Vay nóng Homecredit

Truyện:Giang hồ ân cừu ký - Hồi 01

Giang hồ ân cừu ký
Trọn bộ 31 hồi
Hồi 01: Bờ Sông Dương Tử
5.00
(3 lượt)


Hồi (1-31)

Siêu sale Shopee

Trời tối om gió lộng sóng trên mặt sông nổi cao hơn trượng...

Lúc ấy đang là giờ Tý bốn bờ yên lặng như tờ....

Hai bên bờ sông Dương Tử rất nhiều bóng người lố nhố. Thì ra đó là mấy trăm anh hào của Hắc Bạch hai đạo kể cả thủy lục hai đường và các Chưởng môn đệ tử của bảy đại môn phái đương kim võ lâm đang tụ họp ở hai bên bờ sông.

Giang Âm bán đảo nổi lên giữa lòng sông, trên bán đảo ấy đá mọc lởm chởm giữa đảo có một khu rừng rất rậm. Có một đám người đang ẩn núp ở trong rừng ấy cứ trố mắt lên nhìn ra giữa sông.

Nước sông cuồn cuộn như những tấm lụa trải từ trên trời xuống và từ phía Tây kéo dài sang phía Đông.

Sông Dương Tử tới chỗ có mấy trăm anh hào tụ họp thì bỗng thắt lại, mặt sông chỉ còn rộng hơn dặm thôi nên dù vật nhỏ đến đâu trôi qua đó cũng không thoát khỏi tầm mắt của các anh hào võ công tuyệt kỹ như vậy.

Phía sau lưng bán đảo còn có mấy chục chiếc thuyền nhỏ, thuyền nào cũng có mấy đôi thanh niên tay cầm sẵn mái chèo chỉ chờ lệnh là bơi ra giữa lòng sông.

Cả mấy trăm cao thủ tủ họp nhưng ai nấy đều im lặng nhìn đăm đăm thẳng ra giữa sông thôi. Mặc dù trời tối tuy không trông thấy mặt họ nhưng chỉ trông thấy những ánh sáng ở đôi mắt họ tía ra như nghìn vạn vì sao lạnh cũng đủ làm cho người ta rùng rợn rồi.

Đang lúc ấy trên sườn núi ở chỗ cuối bản đảo bỗng có hai bóng người cất tiếng nói nhỏ như tiếng muỗi nhưng nghe rất rõ ràng.:

- Con! Sắp tới rồi đấy!

Hai bóng người đó là một già và một trẻ, người già tóc bạc phơ mặt gầy gò râu để ba chòm dài xuống tận ngực cũng trắng như bạc, ăn mặc lối đạo sĩ.

Còn người trẻ trông rất anh tuấn, mặt trắng môi son tuổi trạc mười tám mặc võ trang màu huyền lưng đeo trường kiếm.

Ông già chỉ tay vào giữa lòng sông mà nói với thiếu niên kia tiếp:

- Nếu lần này không ngăn cản được thì không khác gì thả Giao long ra bể? Từ giờ trở đi muốn theo dõi tung tích của y cũng khó khăn vô cùng?

Thiếu niên trợn tròn xoe đôi mắt hổ nhìn về phía chân trời chỗ nước liền với trời không và lẳng lặng suy nghĩ.

Ông già lại đưa mắt nhìn mấy trăm người ẩn núp ở hai ben bờ một hồi và lắc đầu mấy cái.Thiếu niên thấy cử chỉ của ông già như vậy rất ngạc nhiên nhưng chàng lại quay đầu nhìn vào giữa lòng sông rồi khẽ lên tiếng hỏi:

- Sư phụ! Phen này không riêng gì Hắc Bạch hai đạo mà cả Ảo Không Đạo Giả, Tâm Tâm đại sư, La Liên A Tôn, Tam lão Chưởng môn của Côn Lôn, Thiếu Lâm và Võ Đang ba phái oai trấn giang hồ nhất thời cũng có mặt tại đây nốt. Như vậy có thể nói là tập họp toàn lực của thiên hạ thủy lục anh hùng ở nơi đây rồi? Với lực lượng hùng hậu như thế này con chắc y có tài ba thông thiên đi chăng nữa cũng khó mà thoát qua được nơi đây?

Ông già lẳng lặng thở dài đưa mắt liếc nhìn hai bên bờ một lượt nữa rồi cương quyết đáp:

- Càng người nhiều bao nhiêu càng vô ích bấy nhiêu!

Thiếu niên có vẻ không tin vội đỡ lời:

- Hai mặt thủy lục cao thủ đông như kiến cỏ và lưới kiếm đao sơn quây chặt như vầy, đệ tử không tin Ma Vương...

Nói tới đó chàng sực nhớ mình đang nói chuyện với sư phụ, cưỡng lời sư phụ như thế là không nên, không phải nên chàng ấp úng một hồi mới nói tiếp:

- Sư phụ...

Ông già khẽ vỗ vai chàng với giọng nói rất hiền từ đáp:

- Con cứ đợi chờ lát nữa sẽ thấy lời nói của sư phụ không sai tý nào...

Nói tới đó ông ta bỗng trợn to đôi mắt lên nhìn về phía đằng xa nơi tận cùng của giòng nước với giọng run run nói tiếp:

- Tới rồi! Chiếc thuyền nô lệ và cũng có tiếng là chiếc Thuyền Diệt Vong hay Thuyền Ma rất thần bí rùng rợn và tàn khốc đã tới kia!

Ông già chưa nói dứt thiếu niên vội đưa mắt nhìn về phía xa ấy quả thấy trên mặt nước trắng xóa đã có một chấm đen dị hình đang theo giòng nước trôi tới.

Thiếu niên rất phấn chấn đưa tay về phía sau định rút trường kiếm ra bỗng cảm thấy giọng nói của sư phụ hơi khác lạ vội liếc mắt nhìn, thấy bộ râu bạc của sư phụ mình đang rung động, mặt cũng hơi biến sắc, chàng liền nghĩ bụng:

- "Sư phụ mình là một vị kỳ nhân đương thời, sao ngày hôm nay cũng phải khích động như vậy?"

Ông già khẽ thở dài, nhưng hình như ông ta đã phát giác đồ đệ của mình đang chú ý nhìn mình, ông ta liền mỉm cười, mặt lại hồi phục vẻ bình tĩnh như trước nhưng hai mắt nhìn thẳng vào tay đang rút kiếm của thiếu niên mà nói tiếp:

- Nếu không có lệnh của sư phụ con không được ra tay bừa.

Thiếu niên vội ngừng tay và cứ chăm chú nhìn vào cái chấm đen càng ngày càng to kia, trong lòng cũng hồi hộp.

Bóng người ở hai bên bờ cũng bắt đầu di động, trên mặt nước cũng có tiếng ào ào nổi lên.

Cái chấm đen dị hình như sao sa từ đằng xa lướt tới càng ngày càng to thêm.

Cái bóng thuyền như thực như hư đó càng tới càng gần...

Mây đen bao phủ cả mặt sông lẫn hai bên bờ vì vậy trời càng tối thêm. Cái bóng đen kia lại trôi rất nhanh có lẽ vì thế mà không ai trông thấy rõ là thuyền hay là vật gì?...

Cái bóng đen trôi ở trên mặt song, cưỡi trên những ngọn sóng cuồn cuộn đi nhanh như một mũi tên phi tới.

Những chiếc thuyền nhỏ núp ở trong bụi lau đã bắt đầu bơi ra chia làm ba nhóm tiến thẳng ra giữa lòng sông để đuổi bắt bóng đen nọ.

Trên ba chiếc thuyền đi đầu, có ba ông già đứng sừng sững ở đằng mũi, phía sau mỗi ông già ấy lại có mấy tay võ lâm cao thủ mặc quần áo lội nước, tay cầm khí giới, ai nấy đều chăm chú nhìn vào cái bóng đen đang phi tới.

Thiếu niên đứng ở trên sườn núi rất hồi hộp hỏi ông già đứng cạnh rằng:

- Sư phụ cái chấm đen kia có phải là Thuyền Ma và cũng là Tử Vong thuyền đấy không?

Chàng vừa nói dứt thì cái bóng đen dị hình đã lướt tới dưới chân bờ bán đảo rồi.

Ba đội thuyền nhỏ ở giữa lòng sông đã tiến lên bao vây cái bóng đen, người ở trên thuyền hò hét quát tháo. Những người ẩn núp ở hai bên bờ cũng xông lên tiến thẳng tới ven sông.

Tiếng hò hét của quần hùng vừa nổi lên thì bỗng có tiếng kêu rú thật dài thật lớn nổi lên theo. Tiếng rú kêu này nghe rất đinh tai. Thiếu niên đứng ở trên sườn núi cũng hồi hộp vô cùng, mặt hơi biến sắc và bỗng thất thanh kêu "ủa" một tiếng.

Cái bóng đen dị hình kia tuy là một chiếc thuyền nhưng trống không, không có một bóng người nào chỉ có mấy cành cây lớn cột ở cạnh thuyền lắc lư rung động hoài thôi.

Quần hùng ở trên những chiếc thuyền nhỏ hình như đều giơ tay lên lau chùi mồ hôi lạnh vừa toát ra...

Chiếc thuyền không người ấy xuyên qua ba đội thuyền nhỏ mà đi. Khi chiếc thuyền quái dị kia trôi qua, ba ông già đứng ở trên ba chiếc thuyền đều trố mắt lên nhìn rồi không hẹn mà nên, cùng giơ tay lên tấn công vào chiếc thuyền quái dị đó một chưởng. Chưởng phong của họ vừa lấn át tới chiếc thuyền không người ấy đã có tiếng kêu "lách cách" và bị đánh vỡ luôn thành bốn năm mảnh nhưng những mảnh thuyền ấy vẫn tiếp tục trôi xuống miền xuôi. Trên mặt sông lại bình tĩnh như lúc chiếc thuyền đó chưa tới vậy, mà chỉ còn những ngọn sóng chảy về phía dòng thôi...

Ba ông già nọ đứng ở chỗ cách chiếc thuyền không chừng mấy xa mà chỉ ra tay tấn công có một chưởng chiếc thuyền nọ đã vỡ ra làm bốn năm mảnh như vậy đủ thấy chưởng lực của họ oai mãnh như thế nào?

Một lát sau giữa giòng sông lại bỗng xuất hiện một cái bóng đen đồ sộ đang theo giòng nước trôi xuống. Quần hùng chưa trấn tĩnh xong lại gây cấn ngay.

Thuyền! Chẳng lẽ cái bóng đen này mới thực là Thuyền Ma chăng.

Thuyền Ma hay thuyền Tử Vong hình dáng như thế nào chưa được trông thấy qua bao giờ nên người nào người nấy chỉ nghi ngờ và thắc mắc suông thôi.

Ba năm gần đây cái tên Thuyền Ma đã đồn đại khắp giang hồ, bất cứ con sông nào có thuyền bè đi lại là hình như có Thuyền Ma xuất hiện. Thuyền Ma tới đâu là gây mưa máu gió tanh tới đó, có rất nhiều thành viên nam nữ bị bắt lên Thuyền Ma và bị đem đi đâu không ai hay biết? Cứ thấy từng nhóm một từng bọn một bị bắt và mất tích như vậy thôi. Tại sao Thuyền Ma lại bắt cóc nhiều thanh niên nam nữ đi như thế? Ằt phải có nguyên nhân gì bên trong?

Bảy đại môn phái của võ lâm thuộc về bên Chánh đạo có Côn Luân, Võ Đang, Thiếu Lâm và Bạch Long giáo. Còn về bên Hắc đạo thì có Thanh Ma bang, Thất Sát đoàn với Tứ Quả hội, hội này là chính hay là tà vẫn chưa ai hay rõ hết? Môn hạ đệ tử của các môn phái ấy đều bị Thuyền Ma tới giết chết hoặc bị bắt cóc không sao đếm xuể được.

Thuyền Ma lộng hành như vậy nhưng không ai biết hình dáng nó ra sao và có những người như thế nào chỉ huy? Không một ai hay biết cả! Vì người nào đã trông thấy chiếc thuyền thì hoặc bị bắt cóc hoặc bị khô héo mà chết hết. Nên chiếc Thuyền Ma ấy đã làm chấn động cả giang hồ và thiên hạ võ lâm hoảng sợ!

Vì sự khủng bố của chiếc Thuyền Ma ấy mà các phái chính tà xưa nay vẫn thù hằn nhau cũng phải cố nhịn mà kết hợp thành một khối và cùng họp lại trên Quân Sơn ở hồ Động Đình để bàn cách đối phó với Thuyền Ma.

Tiếp theo đó các đệ tử thừa kế Chưởng môn của ba phái Võ Đang, Thiếu Lâm và Côn Lôn cùng bị mất tích, khi mấy người ấy mất tích, Thuyền Ma còn viết lại những chữ máu tại chỗ như sau:

"Vào giờ Tý đêm hôm cuối cùng của tháng năm Thuyền Ma sẽ đi qua Giang Âm ra bể và sẽ đợi chờ quý vị ở đó để chỉ giáo!"

Vì vậy Vũ Nội tam lão: Ảo Không Đạo Giả người Chưởng môn của phái Côn Lôn, La Liên A Tôn người Chưởng môn của phái Võ Đang với Tâm Tâm đại sư người Chưởng môn của phái Thiếu Lâm mới phải đích thân xuất mã. Và triệu tập người Chưởng môn và đệ tử của các môn phái trước ba ngày mai phục ở hai bên bờ sông Giang Âm đợi chờ Thuyền Ma xuất hiện như vậy.

Chòi canh ở trên thượng du đốt cây bông màu đỏ báo hiệu, ngọn lửa đỏ ấy vừa tắt thì chiếc Thuyền Ma đã nhanh như điện trôi xuống rồi...

Tam lão dùng chưởng đánh vỡ chiếc thuyền không liền biết ngay đã trúng phải quỷ kế của Thuyền Ma cho nên chiếc thuyền buồm bịt bùng, trong thuyền không có một chút ánh sáng nào và thần thuyền rất kỳ lạ, vừa trôi tới đó ai nấy đều hết sức để ý.

Mấy trăm quần hùng đứng ở hai bên bờ cứ chăm chú nhìn vào chiếc thuyền quái dị tói sau này những người mai phục ở hai bên bờ, giương cung lắp tên chỉ đợi chờ Tam lão ra lệnh là bắn luôn.

Lúc ấy chiếc thuyền quái dị nọ đã trôi tới chỗ cách Tam lão chừng mười trượng.

La Liên A Tôn liền quát bảo:

- Thuyền kia mau ngừng lại!

Tiếng nói của người Chưởng môn của phái Võ Đang như tiếng chuông và vọng đi thật xa.

Nhưng chiếc thuyền nọ vẫn cứ trôi xuống như thường, hình như không nghe thấy tiếng nói của La Liên A Tôn vậy.

Tam lão giơ tay lên ra hiệu một cái, ba đội thuyền nhỏ liền đuổi theo ngay và quây thành hình bán nguyệt. Đồng thời có mười mấy chiếc phi thoa đuôi cột bằng xích sắt nhắm thuyền nọ phi tới. Không một chiếc phi thoa nào ném hụt cả, thế là chiếc thuyền quái dị bị mười mấy mũi phi thoa đó giữ chặt lại đậu ngay lại ở giữa lòng sông.

Tam lão nhẹ như ba con chim én ở ngoài xa năm sáu trượng nhảy thẳng xuống đầu mũi thuyền quái dị kia.

Những người ở trên thuyền con cùng nhảy cả xuống sông bơi tới gần chiếc thuyền kỳ dị nọ.

La Liên A Tôn của phái Võ Đang nóng tính nhất vội phi thân đi trước hai ông già kia. Khi tới gần ông ta liền giơ chưởng nhằm cửa khoang đang bịt kín tấn công luôn một thế để phá cánh cửa khoang đóng kín.

Tam lão vội đưa chưởng lên bảo vệ lấy trước ngực và sáu con mắt đều nhìn thẳng vào trong khoang. La Liên A Tôn nổi giận rống lên một tiếng. Ảo Không Đạo Giả thì cười nhạt, còn Tâm Tâm đại sư thì niệm Phật hiệu, ba người cùng thấy trong khoang có một miếng gỗ cao ba thước trên dùng máu viết mấy chữ như sau:

"Tạm gửi đầu lâu Tam lão!"

Trong lúc Tam lão đang chăm chú nhìn vào trong khoang, mấy trăm quần hùng đứng hai bên bờ đang trố mắt nhìn vào chiếc thuyền quái dị nọ, thì giữa lòng sông bỗng có một giòng nước nổi lên lẳng lặng vòng qua mấy chục chiếc thuyền nhỏ kia, rồi nhanh như điện chớp trôi xuống miền suôi.

Ông già đứng ở trên sườn núi thấy vậy dậm chân thở dài một tiếng.

Tam lão bỗng thấy phía sau lưng có tiếng động khác lạ vội quay đầu lại nhìn liền thấy chỗ cách mình hơn trăm trượng ở dưói đáy nước có một đám bóng đen nổi lên và có tiếng xiềng xích kêu "loong coong" xen lẫn tiếng kêu la thảm khốc vọng tới. Tiếp theo đó lại có một tiếng như tiếng chim kêu vượn hú ở trên cao vọng xuống.

- Đa tạ quý vị Chưởng môn của bảy đại môn phái và các đệ tử tiểu xa như vậy!

Tam lão vội cùng đưa tay ra hiệu và đồng thanh quát lớn:

- Nghiệt súc đừng có hòng đào tẩu.

Ba đội thuyền nhỏ vội nhanh như mũi tên đuổi theo xuống miền xuôi.

Thoạt tiên quần hùng ở hai bên bờ đều ngẩn người không hiểu những chiếc thuyền nhỏ ấy làm chi? Sau mới trông thấy rõ những chiếc thuyền ấy đang đuổi một mục tiêu ai nấy mới kêu la om sòm, cùng bỏ chiếc thuyền không kia mà chạy thẳng xuống miền xuôi để đón bắt đám bóng đen kia.

Những người mai phục ở hai bên bờ đều nhắm bóng đen ấy ném đá và bắn tên vào như mưa bấc.

Các anh hùng mai phục ở dưới nước cũng giở hết tài ba ra bơi để đuổi theo.

Lúc ấy ông già đứng ở trên sườn núi cau mày lại rầu rĩ vô cùng và khẽ vỗ vai thiếu niên nói tiếp:

- Con này! Chiếc Thuyền Ma quả thực là thần bí khôn lường, tung tích của nó đi tới đâu đốt phá chém giết cướp bóc tới đó nhưng cho đến nay vẫn không biết rõ bộ mặt thực của nó! Thử hỏi nếu nó không nghĩ ra được kế tẩu thoát thì khi nào nó dám báo trước cho mọi người biết hành trình của nó như vậy?

- Thưa sư phụ! Sư phụ nói như vậy rất phải nhưng đệ tử còn điều này vẫn chưa rõ tại sao Thuyền Ma lại giở trò này ra để giễu cợt thiên hạ quần hùng như vậy? Chẳng lẽ nó không sợ gây thêm nhiều kẻ thù hay sao?

- Nếu sư phụ đoán không sai nơi cửa bể ở sông Dương Tử này sắp có một trận đổ máu rất lớn và bảy đại môn phái của thiên hạ sẽ không thoát khỏi một trận tai kiếp lớn.

- Sư phụ mau xem kia, những chiếc thuyền nhỏ đuổi kịp cái bóng đen kia rồi.

- Con cứ bình tĩnh mà xem! Nó còn quay trở lại nữa cho mà coi.

- Nó đã chạy thoát rồi còn quay trở lại làm chi?

- Vì nơi đây là một thủy lục chiến trường rất tốt! Tên ma đầu ấy không khi nào chịu bỏ qua dịp may khoe khoang với thiên hạ anh hùng đâu! Còn nhiều tấn tuồng hay sắp diễn ra kìa! Con xem tất cả chẳng đã quay trở lại là gì kìa?

Thiếu niên vội nhìn về phía đằng xa, quả thấy dưới ánh sáng ảm đạm, tiếng quát tháo hò hét ở đằng xa đang vọng tới gần. Trên mặt sông mấy đợt bóng đen nhanh như những mũi tên đi ngược lên.

- Sư phụ! Thuyền Ma đã bị họ bắt được rồi!

Thiếu niên nọ có vẻ phấn khởi nói như vậy.

- Con lầm rồi! Đó là Thuyền Ma dụ họ quay ngược trở lại chứ có phải họ đã bắt được Thuyền Ma đâu?

Thiếu niên thắc mắc vô cùng và có vẻ không phục lời nói của sư phụ liền nghĩ bụng:

- "Thuyền Ma này là cái thá gì? Có tài ba như thế nào mà da1m gây hấn với tất cả anh hùng của thiên hạ như thế? Những thanh niên nam nữ từng bọn một bị bắt có đi đâu?"

Chàng càng nghĩ máu nóng trong người càng sôi sùng sục, nhưng hai mắt của chàng vẫn cứ nhìn vào cái bóng đen to hơn hết đi ở phía trước.

Càng ngày càng tới gần đó là chiếc Thuyền Ma mà ai nghe thấy cũng phải khiếp đởm chăng?

Trống ngực đập rất mạnh, thiếu niên trợn tròn xoe đôi mắt nhìn xuống giữa sông, cánh tay run run hình như lại năm vào câu kiếm.

Ông già thấy vậy tủm tỉm cười với giọng nói rất hiền từ nhưng không gì nghiêm nghị khuyên bảo thiếu niên rằng:

- Lúc này chưa phải là lúc con ra tay đâu! Chủ Thuyền Ma tức tên Ma Vương nọ còn là kẻ thù của sư phụ...

Thiếu niên nọ nghe nói ngạc nhiên vội hỏi:

- Sao? Sư phụ đã gặp gỡ Ma Vương chủ Thuyền Ma rồi ư?

- Không những đã gặp y, sư phụ còn đấu chưởng với y một lần.

Thiếu niên nghe nói phấn khởi vô cùng, vội hỏi tiếp:

- Tên Ma Vương ấy bị sư phụ đánh bại rồi đào tẩu phải không? Ồ! sư phụ là người duy nhất đã được trông thấy chủ nhân của chiếc Thuyền Ma! Hình dáng của y ra sao hả sư phụ?

Ông già mỉm cười khẽ vỗ vai thiếu niên và một tay chỉ vào giữa lòng sông rồi đáp:

- Con hãy nhìn xuống dưới kia xem trận đấu rất hãn hữu sắp mở màn rồi đấy!

Thiếu niên nghe nói vội nhìn xuống dưới sông thấy mấy chục chiếc thuyền nhỏ đã bao vây một vật gì hình tròn đang nổi lềnh đềnh ở trên mặt nước.

- Thuyền Ma đã hiện hình rồi!

Trong đêm khuya không hiểu ai đã lớn tiếng nói như vậy.

Thiếu niên chăm chú nhìn xuống dưới sông, chỉ thấy một vật vừa tròn vừa đen trên đỉnh trơ trọi không có gì hết đang nổi trên mặt nước. Hình như đó chỉ là một phần mười của chiếc Thuyền Ma ấy mới nổi lên thôi? Nhưng còn thân hình đồ sộ của nó chìm ở dưới nước thì không sao trông thấy được.

Vũ Nội tam lão mỗi người dẫn một đội thuyền nhỏ chia làm ba mặt bao vây chặt, nhưng hình như người nào người ấy có vẻ sợ vật hình tròn đang nổi lênh đênh kia nên không ai dám tới gần, chỉ bao vây quanh ở bên ngoài thôi.

Ai nấy đều yên lặng hết. La Liên A Tôn không sao nhịn được bỗng giận dữ quát hỏi:

- Thuyền chủ của Thuyền Ma đâu? Xin mời ra gặp chúng ta.

Người Chưởng môn của phái Võ Đang vừa nói xong thì giữa lòng sông bỗng có một ngọn sóng nổi lên. Tiếp theo đó có tiếng cười rất rùng rợn vọng lên tiếp theo bọt nước bắn tung lên rồi vật hình tròn kia bỗng chìm xuống mất dạng.

Dưới ánh trăng trời lờ mờ, mọi người đã thấy một cái bóng người xuất hiện ở trên mặt sông, và đang đứng sừng sững ở đấy.

Mấy trăm quần hùng đều giật mình kinh hãi, vì không ai trông thấy người đó hiện ra bằng bách nào cả?

Thiếu niên đứng ở trên sườn núi cứ nghĩ đến chuyện sư phụ đã đối chưởng với Thuyền chủ của chiếc Thuyền Ma, chàng bỗng trông thấy bóng người kia xuất hiện liền nghĩ bụng:

- "Chẳng lẽ người này là Thuyền chủ của Thuyền Ma chăng? Vật tròn nổi lên vừa rồi có lẽ là chiếc Thuyền Ma rất tàn khốc và thần bí chăng?"

Chàng vừa nghĩ vừa cúi người về phía trước nhìn kỹ, thấy người nọ từ đầu đến chân bao bọc bằng một lớp da cá màu đen và bóng bẩy. Hai bàn chân của y đều có cột một miếng trăng trắng như bong bóng cá, trên đầu của y còn úp một cái chụp màu xanh, chỉ để lộ đôi mắt sáng quắc ra thôi. Người y dong dỏng cao, đứng trên mặt sông, sông cuồn cuộn gió thổi mạnh mà không hề ngả nghiêng chút nào. Chỉ một môn khinh công này của y cũng đủ kiêu ngạo trước quần hùng rồi.

Tâm Tâm đại sư người Chưởng môn của phái Thiếu Lâm chắp tay lên trước ngực, khẽ niệm một tiếng Phật hiệu rồi hỏi:

- Có phải thí chủ là Tử Vong thuyền chủ đấy không?

Người mặc áo da cá cất tiếng cười lớn, tiếng cười của y như sài lang đói kêu hú trong đêm khuya, khiến ai nghe thấy cũng phải rùng mình.

Cười xong, y mới cất tiếng nói, giọng âm trầm, lạnh lùng nhỏ như tiếng muỗi kêu, nhưng câu nào cũng rõ rệt vô cùng:

- Vũ Nội tam lão! Sổ đen ở trên thuyền Tử Vong hiện vẫn chưa có tên của ba vị, khi nào tới ngày đó bổn chủ sẽ tự nhiên đến mời ba vị xuống thuyền ngay. Nếu ba vị còn không tự lượng sức mình rủ rê thiên hạ quần hùng và làm khó dễ bổn Thuyền chủ thì bổn chủ vui lòng tiếp tay ngay. Nhưng tối hôm nay, đối tượng của bổn Thuyền chủ không phải là ba người. Hừ! Bằng không các người sẽ biết.

Nói tới đó y ngừng giây lát rồi lại cất tiếng cười nghe rất rùng rợn và y bỗng quay người một cái, đôi mắt sáng quắc nhìn thẳng lên đỉnh núi ở trên bán đảo hồi lâu rồi quát:

- Thất Sát đoàn chủ đừng có rụt đầu rụt cổ như thế nữa! Đêm nay lão phu sẽ bắt người lên trên thuyền Tử Vong này!

Thì ra người đứng ở trên đỉnh núi chính là Thất Sát đoàn chủ Mãn Thiên Tinh Chu Ngụy Tử đem theo mười hai tên thủ hạ là Thập Nhị Sát trấn thủ quan ải ở trên bờ ấy. Y nghe thấy quái nhân nói như vậy giật mình kinh hãi, mặt liền biến sắc. Y nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra được mình kết thù kết oán với Tử Vong thuyền chủ từ hồi nào?

Lần này cũng vì nể mặt bảy đại môn phái của võ lâm mới chịu tới đây liên hiệp vây đánh, mà sở dĩ mình trấn thủ ở quan ải này cũng chỉ là lấy lệ thôi.

Sự thật Thất Sát Đoàn bị tai hại ít hơn sáu đại môn phái kia. Từ trước đây tới nay chỉ có mấy môn hạ đệ tử hạng ba bị giết hại thôi vì vậy Thất Sát đoàn chủ mới tưởng Tử Vong thuyền chủ khoan hồng với mình như vậy chưa biết chừng giữa mình với y có liên quan mật thiết gì cũng chưa chừng? Ngờ đâu bây giờ trước mặt quần hùng của bảy đại môn phái đối phương lại đặc biệt nêu danh mình lên và còn lôi mình xuống dưới Tử Vong thuyền như vậy.

Mãn Thiên Tính Chu Ngụy Tử xưa kia xuất thân là trộm cắp, sau lấy trộm được cuốn bí kíp ở trên Thiên Phật Hồ đem về tu luyện võ công, khi thành tài y mới triệu tập những trộm cắp năm xưa để tự thành lập Thất Sát Đoàn, chiếm cứ miền Tây Bắc và mới thiết lập được trong mấy năm nay thôi.

Nhưng tiếng tăm của chúng rất lừng lẫy và thủ đoạn hung ác của chúng lại còn hơn cả Thanh Mao bang Lục lâm bá chủ ở miền Đông Nam nhiều. Vì vậy mà các anh hào hiệp nghĩa cũng phải nể mặt chúng. Thấy thiên hạ anh hùng nể mặt Chu Ngụy Tử càng kiêu ngạo, tự cao tự đại thêm, hình như y tưởng tượng mình đã làm minh chủ của lục lâm rồi vậy. Bây giờ y thấy Tử Vong thuyền chủ chỉ danh gọi tên như vậy, trong lòng tuy hoảng sợ nhưng trước mắt đông đảo quần hùng thiên hạ như thế khi nào y lại chịu phép về nên y cũng muốn thử gặp tên Hỗn Thế Ma Vương này một phen. Y vội dùng thế "Nộ Giao Quy Hải" (Con giao long nổi giận trở về bể), người đâm bổ xuống dưới sông như điện chớp, Khi thân hình y còn đang lơ lửng ở trên không, y giơ tả chưởng lên hất ngang một thế, hai chân đạp về phía sau, người tựa như một con chim đại bàng bay tà tà xuống đầu thuyền của La Liên A Tôn, người Chưởng môn của phái Võ Đang.

Tử Vong thuyền chủ thấy thế lại cất tiếng cười rất rùng rợn, ngửng đầu liếc nhìn lên trên đỉnh núi một lần nữa, nhưng lần này y lại cất giọng kêu nhỏ như tiếng muỗi nói vọng lên phía trên rằng:

- Xưa nay bổn Thuyền chủ mời khách xuống thuyền không bao giờ để cho người ngoài nghe trộm nhưng ngày hôm nay đặc biệt phá lệ.

Nói xong y ung dung phẩy ra một cái rồi chỉ vào mặt Thất Sát đoàn chủ Chu Ngụy Tử mà lạnh lùng nói:

- Thỉnh!

Dù mặt dày mày dạn đến đâu Chu Ngụy Tử cũng không chịu nhịn nổi, vì thấy đối phương không còn coi mình vào đâu hết, nên y tức giận đến mắt lòi tóc dựng, rống lên một tiếng và cất mấy tiếng cười nghe rất bi đát. Sau đó y mới lớn tiếng trả lời rằng:

- Tử Vong thuyền chủ giỏi thật! Ngươi tưởng bổn Đoàn chủ lại sang thuyền Tử Vong của ngươi một cách dễ dàng như thế hay sao?

Nói xong y định nhảy sang tấn công Tử Vong thuyền chủ.

La Liên A Tôn thấy vậy vội lên tiếng:

- Hãy khoan!

Ông ta vừa nói vừa tiến lên trước mặt Chu Ngụy Tử chỉ tay vào mặt Tử Vong thuyền chủ quát lớn:

- Lão phu cũng tiếp một chưởng của ngươi!

Tâm Tâm đại sư người Chưởng môn của phái Thiếu Lâm liền lớn tiếng niệm một câu Phật hiệu:

- A di đà Phật!

Rồi chắp tay trước ngực vái chào Tử Vong thuyền chủ và nói:

- Thuyền chủ thống lãnh Tử Vong thuyền đi khắp giang hồ tới đâu giết chóc và bắt cóc tới đó, đã có hàng nghìn người bị Thuyền chủ bắt cóc và giết hại. Bổn phái xưa nay không tranh chấp với ai cả, mà Thuyền chủ lại giết đệ tử của bổn phái trước và bắt cóc người thừa kế Chưởng môn. Không hiểu Thuyền chủ làm như thế là có dụng ý gì?

Tử Vong thuyền chủ không trả lời lão hòa thượng ngay, trái lại quay đầu lại hỏi Ảo Không Đạo Giả người Chưởng môn của phái Côn Luân rằng:

- Chắc ngươi cũng muốn hỏi như thế này phải không?

Ảo Không Đạo Giả cười nhạt một tiếng rồi đáp:

- Ngày hôm nay trước mắt người của bảy đại môn phái nếu ngươi không nói rõ nguyên nhân ra sao, thì...

Nói tới đó, y cười nhạt luôn mồm. Tử Vong thuyền chủ vội quát hỏi:

- Xin hỏi các người muốn lão phu giải thích như thế nào mới chịu?

Ảo Không Đạo Giả giận dữ quát hỏi tiếp:

- Hiện giờ đệ tử thừa kế Chưởng môn của phái Côn Luân ở đâu?

- Ở trên Tử Vong thuyền này!

- Tử Vong thuyền hiện giờ ở đâu?

- Ở dưới chân của bổn Thuyền chủ.

- Đừng có nói bậy! Thế còn đệ tử thừa kế Chưởng môn của phái Thiếu Lâm với phái Võ Đang đâu?

Ảo Không Đạo Giả càng tức giận thêm mà hỏi tiếp như vậy.

- Cũng vậy đều ở trên Tử Vong thuyền hết.

- Thế còn hàng nghìn thanh niên nam nữ mà ngươi đã bắt có từ trước tới giờ hiện giờ ngươi để ở đâu?

Tử Vong thuyền chủ lạnh lùng đáp:

- Lão phu không thể nói cho các vị biết được.

Tâm Tâm đại sư lại niệm một câu "A di đà Phật" rồi xen lời hỏi tiếp:

- Thí chủ bắt cóc đệ tư thừa kế Chưởng môn của bao môn phái như thế để làm chi?

- Trước hết là để báo thù sau là...

- Xin thí chủ nói nốt đi!

Tử Vong thuyền chủ quay người một vòng hai mắt sáng như điện cũng liếc nhìn theo một vòng rồi quát lớn:

- Sau là quét sạch bảy đại môn phái của võ lâm.

Lời nói của y từng câu từng chữ một, lạnh như băng tuyết, sắc như đao kiếm, khiến mấy trăm quần hùng đều kinh hoảng vô cùng. Tiếp theo đó mọi người đều nổi giận quát tháo mắng chửi om sòm.

La Liên A Tôn tức giận chịu không nổi phải thét lớn một tiếng rất quái dị rồi giận dữ nói tiếp:

- Ngươi có tài a kinh thiên động địa như thế nào mà dám đại ngôn như thế thật không biết hổ thẹn. Hãy coi chưởng của lão phu đây!

Nói xong y định nhảy bổ lại tấn công. Tử Vong thuyền chủ đột nhiên xua tay đỡ lời:

- Hãy khoan! Chúng ta cứ mãi nói chuyện khiến một vị thế ngoại cao nhân đứng mãi ở trên vách xem lạnh lùng như vậy, sao tiện!

Nói xong y ngẩng đầu lên nhìn lưng chừng vách núi, lớn tiếng kêu gọi:

- Huyền Cốc Dị Tú? Sao không xuống đây cho lão phu được tiếp kiến?

Lúc ấy quần hùng mới giật mình kinh hãi và cùng ngẩng đầu lên lưng chừng vách núi. Thấy trên đó có một già một trẻ đang đứng nhìn xuống dưới này, ai ai cũng phải thắc mắc vô cùng. Vì Huyền Cốc Dị Tú một kỳ nhân cái thế, theo giang hồ đồn đại thì ông ta chết đã lâu rồi. Đã ba mươi năm nay không thấy tung tích của ông ta đâu hết, sao ông ta lại còn sống và xuất hiện ở nơi đây?

Vấn đề này còn làm cho mọi người kinh ngạc hơn là trông thấy Tử Vong thuyền chủ xuất hiện.

Thì ra ông già đứng ở trên lưng chừng núi, chỗ sườn núi rất lởm chởm chính là Huyền Cốc Dị Tú, một kỳ nhân thế ngoại, võ công đã luyện tới mức thần tiên, còn thiếu niên mặc quần áo màu đen lưng đeo kiếm đứng bên cạnh đó là Phương Sách đệ tử đích truyền của ông ta.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-31)


<