Vay nóng Homecredit

Truyện:Danh môn - Hồi 043

Danh môn
Trọn bộ 340 hồi
Hồi 043: Cuộc chiến giữa triều đình
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-340)

Siêu sale Shopee

Tiếng trống giục ầm ầm khiến cho dân chúng Trường An giật mình tỉnh giấc. Lúc này mới chỉ là canh bốn, trời vẫn còn tối nhưng trên đường cái xe ngựa đã lộc cộc lăn bánh, kiệu quan đi hàng hàng. Trên mỗi chiếc xe ngựa hay đỉnh kiệu đều treo một cái đèn lồng trên có ghi rõ tên tuổi cùng chức quan của người bên trong, đèn đuốc cũng khiến cho con đường sáng rõ hẳn lên.

Hôm nay là ngày mùng sáu tháng giêng năm Khánh Trị thứ mười sáu. Hôm nay sẽ tiến hành buổi thiết triều đầu tiên của năm mới, nó sẽ đưa ra phương hướng, chính sách, điều chỉnh quyền lực ra sao. Nhất là năm nay Thôi Viên đã mãn khóa năm năm chức Hữu tướng quốc. Hữu tướng quốc mới sắp được bổ nhiệm điều này có nghĩa là cơ cấu quyền lực của Đại Đường sắp sửa thay đổi.

Như thường lệ, năm Khánh Trị thứ mười sáu này lại là năm mở khoa thi, tại hai phường Bình Khang và Sùng Nhân đám sĩ tử đã sớm tập trung, đèn đuốc sáng trưng. Tất cả các khách sạn, quán rượu đều bận tíu tít từ nửa đêm. Xác nhận tư cách dự thi, kiểm tra lại hành lý tất cả các sĩ tử đều vô cùng hưng phấn 'Tất cả các sĩ tử trong thiên hạ đều mong ngóng được gặp mặt nhà vua'. Vinh nhục cả đời người được quyết định chỉ trong ba ngày này.

Quản lý khách sạn Cao Thăng số sáu cùng đám tiểu nhị đã dậy từ lúc canh ba, hấp banh bao, nấu canh. Các sĩ tử cũng lần lượt tỉnh dậy, khách sạn liền ồn ã náo nhiệt vô cùng. Chị em nhà họ Lâm dậy thật sớm chuẩn bị cho mọi người, Lâm Xảo Xảo gánh nước giếng cho bọn họ súc miệng rửa mặt còn cô em gái thì đem trứng gà đem lên bàn cơm.

Lâm Tri Ngu lau mồ hôi trên trán, hạ giọng nói: " Ta không thuộc ' Hiếu kinh' cho lắm, biết đâu hôm nay lại thi đến."

" Này! Bây giờ cậu có học lại thì cũng chẳng nhớ thêm được gì, chỉ cảm thấy lo lắng hơn thôi, bây giờ dùng cơm mới là đúng nhất." Trịnh Thanh Minh nói xong lại vung đũa gắp một quả trứng lên.

" Tên béo chết bầm ngươi không thể ăn ít một chút sao?" Lâm Bình Bình đập một cái khiến cho miếng trứng trên đũa của Trịnh Thanh Minh rơi lại vào đĩa. Hai tay chống nạnh giận dữ nhìn hắn nói: " Ngươi nói xem, Ngươi ăn mấy quả trứng rồi! Ngươi ăn hết thì lát nữa Trương thập bát ăn gì chứ?"

" Trương Thập bát mất tích từ mấy ngày trước chắc sẽ không đến đâu!"

" Ai nói ta không đến chứ?"

Trương Hoán cười cười xuất hiện tại cửa ra vào: " Hôm nay là ngày thi của mọi người tất nhiên tôi phải đến tiễn chân các cậu đi chứ!"

Lâm Bình Bình liền vui mừng vội lấy bát đưa trước mặt Trịnh Thanh Minh dặt trước mặt Trương Hoán nói: " Ta biết ngươi nhất định đến mới cố gắng làm nhiều một chút, nhưng tên béo này lại ăn hết cả phần của ngươi."

Trương Hoán thấy vẻ mặt đau khổ của Trịnh Thanh Minh không khỏi cười thầm: " Hắn muốn ăn thì để hắn ăn đi, hôm nay còn phải thi cả ngày, không để hắn ăn no đến lúc đó tay chân hắn phát run không viết được chữ nào thì lại trách ta."

" Đúng thế! Đúng thế! Lần đầu tiên ăn trứng gà chiên, ăn vài quả chứ có nhiều lắm đâu?" Trịnh Thanh Minh cười hì hì nhanh tay gắp một quả trứng gà cho vào miệng nhai vội nhai vàng.

Lúc này quản lý khách sạn chạy tới nói: " Mấy vị nhanh lên! Xe ngựa của thư viện Thanh Hà đã đến, xe của thư viện Tấn Dương các vị cũng sắp đến rồi nếu chậm thì bọn họ sẽ không chờ đâu."

Nghe nói xe ngựa sắp tới, các sĩ tử đều cuống quít, miệng vẫn đầy thức ăn chạy vội về phòng lấy túi bút sách. Một lát sau mọt người đều mang túi bút sách tập trung ở trước cửa.

Lúc này cửa lớn đèn đuốc sáng trưng, đã chật ních các sĩ tử, tuy gió hơi lạnh nhưng mạt mũi ai nấy đều hồng hào tỏ vẻ hưng phấn vài cỗ xe do cả quận hiến tặng thư viện (dùng cho công việc tại kinh thành) dừng ở cửa. Các xa phu liên tiếp gọi: " Sĩ tử Thục quận lên xe đi!"

" Sĩ tử quận Tương Dương sang bên này."

...

Lúc này lại có vài chiếc xe ngựa chạy tới trên nóc xe có đèn lồng hiện rõ bốn chữ " Thư viện Tấn Dương".

" Đến đây! Bên này!" Trịnh Thanh Minh dẫn đầu đoàn xông lên, ngay sau đó mấy người khác cũng tiến về phía xe ngựa. Trương Hoán chậm rãi đến trước xe ngựa cười cười cao giọng nói: " Tất cả các ngươi phải thi cho tốt cho ta, ai thi không đỗ sẽ bị cho ăn đòn!"

" Khu Bệnh yên tâm đi! Nhất định sẽ đỗ cao."

Xe ngựa không dừng lại lâu lại tiếp tục chạy tới khách sạn tiếp theo. Trương Hoán không đi cùng mọi người mà chuẩn bị quay về phủ của Trương Nhược Hạo. Lúc này một hán tử trung niên tiến đến thi lễ với hắn hỏi: " Xin hỏi ngài có phải là Trương Hoán, Trương Khu Bệnh không ạ?"

Trương Hoán gật đầu nói: " Đúng là tôi, anh là..."

Người trung niên ấy liền hé ra một tấm thiếp: " Tại hạ là người của Vi thượng thư phái tới, đón Trương công tử đi tới Vi phủ!"

...

Canh năm, trời lúc này còn chưa sáng trên đỉnh núi phía tây vẫn còn ánh trăng, ánh trăng có màu đỏ sẫm, bầu trời có vẻ u ám, gần ngàn chiếc xe ngựa cùng kiệu quan ùn ùn tụ tập tại trước cửa Đan Phượng, đèn lồng trải dài trông như một dòng sông đầy sao. Trên sân rộng trước cửa Đan Phượng gần ngàn quan viên đang túm năm tụm ba khe khẽ bàn luận xem liệu trong buổi thiết triều hôm nay có chuyện gì xảy ra.

Từ sau loạn An Sử, quyền hành dần dần chuyển về tai phe quân đội, xu hướng của chế độ cũng thay đổi theo. Hiện tại thiết triều theo hai loại. Một là thiết triều mở rộng ba tháng tổ chức một lần các quan lại từ thất phẩm trở lên mới được tham gia, loại thiết triều này là cho số đông quân thần được yết kiến nhà vua, vua và tướng quốc sẽ tuyên bố một những sự thay đổi quan trọng về nhân sự hay chính sách. Việc thiết triều này chủ yếu có ý nghĩa là xác định sự tồn tại của hoàng đế.

Một loại thiết triều khác là thiết triều thu nhỏ còn gọi là họp nội các, do bảy vị Trung thư chia nhau chủ trì cứ năm ngày một lần tổ chức để họp bàn về việc trong cả nước, các quan từ tứ phẩm trở lên mới được dự họp. Đây mới là trung tâm quyền lực của Đại Đường.

Nhưng mà năm nay cuộc thiết triều mở rộng lại khác mọi lần, Thôi Viên muốn Thôi khánh Công ra nhập nội các để có quyền ra quyết nghị, các thừa tướng khác chắc không thể dễ dàng đồng ý, trò hay sắp diễn ra.

Thôi Viên có tám tiểu đồng áo xanh dẫn đường xuất hiện tại sân trước cửa Đan Phượng, trên đường đi các đại thần đều tự động tránh sang một bên, chắp tay chào hắn. Thôi Viên cũng mỉm cười gật đầu chào đáp lễ từng người một.

Vào đến trong sân Thôi Viên trong thấy Sở Hành Thủy và Vi Ngạc đứng ở một góc nói chuyện với nhau, trông có vẻ thân mật. Hắn cười ha hả đi thẳng đến nói: " Hai vị bàn riêng với nhau chuyên gì thế? Có thể cho lão phu nghe với được không?'

Vi Ngạc thấy hắn tới liền hừ lạnh một tiếng quay đầu đi.

Sở Hành Thủy lại khẽ cười nói: " Hai chúng tôi đang đang bàn bạc về bức tấu báo công của Thôi gia, sao cho ngài nghe được?"

Thôi Viên nhìn Vi ngạc bất đắc dĩ lắc đầu nói: " Vi thượng thư nghe lời đồn đại ở đầu đường nghĩ cháu ta mạo nhận quân công, ta nghe nói ông ấy đang nghĩ dùng việc này làm khó dễ ta, Sở huynh không lẽ cũng tin sao?"

Sở Hành Thủy nhún vai, phất tay cười nói: " Việc này không quan hệ chút nào đến ta, ta chỉ đứng cạnh chăm chú lắng nghe là chính."

" Có thật thế không?"

Thôi Viên nhìn thấy Sở Hành Thủy cười có vẻ miễn cưỡng, hắn cười nhạt một tiếng nói: " Thật ra việc này với Sở huynh có quan hệ rất lớn, nếu không biết rõ tình huống, ta khuyên Sở huynh tốt nhất không nên hành động thiếu suy nghĩ."

Sở Hành Thủy phân vân: " Thôi huynh chuyện đó định tính thế nào?"

Thôi Viên cười cười nhân lúc không có người liền tiến đến cạnh Sở Hành Thủy kề tai nói khẽ: " Sở huynh không ngại thì đến hỏi Trương Nhược Hạo xem mẹ của Trương Hoán kia rốt cuộc là là ai?"

Dứt lời trên mặt Thôi Viên nở nụ cười thần bí, lập tức ngửa mặt cười ha hả rồi đi. Để lại Sở Hành Thủy với vẻ mặt nghi hoặc.

...

" Thùng Thùng Thùng!" Tiếng trống ầm ầm vang lên, giờ vào đại điện đã đến, tất cả các quan viên xếp thành hai hàng. Do Thôi Viên và Bùi Tuấn dẫn đầu, song song theo hai hình rồng đi lên, còn các quan từ ngũ phẩm trở xuống thì đứng nguyên tại sân trước cửa cung Đan Phượng, chờ được gọi tới.

Bá quan đi vào Hàm Nguyên điện. Hàm Nguyên điện chính là đại điện để thiết triều của đại Đường có sức chứa mấy ngàn người, rộng lớn, trên cao nhất là một cái đầu rồng hướng ra ngoài điện, từ chỗ đó có thể nhìn bao quát cả thành Trường An khiến người ta nảy sinh ý chí muốn thu cả vạn dặm giang sơn vào tay.

Một lát sau, bá quan đều đã ổn định bọn họ xếp hàng chỉnh tề theo ba tỉnh, lục bộ, năm giám, chín tự. Quan viên cao hơn tam phẩm đều có chỗ ngồi. Mặt khác các vương công, quan nhỏ đều phải đứng, có khoảng chừng một ngàn người tất cả tập trung tại đại điện.

" Hoàng thượng giá lâm!"

Cùng với tiếng hoạn quan hô lớn là tiếng chuông, đỉnh ngân vang, rất nhiều thị vệ cầm kích, hoạn quan cầm ô, rồi một đoàn cung nữ từ cửa hông lần lượt kéo ra. Sau đó là một cái kiệu phương lớn đi từ từ đi vào rồi dừng lại trên thềm ngọc. Bốn cung nữ vây quanh dìu đương kim thiên tử xuống khỏi kiệu. Chỉ thấy thiên tử mặc áo long bào đỏ sẫm, lưng đeo kiếm Trạm lư, chậm rãi ngồi lên ngai rồng.

" Khai điện"

Bá quan đồng loạt khom mình hành lễ: " Chúng thần tham kiến hoàng thượng, chúc hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

" Các khanh miễn lễ bình thân" Lý Hệ nhẹ phất tay, quần thần yên vị, đại điện trở nên yên tĩnh.

" Các vị ái khanh, hôm này tuy là buổi trầu đầu năm mới nhưng công vụ bộn bề nên trẫm đã làm công việc đơn giản hơn, mời tướng quốc lên tuyên bố việc bổ nhiệm nhân sự!"

Nói xong Lý Hệ liền nhìn sang Thôi Viên gật đầu.

" Mời tướng quốc bước ra khỏi hàng.." Thái giám phụ trách lễ nghi cất giọng âm vang, khắp đại điện vang cả ra ngoài sân điện.

Thôi Viên khoan thai bước thềm ngọc, thân hình cao lớn che khuất cả ánh mặt trời từ ngoài điện chiếu vào, bóng của ông ta che khuất cả thân hình Lý Hệ.

Ông ta lấy ra một tấu chương, hắng giọng một cái rồi cao giọng đọc: " Từ năm Khánh Trị đến này, thánh thượng thuận theo ý trời, cai trị thiên hạ có thể nói là mưa thuận gió hòa, quốc khố sung túc, dân chúng an cư lạc nghiệp xã tắc đại Đường được thái bình lâu nay! Nhưng rợ Hồ tìm cách xâm lần xuống phía nam, muốn xâm lược Đại Đường ta, may mắn được trung thần lương tướng hết lòng đến nợ nước, sĩ tốt quên mình chiến đấu khiến cho rợ Hồ không đánh mà lui quân. Bản tướng theo thánh ý của hoàng thượng nay tuyên bố như sau:

" Vi Ngạc dẫn quân chống rợ Hồ phương bắc, đặc cách gia phong cho Vi Ngạc là Binh bộ thượng thư hàm thái tử thái phó, các quan có dị nghị gì không?"

Thôi VIên hô lớn ba lần không ai phản đối gì, việc phong chức này được thông qua.

Hắn nhìn khắp đại điện cao giọng nói: " Phượng Tường tiết độ sứ Thôi Khánh Công tự mình dẫn quân tinh nhuệ Phượng Tường tiêu diệt quân xuôi nam của địch có công lớn với xã tắc, đặc cách phong làm Chinh tây đại nguyên soái, tả thượng thư bộc xạ có thể dâng tấu như môn hạ của Trung thư..."

...

Thôi Viên đọc xong, hắn nhìn chung quanh đại điện một vòng nói: " Trên đây là chức vụ được gia phong, tất cả các quan có dị nghị gì không?"

" Bệ hạ, thân có ý kiến!" Trong điện lập tức xuất hiện chút rối loạn rất nhỏ. Chỉ thấy Binh bộ thượng thư Vi Ngạc bước ra khỏi hàng, hắn thi lễ với hoàng đế Lý Hệ trầm giọng nói: " Thần có nhiều điều không rõ muốn mời Thôi tướng quốc giả đáp nghi vấn, xin bệ hạ ân chuẩn!"

Thôi Viên trong lòng lạnh lùng cười, quả như hắn đã dự đoán.

*****

Lý Hệ bình tĩnh nhìn Vi Ngạc, buổi trầu hôm nay hắn cũng đã chờ đợi liệu có xảy ra cảnh trai cò tương tranh ngư ông đắc lợi hay không?

" Vi thượng thư xin cứ hỏi!"

Vi Ngạc liếc nhìn Thôi Viên lạnh lùng nói: " Xin hỏi tướng quốc, tại Lũng Hữu, Phượng Tường, Sóc Phương, Hà Tây tổng cộng có hơn mười lăm vạn quân chống với mười vạn thiết kỵ mà quân Phương Tường dùng năm vạn người truy kích một vạn loạn quân chẳng lẽ được coi là đại công sao? Nếu như không phải vậy thì tại sao trong năm mươi vạn tiền thưởng bốn mươi vạn về tay quân Phượng Tường gấp bốn lần ta. Như vậy là bất công chẳng lẽ vì chỉ huy quân Phương Tường là người nhà họ Thôi hay sao?"

" Vi thượng thư nói vậy thật đáng ngạc nhiên, người chỉ huy quân Phượng Tường là do triều đình bổ nhiệm, Việc đó và họ Thôi ta có quan hệ thế nào?"

Thôi Khánh Công cười nhạo một tiếng, từ trong hàng chậm rãi đi ra. Hắn chẳng thèm nhìn đến Vi Ngạc nói: " Quân Phượng Tường ta chặt đầu hơn tám ngàn bốn trăm tên địch, bắt sống cả ngàn người, Ngài luôn miệng công lớn hơn ta vậy ta hỏi đại quân mười lăm vạn của ngàn diệt được bao nhiêu quân địch? Chỉ có hơn trăm tin tức thám báo mà thôi, thì chia cho ngài mười vạn đã là chiếu cố lắm rồi ngài còn không biết xấu hổ tranh công với ta, thật thiệt thòi cho Binh bộ thương thư quá!"

" Câm miệng!" Thôi Viên quay sang quát Thôi Khánh Công, mặt xầm hẳn lại: " Trên triều đình không được bệ hạ cho phép ngươi lại tùy tiện nói xen ngang ngươi có biết tội không?"

Hắn quay lại áy náy nói với Lý Hệ: " Thần đệ là kẻ thô lỗ không hiểu lễ nghi, xin bệ hạ chớ trách tội!"

Lý Hệ khoát tay nói: " Trẫm ban cho hắn vô tôi, tiếp tục trình bày ý kiến."

Lúc này Vi Ngạc giận quá cười lớn, hắn chỉ vào Thôi Khánh Công nói: " Toàn là nói bậy! Nếu như ta không ở ở Lũng Hữu, Sóc Phương chống địch, nếu mười vạn thiết kỵ Hồi Hột tiến xuống phía nam, ngươi có thể chống được sao? Địch vì muốn cắt đứt đường tiếp tế của quân ta nên mới chia quân tập kích Khai Dương. Còn ngươi thì sao, rõ ràng con đường từ Phượng Tường đến Khai Dương chỉ mất nửa ngày mà ngươi đi đến hai ngày, Để đến mức thành Khai Dương bị phá, người Hồi Hột giết hại cả nhà ta, anh em họ hàng của ta. Ngươi còn ác độc hơn bọn người Hồi Hột gấp bội.

Nói đến đây Vi Ngạc kích động đến mức toàn thân run rẩy. Hắn như chính mắt nhìn thấy thảm trạng nhà tan cửa nát của gia đình mình, căm hận đến mức mắt như phun lửa.

Thôi Khánh Công cười ha ha không ngớt, hắn lấy một bản ghi chép nhật trình của hành quân Tư Mã nói: " Vi thương thư nói những lời đó khiến ta thật nghi ngờ ngài có biết gì về binh pháp không. Không sai từ Phượng Tường đến Khai Dương chỉ cần đi nửa ngày nhưng chẳng lẽ muốn ta liều lĩnh hành quân sao? Nếu như người Hồi Hột bố trí mai phục thì sao? Nếu như người Hồi Hột thật sự muốn dụ ta xuất quân rồi sau đó quay lại đánh úp Phượng Tường thì làm thế nào? Người làm tướng tất nhiên phải chú tâm lo lắng tất cả mọi mặt, lo lắng cho đại cục. Đây là bản ghi chép của quân thám báo có thể chứng minh bản soái không nói sai. Còn về phần gia đình Vi thượng thư gặp nạn ta cũng lấy làm vô cùng đáng tiếc."

Lúc này dười triều vang lên một loạt tiếng rì rầm. Tuy mọi người đều biết họ Thôi không đi cứu Khai Dương là vì có ý riêng nhưng họ Thôi đã chuẩn bị đầy đủ nhân chứng vật chứng, ngược lại Vi Ngạc lại không có bằng chứng gì cả chỉ là xúc động nhất thời mà lên tiếng hoàn toàn không thể khiến người khác tâm phục. Hơn nữa đồng minh tiếng nói có trọng lượng của Vi Ngạc là Trương Nhược Hạo lại đang về Thái Nguyên cán cân thế lực vốn đang cân bằng nay lại nghiêng hắn về một phía xem ra việc Thôi Khánh Công có thể ra nhập nội các đã là điều chắc chắn.

" Vi thượng thư lạc đề rồi." Chỉ thấy một trung niên người nhỏ bé từ trong hàng bước ra, là Công bộ thượng thư Vương Ngang, hắn tiến lên thi lễ với Lý Hệ nói: " Xin bệ hạ cho phép thần được nói."

" Vương ái khanh mời nói!"

Vương Ngang chậm rãi đi đến trước thềm ngọc cười nói: " Tướng quốc đang hỏi có ai phản đối về việc bổ nhiệm nhân sự không, trong khi triều đình nghị sự Vi thượng thư lại tranh giành phần thưởng, đầy bụng bất mãn hoàn toàn không hợp với việc của hôm nay. Nếu Vi thượng thư không đồng ý với Việc phong thưởng có thể xuống Hộ bộ, Binh bộ giải quyết, nếu như có công triều đình sẽ thưởng thêm là được. Hiện tại tướng quốc hỏi xem có ai phản đối việc phong chức không, các đại thần đều không có ý gì, vậy việc này không có gì trở ngại nữa."

" Ngươi có thể thay mặt cho tất cả mọi người sao? Ngươi chỉ có thể nói lên ý kiến của chính người thôi!" Vi Ngạc cười lạnh, hắn quay lại nhìn chằm chằm vào Thôi Viên nói: " Người làm tể tướng chữ đức được đạt lên hàng đầu, lúc này ở giữa triều đình, ta có ý kiến hắn ta tâm địa xấu xa, hắn không đủ tư cách nhập nội các. Hắn dùng việc công báo thù riêng, việc này tạm thời không đề cập tới nhưng hắn ta mạo nhận quân công là việc tối kỵ của kẻ làm tướng. Xin hỏi loại người không đức không hạnh như vậy sao có thể chen vào làm chức tể tướng được?"

Thôi Khánh Công giận dữ, hắn đang muốn trút giận lên Vi Ngạc chợt thấy anh mình ra hiệu mình không cần phải lên tiếng nên hắn đành phải nén cơn giận trong lòng xuống đứng im một bên.

Vương Ngang lại lắc đầu khinh thị nhìn Vi Ngạc nói: " Vi thượng thư, đầu tiên ngài nói Thôi Khánh Công dùng việc công để báo thù riêng nhưng không có chứng cớ hiện nay lại đem một vài tin đồn thất thiệt ngoài vỉa hè ra để ngăn trở. Ta thấy ngài ghen ghét với người khác mới là thật. Việc Thôi Hùng đốt cháy quân lương của người Hồi Hột, lập nên một tuyệt thế kỳ công cái này đã được Binh bộ xác định cũng bởi thường ngày việc làm và lời nói của hắn có chút phóng túng nên nhiều người ganh ghét nói hắn mạo nhận công lao chuyện này đến trẻ lên ba cũng không tin được. Vậy mà đường đường là một Thượng thư tể tướng lại tin là thật đem ra nói giữa triều đình, việc này truyền ra ngoài không phải là khiến kẻ khác chê cười sao?"

" Vương thượng thư nói rất phải, lão thần cũng cho là vậy!" Trong hàng lại có một lão già lưng còng chống gậy run run như chỉ một cơn gió cũng có thể thổi bay được bước ra ông ta là Dương Kỹ anh trai của Dương quý phi, gia chủ của Dương gia, thế gia đứng thứ bảy. Ông ta cưới công chúa Thái Hoa con của Vũ Huệ phi làm vợ, nên trở thành hoàng thân. Nay ông ta đã bảy mươi tuổi nhậm chức Thượng thư bộc xạ vì Dương gia là gia tộc lớn nhất ở Kiếm Nam nên hắn cũng có chân trong nội các.

Giống như Trương gia ở Hà Đông quân đội của Dương gia cũng bị Thôi Viên cướp mất chỉ còn lại cái vỏ ngoài nhưng khác là Trương Nhược Hạo là kẻ thù của Thôi Viên còn ông ta lại kết thân với Thôi Viên. Con gái của ông ta lấy Thôi Hiền con trai của Thôi Viên, từ khi ấy ông này trở thành tay sai của nhà họ Thôi.

Dương Kỹ tự phụ tuổi cao lại là trưởng bối của Lý Hệ nên hắn không xin phép mà khàn khàn nói luôn: " Vi Thượng thư chắc do gia tộc gặp nạn nên giận lây sang Thôi tướng quân, việc này cũng dễ hiểu nhưng thảo luận trên triều đình và việc nước sao có thể đưa việc cá nhân vào được. Ta thấy Vi thượng thư nên chờ ra ngoài, rồi giải quyết với tư cách cá nhân có được không?"

Hắn vừa dứt lời đột nhiên ở hàng bên phải lại có tiếng người nói: " Dương thượng thư nói thế không ổn lắm, bản tướng với việc này rất có hứng thú!"

Thôi Viên nghe giọng nói này liền nhíu mày, trái tim khẽ loạn nhịp, hắn không ngờ rằng Bùi Tuấn luôn im lặng trong triều hôm nay lại cản trở hắn.

Quả nhiên là Bùi Tuấn đã ra tay, ông này tuy đồng ý việc hôn nhân với nhà họ Thôi định giữ vị trí trung lập nhưng Thôi Viên đã không thông qua nội các định lợi dụng hoàng thượng để cho Thôi Khánh Công có chân trong nội các việc này đã làm trái với hiệp nghị của bảy gia tộc khiến cho cán cân thăng bằng mười lăm năm nay bị thay đổi. Sớm muộn gì cũng gây ra đại loạn việc này khiến ông ta không thể nhẫn nhịn được. Nhưng Bùi Tuấn vẫn đứng ngoài chỉ đến thời điểrm mấu chốt nhất hắn mới đột nhiên ra tay, đánh một đòn quyết định.

Hắn ta chậm rãi đi lên, thi lễ với Lý Hệ cười nói: " Muốn xóa đi lời đồn đại tốt nhất chính là làm rõ nó. Đã có tin con trai của Thôi tướng quốc mạo nhận công lao vậy ta nên làm rõ chân tướng sự việc công bố cho thiên hạ biết nếu cứ tìm cách che dấu hoặc lờ đi sẽ chỉ làm chi lời đồn càng lan rộng và bị thổi phồng lên việc này ảnh hưởng xấu đến thanh danh của tướng quốc. Cái này là việc cá nhân nhưng cũng là việc quốc sự của đại Đường, Dương các lão, Vương thượng thư hai ngài nghĩ sao?"

" Nói tóm lại ta cũng cho rằng nên làm rõ việc này tuyệt đối không để tiểu tướng quân chịu oan ức."

Sở Hành Thủy cũng đứng ra, cho dù mẹ của Trương Hoán có là Vương Mẫu nương nương hạ phàm hắn cũng không để cho Thôi Viên phá hủy hiệp nghị có từ mười lăm năm trước của bảy đại thế gia.

Ba chọi ba, trên triều xuất hiện một cục diện cực kỳ tế nhị.

*****

Trên Hàm Nguyên điện hoàn toàn yên tĩnh, tất cả quân thần đều im lặng giống như thời gian đã trở về với quá khứ mười năm trước. Cũng là buổi trầu đầu năm mới tình cảnh Trương Phá Thiên bị Thôi Viên bức phải xuống đài lại tái hiện.

Nhưng Thôi Viên không giống như Trương Phá Thiên, hắn có một lực lượng hùng hậu, kết quả thế nào còn chưa ai dám chắc.

Im lặng hồi lâu, Thôi Viên rốt cục cũng khom lưng nói với Lý Hệ: " Bệ hạ, thần cũng hy vọng mọi việc được điều tra rõ ràng cho mọi người một kết luận chính xác, xin bệ hạ ân chuẩn!"

Lý Hệ khẽ gật đầu đáp ứng yêu cầu của hắn.

" Bệ hạ có chỉ truyền Thôi Hùng vào yết kiến!"

" Truyền Thôi Hùng vào yết kiến.."

Thanh âm dẫn truyền đi xa, lúc này Thôi Viên liếc nhìn Vi Ngạc lạnh lùng nói: " Ta đã cho gọi Thôi Hùng vào đối chất, không biết Vi thượng thư có nhân chứng không hay lại là tin vỉa hè."

" Hừ! Không chỉ có nhân chứng ta đã mời ngươi anh hùng chân chính đến để đối chất với Thôi Hùng." Hắn bước nhanh xuống điện nói khẽ với thị vệ vài câu, thị vệ lập tức nhanh chóng rời điện.

Ánh mắt Thôi Viên sáng quắc nhìn khắp xung quanh, mọi người không ai nói thêm gì nữa. Trong đại diện không khí trở nên nặng nề vô cùng, từng giây từng phút chậm chạp trôi đi. Mới chỉ có mấy phút đồng hồ thôi mà như qua cả ngàn vạn năm vậy.

Cuối cùng cũng có tiếng bước chân dồn dập tiến về đại điện, mọi người lập tức tập trung tinh thần. Một thị vệ bước vào hành lễ nói: " Khởi bẩm bệ hạ Thôi Hùng và Trương Hoán đã được đưa vào!"

Lý Hệ nhìn Thôi Viên và Vi Ngạc trong mắt thoáng lộ tia ranh mãnh. Hắn khẽ cười nói: " Hai vị ái khanh, bắt đầu bây giờ nhé?"

Thôi Viên và Vi Ngạc gườm gườm nhìn nhau rồi khẽ gật đầu.

" Ban cho Trương Hoán một bộ bạch y, cho hai người lên điện yết kiến!"

...

Được ban thưởng bạch y chính là được Hoàng đế Đại Đường cho gặp có thể nói đây là một ân điển. Trương Hoán nhanh chóng mặc bộ bạch y chậm rãi đi lên tòa cung điện đồ sộ của đại Đường.

Đủ loại ánh mắt tập trung nhìn hắn nghi hoặc, khinh thị, kính nể... nhưng hắn vẫn bình tĩnh ung dung ngẩng đầu kiêu ngạo đi qua đám mặt đám người tự cho là cao quý kia.

Phía sau hắn Thôi Hùng cũng không chút sợ hãi hiên ngang đi vào đại điện trông giống như con gà trống hiếu chiến đang tìm đối thủ ở khắp nơi, ánh mắt tràn đầy sự khinh miệt và ngạo mạn.

Hai âm thanh một trong trẻo một khàn khàn cùng vang lên: " Thảo dân Trương Hoán người Thái Nguyên... Phượng Tường trung lang tướng Thôi Hùng... Khấu kiến hoàng đế bệ hạ, chúc bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"

" Hai khanh bình thân!" Lý Hệ hứng thú quan sát hai người trẻ tuổi. Hắn còn nhớ ấn tượng của Thôi Hùng ở bữa tiệc tại Khúc Giang vào tháng ba năm trước hắn đã đánh cháu nội của quận vương Quách Tử Nghi máu chảy đầy đầu.

Lý Hệ trong lòng âm thầm không vừa lòng, đưa mắt nhìn sang Trương Hoán, hắn chỉ tay sang Trương Hoán nói ngươi là cháu của Trương thượng thư phải không."

Trương Hoán gật đầu đáp: " Đúng ạ!"

Lúc này Thôi Khánh Công ở bên cạnh không nhịn được nữa, hắn tiến lên một bước nói: " Bệ hạ, hiện tại cả hai đương sự đều ở đây chỉ cần hỏi một câu là biết được rốt cục là ai mạo nhận công lao cần gì phải quan tâm hắn là con cháu nhà ai?"

" Khánh Công!" Thôi Viên nghiên nghị trừng mắt nhìn hắn, rồi quay lại cười nói với Lý Hệ: " Thần thấy hai thanh niên đều ngẩng cao đầu mà vào, chứng tỏ gan dạ vô cùng, hay là để bọ nhọ tự thuật lại quá trình lập kỳ công, bệ hạ nghĩ sao?'

" Cũng được vậy trong hai ngươi ai sẽ nói trước?'

" Thần nói trước!" Thôi Hùng bước lên một bước hắn khinh miệt liếc xéo Trương Hoán tựa như khó chịu khi đứng cùng kẻ mạo nhận công lao. Hắn chắp tay nói với quần thần trong điện: " Ta là Thôi Hùng, hai tháng trước làm hiệu úy thám báo của quân Phượng Tường, đầu tháng mười hai năm ngoài ta phụng mệnh cha dẫn một trăm thuộc hạ đi thám thính doanh trại của quân Hồi Hột tại Mã An Lĩnh. Vì quân địch phòng bị cẩn mật nên ta dẫn các anh em lên núi quan sát, trong đó vô tình phát hiện ra khu chứa lương thảo quan trọng cua người Hồi Hột có khoảng hai ngàn lính bảo vệ. Ta biết rằng nếu người Hồi Hột mất đi lương thảo đại quân tất bại cho nên ta nhân khi trời tối lẻn vào trại địch phóng hỏa đốt sạch lương thảo của chúng."

Nói đến đây Thôi Hùng hạ giọng nói: " Lúc ấy mây đen gió to, ta dùng tên lửa bắn vào đốt kho cỏ của chúng mới có thể thành công, tuyệt không dối trá!"

" Bệ hạ! Các vị đại thần! Con ta nói toàn là sự thật."

Thôi Khánh Công đắc ý giơ một khẩu cung của người Hồi Hột lên cùng một thanh kiếm cháy cong queo biến dạng, lớn tiếng nói: " Ở đây có khẩu cung của người Hồi Hột, cùng với thanh kiếm của con trai ta, đây là bằng chứng."

Hắn quay đầu lại lạnh lùng nhìn Trương Hoán khinh thường nói: " Nho sinh! Ngươi có muốn mạo nhận công trạng cũng phải tìm đối tượng thích hợp chứ, ta tin rằng ngươi chẳng thể có gan đi tập kích doanh trại của người Hồi Hột."

Lần này Thôi Viên không ngăn cản Thôi Khánh Công ra mặt, cũng không trách hắn vô lễ trước mặt hoàng đế, hắn khẽ nhắm mắt như đang ngủ vậy.

Trên đại điện đầu tiên là rì rào bàn tán, rồi theo đà hưng phấn của Thôi Khánh Công tiếng bàn luận càng lớn. Lúc này Bùi Tuán cùng Sở Hành Thủy đều không giấu được ánh mắt lo âu cùng nhìn về phía Vi Ngạc, thiên thời địa lợi nhân hòa Thôi Hùng đều đã chiếm hết Trương Hoán làm sao xoay chuyển được tình thế, chẳng lẽ hắn còn có chứng cớ khác sao? Dường như chỉ vài lời nói mà cuộc tranh giành quân công này đã ngã ngũ.

Trương Hoán lại cười nhạt một tiếng: " Ta là vượt sông lẻn vào kho lương trực tiếp đốt.."

Hắn vừa nói đến đây, Vương Ngang liền cười ha hả cắt đứt lời tự thuật của hắn: " Trương hiền điệt ngươi phải tự hiểu nếu mùa hè thì ngươi nói bơi vào theo đường thủy thì được chứ trời mùa đông tháng mười hai giá rét ngươi không thấy mình nói rất buồn cười sao?"

" Vương thượng thư xuất thân tôn quý tất nhiên không thể tưởng tượng được việc xuống sông vào tháng mười hai. Trên chiến trường đừng nói tới xuống sông dù có nhảy vào biển lửa cũng là việc thường tình."

Trương Phá Thiên cười ha hả bước ra khỏi hàng hắn tiến lên thi lễ với Lý Hệ nói: " Bệ hạ! Vi thần vừa mới không tập trung không nghe Thôi tiểu tướng quân nói, bệ hạ có thể cho phép thần hỏi lại những điều hắn vừa nói không?"

Lúc này, ngoại trừ Thôi Viên tất cả các đại thần đều tỏ ra kinh ngạc thậm chí khiếp sợ, Trương Phá Thiên vì Trương Hoán mà ra mặt, chẳng lẽ mối thâm thù mười hai năm trước của nhà họ Trương đã được xóa bỏ rồi?.

Lý Hệ thâm thúy gật đầu đồng ý với thỉnh cầu của Trương Phá Thiên, Trương Phá Thiên lại nhìn Thôi Viên khẽ cười nói: " Tướng quốc không phản đối chứ!"

Thôi Viên vuốt lên cái mũi lớn của mình cũng cười ha hả: " Thái sư sao lại nói vậy, cứ việc hỏi cho cặn kẽ!"

Trương Phá Thiên chắp tay sau lưng chậm rãi đi đến trước mặt Thôi Hùng tủm tỉm cười hỏi: " Tiểu tướng quân ta mới nghe nói hai tháng trước ngươi chỉ là hiệu úy thám báo đi thám thính tình hình người Hồi Hột trên Mã An lĩnh chỉ đem theo có một trăm thủ hạ có phải không?"

Thôi Hùng ngẩng đầu nuốt nước bọt rồi gật đầu nói: " Đúng vậy!"

Trương Phá Thiên gật nhẹ đầu lại hỏi: " Ngươi nói ngươi dùng tên lửa đốt kho lương có phải không?"

" Không phải! Đầu tiên là bắt vào cỏ khô." Thôi Hùng bắt đầu khẩn trương, âm thanh có chút run sợ.

Trương Phá Thiên mỉm cười: " Vậy là bắn vào đống cỏ khô! Ừm ta còn nhớ rõ ngươi nói coi kho còn có hai ngàn quân Hồi Hột phải không?"

Thôi Hùng gật nhẹ đầu, hắn có chút bất an nên liếc nhìn về phía cha hắn. Thôi Khánh Công cũng dần nhận ra sự không ổn trong lời khai. Lúc ấy hắn lập hồ sơ trong Bộ binh đã không coi trọng việc này lắm cho nên một số chi tiết không suy nghĩ cẩn thận. Các quan văn bình thường nghe thì sẽ không thấy sơ hở nhưng Trương Phá Thiên là lão tướng đã vài chục năm chém giết trên chiến trường, hắn hiểu!

Nhưng hiện tại hắn không còn cách nào khác đành giương mắt nhìn Trương Phá Thiên hỏi con mình. Trên thực tế hắn cũng mới biết được Trương Hoán lặn xuống sông lẻn vào đốt kho lương của người Hồi Hột. Trước đó, hành quân Tư Mã đã nói qua với hắn là đột nhập vào kho rồi đốt lương là việc hầu như không thể thực hiện được.

Thôi Khánh Công chớp chớp mắt như có điều suy nghĩ.

Lúc này, Trương Phá Thiên vẫn không lộ tình cảm liếc Thôi Hùng một cái, đột nhiên hỏi: " Các ngươi có một trăm người vậy làm thế nào để tránh lính gách đi tuần?'

" Lúc ấy chúng ta không trông thấy lính gác!" Thôi Hùng bật thốt.

" Không! Không đúng! Ý của ta muốn nói là lính gác không phát hiện ra chúng ta, một mình ta lẻn vào trại địch, các anh em ở bên ngoài chờ!"

Trương Phá Thiên cười nhạt một tiếng: " Hơn một trăm kỵ binh ở bên ngoài chờ mà không bị phát hiện, bọn lính giữ kho lương của người Hồi Hột thật đáng chết."

" Bọn họ đều cách đó vài dặm tất nhiên sẽ không bị phát hiện!" Thôi Hùng sốt ruột nói.

" Vậy ngươi làm thế nào trốn thoát? Đừng có nói với ta là sau khi bắn tên lửa thì lính Hồi Hột không phát hiện ra ngươi, sau đó nhân lúc hỗn loạn ngươi ung dung bỏ đi?'

Lúc này Vi Ngạc đứng một bên cũng lên tiếng nói: " Nói không sai, kho lương rất quan trọng nên kiêng kỵ nhất là lửa, đột nhiên xuất hiện một mũi tên lửa cho dù đám quân đi tuần có mù cả thì lính trên tháp canh thì sao? Chẳng lẽ bọn chúng cũng không nhìn thấy? Đã bị phát hiện sao chúng có thể để ngươi ung dung bỏ đi được ngươi đừng nói rằng có anh em tiếp ứng, anh em của ngươi đều cách đó vài dặm mà!"

Mặt Thôi Hùng tức khắc đỏ bừng, không nói được câu nào. Thôi Viên ở bên cạnh không nhịn được cuối cùng cũng ra mặt nói thay hắn: " Hai vị đều là người cầm quân, đều biết rõ tình hình chiến trường có thể thay đổi trong nháy mắt đến mức không thể tưởng tượng được cho nên có thể nói Thôi Hùng may mắn mà thành công nếu không hắn đã chết từ lâu rồi."

" Tướng quốc nói rất phải, có thể biến đổi không thể tưởng tượng được." Trương Phá Thiên cười cười lại hỏi Thôi Hùng: " Xin hỏi tiểu tướng quân lúc ấy dùng cung loại gì?"

" Cái này.." Thôi Hùng đã không dám thuận miệng trả lời như trước nữa, loại cung ba trăm cân cứng quá hắn không thể kéo được, nghĩ vậy hắn đáp đúng sự thật: " Ta dùng trường cung trăm cân bình thường thôi."

" Không sai! Điều này ngươi nói thật." Trương phá Thiên rút từ ngực áo ra một tấm bản đồ mở rộng ra: " Bây giờ ta đã đem đến bản sao tấm bản đồ của bộ binh, đây là bản đồ trận chiến tập kích Mã An Lĩnh do hành quân Tư Mã khi đó vẽ mặt sau còn có chữ ký của hắn."

Hắn giơ tấm bản đồ lên cao lớn tiếng nói với quần thần: " Trên bản đồ ghi rất rõ ràng, hàng rào của kho lương đều cao tới bốn trượng, lương thực để cách hàng rào một trăm bộ, nếu dùng cung muốn bắn vượt qua hàng rào đến nơi có lương thảo tối thiểu phải bắn qua trăm bộ. nếu như đứng ngoài hàng rào một trăm bộ thì còn cách đống lương hơn hai trăm bộ, cây đại cung ba trăm cân cùng lắm cũng chỉ bắn được một trăm bộ. Vậy mà Thôi tiểu tướng quân dùng cung một trăm cân bình thường làm thế nào lại có thể bắn xa hai trăm bộ? Huống chi hắn bắn tới đám cỏ khô, mà đám cỏ khô là ở hàng thứ hai về cơ bản là bị lương thực che khuất?'

Nói đến đây Trương Phá Thiên mỉm cười hỏi Thôi Hùng: " Ngươi nói cho ta nghe một chút làm thế nào để người dùng cung một trăm cân bắn được hai trăm bộ lại dùng một mũi tên lửa bắn xuyên qua hai trượng lương thực để đốt cháy đống cỏ khô?"

*****

Những câu hỏi của Trương Phá Thiên lan truyền như làn sóng truyền ra bên ngoài ai nấy đều thấy nực cười nhưng nét mặt đều cố tỏ ra nghiêm nghị, chỉ sợ bị tướng quốc bắt gặp. Đến khi Trương Phá Thiên hỏi câu cuối cùng thì không khi ở Hàn Nguyên điện đột nhiên khẩn trương thời gian như ngưng đọng lại.

Thôi Viên từ từ mở mắt ra, phải nói rằng cục diện bây giờ đã không thể khống chế được nữa vốn đang trong dự tính của hắn nhưng từ khi Trương Phá Thiên bước ra hắn liền biết là sẽ có kết quả này. Thôi Hùng mạo nhận công lao cũng không quan trọng vẫn đề là không thể để Thôi Khánh Công bị liên lụy.

Cho nên hắn còn giữ lại một chiêu cuối cùng là đổ hết trách nhiệm cho Hành quân Tư mã ghi công.

Hắn đang muốn nói thì Thôi Khánh Công lại đứng ra trước, lại gần Trương Phá Thiên nói: " Vậy ngươi giả thích thế nào về những chứng cớ xác thực mà ta đem theo?'

" Chứng cớ! một cây kiếm hỏng cũng là chứng cớ sao?" Trương Phá Thiên khinh thường lắc đầu nói: " Kiếm của ta nếu đốt hai canh giờ cũng sẽ trở nên như thế kia, vậy ta cũng có thể nói là ta đốt quân lương của ngươi Hồi Hột còn về khẩu cung lại càng buồn cười. Không phải tiểu tướng quân nói là đột nhập vào ban đêm sao? Nhưng lại không bị phát hiện, tên người Hồi Hột mà các ngài lấy khẩu cung sao biết người đốt chính là tiểu tướng quân? Chẳng lẽ họ có thể bấm độn mà tính ra sao?"

" Ngươi!" Thôi Khánh Công thẹn quá hóa giận, hắn quát lên giận dữ: " Trương Phá Thiên, ý của ngươi là ta làm giả chứng cớ phải không?"

" Đủ rồi không được ầm ĩ." Thôi Viên đưa tay ngăn hai người lại.

Hắn vẫn quan sát đông tĩnh của Sở Hành Thủy và Bùi Tuấn. Từ đầu đến cuối hai người đều có thái độ giống nhau như là đang đứng trên mây ung dung nhìn hai bên chiến đấu.

Vì thế có thể thấy được hai người đều hành động riêng lẻ, nhất là Sở Hành Thủy, hắn còn có điểm yếu trong tay mình. Hắn đã không chịu chịu đồng ý đề nghị về đám hỏi mình đề xuất đơn giản vì hắn đang canh cánh trong lòng về chức Chiết Tây án sát sứ, chức này có thể trả lại cho hắn cả chức Lưỡng Hoài thủy vận sứ cũng có thể trả cho hắn, chắc rằng hắn có thể nới tay.

Bởi vậy cho dù Trương Nhược Hạo có quay về cũng sẽ trở thành thế bốn chọi ba, Thôi Viên hắn vẫn nắm được phần thắng. Nếu đã vậy đầu tiên hôm nay nên lui một bước để việc Thôi Khánh Công ra nhập nội các vào một dịp khác.

Nghĩ đến đây hắn lập tức quay người thi lễ với Lý Hệ thành khẩn nói: " Bệ hạ, lão thần cho rằng trong buổi triều năm mới này xảy ra một chút tranh chấp nhỏ gây tổn thương hòa khí trong triều thật là không nên. Việc này có lẽ để sau buổi trầu này sẽ điều tra, nếu như Thôi Hùng mạo nhận quân công, thần nhất định sẽ không nương tay nhất định sẽ trả lại công đạo cho thiên hạ. Chỉ là hiện nay đã gần đến trưa nên kết thúc buổi trầu ở đây, bệ hạ nghĩ thế nào?'

Bùi Tuấn và Sở Hành Thủy nhìn nhau cùng gật đầu. Thôi Viên chịu lui một bước vậy là có cơ thương lượng tiếp nếu như vạch mặt Thôi Hùng trước tất cả mọi người cũng không phải là điều tốt.

Nếu sự việc xảy ra như vậy thì cũng không thể giải quyết được gì các đại thần trong triều đều thở dài một hơi. Nhưng một sự việc nằm ngoài dự liệu của mọi người đã xảy ra. Lý Hệ cười nhạt một tiếng vẫy vẫy tay với Trương Hoán nói: " Trương Hoán, vừa rồi ngươi đang nói là ngươi lặn xuống sông để vào kho lương thì bị Vương thượng thư cắt ngang làm cho trẫm thật sốt ruột. sao ngươi không kể làm thế nào ngươi tiến vào được kho lương? Làm thế nào tránh được trinh sát của người Hồi Hột? Cuối cùng làm thế nào ngươi có thể trốn thoát, những điều này trẫm đều muốn biết."

Nụ cười trên mặt Thôi Viên nháy mắt liền đông cứng lại. Đúng như bản thân hắn vừa nói, tình thế chiến trường thay đổi trong chớp mắt, không thể tưởng tượng được. mà trong triều không phải chiến trường thì là gì. Điều gì hắn cũng đã tính đến nhưng lại không tính đến người ngoài cuộc là hoàng đế đại Đường Lý Hệ.

Hắn lập tức ý thức được tình hình đã trở nên phức tạp..

Trên Hàm Nguyên điện đã cực kỳ yên tĩnh, yên lặng đến mức có thể nghe thấy rõ ràng cả tiếng gió thổi qua. Trên đại điện hơn ngàn quan viên đều đứng ngay như phỗng hít thở hình như cũng ngừng lại.

Trương Hoán chậm rãi bước lên thềm ngọc đứng bên cạnh Thôi Viên. Hắn quay sang Thôi Viên cười cười rồi thi lễ với Lý Hệ rồi thủng thẳng nói: " Bệ hạ, chúng thần bò dọc theo vánh núi Mã An lĩnh xuống. Lúc ấy chúng thần có sáu người kể cả Vi Thanh con trai của Vi thượng thư. Chúng thần đã tiến vào gần một doanh trướng sát vách núi cùng ra tay giết mấy tên lính Hồi Hột đang ngủ say, thay quân phục của chúng đi đến trước kho lương nhưng quân Hồi Hột canh phòng nghiêm ngặt vô cùng, không cách nào vào được. Sau đó năm người bạn của thần đã quay lại vách núi chỉ còn mình thần lặn dưới nước lẻn vào trại lương châm lửa rồi cũng lặn dưới nước thoát ra ngoài."

" Bệ hạ Trương Hoán nói không sai chút nào." Trương Phá Thiên chỉ vào bản đồ nói: " Thần đã chiến đấu với người Hồi Hột nhiều năm, biết rõ chúng bảo vệ kho lương vô cũng cẩn mật. Theo bản đồ sẽ thấy được nếu muốn đốt cháy quân lương của người Hồi Hột chỉ cách theo đường sông vào châm lửa mới được.

Lý Hệ gật nhẹ đầu, hắn liếc nhìn Thôi Hùng nói: " Thôi tiểu tướng quân ngươi bây giờ còn kiên trì nói ngươi dùng tên lửa đốt cháy kho lương nữa không?'

Thôi Hùng cúi đầu xuống, không nói được câu nào. Lúc này Thôi Khánh Công lại lên tiếng, hắn hừ mạnh một tiếng ngang ngược nói: " Rõ ràng là con ta làm nên công lao này vậy mà lại bị một đám người chỉ biết nói không biết làm cướp đoạt. Ta thật không phục!"

Trương Phá Thiên liếc mắt nhìn hắn vẻ khinh thường nói: " Thôi Khánh công, sự thật bày ra trước mắt, nếu ngươi muốn nói là con trai ngươi dùng tên lửa để đốt kho lương của người Hồi Hột thì hãy giải thích cho làm sao con trai ngươi dùng cung một trăm cân mà bắn xa hai trăm bộ hơn nữa là bắn được vào đống cỏ ở hàng thứ hai chứ?'

Thôi Khánh Công lộ vẻ hung dữ, hắn tiến lên một bước âm trầm nhìn Trương Phá thiên nói: " Con ta chưa nói là nó đứng bên ngoài bắn, hắn cũng lặn dưới nước vào bên trong bắn, chẳng lẽ không được sao?"

...

Cung Đại Minh bên bờ sông Xuân Minh, mấy trăm trọng thần của Đại Đường vậy quanh thiên tử tụ tập bên bờ sông, chờ đợi một cuộc đấu có một không hai. Mọi người muốn dùng sự thật để chứng minh rốt cục ai là người anh hùng chân chính ai là kẻ mạo nhận công lao.

Sông Xuân Minh uốn khúc chảy về đông vì chạy song song với đường cái Xuân Minh nên cũng gọi tên là Xuân Minh. Nó là một con sông đào nhỏ, sông đào này để bảo vệ thành, nước được dẫn đến cung Đại Minh rồi chứa trong một cái ao. Trên đường đầy liễu rủ, hơn mười tòa kiến trúc xây dựng công phu được xây dọc theo con đường.

Các vị đại thần ra quy định Trương Hoán và Thôi Hùng để mình trần đứng trên cầu Đan Phượng hình vòm cách các vị đại thần ba trăm bộ chờ lệnh nhảy xuống sông. Trên mặt băng dày đã đục sẵn một cái lỗ rộng hơn một trượng rồi hai người sẽ phải lặn trong nước tới tám trăm bộ qua khỏi Kim Tước kiều mới được ngoi lên.

Đây là cuộc thi tài hoàn toàn mô phỏng lại cảnh chiến đấu sinh tử đốt kho lương. Cứ cách hai mươi bộ lại có vài thị vệ tuần tra trên bờ, giống hệt như trinh sát Hồi Hột tuần tra ngày đó. Trên mặt sông cũng không có khe nứt nào để thở bọn họ nhất định sẽ phải lặn một hơi tám trăm bộ đến tận Kim Tước Kiều.

Đã tới giờ, Lý Hệ lạnh lùng liếc nhìn Thôi Khánh Công hạ giọng nói: " Bắt đầu đi!"

" Bệ hạ có lệnh, bắt đầu!"

Trương Hoán nhẹ nhàng làm động tác khởi động tay chân. Đưa mắt nhìn quan Thôi Hùng thì thấy hắn ta cắt chặt môi, mặt đã trở nên tím tái vì gió lạnh, thân hình đang run lên vì giá rét.

Trương Hoán khẽ mỉm cười nói: " Thôi tiểu tướng quân ngài có vẻ không được ổn cho lắm, hay là mặc quần áo ấm vào, để ta thể hiện trước đi!"

Thôi Hùng hung hăng trừng mắt liếc Trương Hoán một cái rồi nhắm mắt nhảy xuống dưới." Tủm" hắn ta giống như một quả tạ lớn rơi xuống nước khiến cho nước bắn tung lên hai trượng.

" Thật là một kẻ ngốc nghếch chẳng có đầu óc gì cả."

Vào lúc sắp chìm vào nước Thôi Hùng đột nhiên nghe tấy tiếng cười nhạt của Trương Hoán: " Nếu như ta không thể lặn được, chẳng phải ngươi không cần làm gì cũng thắng sao?"

...

" Có người nhảy xuống rồi!"

" Dường như là Thôi tiểu tướng quân.."

Trên bờ bá quan rối rít kêu, đội ngũ trật tự ban đầu giờ đã rối loạn cả lên. Không ít người lẻn xuống đi dọc theo bờ xông xem Thôi Hùng đang ở đâu nhưng chỉ thấy băng tuyết trắng xóa không thấy hắn đâu cả.

Thôi Viên đứng cạnh Lý Hệ, mặt không tỏ thái độ gì cả, cứ như là người nhảy xuống dưới sông không quan hệ gì với hắn cả. Đúng vậy cả ngày hôm nay đã đem đến cho hắn quá nhiều điều không như ý, hai người họ Trương hòa giải với nhau, Bùi Tuấn đột nhiêu đánh lén, Lý Hệ dùng kế 'Trai cò tương tranh, ngư ông đắc lợi' tất cả mọi điều đều bắt hắn buộc phải bình tĩnh suy tính lại nếu không chỉ có thêm một chút sơ xảy mười năm tâm huyết của hắn sẽ tan thành mây khói.

Khác với vẻ lạnh lùng của Thôi Viên, Thôi Khánh Công thì giống như ngồi trên đống lửa xông tới sát mép sông hò hét kêu gọi, hắn ra lệnh cho các thị vệ lên mạt băng tìm kiếm con hắn. Hắn biết rõ hơn ai hết Thôi Hùng đừng nói đến tám trăm bước mà ngay trăm bước cũng không thể lặn qua nổi.

Quả nhiên cách Đan Phượng Kiều trăm bước một thị vệ nghe thấy tiếng gõ yếu ớt dưới lớp băng: " Đại tướng quân, ở đây! Cậu ấy chắc không ổn rồi."

Thôi Khánh Công sững sờ, hắn đột nhiên nổi điên giật lấy trường kích trong tay tên thị vệ đâm mạnh xuống mặt băng. Nhưng mặt băng quá dày hắn chỉ tạo được những vệt chém trên mặt băng. Hắn cuống lên quay sang quát to: " Lũ khốn! các ngươi còn ngây ra đó làm gì tất cả lại đây phá băng cho ta." Đám thị vệ thấy tình hình không ổn liền ra tay phá mặt băng, chỉ chốc lát đã phá được một khoảng lớn.

Một thị vệ nhảy xuống, lát sau hắn kéo theo Thôi Hùng đã gần chết lên.

" Nhanh lên! Mau đưa hắn đến chỗ thái y!" Thôi Khánh Công lòng như lửa đốt vội vàng cởi áo khoác của mình quấn chạt lên người con trai mình.

" Thôi nguyên soái, Trương Hoán có cần tiếp tục nữa không?" Tên chỉ huy thị vệ chần chừ hỏi một câu. Sự việc đã quá rõ còn cần gì phải thử nữa.

" Tiếp tục! Ai dám nói hắn không phải nhảy nữa?" Thôi Khánh Công xầm mặt. Hắn chỉ vào chỗ băng vừa mới đục ra nghiến răng nghiến lợi nói: " Mau lấp chỗ này lại, các ngươi cũng mau cùng ta lên bờ!"

Lúc này, bá quan châu đầu ghé tay nhau bàn tán, tất cả ánh mắt đều tập trung vào Trương Hoán. Vượt qua khoảng cách tám trăm bộ thật là không tưởng tượng nổi, không biết hắn có làm được không?

Sở Hành Thủy luôn im lặng chợt nhớ tới lời Thôi Viên nói, hình như Trương Hoán có quan hệ gì đó với mình. Không tự chủ được hắn cũng chen ra bờ sông lo lắng nhìn về phía Trương Hoán.

" Bệ hạ hay là dừng lại đi! Lão thần thật sự lo lắng cho Trương Hoán." Thôi Viên khẽ nói với Lý Hệ.

Lý Hệ quay lại nhìn hắn cười nhạt một tiếng nói: " Nếu bây giờ dừng lại có bất công với Thôi tiểu tướng quân không? Nếu hắn cũng không bơi qua thì quân lương của người Hồi Hột bốc cháy chỉ có thể là do ý trời."

Dứt lời Lý Hệ vung tay, lạnh lùng hạ lệnh: " Lệnh cho hắn bắt đầu!"

" Bệ hạ lệnh cho Trương Hoán bắt đầu!"

Trương Hoán hít thật sâu một hơi, trong tiếng hô hoán của bá quan hắn nhảy lên như bay lượn trên không trung, tạo thành một đường cong tuyệt đẹp rồi không một tiếng động xuyên thẳng vào trong nước, chỉ nháy mắt là không thấy đâu nữa.

Lúc này vài thị vệ tìm được một tấm ván gỗ đè lên chỗ băng bị phá ra để cứu Thôi Hùng. Nhưng bọn họ vừa đi đến gần chỗ băng bị phá đó thì thấy một bóng đen bơi qua dưới mặt nước như cá kình kiếm ăn vậy, xoạt một cái đã không thấy bóng dáng đâu nữa. Mấy thị vệ kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm. Một lát sau họ chỉ vào chỗ băng bị phá đồng loạt kêu lên.

Nghe nói Trương Hoán đã bơi hơn trăm bước mọi người lại thêm kích động, mọi người chạy dọc theo bờ sông muốn nhìn thấy Trương Hoán nhưng chẳng thấy đâu.

Thời gian dần trôi đi, đã hết nửa tuần hương Trương Hoán vẫn không thấy đâu. Trương Phá Thiên đứng chờ tại Kim Tước Kiều cũng bắt đầu có chút lo lắng. Đáng lẽ Trương Hoán phải tới rồi chứ, chẳng lẽ hắn gặp chuyện bất trắc rồi?'

Lúc này Thôi Viên liếc trộm Lý Hệ một cái, thấy mặt hắn không giấu nổi nỗi thất vọng, nên ánh mắt Thôi Viên hiện lên vẻ đắc ý, Thôi Hùng không làm được, Trương Hoán cũng vậy, thế thì tội danh mạo nhận công lao sẽ không được thành lập.

Đột nhiên ở Tích Thủy Kiều ở xa hơn có tiếng hô to: " Trương Hoán ra khỏi nước rồi, lên mặt nước rồi!"

Thôi Viên lập tức thất vọng, Tích Thủy Kiều còn xa hơn Kim Tước Kiều tận hai trăm bộ. Nói cách khác Trương Hoán đã lặn một hơi cả ngàn bộ.

Thấy cánh tay Trương Hoán giơ lên khỏi nước ba quan cuối cũng cũng không nhịn được hoan hô ầm ĩ, tiếng hoan hô mang niền vui sướng thắng lợi. Tiếng hoan hô cũng thể hiện rõ chân lý rốt cục cũng đã sáng tỏ. Cho dù có giả thích gì đi chăng nữa cũng là vô dụng, sự thật chính là cách chứng minh tốt nhất. Thôi Viên đột nhiên tím mặt chỉ vào Thôi Khánh Công quát: " Xem quân Phượng Tường các ngươi là được chuyện tốt gì đây, dám mạo nhận công lao của người khác thật là không thể tha thứ. Truyền lệnh của ta bãi bỏ toàn bộ chức vụ của Thôi Hùng, mãi mãi không sử dụng nữa. Hành quân Tư mã của quân Phượng Tường tự tiện tạo thành tích cho Thôi Hùng phải dùng trượng đánh chết. Thôi Khánh Công dạy con không nghiêm, xóa bỏ tước Chiêu Viễn Huyền Công, phạt lương bổng một năm.

Lúc này Lý Hệ chắp tay sau lưng chậm rãi đi đến trước mặt mọi người, hắn nhìn Thôi Viên khẽ cười nói: " Tướng quốc trẫm có một chút thưởng phạt không hiểu tướng quốc có đồng ý không. ?"

Thôi Viên sợ hãi vội nói: " Bệ hạ là vua một nước sao có thể nói những lời ấy?"

" Tốt lắm, trẫm hạ chỉ." Lý Hệ ngẩng đầu cao giọng nói: " Trương Hoán thiêu hủy quân lương của người Hồi Hột khiến quân Hồi Hột phải rút lui có công với xã tắc phong cho làm Vũ lâm quân quả nghị đô úy, chiêu Vũ hiệu úy, thưởng năm trăm vạn, năm trăm súc lụa. Năm người còn lại đều ban thưởng Vân kỵ úy, thưởng một trăm vạn."

Trương Hoán đã mặt quần áo, hắn nghe vậy liền bái tạ: " Thần tạ long ân của bệ hạ!"

Lý Hệ khẽ gật đầu với hắn, lại nhìn qua Thôi Khánh Công lạnh lùng nói: " Là chủ soái của quân Phượng Tường lại giúp con mạo nhận công lao, tôi không thể tha, truyền chỉ của trẫm bãi chức Phượng Tường tiết độ sứ của Thôi Khánh Công, Tiết độ sứ Hà Đông Đoàn Tú Thực tiếp nhận chức này. Trương Phá Thiên nhận chức Tiết độ sứ Hà Đông, khâm thử!"


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-340)


<