Vay nóng Tinvay

Truyện:Giang sơn mỹ sắc - Hồi 168

Giang sơn mỹ sắc
Trọn bộ 605 hồi
Hồi 168: Mưu Đồ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-605)

Siêu sale Shopee

Bạch Tích Thu dụi mắt, kiệt lực muốn nhắc nhở mình cái này chẳng qua chỉ là ảo giác, nhưng một cơn gió lạnh thổi qua nhắc nhở nàng, đó là sự thật. Nhưng cái này, làm sao có thể? Hai nam nhân ôm nhau có ý nghĩa gì chứ? Trách không được Tiêu đại nhân đối với Bối Bồi rất quan tâm, thì ra những gì mà Tử Kiến lén nói với mình là thật...

Con người đều có nhiều mặt, trầm ổn như Tiêu Bố Y cũng có lúc mất đi lý trí, cũng có mặt yếu ớt, linh hoạt như Tôn Thiếu Phương cũng có lúc liều mạng không sợ chết, cho dù Bạch Vạn Sơn cẩn thận, cũng có lúc to gan lớn mật.

Có lẽ là quỷ mê tâm trí, có lẽ cảm thấy cơ hội không thể mất, Bạch Vạn Sơn giờ phút này đứng sau lưng con gái, hài lòng nhìn bóng dáng con gái. Làm người không thể luôn co tay rút chân, cơ hội rất nhiều khi chỉ có một lần, bỏ qua thì sẽ vĩnh viễn mấy đi, bắt lấy chính là thay đổi cả đời, Bạch Vạn Sơn kiên định với ý tưởng của mình.

Bạch Vạn Sơn cảm thấy cơ hội để mình đổi đời rốt cuộc đã đến, một số người không phải như biểu hiện trên mặt là muốn cả đời an nhàn bình thản, chỉ là bởi vì không có cơ hội mà thôi. Bạch Vạn Sơn hắn vẫn khuyên bảo con trai nuôi ngựa không có gì là không tốt, nhưng trong nội tâm của hắn tuyệt không phải muốn nuôi ngựa cả đời, chỉ là bởi vì nuôi ngựa thoải mái, lại là tích lũy cả đời, hắn trừ nuôi ngựa ra, cũng không biết làm cái gì tốt hơn mà thôi.

Lấy con mắt của hắn xem ra, Tiêu đại nhân này làm người cũng không tệ, cho dù con gái cùng hắn không thành, mục trường cũng không có tổn thất, con gái cũng không có tổn thất, Tiêu đại nhân đương nhiên lại càng không tổn thất gì. Nhưng nếu sự thành mà nói, ưu đãi là vô số. Một khi chuyện chỉ có lợi mà không có hại, vì sao lại không thử một lần. Bạch Vạn Sơn cho rằng, rất nhiều chuyện, ngươi làm chưa chắc đã thành công, nhưng ngươi nếu không làm, vậy khẳng định sẽ thất bại!

Nhìn con gái đi đến phòng của Bối Bồi rồi dừng lại, Bạch Vạn Sơn xa xa trông thấy thầm lo lắng, Tích Thu này, bình thường tinh minh ổn trọng, làm việc quyết đoán, sao lần này lại lề mề chậm chạp như vậy.

Bạch Tích Thu đang cầm một chén canh hạt sen, trong đầu cũng không biết mình đang nghĩ cái gì.

Nàng tới nơi này đương nhiên không phải gặp Bối Bồi, nàng đến tìm Tiêu Bố Y.

Tiệc còn chưa tàn, nàng đã tức giận rời khỏi tiệc, chính là khi rời khỏi, nàng nhiều ít cũng có chút hối hận. Nàng vốn không phải người dễ xúc động như vậy, nhưng nàng đã cảm thấy ở trước mặt Tiêu Bố Y thực không có mặt mũi. Phụ thân cũng không thèm hỏi nàng một tiếng, mà đã hỏi đến việc Tiêu Bố Y nạp thiếp, xem ra chỉ có thể đặt vào cửa này mà thôi. Phụ thân này hận không thể đem con gái bán tống bán tháo đi. Nhưng khi nhìn thấy phụ thân sau đó tìm đến mình, lại thấy một đầu tóc bạc của phụ thân, Bạch Tích Thu lại thỏa hiệp.

Phụ thân tuy chỉ mấy canh giờ, lo lắng so với cả đời còn muốn nhiều hơn, người nói đến mục trường, nói chung thân đại sự của con gái, nói đến Tử Kiến hiện tại chưa thành chuyện gì, nói không chừng đặt lên Tiêu Bố Y, có thể thượng kinh đô làm quan, người nói rất nhiều rất nhiều, xem ra đã không phải là xúc động, mà thậm chí suy nghĩ rất kỹ. Bạch Tích Thu lúc này mới phát hiện, cửa hôn sự này có rất nhiều ý nghĩa, duy chỉ có một thứ không có, đó chính là tình yêu!

Mình yêu Tiêu đại nhân sao, cái này thật ra là một chuyện buồn cười. Chỉ mới gặp được Tiêu đại nhân chẳng qua mới nửa ngày, Bạch Tích Thu cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ đến mình sẽ cùng hắn ở cùng một chỗ, nhưng nàng vẫn thỏa hiệp, quá nửa là bởi vì nàng đối với Tiêu Bố Y cũng không chán ghét.

Có khi, không chán ghét có lẽ chính là điều kiện tiên quyết để nam nữ tiến đến với nhau, Bạch Tích Thu suy nghĩ tự giễu. Vô luận như thế nào, mình đã rời tiệc giữa chừng, cũng phải xin lỗi Tiêu đại nhân một tiếng.

Nàng biết Tiêu Bố Y ở trong phòng Bối Bồi. Tiểu Hồ Tử này, xem ra có chút chán ghét, không rõ Tiêu đại nhân vì sao cùng người nọ có giao tình đặc biệt tốt. Khi Bạch Tích Thu xa xa nhìn thấy cửa sổ, liền dừng bước lại.

Hiện tại đã là đêm, xuyên qua tấm màn che cửa sổ có thể thấy được cảnh tượng trong phòng. Bạch Tích Thu nhìn thấy cảnh tượng mà nàng không dám tin, trong phòng, hai người đang ôm lấy nhau.

Bạch Tích Thu dụi mắt, kiệt lực muốn nhắc nhở mình cái này chẳng qua chỉ là ảo giác, nhưng một cơn gió lạnh thổi qua nhắc nhở nàng, đó là sự thật.

Nhưng cái này, làm sao có thể? Hai nam nhân ôm nhau có ý nghĩa gì chứ? Trách không được Tiêu đại nhân đối với Bối Bồi rất quan tâm, thì ra những gì mà Tử Kiến lén nói với mình là thật.

Bạch Tích Thu thân mình cứng ngắc, bước chân như đóng đinh trên mặt đất, không thể di động, nghe được tiếng hoa lá phía sau rung động, trong lòng chợt động, nhìn thấy bóng người ở cửa sổ đã tách ra, một người đứng lên, đi ra cửa. Bạch Tích Thu chỉ có thể lùi lại, nàng thật sựkhông biết ứng phó với loại trường hợp này như thế nào.

Cửa phòng ‘kẹt’ một tiếng, Bạch Tích Thu nhìn thấy Tiêu Bố Y đi ra, chỉ có thể đứng ở cạnh bụi hoa, có cảm giác như nụ cười của mình hết sức gượng gạo.

Tiêu Bố Y chậm rãi đi tới, " Tích Thu cô nương có việc sao?"

"Không có việc gì, không có việc gì" Bạch Tích Thu có chút bối rối, thấy Tiêu Bố Y nhìn cái khay trên tay mình, nghĩ lại cái cớ để đi đến đây, "Tôi mới biết được Bối, Bối công tử thân nhiễm bệnh nặng, đáng tiếc phụ cận đây cũng tìm không được thần y nào, đây là canh hạt sen do gia mẫu nấu, có thể làm ấm tỳ vị, bổ ích trung khí, nếu không khó ăn thì có thể thử một chút".

"Ồ" Tiêu Bố Y đưa tay tiếp lấy cái khay.

"Hình như có chút lạnh" Bạch Tích Thu có chút áy náy nói.

"Không sao, ta có thể hâm nóng" Tiêu Bố Y cười nói: "Tích Thu cô nương, đa tạ cô".

Trước đây nghe câu Tích Thu cô nương này, Bạch Tích Thu nhiều ít cảm thấy Tiêu đại nhân tràn đầy sự thấu hiểu, nhưng lần này nghe, lại có cảm giác không được tự nhiên khó nói nên lời, đem cái khay nhét vào tay Tiêu Bố Y, rồi nói, "Vậy phiền Tiêu đại nhân hâm nóng" Bạch Tích Thu sau khi hoàn thành công việc, xoay người bước đi, không có ý định lưu lại.

Đối với một nam nhân thích nam nhân, nàng nghĩ tới cũng cảm thấy ghê người, còn có gì đáng lưu lại. Chỉ là một khắc khi xoay người đi, trong lòng ngược lại cảm thấy thoải mái, lần này vấn đề gì cũng không có, coi như là một khúc quanh trong cuộc sống mà thôi.

Tiêu Bố Y cầm cái khay, ánh mắt quét qua bụi hoa, hoa cũng không có xem, chỉ có lá cây, dưới lá cây, có người như mèo ở trong đó.

"Trong bụi hoa có rắn".

Người nọ như thỏ bị trúng tên nhảy vội ra, quay đầu nhìn lại, "Nơi nào, nơi nào?"

Thấy Tiêu Bố Y nhìn mình, người nọ rốt cuộc hiểu ra, xấu hổ cười nói: "Tiêu đại nhân, ta đánh mất đồ, nên mới ở trong bụi hoa tìm kiếm, ta tới đây, không phải là rình coi, thực không phải, Tiêu đại nhân, người phải tin tưởng ta".

Người nọ rõ ràng chính là Bạch Tử Kiến, hắn nghe trộm được phụ thân cùng tỷ tỷ nói chuyện, đặc ý đến xem tỷ tỷ cùng Tiêu đại nhân có phát triển gì không, cũng không nghĩ đến Tiêu đại nhân ôm Tiểu Hồ Tử. Bạch Tử Kiến trong lòng thở dài, thầm nghĩ ánh mắt mình thật tốt, đã sớm nhìn ra sự ái muội giữa hai người. Như thế xem ra, kinh đô đi không được rồi. Hắn lén tới, đương nhiên là không cho người ta biết, nhìn thấy tỷ tỷ mất mác, lại không muốn đi ra, nhưng không ngờ đã sớm bị phát hiện.

"Vậy ngươi cứ tiếp tục tìm, có cần ta hỗ trợ khong?" Tiêu Bố Y đã xoay người bưng chén canh hạt sen trở lại phòng Bùi Bội.

Hắn tuy tâm tình kích động, nhưng vẫn nhận thấy ngoài cửa có người, lúc này mới đi ra xem, nhìn thấy Bạch Tích Thu thất hồn lạc phách, Bạch Tử Kiến cười xấu hổ, như hiểu được cái gì, cũng không nghĩ nhiều, chỉ quay vào hâm nóng canh, Bùi Bội ở một bên mắt vẫn còn ngấn lệ nhìn...

Bạch Tử Kiến thấy Tiêu Bố Y trở về, cuống quít rời đi, đến một góc quanh đã bị một người giữ chặt lấy, bị dọa nhảy dựng, quay đầu nhìn lại, "Cha, sao lại là người?"

Bạch Vạn Sơn không có thong dong, có vẻ nóng ruột, "Tử Kiến, có chuyện gì xảy ra?"

"Có chuyện gì là sao?" Bạch Tử Kiến nhất thời không có phản ứng kịp.

"Cha nói là tỷ tỷ của con gặp chuyện gì, nó nói cái gì... cái gì..." Bạch Vạn Sơn ho khan một tiếng, "Nó nói con biết, nó không biết, cũng không có nói gì nữa với vi phụ. Mà ta thấy Tích Thu cùng Tiêu đại nhân đang nói chuyện rất tốt, sao lại đột nhiên như vậy?"

"Tiêu đại nhân thích nam nhân hơn" Bạch Tử Kiến áp thấp thanh âm nói.

"Cái gì?" Bạch Vạn Sơn sửng sốt.

"Cha, con nhìn thấy Tiêu đại nhân ôm một nam nhân, tỷ tỷ hiển nhiên cũng nhìn thấy, cha muốn biết tình hình cụ thể có thể hỏi tỷ tỷ..." Bạch Tử Kiến bắt đầu phát huy trí tưởng tượng vô cùng.

Bạch Vạn Sơn thiếu chút nữa nghẹn chết, sau hồi lâu mới nói: "Nhưng hắn có thích tỷ tỷ con không?"

Bạch Tử Kiến thiếu chút nữa té xỉu, "Cha, nam nhân như vậy cha còn muốn gả tỷ của con cho hắn sao? Con nói cho cha biết, con tuyệt đối sẽ không đồng ý. Nếu con là tỷ tỷ, nhìn thấy Tiêu đại nhân ôm một nam nhân, con có lẽ còn mắng chửi cho nữa là đằng khác".

Bạch Vạn Sơn cũng có chút muốn ngất đi, thầm nghĩ không thể tin được, trên đời này nữ tử nhiều như vậy, vì sao lại cố tình thích nam nhân?

Đột nhiên cảm giác được có gì không ổn, Bạch Vạn Sơn hỏi gấp: "Tiêu đại nhân có biết các con thấy không?"

Ngày hôm sau Bạch Vạn Sơn tràn đầy vẻ lo lắng, hắn cả đêm không ngủ, biết con gái đã không còn trông cậy được nữa. Hắn lại khôi phục trạng thái cẩn thận lâu nay, thậm chí đối với sự cuồng nhiệt của mình rất là buồn bực. Từ khi muốn làm thân, hắn như bị trúng tà không để ý tới chuyện gì khác, chỉ muốn đem con gái đẩy đi...

Bạch Tử Kiến thở dài nói: "Hắn nên biết, Tiêu đại nhân hào khí tận trời, làm việc này cũng tứ vô kiêng kị, chỉ là không ngờ chuyện này lại đến mã trường của chúng ta..."

Bạch Vạn Sơn lại khẩn trương, "Không xong, không xong, cái này làm sao cho phải đây?"

Bạch Tử Kiến ngược lại cũng không rõ, "Cha, cho dù bị phát hiện, khẩn trương chính là hắn, chứ sao lại là cha".

Bạch Vạn Sơn nóng ruột xoa xoa bàn tay nói: "Tiểu tử ngươi thì biết cái gì, mấy cái này đối với người trong cuộc mà nói, đều là chuyện cực kỳ bí ẩn, hôm nay chúng ta phát hiện bí mật của hắn, đừng nói là hỗ trợ Thanh Giang mã trường chúng ta, nói không chừng sẽ thẹn quá thành giận, lấy mã trường chúng ta mà khai đao, khi đó chúng ta có thể sẽ gặp đại họa trước mắt".

Bạch Tử Kiến ngạc nhiên, Bạch Vạn Sơn lại giống như con kiến ở trên chảo nóng là chạy loạn, đột nhiên vỗ tay ngừng lại, "Có rồi".

"Cha nói có cái gì?" Bạch Tử Kiến thấy ánh mắt phụ thân nhìn về phía mình, rất là chột dạ.

"Một khi tỷ tỷ ngươi đã không được, Tử Kiến, vi phụ phải ủy khuất ngươi một chút" Bạch Vạn Sơn đặt tay lên vai Bạch Tử Kiến, "Vì cả mục trường, Tử Kiến con sẽ..."

"Không được" Bạch Tử Kiến ôm mông, mặt đỏ tai hồng nói: "Cái gì có thể thỏa hiệp, nhưng chuyện này đánh chết con cũng không đồng ý!"

"Nghịch tử này" Bạch Vạn Sơn thốt nhiên nổi giận nói: "Chỉ là chịu một chút ủy khuất mà cũng không được?"

"Cái này mà một chút? Đây là ủy khuất bằng trời, cha, con nếu theo ý cha, con đời này cũng không cần làm người nữa" Bạch Tử Kiến cuống quít lui về phía sau, đáng thương trông mong nhìn phụ thân, "Cha, người không thể đẩy con vào lò lửa như vậy chứ?"

"Ta sẽ nhắm mắt đẩy con vào" Bạch Vạn Sơn giận dữ vuốt vuốt râu, dương tay muốn đánh, "Bảo ngươi hướng tới Tiêu đại nhân xin lỗi chẳng lẽ khó như vậy sao?"

"Từ từ, " Bạch Tử Kiến đột nhiên xua tay, "Cha nói là con đi giải thích, chứ không phải đem con dâng cho hắn sao?"

"Đồ ngu xuẩn, dâng ngươi cho Tiêu đại nhân làm cái gì? Các ngươi phá vỡ bí mật của người ta, xin lỗi nói không biết là được" Bạch Vạn Sơn rốt cuộc nghĩ tới cái gì, liền mở miệng mắng, "Đầu ngươi chẳng lẽ cả ngày chỉ nghĩ mấy cái chuyện xấu xa này sao?"

Tuy bị mắng là ngu xuẩn, nhưng thể xác và tinh thần đều thoải mái, Bạch Tử Kiến thở ra một hơi nói: "Cha, người sao lại không nói sớm, xin lỗi thì có gì mà không được, nhưng là vì sao phải đi xin lỗi hắn, chẳng lẽ hắn làm được, chúng ta xem không được?"

Bạch Vạn Sơn liên tục ho khan không trả lời, ánh mắt bỗng nhiên hướng ra xa nói: "Tiêu đại nhân, người đã đến rồi?"

Tiêu Bố Y nhìn hai người, vẫn bảo trì nụ cười, "Ta muốn cảm ơn canh hạt sen của các người, Bối huynh rất thích ăn".

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi" Bạch Vạn Sơn tay chân luống cuống, "Tiêu đại nhân, lão phu sẽ làm thêm cho người".

"Cũng không ăn nhiều như vậy đâu, ngày mai cũng không muộn" Tiêu Bố Y đưa cái khay cho Bạch Vạn Sơn nói: "Bạch trường chủ, công là công, tư là tư, vô luận thế nào, lời hứa đối với Thái huynh cũng sẽ không thay đổi, ngươi không cần phải suy nghĩ nhiều".

Hắn sau khi nói xong liền xoay người rời đi, bạch Tử Kiến tiến lên hỏi, "Cha, con có phải xin lỗi không?"

Bạch Vạn Sơn gõ cho hắn một cái, lẩm bẩm: "Công là công, tư là tư là có ý gì?"

Ngày hôm sau Bạch Vạn Sơn tràn đầy vẻ lo lắng, hắn cả đêm không ngủ, biết con gái đã không còn trông cậy được nữa. Hắn lại khôi phục trạng thái cẩn thận lâu nay, thậm chí đối với sự cuồng nhiệt của mình rất là buồn bực. Từ khi muốn làm thân, hắn như bị trúng tà không để ý tới chuyện gì khác, chỉ muốn đem con gái đẩy đi. Nhưng khi bình tĩnh lại, cảm thấy bản thân ngược lại có chút hấp tấp, có đôi khi, cơ hội chính là bẩy rập. Bạch Vạn Sơn lắc đầu, cẩn thận lái được thuyền vạn năm vĩnh viễn không sai.

Tiêu Bố Y sớm đã đến, theo lệ thường xem qua tất cả về mục trường. Thừa Hoàng Thừa hôm qua cũng chưa quay về, đối mặt với đồng sổ sách thật dày, Tiêu Bố Y rất là đau đầu.

Bạch Vạn Sơn, Bạch Tích Thu đều ở một bên cẩn thận nhìn Tiêu Bố Y, thấy hắn nhíu mày, đều liếc mắt nhìn nhau, ngôn ngữ cùng làm việc hết sức cẩn thận.

Tiêu Bố Y tùy tay lật qua, rồi để sang một bên nói: "Các ngươi nói qua một lần là được".

Bạch Tích Thu tiến lên nói: "Hồi đại nhân, Thanh Giang mục trường chúng ta..."

Ở ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Bạch Vạn Thủy tiến vào, dẫn theo một người nói: "Đại ca, văn thư khẩn cấp từ Tống thành đến".

Người phía sau Bạch Vạn Thủy ăn mặc như Dịch sử, rút ra một phần văn thư giao cho Bạch Vạn Sơn.

Bạch trường chủ, đây là công văn nhanh của Binh bộ chuyển cho Cổ Huyện lệnh Tống thành, mời kiểm tra và thu lấy.

Bạch Vạn Sơn đối với loại văn thư này thật ra cũng không quen, chỉ là nhìn thấy trên văn thư có hỏa bài hồng ấn của Binh bộ, không khỏi thầm nhíu mày. Loại hỏa bài hồng ấn này đều là khẩn cấp của Binh bộ, hơn nữa làm trong thời gian nhanh nhất.

Nhìn thấy Tiêu Bố Y cũng nhìn phần văn thư kia, Bạch Vạn Sơn cũng không mở ra, mà đưa lên trên án của Tiêu Bố Y, "Tiêu đại nhân, mời người định đoạt".

Tiêu Bố Y khoát tay nói: "Ta sao tiện ngăn trở, một khi đã cấp cho Bạch trường chủ, ngươi cứ tự mình mà xử lý đi".

Dịch quan mi thanh mục tú, cũng có vẻ là nhân tài, nhìn Tiêu Bố Y đột nhiên nói: "Vi này hình như là Thái Phó Thiếu Khanh Tiêu đại nhân?"

Tiêu Bố Y liếc nhìn hắn, gật đầu nói: "Ngươi biết ta sao?"

Dịch quan thi lễ nói: "Đơn giản là Thừa Hoàng Thừa Lưu đại nhân đang ở Tống thành, thuộc hạ cùng Lưu đại nhân cũng có giao hảo, lúc này mới biết được".

Tiêu Bố Y cười hỏi: "Lưu đại nhân có khỏe không?"

"Đơn giản là Binh bộ đưa công văn điều động binh mã, Lưu đại nhân vừa lúc ở đó, Cổ Huyện lệnh liền mời Lưu đại nhân trợ giúp phân phối" Dịch quan cười đáp: "Tiêu đại nhân cũng biết, Lưu đại nhân rất là nhiệt tình, liền ở lại nơi đó".

"Ồ" Tiêu Bố Y gật gật đầu, "Lưu Giang Nguyên đích thực là rất nhiệt tình. Đúng rồi, còn chưa thỉnh giáo các hạ họ gì".

Dịch quan có chút sợ hãi nói: "Thuộc hạ họ Phương, Phương Thảo".

"Phương Thảo?" Tiêu Bố Y cười nói, "Tên rất hay" Hắn sau khi nói xong thì tiếp tục tra duyệt công văn, không để ý tới Phương Thảo, Phương Thảo chỉ đợi Bạch Vạn Sơn hồi đáp công văn cùng đóng dấu.

Bạch Vạn Sơn mở công văn ra xem, hít một ngụm khí lạnh, "Ngày mai cần dùng ba trăm thớt tuấn mã?"

"Bạch trường chủ có vấn đề sao?" Phương Thảo hỏi.

"Cái này có chút cấp bách, chẳng qua làm nhanh một chút, ngày mai có lẽ cũng kịp" Bạch Vạn Sơn có chút lo lắng: "Tích Thu, con chạy nhanh đi chuẩn bị".

Bạch Tích Thu tiếp nhận văn thư, xem vài lần, đột nhiên nói: "Cha, quan phủ quy định, điều động hơn trăm thớt quan mã (ngựa của quan), thì cần thủ dụ của Trần mục giám, sao văn thư này chỉ có hỏa bài hồng ấn của Binh bộ, con dấu của Thái Phó tự, nhưng lại không có thủ dụ của Trần giám mục? Cái này, chỉ sợ không hợp quy củ".

Tiêu Bố Y liếc mắt nhìn qua, cũng không đáp lại.

Bạch Vạn Sơn gần đây có chút đầu hoa mắt quáng, nghe con gái nhắc nhở mới nhìn ra đích xác là có chút vấn đề, nhưng nhìn thấy Tiêu Bố Y không cho ý kiến, thì lắc đầu nói: "Văn thư này tuy không có thủ dụ của Trần giám mục, nhưng lại có con dấu của Thái Phó tự, cũng chính là Thừa Hoàng Thừa Lưu đại nhân tán thành, có lẽ không có vấn đề".

"Bạch trường chủ quả nhiên hiểu được chuyện" Phương Thảo bội phục nói: "Đích thực là Trần giám mục nằm trên giường không dậy nổi, Cổ Huyện lệnh quan tâm bệnh tình của Trần giám mục, lúc này mới không muốn kinh động Trần giám mục, chỉ mời Lưu đại nhân hỗ trợ. Lưu đại nhân nói, Tiêu đại nhân thông tình đạt lý, thấy dấu ấn, tuy thiếu thủ dụ của Trần giám mục, tất nhiên sẽ không làm khó".

Tiêu Bố Y cười cười, Bạch Vạn Sơn trong lòng cũng thả lỏng, tuy nói không có vấn đề, vẫn đem văn thư giao cho Tiêu Bố Y nói: "Tiêu đại nhân, người xem con dấu của Lưu đại nhân trên văn thư có vấn đề gì không?"

Tiêu Bố Y chỉ nhìn thoáng qua liền nói: "Đích thực là con dấu của Lưu Giang Nguyên, pháp lý cũng không ngoài tình người. Lưu Giang Nguyên tại Tống thành hỗ trợ cũng là có lý do, cũng hy vọng Trần giám mục sớm ngày lành bệnh. Còn nữa, Phương Dịch quan, ngươi trở về nói cho Thừa Hoàng Thừa, bảo chúng ta nội trong ba ngày sẽ lên đường, bảo hắn nội trong ba ngày nhất định phải quay về, để tránh chậm trễ lộ trình".

Phương Thảo cười nói: "Sẽ không chậm trễ, Lưu đại nhân nói, chậm nhất là ngày mốt sẽ trở về, nói không chừng ngày mai đã có thể quay lại. Hắn nói trên đường cũng không tính là an toàn, còn muốn mời vệ binh Tống thành đến bảo hộ Tiêu đại nhân qua Tống thành đến Tề quận mới được. Cổ Huyện lệnh rất vui vẻ đáp ứng".

"Vậy cũng phải cảm ơn ý tốt của Cổ Huyện lệnh" Tiêu Bố Y nở nụ cười, "Bạch trường chủ, chuẩn bị ngựa đi".

Bạch Vạn Sơn đợi nãy giờ, chỉ chờ câu nói này của hắn, cuống quít phân phó con gái đi chuẩn bị. Bạch Tích Thu cũng còn băn khoăn, nhưng nghĩ đến có Thái Phó Thiếu Khanh ở đây, Tiêu đại nhân đẫ nói không có việc gì, mình cũng không cần lo thay việc người khác.

Đan Hùng Tín có chút đỏ mặt, đương nhiên đối với lần trước bị Lý Tĩnh đánh bại vẫn nhớ không quên, sờ sờ đơn đao, đợi cho khi mã đội đi qua bìa rừng, cũng không do dự, gầm lên một tiếng, đem thủ hạ như thủy triều từ hai cánh lao ra...

Tiêu Bố Y cũng ngáp dài một cái, phất tay nói: "Ta cũng mệt rồi, về trước nghỉ ngơi đây, mấy chuyện nhỏ này, các ngươi tự mình xử lý là được" Hắn sau khi nói xong, thì vặn vẹo người đi ra ngoài. Bạch Vạn Sơn theo tiễn, Phương Thảo khóe miệng lại lộ ra vẻ cười lạ thường.

Phương Thảo sau khi nhận công văn trả lời, dặn dò Bạch Vạn Sơn: "Bạch trường chủ, hiện tại đường đi cũng không thái bình, ba trăm thớt ngựa số lượng cũng không nhỏ, đến Tống thành tuy lộ trình chỉ mấy canh giờ, ngươi nhất định phải phái nhiều người để theo bảo vệ ngựa mới được".

Bạch Vạn Sơn gật đầu nói: "Điều đó hiển nhiên rồi, Thanh Giang mã trường về phương diện này vẫn luôn chuẩn bị thỏa đáng, Phương Dịch quan nói Cổ Huyện lệnh cứ yên tâm, Phương Dịch quan đi mạnh khỏe".

Phương Thảo rới mã trường, liếc nhìn mọi nơi, khi qua điếu kiều, lại nhìn trạm gác cùng tòa thành ở hai bên, lắc lắc đầu mà đi. Hắn sau khi rời khỏi núi, cũng không có lập tức đi Tống thành, mà giục ngựa đi theo một con đường nhỏ.

Đường gập ghềnh, Phương Thảo lại như là tâm tình rất tốt, miệng huýt sáo, vung roi ngựa, một chút cũng không giống bộ dáng sốt ruột chạy về Tống thành mới vừa rồi.

Đến một triền núi, chỉ thấy phía hướng về mặt trời có ngồi hai người, trước mặt bày một vò rượu, ba cái chén bể, hai người đang nang chén đối ẩm.

Một người mặt chữ quốc, tuổi còn trẻ, dưới cằm có chút râu, hai hàng lông mày xéo lên, thần sắc phóng túng, nhưng đối với người đối diện rất lễ phép, mỗi lần cụng bát đều đểở dưới. Người ở đối diện tuổi cũng không lớn, mặt vuông vức, hai mắt đen trắng rõ ràng, nhìn như miệt thị chúng sinh thiên hạ, nghe được tiếng vó ngựa, từ xa đã nâng chén cười nói: "Huyền Tảo, hôm nay trời đẹp, không bằng đến đây uống một chén?"

Phương Thảo nghe được người nọ gọi, sớm đã trở người xuống ngựa nói: "Bồ Sơn Công đã có lời mời, Huyền Tảo nào dám không nghe lời?"

Hai người ngồi uống rượu rõ ràng chính là Bồ Sơn Công Lý Mật đã đánh bại Vân Lang tướng cùng đệ tử Vương Bá Đương.

Lý Mật xem ra có vẻ rất khiêm tốn, ngừng uống nhìn Phương Thảo nói: "Huyền Tảo, chuyện thế nào rồi?"

Phương Thảo nhận lấy chén rượu của Vương Bá Đương đưa qua, ừng ực một hơi uống cạn, lau rượu ở khóe miệng, rồi mới cười nói: "Bồ Sơn Công..."

"Bồ Sơn Công này, đừng có gọi nữa" Lý Mật có chút mất hứng, "Ta cả ngày chạy trốn như chó nhà có tang, chỉ sợ nhục ba chữ Bồ Sơn Công này mà thôi".

"Bồ Sơn Công sao lại nói vậy, Bồ Sơn Công chỉ là thời vận chưa tới, cũng là văn võ toàn tài, Phòng Huyền Tảo ta đời này chỉ phục một mình Bồ Sơn Công mà thôi" Phương Thảo nghiêm mặt nói: "Năm đó Lý Trụ Quốc mà nghe hai kế sách trung thượng của Bồ Sơn Công, phát binh ngăn trở đường về của hôn quân, hay toàn quân xông thẳng tới Trường An, đều là kế sách tốt, đáng tiếc Lý Trụ Quốc không nghe lời Bồ Sơn Công, chỉ vọng tưởng phá được Lạc Dương, lúc này mới thất bại mà chết. Bồ Sơn Công, ngày nay Hà Nam mấy người Vương Đương Nhân, Chu Văn Cử, Lý Công Dật đều phục người, thật ra chỉ cần người vung tay lên hô, ta nghĩ thanh thế cũng không yếu hơn Ngõa Cương".

Lý Mật cười nói: "Không thua Ngõa Cương thì thế nào? Hiện tại Ngõa Cương chẳng phải bị quan phủ đánh cho không ngày nào yên?"

Phòng Huyền Tảo thở dài nói: "Nhưng Bồ Sơn Công vì sao muốn ta phối hợp với người cướp ngựa cho Ngõa Cương?"

Lý Mật mỉm cười không nói, "Ngươi hối hận sao? Ngươi phải biết rằng, vô luận việc thành hay bại, chứ Dịch quan này của ngươi cũng không thể làm nữa".

Phòng Huyền Tảo vỗ ngực nói: "Một câu của Bồ Sơn Công, đầu của ta cũng có thể đưa lên, huống chi là một chức Dịch quan nho nhỏ?"

Lý Mật vỗ vỗ vai hắn, nâng bát rượu lên chậm rãi đứng lên nói: "Hôm nay thời cơ chưa đến, không ngại tạm thời ẩn nhẫn. Đại Tùy lực mạnh, cho dù binh lực của đám người Lý Trụ Quốc kia, sau khi khởi sự, không quá tháng cũng sẽ tan rã như băng. Hôn quân Dương Quảng chí lớn tài kém, nhưng trước mắt binh lực hùng hậu, mấy lộ quân khởi nghĩa đều không thành cái gì. Địch Nhượng thì thế nào? Nhiều năm qua có Từ Thế Tích, chẳng qua cũng chỉ lo cho no bụng, hắn chí không tại thiên hạ, cũng không thành được gì. Đỗ Phục Uy dũng mãnh vô địch, nhưng cũng phải trốn Đông né Tây. Lô Minh Nguyệt, Vương Bạc, Đậu Kiến Đức hiện nay cũng coi như là một phương hào kiệt, nhưng có người nào thành được cái gì? Ta muốn khởi sự, thì phải một kích đắc thủ, bằng không giống như bọn họ, thì có tác dụng gì?"

"Tiên sinh đang chờ đợi" Vương Bá Đương đột nhiên nói: "Huyền Tảo, ý của tiên sinh muốn cho ngươi và ta trước đi Ngõa Cương mà chờ cơ hội, lúc này mới cho ngươi hiến sách lấy ngựa cho Ngõa Cương".

"Đợi cơ hội gì?" Phòng Huyền Tảo rất phấn chấn.

"Ta đang đợi thiên hạ chân chính loạn" Lý Mật cười vỗ vỗ vai Phòng Huyền Tảo nói: "Thái Phó Thiếu Khanh kia rốt cuộc thế nào, ngươi có nhìn thấy không?"

Phòng Huyền Tảo lắc lắc đầu, "Ta thấy hắn lười biếng, không để ý tới mọi chuyện. Ta nghĩ Bồ Sơn Công đã đề cao hắn rồi, người này không đáng để ý tới".

Lý Mật nhẹ nhàng thở dài, lẩm bẩm nói: "Thực đề cao hắn sao? Thử hỏi một nhân vật tại Phó Cốt giữa ngàn quân giết người trong nháy mắt. Tứ Phương đại chiến với sứ thần, làm sao có thể làm cho người khác xem thường?"

Phòng Huyền Tảo cười nói: "Ít nhất ta giả mạo công văn đưa cho hắn, hắn nửa phần hoài nghi cũng đều không có".

Lý Mật khóe miệng mỉm cười, "Có lẽ, bất quá vô luận như thế nào, còn lại chính là chuyện mà Từ Thế Tích cùng Địch Hoằng phải lo lắng. Huyền Tảo, ngươi không cần về Tống thành nữa, ngày mai tốt nhất đi theo Từ Thế Tích. Người này thông minh hơn người, có thể được việc".

Phòng Huyền Tảo gật đầu, trong lòng lại đối với sự cẩn thận của Lý Mật không cho là đúng. Lý Mật lơ đểnh, chỉ nhấm một ngụm rượu, lẩm bẩm tự nói: "Thiên hạ này, khi nào mới có thể loạn?"

Sáng sớm, trời xanh không mây.

Thanh Giang mã trường, tiếng ‘hây hô’ vang dậy, tòa thành đã buông điếu kiều xuống, Bạch Vạn Sơn, Bạch Vạn Thủy dẫn đầu đưa nhân mã rời mã trường, một đám hộ vệ mục trường cường tráng, ước chừng năm sáu mươi người, mỗi người đều cưỡi ngựa cao lớn, có cung cứng, phân ra hai đội, một trước một sau đưa ba trăm thớt ngựa tốt tới Tống thành.

Tống thành lộ trình cách nơi này chỉ chừng mấy canh giờ, cũng chỉ một lát, Bạch Vạn Sơn tự mình áp trận, đã mang tinh anh của mục trường đi, cũng đã xem như là cẩn thận, Bạch Tử Kiến ngáp dài nói: "Con nói với cha, mới sáng sớm đã dẫn con đi đưa ngựa, có cha cùng Nhị thúc tọa trấn, chẳng lẽ còn có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì sao?"

Bạch Vạn Sơn cầm roi ngựa vung hờ một cái, "Chính vì sẽ không xảy ra gì ngoài ý muốn, ta mới dẫn ngươi đi".

"Cái này con không rõ, " Bạch Tử Kiến cười khổ nói: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, con đi thì có tác dụng gì?"

"Con cho rằng con có ích lợi gì sao? Tiêu đại nhân nơi đó cũng không muốn lưu tâm đến con" Bạch Vạn Sơn nhíu mày nói: "Cha mang con đi, chính là muốn cho con quen thuộc lộ tuyến, biết chút kinh nghiệm, con chớ có lắm miệng, đi theo là được".

Sau khi ý niệm nương tựa trong đầu đã tan biến, Bạch Vạn Sơn lại hết lời dạy dỗ con, "Tử Kiến, con nếu có một nửa của tỷ tỷ con..."

"Dừng lại!" Bạch Tử Kiến lắc đầu, "Cha, cha mấy ngày trước cũng không phải nói như vậy, cha nói với tỷ tỷ, chỉ cần tỷ tỷ có thể gả cho Tiêu đại nhân, con cũng có thể lên kinh thành làm quan, cũng không mỗi ngày chịu khổ cho ngựa ăn, cha sao lại..."

Bạch Vạn Sơn không nghĩ đều bị đứa con này nghe hết, cho dù là da mặt cũng không tệ, nhưng cũng có chút nóng lên, râu mép vểnh lên, tức giận nói, "Nghịch tử này, đừng nói nhảm nữa!"

Bạch Vạn Thủy chỉ nhìn đường, cũng không nhiều lời, các hộ vệ bên cạnh cũng cười trộm.

Mọi người đường quen ngựa nhanh, chỉ chốc lát đã đến Biện Thủy, qua Biện Thủy, nhằm hướng Tây Nam không xa chính là Tống thành.

Trong một khu rừng rậm ở giữa Tống thành và Biện Thủy, có rất nhiều người y phục rách rưới nằm sấp như kiến ở trong đó, đều không nói một lời, nhìn thấy mã đội đi qua Biện Thủy, một người mặt khỉ tai nhọn nói: "Đan đại ca, kế sách của Phòng Huyền Tảo này cũng rất tốt, chỉ ngụy tạo một phần công văn là được việc, chẳng qua cũng mất đi thân phận dịch quan của hắn, làm Bạch Vạn Sơn lão quỷ không nghi ngờ có trá. Ngươi xem, lão nhân này ngoan ngoãn dẫn theo ba trăm thớt ngựa đi ra, làm chúng ta đỡ phải đi đánh chiếm mã trường".

Đan Hùng Tín nhíu mày nhìn nhân mã của mã trường, "Bọn họ nhân thủ cũng không ít, Cổ Hùng, chúng ta cũng phải cẩn thận mới được".

"Cẩn thận cái gì, " Cổ Hùng có chút khinh thường, "Bọn họ không đến trăm người, chúng ta có gần ngàn người, cứ ào lên mà giết sạch bọn họ, ngươi nghĩ ai cũng đều là Lý Tĩnh sao?"

Đan Hùng Tín có chút đỏ mặt, đương nhiên đối với lần trước bị Lý Tĩnh đánh bại vẫn nhớ không quên, sờ sờ đơn đao, đợi cho khi mã đội đi qua bìa rừng, cũng không do dự, gầm lên một tiếng, đem thủ hạ như thủy triều từ hai cánh lao ra, trong phút chốc đã tầng tầng vây quanh nhân mã của Bạch Vạn Sơn. Đan Hùng Tín tay cầm đơn đao, bước nhanh ra, lạnh lùng nói: "Bạch Vạn Sơn, Ngõa Cương Đan Hùng Tín ở đây, lưu lại ngựa thì tha cho các ngươi không chết, bằng không, sẽ đem các ngươi chém tận giết tuyệt! Chọn đường nào, nhanh chóng quyết định!"

Bạch Vạn Sơn mặt chợt đổi sắc!


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-605)


<