Vay nóng Tinvay

Truyện:Giang sơn như thử đa kiêu - Hồi 087

Giang sơn như thử đa kiêu
Trọn bộ 334 hồi
Hồi 087: Tự Chui Đầu Vào Lưới
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-334)

Siêu sale Lazada

Tình trạng đội thuyện vận chuyển của Lam Vũ quân xảy ra tình huống tương đối lớn.

Bởi vì Lam Vũ quân chuẩn bị phát động chiến tranh quy mô lớn tại Cách Lai Mỹ, cho nên đại lượng thuyền ở Bà Châu cảng phụ trách vận chuyển vũ khí đạn dược và các vật tư quân dụng đến. Mặc dù, Vũ Phi Phàm đã xử trí phòng bị rất đầy đủ, nhưng đội thuyền vận chuyển vẫn bị bọn hải tặc đột nhiên tập kích. Bọn hải tặc rõ ràng là chiến đấu có mục đích, không phải là muốn cướp bóc vật tư, mà là tận lực trì hoãn hành trình thuyền đội vận chuyển, để cho bọn họ trên đường đi bị chậm lại, vì thế Lam Vũ quân đến Cách Lai Mỹ đã hoàn toàn bị sa vào khốn cảnh. Vởi vậy có thể phỏng đoán, Ô Mạn Lặc Tư sớm đã biết sự tồn tại của Lam Vũ quân, hơn nữa còn lập kế hoạch lặng lẽ tiến hành rút củi dưới đáy nồi, hắn cùng Hải Phách Thiên ăn ý phối hợp, đối với Lam Vũ quân không thể nghi ngờ là tạo thành uy hiếp rất lớn.

Vũ Phi Phàm đương nhiên khó có khả năng để cho loại sự tình này xuất hiện, cho nên hắn mạo hiểm tổ chức đội thuyền vận chuyển di chuyển nhanh, can đảm xuyên qua hải vực do hải tặc Hải Phách Thiên hoành hành. Kết quả, bọn họ quả nhiên ăn phải quả đắng do bọn hải tặc công kích. Vũ Phi Phàm sớm đã có chuẩn bị, trên đội thuyền vận chuyển đã trang bị đầy đủ súng Mễ Kỳ Nhĩ và Bách kích pháo, trải qua một phen huyết chiến, đẩy lui cuộn tấn công của bọn hải tặc, bắt làm tù binh hơn mười chiếc thuyền hải tặc, giành đước thắng lợi lớn.

Tuy nhiên không may mắn, trong chiến đấu, một gã chiến sĩ Lam Vũ quân vì khẩn trương quá độ, nhìn nhầm mục tiêu, hướng về phía đội thuyền của mình mà bắn một phát Bách kích pháo, vốn xác xuất bắn trúng mục tiêu của Bách kích pháo rất thấp, nhưng thật không may lần này lại chuẩn xác trúng mục tiêu, đội thuyền xui xẻo bị làm mục tiêu lập tức nổ tung tứ phân ngũ liệt. Nếu như chỉ tổn thất một chiến thuyền cũng không có gì. Nhưng mà. Trên chiến thuyền lại chở toàn bộ đều là Dã chiến pháo 75 li và đạn pháo, mấy trăm khẩu Dã chiến pháo 75 li toàn bộ đều chìm xuống đáy biển, ngay cả muốn cứu cũng không kịp.

Đối với chuyện này, Vũ Phi Phàm cũng chỉ có thể thở dài một tiếng, không còn cách nào khác.

Dương Túc Phong đi qua đi lại vài bước. Trầm giọng hỏi: "Chúng ta bây giờ còn bao nhiêu đạn pháo Dã chiến pháo 75 li?"

Chủ soái pháo binh Mông Địch Vưu đau khổ nói: "Không tới sáu mươi phát, mỗi một khẩu pháo ước chừng còn bắn được năm phát."

Dương Túc Phong ánh mắt lấp lánh nhìn về phía pháo đài Ni Tư phía xa. Pháo đài Ni Tư mặc dù không phải cấu tạo từ xi măng cốt thép, nhưng toàn bộ đều là do những tảng đá hoa cương khổng lồ chất lại mà thành, vô cùng chắc chắn, pháo hỏa cũng không làm gì được, muốn phá nó quả thực không phải chuyện đơn giản.

Mặc dù số đạn Dã chiến pháo 75 li không đủ, chỉ có điều Vũ Phi Phàm để cho hậu cần của Lam Vũ quân chuẩn bị rất đầy đủ, trong đó chủ yếu là vũ khí hơn sáu trăm khẩu súng Mễ Kỳ Nhĩ, ba nghìn phát đạn Bách kích pháo, mấy vạn khối lựu đạn, còn có mấy nghìn viên đạn súng máy. Trang bị như thế cũng đủ cho một ngàn quân chính quy, chỉ có điều trước mắt Lam Vũ quân tạm thời không thể tiêu hao nhiều vũ khí đạn dược như vậy được. Cho dù muốn xuất ra một phần trang bị vũ khí cho Khắc Lý Tư Đế An và Phất Lan Tây Tư Khoa xuất lĩnh đội cận vệ của Y Toa Bối Nhĩ công chúa, như vậy cũng đủ rồi.

Phong Phi Vũ thử thăm dò nói: "Vũ Phi Phàm đã dùng tốc độ nhanh nhất vận chuyển đạn pháo từ Bà Châu cảng tăng viện, ước chừng bốn ngày có thể đến.... ."

Dương Túc Phong chậm rãi lắc đầu, trầm giọng nói: "Không còn kịp nữa rồi."

Khô Lâu kỵ binh và Giáp Trụ võ sĩ của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ nhiều nhất chỉ còn hai ngày nữa sẽ tới phía tây bắc Ni Tư Cảng. Nếu như không thể nhanh chóng chiếm lĩnh pháo đài Ni Tư, như vậy Lam Vũ quân bị vây vào cục diện hai mặt thụ địch, đây là chuyện vô cùng nguy hiểm.

Phong Phi Vũ không nói thêm gì nữa. Trong lòng hắn thực ra cũng minh bạch, hiện giờ Ô Mạn Lặc Tư và Dương Túc Phong đều chạy đua với thời gian, Ô Mạn Lặc Tư chờ viện quân của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ nhanh chóng tới. Để phát động phản công mãnh liệt, Lam Vũ quân còn phải nhanh hơn Ô Mạn Lặc Tư một chút đem lực lượng tàn dư của Ô Mạn Lặc Tư đuổi ra khỏi Ni Tư cảng. Dựa theo kế hoạch ban đầu. Lam Vũ quân sau nửa giờ phát động tiến công toàn diện, lấy Dã chiến pháo 75 li phụ trách tiêu diệt đại pháo của pháo đài Ni Tư, để dọn sạch đường cho Lam Vũ quân. Nhưng mà, bây giờ đạn pháo đã không còn đủ nữa, kế hoạch làm sao có thể tiến hành tiếp được?

"Tiến công vẫn như trước, không có đại pháo yểm trợ chúng ta cũng phải tiến công." Dương Túc Phong kiên quyết nói, dùng sức nắm chặt nắm tay.

Căn cứ theo tình báo do Phượng Phi Phi cung cấp, thế cục Tử Xuyên đạo không lạc quan lắm. Phía đông nam của Tử Xuyên đạo, bộ đội chính quy tinh nhuệ của vương quốc Lỗ Ni Lợi Á không ngừng tập trung ở phía bắc biên cảnh. Ngay cả bên trong trọng điểm Lạc Lạp cũng tập trung đại lượng binh lực, mặc dù mục tiêu trong tình báo chủ yếu là Tình Xuyên đạo, nhưng mà, ai có thể cam đoan được, quân đội Lỗ Ni có thể hay không tiến công vào Tình Xuyên đạo mà thuận tiện tấn công luôn trọng điểm Đông Nhật. Mà hiện tại binh lực phòng thủ trọng điểm Đông Nhật của Lam Vũ quân, không tới sáu trăm người, cho dù tính cả tân binh đang huấn luyện cũng không đến một ngàn năm trăm người, quả thực là rất nguy hiểm.

Tình thế phía tây Tử Xuyên đạo cũng không lạc quan lắm, Thái Dương thần giáo quật khởi uy hiếp rất lớn đến sự nghiệp ở Trinh Xuyên đạo, thậm chí trực tiếp uy hiếp tới an toàn của Cao Dương phủ. Phòng thủ của Lam vũ quân ở Cao Dương Phủ ngay cả hai trăm người cũng không đến, mà đám người Hiên Kiệt xuất lĩnh lực lượng quân Hốt Kỵ Thi cũng không đủ để đối kháng với Thái Dương thần giáo, hơn nữa, Dương Túc Phong cũng không muốn để thế lực cảu Hiên Kiệt bành trướng quá nhanh, như vậy không nghĩ rằng sẽ tạo thành cục diện bất diệu lớn như vậy. Bởi vậy, nói tóm lại, thế cục của Trinh Xuyên đạo cũng gặp phải nguy cơ tứ phía, Thái Dương thần giáo rõ ràng càng ngày càng có đấu hiệu đông tiến.

Hơn nữa, bây giờ, Dương Túc Phong còn rất lo lắng, đó chính là Ai Đức Tư Đặc La Mỗ có thể hay không dùng Thái Dương thần giáo quy mô lớn để tấn công Trinh Xuyên đạo, thừa dịp phần lớn binh lực của Lam Vũ quân đều tập trung ở Cách Lai Mỹ, vờ công kích hậu phương của Lam Vũ quân, loại chiến thuật rút củi dưới đáy nồi như thế Dương Túc Phong kiêng kỵ nhất, hắn không thể không đề tỉnh mười phần tinh thần để đề phòng. Đồng thời, Ai Đức Tư Đặc La Mỗ còn lộ ra dã tâm thống nhất La Ni Tây Á liên bang, đây cũng là điều khiến cho Dương Túc Phong không thể không chú ý.

Bất luận như thế nào, bây giờ việc khẩn cấp trước mắt, chính là giải quyết vấn đề ở Cách Lai Mỹ, đem cái mũi nhọn này của Lam Vũ quân nhổ ra.

Trở lại sở chỉ huy, suy tư hồi lâu, Dương Túc Phong mới hạ quyết tâm, trầm tĩnh lập lại quyết tâm của mình một lần nữa: "Cho dù không có pháo hỏa yểm trợ. Đêm nay chúng ta vẫn phải hạ pháo đài Ni Tư, đem Ô Mạn Lặc Tư đuổi ra khỏi Ni Tư cảng. Tức là cho phải hy sinh rất nhiều, cũng vẫn đáng giá!"

Đám người Phong Phi Vũ không nói gì thêm, gật đầu tỏ vẻ sẽ toàn lực chấp hành nhiệm vụ chiến đấu.

Nhưng mà, sau khi hạ quyết tâm, nhưng mà muốn tấn công trọng điểm Ni Tư cũng phải dày công tính toán một phen. Thì ra kế hoạch vốn là lấy phương thức đao to búa lớn. Đầu tiên là dùng hỏa pháo tấn công mãnh liệt tiêu diệt tất cả bộ binh phía sau chướng ngại, rồi lại dùng lựu đạn và Bách kích pháo bao trùm, từng bước đem địch nhân rút khỏi trọng điểm Ni Tư. Tuy nhiên, bây giờ đã không đủ pháo hỏa, có nghĩa là Lam Vũ quân cũng phải thay đổi thương thức tấn công.

Dương Túc Phong cẩn thận đánh giá kỹ bản đồ trọng điểm Ni Tư, ngón tay trên mặt bản đồ chậm rãi xẹt qua, cẩn thận tìm tòi từng tấc đất có thể lợi dụng được.

Giống như nhà giam Ngân Giáp Giác, trọng điểm Ni Tư cũng là một địa phương dễ thủ khó công. Trọng điểm Ni Tư thoạt nhìn giống một con chim lớn, trong một bán đảo nho nhỏ của Ni Tư hải, địa thế gập ghềnh. Bất lợi cho việc leo trèo, pháo đài tọa lạc trên đỉnh núi cao nhất. Vì phòng ngừa địch nhân từ đất bằng tấn công lên pháo đài, phía sau pháo đài ở vị trí giống như cổ chim, rất nhiều quân coi giữ đại lượng công sự phòng bị vĩnh cửu, bọn họ ẩn nấp sâu trong hào câu chắc chắn. Từ trên nhìn xuống như hổ rình mồi chăm chú nhìn vào người đến gần.

Trọng điểm Ni Tư thường đóng ba nghìn quân, phía tây và phía tây bắc, còn có hai quân doanh lớn tùy thời đều có thể trợ giúp cho pháo đài. Quân doanh phía tây cách pháo đài chỉ có sáu km, quân doanh phía bắc xa hơn một chút. Ước chừng khoảng chín km. Nhưng mà, đối với pháo đài Ni Tư chắc chắn như vậy mà nói, kiên trì đến lúc viện quân tới thì không có vấn đề gì. Lam Vũ quân làm tốt cũng phải chuẩn bị chiến đấu kéo dài.

"Nơi này là nơi nào?" Ngón tay của Dương Túc Phong rơi vào phía bắc của cái cổ, nơi đó có một cái vịnh nhỏ, vừa vặn cắt vào mặt trong của cái cổ.

"Nơi này gọi là vịnh Mạc Gia Tư Đạt, chỉ có điều dân bản xứ đều gọi là vịnh Hắc Hổ, bởi vì nơi đó giống như một con hổ nằm sấp, khối hắc hổ thạch này vừa vặn lại khống chế cái vịnh đó." Phong Phi Vũ nói, hắn mơ hồ đoán ra Dương Túc Phong muốn làm gì, nhưng lại nhẹ nhàng lắc đầu, dường như tỏ vẻ điều Dương Túc Phong cân nhắc là không thể được.

Tham mưu bên cạnh cẩn thận giới thiệu thông tin về Hắc Hổ vịnh. Hắc Hổ vịnh là một cái cảng vịnh không lớn. Tuyến phụ cận bờ biển có rất nhiều phù sa và bãi biển, không thích hợp xây dựng bến tàu, hơn nữa nước biển của Hắc Hổ vịnh cũng không đủ sâu, diện tích cũng không đủ lớn, nhiều nhất chỉ có thể chứa ba bốn còn thuyền lớn thả neo, hơn nữa sau khi đội thuyền không lồ cập bến vẫn không thể tới gần bờ biển, khoảng năm mươi thước nữa mới có thể. Đoạn biển này vốn có cầu dỡ hàng hóa nối liền, nhưng mà hiện giờ đã bị phá hủy. Hình dáng của vịnh Hắc Hổ vẫn giống như hình cái phễu, miệng của cái phễu rất nhỏ, nhiều nhất chỉ có một cái chiến thuyền đi qua được, nếu có nhiều chiến thuyền, nhất định phải xếp hàng dựa theo thứ tự trước sau mới có thể thuận lợi thông qua.

Rất không may, cái then chốt chính là cái phễu này lại bị hỏa lực của pháo đài Ni Tư phong tỏa.

Nhưng Dương Túc Phong đối với tư liệu đó không chú ý nhiều, lại có vẻ đăm chiêu gõ gõ lên bản đồ, suy tư nói: "Nếu như chúng ta đổ bộ ở chỗ này.... ."

Phong Phi Vũ sắc mặt hơi đổi, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn cố lấy dũng khí trầm giọng nói: "Phong lĩnh, đó là tự đi tìm chết."

Dương Túc Phong có chút ngạc nhiên, hiển nhiên không ngờ Phong Phi Vũ lại dùng từ như thế để hình dung kế hoạch của mình, không kìm được nhíu mày, sắc mặt bình thản mà chăm chú, chậm rãi nói: "Tự đi tìm chết? Tại sao lại nói như vậy?"

Phong Phi Vũ cũng không hối hận lời mình đã nói, rất nhanh sắp xếp lại suy nghĩ, bình thản mà tỉnh táo nói: "Ô Mạn Lặc Tư đã bố trí công sự phòng thủ ở Hắc Hổ vịnh hết sức hoàn thiện, tất cả bến tàu nơi đó đã bị phá hủy, cầu dỡ hàng cũng đã bị phá hủy từ lâu, hơn nữa trên ven bờ biển còn dùng những tảng đá lớn cao sáu bảy thước để chắn sóng, phòng ngừa sóng tràn vào nơi phòng thủ của bộ đội, đội thuyền của chúng ta căn bản không có cách nào thuận lợi cập bến. Pháo đài Ni Tư cũng có sáu khẩu đại pháo chuyên hướng về cổng vào của cái phểu của Hắc Hổ vịnh, dưới sự phong tỏa nghiêm ngặt của hỏa pháo, chiến hạm rất khó tiến vào, cho dù tiến vào cũng không ra được, bởi vì bên trong Hắc Hổ vịnh căn bản không đủ chỗ để đội thuyền quay đầu lại.... ."

Nhìn thấy sắc mặt của Dương Túc Phong ngày càng âm trầm, chỉ có điều thần tình dường như không lưu tâm, Phong Phi Vũ lặng lẽ nuốt một chút nước bọt, dùng một câu tổng kết để chấm dứt đề nghị của mình: "Ô Mạn Lặc Tư đương nhiên lo lắng chúng ta chặn đường lui của hắn, cho nên chuẩn bị rất nhiều công sức để làm.... ."

Dương Túc Phong quả nhiên không làm gì cả, chỉ ngửa đầu nhìn nóc nhà, dường như đang suy nghĩ vấn đề gì đó, qua một hồi lâu, mới chậm rãi nói: "Khó khăn của chúng ta nằm ở đâu? Hãy nói ra hết một lượt đi, có lẽ có biện pháp có thể giải quyết."

Phong Phi Vũ nhẹ nhàng thở dài một hơi, biết Dương Túc Phong sẽ không dễ dàng từ bỏ hy vọng, chỉ có thể cố gắng nói: "Thứ nhất, chính là nhất định phải dùng chiến hạm kiến cố nhất đội thuyền, có thể lần lượt bị pháo đạn liên tục công kích, đội thuyền nếu không nhanh chóng bị đắm chìm, mới có thể đi vào cửa Hắc Hổ vịnh, nhưng mà trước mắt chúng ta không có bất cứ chiến hạm nào, càng huống hồ loại chiến hạm kiên cố nhất; Thứ hai, quan chỉ huy hạm đội cũng phải đủ dũng khí và can đảm, nhưng lại phải tinh thông kỹ thuật, mới có thể thành công chỉ huy hạm đội tiến vào Hắc Hổ vịnh, Hắc Hổ vịnh cửa quả nhỏ, không phải tùy tiện một thuyền trưởng nào có thể đi vào được, càng không nói là bị đụng phải đá ngầm xung quang mà vỡ; Thứ ba, chính là cho dù thành công tiến vào Hắc Hổ vịnh, cũng không có viện pháp đổ bộ ở đó, bởi vì nơi đó chẳng những bùn lầy mềm nhũn, còn có một bờ đê chắn sóng, không có cách nào vượt qua, bên trên còn có địch nhân đóng giữ; Thứ tư, cũng là quan trọng nhất, chính là không có bất cứ bộ đội nào có thể chịu được hai mặt giáp công, thậm chí dưới tình huống ba mặt giáp công, đối mặt với hơn vạn địch nhân tấn công, trong thời gian rất ngắn sẽ tan thành mây khói."

Dương Túc Phong lẳng lặng nghe, cúi đầu chậm rãi đi tới cửa, lẳng lặng nhìn trọng điểm Ni Tư phía xa, nơi đó, một mảnh tối đen như mực, giống như cái lưới bình tĩnh mở ra một cái mồm máu to, bóng đêm thâm trầm, tĩnh lặng đợi Lam Vũ quân tự chui đầu vào lưới.

Phong Phi Vũ hít một hơi thật sâu, đi tới bên cạnh Dương Túc Phong, thành khẩn nói: "Phong lĩnh, ta đề nghị hay là đợi Vũ Phi Phàm vận chuyển pháo đạn tới rồi hãy tấn công. Cho dù hau ngày sau viện quân của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ tới, nhưng mà chúng ta có lợi thế địa hình của nhà giam Ngân Giáp Giác, bọn chúng cũng không thể làm gì được chúng ta. Chúng ta có thể lợi dụng địa hình ở nơi đó để tiêu hao một lượng lớn lực lượng của bọn chúng, sau đó mới phản kích.... ."

*****

Dương Túc Phong nhẹ nhàng xoay người lại, thản nhiên khoát tay, cắt đứt lời nói của hắn, thanh âm không cao nhưng vô cùng kiên quyết nói: " Không, chúng ta đêm nay phải phát động công kích. Ngươi lập tức đi chuẩn bị bộ đội, đồng thời ra lệnh bộ đội làm tốt hết thảy công tác chuẩn bị chiến đấu. Ta tự mình suất lĩnh ba liên đội đi thuyền tiến vào Hắc Hổ vịnh, chặt đứt cái cổ chim, ngươi thì phụ trách suất lĩnh bộ đội án theo kế hoạch ban đầu mà phát khởi tiến công. Mục tiêu của chúng ta không thay đổi, bất quá ta quyết tâm muốn Ô Mạn Lặc Tư lần này phải chết ở trên pháo đài Ni Tư.

Phong Phi Vũ cực kỳ hoảng sợ, vội vàng nói: "Không! Ta kiên quyết phản đối chủ nghĩa mạo hiểm như vậy!"

Dương Túc Phong nhìn hắn chăm chú, chậm rãi nói: "Cái gì là chủ nghĩa mạo hiểm?"

Phong Phi Vũ ngực phập phồng, hiển nhiên là kích động quá, thật vất vả mới hồi phục lại, sốt ruột nói: "Ta tuyệt đối không tán thành kế hoạch đột kích bất ngờ Hắc Hổ vịnh, rất nguy hiểm, rất có thể toàn quân bị diệt. Ngươi là lãnh đạo tối cao nhất của Lam Vũ quân, ta bất luận như thế nào cũng không thể đáp ứng việc ngươi tự suất lĩnh. Cho dù là tham mưu trưởng ở đây, nàng cũng sẽ không tán thành kế hoạch mạo hiểm của ngươi.... ."

Dương túc phong thần sắc bình tĩnh nhưng mà khẩu khí vô cùng kiên quyết, ánh mắt lấp lánh bức người dừng ở Phong Phi Vũ, gần như chỉ nói một câu: "Ta không cần ngươi đáp ứng. Dựa theo mệnh lệnh của ta, chuẩn bị bộ đội, đem ba liên đội Nham Long, Mạch Sơn, Tang Bố giao đầy đủ, đưa ta sáu mươi bao thuốc nổ Hắc tác kim, đưa thêm cho ta hai mươi công binh. Mặt khác, đưa ta bốn trăm khẩu súng dự trữ và năm vạn viên lựu đạn, ta muốn thuyền cải trang. Đây là lệnh, lập tức chấp hành!"

Phong Phi Vũ sửng sốt. vẻ mặt buồn bực cùng bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là theo bản năng dậm gót chân một cái, trả lời vang dội: "Rõ!"

Dương Túc Phong hít một hơi, tận lực khiến cho ngữ khí của mình bình tĩnh trở lại, lạnh nhạt nói: "Ta muốn gặp Khắc Lai Ô Địch Mã."

Phong Phi Vũ buồn bực nói: "Khắc Lai Ô Địch Mã từ lúc biểu diễn đã rời khỏi An Nhạc cung, vẫn đứng ngẩn người trên tảng đá ở bờ biển Ni Tư. Cũng không biết đang nghĩ ngợi cái gì nữa, ta cùng hắn chào hỏi, hắn đều ngoảnh mặt làm ngơ, lạnh nhạt hờ hững."

Dương Túc Phong bất động thanh sắc gật đầu, hời hợt nói: "Ta biết rồi."

***

Pháo đài Ni Tư.

Bên trong sở chỉ huy u ám ẩm ướt, hơn mười ngọn nến to phát ra hỏa diễm lóng lánh, đem khuôn mặt ngăm đen của Ô Mạn Lặc Tư chiếu thành đỏ sậm, giống như bị bệnh. Hắn lẳng lặng ngồi bên cạnh cái bàn, có chút chán nản nhìn phụ cận quân sự trên bản đồ đặt trên bàn. Hơi thở gấp gáp. Ai Đức Tư Đặc La Mỗ cúi đầu cẩn thận nghiên cứu bản đồ, ánh mắt cũng hết sức nghiêm túc và chăm chú.

"Hắc Hổ vịnh thật sự là một địa phương tốt, ta nghĩ Dương Túc Phong nhất định sẽ nhìn trúng nơi này." Ai Đức Tư Đặc La Mỗ ngẩng đầu lên, lại có vẻ đăm chiêu nói.

Ô Mạn Lặc Tư mệt mỏi đứng lên, nghi hoặc nhìn vị trí Hắc Hổ vịnh. Bán tín bán nghi nói: "Khó có khả năng, hắn chẳng lẽ không biết nơi này là tử lộ sao?"

Ai Đức Tư Đặc La Mỗ chậm rãi đi vòng quanh cái bàn nói: "Ô Mạn Lặc Tư tướng quân, ta không thể không nhắc nhở ngươi, ngươi đoạn thời gian này phong độ sa sút quá. Đối thủ của ngươi tại Ni Tư cảng phát động tập kích nhiều lần, nhưng ngươi đối với địch thủ vẫn không hoàn toàn hiểu rõ, đây chính là sai lầm của ngươi. Quả thực là một hành vi không thể tha thứ của tướng quân! Nếu như ngươi là bộ hạ của ta, ta sớm đã đem ngươi cách chức! Ngươi cảm thấy tính cách của Dương Túc Phong có gì đặc biệt?"

Ô Mạn Lặc Tư đối với ngôn ngữ chế giễu của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ hiển nhiên có chút bực bội, bất quá cũng không dám biểu hiện ra ngoài, suy nghĩ một chút nói: "Ta không có cách nào nắm bắt chuẩn xác tâm lý của hắn, trên thực tế, tư liệu liên quan đến người này cũng không nhiều, hắn tại Tử Xuyên đạo quả thật làm nên vài chuyện lớn, nhưng đều nhờ vào trang bị và vũ khí tiến tiến mới đạt được mục đích, cá nhân hắn không có biểu hiện ra cái gì vượt trội cả.... ."

Ai Đức Tư Đặc La Mỗ lạnh lùng cắt đứt lời nói của hắn. Lạnh giọng nói: "Không, Ô Mạn Lặc Tư tướng quân, ngươi lầm rồi! Người sai lầm rất nghiêm trọng! Không sai, trang bị vũ khí của Lam Vũ quân quả thực khác biệt với chúng ta, nhưng không thể nghi ngờ, ánh mắt của ngươi cần phải quan tâm chú ý đến Dương Túc Phong hơn, chứ không phải là vũ khí. Cho dù vũ khí có tốt cũng phải người sử dụng thích hợp mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất. Ngươi phải thừa nhận, người này bình thường che đậy rất tốt, chúng ta nhất định phải biết rõ được tính cách đặc biệt đó."

Ô Mạn Lặc tư, chỉ có thể ngoan ngoãn lắng nghe.

Ai Đức Tư Đặc La Mỗ hít một hơi, lạnh lùng nói: "Trong mắt ta, hắn rất thích mạo hiểm, thích khiêu chiến bản thân, không đạt được mục đích quyết không bỏ cuộc, ngươi cảm thấy đúng không?"

Ô Mạn Lặc Tư do dự nói: "Có lẽ là vậy."

Ai Đức Tư Đặc lạnh lùng nhìn hắn, trong ánh mắt có chút bộ dáng hận không thể rèn sắt thành thép, lần nữa lạnh lùng nói: "Ô Mạn lặc Tư tướng quân, thật sự là đáng tiếc, mấy năm này ngươi trầm mê tửu sắc, cuộc sống tửu sắc quá độ đã phá hoại nghiêm trọng đến trí thông minh cùng với cơ trí của ngươi! Ngươi ngay cả tính cách đặc biệt của đối thủ cũng không phán đoán được, khó trách ngươi lại thất bại thảm hại. Nếu như ngươi không sớm tỉnh táo lại, ta đề nghị ngươi hãy trực tiếp nhảy xuống Ni Tư hải mà tự giải quyết luôn đi! Ta cũng không nói nhiều lời với ngươi nữa, về phần ngươi nghe theo hay không, đó là chuyện của ngươi."

Ô Mạn Lặc Tư buồn bực nói: "Mời ngươi nói."

Ai Đức Tư Đặc La Mỗ chậm rãi bước đi thong thả, trầm ngâm nói: "Theo ta phỏng đoán, Dương Túc Phong muốn tốc chiến tốc thắng, hắn không muốn kéo dài thời gian nữa, bởi vì Lam Vũ quân ở lại Cách Lai Mỹ quá lâu đối với hắn quả thật là chuyện vô cùng nguy hiểm, địch nhân ẩn giấu của hắn nhiều lắm, hắn không cách nào có thể phán đoán được lúc này ai sẽ cho hắn một kích trí mạng, hắn phải nhanh chóng trở về Tử Xuyên đạo, để nắm thế cục ở nơi đó trong tay. Chúng ta có công sự phòng ngự ở pháo đài Ni Tư, cho dù bộ đội của hắn lực chiến đấu cường thịnh, cũng không thể liên tục cùng chúng ta tranh đoạt, đây không phải là chuyện dễ dàng, cho nên, hắn phải nghĩ biện pháp khác. Biên pháp duy nhất chính là Hắc Hổ vịnh.... ."

Ô Mạn Lặc Tư cau mày nói: "Nhưng mà hắn căn bản không có khả năng tiến vào Hắc Hổ vịnh.... Hắn cũng là người chứ không phải thần.... ."

Ai Đức Tư Đặc La Mô âm trầm kiên quyết nói: "Nhưng hắn lại càng khôg phải là đồ đần. Hắn nhất định sẽ nghĩ biện pháp đột nhập Hắc Hổ vịnh, mặc dù ta không biết hắn sẽ dùng phương pháp gì để đạt được mục đích. Nhưng ta tuyệt đối tin tưởng phán đoán của ta, Dương Túc Phong nhất định sẽ xuất hiện ở Hắc Hổ vịnh! Việc chúng ta hiện giờ phải làm, đó là bố trí thiên la địa võng ở nơi đó, chờ hắn tự chui đầu vào lưới."

Ô Mạn Lặc Tư vẫn còn do dự, một lúc lâu cũng không nói gì. Chỉ có con mắt lấp lánh bất định.

Ai Đức Tư Đặc La Mỗ thở dài một hơi, lạnh lùng nói: "Ta biết ngươi khó xử, không dễ dàng hạ quyết tâm, ngươi binh lực không đủ, phải điều động quân trông coi pháo đài Ni Tư mới có thể tạo thành bẫy rập ở Hắc Hổ vịnh. Chỉ có điều ngươi không cần lo lắng, ta sẽ cấp cho ngươi hai ngàn cunng tiễn thủ Lam Nộ Hỏa, bọn họ sẽ giúp đỡ ngươi phong tỏa Hắc Hổ vịnh."

Nói đến đó, lại có chút cảm khái nói: "Nếu như ngươi có thể kịp thời nhận thức đối thủ, ngươi cũng không trở thành tình huống lấy trứng chọi đá như hiện tại."

Ô Mạn Lặc Tư lại cân nhắc hồi lâu, cân nhắc mãi mới gian nan nói: "Ta sẽ từ pháo đài điều động một ngàn người, lại để cho Khắc Lỗ Duy Nhĩ tiếp tục gom góp hai ba ngàn người đến Hắc Hổ vịnh, tập hợp đủ bốn nghìn binh lực, hơn nữa còn có Lam Nộ Hỏa cung tiễn thủ của ngươi.... Như vậy đủ rồi chứ? Ta sẽ để Khắc Lỗ Duy Nhĩ tự mình chỉ huy ở nơi đó. Chỉ có điều, ta vẫn còn rất lo lắng. Vạn nhất Dương Túc phong không có xuất hiện tại Hắc Hổ vịnh.... . Khu vực phòng ngự của ta cũng sẽ rất nguy hiểm."

Ai Đức Tư Đặc La Mỗ lạnh lùng nhìn ánh sáng yếu ớt bên ngoài, trầm ngâm nói: "Ngươi yên tâm, hắn nhất định sẽ đến, ai cũng không thay đổi được quyết định này của hắn, hơn nữa. Hắn không thể không đến. Hắn cũng giống ngươi, không còn lựa chọn nào khác."

***

Khắc Lai Ô Địch Mã quả thật hai tay chắp sau lứng đứng trên một tảng đá ở nhà giam Ngân Giáp Giác, yên lặng ngây ngốc, sắc mặt chăm chú mà trang nghiêm. Giống như một cái hải đăng. Hắn nhìn ra phía xa, phảng phất như chân trời xa xôi, nhưng mà nơi đó chỉ là một mảnh tối như mực.

Dương Túc Phong yên lặng đứng phía sau hắn, gió biển thổi qua, hắn có thể cảm thấy được hơi nước dày đặc, đêm khuya lại càng nặng, làm người ta có cảm giác lạnh như băng, hơn nữa loại lạnh lẽo như băng này phảng phất theo hơi nước xâm nhập vào trong xương cốt.

"Ngươi không cần đến an ủi ta. Ta có thể tiếp nhận được tất cả tổn thất mà Ô Mạn Lặc Tư gây ra cho Cách Lai Mỹ, ta phải thừa nhận." Khắc Lai Ô Địch Mã thanh âm cứng nhắc nói, cũng không quay đầu lại, nhưng mà phảng phất như thân thể lạnh cóng cũng có thể làm cho phản ứng của người khác vừa lòng một chút vậy.

Dương Túc Phong cũng không khách sáo, trực tiếp nói thẳng: "Ta không phải đến để an ủi ngươi, ta chỉ đến để thỉnh cầu ngươi trợ giúp. Ta muốn sử dụng chiến hạm của ngươi, ta muốn đổ bộ vào Hắc Hổ vịnh."

Thân thể của Khắc Lai Ô Địch Mã phảng phất như lần nữa bị gió biển làm đông cứng, cũng không phản ứng gì, dường như cái gì cũng không nghe thấy.

Dương Túc Phong lẳng lặng đứng.

Một hồi lâu, Khắc Lai Ô Địch Mã mới khổ sở nói: "Ngươi biết tại sao nơi đó lại gọi là Hắc Hổ vịnh không?"

Dương Túc Phong bình thản nói: "Bởi vì nơi đó có một khối nham thạch giống như Hắc Hổ phải không?"

Khắc Lai Ô Địch Mã chậm rãi lắc đầu, thỏng thả mà trầm trọng nói: "Không phải, đây chỉ là suy nghĩ của người bình thường. Trong mắt địch nhân, nơi đó là một nơi tử vong. Có lẽ rất nhiều người quên, lịch sử hơn hai trăm năm trước, quân đội vương quốc Lỗ Ni Lợi Á cũng từng vượt qua Ni Tư hải đến làm phiền chúng ta. Sau thiên nguyên 1500 năm trước, Lỗ Ni Lợi Á có một người thống trị, gọi là Hắc Hổ tướng quân, hắn suất lĩnh ba vạn quân đội vượt qua Ni Tư hải tấn công Ni Tư cảng, chính là chết ở trong Hắc Hổ vịnh."

Dương Túc Phong trầm mặc không nói.

Khắc Lai Ô Địch Mã bình thản thở một hơi, hoạt động cơ thể cứng ngắc một chút, thong thả mà kiên định nói: "Cho nên, từ đó về sau, cũng không còn người tiếp từ Hắc Hổ vịnh tấn công pháo đài Ni Tư, ta cũng sẽ không."

Dương Túc Phong thản nhiên nói: "Nhưng mà đó là chuyện hai trăm năm trước rồi. Thể giới này có rất nhiều chuyện, đều đang không ngừng biến hóa, hai trăm năm trước làm không được việc nỳ, chưa chắc hôm này đã không làm được. Ta đã hạ quyết tâm, đêm nay phải từ Hắc Hổ vịnh tấn công trọng điểm Ni Tư, bất luận là tàu vận chuyển của ta hay là thương thuyền phổ thông."

Khắc Lai Ô Địch Mã bỗng nhiên xoay người lại, ánh mắt lấp lánh chăm chú nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Ngươi đây là tự tìm cái chết."

Dương Túc Phong bình tĩnh nói: "Phong Phi Vũ cũng dùng từ ngữ như vậy để hình dung ta, nhưng mà kế hoạch của ta sẽ không thay đổi."

Khắc Lai Ô Địch Mã lại có chút nóng nảy, dường như đối với việc Dương Túc Phong chấp mê bất ngộ có chút tức giận, trong mắt hắn, đây chính là hành vi của người điên. Nhưng mà, làm chiến hữu thân thiết, hắn không thể kìm được tính tình của mình, không thể không kiên nhẫn giải thích: "Dương Túc Phong, mặc dù ta cho rằng việc ngươi tham gia chánh cục Cách Lai Mỹ không phải là việc làm tốt nhấ, nhưng nếu ngươi đã tới, chính là khiến cho Cách Lai Mỹ có một cơ hội thoát khỏi trầm luân, ta không muốn chứng kiến ngươi vì xúc động mà hành động lỗ mãng khiến cho công việc bỏ dỡ nửa chừng. tiến công Hắc Hổ vịnh tuyệt đối không phải là một lựa chọn đúng. Ta sẽ không đáp ứng ngươi, lựa chọn của ngươi căn bản chính là tử lộ."

Dương Túc Phong vẫn như cũ không nao núng nói: "Tử lộ cũng có lúc ngoại lệ."

Khắc Lai Ô Địch Mã lạnh lùng nói: "Nhưng mà ta không hy vọng tướng sỹ dưới tay ta bởi vì sự xúc động của người mà chết vô tội, ta cũng không hy vọng Lam Vũ quân của ngươi bởi vì ngươi lỗ mãng mà chết non. Ngươi không phả đã nói với ta, ngươi một ngày nào đó phải trở về Đường Xuyên đế quốc sao, như vậy, ngươi phải quý trọng tính mạng của mình thật tốt, làm cho cuộc sống càng thêm nhiều chuyện tốt đẹp, mà không phải vì chủ nghĩa anh hùng cá nhân tùy tiện."

Càng nói về sau. Khắc Lai Ô Địch Mã ngữ khí lại càng nghiêm túc, càng nói càng thêm sâu sắc, loại ánh mắt ân cần tự nhiên phát ra, bất quá trên phương diện ngữ khí quả thực bắt đầu có chút mùi vị của giáo huấn và phê bình.

Dương Túc Phong cũng không tức giận, chỉ bình tĩnh nói: "Ta biết ta muốn làm cái gì, ta cũng hiểu được ta sắp phải trả giá rất lớn. Nếu như ngươi không đáp ứng, như vậy ta sẽ kiếm những người khác, ví dụ như Khắc Lý Khắc Lan hỗ trợ. Cho dù chỉ có dân thuyền, cho dù phải sử dụng vũ lực để uy hiếp thuyền trưởng cùng với đám thủy thủ cho ta sử dụng, ta cũng muốn trưng dụng ba thuyền lớn để đưa vào Hắc Hổ vịnh."

Khắc Lai Ô Địch Mã hít sâu một hơi, có chút bộ dáng hận không thể rèn sắt thành thép, nắm chặt nắm tay, thâm trầm nói: "Dương Túc Phong, ngươi chẳng lẽ thật sự không lo lắng toàn quân bị diệt? Ngươi có nhất thiết phải làm như vậy không?"

Ánh mắt Dương Túc Phong chăm chú nhìn hắn, không hề lùi bước, thanh âm nhẹ nhàng mà kiên quyết nói::Ta lo lắng, nhưng ta nhất thiết phải làm như vậy."

Khắc Lai Ô Địch Mã cũng chăm chú nhìn hắn, bốn đạo ánh mắt trong gió biển va chạm, hắn có thể cảm thấy ý chí kiên cường bất khuất của Dương Túc Phong, đó là tuyệt đối không thay đổi, hắn không khỏi thở dài một hơi, ánh mắt chuyển về phía biển rộng tối như mực, thật lâu cũng không nói gì.

Dương Túc Phong yên lặng trong chốc lát, sau đó chậm rãi xoay người lại, bước đi có chút trầm trọng, bình tĩnh rời đi, nhưng mà rời khỏi tảng đá chưa được vài bước, chỉ nghe thấy Khắc Lai Ô Địch Mã phía sau lưng thâm trầm nói: "ngươi đem bao nhiêu binh lực đổ bộ vào Hắc Hổ vịnh?"


Khởi Nguyên Mobile

Hồi (1-334)


<