Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Danh môn - Hồi 082

Danh môn
Trọn bộ 340 hồi
Hồi 082: Danh Môn
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-340)

Lúc này tiếng gõ cử nhẹ nhàng vang lên bên ngoài. Viên quản gia ở bên ngoài bẩm báo: " Lão gia, Trưởng Tôn sứ quân có việc cầu kiến".

Thôi Viên thoáng ngẩn người. Muộn thế này hắn tới làm gì?

" Dẫn hắn vào thư phòng đợi ta một chút".

Thôi Viên nhanh chóng thay đổi y phục rồi chậm rãi đi ra thư phòng.

" Tỷ phu, có biết hôm nay đệ gặp ai không?" Trưởng Tôn Nam Phương nhìn thấy Thôi Viên đi vào thư phòng liền vội vã nói.

" Đừng nóng vội. Hãy ngồi xuống chậm rãi nói chuyện".

Thôi Viên thân thiết vỗ vai Trưởng Tôn Nam Phương. Trưởng Tôn Nam Phương là em vợ của Thôi Viên. Sau khi chính thất của Thôi Viên chết, ông ta vẫn không lập chính thê khác. Cũng chính vì nguyên nhân này, Trưởng Tôn gia tộc vẫn ủng hộ Thôi Viên trong công việc triều chính. Trong khi đó Trưởng Tôn gia tộc có mối quan hệ sâu đậm với Hoàng tộc Lý thị nên Thôi Viên cũng cực kỳ coi trọng mối quan hệ với Trưởng Tôn Nam Phương.

Một thị nữ dâng trà. Trưởng Tôn Nam Phương uống một ngụm trà rồi mới nói nhỏ: " Hôm nay đệ đã gặp đạo sĩ Lý Bí ở phường Vĩnh Gia".

" Lý Bí?" Ánh mắt Thôi Viên hiện lên sự nghi ngờ. Con người này biến mất mười sáu năm trước. Tại sao lại xuất hiện vào lúc này? Thôi Viên trầm ngâm một lát rồi hỏi: " Hắn đi cùng với ai?"

Trưởng Tôn Nam Phương chần chừ. Ông ta không muốn nói ra Trương Hoán. Đại nghiệp mã cầu của ông ta, ông ta không muốn để Thôi Viên nhúng tay vào nhưng ánh mắt của Thôi Viên rất sắc bén. Trưởng Tôn Nam Phương do dự một lát, ông ta liền nhận ra có vấn đề.

" Thế nào? Có chuyện gì mà khó nói với ta sao?"

" Không phải. Chỉ là một nhân vật nhỏ bé" Trưởng Tôn Nam Phương ấp úng nói: " Là Thiên kỵ Trung lang tướng Trương Hoán".

" Cái gì?" Thôi Viên giật mình.

Đêm đã khuya, Trưởng Tôn Nam Phương đã cáo từ. Thôi Viên vốn phải đi nghỉ từ sớm vẫn không ngủ được. Tin tức bất ngờ hôm nay khiến ông ta vô cùng sợ hãi. Lý Bí, thần long thấy đầu không thấy đuôi cuối cùng đã xuống núi. Lý Bí từng là một trong những người được tiên đế ân sủng nhất. Dù Lý Bí không có chức quan nhưng đại kế thiên hạ đều hỏi hắn. Lý Bí được xưng là tướng quốc áo vải. Sau đó Lý Bí trở thành sư phụ của Thái tử Lý Dự, được Thái tử Lý Dự rất tin tưởng. Lý Bí đã biệt tung tích sau chính biến cung đình mười sáu năm trước. Dần dần ông ta bị mọi người lãng quên. Không ngờ Lý Bí này lại đột nhiên xuất hiện. Điều này nghĩa là gì?

" Rốt cuộc Trương Hoán là ai? Vì sao hắn lại dẫn Lý Bí xuất hiện?"

Thôi Viên cau mày. Ông ta chắp tay sau lưng đi lại trong phòng. Đột nhiên Thôi Viên đứng lại khi nghĩ tới một chuyện." Người đâu?"

Một tên thị vệ tâm phúc vội vàng tiến vào." Xin Tướng quốc phân phó".

" Hãy mau đi gọi Vương Thiên Thành tới đây".

Đầu năm nay khi Thôi Viên phát hiện ra mẫu thân của Trương Hoán chính là Sở Vãn Lan, ông ta đã từng phái Vương Thiên Thành đi điều tra thân thế của Trương Hoán nhưng sau đó không điều tra được tin tức quan trọng nào nên việc đó bị bỏ qua.

Một nam tử cao gầy nhanh chóng được dẫn tới. Hắn nửa quỳ thi lễ: " Thuộc hạ tham kiến Tướng quốc".

Thôi Viên chậm rãi đi tới trước mặt hắn, gằn từng chữ: " Ngươi hãy kể lại chi tiết việc ngươi đi điều tra tình hình của Trương Hoán. Không được giấu diếm điều gì". Trong cuộc tranh chấp chức gia chủ của Trương gia, người hưởng lợi trực tiếp chính là Trương Nhược Hạo. Người ở giữa hưởng lợi lại là tả Tướng quốc Bùi Tuấn. Bùi Tuấn không ra mặt nhưng ông ta rất thành thạo chuyện núp trong bóng tối, làm ngư ông đắc lợi. Lần này Thôi Viên đã thất bại trở về, có quan hệ rất lớn tới kế sách rút củi đáy nồi của Bùi Tuấn ở Thái Nguyên. Cũng giống như Vương thị ở Tương Dương, tổ tiên của Bùi Tuấn là huyện lệnh Hà Đông. Việc chiếm cứ Hà Đông, nối liền Hà Đông với Hà Bắc. Đây chính là giấc mộng lớn nhất của Bùi Tuấn.

Giờ phút này trong thư phòng của Bùi Tuấn, Bùi Tuấn đang cúi đầu trầm tư. Ông ta biết chắc Trương gia đã ăn sâu bén rễ ở Hà Đông. Điều này không phải chỉ một hai mưu kế là có thể thành công. Điều quan trọng nhất là Đại Đường phải xảy ra biến cố lớn. Điều quan trọng hơn nữa là Thôi Viên phải bị đẩy lên trước chống đỡ cho ông ta, cuối cùng là bản thân Trương gia phải xảy ra nội loạn. Thiên thời, địa lợi, nhân hoà. ba điều này không thể thiếu bất kỳ điều nào.

Bùi Minh Viễn đang khoanh tay đứng nhìn ở một góc thư phòng. Hắn không dám quấy rầy suy nghĩ của phụ thân. Sau khi Bùi Minh Viễn quay về từ Hà Đông, phụ thân hắn đã ba lần triệu kiến hắn, lần nào cũng bắt hắn kể lại chi tiết sự việc xảy ra ở Hà Đông, tuyệt đối không chịu bỏ qua bất kỳ chi tiết nào. Cuối cùng phụ thân hắn còn động viên hắn tích cực tới Hà Đông, tìm hiểu về tục lệ, lề thói của Hà Đông, kết giao với nhà giàu, phú hộ khiến Bùi Minh Viễn nghĩ rằng phụ thân hắn có ý muốn hắn tới Hà Đông làm quan sao?

Thực sự Bùi Minh Viễn là con trai thứ năm của Bùi Tuấn. Nếu xét theo quy định, hắn không thể tranh đoạt vị trí người thừa kế gia chủ với đại ca. Từ nhỏ Bùi Minh Viễn đã mắc nhiều bệnh, tình tình trầm mặc ít nói. Khi học tập hắn là người có biểu hiện kém nhất. Hắn thường bị sư phụ dùng thước đánh vào đít. Trong con mắt của những trưởng bối Bùi gia, hắn là người ngu ngốc nhưng thực sự Bùi Minh Viễn không ngu dốt, hắn chỉ là không giống những người khác. Hắn có thể không thuộc một thiên nào của luận ngữ nhưng hắn có thể thuộc mười ba thiên " Binh pháp Tôn Tử" như cháo chảy. Khi hắn lên tám tuổi hắn còn không phân biệt rõ các chi nhánh trong gia tộc của mình nhưng tới năm mười hai tuổi, hắn đã một mình đi du lịch Tân La. Trong vòng mười năm sau đó hắn đã vượt biển tới Nhật Bản, đi về hướng tây tới tận Jerusalem, tới Nam Chiếu, Thổ Phồn, quay về Hồi Hột, nơi nào cũng có dấu chân hắn. Suốt đường đi hắn đã tìm hiểu về phong tục tập quấn của các dân tộc. Hắn đã viết " Đại Đường chu du ký" gần một trăm vạn chữ. Cuối cùng hắn cũng khiến phụ thân và gia tộc kính nể mình.

Sau khi quay lại kinh thành, Bùi Minh Viễn chỉ mất hai năm để hoàn thành công việc học tập mà người khác phải mất mười năm gian khổ tu luyện mới hoàn thành. Hắn đã thi đỗ tiến sĩ nhưng hắn lại coi thường chức quan nhỏ ở kinh thành, một mình một ngựa đi du lịch nam bắc, khắp giang sơn gấm vóc của Đại Đường.

Bây giờ Bùi Tuấn ngày càng coi trọng hắn. Ông ta khuyến khích hắn trở thành một người có tráng trí hùng tâm của gia tộc.

" Minh Viễn, ta muốn gả Oánh nhi cho Trương Hoán. Con nghĩ xem có được không?" Bùi Tuấn vẫn trầm tư nãy giờ đột nhiên lên tiếng. Bùi Minh Viễn thoáng ngẩn người. Hắn không trả lời ngay câu hỏi của phụ thân. Hắn biết mỗi quyết định của phụ thân hắn đều có mưu tính sâu xa, nhìn xa trông rộng. Bùi Oánh là em gái hắn, là người con được phụ thân hắn yêu mến nhất. Bùi Oánh và Thôi Ninh chính là hai thiếu nữ được xưng tụng là khó cưới được nhất ở kinh thành. Thậm chí Thôi Viên và Vi Ngạc tới cầu thân, phụ thân hắn cũng không đồng ý. Bây giờ tự nhiên lại muốn gả cho Trương Hoán.

Đương nhiên Bùi Minh Viễn không vì Trương Hoán chỉ là con của thứ thiếp mà coi thường hắn. Ngược lại khi ở Thái Nguyên, Bùi Minh Viễn đã tận mắt chứng kiến thủ đoạn của Trương Hoán. Ngoài việc rất coi trọng Trương Hoán, trong đầu hắn cũng nảy sinh ý nghĩ muốn so tài cao thấp với Trương Hoán nhưng bây giờ phụ thân hắn lại muốn gả muội muội của hắn cho Trương Hoán. Đương nhiên trong chuyện này còn có nguyên nhân sâu xa của nó nhưng cụ thể là cái gì thì hắn không dám võ đoán. Bùi Minh Viễn liền thành thật đáp: " Bẩm phụ thân, hài nhi không biết".

Bùi Tuấn liếc mắt nhìn Bùi Minh Viễn, tỏ ý khen ngợi, ngay cả ông ta cũng chưa suy nghĩ chín chắn, con ông ta sao có thể trả lời được.

" Phụ thân hỏi con. Nếu phụ thân để con làm người thừa kế gia chủ, con có từ chối không?'Bùi Minh Viễn trầm tư một lát rồi lắc đầu trả lời: " Sẽ không".

" Nói đúng lắm. Người bình thường sẽ không bao giờ từ chối".

Bùi Tuấn đứng dậy bước tới vỗ vỗ vai Bùi Minh Viễn. Ông ta chắp tay sau lưng đi tới trước cửa sổ, nói vẻ bùi ngùi: " Nhưng Trương Hoán lại từ chối. Hắn có thể giành vị trí người thừa kế gia chủ dễ như trở bàn tay ở đại hội gia tộc nhưng hắn lại từ chối. Quả thực khiến người ta phải thay đổi cách nhìn".

Bùi Tuấn đã đoán ra thân phận của Trương Hoán. Năm đó ông ta cùng với phụ thân của Trương Hoán đi xem hội hoa đăng nguyên tiêu. Ông ta nhớ rất rõ đêm đó Sở Vãn Lan trao phần thưởng cho người bình luận hoa đăng ở Trích Tinh Lầu. Phụ thân của Trương Hoán dùng ngân hà làm chuôi, ánh trăng làm đèn nên đã đoạt giải nhất mà cũng được luôn tâm hồn thiếu nữ của Sở Vãn Lan. Trương Hoán chính là đứa con độc nhất của phụ thân hắn còn lưu lại thế gian. Nhất định trong tay Trương Nhược Hạo có chứng cứ chứng minh nên mới có ý đồ lập Trương Hoán làm ngưòi thừa kế gia chủ, ý định dùng thế lực Trương gia trợ giúp Trương Hoán lên ngôi. Cuối cùng để Trương Hoán có thể sủng ái Trương gia. Toàn bộ là như vậy.

Đáng tiếc Trương Nhược Hạo đã phạm phải một sai lầm rất lớn. Ngay từ ban đầu ông ta không nên định Trương Hoán ở địa vị thứ tử nên mới hình thành cục diện bị động hôm nay, cuối cùng thất bại trong gang tấc. Dù Trương Nhược Hạo vẫn còn ý đồ vãn hồi sự thất bại này nhưng ông ta đã không còn thời gian nữa.

Đột nhiên Bùi Tuấn phá lên cười. Trương gia đã mất đi cơ hội này. Ông ta thì sao?

Bùi Tuấn quay người đi tới trước án, lấy một tập tư liệu về Trương Hoán đưa cho Bùi Minh Viễn nói: " Người này giao cho con phụ trách. Phải dùng mọi biện pháp lôi kéo hắn, kéo hắn về bên chúng ta. Tới khi cần thiết chính ta sẽ ra mặt".

Bùi Minh Viễn chần chừ một lát rồi hỏi: " Nếu như cuối cùng hắn vẫn không đồng ý?"

Bùi Tuấn chắp tay trầm tư hồi lâu rồi đột nhiên ông ta cười lạnh lùng nói: " Vậy thì giết hắn".

Sắc trời màu thu tràn ngập nơi nơi. Ánh nắng thu chiếu dọi ấm áp hơn nhiều so với nắng xuân.

Không khí trong lành, vạn vật chiếu sáng làm người ta phải hoa mắt. Một cảm giác thư thái, sảng khoái khi hít thở bầu không khí này vào lồng ngực.

Sau giờ ngọ ngày hôm nay, một tên lính trực ban ở cổng chính Đông Nội Uyển chạy tới tìm Trương Hoán. Trong tay tên lính cầm đại loại như một thiếp mời gì đó.

" Tướng quân, vừa rồi có người đưa tới".

Trương Hoán nhận lấy. Quả nhiên đây là một thiếp mời. Thiếp mời được làm rất tinh xảo. Trương Hoán mở ra đọc. Chữ viết bên trong như nước chảy mây trôi, cực kỳ điêu luyện. Khi nhìn phần ký tên, Trương Hoán biết đây là thiếp mời do chính Nhan Chân Khanh viết. Ông ta mời hắn đêm mai tới phủ dự tiệc.

Trương Hoán trầm ngâm một chút rồi hắn căn dặn tên thân binh: " Ngươi hãy tới phường Vĩnh Gia mời Lý đạo sĩ tới đây".

Tuy cả thành Trường An, thậm chí cả Đại Đường đang điên cuồng vì cuộc thi đấu mã cầu sắp diễn ra nhưng không vì thế mà cuộc đấu tranh quyền lực ngừng lại. Việc Trương gia đã xong nhưng Trương Hoán hắn lại trở thành cây lục bình không gốc rễ. Thiên tử Lý Hanh rõ ràng đã lạnh nhạt với hắn, chỉ cần là người có ý là có thể nhận ra điều này. Giây phút này sóng yên bể lặng nhưng Trương Hoán hắn lại hiểu rất rõ ràng. Việc khống chế cung Đại Minh của hắn hiện tại cực kỳ mẫn cảm. Việc này sao có thể khiến người khác thờ ơ, không chút động lòng. Có người sẽ nhân cơ hội lôi kéo, có người ném đá dấu tay. Tất cả nguy cơ này đều nhắm vào hắn.

Liệu hắn có thể nắm được dòng nước ngầm ẩn giấu dưới cuộc thi mã cầu hay không?

Nghĩ vậy, Trương Hoán liền chậm rãi đi về chỗ ở của mình. Từ xa Trương Hoán đã nhìn thấy bên cạnh mấy cây đại thụ, quần áo của mình đã được giặt sạch, đang tung bay trong ánh nắng thu dìu dịu. Bên cạnh cửa sổ có một bình hoa cắm hoa quế vàng óng ánh khiến cho căn phòng tràn ngập không khí mùa thu.

Trương Hoán khẽ lắc đầu. Nụ cười hiện lên trong mắt hắn. Dù bản thân hắn không thích có nha hoàn hầu hạ nhưng hắn không thể không thừa nhận từ khi có tiểu nha đầu đó cuộc sống hắn đã thay đổi.

Có chăn mềm mới, có nước nóng làm bỏng chân, bấc đèn cĩng được sửa lại nên không bất ngờ phát ra hoa đèn nữa. Trong phòng thì cực kỳ sạch sẽ, lúc nào cũng tràn ngập một mùi hương hoa quế thơm ngát. Đây là điều mà những thân binh vụng về không bao giờ nghĩ ra được.

" Tướng quân, dậy thật sớm!".

Hoa Cẩm Tú đang phơi tấm ga trải giường, để lộ ra nửa gương mặt ở phía sau, nụ cười ngượng ngùng mang theo sự non nớt. Năm nay cô bé mới chỉ có mười một tuổi nhưng sống trong gian khó từ nhỏ nên suy nghĩ của cô bé chín chắn hơn so với tuổi của mình.

" Ừ!" Trương Hoán cười dịu dàng với Cẩm Tú nhưng rồi hắn đột nhiên kinh ngạc nói: " Không phải tấm ga trải giường này mới giặt hôm qua sao? Tại sao hôm nay còn giặt?"

Hoa Cẩm Tú có vẻ không tự nhiên, cô bé ra vẻ chăm chú làm, cúi đầu không nói. Trương Hoán thấy vậy không nói nữa, hắn mỉm cười đi vào trong phòng. Trong phòng ánh sáng đầy đủ, ánh nắng mặt trời chiếu vào từ cửa sổ. Bên cạnh có đặt một chiếc ghế mây. Đây là chiếc ghế làm bằng mây, phỏng theo kiểu của Tây Vực, vô cùng thoải mái.

Mặc dù kiểu ghế này từ Tây Vực truyền vào Trung Nguyên vào thời kỳ Nguỵ Tấn nhưng chỉ do người dân tầng lớp bần hàn sử dụng. Tư thế ngồi buông hai chân xuống đất của kiểu ghế này có vẻ bất nhã, không được danh môn thế gia chấp nhận. Trương Hoán ngược lại có một cách nhìn đặc biệt với kiểu ghế này. Khi ngồi ở chiếc ghế này có thể giúp hắn tỉnh táo suy nghĩ sự vệc, giống như ngồi trong nước vậy. Trương Hoán đã đặc biệt sai người tìm thợ thủ công dùng mây tre làm một cái ghế như vậy để ở chỗ mình thích ngồi nhất.

" Tướng quân, Lý tiên sinh tới".

Trương Hoán ngẩn người. Hắn vừa mới sai người đi tìm ông ta, sao bây giờ ông ta đã tới rồi?"

" Thật sự rất khéo léo. Ngay khi ta tới cổng chính thì gặp người của tướng quân phái đi" Lý Bí cười ha hả đi tới.

Hoa Cẩm Tú cũng đi theo sau, hai tay nàng ôm chiếc đệm vừa mới giặt sạch, phơi khô. Cô bé nhanh nhẹn trải lên giường rồi đi rót hai chén trà. Một chén bưng cho Lý Bí. Một chén cung kính bưng cho Trương Hoán.

" Tốt lắm. Ngươi ra ngoài đi".

Trương Hoán cầm chén trà, chậm rãi uống một ngụm. Hắn chờ Lý Bí lên tiếng trước.

" Tướng quân vẫn còn đang canh cánh trong lòng chuyện Trưởng Tôn Nam Phương ngày hôm qua sao?" Lý Bí cười hỏi.

" Cánh cánh trong lòng thì không phải chỉ hơi khó hiểu. Rốt cuộc tiên sinh có dụng ý gì?"

Lý Bí chắp tay đi tới trước cửa sổ. Ánh sáng mặt trời chiếu trên gương mặt ông ta, giống như ông ta đang chìm trong hồi ức về những chuyện ngày xưa." Năm đó Trương Thái hậu cùng với Đại tướng trong kinh liên tiếp qua lại với nhau, nguy cơ chính biến đã hiển hiện. Ta đã khuyên Thái tử ra tay trước. Dùng tư cách giám quốc của Thái tử để trực tiếp lên ngôi nhưng Thái tử lại lo lắng việc này sẽ làm bệnh tình của tiên đế nặng hơn nên chần chừ không chịu ra tay, cuối cùng để mất thời cơ. Chỉ vì nhân đức, Thái tử đã đánh mất tính mạng của mình".

Nói tới đây, đột nhiên Lý Bí quay đầu lại, ánh mắt sáng ngời của ông ta chăm chú nhìn Trương Hoán." Tướng quân cũng vậy, ngài cho rằng tình cảnh bây giờ của ngài rất an toàn sao? Ngài đã từ bỏ chỗ dựa Trương gia. Ngài chỉ là một cây non trong cơn cuồng phong bão táp. Một khi Thôi Viên, Bùi Tuấn và Lý Hệ liên kết với nhau, chỉ cần một chiếu thư cũng có thể cướp đoạt quân quyền của ngài, ngay cả Trương Phá Thiên cũng không bảo vệ được ngài. Vì vậy, thay vì để chúng thong dong sắp đặt, không bằng chúng ta hãy tạo giông bão. Trong khi vật lộn với giông bão, hãy lợi dụng mâu thuẫn của chúng để mở một con đường máu. Đây chính là dụng ý khi xuất hiện của ta". Trương Hoán vẫn nhắm mắt trầm tư không nói. Khi Lý Bí nói xong tất cả, Trương Hoán mới mở mắt ra, cười nhạt nói: " Ý của tiên sinh, ta rất hiểu nhưng ta còn muốn biết. Với thân phận tướng quốc áo vải năm đó của tiên sinh, tại sao tiên sinh lại chọn ta, một Trung lang tướng nhỏ nhoi?"

Khi ở Thái Nguyên, Lý Bí đã nói với hắn về con đường tương lai phải đi, giống như đã xua tan cơn mây mù ở con đường phía trước. Sau đó ông ta lại tình nguyện ở trong căn phòng đơn sơ, chịu khổ chờ hắn xuất hiện. Tất cả những điều này khiến Trương Hoán mơ hồ cảm nhận hắn và Lý Bí có mối ràng buộc nào đó rất khó vứt bỏ mới có thể khiến cho ông ta xuất hiện nơi trần tục sau mười sáu năm trời. Đúng vậy, hắn thực sự muốn biết rốt cuộc là vì cái gì?Lý Bí nhìn Trương Hoán, trong lòng âm thầm thở dài. Chuyện đã tới mức này, ông ta không muốn giấu diếm nữa. Lý Bí ngồi xuống ghế. Một lúc lâu sau ông ta mới chậm rãi lên tiếng, giọng nói trầm trầm, giống như đang kể lại nỗi bi thương che giấu trong sâu thẳm tâm hồn mình: " Là phụ thân tướng quân di mệnh cho ta phụ tá ngài".

Trương Hoán yên lặng nhìn Lý Bí. Hắn đã mơ hồ đoán ra câu trả lời. Mặc dù hắn còn chưa hiểu lắm nhưng màn sương mù bao phủ quanh thân thế của hắn đã dần được mở ra.

" Khi đó ông ngài làThái tử, cha ngài chỉ là Quảng Bình vương, mới mười sáu tuổi, bừng bừng khí thế oai hùng, ghi tạc trong lòng giang sơn ngàn dặm, lại phong lưu phóng khoáng. Con nhà thế gia ở trước mặt Thái tử đều cảm thấy tự ti. Mẫu thân của ngươi lại xinh đẹp vô song, tuyệt thế giai nhân. Hai người gặp nhau vào tết nguyên tiêu năm Thiên Bảo thứ mười bốn, tự nhiên yêu thương nhau nhưng khi đó Thái tử đã có Thẩm phi, cũng đã có thế tử. Khi đó tranh chấp của Dương Quốc Trung và Thái tử đã tới gồi gay cấn. Vì không thể để cho Dương Quốc Trung nắm được điểm yếu của mình ở chỗ Quảng Bình vương nên Thái tử mới kiên quyết chia rẽ Quảng Bình vương với mẫu thân ngươi. Đó cũng chính là năm An Lộc Sơn tạo phản vào mùa đông, sau đó đánh vào Trường An. Minh Hoàng đế hoảng sợ bỏ chạy về phía tây. Sau biến cố núi Mã Ngôi, Thái tử lên ngôi ở Linh Võ. Quảng Bình vương thì nhận chức Đại nguyên soái thống lĩnh binh mã thiên hạ, lãnh quân đánh phản nghịch. Mẫu thân của ngài sinh ngài ở Ngô Quận rồi ẩn trốn ở đó". Nói tới đây Lý Bí khẽ thở dài. Sau khi loạn An Sử được bình định, Sở Vãn Lan mang con tới Trường An tìm Lý Dự lúc đó là Thái tử nhưng vì Lý Dự muốn bảo vệ ngôi Thái tử nên một mực giấu diếm chuyện này, phụ công bảy năm chờ đợi của Sở Vãn Lan.

Lý Bí bỏ qua đoạn đó, ông ta nói tiếp: " Thái tử đồng ý với mẫu thân của ngài sau này khi lên ngôi sẽ phong mẫu thân ngài làm nguyên phi, khôi phục thân phận của mẫu thân ngài. Không ngờ nửa năm sau xảy ra chính biến cung đình. Cả nhà Thái tử bị giết. Vì để lưu lại huyết mạch của Thái tử, ngay đêm hôm đó ta đã đi tìm Trương Nhược Hạo, làm theo như lời Thái tử dặn dò, phó thác phụ mẫu của ngài cho ông ta sau đó ta lập tức đi Hành Sơn. cho tới tận khi ta nghe nói Trương Hoán đại phá kinh thành Hồi Hột quay về, ta biết đã tới lúc xuống núi".

Crypto.com Exchange

Hồi (1-340)


<