Vay nóng Tinvay

Truyện:Giang hồ ký - Hồi 17

Giang hồ ký
Trọn bộ 47 hồi
Hồi 17: Thời Nay Anh Hùng Thuộc Thiếu Niên
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-47)

Siêu sale Lazada

Cốc Mộng Viễn bởi thân tại đất khách và Thẩm Tam Thắng với Quy Đại Hóa lại là bậc trưởng bối, chàng không dám phô trương nên mới theo sau bốc người ra ngoài xem xét.

Bằng không, khi tiếng cười khảy vừa vang lên, chàng phi thân đuổi ra ngay, dù đối phương võ công cao đến mấy cũng khó thể thoát khỏi nhãn lực của chàng.

Chỉ bởi một thoáng chậm trễ, khi bốn người ra đến nơi thì chẳng còn thấy bóng dáng một ai cả.

Độc Tý Chấn Cửu Châu Quy Đại Hóa đang đứng thừ ra bên rừng liễu.

Thẩm Tam Thắng lớn tiếng nói:

- Hiền điệt, có trông thấy kẻ địch không?

Quy Đại Hóa lắc đầu thở dài:

- Xem ra người này thân thủ rất là cao siêu.

Thẩm Tam Thắng chau mày:

- Hiền điệt vừa nghe tiếng đã ra ngay, vậy mà cũng không thấy bóng người ư?

- Không hề thấy...

Quy Vũ Tử bỗng nói:

- Phụ thân, người này sao vào được rừng liễu? Phụ thân chẳng phải đã bảo là nếu không có người chỉ điểm, bất kỳ ai cũng không tiến vào được khu rừng liễu bố trí kỳ môn hay sao?

Quy Đại Hóa ánh mắt chợt tối:

- Vũ nhi, người có võ công tuyệt đỉnh, Lục Hạp trận này chẳng ngăn cản được đâu.

Cổ Hoàn Bạch cười tiếp lời:

- Quy đại hiệp quá khiêm tốn rồi! Theo vãn bối thì người này chắc hẳn là tinh thông về nhiễu trận pháp kỳ môn. Nếu không, chỉ bằng vào võ công, trừ phi san bằng khu rừng này thì mới vào được.

Quy Đại Hóa ngoảnh lại nhìn Cổ Hoàn Bạch, cười gượng nói:

- Cổ lão đệ đừng trát vàng lên mặt lão ô...

Cổ Hoàn Bạch nghiêm túc:

- Vãn bối nói đây hoàn toàn là thật lòng, trận này trong Lưỡng Nghi Lục Hạp có ngầm chứa sự biến hóa của Tứ Tướng, nếu xông vào một cách bừa bãi, dù võ công cao đến mấy cũng chẳng thể nào thoát được.

Thẩm Tam Thắng cười:

- Cổ lão đệ quả là gia học uyên bác, hiểu rõ như trong lòng bàn tay.

Cổ Hoàn Bạch dẩu môi cười:

- Thẩm lão lại lắm điều nữa rồi.

Lúc này chỉ có Cốc Mộng Viễn là lòng hết sức áy náy, nếu như mình đừng có lòng khiêm nhường thì kẻ địch đâu thể thoát đi dễ dàng thế này.

Do đó chàng chẳng những áy náy mà cũng rất lấy làm lạ, người này võ công dường như cao đến mức không hợp lý, khoảng đất trống hơn ba mươi trượng này, bất kỳ ai cũng chẳng thể vượt qua trong chớp mắt. Vừa nghe tiếng Quy Đại Hóa đã đuổi ra ngay, vì sao lại không thấy bóng người?

Chàng chợt rung động linh cơ, thầm nhủ:

- Hay là người này vẫn còn trong trang?

Ngay khi ấy Cổ Hoàn Bạch bỗng khẽ nói:

- Đại ca, có lẽ người này chưa rời khỏi trang?

Cốc Mộng Viễn mỉm cười, lòng thầm khen Cổ Hoàn Bạch thông tuệ, gật đầu nói:

- Ngu huynh cũng hoài nghi như vậy, theo lẽ thường tình, trừ phi người này còn ẩn náu trong trang, nếu không Quy tiền bối chẳng thể ngay cả bóng người cũng không thấy.

Thẩm Tam Thắng và Quy Đại Hóa nghe cuộc đối thoại giữa hai người họ liền vỡ lẽ.

Thẩm Tam Thắng cười ha hả nói:

- Hai vị lão đệ nói rất đúng, tặc tử này hẳn vẫn còn trong trang.

Quy Đại Hóa bỗng tái mặt quát:

- Sư thúc... hãy xem lửa cháy kia...

Một luồng khói mù đang bốc lên từ phía sau Túy Liễu trang.

Thẩm Tam Thắng chau mày, Quy Đại Hóa đã phi thân như bay trở vào trang.

Quy Vũ Tử theo sau thân pháp, mặt đầy vẻ căm phẫn.

Cổ Hoàn Bạch trợn mắt nghiến răng nói:

- Tên tặc tử này thật là xảo quyệt và độc ác.

Thẩm Tam Thắng bỗng khẽ nói:

- Hai vị lão đệ hãy ở lại đây canh giữ lối thoát của tặc tử, lão ô vào tiếp ứng cho cha con Quy Đại Hóa, kẻo họ không cắt được người ra cứu hỏa.

Đoạn không chờ hai người trả lời, vội vã phi thân đi ngaỵ Cổ Hoàn Bạch lắc đầu:

- Ba người này rõ là hoảng loạn đến mức mất hết sáng suốt, nếu kẻ địch muốn bỏ đi, đâu nhất thiết phải ra bằng cửa trước kia chứ?

Cốc Mộng Viễn cười:

- Hiền đệ nghĩ là chúng ta chờ ở đây là hoài công ư?

- Còn gì nữa? Kẻ địch đâu ngu ngốc đến mức chọn chỗ có người đào tẩu.

Cốc Mộng Viễn ngẫm nghĩ chốc lát mới nói:

- Hiền đệ, có lẽ Thẩm lão có dụng ý khác...

Cổ Hoàn Bạch chau mày:

- Những mong là vậy, không thì chúng ta cũng trở thành kẻ ngốc mất.

Cốc Mộng Viễn cười:

- Hiền đệ, ngu huynh có cách để chúng ta xem ra không ngu ngốc.

Cổ Hoàn Bạch trố mắt:

- Cách gì vậy?

Cốc Mộng Viễn đảo mắt nhìn quanh, cười nói:

- Hiền đệ vẫn ở đây canh giữ theo lời Thẩm lão, ngu huynh theo rừng liễu vòng ra sau trang, để xem kẻ địch có đào tẩu theo lối khác không.

- Vậy cũng được, nhưng người canh giữ ở đây là đại ca mới đúng.

- Hiền đệ đứng yên một chỗ không chịu nổi chứ gì?

Cổ Hoàn Bạch lắc đầu:

- Không phải, trong rừng có trận đồ, tiểu đệ đi có lẽ nhanh hơn.

Cốc Mộng Viễn vốn định cho Cổ Hoàn Bạch biết về môn độn giáp tuy mình không tinh thâm uyên bác bằng nhưng chỉ cần biết đó là thế trận gì thì mình cũng hiểu rõ về sự biến hóa của nó, không bị cản trở.

Thế nhưng, chàng là người không thích phô trương, tranh cường hiếu thắng, nên đã đổi ý nói:

- Đúng rồi, vậy thì hiền đệ hãy đi nhanh về nhanh.

Cổ Hoàn Bạch gật đầu cười:

- Đại ca hãy chịu khó lẻ loi một mình đứng đây lát nhé!

Rồi thì bóng trắng nhấp nhoáng đã phi thân vào rừng bỏ đi.

Cốc Mộng Viễn hết sức ngạc nhiên về dáng người yểu điệu và nụ cười duyên dáng của Cổ Hoàn Bạch, càng nhận thấy vị Cổ hiền đệ này không giống một người đàn ông.

Lúc này ngọn lửa trong Túy Liễu trang đã tắt dần, chứng tỏ người này không hề có ý thiêu hủy Túy Liễu trang, mà chỉ là phóng hỏa để nhằm đánh lạc hướng đối phương thôi.

Nhưng người này đánh lạc hướng để làm gì?

Cốc Mộng Viễn nghĩ mãi vẫn không sao hiểu ra được.

Chàng phóng mắt nhìn quanh, tìm kiếm kẻ đã khiến chàng hoang mang thắc mắc.

Nhưng bốn bề hoàn toàn tĩnh lặng, đến đỗi như thể Cổ Hoàn Bạch cũng không còn trong rừng nữa.

Chàng bất giác cảm thấy khác lạ, với cá tính của Cổ Hoàn Bạch, sao lại chịu im lặng thế này?

Trừ phi y đã phát hiện địch tung, từ sau trang đuổi theo rỗi...

Nhưng chàng lại thấy không đúng, nếu như Cổ Hoàn Bạch đuổi theo kẻ địch, ít ra cũng phát tín hiệu báo với mình, như quát tháo hay cất tiếng huýt dài chẳng hạn.

Im lặng không chút tiếng động thế này thì thật là khác thường.

Ngay khi ấy Cốc Mộng Viễn đang băn khoăn lo lắng, đột nhiên chàng linh cảm như có người đang tiến đến phía sau mình cách chừng mười trượng.

Nhưng chàng vờ như không hay biết, ngầm vận tụ công lực giới bị.

Nếu người phía sau mà xuất thủ ám toán, chàng sẽ dùng sức phản chấn của Thần Cương đả thương đối phương.

Cốc Mộng Viễn cảm thấy người ấy đã đến gần trong vòng ba trượng...

Chàng tuy không sợ kẻ địch ám toán, nhưng quay lưng tạo cơ hội tốt cho kẻ địch công kích thế này vẫn không khỏi khiến chàng cảm thấy rợn người.

Ngay khi người ấy đến gần chỉ còn cách chừng một trượng...

Cốc Mộng Viễn liền vụt quay người...

- Ra là hiền đệ...

- Hoảng hồn chứ gì? Ha ha... ha ha...

Cổ Hoàn Bạch vừa thở mạnh vừa cười ngặt ngoẽo.

Cốc Mộng Viễn ngượng ngùng lắc đầu:

- Ngu huynh thật bội phục hiền đệ, trong lúc này mà còn có hứng thú đùa cợt thế này, nếu ngu huynh vừa rồi bất thần xuất thủ thì đã làm kinh hãi hiền đệ rồi còn gì?

Cổ Hoàn Bạch nghe vậy tuy lòng áy náy, nhưng những lời quan tâm của Cốc Mộng Viễn lại khiến y hết sức vui mừng, lắc đầu cười nói:

- Tiểu đệ biết đại ca không bao giờ xuất thủ mà không lên tiếng trước cả.

Cốc Mộng Viễn cười thiểu não:

- Cũng chưa chắc, ngu huynh rất căm ghét những kẻ thậm thà thậm thụt.

Cổ Hoàn Bạch cười:

- Nhưng đại ca đâu có xuất thủ.

Cốc Mộng Viễn nghe vừa bực mình vừa nực cười:

- Đó là vì khi hiền đệ còn cách ngoài mười trượng là ngu huynh đã phát giác rồi.

Cổ Hoàn Bạch giật mình sửng sốt:

- Thật ư?

Cốc Mộng Viễn cười:

- Nếu không, ngu huynh đâu có trầm tĩnh như vậy.

Ngưng chốc lát, bỗng hỏi:

- Kẻ địch phóng hỏa đã đào tẩu từ trong rừng liễu ra sau trang rồi phải không?

Cổ Hoàn Bạch lắc đầu:

- Võ công của đại ca cao đến mức thật khó thể tin được.

Cốc Mộng Viễn chau mày:

- Hiền đệ, việc tìm kiếm địch tung thế nào?

Cổ Hoàn Bạch thừ ra nhìn chàng một hồi mới đáp:

- Lối ra Túy Liễu trang chỉ có con đường chính này thôi.

Cốc Mộng Viễn ngạc nhiên:

- Ba mặt kia đều không thông cả ư?

Cổ Hoàn Bạch gật đầu:

- Ba mặt kia đều bị vây bọc bởi một con sông nhỏ, nếu không có ghe thuyền chẳng sao vượt qua được.

Cốc Mộng Viễn giờ mới hiểu ra vì sao Thẩm Tam Thắng đã bảo hai người chỉ giữ con đường này, thì ra Túy Liễu trang có thiên nhiên làm chướng ngại vào dễ nhưng ra khó.

Cốc Mộng Viễn trầm ngâm:

- Vậy là kẻ phóng hoỏ vẫn còn trong trang rồi.

Cổ Hoàn Bạch cười:

- Đương nhiên, chúng ta hãy vào trong lục soát, được không?

- Hiền đệ có nhận thấy điểm khác lạ trong việc này không?

- Điểm khác lạ sao?

- Trong trang lửa đã tắt vì sao vẫn chưa thấy Thẩm lão với cha con Quy tiền bối ra đây?

Cổ Hoàn Bạch ngẩn người, thầm nhủ:

- Phải rồi, vì sao họ không một người nào ra đây nhỉ? Cho dù đang tìm kiếm địch tung thì cũng phải có người ra đây báo chứ.

Y ngẫm nghĩ một hồi, bỗng cười nói:

- Đại ca, tiểu đệ nhận thấy Túy Liễu trang này cũng có điều rất kỳ lạ!

Cốc Mộng Viễn gật đầu:

- Quả vậy! Nhưng Quy Đại Hóa được liệt danh một trong Kiếm Lâm tứ tuyệt, hẳn là nhân phẩm không đến đỗi xấu.

Cổ Hoàn Bạch cười:

- Tiểu đệ không phải là nói xấu ông ấy.

Cốc Mộng Viễn ngẩn người:

- Vậy trong tòa trang viện nhỏ này còn có điều gì khác ư?

Cổ Hoàn Bạch gật đầu:

- Trang viện này tuy nhỏ, nhưng lại chỉ có hai cha con Quy Đại Hóa cư trú, chứng tỏ là họ có điều gì cơ mật không thể để cho người ngoài biết, nếu sao họ không dùng bộc nhân?

Y lại cười, nói tiếp:

- Không kể được là kỳ lạ cũng chính là điều kỳ lạ, nếu tiểu đệ đoán không lầm, trong Túy Liễu trang này hãy còn mật thất dưới lòng đất...

Cốc Mộng Viễn sửng sốt:

- Hiền đệ cho là trong trang còn có nhiều mật thất ư?

Cổ Hoàn Bạch gật đầu:

- Nếu không sao họ đã dập tắt lửa rồi mà lại không ra đây? Lý do duy nhất là họ đã phát hiện kẻ địch xâm nhập vào địa thất.

Cốc Mộng Viễn vỗ tay reo lên:

- Đúng rồi nhất định là họ đã đuổi theo kẻ địch xuống địa thất. Nếu không, họ mà động thủ trong trang thì chúng ta chẳng thể không nghe tiếng động.

Cổ Hoàn Bạch cười:

- Nếu họ giao chiến dưới địa thế thì chúng ta còn giữ ở đây làm gì? Họ ba người chưa chắc đã là đối thủ của kẻ địch...

Cốc Mộng Viễn nhướng mày:

- Đi! Hiền đệ, chúng ta hãy đến giúp họ một tay.

Đoạn liền sải bước đi vào trang.

Cổ Hoàn Bạch cười khanh khách, phi thân vượt lên trước và nói:

- Đại ca, để tiểu đệ tìm cửa vào cho!

Dứt lời người đã lướt đi như một cánh én trắng, chớp mắt đã khuất dạng sau cổng trang.

Cốc Mộng Viễn lắc đầu cười, phi thân theo sau ngay.

Vừa qua khỏi cổng trang, Cốc Mộng Viễn bất giác giật mình kinh hãi.

Cổ Hoàn Bạch không hề đi tìm kiếm cửa vào địa thất, mà lại đang cúi đầu thờ thẩn nhìn vào một vị lão nhân đang nằm trên bậc thềm thảo được, đó chính là Thẩm Tam Thắng.

Cốc Mộng Viễn vội lướt đến trước mặt Cổ Hoàn Bạch hỏi:

- Việc gì thế này?

Đồng thời nắm lấy cổ tay Thẩm Tam Thắng, rồi khẽ thở phào nói:

- May quá, mạch chưa ngừng đập, có lẽ chỉ thọ thương nhẹ...

Cổ Hoàn Bạch chau mày hằn học:

- Đại ca, Thẩm lão đã bị người dùng thủ pháp cách không điểm huyệt khống chế phải không?

Cốc Mộng Viễn gật đầu:

- Công lực cách không điểm huyệt của người này chưa tinh thâm lắm, nhờ vậy Thẩm lão mới còn mạng sống, nếu chỉ này mà dịch sang trái nửa tấc là táng mạng rồi.

Cổ Hoàn Bạch khẽ hỏi:

- Đại ca, võ công của Thẩm lão có bị hủy không?

Cốc Mộng Viễn cười:

- Không đâu, chỉ cần điều tức chốc lát là bình phục ngay thôi.

Trong khi nói, Cốc Mộng Viễn đã giải khai huyệt đạo cho Thẩm Tam Thắng.

Thẩm Tam Thắng buông tiếng thở dài thậm thượt, cười ảo não nói:

- Đối phương công lực rất cao, cũng may là lão ô kịp phát giác chỉ phong bắn đến nên kịp thời lách tránh không để bị điểm trúng yếu huyệt trước ngực, không thì bây giờ đã hồn du địa phủ rồi.

Cốc Mộng Viễn nhếch môi cười:

- Còn cha con Quy đại hiệp đâu?

Thẩm Tam Thắng chau mày:

- Họ ở phía sau cứu hỏa, hai vị lão đệ không gặp hay sao?

Cốc Mộng Viễn gật đầu:

- Chẳng lâu sau lửa đã tắt, nhưng chúng vãn bối không thấy họ hiện thân.

Thẩm Tam Thắng cắn răng:

- Chả lã hai cha con họ cũng đã ngộ nạn sao?

Cổ Hoàn Bạch cười xen lời:

- Không thể nào vậy đâu.

Thẩm Tam Thắng ngạc nhiên:

- Dựa vào đâu mà lão đệ nói vậy?

Cổ Hoàn Bạch cười:

- Nếu họ mà ngộ nạn thì ai đã dập tắt lửa chứ?

Cốc Mộng Viễn cũng cười tiếp lời:

- Hẳn là cha con Quy đại hiệp đã dập tắt lửa rồi.

Thẩm Tam Thắng gật đầu:

- Nhưng tại sao họ lại...

Bỗng trố mắt hỏi:

- Hai vị lão đệ, tặc tử kia đâu? Đã đào tẩu rồi ư?

Cốc Mộng Viễn lắc đầu:

- Không thấy ra khỏi trang, có lẽ hãy còn ở trong nhà.

Cổ Hoàn Bạch bỗng hỏi:

- Thẩm tiền bối, Túy Liễu trang này có bao nhiêu cửa vào địa thất?

Thẩm Tam Thắng ngẩn người:

- Sao hai vị lão đệ biết ở đây có địa thất?

Cổ Hoàn Bạch mỉm cười:

- Nếu không có địa thất, cha con Quy đại hiệp cứu hỏa xong, sao toàn trang không có bóng người? Trừ phi họ đã đuổi theo kẻ địch xuống địa đất rồi.

Thẩm Tam Thắng gật đầu:

- Trí tuệ Cổ lão đệ thật đáng khâm phục.

Cổ Hoàn Bạch cười:

- Thẩm lão có biết cửa vào địa thất ở đâu không?

- Chiếc bàn đá trong sương phòng trái khu nhà thứ nhì chính là cửa vào địa thất, Cổ lão đệ sử dụng Âm Dương Tam Nguyên thủ pháp là mở được ngay.

Cổ Hoàn Bạch cười:

- Đa tạ Thẩm lão đã chỉ điểm cho.

Đoạn liền quay người phi thân ra sau nhà.

Cốc Mộng Viễn nhìn Thẩm Tam Thắng cười nói:

- Thẩm tiền bối hãy ở đây điều tức, chúng vãn bối sẽ quay lại ngay.

Dứt lời liền phi thân đuổi theo Cổ Hoàn Bạch.

Thẩm Tam Thắng mỉm cười nói:

- Hai vị lão đệ hãy cẩn thận, địch trong tối, ta ngoài sáng hãy đề phòng ám toán.

- Vâng, vãn bối biết rồi.

Cốc Mộng Viễn dứt lời, người đã bước vào sương phòng trái.

Lúc này Cổ Hoàn Bạch đang xoay chiếc bàn đá sang phải rồi sang trái mỗi phía chín lần, rồi thì tiếng kèn kẹt vang lên, nơi chân tường cách bàn đá chừng năm thước từ từ hiện ra một địa động tối om rộng vuông vức bốn thước.

Cốc Mộng Viễn lướt đến thò đầu nhìn xuống, chỉ thấy một thang cấp bằng đá trắng chừng hai mươi mấy bậc thoai thoải vươn xuống đất.

Cổ Hoàn Bạch đi đến đưa mắt nhìn, không nói một lời bước xuống ngay.

Cốc Mộng Viễn vội kéo Cổ Hoàn Bạch ra sau, khẽ nói:

- Hiền đệ, để ngu huynh dẫn đường cho.

Đoạn liền sải bước đi xuống trước.

Cổ Hoàn Bạch nghe lòng ngọt lịm, lẳng lặng theo sau chàng từng bước đi xuống thang cấp.

Cuối thang cấp là một giant thạch thất bằng đá trắng rộng hơn một trượng.

Cổ Hoàn Bạch khẽ nói:

- Đại ca, dưới đây toàn thạch thất bằng đá trắng cả.

Cốc Mộng Viễn gật đầu, đưa mắt nhìn ngọn đèn dầu treo trong thất, cười nói:

- Chỉ tiếc là ánh đèn quá tối... À, hiền đệ hãy xem đằng kia có đường hầm, hẳn là lối đi dẫn vào bên trong.

- Thạch thất này trống không, hẳn là cha con Quy Đại Hóa ở bên trong...

Đột nhiên một tiếng hự đau đớn từ bên trong vọng ra.

Cổ Hoàn Bạch chau mày la lên:

- Nguy rồi.

Dứt lời đã phi thân về phía đường hầm.

Cốc Mộng Viễn đâu chịu để cho Cổ Hoàn Bạch đi trước mạo hiểm, chỉ thấy bóng xanh nhấp nhoáng, đã lướt qua cạnh Cổ Hoàn Bạch, mất dạng trong đường hầm.

Đường hầm này rộng chừng ba thước, và dài hai trượng, bởi hai bên vách không có đèn nên rất tăm tối, những nơi cuối đường hầm thì lại sáng như ban ngày.

Cốc Mộng Viễn băng qua đường hầm, vừa bước chân vào gian thạch thất cao to như dùng để luyện võ thì Cổ Hoàn Bạch cũng đã đến nơi.

Bỗng Cổ Hoàn Bạch kinh hoàng la lên:

- Đại ca hãy xem...

Nhưng Cốc Mộng Viễn vẫn điềm tỉnh cười nói:

- Hiền đệ, đó không phải người thật, mà là người gỉ bằng da dùng để luyện tập võ công.

Cổ Hoàn Bạch như không tin nói:

- Vì sao lại phải treo người da lên thế này?

Dứt lời đã đi vào trong thất, đến dưới xà ngang treo người da, ngước lên chú mắt nhìn người giả treo cao hơn trượng ấy.

Lúc này, Cốc Mộng Viễn đang xem xét khắp thạch thất.

Tựa hồ ngoại trừ người d treo cao kia, gian thạch thất này chẳng có chỗ nào khả nghi cả.

Nhưng trên vách đá đối diện với cửa vào có một cửa nhỏ đủ cho một người ra vào, bên trong bởi không có ánh đèn nên không nhìn thấy rõ.

Cốc Mộng Viễn liền đi đến trước cửa nhỏ ấy, đưa mắt nhìn vào, thì ra đây lại là một đường hầm khác.

Chàng lại dẫn trước đi vào.

Đường hầm này cũng dài khoảng hai trượng, bên trong cũng là một gian thạch thất.

Vừa bước chân vào gian thạch thất này, Cốc Mộng Viễn liền nhanh bước đi đến bên một chiếc bàn đá, cúi xuống đỡ một người ngồi dậy.

Cổ Hoàn Bạch chau mày nói:

- Quy Vũ Tử, y thọ thương có nặng không?

Cốc Mộng Viễn gật đầu:

- Nặng hơn Thẩm lão nhiều.

Chàng chầm chậm bồng Quy Vũ Tử lên, đặt lên trên một chiếc giường đá.

Cổ Hoàn Bạch lấy ra một hoàn thuốc cỡ hạt đậu xanh, trao cho Cốc Mộng Viễn nói:

- Đại ca, đây là Bảo Nguyên Kim Đơn, đại ca hãy cho y uống vào đi.

Cốc Mộng Viễn chau mày thầm nhủ:

- Vì sao hiền đệ không tự tay cho y uống? Lười hay là ghét cha con Quy Đại Hóa?

Hoặc là...

Nhưng miệng lại nói:

- Nếu tạm giữ được chân nguyên, có lẽ Quy huynh đệ sẽ bình phục rất nhanh.

Đưa tay đón lấy linh đơn, phanh miệng Quy Vũ Tử ra, búng linh đơn vào trong.

Bảo Nguyên Kim Đơn là thánh dược điều thương, vào miệng là tan ngay, và dược lực phát huy rất nhanh, chỉ một khắc sau, gương mặt trắng bệt của Quy Vũ Tử đã dần hồng hào, và hơi thở cũng đã đều đặn hơn.

Cốc Mộng Viễn đưa mắt nhìn Cổ Hoàn Bạch nói:

- Hiền đệ, Bảo Nguyên Kim Đơn này rất là quý báu!

Cổ Hoàn Bạch cười cười:

- Đại ca, chúng ta còn phải đi tìm Quy đại hiệp nữa.

Cốc Mộng Viễn gật đầu:

- Quy Vũ Tử có lẽ không còn nguy hiểm nữa, chúng ta hãy tìm kiếm cửa...

Bỗng nghe bùng một tiếng vang rền, từ bên kia vách vọng sang.

Cổ Hoàn Bạch lập tức phi thân qua bên kia giường đá, chú mắt tìm kiếm trên vách đá, bỗng vung tay bổ vào một tảng đá to.

Liền tức, tiếng kèn kẹt vang lên, trên vách đã hiện ra một cánh cửa.

Hai người cùng đưa mắt nhìn vào chỉ thấy đây là một gian thạch thất rất to rộng, điểm duy nhất khác với các thạch thất kia là bốn vách treo đầy cầm kỳ thi họa, bài trí hết sức trang nhã.

Nơi giữa thạch thất, hai người đang giao chiến kịch liệt.

Nơi góc vách đằng xa, dưới bức tranh Khê Sơn Yên Vũ, Quy Đại Hóa đang trố to mắt và mặt đầy vẻ đau khổ nhìn hai người giao chiến.

Khi cửa đá mở ra, hai người đang giao chiến như không hề hay biết, vẫn tiếp tục chiến đấu quyết liệt.

Nhưng, Quy Đại Hóa lập tức lộ vẻ mừng rỡ nhìn hai người.

Cốc Mộng Viễn và Cổ Hoàn Bạch sau khi nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, chẳng những sửng sốt mà còn hết sức thắc mắc, sao lại có thêm một người thế này?

Người này đi cùng với kẻ địch ư? Vậy sao lại đánh nhau với đồng bọn thế này?

Hay là... người này vốn dĩ là ở trong trang?

Và hai người đang giao chiến kia ai là địch? Ai là bạn?

Hai người chưa nghĩ ra, Quy Đại Hóa đã gắng gượng giơ tay lên ngoắc gọi hai người.

Cốc Mộng Viễn liền nắm tay Cổ Hoàn Bạch, phi thân đến trước mặt Quy Đại Hóa.

Cổ Hoàn Bạch vội hỏi:

- Quy tiền bối... thọ thương ở đâu vậy?

Quy Đại Hóa cười ảo não, khẽ nói:

- Nơi vai trái tay cụt bị trúng một chưởng, chấn động đến huyệt Khí hải nên chân khí bị ách tắt, khó thể tái chiến. Và lại không thể điều tức được, nên lúc này đã cảm thấy nội phủ huyết khí sôi sục...

Tiếng nói ông mỗi lúc càng khẽ hơn, và ánh mắt cũng mỗi lúc càng đờ đẫn, song vẫn cố vận đề chân lực, bất chấp hai người xua tay ngăn cản, nói tiếp:

- Người áo đen kia là... là... bạn...

Quy Đại Hóa thở mạnh một hơi rồi thì ngất đi.

Cổ Hoàn Bạch vội lấy ra một viên Bảo Nguyên Kim Đơn bỏ vào miệng Quy Đại Hóa, Cốc Mộng Viễn liền hai tay đặt lên huyệt mệnh môn, truyền chân lực sang điều thương cho ông.

Một khắc sau, chân khí đã thông suốt, Quy Đại Hóa buông tiếng thở dài, liền hồi tỉnh ngay.

Cốc Mộng Viễn rụt tay về cười nói:

- Quy tiền bối thấy khỏe ra rồi chứ?

Quy Đại Hóa mắt rướm lệ, cảm kích nói:

- Ơn tái sinh của hai vị lão đệ, lão ô sẽ trọn đời không quên...

Cổ Hoàn Bạch khúc khích cười:

- Tiền bối sao lại khách sáo thế này? Độc Tý Chấn Cửu Châu vốn là một bậc tiền bối hảo hớn vô cùng hào phóng kia mà.

Cốc Mộng Viễn cũng mỉm cười nói:

- Việc nhỏ nhặt này, tiền bối không nên bận tâm!

Quy Đại Hóa đưa mắt nhìn hai người, bỗng đột ngột đứng phắt dậy, cười nói:

- Lão ô xin vâng lời hai vị lão đệ!

Cốc Mộng Viễn qua tiếng cười của Quy Đại Hóa, biết ông chẳng những thương thế đã bình phục, mà nhờ viên linh đơn của Cổ Hoàn Bạch, chân lực còn gia tăng hơn trước.

Chàng bèn mỉm cười nói:

- Quy tiền bối, người áo xanh kia là ai vậy?

Chàng đưa tay chỉ thiếu niên thư sinh áo xanh đang giao chiến, chau mày nói tiếp:

- Võ công người này ảo dị và hiểm độc quá!

Quy Đại Hóa khẽ thở dài nói:

- Người này nhất quyết không chịu nói ra lai lịch, còn về võ công thì... ôi, thời nay anh hùng thuộc thiếu niên, có thể kể được là một cao thủ đệ nhất trong giới trẻ mà lão ô đã gặp.

Câu nói ấy vô tình đã khích nộ hai chàng thiếu niên.

Cổ Hoàn Bạch cười khảy nói:

- Chưa chắc, vãn bối thấy y cũng chỉ tầm thường thôi!

Cốc Mộng Viễn nhướng mày cười:

- Người này đã được Kiếm Lâm tứ tuyệt khen ngợi, hẳn là một cao thủ kiệt xuất, vãn bối cũng không nén được hiếu kỳ, phải cùng y tỉ đấu một phen mới được.

Quy Đại Hóa thoáng ngẩn người, ngượng ngùng cười nói:

- Lão ô đã quên mất hai vị...

Ông đưa mắt nhìn hai người đang giao chiến, bỗng ngoảnh lại hỏi:

- Lão đệ, Thẩm sư thúc đâu?

Cốc Mộng Viễn thấy hai người đang giao chiến nhất thời chưa thể phân ra cao thấp, dĩ nhiên chẳng tiện xuất thủ, nghe hỏi giật mình thầm nhủ:

- Ông ấy không biết chuyện Thẩm tiền bối thọ thương ư?

Bèn vội đáp:

- Thẩm tiền bối đang ở trong trang điều tức.

Quy Đại Hóa cả kinh:

- Thẩm sư thúc cũng đã thọ thương ư?

- Bị người cách không điểm trúng huyệt đạo, nhưng thương thế không nặng.

Quy Đại Hóa sững sờ:

- Ai đã đả thương Thẩm sư thúc vậy?

Cổ Hoàn Bạch bỗng cười xen lời:

- Ngoại trừ thiếu niên áo xanh cao thủ đệ nhất trong giới trẻ, thì còn ai vào đây nữa?

Quy Đại Hóa nghe những lời xách mé của Cổ Hoàn Bạch, cười gượng gạo nói:

- Người này đã đả thương Thẩm sư thúc bằng cách nào thế nhỉ?

Cổ Hoàn Bạch cười khảy:

- Quy đại hiệp lúc vào địa thất có gặp người này không?

Quy Đại Hóa lắc đầu:

- Không!

Thật đơn giản, y đã nấp trong bóng tối chờ hai cha con đại hiệp vào trang trận hỏa hầu xuất thủ ám toán, chẳng ngờ hai người đã đi thẳng vào hậu viện...

Quy Đại Hóa gật gù:

- Lão đệ nhận xét thật là chính xác.

Cổ Hoàn Bạch buông tiếng hừ trong mũi:

- Hai người đi cứu hỏa. Thẩm tiền bối theo sau từ cửa chính vào trang nên đã bị tặc tử này ám toán, rồi sau đó y đã theo hai người vào trong địa thất.

Quy Đại Hóa gật đầu:

- Đúng vậy!

Cổ Hoàn Bạch bỗng hỏi:

- Quy đại hiệp không lo cho thương thế của lệnh lang sao?

Quy Đại Hóa cười nhạt:

- Học nghệ bất tinh, chết cũng chẳng có gì đáng hối tiếc. Vậy ít nhiều cũng choy một bài học, để sau này không còn dám tự cao tự đại nữa.

Những lời nói của ông vốn là thật lòng, nhưng nghe vào tai Cổ Hoàn Bạch y không khỏi cảm thấy chột dạ.

Cổ Hoàn Bạch nhướng mày cười khảy:

- Tự cao tự đại có gì là không tốt, nam nhi lập thân là phải vậy, chả lẽ Quy đại hiệp muốn con trở thành một kẻ nhu nhược, gặp ai cũng khúm núm lòn cúi hay sao?

Quy Đại Hóa ngẩn người, nhưng liền vỡ lẽ cười nói:

- Lão ô thật càng ngày càng ngu xuẩn mất, xin lão đệ thứ tội cho!

Đoạn quét mắt nhìn hai người, nói tiếp:

- Liệt tử hẳn cũng là do hai vị lão đệ đã cứu mạng, lãô thật tan xương nát thịt cũng khó thể báo đền.

Cổ Hoàn Bạch đứng mỉm cười lặng thinh.

Cốc Mộng Viễn ôm quyền nói:

- Quy tiền bối, việc phò nguy cứu nạn là bổn phận của người võ lâm, tiền bối hà tất khách sáo như vậy? Vãn bối có một việc định thỉnh giáo tiền bối.

Quy Đại Hóa cười cười:

- Lão đệ định hỏi điều gì?

Cốc Mộng Viễn đưa tay chỉ người áo đen bịt khăn che mặt, thân hình nhỏ nhắn đang giao chiến với thiếu niên áo xanh, hỏi:

- Vị tiền bối áo đen kia là ai vậy.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-47)


<