ phân đều chết dưới liên hoàn nỏ quân Lam Vũ bí mật an bài, nhưng cũng có khá nhiều người chết dưới thanh kiếm cuồng phong chém dưa chặt rau của Sương Nguyệt Hoa. Nàng cứ như với mỗi người đều có cừu hận, giết người tuyệt đối không chút do dự, nhất là nam nhân. Nói tới tình cảnh khi đó, ngay cả Đan Nhã Huyến vẫn còn có chút rung mình.

Tô Phỉ Thải Vi đã hoàn toàn chết lặng, trên mặt cũng không có một tia huyết sắc nào, lặng lẽ ngồi ngăy ngắn bên cạnh Tiết Tư Khỉ, giống như cục đất vậy. Dương túc Phong tới cũng không có chút phản ứng nào.

Dương Túc Phong hơi khom người, dùng ngữ khí bình tĩnh nói: "Nữ vương bệ hạ, những tên phỉ đồ tới từ Thập Vạn Đại Sơn tập kích tướng quân Ca Thư Lam, hắn bất hạnh tuẫn nạn vì nước. Ta lấy thân phận quan chỉ huy tối cao của quân Lam Vũ xin nữ vương ban cho tướng quân Ca Thư Lam cấp quốc tang.

Cơ thể Tô Phỉ Thải Vi khẽ run lên, trong con mắt càng lộ vẻ bất lực và mờ mịt.

Dương Túc Phong chẳng hề đề ý tới ánh mắt của nàng, chỉ bình tĩnh tiếp tục nói: "Tướng quân Ca Thư Lam đã hoàn thành sứ mệnh hắn phải hoàn thành, hắn là một quân nhân vô cùng cao thượng. Hắn lấy phục tùng mệnh lệnh là thiên chức, mặc dù biết rõ sẽ thất bại, nhưng hắn vấn không nao núng chấp hành mệnh lệnh thượng cấp giao cho. Xuất quân chưa thắng thân đã mất, hắn bất hạnh bỏ mình vì nước, ta nghĩ, bất kỳ người có lương tri nào cũng sẽ đáp ứng lời thỉnh cầu của ta, nữ vương bệ hạ, người nói có phải không?"

Tô Phỉ Thải Vi mấp máy bờ môi trắng nhợt: "phải..."

Dương Túc Phong gật đầu, bình đạm nói: "Nếu đã như thế, vậy ta để Mễ Nặc Tư Lương Cách đại nhân đi an bài. Ta nghĩ, những tên hung thủ cả gian dám giết tướng quân Ca Thư Lam nhất định là bị Tác Đán La Kiệt khiêu kích và kích động, mời làm ra hành động thế này. Tác Đán La Kiệt, ngày hắn sống trên thế giới này đã tới tận cùng rồi.

Con mắt Tô Phải Thái vi đã hoàn toàn kệt sức nhắm lại, nói như sắp hết hơi: "Ta... biết rồi... ngươi... ta thực sự mệt rồi, ngươi muốn thế nào thì thế vậy đi.."

Trong con mắt Dương Túc Phong từ từ ánh lên một sáng đỏ sậm màu máu.

Ngày 28 tháng 8 năm 1728 thiên nguyên đối với nhân dân Tô Khắc La mà nói là một ngày vui mừng và bi thống đan xen nhau, bọn họ tận mắt nhìn thấy nữ vương bệ hạ tôn kính và trượng phu tương lai đi dạo chơi, mắt thấy bọn họ ân ái rời khỏi thành Duy Nạp Tư, lại ân ái trở về. Bọn họ thầm chúc phúc cho đôi thần tiên quyến lữ này, sau đó tin tức truyền về lại làm họ bi thống vạn phần, nữ vương bệ hạ tôn kính của bọn họ ở Tế Liễu doanh bị thích khác Tác Đán La Kiệt mua chuộc tập kích, vì yểm hộ nữ vương, thanh niên tướng quân tôn kính của bọn họ, anh hùng chống lại Ai Đức Tư Đặc La Mỗ của bọn họ, phó tổng chỉ huy lục quân Tô Khắc La, tướng quân Ca Thư Lam bất hạn ngộ nạn qua đời.

An tang tại nghĩa trang Văn Điển Hà Nôi.

Thành Duy Nạp Tư lại lần nữa chìm trong bi thương to lớn.

Mang theo bi thống đau thương sâu sắc, dưới sự tháp tùng của Dương Túc Phong, nữ vương bệ hạ triệu tập buổi hội triều đầu tiên sau khi Tô Khắc La thắng lợi, tuyên bố vì Ca Thư Lam cử hành quốc tang, toàn quốc treo cở rù ba ngày để tỏ lòng tiếc thương, đồng thời tuyên bố hung thủ đằng sau Tác Đán La Kiệt là công địch của Tô Khắc La, hiệu triệu nhân dân Tô Khắc La đứng lên chống lại, đồng thời đối với hành vi chi viện cho Tác Đán La Kiệt của vương quốc Mai Lý Đạt và Mễ Á Lôi, nữ vương bệ hạ cũng tiến hành lên án kịch liệt.

Do quá độ đau thương, nữ vương bệ hạ ngay trên buổi hội triều chưa kết thúc đã lại lần nữa ngất xỉu, tình trạng sức khỏe của người làm nhân dân lo lắng. May mắn thay, trượng phu tương lai của nữ vương bệ hạ, quan chỉ huy tối cao của quân Lam Vũ công tước Dương Túc Phong kịp thời xuất hiện ở bên người nữ vương bệ hạ, y dùng lời nói bình tĩnh biểu đạt quyết tâm quân Lam Vũ sẽ liên hợp với quân đội Tô Khắc La tiêu diệt Tác Đán La Kiệt. Ánh mắt của người dân Tô Khắc La lại lần nữa dừng trên người của y, còn ba vị tướng quân thủ hạ của CaThư Lam cũng xuất hiện tại hiện trường cổ động quần chúng nhân dân, dùng ngữ điệu kích phẫn nộ của bọn họ hiệu triệu nhân dân Tô Khắc La đứng lên chiến đấu. Tức thì Tô Khắc La gió mây vần vũ, khắp nơi đèu là âm thanh đả đảo Tác Đán La Kiệt, làm vương quốc Mễ Á Lôi và vương quốc Mai Lý Đạt cũng đều bị chấn động, nguyên chuẩn bị sẳn sàng dùng vũ trang can thiệp bị trì hoãn vô thời hạn.

Nhưng nhân dân Tô Khắc La thiện lương thuần phác không hề biết rằng, ở trong một tòa trạch viện cảnh vệ nghiêm ngặt nào đó ở thành Bạch Thạch, có người hướng trời cao gầm lên phân nộ:" FUCK! Ta giết Ca Thư Lam khi nào?"

Crypto.com Exchange

Hồi (1-334)


<