Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Giang sơn như thử đa kiêu - Hồi 110

Giang sơn như thử đa kiêu
Trọn bộ 334 hồi
Hồi 110: Rút Củi Đáy Nồi
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-334)

Đan Phượng phủ buổi sớm đắm chìm trong ánh nắng chiếu rọi, có vẻ an lành mà yên tĩnh, tất cả mọi chuyện phát sinh tối hôm qua dường như đều đã biến mất, trên đường phố không còn dấu chân quân nhân, hết thảy đều có vẻ im ắng.

Sau khi một đội vận chuyển của Lam Vũ quân đã hoàn thành nhiệm vụ, dựa theo kế hoạch trở vệ Lệ Xuyên phủ, bọn họ chỉ có Mười mấy người cùng với sáu xe ngựa lớn, rất nhiều người đi đường qua lại đều vội vàng liếc mắt nhìn họ một cái, cũng không tạo ra chú ý, quan binh sở thuộc bộ đội binh lính biên phòng của Tần Tiêu Đình chính là phụ trách phòng thủ cửa thành theo thông tiến hành lục soát, rồi cho phép đi qua. Đội vận chuyển rời khỏi Đan Phượng phủ ước chừng hơn mười km, Dương Túc Phong cải trang thành binh lính bình thường ly khai khỏi đội ngũ, mang theo cảnh vệ một mình tiến về phía đông.

Phong cảnh xung quanh Đan Phượng phủ tươi đẹp vô cùng, nhưng mà Dương Túc Phong không có lòng dạ mà thưởng thức. Trèo non lội suối sau hai giờ, Dương Túc Phong liên lạc với đám người Niếp Lãng và Thí Phong suất lĩnh bộ đội, bộ đội rất nhanh theo hướng bắc tiến tới. Hai người đều bị thương trong người, lần trước bị súng bắn ở Cách Lai Mỹ còn chưa khỏi hẳn, chỉ có điều do chiến sự khẩn cấp, bọn họ cũng sốt ruột muốn chiến đấu, Dương Túc Phong liền đáp ứng thỉnh cầu của bọn họ, để cho bọn họ tiếp tục suất lĩnh bộ đội tham gia chiến đấu.

"Cấp tốc hành quân trong ngày hôm nay là có thể đến Phù Phong phủ rồi." Thí Phong có chút thở hổn hển nói, sau khi nhận được mệnh lệnh của Dương Túc Phong, bọn họ lập tức từ phụ cận trọng điểm Tích Lôi Sơn vượt qua trọng điểm Tích Lôi Sơn, dọc theo đường đi đều là cấp tốc hành quân, quan quân Lam Vũ quân bao gồm cả hắn đều mệt mỏi, bởi vì Lam Vũ quân mang theo trang bị vũ khí trọng lượng quả thật không nhẹ. Từng chiến sĩ ngoại trừ mang theo vũ khí và đạn dược của bản thân ra, mỗi người còn phải đem theo hai khối đạn Bách kích pháo nữa.

"Theo tin tình báo chúng ta nắm giữ, địch nhân ở trọng điểm Tích Lôi Sơn cũng không biết chúng ta đã rời khỏi trận địa chiến đấu, Phù Phong phủ ở bên đó đại khái càng không ngờ tới được. Tối hôm nay lúc tin tức được đưa tới Mai Cáp Đức, chắc chắn sẽ ngây ra như phỗng." Trên người Niếp Lãng là hai khẩu súng Mễ Kỳ Nhĩ, đều là để cho những chiến sĩ thân thể không đủ cường tráng mang theo.

Dương Túc Phong gật đầu. Gọi sĩ quan truyền tin đến, bình tĩnh nói: "Nhớ kỹ, lúc nào cũng phải duy trì và liên hệ với trưởng ban tình báo, tùy thời báo cáo tin tức ở Phù Phong phủ cho chúng ta, còn động tĩnh Hồng Cân quân của Ma Ni giáo, ngàn vạn lần không thể khinh thường sơ suất. Hiện nay khoảng cách của chúng ta còn khá xa, phải cần thận gấp bội mới được."

Sĩ quan truyền tin đáp ứng rời đi, một lát sau đưa tới tin tức tình báo ở trọng điểm Đông Nhật phía trước.

Tình báo là thông qua vô tuyến điện truyền thông tới, chỉ có vài phút đồng hồ mà thôi. Căn cứ theo nhân viên tình báo của Lam Vũ quân, vương quốc Lỗ Ni Lợi Á ở Tình Xuyên đạo điều động năm vạn quân đội quả thực đã xuất phát. Hơn nữa khoảng cách đến trọng điểm Đông Nhật còn không tới hai ngày, nhưng mà, lộ tuyến của địch nhân hôm nay sớm đã xảy ra biến hóa, bọn họ không trực tiếp tiến tới trọng điểm Đông Nhật, mà lặng lẽ vây thành một vòng lớn. Áp sát trọng điểm Tích Lôi Sơn. Phượng Phi Phi phỏng đoán địch nhân có khả năng là chuẩn bị đánh chiếm trọng điểm Tích Lôi Sơn, sau đó sẽ thuận đường tiến xuống phía Nam, tấn công vào nội địa của Lam Vũ quân, cứ như vậy, trọng điểm Đông Nhật sẽ không còn tác dụng nữa.

Vấn đề phiền toái nhất bây giờ chính là. Trọng điểm Tích Lôi Sơn nằm trong sự khống chế của Mai Cáp Đức, mà một khi hắn đầu nhập vào Lỗ Ni Lợi Á, như vậy trọng điểm Tích Lôi Sơn chắc chắn sẽ rơi vào tay của quân đội Lỗ Ni. Tạo thành thế cục bị động rất lớn cho Lam Vũ quân. Sau khi nhận được tin tức tình báo này, Thí Phong và Niếp Lãng cùng mấy quan chỉ huy liên đội đều không nhịn được có chút do dự, nếu như không nhanh chóng chiếm được trọng điểm Tích Lôi Sơn, như vậy Lam Vũ quân sẽ rơi vào tình cảnh vô cùng nguy hiểm.

Vài cặp mắt nôn nóng bất an đều nhìn vào Dương Túc Phong, từ từ đợi quyết định của hắn. Vô tuyến điện truyền thông đi vào sử dụng, khiến Lam Vũ quân có thể biết được rất nhiều tin tức, nhưng mà lượng tin tức bạo tăng, cũng khiến cho phán đoán và quyết định càng thêm khó khăn.

Dương Túc Phong trầm ngâm trong chốc lát, trầm giọng nói: "Tiếp tục tiến tới. Mục tiêu là Phù Phong phủ."

Trọng điểm Tích Lôi Sơn có công sự phòng ngự vô cùng hoàn thiện, Mai Cáp Đức lại còn đóng hai liên đội chủ lực ở đó, binh lực hùng hậu vượt quá năm nghìn người, lấy binh lực hiện tại của Lam Vũ quân, trong thời gian ngắn không cách nào có thể đánh hạ được, cường ngạnh tấn công, sẽ chỉ làm chiến sự duy trì lâu hơn, đến lúc đó Lỗ Ni quân đội tới, Lam Vũ quân sẽ hai mặt thụ địch, thậm chí bị vây chặt, phải tránh xảy ra điều này.

Dương Túc Phong và bọn họ đơn giản phân tích một chút, cho rằng chỉ có thể dùng sách lược rút củi dưới đáy nồi, tập kích chớp nhoáng Phù Phong phủ, công kích sào huyệt của Mai Cáp Đức, cấp cho Mai Cáp Đức một cái đả kích, mới có thể đem toàn bộ bố trí của Mai Cáp Đức gây rối loạn. Để đoạt lại sào huyệt của mình, Mai Cáp Đức rất có thể điều động binh lực từ trọng điểm Tích Lôi Sơn quay lại tấn công Lam Vũ quân, như vậy Lam Vũ quân mới có cơ hội nhanh chóng cướp lấy trọng điểm Tích Lôi Sơn.

"Thành bại là ở hành động lần này, mong mọi người cùng nhau cố gắng." Dương Túc Phong bình thản nói.

Trải qua một ngày một đêm cấp tốc hành quân, Lam Vũ quân đã tới phụ cận Phù Phong phủ, hơn nữa còn bày ra bộ dạng tấn công. Trải qua nghiên cứu sơ lược, năm liên đội binh lực chia làm bốn hướng đồng thời tấn công, trọng điểm tiến công chính là tường thành phòng ngự bạc nhược nhất phía tây. Bách kích pháo tập trung sử dụng, nhưng đội phá hủy vẫn chịu trách nhiệm chỉ huy liên đội phá hủy cửa thành.

Quân phòng thủ của Phù Phong phủ hiển nhiên không ngờ Lam Vũ quân đột nhiên đến đây, có chút kinh hoảng thất thố, bọn họ nghĩ, Lam Vũ quân đơn độc xâm nhập như vậy, vội vàng tập kích, chính là điều tối kị của binh gia, một khi không thể nhanh chóng công hạ Phù Phong phủ, Mai Cáp Đức sẽ triệu tập trọng binh bao vây Lam Vũ quân, dồn Lam Vũ quân vào tử địa. Sau khi trải qua một chút bối rối ngắn ngủi, quân phòng thủ bằng vào thành tường kiên cố cao lớn cùng công sự phòng bị chắc chắn bắt đầu chuẩn bị phản kích, quân phòng thủ của Mai Cáp Đức ở Đan Phượng phủ binh lực vẫn rất hùng hậu, bao gồm liên đội bộ binh đầu tiên mà hắn dựa vào đó để lập nghiệp, mà quan quân phụ trách chỉ huy thành chính là con lớn của hắn – Mai Tư Hải. Mai Tư Hải một bên mở miệng mắng Lam Vũ quân giảo hoạt, một bên dùng bồ câu đưa thư cho phụ thân mình, để hắn nhanh chóng quay trở về chi viện.

Đầu năm mới, Dương Túc Phong đã bắt đầu triển khai kế hoạch của Lâm Bưu nguyên soái "Tứ khoái nhất mạn" liên quan đến huấn luyện chiến thuật, để càng ngày càng thích ứng việc công hạ thành trì. Lần này công hạ Phù Phong phủ rốt cuộc cũng có cơ hội để sự dụng, các bộ đội đều tiến công rất nhanh, các hạng mục công việc cũng rất nhanh được chuẩn bị. Nhưng mà đối với việc lựa chọn vị trí công kích lại có vẻ vô cùng kiên nhẫn và chu đáo.

Phù Phong phủ chính là thông qua vị trí yết hầu Tử Xuyên đạo khu đông bắc của Mỹ Ni Tư, nối liền bên trong và bên ngoài Thiết Bác Lạp Tác sơn mạch, vị trí địa lý hết sức trọng yếu, chính là danh xứng kỳ thật với nơi giao tranh của binh gia. Qua hơn mười năm, mỗi lần dân tộc du mục trên Huyết sắc cao nguyên nam tiến, cơ bản đều bị lính biên phòng Đường Xuyên dựa vào tường thành kiên cố của Phù Phong phủ viện trợ ngăn cản. Tường thành của Phù Phong phủ nơi thấp nhất cũng cao mười thước. Chỗ mỏng nhất cũng dày năm thước, hơn nữa toàn bộ đều sử dụng mấy chục tấn đá hoa cương chất đống lại mà thành, chuyên gia quân sự là Cố Nhược Kim Thang, từng được xưng là Minh Na Tư Đặc Lai của phương đông. Dân tộc du mục kiêu hãn cùng với tốc độ trước mặt tòa thành kiên cố này có vẻ hữu tâm vô lực, mỗi lần đều không làm gì được mà trở về.

Tuy nhiên, Mai Tư Hải cũng không cho rằng lần này có thể may mắn vượt qua.

Bách kích pháo của Lam vũ quân bắt đầu bắn, oanh kích lên quân phòng thủ trên tường thành, đạn pháo rơi xuống nơi trống trải trên tường thành, phát ra tiếng nổ mạnh đơn điệu, cùng với thổ pháo của dân tộc du mục từng sử dụng mà so sánh. Thì nòng súng Bách kích pháo của Lam Vũ quân thoạt nhìn nhỏ hơn nhiều, nhưng mà lúc đạn pháo rơi xuống đám người nổ mạnh, lại nổ cả mảng lớn, ban đầu phía sau tường thành sắp xếp cung tiễn thủ rất tốt nhất thời đều gặp nạn, Mai Tư Hải không thể không hạ lệnh để bọn họ tản ra.

Đồng thời. Gần trăm khẩu súng hạng nhẹ Tiệp Khắc Thức cũng bắt đầu gào thét, từ các mặt áp chế hoạt động của địch nhân trên tường thành, mưa đạn dày đặc của Lam Vũ quân đánh cho quân thủ thành căn bản không ngóc đầu dậy nổi, đạn bắn loạn cũng đả thương không ít người. Các quan chỉ huy liên đội đồng loạt ra lệnh, sớm đã có tiểu tổ phá hủy chuẩn bị chia làm vài đường. Bước nhanh qua trận địa trống trải, đến gần con sông đào bảo hộ thành, bọn họ đem thuốc nổ đặt lên đầu. Bơi qua sông.

Mai Tư Hải đương nhiên phát hiện ra ý đồ phá hủy cửa thành của Lam Vũ quân, nhưng mà không có cách nào ngăn cản được tổ phá hủy đi tới, quân hộ thành của bọn họ trên tường thành căn bản không có cơ hội ngẩng đầu, chỉ có thể đơn giản dùng một chút cung tiễn nghiêng đầu hướng trên trời mà bắn, mong rằng cung tên khi rớt xuống sẽ rơi trúng mục tiêu, song, loại phương pháp này xác suất trúng mục tiêu thật sự quá thấp, bất quá may là có một ít dũng sĩ không sợ chết, bọn họ mạo hiểm đứng lên giữa mưa bom bão đạn của Lam Vũ quân. Bằng tốc độ nhanh nhất khom lưng xuống phía dưới phóng tên, còn có thể lấy được một chút hiệu quả, thỉnh thoảng lại có đội viên tổ phá hủy bị bọn họ bắn chết ở dưới thành, bất quá, bản thân dũng sĩ đó cũng rất nhanh bị súng Tiếp Khắc Thức hạng nhẹ bắn cho máu tươi bay tứ tung, gục đầu trên thành, không còn động đậy được nữa.

Trong Phù Phong phủ một mảnh hỗn loạn, ý thức được tình thế không ổn, Mai Tư Hải bí mật ra lệnh cho người nhà bắt đầu thu thập đồ vật, chuẩn bị theo địa đạo chạy trốn, nhưng mà đối với người nhà của Tiết Phức, hắn ngay cả bắt chuyện cũng không thèm, còn cấp cho bọn họ một một đạo tử lệnh, để bọn họ thủ vững đợi cứu viện. Tiết Tư Khỉ vừa lúc đang ở trong Phù Phong phủ, mặc dù nàng được xưng tụng là người gan lớn tài cao, nhưng cũng bị hỏa pháo hung hãn của Lam Vũ quân hù dọa đến hoa dung thất sắc, nàng nắm chặt trường kiếm, cũng không biết làm thế nào cho phải, ở giữa giao tranh của hai quân, lực lượng cá nhân căn bản là không đáng nhắc tới, đang lúc hoảng sợ, đột nhiên nghe thấy một trận nổ đinh tai nhức óc, cả Đan Phượng phủ phảng phất đều bị run rẩy, bên cửa phía nam thành một đạo hỏa quang phóng lên trời cao.

"Thành bị phá rồi! Thành bị phá rồi!" Không ngừng có người kêu rên thảm thiết.

Thì ra, tiểu tổ phá hủy của Lam Vũ quân cuối cùng cũng đã vượt qua mọi khó khăn, đem bao Hắc Tác Kim tạc dược chất đống phía dưới cửa thành, sau đó cho nổ, sau khi liên tục cho nổ, cửa thành rốt cục cũng nổ tung, dưới hỏa lực của Lam vũ quân yểm trợ lũ lượt tiến vào. Mai Tư Hải nhìn thấy đại thế đã mất, không cần suy nghĩ lập tức đuổi theo người nhà tiến vào địa đạo, quân hộ thành đã không còn chỉ huy nhất thời giống như quần long vô thủ, một mảnh hỗn loạn, khắp nơi trên đường đều là binh lính bối rối.

Tiết Tư Khỉ vừa nhìn thấy không hay, vội vàng chạy về nhà mình, song, trong chiến tranh loạn lạc, nơi nào có thể an toàn chứ?

Dương Túc Phong đi theo Niếp Lãng vào thành từ phía sau, theo cửa thành phía nam mở ra, mấy cửa thành khác trước sau cũng bị nổ tung, Lam Vũ quân từ bốn phương tám hướng dũng mãnh tấn công vào Phù Phong phủ, đem địch nhân tách thành bốn mảnh, bộ hạ của Mai Cáp Đức đều chỉ có thể từng người chiến đấu, dựa vào kiến trúc kiên cố hai bên đường mà tận lực ngăn chặn bước tiến của Lam Vũ quân, đồng thời tận lực khiến cho bọn hắn bị tiêu hao nhiều nhất.

Hậu quả của cuộc chiến vô cùng tàn khốc, thương vong của Lam Vũ quân cũng không nhỏ, con đường của Phù Phong phủ không phải lần lượt thẳng tắp, mà uốn lượn khúc chiết, thậm chí còn cao thấp gồ ghề bất định, dựa vào kiến trúc, địch nhân còn sót lại trong chiến đấu, không ngừng có chiến sĩ Lam Vũ quân bị ám tiễn của địch nhân làm thương vong, cũng làm cho hận thù của Lam Vũ quân từ từ dâng cao, bọn họ lập tức sử dụng lựu đạn để mở đường, hễ là kiến trúc khả nghi đều bị bọn họ san phẳng. Dương Túc Phong ý thức được việc đem thành thị này toàn toàn phá hủy cũng không có chỗ tốt gì. Muốn ra lệnh ngăn chặn hành vi này thì đã chậm, tất cả kiến trúc Phù Phong phủ trong vòng một đêm bị phá hủy mất hơn hai phần ba.

*****

Phát động công tích từ mười một giờ tối, đến rạng bốn giờ sáng, cơ bản chấm dứt cuộc chiến, Lam Vũ quân đã hoàn toàn khống chế Đan Phượng phủ. Trải qua tính toán sơ bộ, Lam vũ quân giết chết hơn hai ngàn ba trăm quan binh của sư đoàn Mai Cáp Đức, đồng thời bắt làm tù binh hơn chín trăm người. Còn có hơn sáu trăm người thừa dịp đêm tối trốn thoát, trong đó bao gồm con trai của Mai Cáp Đức là Mai Cáp Hải và người nhà. Tài vật và quân dụng của Mai Cáp Đức tích lũy hai năm nay đều bị Lam Vũ quân thu lấy, bao gồm một nhóm người đang chuẩn bị tặng quân dụng vật tư và lương thực cho trọng điểm Tích Lôi Sơn, đây cũng ý nghĩa rằng Mai Cáp Đức phải nhanh chóng tiến hành phản công.

Bản thân Lam Vũ quân cũng thương vong không nhỏ, hơn một trăm sáu mươi người bỏ mạng, bị thương hơn ba trăm người, Niếp Lãng lại anh dũng, một mình cầm súng đấu với hơn bốn mươi địch nhân, kết quả bất hạnh bị đạn lạc của Lam Vũ quân bắn trúng mắt cá chân của mình, khập khiễng. Không thể rời khỏi chiến trường, còn bị Thí Phong châm chọc khiêu khích một trận, làm hắn chỉ biết thầm nhủ không may.

Sau khi Mai Cáp Đức từ Lặc Phổ ở Đan Phượng phủ thông báo Phù Phong phủ bị công kích, hắn lập tức rời khỏi Đan Phượng phủ tiến về phía trọng điểm Tích Lôi Sơn, chắc là muốn từ nơi đó triệu tập quân đội phản công. Bởi vậy, Dương Túc Phong hạ lệnh đốt tất cả vật tư quân dụng không thể mang đi, đồng thời đem tất cả toàn bộ tù binh và thương binh của sư đoàn Mai Cáp Đức dùng súng hành quyết, lúc hửng đông sẽ lập tức rút khỏi Phù Phong phủ, nửa đường phục kích viện quân của Mai Cáp Đức.

Mệnh lệnh dùng súng hành quyết xuất ra. Trong nháy mắt cả Phù Phong phủ lại một lần nữa vang lên từng đợt súng, chiến tranh tàn khốc không hề có nhân tính lại lần nữa thể hiện nguyên vẹn.

Lam Vũ quân tạm thời tìm một gian phòng tốt để cấp cho Dương Túc Phong nghỉ ngơi, rất nhanh đến hửng dông. Dương Túc phong nhìn tình báo, nữ quan quân trang phục màu đen lén lút tiến vào báo cáo: "Không có tin tức Tô Lăng Tuyết, nhưng mà Tiết Tư Khỉ đã bị bắt."

Dương Túc Phong cau mày nói: "Tiết Tư Khỉ? Đưa nàng vào đây."

Tiết Tư Khỉ rất nhanh được dẫn vào, sắc mặt của nàng có chút tái nhợt, nhưng vẫn diễm lệ động lòng người như cũ, bởi vì luyện tập võ công, thân thể của nàng mới có vẻ lồi lõm lộng lẫy như vậy, tương đối tức giận. Nàng mặc một cái váy áo màu tím sậm, có thể là trong chiến loạn không biết bị móc như thế nào, ngay cả quân áo bên hông cũng bị xé rách một lỗ, da thịt trắng như tuyết như ẩn như hiện bên trong lộ ra.

"Ngươi là tên tiện nhân!" Tiết Tư Khỉ hung hăng mắng nữ quan quân trang phục màu đen, nhưng nữ quan quân kia lại lạnh lùng nhấc chân, giày da cứng rắn đá vào phía sau đầu gối của Tiết Tư Khỉ, Tiết Tư Khỉ nhất thời quỳ xuống.

"Ánh Lạc, không nên đánh nàng." Dương Túc Phong gọi tên nữ quan quân trẻ tuổi kia, các nàng đều là do Phượng Phi Phi tỉ mỉ huấn huyện thành thủ hạ trung thành, ngoại trừ phụ trách truyền tin tình báo ra, còn có nhiệm vụ chính là âm thầm đề phòng thích khách hành thích Dương Túc Phong, bởi vậy mỗi người đều có một thân công phu không tệ, trải qua chuyên môn huấn luyện của Đan Nhã Huyến, các nàng càng trở nên lãnh huyết hung tàn. Lúc nào các nàng cũng sinh hoạt trong bóng tối, mỗi người đều có dục vọng mãnh liệt ngược đãi người khác.

Viên Ánh Lạc lạnh lùng đứng qua một bên, cùng với bóng tối gắt gao hợp thành một chỗ.

Dương Túc Phong đi tới, thở dài, đưa tay kéo Tiết Tư Khỉ tới, không ngờ Tiết Tư Khỉ đúng lúc này đưa tay tát một cái lên mặt phải Dương Túc Phong, Dương Túc Phong chỉ thấy trước mắt đầy sao, chưa kịp phản ứng lại, Tiết Tư Khỉ lại tát một cái vào mặt bên trái của hắn, dưới sự thù hận, khí lực của nàng đặc biệt lớn, đánh cho Dương Túc Phong đau nhức thống khổ, chỉ vài giây mà đã cảm thấy trời đất xoay chuyển, không biết gì nữa.

Viên Ánh Lạc đi tới đang muốn đem Tiết Tư Khỉ kéo ra, lại bị Dương Túc Phong ngăn cản.

Viên Ánh Lạc lạnh lùng nói: "Ngươi còn muốn tiếp tục bị tát một cái nữa mới cam tâm?"

Dương Túc Phong cười khổ một chút, sờ khuôn mặt bỏng rát, không cho là đúng nói: "Không có việc gì?"

Viên Ánh Lạc cười lạnh nói: "Vậy ngươi tự mình cẩn thận rồi, đừng để bị người khác đánh cho ngã sấp mặt."

Dương Túc Phong cười cười, vừa nói vừa đưa tay lại phía Tiết Tư Khỉ, một bên hòa khí hỏi thăm: "Ngươi biết Tô Lăng Tuyết ở nơi nào sao?"

Tiết Tư Khỉ đột nhiên bắt được tay hắn, nhấc chân lên, đá vào bên hông của Dương Túc Phong, Dương Túc Phong bị đá một cái lộn ngược ra sau, hung hăng đập lên mặt đất, gần như chết ngất.

Viên Ánh Lạc dứt khoát quay mặt lại, dường như không có nhìn thấy Dương Túc Phong bị đánh ngã trên mặt đất, chính hắn thích bị ngược đãi, chính mình cần gì phải xen vào việc của người khác?"

"Người đâu." Dương Túc Phong thật vất vả mới từ trên mặt đất đứng lên. Lau máu tươi bên khóe miệng, hướng bên ngoài hô.

Tang Đốn phụ trách trực ban nhanh chóng tiến vào.

"Đem toàn bộ người nhà của Tiết Phức dẫn vào." Dương Túc Phong thản nhiên nói, tiếp nhận lấy khăn tay của Viên Ánh Lạc, đem máu tươi bên khóe miệng chùi sạch sẽ, khăng tay còn nhiễm một mảng huyết lớn.

Tiết Tư Khỉ nhất thời sắc mặt tái nhợt, cả người chấn động. Thất thanh kêu lên: "Ngươi muốn làm gì?"

Dương Túc Phong vẫn đứng yên, mặt không chút biểu tình điều chỉnh miệng của mình, xem có hay không bị biến dạng, may là hàm răng không bị rơi rụng cái nào, lạnh lùng nói: "Ta muốn làm cái gì? Ta có thể làm cái gì?"

Tang Đốn dẫn người đem toàn bộ người nhà của Tiết Phức dẫn vào trong phòng, tổng cộng có hơn ba mươi người, già trẻ lớn bé đứng một dãy sát tường, đều dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn nòng súng màu đen của Lam Vũ quân, Tiết Tư Khỉ nhất thời toàn thân run rẩy, không kìm được che miệng lại, trong mắt loe lên tia kinh hoàng sợ hãi. Yết hầu nuốt mấy lần, lại không nói ra lời được.

Viên Ánh Lạc lại trở nên hăng hái tinh thần, hận không thể lập tức ra ngoài tự mình dùng súng hành quyết những người đó.

Tang Đốn cầm súng tiến vào báo cáo.

Dương Túc Phong lạnh lùng nói: "Những người này là ai?"

Tang Đốn trả lời: "Có cha mẹ của Tiết Phức, đường huynh đệ, thúc bá...."

Dương Túc Phong mặt không chút biểu tình nói: "Đưa toàn bộ thúc bá của hắn hành quyết toàn bộ."

Tang Đốn đáp ứng đi ra ngoài, lập tức Lam Vũ quân hùng hổ kéo ra hai trung niên hán tử cùng một thanh niên, đem tay trói lên tường. Một trận súng qua đi, bọn họ đều mềm nhũn ngã xuống chân tường, máu tươi theo vách tường chảy xuống, chỉ còn âm thanh người kêu lên sợ hãi, mấy người phụ nữ đảo mắt một cái đã sợ đến hôn mê.

Tiết Tư Khỉ mặt không còn chút máu. Đồng tử mở lớn, chán nản ngã xuống đất

Dương Túc Phong nhìn nàng một cái, lạnh lùng nói: "Ngươi đánh ta hai cái tát. Đá ta một cái, ta xử bắn ba người thân của ngươi."

Tiết Tư Khỉ ánh mắt đờ đẫn, khóc lóc rồi chỉ lặp đi lặp lại câu nói: "Ngươi không phải là người, ngươi là ác ma...."

Dương Túc Phong lạnh lùng nói: "Đúng vậy! Ta không phải là người, ta là ác ma, trên thế giới này, ác ma so với người càng nổi tiếng hơn."

Tiết Tư Khỉ dường như ý thức được điều gì đó, cả người run rẩy càng dữ dội hơn.

Dương Túc Phong chậm rãi đến gần Tiết Tư Khỉ, ánh mắt hắn đỏ như máu. Hắn chậm rãi đưa tay khoát bên hông nàng, chậm rãi đem nàng ôm vào trong lòng mình. Tiết Tư Khỉ muốn đẩy hắn ra, nhưng lại không dám, thân thể dường như cứng ngắc lại.

Bàn tay của nam nhân từ dưới váy của nữ nhân đi vào, Tiết Tư Khỉ kinh hãi quá độ, lại không muốn bị vũ nhục, chỉ có thể vô lực khóc lóc: "Ngươi.... Ngươi muốn làm gì? Ngươi.... . Ngươi không được.... ."

Dương Túc Phong lạnh lùng nói: "Không thành vấn đề, ta có thể không động vào ngươi. Nhưng mà tính mạng của những người bên ngoài là do một suy nghĩ của ngươi, ngươi tự mình thu xếp.... Ánh Lạc...."

Viên Ánh Lạc đi vào, yên lặng chờ Dương Túc Phong phân phó.

Tiết Tư Khỉ không để ý bàn tay Dương Túc Phong kéo vào, tinh thần suy sụp gần như cầu khẩn nói: "Không, không được.... . Ta, ta đáp ứng ngươi.... ."

Viên Ánh Lạc khinh bỉ liếc mắt nhìn nàng một cái, lạnh lùng nói: "Đã sớm biết ngươi là loại nhu nhược, còn giả vờ làm thục nữ cái gì?" Xoay người đi ra ngoài, vẫn thuận tiện đóng cửa phòng lại.

Tiết Tư Khỉ đã tê liệt trong lòng của Dương Túc Phong, không còn hành động hay ý thức phản kháng nào nữa, chết lặng để Dương Túc Phong đem mình bỏ lên cạnh mép giường, chuẩn bị dùng trinh tiết của mình thỏa mãn dục vọng của đối phương, đổi lấy bình an của người nhà.

Dương Túc Phong động tác thong thả, đem quần áo của Tiết Tư Khỉ cởi ra, tinh tế đánh giá một chút thân thể của muội muội cừu địch.

Tiết Tư Khỉ có thể nói là nữ nhân trong nữ nhân, nhìn khuôn mặt nàng trong trắng ngoài hồng, thật sự diễm động lòng người, mày liễu cau lại, đôi môi đỏ thắm ướt át thỉnh thoảng phả ra hương thơm như lan, vô tình cố ý tản mát ra một tư vị say đắm lòng người. Nàng không chỉ dung mạo động lòng người, vóc người lại càng lả lướt thướt tha, da tay bóng loáng nhu nộn như tuyết, thắt lưng mềm mại tinh tế, hai chân thon dài thẳng tắp, mặc dù cái yếm trong suốt đã che phân nửa, nhưng lại đem đôi nhũ phong đầy đặn cao vút bó chặt, hai điểm nhũ đầu hồng vựng mềm mại nhìn không bỏ xót gì cả, quần lót sát người màu trắng sửa lại che đậy một nhúm cỏ đen đầy đặn.

Tiết Tư Khỉ đã hoàn toàn chết lặng, nàng cảng thấy vô cùng khuất nhục, nhưng mà bản năng nữ nhân lại khiến cho nàng dưới sự vuốt ve và khiêu khích của nam nhân không tự kìm hãm được mà nổi lên một chút phản ứng nguyên thủy, hai mắt nàng nhắm chặt, tùy ý để Dương Túc Phong đùa bỡn trên thân thể của mình, trong miệng từ từ thở gấp, thân thể cũng chảy ra một tầng mồ hôi mỏng.

Lúc quần áo trên người thiếu nữ hoàn toàn được cởi ra, nữ nhân toàn thân xích lõa trước mắt. Cánh tay trắng noãn trong suốt như ngó sen, vai mềm khẽ run rẩy, da thịt săn chắc nở nang, trắng khiết như ngọc, đường cong thon dài ưu nhã. Làm người khác chú ý nhất, chính là ngọn núi đôi trắng tuyết trước ngực ngạo nghễ vươn cao, nhũ phong có chút run rẩy, nhẹ nhàng nắm lấy, quả thực căng đầy vừa vặn, chắc chắn cao vút, biểu hiện xuất ra chỉ có ở mỹ nữ thành thục tuyệt đỉnh mới được mị lực như vậy. Trên đỉnh núi là hai nhũ đầu hồng hồng, giống như hai trái nho lớn, đỉnh nhũ còn có một vòng hồng nhạt, song phong cùng với khe núi bí ẩn, không khỏi làm cho hắn tim đập dồn dập, miệng lưỡi khô khốc!

Dương Túc Phong nắm song phong của nàng, vươn đầu lưỡi liếm mồ hôi trên nhũ câu, đầu lưỡi dọc theo vú một đường liếm thẳng lên, thẳng đến nơi cao nhất, đầu lưỡi trên nhũ vựng tinh tế liếm nhẹ, thỉnh thoảng dùng răng nhẹ nhàng cắn lên nhũ đầu mềm mại, ban đầu nàng cố gắng tránh né, muốn tránh né cảnh tượng trước mắt, song, nàng làm như thế nào có thể trốn tránh được?

Thời khắc cuối cùng cũng đến, Tiết Tư Khỉ cả người phát run, hai chân vô lực hướng hai bên mở ra, nàng đóng chặt đôi mắt đẹp, nước mắt theo gương mặt xinh đẹp chảy xuống, đỉnh của nam nhân nóng rực ép chặt trên địa phương non nớt giữa hai chân nàng, nàng cuối cùng cảm thấy sợ hãi. Quả nhiên Dương Túc Phong thở hổn hên điều chỉnh lại tư thế một chút, hai tay gắt gao nắm lấy song nhũ của nàng, mông hướng phía sau đưa lui, sau đó hạ thân dùng sức một chút, một tia ảo tưởng cuối cùng của Tiết Tư Khỉ rốt cuộc cũng hoàn toàn tan biến. Tiết Tư Khỉ chỉ cảm thấy một vật cứng rắn như sắt phảng phất muốn đâm thủng thân thể mình cắm sâu vào trong cơ thể, đồng thời một loại đau nhức khủng khiếp chưa bao giờ trải qua từ hạ thân truyền tới, nửa thân trên xích lõa của nàng hướng phía trên ưỡn lên, trong miệng phát ra một tiếng kêu dài thảm thiết, liền hôn mê.... .

Cũng không biết bao lâu, Tiết Tư Khỉ từ từ tỉnh lại, hạ thân vẫn như cũ đau nhức vô cùng, nam nhân trên thân thể mình vẫn tận tình rong ruổi, mà nàng chỉ có thể vô lực đóng chặt đôi mắt đẹp, gương mặt xinh đẹp thống khổ vặn vẹo, lông mi dài còn treo hai giọt nước mắt trong suốt. Hai tay nàng mêm nhũn trên giường, hai chân vô lực mở ra, trong lúc hôn mê tùy ý để Dương Túc Phong phát tiết ham muốn nguyên thủy trên thân thể thánh khiết của mình, hai tòa nhũ phong cao vút theo trùng động của Dương Túc Phong mà kịch liệt run rẩy, dấy lên trận trận sóng mềm mại mê người.

Trong lúc mơ màng, nguyện vọng duy nhất của Tiết Tư Khỉ, chính là hy vọng tất cả nhanh chóng chấm dứt, nhưng mà, nàng loáng thoáng cảm thấy rằng, cho dù cơn ác mộng hôm nay kết thúc, nhưng ngày mai thì sao? Ngày kia thì sao? Sau này thì sao? Chính mình nửa cuộc đời còn lại có lẽ vĩnh viễn sẽ phải cùng nam nhân đang chà đạp bản thân ở cùng một chỗ mà thôi.

Viên Ánh Lạc lẳng lặng đứng ở ngoài cửa, nghe tiếng nam nhân thở dốc cùng tiếng rên rỉ của nữ nhân. Nàng lạnh lùng móc từ trong ngực ra một cuốn sổ nhỏ, ghi lên trên tin tức: "Ngày 11 tháng 4 Thiên nguyên năm 1728, Tiết Tư Khỉ, xử nữ."

Crypto.com Exchange

Hồi (1-334)


<