← Hồi 345 | Hồi 347 → |
Con mắt Đoàn Lệ Hoa xoay chuyển, liền minh bạch hàm ý của Tô Chuyết. Nàng nghe theo kế sách, đi tìm Lạc Khiêm hỗ trợ. Tô Chuyết đứng ở trong rừng trầm tư một hồi, lúc này mới cất bước đi ra khỏi rừng cây.
Vừa tới ngoài cửa Bạch Mã tự, đã nhìn thấy Vệ Tú đứng cạnh một chiếc xe ngựa, hình như là đang chờ mình. Hai người đã hai ngày không có nói câu nào, lúc này gặp được Vệ Tú, Tô Chuyết không khỏi có phần buồn bực. Y tiến lên hỏi:
- Vệ cô nương đang chờ ta sao?
Vệ Tú lãnh đạm nói:
- Lên xe!
Nói xong bước lên xe ngựa trước.
Tô Chuyết có chút kỳ quái, con mắt xoay chuyển, bỗng cười nói:
- Vệ cô nương bây giờ đang muốn giúp đỡ tại hạ sao?
Vệ Tú cũng không quay đầu lại, lạnh lùng nói ra:
- Ta chỉ không muốn để người khác cho rằng ta dựa vào nhân thủ Vọng Nguyệt lâu nên mới chiếm thượng phong!
Tô Chuyết biết nàng đang muốn giành phần thắng cùng mình, lại không muốn bản thân chiếm tiện nghi. Y cười cười, liền bước theo lên xe. Trong xe chỉ có hai người bọn họ, Tô Chuyết vừa lên xe, phu xe quật roi ngựa lái xe đi. Tô Chuyết hỏi:
- Chúng ta đi đâu đây?
Ánh mắt Vệ Tú nhìn về phía trước, cũng không thèm nhìn Tô Chuyết, hỏi ngược lại:
- Chẳng lẽ ngươi không phải là đang muốn đi tìm người kể chuyện đã thêu dệt vụ án hái hoa tặc hai mươi năm trước sao?
Tô Chuyết khẽ giật mình, cười nói:
- Vệ cô nương, lẽ nào cô nương có thể nhìn thấy suy nghĩ trong lòng tại hạ sao?
Vệ Tú thở dài, đáp:
- Nếu ta thật sự có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng ngươi, vậy cũng tốt!
Tô Chuyết biết rằng Vệ Tú còn canh cánh trong lòng chuyện y không chịu nói ra bí mật đáy lòng. Tô Chuyết cũng đành phải cười khổ hai tiếng. May mắn Vệ Tú cũng không tiếp tục truy vấn, nàng nói ra:
- Từ khi phát sinh vụ án xác nữ thứ nhất, ta biết ngay ngươi khẳng định sẽ tìm người kể chuyện năm đó! Trùng hợp ta nhận được tin tức, trong một quán nhà ở thành Tây đã có người bắt đầu kể lại chuyện hái hoa tặc năm xưa!
Tô Chuyết cười nói:
- Cô nương chưa từng nhìn qua xác nữ mà đã biết được nhiều như vậy. Xem ra Tiểu Y đã kể cho cô hết rồi!
Vệ Tú hừ lạnh một tiếng, nói:
- Hai thầy trò các ngươi nếu có thể chia sẻ cho nhau một cái vậy thì không thể tốt hơn. Một người thì bí mật gì cũng giấu ở trong lòng, một người thì không che đậy miệng, trong lòng hoàn toàn không giấu được chuyện!
Khẩu khí của Vệ Tú thật giống như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Tô Chuyết không khỏi cười nói:
- Xem ra cô nương để Tiểu Y bái ta làm thầy, quả nhiên là lo trước tính sau!
Vệ Tú hừ một tiếng, nói
- Vì sao ngươi lại hoài nghi hung thủ biết được bản án năm đó là từ người kể chuyện?
Tô Chuyết đáp:
- Tình trạng của hai bộ thi thể thực sự quá tương tự với tình trạng vụ án năm đó, hoặc là bộ khoái biết rõ hồ sơ vụ án năm đó làm ra, hoặc là chỉ nghe được từ người kể chuyện năm xưa ở nơi nào đó!
Vệ Tú hỏi:
- Vậy tại sao ngươi không nghi ngờ là do bộ khoái làm đây? Không phải các ngươi còn phát hiện một chiếc vòng cài đai lưng của bộ khoái sao?
Tô Chuyết cười đáp:
- Vòng cài là hung thủ cố tình đặt ở đấy, muốn làm xáo trộn tầm mắt. Sở dĩ không nghi ngờ bộ khoái bởi vì hiện tại những bộ khoái dưới tay Lạc Vân Thiên đều không quá hai mươi tuổi, tuyệt đối không có người tham dự vào vụ án năm đó.
Vệ Tú cau mày nói:
- Chẳng lẽ ngươi chưa từng hoài nghi Lạc Vân Thiên cùng trợ thủ Quách Tử Thiện của ông ta ư?
Tô Chuyết cười đáp:- Sẽ không! Bộ khoái trong Lạc Dương đích xác chỉ có hai người bọn họ quen thuộc bản án năm xưa. Nhưng hai người này đều đã qua tuổi tứ tuần, con cái đã trưởng thành rồi. Nếu một người đàn ông có một gia đình đầm ấm, có một công việc không tệ lắm, thì hắn tuyệt đối sẽ không trở thành người điên. Mà hung thủ của hai vụ án rõ ràng là một tên điên!
- Chỉ thế thôi à?
Vệ Tú cười lạnh nói.
- Biết người biết mặt không biết lòng, mà ta biết bọn họ chí ít có ba động cơ để làm loại chuyện này!
Tô Chuyết lắc đầu, nói:
- Nếu như cô nhìn qua hiện trường của xác chết thứ nhất thì có lẽ sẽ không nói như vậy. Tiểu Y mặc dù có thể nói cho cô, cuối cùng cũng không tận mắt nhìn thấy được bao nhiêu! Trước tiên, vòng cài trong bàn tay phải của xác người nữ vốn là một điểm đáng ngờ. Lạc Vân Thiên cùng Quách Tử Thiện làm bộ khoái hơn hai mươi năm, hiện tại vì sao phải hãm hại người nhà mình đây? Tiếp theo, bội đao của hai người này đều treo ở bên hông trái, nói rõ hai người có thói quen dùng tay phải. Còn vòng cài trong tay của xác người nữ nếu do hung thủ đặt, mà trùng hợp là đặt ở bàn tay phải, nói rõ hung thủ rất có thể là một người thuận tay trái.
Vệ Tú chỉ cười lạnh, không khẳng định cách nói của Tô Chuyết, cũng không phản bác y. Chợt nghe được một tiếng ngựa hí, xe ngựa lắc lư dữ dội. Toàn bộ toa xe mạnh mẽ lay động một cái, thân thể Vệ Tú nhất thời mất thăng bằng. Hai người ngồi đối diện nhau, Vệ Tú thuận thế vọt tới Tô Chuyết, Tô Chuyết vội vàng đưa tay ôm lấy thân thể của nàng, duỗi tay vịn chặt vách xe.
Một lát sau, xe ngựa chậm rãi ngừng lại. Vệ Tú vội vàng từ trong ngực Tô Chuyết đứng lên, sửa sang lại quần áo và tóc mai, không khỏi cúi đầu, trên mặt nổi lên đỏ ửng. Tô Chuyết lại không rảnh bận tâm vẻ bối rối của Vệ Tú, nhăn mày lại, lẩm bẩm:
- Trong thành sao lại có con đường xốc nảy như vậy?
Vệ Tú cũng chợt minh bạch nghi ngờ trong lòng Tô Chuyết, nghi ngờ nói:
- Ngựa và phu xe của Vọng Nguyệt lâu tuyệt đối sẽ không phát sinh sai lầm như này!
Hai người nhìn nhau, đồng thời vén rèm xe lên, nhảy xuống xe ngựa. Phu xe kia đã trấn an con ngựa bị hoảng sợ, Vệ Tú hỏi:
- Chuyện gì xảy ra?
Phu xe kia trầm mặc ít nói, tay chỉ đùi ngựa, ngoài miệng lại nói:
- Không biết.
Tô Chuyết cúi đầu nhìn, chỉ thấy trên đầu gối một bên chân của con ngựa không ngờ đang chảy máu. Vệ Tú cũng không nói ngoa, ngựa của Vọng Nguyệt lâu đều trải qua huấn luyện. Mặc dù con ngựa này bị thương, nhưng giờ phút này vẫn đứng vững không nhúc nhích, kêu cũng không kêu.
Tô Chuyết nhìn xem đùi ngựa, chỗ đầu gối có một đường rách, có vẻ bị thứ gì sắc bén cắt thành vết thương. Trái tim của y nhảy một cái, bước về mấy bước, quả nhiên trông thấy trên đất có một mảnh sứ vỡ dính máu. Đây hiển nhiên là có người cố ý làm, hơn nữa võ công người này tuyệt đối không thấp!
Tô Chuyết đột nhiên cảnh giác nhìn chung quanh một chút, nhưng hết thảy như thường, cũng không còn cách nào tìm được kẻ đã cắt thương đùi ngựa. Vệ Tú hỏi:
- Phát hiện cái gì?
Tô Chuyết lắc đầu không đáp. Vệ Tú thở dài, nói với phu xe:
- Con ngựa này nếu như không tranh thủ thời gian cứu chữa, chỉ sợ sẽ phải phế đi. Lão tam, ngươi đi trị thương cho con ngựa trước đi!
Phu xe gọi là lão Tam thế mà thật sự gật đầu, dắt ngựa đi trước. Thật không nghĩ tới hắn quan tâm con ngựa của mình còn hơn cả tôn chủ Vọng Nguyệt lâu. Tô Chuyết không khỏi cười nói:
- Người của Vọng Nguyệt lâu cô đều cổ quái như vậy sao?
Vệ Tú đáp:
- Đây gọi là chức mình việc mình!
Tô Chuyết ngẩng đầu nhìn chung quanh, nơi này đã có chút hẻo lánh, nhà cửa cũng có vẻ thấp bé cũ nát. Giữa ban ngày tất cả mọi người đều ra ngoài lao động, trên đường cũng không có mấy người. Y nói ra:
- Thành tây có lẽ suy đồi hơn nhiều so với thành đông.
Vệ Tú kỳ lạ nói:
- Lạc Dương thành đông đều là chỗ ở của quan to người giàu, tự nhiên phồn hoa hơn nơi này. Huống hồ mấy con phố ở thành tây càng là khu tập trung của những gia đình nghèo khổ. Người dân lao động, buôn bán nhỏ, đủ mọi hạng người đều ở chỗ này. Xem ra hôm nay chúng ta phải đi qua đây rồi!
Tô Chuyết cười nói:
- Có thể đồng hành cùng giai nhân, chuyện tốt bực này trước giờ ta sẽ không từ chối. Bất quá, cô có biết đường không?
Vệ Tú cũng không nhịn được bật cười nói:
- Khúc Mai các nàng đều được ta an bài đến chỗ khác, ta quả thật không biết nên đi như thế nào. Thậm chí phương hướng ở đâu ta cũng không biết.
Hai người mặc dù lạc đường, lại đều nở nụ cười tự giễu. Ai cũng không nghĩ ra, hai người thông minh tuyệt đỉnh thế mà lại lạc đường trong thành. Đúng lúc này, một chiếc xe lừa đi ra từ chỗ quẹo, đánh xe nhìn thấy hai người thì sửng sốt, hô:
- Tô tiên sinh, Vệ tiểu thư, sao hai người ở chỗ này?
← Hồi 345 | Hồi 347 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác