← Hồi 005 | Hồi 007 → |
Tiêu Bố Y sáng sớm đã rời khỏi giường, lại thấy Hàn Tuyết như con mèo nhỏ cuộn tròn trên mặt chiếu mà ngủ.
Nàng hẳn là đã quá mệt mỏi, bộ dáng tuy vẫn nắm chặt lấy chéo áo để tự bảo vệ mình, cũng đã ngủ say. Nàng xem ra cái gì cũng không thể tự bảo hộ, nhu nhược như hoa xuân chớm nở, Tiêu Bố Y chỉ cần đưa tay tới là có thể chiếm được nữ nhân này mà không cần chịu bất cứ trách nhiệm nào.
Khi yên lặng trông Hàn Tuyết kiều diễm ướt át, lúc ngủ say lại thật thanh thuần nhu nhược, làm cho nam nhân nhìn thấy, không khỏi nảy sinh những ý nghĩ không hay.
Rốt cuộc cũng khống chế được suy nghĩ trong đầu, Tiêu Bố Y không cảm thấy mình vĩ đại, chỉ là hắn vẫn muốn tuân thủ nghiêm ngặt những nguyên tắc của chính mình.
Nhẹ nhàng lấy cái chăn đắp cho Hàn Tuyết, Tiêu Bố Y vô thanh vô tức ra khỏi nhà gỗ, hít một chút không khí trong lành, việc đầu tiên làm chính là chạy lên đỉnh núi chém một ngàn nhát đao rồi mới tính.
Tuy biết đao pháp như vậy khẳng định là khó coi, nhưng gần nhất khi chém đao ra cũng đã có tiếng gió vù vù. Tiêu Bố Y cũng luyện không biết chán, hắn hiểu rất rõ đạo lý người chậm phải bắt đầu sớm.
Hiện tại luyện thêm một đao, sau này khi gặp nạn, nói không chừng sẽ cứu cho mình một mạng.
Sau khi xuống núi, Tiêu Bố Y cả người đầy mồ hôi, liền đi đến khe suối bên cạnh để tắm rửa, nghĩ đến Hàn Tuyết, khóe miệng lại mỉm cười, thầm nghĩ lúc này đem nước tới, không biết Hàn Tuyết sẽ cảm tạ hắn hay là chửi hắn?
Sơn trại được dòng nước bao quanh, tuy không có các tiện nghi như thời hiện đại, nhưng lại trong sạch tự nhiên, có một loại phong vị khác.
Tắm rửa xong, sau khi suy nghĩ, Tiêu Bố Y quyết định đi tìm cha hắn Tiêu Đại Bằng thương lượng về chuyện thả Hàn Tuyết.
Tiêu Bố Y ở tại sơn trại, tự nhiên phải tuân theo quy củ của sơn trại, hắn giành trước phần thưởng, đem Hàn Tuyết trở thành tài sản của mình, cũng không ai dám phản đối.
Nhưng hắn tuy là Thiếu đương gia, thả nữ nhân dù sao cũng không thể tự tiện làm chủ. Cái này cũng đồng nghĩa với việc ngươi không ăn, nhưng không thể vứt bỏ một cách lãng phí được.
Vừa đến Tụ Nghĩa Sảnh, thì có một người vội vàng chạy ra, thiếu chút nữa đã đụng trúng Tiêu Bố Y.
Tiêu Bố Y đưa tay đỡ lấy, "Hòe mập, có chuyện gì vậy?"
"Trại chủ đang muốn tìm ngươi" Hòe mập có chút mừng rỡ, "Bố Y, dậy sớm thế, chúng ta còn đang do dự không biết có nên gọi ngươi dậy không".
Tiêu Bố Y hiểu ý ám muội của bọn họ, chỉ có thể mỉm cười, "Mặt trời đã cao ba sào còn sớm gì nữa?"
"Tối hôm qua có mệt hay không?" Hòe mập thấp giọng, vẻ mặt hiện lên vẻ cười xấu xa.
Tiêu Bố Y gạt mồ hôi trên trán, "Ngươi không thấy ta bây giờ cả người đầy mồ hôi sao?"
Hòe mập nghiêm nghị nhắc nhở, "Thiếu đương gia, tuy biết nhịn đã lâu rồi, nhưng vẫn phải bảo trọng thân thể, thời gian vẫn còn dài mà".
Tiêu Bố Y giả vờ giận đấm Hòe mập, "Đa tạ nhắc nhở".
Hai người cười đùa đi vào Tụ Nghĩa Sảnh, lại thấy tất cả mọi người sắc mặt trịnh trọng đang nhìn mình, cũng đều thu hồi nét mặt, "Đã tới muộn, xin thứ lỗi".
Sơn trại cũng không có nhiều quy củ, đa số đều phải thương lượng để quyết.
"Bố Y, ngươi đến cũng vừa lúc" Tất cả mọi người đều có vẻ mặt đều thông cảm, Nhị đương gia Tiết Bố Nhân lại càng nhiệt tình lý giải, "Thật ra chúng ta vốn chuẩn bị để cho ngươi nghỉ ngơi vài ngày, nhưng cũng không ai có thể thay thế ngươi được".
Tiêu Bố Y thầm nghĩ, còn nghỉ ngơi cái rắm gì, tối hôm qua ngủ cũng không được ngon.
"Lại chuẩn bị ra ngoài đánh cướp sao?" Tiêu Bố Y thuận miệng hỏi.
Ngoại trừ Tiêu Đại Bằng, Tiết Bố Nhân đang ngồi ra, còn có Tiêu Tác, Thạch Cảm Đương, Lại Tam mấy gương mặt quen thuộc, Mạc Phong, Hòe mập cũng ở đây, cơ bản xem như già trẻ ba đời có thể nói chuyện của sơn trại đều có mặt.
Tiết Bố Nhân vỗ vỗ vai Tiêu Bố Y, "Bố Y cứ hay nói đùa, chúng ta sau khi thương lượng một ngày, cuối cùng cũng đã đạt được sự thống nhất, quyết định chính thức bắt đầu buôn bán ngựa".
Tiêu Tác, Thạch Cảm Đương cũng gật đầu, "Trại chủ cùng Nhị đương gia nói không sai, chúng ta một khi đã đào binh, chẳng phải là để bảo vệ tính mạng sao, đích xác là cũng không cần bị cuốn vào vòng phân tranh".
Tiêu Bố Y thật ra cũng có chút kỳ quái, không rõ bọn họ vì cái gì mà chuyển biến nhanh như vậy.
Tiết Bố Nhân nhìn thấy vẻ nghi hoặc của hắn, liền giúp hắn cởi bỏ sự thắc mắc này, "Bố Y, tối hôm qua, người thăm dò tin tức của sơn trại đã trở về, nghe nói Trương Tu Đà đánh bại Tri Thế Lang Vương Bạc tại Sơn Đông, nhanh chóng đánh tan Địch Nhượng tại Ngõa Cương, Đỗ Phục Uy cũng bị hắn bức đến co đầu rụt cổ ở Giang Hoài, nghỉ ngơi lấy sức, không dám lộ diện. Đại Tùy mặc dù khói lửa nổi lên bốn phía, khởi nghĩa thường xuyên, chẳng qua danh tướng Đại Tùy là Trương Tu Đà còn đó, nói vậy quân khởi nghĩa cũng khó mà thành được. Một khi đã như vậy, chúng ta đã thương lượng cũng nên an phận thủ thường, buôn bán phát tài mới là tốt nhất".
"Bọn họ đều bị một mình Trương Tu Đà dẫn quân đánh bại?" Tiêu Bố Y nhịn không được hỏi.
"Đúng vậy" mọi người giờ khắc này sắc mặt đều ngưng trọng.
Tiêu Bố Y bị dọa nhảy dựng lên, trong trí nhớ của hắn, ngoại trừ Đại đương gia Địch Nhượng Ngõa Cương kia, Đỗ Phục Uy cùng Tri Thế Lang Vương Bạc đối với hắn mà nói, thực sự là lạ lẫm.
Nhưng căn cứ theo lời Tiêu Tác nói hôm qua, Vương Bạc cùng Đỗ Phục Uy đều xếp trên Địch Nhượng, hiển nhiên trong lòng Tiêu Tác, Địch Nhượng chỉ đứng thứ ba. Nhưng cả ba nhân vật thông thiên này, lại đều bị Trương Tu Đà đánh bại, Trương Tu Đà kia chẳng phải xưng thần sao?
"Trương Tu Đà thật sự lợi hại như vậy sao?" Người hỏi chính là Mạc Phong, cũng có chút không tin.
Tiêu Đại Bằng rốt cuộc mở miệng, "Trương Tu Đà người này mưu lược hơn người, binh pháp như thần, khủng bố nhất chính là võ công cực kỳ cao, có thể nói là vạn nhân địch, lại luôn xem kẻ dưới tay như là huynh đệ, thủ hạ của hắn cũng dũng mãnh tuyệt luân, có thể lấy một địch trăm. Năm đó thủ lĩnh nghĩa quân Bùi Trường cùng Thạch Tử Hà đem hai vạn quân tấn công Lịch thành, Trương Tu Đà không kịp triệu tập nhân mã, chỉ kịp dẫn theo năm kỵ binh xuất chiến".
"Những kỵ binh khác đi đâu?" Lần này người hỏi là Tiêu Bố Y.
Trong lòng lại nghĩ, Trương Tu Đà cho dù mạnh đến đâu, chẳng lẽ hữu dũng vô mưu, binh sĩ không nghe theo sự điều khiển của hắn?
"Khi đó đang lúc thu hoạch vụ mùa, binh sĩ đều đang lo việc ở nhà" Tiêu Đại Bằng cười nói.
Tiêu Bố Y có chút nghi hoặc, không hiểu đã tham gia quân ngũ còn muốn làm ruộng là ý gì, Tiết Bố Nhân lại giải thích, "Bố Y, Đại Tùy hiện tại là phủ binh chế, binh sĩ khi có chiến tranh thì xuất binh, nhàn thì làm ruộng, chẳng qua làm lính có thể miễn trừ thuế dịch, cho nên rất nhiều người đi lính. Trương Tu Đà lại xem quân như con, cho nên lúc ấy cho kẻ dưới tay về làm nông. Bùi Trường mới cùng Thạch Tử Hà nắm bắt sơ hở này mới có thể tấn công Lịch thành".
Tiêu Bố Y gật gật đầu, cũng đã hiểu được sơ sơ.
Tiêu Đại Bằng lại tiếp tục nói: "Trương Tu Đà thân hãm trùng vây, giết đến máu chảy thành sông, ra vào như chốn không người, sau đó viện quân trong thành đến, nghĩa quân trong khoảnh khắc sụp đổ tan tành, Trương Tu Đà cao cường đến đâu có thể thấy được. Các ngươi về sau nhìn thấy người này, chớ dại mà trêu chọc".
Vốn văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị, tất cả mọi người đều là hán tử, đao cắt trên người chảy máu cũng không đổi sắc, rất ít phục người nào. Nhưng khi nghe đến ba chữ Trương Tu Đà, lại đều im lặng, Tiêu Đại Bằng đối với Trương Tu Đà hết sức tôn sùng, cũng không ai tỏ vẻ không phục!
Tiêu Đại Bằng tuổi tuy lớn, nhưng lá gan cũng không hề nhỏ đi, lão thậm chí có thể săn hổ phục báo, lão có thể làm Trại chủ, một mặt là bởi vì uy vọng, mặt khác cũng bởi vì dũng mãnh. Nhưng hiện đề cập tới nhân vật Trương Tu Đà này, trong sự thận trọng lại có cả sự tôn kính, trong kính sợ có cả kinh hoàng.
Tiêu Bố Y nghe Tiêu Đại Bằng mô tả, tâm thần mơ màng, thầm nghĩ con mẹ nó đây chính là người thật chuyện thật, thực sự không phải chuyện bịa đặt, Trương Tu Đà so với Gia Cát Lượng còn liều mạng hơn. Gia Cát Lượng có không thành kế, hắn thật ra cũng không thành, nhưng kế lại không càn dùng đến.
Nhìn bộ dáng kinh hoàng của mọi người, Tiêu Bố Y trong lòng cũng không có gì sợ hãi, chỉ hơi tò mò. Đột nhiên trong lòng chợt nổi hào tình, làm người thì phải như Trương Tu Đà vậy, uy phong tám hướng, làm cho người ta kính ngưỡng.
Ánh mắt nhìn về phía mọi người, phát hiện ngoại trừ Mạc Phong cùng Hòe mập vẻ mặt mờ mịt không tin ra, Tiêu Tác cùng Thạch Cảm Đương cũng không nói gì, mặt lộ vẻ kinh hoàng, không khỏi trong lòng lại càng lấy Trương Tu Đà làm mục tiêu.
"Trương Tu Đà không liên quan gì đến việc của chúng ta" Tiết Bố Nhân rốt cuộc phá vỡ sự yên lặng, "Hắn hiện tại thăng quan là Tề quận thông thủ, thảo bộ đại sứ mười hai quận Hà Nam, chưởng quản quan viên Hà Nam, chúng ta ở xa tận Mã ấp, cùng với hắn nước sông không phạm nước giếng. Càng huống chi chúng ta hiện tại không làm mã tặc, mà đi buôn bán ngựa, hắn cũng nên khích lệ chúng ta mới đúng".
Mọi người cười khan vài tiếng, cũng không biết là có gì buồn cười nữa.
Tiêu Bố Y cũng phá vỡ không khí hiện tại, "Một khi đã buôn bán ngựa, nguồn ngựa cũng phải thông. Ta nghĩ hiện tại khói lửa nổi lên bốn bề, về mặt buôn bán thật ra cũng không thành vấn đề, vấn đề phải lo lắng chính là nguồn ngựa".
Tiết Bố Nhân vỗ đùi, tràn đầy cao hứng, "Bố Y thật thông minh, một lời đã nói ra được điểm mấu chốt. Mấy tháng qua, chúng ta mới phát hiện Bố Y có thiên phú nuôi ngựa, kể từ đó, không thể nghi ngờ đã giải quyết được vấn đề nan giải này".
Tất cả mọi người đều gật đầu tán thành. Buôn bán ngựa nghe ra thì đơn giản, nhưng một khi làm thì không thiếu những rắc rối, đầu tiên chính là bệnh của ngựa, không biết trị thì sẽ sạt nghiệp ngay.
Tiêu Bố Y sau khi bệnh nặng một trận, tất cả ngựa ở sơn trại tinh thần đều phấn chấn, giống như là Tiêu Bố Y thay thế chúng nó bệnh vậy.
Bọn họ đương nhiên không biết Tiêu Bố Y hiện tại năng lực gì không nói, chú nói tới cưỡi ngựa thuần ngựa dưỡng ngựa chọn lựa ngựa, tuyệt đối là công phu hạng nhất.
Tiêu Đại Bằng cùng Tiết Bố Nhân không làm sinh ý gì khác, lại chọn buôn bán ngựa, dĩ nhiên ngoài việc tính chuyện lâu dài ra, thì chính là bản lãnh của Tiêu Bố Ý đã làm cho bọn họ tin tưởng vào việc này!
← Hồi 005 | Hồi 007 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác