Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Danh môn - Hồi 323

Danh môn
Trọn bộ 340 hồi
Hồi 323: Phiền não của Lạp Hi Đức
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-340)

Thành Yêu Long một lần nữa đã bị quân Đường khống chế, sau khi chiến tranh kết thúc, rất nhiều cư dân tị nạn theo quân Đường xuôi nam về nhà mình, sau đó xây dựng lại, trùng tu nhà cửa, bến tàu đệ nhất quân Đường xây cũng hoàn công thuận lợi, hai mươi thuyền vận chuyển cũng thuận lợi khởi hành. Việc tu sửa bến tàu khiến cho Yêu Long thành và sông Y Lệ nối liền với nhau. Tuy nhiên đây chỉ là bước đầu tiên của quân Đường, sau khi khống chế hoàn toàn khu vực sông Y Lệ, quân Đường sẽ tiến hành bước tiếp theo là khuếch trươngvề Di Bá hải, hoàn thành chiến lược bao vây Hồi Hột từ phía tây.

Hiện tại binh mã trong Yêu Long thành đều do đô úy Thi Dương tướng quân nắm giữ. Vị tướng quân trẻ tuổi này sau khi tốn nhiều mồ hôi công sức lập nên rất nhiều đại công, nhưng cũng không vì thế mà được thăng chức nhanh chóng, chức vị của hắn không thay đổi. Từ A Sử Bất Lai thành được điều về làm binh mã sứ Yêu Long thành. Thu hoạch duy nhất chính là chức quan nhỏ Ninh Viễn tướng quân, đây chỉ là chức võ quan hàm ngũ phẩm. Phong thưởng như vậy rõ ràng không xứng với công lao của Thi Dương, ngay cả trợ thủ của hắn Lại Kim Lân cũng đã được thăng làm đô úy tướng quân. A Sử bất lai thành binh mã sứ, có rất nhiều người trong quân đội thông cảm với Thi Dương. Tuy nhiên bản thân Thi Dương lại hết sức cao hứng, hắn rốt cục có thể ngồi vững vàng trên vị trí đô úy tướng quân, tương lai cũng không có bất luận kẻ nào có thể nói rằng hắn là vì thân phận bối cảnh mà được thăng chức. Đây mới là chuyện hắn coi trọng, về phần bị điều tới làm binh mã sứ Yêu Long thành, Thi Dương trong lòng càng rõ ràng, sau khi Đại thực chinh chiến qua đi, kế tiếp sẽ tới phiên Đại Đường và Hồi Hột phản chiến, mà Yêu Long thành là một trong những cứ điểm quan trọng của người Hồi Hột, đem hắn điều đến Yêu Long thành chính là muốn đem lại một cơ hội cho hắn lập công.

Đêm qua hắn được thám báo báo tin, sông Yêu Long đã có dấu hiệu tan tuyết, nếu như tuyết trên sông Yêu Long tan, như vậy có thể chính thức hành động rồi, lợi dụng đường sông vận chuyển vật tư qua sông Yêu Long.

Sáng sớm hôm sau Thi Dương liền suất lĩnh năm trăm kỵ binh chuẩn bị tự mình đi quan sát tình hình tuyết tan dọc ven sông. Đội kỵ binh vừa chạy ra khỏi khu rừng rậm, đằng sau liền truyền đến tiếng vó ngựa gấp gáp:

" Thi tướng quân, Thi Dương!"

Nghe được có người gọi hắn, Thi Dương quay đầu lại nhìn, liền thấy cách xa vài dặm có một con ngựa đang chạy tới, lập tức có người phất cánh tay, trong rừng rậm tối tăm không nhìn rõ hình dáng của người kia.

Chiến mã phi tới rất nhanh, cưỡi trên chiến mã chính là một người Hiệt Kiết Tư tên là Khố Nhĩ Ban Đức, thần sắc có chút lo lắng, hắn không phải tới A Sử Bất Lai thành sao? Sao lại tới đây làm gì? Chẳng lẽ đã có chuyện gì xảy ra? Thi Dương không nghĩ ra lý do gì khiến cho Khố Nhĩ Ban Đức lại lo lắng như vậy, hắn dừng chiến mã lại, đợi Khố Nhĩ Ban Đức đi đến.

" Thi tướng quân, Cổ Đại đã tới Ba Cách Đạt, ta không sao ngăn được nàng, ngươi đi đem nàng trở về đi."

Khố Nhĩ Ban Đức vô cùng kích động, lời nói cuối cùng của Cổ Đại vẫn còn quanh quẩn bên tai hắn:

" Khố Nhĩ đại ca, ngươi trở về đi! Đi chiến đấu cùng người Hiệt Kiết Tư đi, đi theo nữ nhân, ngươi vĩnh viễn cũng không trở thành anh hùng được."

Lời nói của Cổ Đại đánh thật mạnh vào tự tôn của Khố Nhĩ Ban Đức, vì thế, hắn phải nhanh chóng trở về thảo nguyên để thành anh hùng. Tuy hắn không yên lòng về Cổ Đại, nên đã tìm Thi Dương thương lượng, hắn hi vọng Thi Dương có thể phái người đi ngăn chặn Cổ Đại, bất luận thế nào cũng không cho nàng đi Ba Cách Đạt mạo hiểm.

" Thi tướng quân có thể gửi thư choquân Đường ở Thạch quốc không, để cho bọn họ chặn Cổ Đại lại, nàng một mình đi Ba Cách Đạt, thật sự quá nguy hiểm."

Trầm mặc nửa ngày, Thi Dương mới cười nhạt một tiếng nói:

" Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi có thể ngăn nàng được sao? Huống hồ nàng biết rõ mọi chuyện nhưng một tháng sau mới đi tìm tình lang của mình, như vậy nàng đã xác định có sự lựa chọn kỹ càng, ta lấy lý do gì không cho nàng đi?"

Thái độ lãnh đạm của Thi Dương chẳng khác nào cho đối phương một chậu nước lạnh, hắn ngơ ngác đứng tại chỗ, có chút ngẩn ngơ không hiểu, thầm nghĩ nửa muốn đuổi theo Cổ Đại, nhưng hắn lại không có dũng khí này, thật là muốn quay lại Hiệt Kiết Tư. Trong lòng hắn không nỡ dứt đoạn tình duyên này, Thi Dương tựa hồ hiểu được tâm tư của hắn, nặng nề vỗ bả vai Khố Nhĩ Ban Đức:

" Ngươi theo ta."

Hắn thúc chiến mã đi lên một ngọn núi nhỏ, một ngón tay chỉ vào ánh bình minh phía Đông, nói với Khố Nhĩ Ban Đức:

" Ngươi thấy không, trời đất bát ngát vô cùng, mặc chúng ta tung hoành ngang dọc, lòng của chúng ta tại sao lại bởi vì một nữ nhân mà tâm tư tiều tụy, ta và ngươi đều là nam nhân, đại trượng phu cần đứng trên chiến trường kiến công lập nghiệp, lo gì không có vợ, ngươi trở về Hiệt Kiết Tư đi! Hi vọng chúng ta có thể gặp mặt trên chiến trường để càn quét Hồi Hột."

Thi Dương kích thích nhiệt huyết của Khố Nhĩ Ban Đức, hắn nhìn thảo nguyên mênh mông khôn cùng ở phía xa, đột nhiên ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, tiếng kêu sắc nhọn vang vọng xung quanh, hắn lập tức phóng ngựa lao xuống núi, phi về hướng phía Bắc xa xôi.

" Ngươi hãy nhớ, sẽ có một ngày, ta sẽ dùng máu kẻ thù nhuộm đầy chiến đao khiến ngươi hiểu rõ người anh hùng Hiệt Kiết Tư là thế nào?"

Ngoại thành Ba Cách Đạt người người hối hả, các tiểu thương rao hàng liên tiếp, các đội lạc đà vận chuyển hàng hóa đang trên đường hành tẩu, có đủ dạng người, đủ loại ngôn ngữ, đây là đô thị mang tính quốc tế. Thôi Diệu đang mặc một y phục màu đen của người Đại Thực cưỡi trên lạc đà, ung dung đi về phía thành. Hắn đã ở Đại Thực suốt nửa năm, ngôn ngữ đã không còn là trở ngại với hắn nữa. Hắn không chỉ có thể nói lưu loát tiếng A rập, thậm chí còn có thể sử dụng tiếng A rập sáng tác thơ văn. Hắn giới thiệu thi phú cùng lịch sử Trung Nguyên cho người Đại Thực, vì thế Ba Các Đạt còn mở một tiệm sách chuyên về lịch sử Đông Phương cho hắn, có hơn một ngàn con cháu danh môn học qua ngành này. Mấy tháng qua, Thôi Diệu đã bắt đầu có danh tiếng tại xã hội thượng lưu Ba Cách Đạt, được người Ba Cách Đạt vinh danh là ngôi sao mới nổi của Đông Phương.

Chiến tranh chấm dứt đã hơn bốn tháng, sau khi chiến bại, Ba Cách Đạt lâm vào tình trạng bi thảm, giá hàng tăng cao, trên phố lớn ngõ nhỏ đều có thể nghe thấy tiếng người khóc, chiến tranh thất bại chẳng những không có ảnh hưởng đến việc dạy học của hắn, hơn nữa vì trận chiến này mọi người càng bắt đầu chú ý tới Đại Đường. Những học sinh của Thôi Diệu bắt đầu từ một ngàn người tăng lên thành năm ngàn người. Đại điện để dạy học lúc ban đầu nay đã không đủ chỗ ngồi, hắn liền sửa thư viện thành chủ điện để dạy học, mỗi tuần dạy hai lần.

Thôi Diệu ở tại nhà của Mục Tháp đại thúc ở ngoại thành, Mục Tháp đại thúc đã đi Mã Nhĩ Hãn từ hai tháng trước để mua hàng, sau chiến dịch Toái Diệp, mặc dù những học sinh của hắn không ngại hắn là người Đại Đường, nhưng dân chúng ở Ba Cách Đạt thì chưa chắc đã không mang thù. Nhất là những thân nhân của binh lính chết nơi chiến trận, hận không thể cho hắn một đao. Bởi vậy, Thôi Diệu hàng ngày đều dùng khăn đen che mặt, đi lại cùng ăn ở đều ở bên trong thư viện.

Hôm nay không phải ngày dạy học, hắn giống như thường ngày chuẩn bị đi vào thư viện trong thành đọc sách. Hắn cưỡi lạc đà vừa đi tới cửa thành đột nhiên nghe thấy có sau lưng có người gọi:

" Thôi tiên sinh."

Thanh âm nhu hòa, là một nữ nhân trẻ tuổi.

Thôi Diệu quay đầu lại, chỉ thấy đằng sau là một chiếc xe ngựa cực kỳ hoa lệ. Xe ngựa dừng lại trước mặt hắn, trong xe lộ ra một khuôn mặt mỹ lệ, nàng ước chừng khoảng hai mươi tuổi, mỉm cười mê người, hàm răng xinh đẹp, lông mi đen nhánh, con ngươi màu lam, tóc màu nâu dài bao phủ bởi một tấm vải lưới bên ngoài. Thôi Diệu biết nàng, nàng là A Ba Tái, là muội muội của Lạp Hi Đức Calipha, cũng là công chúa được Lạp Hi Đức sủng ái nhất, thậm chí còn hơn cả con gái của hắn. Vì khiến nàng có thể vĩnh viễn ở tại bên người, Lạp Hi Đức thậm chí còn không cho phép nàng kết hôn lập gia đình, chỉ có một trượng phu trên danh nghĩa.

A Ba Tái cũng là một trong những đệ tử của Thôi Diệu, tuy nhiên nàng lại học Hán ngữ, đây là do nàng có tình yêu nhiệt tình với thơ ca Đại Đường, sùng bái nhất là thơ Lý Bạch. Vì để hiểu sâu sắc việc phẩm trà bình thơ Đường, nàng liền bắt đầu học Hán ngữ từ Thôi Diệu.

" Hôm qua ta học được một bài thơ Lý Bạch, ngươi nghe xem có đúng hay không?"

A Ba Tái giống như một đứa trẻ đọc thuộc lòng Hán ngữ:

" Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu nhớ cố hương."

" Rất tốt! Rất tốt!"

Trong xe đột nhiên có người vỗ tay, lúc này Thôi Diệu mới phát hiện trong xe ngựa còn có một người, là một nam nhân cực kỳ đẹp, làn da trắng nõn, khoảng chừng 30 tuổi, trong mắt mang theo một loại mộng ảo mê võng. Thôi Diệu cũng biết hắn, hắn tên là Triết Nhĩ Pháp Nhĩ, là con trai thứ của Cáp Nhã, cũng là tổng quản thuế vụ của A Bạt Tư, nắm quyền tài chính to lớn của cả nước. Mặt khác hắn cũng là thi nhân cùng nhà văn nổi danh nhất Ba Cách Đạt, viết chữ rất đẹp, hắn có chút lập dị, nhưng lại trở thành một điểm khác biệt. Ví dụ như cổ của hắn rất dài, quanh năm luôn mặc một kiểu quần áo cao cổ, kết quả loại quần áo cao cổ này liền trở thành kiểu dáng thịnh hành tại Ba Cách Đạt, lưu hành suốt một năm. Đến nay trào lưu đã hết, Triết Nhĩ Pháp Nhĩ cũng là một trong những đệ tử của Thôi Diệu, mỗi lần hắn giảng bài đều đến đúng giờ, chăm chú nghe giảng. Thực tế, hắn rất thích nghe Thôi Diệu giảng giải sử ký, quan hệ cá nhân với Thôi Diệu cũng rất tốt.

*****

Triết Nhĩ Pháp Nhĩ cùng A Ba Tái ngồi cùng xe ngựa là vì hắn chính là trượng phu trên danh nghĩa của A Ba Tái. Bọn họ cũng không ở cùng một chỗ, bình thường cũng cực ít khi gặp mặt nhau, chỉ có khi nào trong cung cử hành yến hội long trọng, hắn mới lấy danh nghĩa trượng phu của A Ba Tái cùng nàng ngồi chung, tuy nhiên hôm nay hắn gặp A Ba Tái trên đường, nên mời nàng ngồi cùng xe ngựa với mình.

Nghe thấy Triết Nhĩ Pháp Nhĩ tán dương mình, A Ba Tái đỏ mặt, nàng kiều mỵ liếc nhìn hắn, lén bấm tay hắn một cái. Mặc dù động tác rất nhỏ, nhưng vẫn bị Thôi Diệu nhìn thấy. Hắn ra vẻ không thấy, thi lễ khẽ cười với Triết Pháp Khúc Nhĩ nói:

" Triết Nhĩ Pháp Nhĩ, lần trước ta đề cập tới phương pháp in ấn, ngươi đã thuyết phục phụ thân chưa?"

Thôi Diệu nói tới phương pháp in ấn chính là thuật in ấn của Đại Đường. Kỳ thật từ vài thập niên trước sau chiến tranh Đát La Tư Chi, do tù binh quân Đường rơi vào tay Đại Thực, nhưng lại không được người Đại Thực tiếp nhận, chủ yếu là giáo hội Đạo Hồi phản đối, các trưởng lão cho rằng, chỉ có lấy tay sao chép mới thể hiện sự tôn trọng với thực chủ, cho nên thuận in ấn tuy đã sớm được biết đến, nhưng vẫn chưa được chọn dùng. Tuy nhiên từ sau khi Lạp Hi Đức chấp chính đã tiến cử văn hóa phương Đông, các nền văn hóa tại Ba Cách Đạt giao hòa, bản thân hắn cũng không bài xích thuật in ấn. Nhưng quyền thần Diệp Cáp Nhã lại phản đối, vì ấn chế sách giáo khoa lịch sử, Thôi Diệp liền thỉnh cầu Triết Nhĩ Pháp Nhĩ, hy vọng hắn có thể thuyết phục phụ thân của mình để có được giấy phép đặc biệt sử dụng thuật in ấn.

Triết Nhĩ Pháp Nhĩ gật đầu nói:

" Ngay cả ta cũng không nghĩ tới sẽ thuận lợi như thế, phụ thân liền đáp ứng, không chỉ có đồng ý in ấn sách giáo khoa lịch sử của tiên sinh, ông ấy còn đồng ý mở rộng thuật in ấn tại Đại Thực, cũng quyết định tự mình làm sứ giả, tháng năm xuất phát tới Đại Đường cùng hội đàm với hoàng đế bệ hạ của các ngươi."

Thôi Diệu yên lặng gật đầu, đây là biến hóa do chiến tranh mang lại, chiến bại ở Toái Diệp khiến người Đại Thực từ trước chưa từng coi trọng Đại Đường, nay đã vài thập niên qua rồi người Đại Thực rốt cục cũng tiếp nhận thuật in ấn.

Lúc này, một con khoái mã từ trong thành chạy tới, trên ngựa là quan thị vệ của Lạp Hi Đức, hắn trông thấy Thôi Diệu, liền ghìm chặt chiến mã, lớn tiếng nói:

" Thôi tiên sinh, ta đang muốn đi tìm ngươi, Calipha bệ hạ muốn triệu kiến ngươi, lệnh cho ngươi lập tức tiến cung."

Thôi Diệu lập tức nói với A Ba Tái:

" Chiều nay vẫn còn thời gian giảng bài, ta sẽ dạy ngươi một bài thơ khác của Lý Bạch: " Tương tiến tửu". Hy vọng công chúa có thể đến đúng giờ."

Sau đó, hắn lại hướng Triết Nhĩ Pháp Nhĩ thi lễ rồi đi theo quan thị vệ. Thôi Diệu vừa đi, Triết Nhĩ Pháp Nhĩ lập tức tức giận tái mặt nói với A Ba Tái:

" Vừa rồi cử động của ngươi thực liều lĩnh, nếu như bị người khác chứng kiến báo với Calipha, hắn sẽ hoài nghi quan hệ chân thật của chúng ta, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, ngươi hiểu chưa?"

Trong vương cung Đại Thực, Lạp Hi Đức đang chăm chú nhìn một người thợ Đột Quyết đang trong quá trình chế tác cung tiễn, chiến dịch Toái Diệp thảm bại khiến cho Lạp Hi Đức phải bắt đầu kiểm điểm lại toàn diện sự chênh lệch giữa Đại Thực và Đại Đường, về phương diện vũ khí sát thương, quân Đường có pháo Thiên lôi, nhưng bọn hắn cũng có lửa Hy Lạp, hai cái đều có uy lực không kém nhau. Nhưng trong phương diện cận chiến, quân Đường có hoành đao, bọn họ cũng có loan đao, chất lượng sàn sàn như nhau, mấu chốt chính là khả năng công kích từ xa. Đại Thực dùng mâu rõ ràng kém hơn cung tiễn của quân Đường, khi chiến đấu đây lại là khuyết điểm lớn, khiến cho quân Đại Thực trả một cái giá lớn, thậm chí đây chính là nhân tố trọng yếu trong sự thất bại chiến tranh lần này. Vì thế, hắn rút ra bài học kinh nghiệm xương máu, quyết định bỏ mâu mà đổi sang dùng cung tiễn. Đây không chỉ để đối phó với quân Đường, Lạp Hi Đức ý thức được, cung tiễn của quân Đường có lực xuyên thấu rất mạnh, như vậy có thể giúp hắn chiến thắng Bái Chiêm Đình và vương quốc Pháp Lan Khắc.

Trình độ chế tác cung tiễn của người Đại Thực cũng không cao, người Ai Cập mạnh hơn một chút, nhưng so ra vẫn là kém hơn trình độ chế cung của quân Đường. Tuy nhiên người Đột Quyết lại có thể phỏng chế ra loại cung tiễn sắc bén như Đại Đường, vì thế, Lạp Hi Đức mời một người thợ Đột Quyết kỹ thuật cao thâm giúp hắn vẽ bản vẽ chế tác cung.

" Calipha bệ hạ, đây là cung tiễn quân Đường sử dụng phổ biến, bọn họ bình thường chỉ dùng gỗ cùng gân động vật để chế tác, chúng ta có thể chọn dùng gỗ cao su hoặc là tuyết tùng cũng có thể, theo định hình, xoắn gân, thượng huyền, cuối cùng uốn thành cung ước chừng cần thời gian hai năm, tuy nhiên kỳ thật cũng tiễn cũng không phải là vũ khí sắc bén nhất của Đại Đường."

Lạp Hi Đức vừa nghe, lông mày nhăn lại một nhúm, làm ra một cung tiễn như quân đội Đại Đường lại cần thời gian những hai năm, nhưng lại không phải vũ khí sắc bén nhất, nhất thời hắn trầm mặt xuống, không vui nói:

" Vũ khí sắc bén nhất là cái gì, ngươi vì sao không vẽ ra?"

Người thợ người Đột Quyết thấy khẩu khí của Calipha bất mãn, hắn sợ hãi đáp:

" Hồi bẩm bệ hạ, vũ khí sắc bén nhất của quân Đường thực ra là nỗ, không chỉ có thể bắn tầm xa, hơn nữa lực xuyên thấu rất mạnh, ty chức cũng chỉ biết một chút, chỉ sợ không làm ra được loại tên nỏ giống quân Đường."

" Vô luận thế nào, ngươi cũng phải thử một lần, muốn dùng bao nhiêu tài lực ta cũng có thể cho ngươi, làm ra được ta có trọng thưởng, cho ngươi thăng quan tiến chức, nếu không làm ra được, ta sẽ lấy đầu của ngươi."

Lạp Hi Đức nói xong, nổi giận đùng đùng xoay người rời đi.

Mấy ngày nay, Lạp Hi Đức tâm tình quả thực không tốt, sau trận chiến Toái Diệp thất bại, quyền uy của hắn bị khiêu chiến nghiêm trọng, Diệp Cáp Nhã nhân cơ hội khơi mào gây rối loạn giữa người Ai Cập với người Hô La San, vì để dẹp loạn thế cục nghiêm trọng này, hắn bị ép nhượng quyền, bổ nhiệm tổng đốc Hòa Á Mỹ cùng Á tổng đốc thành Đô Hoán là tâm phúc của Diệp Cáp Nhã, đồng thời bổ nhiệm trưởng tử Pháp Đức Lặc làm quan tư pháp cao nhất, hơn nữa còn phong Triết Nhĩ Pháp Nhĩ con thứ làm quan thuế vụ, điều này khiến cho cả gia tộc Bá Nhĩ Mạch Khắc cơ hồ khống chế toàn bộ quyền lực đế quốc, mà Lạp Hi Đức quả thực không muốn trở bù nhìn của gia tộc này.

Lạp Hi Đức vừa đi tới cung điện của mình, quan thị vệ đã vội vàng ra chào đón:

" Calipha bệ hạ, Thôi tiên sinh đã tới, đang ở ngoài hậu cung."

Lạp Hi Đức nhẹ gật đầu:

" Đưa hắn vào trong điện của ta."

Hắn đẩy cửa cung, xuyên qua đại cung điện tiến vào một cái cửa nhỏ, đây là nội cung của hắn, tương đương với ngự thư phòng trong Đại Minh cung, là nơi hắn thường xử lý quốc sự. Bình thường trong nội cung có hai hoạn quan da đen phụ trách quét dọn, bọn họ đều không biết chữ, không có khả năng tiết lộ bí mật của hắn.

Lạp Hi Đức đi tới trước bàn ngồi xuống, trên bàn bày một số báo cáo, phần lớn là tình huống từ các nơi báo vệ, tuy nhiên có một báo cáo hấp dẫn sự chú ý của hắn, Diệp Cáp Nhã tháng năm tới muốn đi Đại Đường trao đổi tù binh. Như vậy chỉ còn hai tháng nữa, Lạp Hi Đức tựa hồ đang nghĩ tới điều gì, lại nhất thời chưa nghĩ ra.

Khi hắn đang trầm tư, cửa nội cung đột nhiên mở ra, quan thị vệ dẫn Thôi Diệu đi tới:

" Bệ hạ, hắn đã đến."

Thôi Diệu tiến lên một bước, hướng hắn thi lễ nói:

" Tham kiến Calipha bệ hạ."

Lạp Hi Đức đang suy nghĩ bị cắt đứt, hắn cười khoát tay nói:

" Ngươi ngồi xuống đi."

Quan thị vệ đem ghế mang lên, trong nội cung cũng chỉ còn lại có Lạp Hi Đức và Thôi Diệu hai người, Lạp Hi Đức tự tay rót cho hắn một chén trà, cười nói:

" Hiện tại tất cả mọi người đều gọi ngươi là Thôi tiên sinh, xem ra ngươi rất được hoan nghênh."

" Bệ hạ quá khen."

Thôi Diệu khẽ khom người khiêm tốn nói:

" Chủ yếu là do mọi người cảm thấy hứng thú đối với lịch sử Đại Đường, từ ban đối có hơn trăm người nay đã có năm ngàn người, khiến cho ta không khỏi cảm khái Đại Thực quả là một quốc gia hiếu học."

" Ngươi rất biết cách nói chuyện."

Lạp Hi Đức ngồi xuống, hắn dựa lưng vào ghế, tựa hồ đang trầm tư chuyện gì đó, thật lâu sau, hắn mới khẽ mỉm cười nói:

" Ta đã xem qua một ít sách giáo khoa lịch sử Đông phương, nói thật, ta rất hứng thú với nhân vật Tần Thủy Hoàng của các ngươi. Ta khâm phục hắn có khí phách cùng thủ đoạn, đáng tiếc sách lịch sử của ngươi ghi lại quá đơn giản, đọc không thú vị gì, cho nên ta mời ngươi đến, muốn ngươi một mình giảng cho ta một chút, vị vĩ nhân khai sáng nhất thống lịch sử này leo lên ngôi vị hoàng đế thế nào."

Thôi Diệu nhẹ gật đầu.

" Bệ hạ muốn nghe từ đâu."

" Từ người thương nhân họ Lữ đi."

Thôi Diệu đi rồi, Lạp Hi Đức rơi vào trầm tư, hắn vừa nghĩ thông suốt một việc, vì sao Diệp Cáp Nhã lại đích thân đi Đại Đường. Hắn đi chính là muốn làm công tác chính trị, nói trắng ra là muốn cho người trong nước biết, Calipha trẻ người non dạ, chơi với lửa. Hiện tại chỉ có Diệp Cáp Nhã mới có thể thu thập tàn cuộc. Mà một khi Diệp Cáp Nhã cùng Đại Đường kết thúc đàm phán, đổi tù binh Đại Đường, danh dự của hắn sẽ càng mạnh, quyền nắm giữ càng lớn, cho dù không đổi được, cũng không phải là tội lỗi nặng nề gì với Calipha.

ng. Thực tế, hắn rất thích nghe Thôi Diệu giảng giải sử ký, quan hệ cá nhân với Thôi Diệu cũng rất tốt.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-340)


<