Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Danh môn - Hồi 030

Danh môn
Trọn bộ 340 hồi
Hồi 030: Bắt giai nhân
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-340)

Khoảng một khắc sau, cửa bên của Thôi phủ cuối cùng đã mở ra. Tiểu thư Thôi Ninh xinh đẹp rạng ngời được hai a hoàn song sinh bảo vệ, khoan thai đi ra. Nàng nhẹ nhàng hành lễ với Sở Duy vốn đứng đợi đã lâu, đoạn nói: "Đã khiến Sở công tử đợi lâu rồi."

"Đâu có! Đâu có!" Ngửi thấy mùi hương mà gió hiu hiu thổi tới từ trên người giai nhân, lòng Sở công tử gần như say. Hắn không kìm được nói: "Cho dù đợi tiểu thư một trăm năm, ta cũng cam tâm tình nguyện!"

Một lời chan chứa yêu thương được nói ra, mà Thôi Ninh tựa như không nghe thấy. Ánh mắt nàng vẫn yên bình như mặt nước lặng, trên mặt không lộ ra bất cứ vẻ gì. Ngược lại, thị nữ bên cạnh nàng không kìm được khẽ nói, "vớ vẩn!"

Tiếng nói tuy nhỏ, nhưng vẫn vang rõ ràng vào tai Sở Duy. Hắn giống như bị giáng một gậy vào đầu, sắc mặt liền trở nên tái nhợt. Lúc này, xe ngựa ở bên kia đường chầm chậm tiến tới, dừng lại trước mặt Thôi Ninh. Sở Duy gắng gượng nở nụ cười, hắn chìa tay kéo mở cửa xe, đoạn làm một điệu bộ tao nhã và nói: "Mời tiểu thư lên xe!"

Khi Thôi Ninh xách nhẹ váy định lên xe ngựa, đột nhiên, một bàn tay to đen thò ra từ trong xe, nắm lấy cánh tay của Thôi Ninh. Nàng kêu lên kinh hãi, bị kéo ép lên xe ngựa.

Chuyện xảy ra đột ngột, tất cả mọi người đều sững sờ. Sở Duy nhìn thấy một bàn tay đàn ông bắt giữ Thôi Ninh, trong lòng hết sức giận dữ, liền bám lấy cửa xe xông lên. Nhưng hắn gần lên được xe, liền nhìn thấy một thanh đao lạnh căm. Trong mắt hắn lóe lên nét sợ hãi, buộc phải dừng lại ở cửa xe. Không đợi hắn lùi lại, một chiếc ủng đế dày phóng ra từ trong thùng xe, đá hắn xuống xe.

Rõ ràng là hai a hoàn song sinh có võ nghệ, bọn họ quát một tiếng phẫn nộ, nhào thoăn thoắt lên, nhưng rồi bỗng dừng lại. Chỉ thấy trong thùng xe, một thanh đao thép sáng loáng đặt trên cổ của tiểu thư. Lúc này, một tiếng nói trầm thấp vọng ra từ sau người tiểu thư, "nếu các ngươi dám xông bừa lên nửa bước, cổ của cô ấy sẽ đứt."

Hai a hoàn hết sức tức giận, bọn họ đồng thời nghiêm giọng quát: "Đồ ngông cuồng to gan, ngươi có biết tiểu thư là ai không?"

"Ta đương nhiên biết, là Thôi Ninh, con gái độc nhất của Thôi tướng quốc!"

Trương Hoán từ từ để lộ ra nửa khuôn mặt. Y lạnh lùng nói với mọi người: "Hãy nói với tướng quốc, ta chính là Trương Hoán ở Hà Đông. Nếu cô gái bị Thôi Hùng bắt đi hồi sáng có gặp bất trắc gì, vậy ta sẽ xử lý tương tự với con gái của lão. Nói cho lão, trong vòng một canh giờ phải đưa cô gái bị Thôi Hùng bắt đến cửa Xuân Minh cho ta. Nếu không, ta sẽ chặt một tay của con gái lão trước!"

"Người đâu! Giành lại tiểu thư cho ta!" Sở Duy vừa bò dậy từ mặt đất hết sức nôn nóng hoảng hốt. Hắn vừa lùi lại, vừa gắng gào khản giọng ra lệnh thủ hạ xông lên.

"Hãy đi làm theo lời y!"

Thôi Ninh bị Trương Hoán khống chế bỗng lên tiếng. Tiếng nói của nàng vẫn dịu dàng, nhưng giọng điệu không cho phép cưỡng lại. Nàng thấy Sở Duy đã có phần mất lý trí, lại ra lệnh lần nữa: "Sở công tử, công tử nghe thấy hay không, hãy đi làm theo lời của y!"

Sở Duy ngẩn người. Hồi lâu sau, hắn mới ngoảnh đầu quát lớn với quản gia vừa chạy ra: "Còn không mau đi báo cho Tướng quốc!"

Đã yêu cầu xong, Trương Hoán trở tay chém vỡ tấm chắn với phần trước xe, rồi dùng sống đao đánh mạnh lên lưng phu xe, "chạy đi tới cửa Xuân Minh cho ta!" Phu xe nhịn đau, giương roi quất xuống, xe ngựa bắt đầu lộc cộc phóng về cửa Xuân Minh.

Đi khoảng hai dặm đường, Thôi Ninh bỗng khẽ giọng nói: "Ngươi buông ta ra!"

Trương Hoán đưa tay khóa trái cửa xe hai bên, giờ mới buông nàng ra. Y chẳng nói tiếng nào, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm từng cử động của nàng. Thôi Ninh nhẹ nhàng kéo chỉnh quần áo hơi xộc xệch, búi lại tóc, rồi để hai tay lên đầu gối, không hề động đậy.

Xe ngựa lao nhanh trên đường lớn Xuân Minh. Trong thùng xe tối tăm và tĩnh lặng. Rèm xe đằng trước thỉnh thoảng bị gió thổi lên, từng tia sáng xuyên vào, chiếu lên thân thể và khuôn mặt của hai người. Dưới ánh sáng hắt hiu, Thôi Ninh lén liếc nhìn Trương Hoán, đoạn khẽ giọng hỏi: "Ngươi bắt ta vì Thôi Hùng đã bắt thê tử của ngươi sao?"

Trương Hoán nghe giọng nàng ôn nhu, liền cười nhạt nói: "Hắn đã bắt thê tử của bằng hữu của ta! Ta lo hắn sẽ làm việc xấu xa, không còn cách nào khác mới phải mời tiểu thư lên xe. Nếu cô nghe lời ta, ta sẽ không làm hại cô."

Thôi Ninh im lặng. Qua rất lâu, nàng mới khẽ nói: "Xin lỗi!"

Trương Hoán liếc nàng, đột nhiên lạnh lùng nói: "Cô không cần nói xin lỗi. Nếu Thôi Hùng đã gây tội ác, ta cũng sẽ không tha cho cô. Trương Hoán ta đã nói là làm, cho dù cô là công chúa hay là tiểu thư thế gia cũng vậy!"

Khuôn mặt Thôi Ninh trở nên nhợt nhạt. Nàng cúi đầu, lo lắng vặn ngón tay. Lúc này xe ngựa đã ra khỏi cửa Xuân Minh, Trương Hoán nhìn ra ngoài, lập tức ra lệnh phu xe: "Xe ngựa dừng sát bên đường!"

Xe ngựa từ từ dừng lại. Trương Hoán nhẫn nại chờ đợi tin tức. Y tin Thôi Viên sẽ đến đây rất nhanh. Quả nhiên, không đến nửa canh giờ, y đã nghe thấy tiếng móng ngựa vang rền từ xa.

"Đến rồi!" Trương Hoán nắm cánh tay của Thôi Ninh, kéo nàng xuống xe. Chỉ thấy ở cửa Xuân Minh, hai đội kỵ binh phóng đến như hai con rồng lồng lộn, thoáng chốc đã lao qua bên cạnh người y, làm bụi bặm bốc lên mù mịt. Trương Hoán không động đậy, đặt đao lên cổ Thôi Ninh. Kỵ binh bao vây Trương Hoán ở giữa, đao kiếm cung nỏ cùng chĩa về y.

Lúc này, kỵ binh tránh mở một con đường. Một cỗ xe ngựa chạy vào. Chỉ thấy Tướng quốc Thôi Viên xuống xe, lão lạnh lùng nhìn Trương Hoán, rồi vẫy tay. Hai thị vệ thân cận bắt Lâm Xảo Xảo vẻ mặt hết sức hoảng sợ xuống khỏi xe ngựa.

Thôi Viên tiến lên một bước, hơi nháy mắt ra hiệu với tâm phúc bên cạnh. Đoạn lão nói với Trương Hoán: "Ta đã đưa đến cô gái ngươi cần. Cô ta vẫn mạnh khỏe không có tổn hại gì. Bây giờ chúng ta trao đổi!"

Trương Hoán thấy binh sỹ hai bên thấp thoáng có dấu hiệu muốn ra tay, y ôm chặt ngang lưng Thôi Ninh, đẩy nhẹ đao ở trên tay, trên chiếc cổ trắng ngần của Thôi Ninh lập tức xuất hiện một vết đỏ. Trương Hoán uy nghiêm nói: "Ngài hãy thả người trước, bằng không, tôi cùng chết với cô ta!"

"Chàng trai trẻ, đừng lo sợ."

Thôi Viên cười khẽ, rồi nói với giọng hết sức hòa nhã: "Bản tướng biết là Thôi Hùng bắt người trước, đã vi phạm luật pháp của Đại Đường ta. Ngươi lại là con cháu danh môn, nể mặt Trương thượng thư bản tướng sẽ không làm khó dễ ngươi. Hãy thả con gái của ta, ta sẽ coi như chuyện này chưa từng xảy ra."

Vẻ đề phòng trên mặt Trương Hoán bắt đầu dần dần biến mất, lộ ra nét phân vân khó xử.

"Đây..."

Y do dự hồi lâu, mới ấp úng hỏi: "Tướng quốc, ngài là người có quyền thế nhất Đại Đường. Lời hứa của ngài đáng tin chứ?"

Vẻ tươi cười trên mặt Thôi Viên càng thêm hiền hòa thân thiết. Lão khoát tay, nói hết sức thành khẩn: "Chàng trai trẻ, bản tướng khoan hồng độ lượng, ngày bận trăm công nghìn việc, lẽ nào lại để bụng chút chuyện nhỏ về ngươi?

Trương Hoán gật đầu chậm rãi. Hồi lâu, y rốt cuộc quyết đoán nói: "Quý Bố chẳng thốt hai lời, Hậu Doanh giữ tín một đời đáng tin (1)! Tôi tin ngài. Ngài hãy thả người của tôi ra trước, tôi lập tức thả tiểu thư."

Thôi Viên để ý từng thay đổi nhỏ nhặt của ánh mắt, sắc mặt Trương Hoán. Lão thầm đắc ý, ngoảnh đầu đưa mắt ra hiệu. Hai thị vệ lập tức thả Lâm Xảo Xảo. Đợi sau khi Lâm Xảo Xảo chạy đến sau người mình, Trương Hoán khẽ hỏi: "Cô không sao chứ?"

Lâm Xảo Xảo vẫn còn sợ hãi gật đầu, "tên súc sinh đó đang định vô lễ với ta, bọn họ thình lình đến, rồi dắt ta tới đây."

Lúc này, Thôi Viên cười ha hả, đoạn nói: "Trương Hoán! Ta đã thả người trước như đã hứa, ngươi hãy thả con gái của ta đi!"

Trương Hoán bỗng nhiên ngẩng mặt lên trời cười lớn, "Tướng quốc, nếu ngài là tôi, ngài sẽ thả không?"

"Ngươi lại dám trêu đùa lão phu sao?"

Sắc mặt Thôi Viên thay đổi hẳn, lão vừa lo vừa giận nói: "Rốt cuộc ngươi muốn thế nào mới chịu thả con gái ta!"

Trương Hoán kéo Thôi Ninh lùi về sau một bước, rồi lớn tiếng nói: "Bây giờ ngài hãy quay về, ngày mai tôi đương nhiên sẽ thả tiểu thư, tuyệt không nuốt lời!"

"Ngươi..."

Thôi Viên vô cùng phẫn nộ, lão nhìn chòng chọc Trương Hoán, lạnh lùng nói: "Nếu ta không đồng ý thì sao?"

Ánh mắt Trương Hoán lạnh lẽo, y gí sát đao hơn nữa, cổ của Thôi Ninh đã xuất hiện giọt máu. Thôi Ninh đã không nói nổi ra lời, chỉ có thể đưa ánh mắt sợ hãi cầu xin nhìn phụ thân. Thôi Viên lòng đau như cắt, do dự hồi lâu, cuối cùng thở dài một tiếng, "được, xem như ngươi lợi hại!"

Lão lên xe, khẽ giọng dặn một câu, xe ngựa quay đầu rời đi. Đám kỵ binh cũng lần lượt theo sau. Thoáng chốc, tất cả mọi người đã đi hết, không còn lại một ai.

Đến tận khi tiếng móng ngựa của bọn họ đã đi xa, Trương Hoán mới chầm chậm buông đao. Thôi Ninh mềm nhũn người, bỗng ngất đi.

...

"Thập bát lang, lần này may mà huynh đã..." Lâm Xảo Xảo khẽ nói cảm ơn. Không phải là nàng không biết vì cứu Triệu lang và mình mà Trương Hoán đã phải mạo hiểm. Môi nàng động đậy, nhưng không nói tiếp được. Đâu phải một tiếng cảm ơn là có thể báo đáp được ơn lớn này.

Trương Hoán thấy vậy thì mỉm cười nói: "Xảo Xảo không cần để bụng. Tính ra, những hậu hoạn này là do ta gây ra. Nếu không phải là ta đi đốt lương thực của người Hồi Hột thì đâu xảy ra lắm chuyện rắc rối như vậy. Có thể cứu mọi người ra, ta cũng yên lòng."

Xảo Xảo lắc đầu. Nàng khẽ thở dài, rồi cẩn thận lau vết máu trên cổ Thôi Ninh. Lúc này Thôi Ninh đã tỉnh lại, nàng xoay đầu sang một bên, không nói câu nào, chỉ không ngừng dùng khăn tay lau nước mắt.

Trương Hoán không nói tiếp nữa. Y lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ xe, khóe miệng khẽ nhếch cười gượng. Từ đêm qua đến giờ, vẻn vẹn một ngày một đêm, y đã làm ra hai chuyện kinh thế hãi tục, khiến cho người đường đường là Hữu tướng phải ăn quả đắng hai lần liên tục. Thôi Viên chắc đã hận đến nỗi muốn lóc da rạch thịt mình. Con đường sau này của mình sẽ trở nên vô cùng gian nan. Thôi Viên sẽ không tha cho mình, mà việc thi cử của mình rất có khả năng kết thúc từ đây.

Nhưng nếu cho y lựa chọn lại lần nữa, y vẫn sẽ chẳng ngần ngại làm như vậy.

Lâm Xảo Xảo được cứu ra, giữ được sự trong trắng, và cả Triệu Nghiêm, Trịnh Thanh Minh, bọn họ cũng bình an vô sự, bản thân coi như đã làm tròn lời hứa với sư phụ, sư mẫu. Trách nhiệm nặng nề trên vai đã được dỡ xuống nhẹ nhàng, khoảnh khắc này, Trương Hoán cảm thấy khoan khoái vô cùng.

...

Đã nhìn thấy cửa lớn của trang viên đằng xa, y lặng lẽ kéo Lâm Xảo Xảo sang, trỏ về cửa của trang viên. Lâm Xảo Xảo hiểu ý, nàng ghi nhớ kỹ nơi này. Lại đi về phía trước ba dặm đường, Trương Hoán thấy ven đường có một cỗ xe ngựa cho thuê, bèn bảo phu xe dừng lại, rồi đưa cho Lâm Xảo Xảo một nắm tiền. Mắt thấy nàng đã lên xe ngựa quay về, y mới ra lệnh xe ngựa đi tiếp về phía trước.

Cũng không biết đã đi bao nhiêu dặm, đến tận buổi chiều, đằng trước có hai lối rẽ, một quan đạo đi Đồng Quan, con đường còn lại đi Bá Kiều. Phu xe chần chừ một lát, rồi run run lo sợ hỏi: "Xin hỏi chúng ta phải đi con đường nào?"

Hồi lâu không có người trả lời, y không kìm được ngoảnh đầu nhìn về thùng xe, lập tức ngây ngốc, bởi trong thùng xe sớm đã trống không...

Chú thích:

(1): Hai câu trong bài thơ « Thuật Hoài » của Ngụy Trưng, thi nhân thời Sơ Đường (580-643). Theo sử sách, Quý Bố người thời Hán và Hầu Doanh người nước Ngụy thời Chiến Quốc đều nổi tiếng biết giữ lời hứa, một lời hứa đáng giá ngàn vàng.

*****

Khi xe ngựa đi ngang qua Nhạc Du Nguyên (1) giảm tốc độ, Trương Hoán âm thầm dắt Thôi Ninh xuống xe. Trương Hoán nắm chặt tay nàng đi chậm rãi trên đường núi. Người ngoài nhìn sẽ tưởng bọn họ là một đôi tình nhân đang du ngoạn, mà không chú ý thấy dáng đi của cô gái bên cạnh có hơi loạng choạng.

Hai người đến một nơi vắng lặng. Trương Hoán buông tay Thôi Ninh, đoạn trỏ tảng đá lớn phía trước nói: "Cô ngồi ở đó nghỉ một lát đi!"

Thôi Ninh lặng lẽ ngồi xuống. Nàng nhẹ đấm chân, rồi chợt hỏi: "Phụ thân ta đã thả người, vì sao ngươi không chịu tha ta?"

Trương Hoán liếc nàng, cười nhạt nói: "Đúng là phụ thân cô đã thả người, nhưng ông ta không hề đồng ý tha ta. Cho nên để sống sót, ta chỉ có thể giữ cô lại bên cạnh."

Một lúc sau, Thôi Ninh lại không kìm được hỏi: "Ngươi có biết hậu quả khi bắt cóc ta không?"

Trương Hoán mỉm cười. Y nhảy lên tảng đá lớn, ngồi sánh vai với Thôi Ninh, đoạn lấy ra một chiếc bánh của người Hồ đưa cho nàng cười nói: "Hậu quả ư! Nhỏ thì cuộc sống sau này của ta sẽ rất khó khăn, thậm chí sẽ mất đầu ; mà lớn thì hai nhà Thôi, Sở không chừng sẽ đạt được hẹn ước ngầm nào đó trong quá trình tìm cô, từ đó làm thay đổi thế cuộc của triều đình."

Thôi Ninh ngạc nhiên nhìn Trương Hoán, nhưng không chịu nhận bánh của y. Trương Hoán thấy nàng không muốn ăn, cũng không khuyên, cắn hai miếng là ăn xong. Y nhảy lên, phủi vụn bánh trên người, đoạn kéo tay Thôi Ninh cười nói: "Đi thôi! Chúng ta tiếp tục lên đường."

Càng đi về phía trước, đường núi càng gồ ghề. Chân của Thôi Ninh đã bị xước rách, máu thấm ra từ giày. Nhưng nàng không thốt tiếng nào, lảo đảo theo Trương Hoán tiến lên phía trước.

Sắc trời dần dần tối. Không xa đằng trước chính là Duật Thủy. Một quan đạo uốn lượn dọc sông chạy về hướng Trường An. Trên quan đạo hết sức yên ắng, không một bóng người. Lúc này Trương Hoán mới phát hiện sau khi lòng vòng một hồi y lại quay về chỗ lên núi. Y gãi gáy, không kìm được cười ha hả nói: "Chúng ta lại quay về đoạn đường lúc nãy rồi!"

Y thấy Thôi Ninh tóc mây rối bời, sắc mặt nhợt nhạt, bèn trỏ một cái cây lớn trên ngọn đồi xa xa nói: "Chúng ta qua đêm ở đó!"

Nghe thấy hai chữ 'qua đêm', lần đầu tiên trong mắt Thôi Ninh lộ ra vẻ sợ hãi. Nàng liền co người, lùi lại một bước. Trương Hoán phớt lờ kéo cổ tay nàng, ép nàng lên ngọn đồi. Rồi y đẩy nàng ngồi lên một chiếc rễ cây lộ ra khỏi mặt đất, đoạn lạnh lùng nói: "Nếu cô nghe lời, ta sẽ không làm hại cô. Nếu không, rừng núi hoang vu, trai đơn gái chiếc, ta không thể cam đoan sẽ gây ra chuyện gì!"

Thôi Ninh liền nhăn mặt, nói cứng rắn: "Nếu ngươi dám động vào người ta, ta sẽ cắn lưỡi tự tử!"

"Động vào người cô ư?" Trương Hoán liếc nàng, cười lạnh hỏi: "Vậy ta đã ôm cô, còn dắt tay cô đi cả buổi như vậy thì gọi là gì?"

"Ngươi!" Thôi Ninh bực tức ngoảnh đầu nhìn chằm chằm Trương Hoán gằn từng câu từng chữ: "Ta vốn cho rằng ngươi vì cứu người mới dùng hạ sách đấy, còn xem như là một hán tử đàng hoàng. Nhưng lời nói và hành động bây giờ của ngươi thật khiến ta khinh thường!"

Trương Hoán hừ lạnh, "ta có phải hán tử đàng hoàng hay không, không cần cô phán xét. Nhưng hiện giờ cô là con tin của ta, còn không đến lượt cô cò kè mặc cả với ta!"

Y đứng lên, nhìn ra đằng xa nói: "Bây giờ ta đi lấy nước, cô đợi ở đây. Nếu cô dám chạy thì đừng trách ta không khách khí!"

Nói xong, y sải bước đi xuống đồi. Trương Hoán vừa rời khỏi, Thôi Ninh lập tức nhảy lên, chạy về đầu kia của quan đạo. Giây lát sau, bóng dáng nàng đã biến mất trong màn đêm.

Khi nàng vừa chạy xuống đồi, Trương Hoán lại xuất hiện từ phía sau một tảng đá lớn gần đó. Y nhìn bóng dáng Thôi Ninh biến mất, cười lắc đầu, đoạn xoay người rảo bước đi về phía ngược lại. Nhưng chỉ đi vài bước, bước chân Trương Hoán liền chậm lại. Y ngẩng đầu nhìn sắc trời, trong mắt vụt lên nét lo âu. Y cân nhắc giây lát, rồi lại quay đầu lặng lẽ đi về hướng mà Thôi Ninh trốn chạy...

Lòng can đảm đã kích phát tiềm năng của Thôi Ninh, nàng không quan tâm đến chỗ đau ở chân, liều mạng chạy trốn về phía trước. Nhưng dẫu sao thì đã một ngày không ăn uống, nên chỉ chạy được hai dặm đường, chút sức lực tiềm tàng của nàng đã tiêu hao sạch. Ánh trăng sáng tỏ, con đường phía trước hiện rõ. Cách đó trăm bước trên quan đoạn phía trước có một lối rẽ, giao cắt với con đường đi thẳng. Bên cạnh lối rẽ có một chiếc cầu gỗ dài. Dưới cầu nước sông chảy xiết, cuồn cuộn đổ về hướng Tây bắc.

Thôi Ninh đi chầm chậm tới đầu cầu, thấy ven bờ có dựng một tấm biển. Trên biển có ghi "Trường An - mười dặm". Mũi tên trỏ thẳng bờ bên kia con sông. Nàng ngoảnh đầu nhìn, không thấy Trương Hoán đuổi tới, giờ mới hơi yên tâm. Đoạn nàng vịn lan can đi lên chiếc cầu nhỏ. Đúng lúc này, tiếng móng ngựa gấp rút vang lên trên một con đường khác, dường như một đàn ngựa đang chạy tới.

Thôi Ninh giật mình, liền trốn vào một lùm cây ven đường. Tiếng móng ngựa từ xa đến gần, dần dần vài chục con ngựa xuất hiện trong màn đêm. Phía trước có hai lối rẽ, bọn họ giảm tốc độ của ngựa. Bên trong lùm cây, Thôi Ninh lén nhìn ra. Dưới ánh trăng, chỉ thấy những người cưỡi ngựa đều mặc quân phục. Người dẫn đầu tuổi chừng năm mươi, khuôn mặt gầy gò, sắc mặt trắng xanh, để một bộ râu dài nửa thước.

Lúc này một người dáng vẻ như phó tướng phóng lên từ đằng sau nói: "Đại soái, hiện giờ cửa thành đã đóng. Hay là chúng ta tìm một khách sạn ở đằng trước nghỉ ngơi. Trời sáng hãy vào thành!"

Người đàn ông trung niên nọ gật đầu, "cũng được, ngươi đến phía trước sắp xếp trước đi!"

"Vâng!" Phó tướng thúc ngựa dắt mười mấy tùy tùng băng qua cầu."Vi thế thúc!" Thôi Ninh bỗng nhiên nhận ra người đàn ông trung niên nọ, y chính là gia chủ Vi Ngạc của Vi gia.

"Vi thế thúc cứu cháu!" Thôi Ninh đứng lên từ lùm cây. Nàng chạy đến quỳ xuống trước ngựa của Vi Ngạc. Vi Ngạc kéo ngựa lùi lại một bước, nhìn cô gái trước mặt ngạc nhiên hỏi: "Cô là ai?"

Thôi Ninh rốt cuộc bật khóc, "cháu là Thôi Ninh. Vi thế thúc không nhận ra cháu sao?"

"Thôi Ninh?" Vi Ngạc nhìn kỹ lại lần nữa, quả nhiên là con gái độc nhất Thôi Ninh của Thôi Viên. Y nhíu mày hỏi: "Muộn như vậy mà sao cháu lại một mình ở đây?"

"Vi thế thúc, cháu bị cường đạo bắt cóc..."

Thôi Ninh kể qua chuyện Trương Hoán bắt cóc nàng, cuối cùng khóc lóc nói: "Cháu nhân lúc y sơ suất mới chạy thoát, vừa khéo gặp được thế thúc. Xin thế thúc cứu cháu!"

Nhưng Vi Ngạc không trả lời nàng. Y lặng im hồi lâu. Thôi Ninh cảm thấy không khí hơi khác thường. Nàng ngẩng đầu nhìn Vi Ngạc, chỉ thấy sắc mặt y lạnh như tiền, trong ánh mắt chòng chọc nhìn nàng hàm chứa nét thù hận khắc cốt ghi tâm.

Thôi Ninh hoảng hốt. Nàng không khỏi đứng lên lùi lại đằng sau. Nhưng một kỵ binh đã chặn nàng ở phía sau. Thôi Ninh chạy hai bước về phía đầu cầu, lắp bắp nói: "Vi thế thúc, người thế này là..."

Vi Ngạc ngẩng đầu cười lớn một hồi, đoạn y nghiến răng nghiến lợi nói: "Lão thất phu Thôi Viên mượn đao giết người, con cháu họ Vi ta bị giết, nữ nhân bị làm nhục. Không ngờ con gái của hắn lại rơi vào tay ta. Thôi tiểu thư, muốn trách thì phải trách phụ thân cô độc ác. Đêm nay ta phải trả lại gấp bội những sỉ nhục mà Vi gia ta phải chịu đựng lên người cô."

Khóe miệng y nhếch cười lạnh lùng hung ác, "để cô chết trong sung sướng tột cùng vậy!"

Mấy chục quân nhân nhảy xuống ngựa, cười gằn đi từ từ về Thôi Ninh. Thôi Ninh sợ mất hồn mất vía. Nàng tuyệt không ngờ vị Vi thế thúc quan tâm nàng từ nhỏ đến lớn lại ra tay độc ác với mình. Nàng xoay người muốn chạy, nhưng chân nàng ghim chặt xuống đất. Chỉ thấy ở đầu cầu bên kia, mấy quân nhân đã quay về, chặn đứng lối chạy.

Đúng vào khoảnh khắc hết sức nguy cấp này, một bóng đen bỗng lao ra từ bên cạnh cầu. Đao thế trong tay y ác liệt, chỉ bằng một đao đã chặt đứt chân sau của một con chiến mã. Con ngựa đó hí thảm lăn kềnh ra đất. Biến cố đột ngột khiến mọi người xung quanh ngây ngốc thoáng chốc. Đó chính là cơ hội ngắn ngủi mà bóng đen nọ mong đợi, khi mọi người sững sờ, y đã nhào về Thôi Ninh.

Thôi Ninh cũng phát hiện biến cố. Không đợi nàng kịp phản ứng, bóng đen đã đến trước mắt. Nàng chỉ cảm thấy một cánh tay mạnh mẽ cứng cáp ôm chặt hông nàng, một mùi vị quen thuộc ùa thẳng tới."Là ngươi!" Nàng lập tức cảm nhận được bóng đen chính là Trương Hoán đã bắt cóc nàng một ngày nay.

Đám người xung quanh đã tỉnh táo lại, bọn họ gào lớn, rút đao nhào mạnh về Trương Hoán. Trương Hoán bổ đao chặt đứt tay vịn của chiếc cầu nhỏ, cúi đầu quát nghiêm nghị: "Ôm chặt ta!"

Tại khoảnh khắc sống và chết chỉ cách nhau một đường tơ này, trong lòng Thôi Ninh chợt nảy sinh một thứ tình cảm ỷ lại mãnh liệt đối với Trương Hoán. Nàng ôm cứng lấy hông của Trương Hoán, vùi đầu vào ngực y. Bỗng nhiên nàng cảm thấy dưới chân nhẹ hẫng, thân thể mình bay lên không trung. Cùng với tiếng kêu lanh lảnh của Thôi Ninh, hai người đã nhảy xuống khe núi sâu mười mấy trượng.

Chú thích:

(1) Nhạc Du Nguyên là nơi địa thế cao nhất thành Trường An, nằm ở phía Nam.

*****

Vi Ngạc chắp tay sau lưng đi chậm rãi đến bên cạnh chiếc cầu. Y nhìn đăm đăm nước sông đen ngòm hồi lâu không hề nói một câu. Một thân binh bên cạnh nói: "Đại soái, hay là chúng ta xuống tìm dọc theo sông."

Vi Ngạc khẽ lắc đầu thở dài, "thôi. Sống chết có số, kệ nó đi đi!"

Trương Hoán ôm Thôi Ninh nhảy xuống sông. Lực xung kích mạnh mẽ thoáng chốc tách hai người ra. Sông không sâu, may mà bên dưới không có đá tảng. Trương Hoán giữ bình tĩnh, tìm kiếm Thôi Ninh ở bốn bề. Trong nước sông âm u, y đã nhìn thấy nàng bị nước đẩy ra xa mười mấy trượng. Tứ chi nàng duỗi ra, dường như đã ngất.

Trương Hoán lặn một hơi sang, nắm cánh tay Thôi Ninh, đỡ nàng lên khỏi mặt nước.

Nước sông chảy xiết, Trương Hoán không cần ráng sức, chỉ đặt nàng nằm ngửa trên vai mình mà trôi lềnh bềnh theo dòng nước. Qua giây lát, Thôi Ninh rên hừ, dần dần tỉnh lại. Nàng bỗng phát hiện mình đang nằm trên người Trương Hoán, mặt kề sát cổ y. Nàng liền hoảng hốt, cảnh vật trước mắt lập tức hoa lên, nước sông tràn ngập gương mặt nàng.

Trương Hoán liền khẽ dặn dò, "đừng động đậy, sẽ bị bọn họ phát hiện!"

Thôi Ninh toàn thân mệt mỏi nằm trên vai Trương Hoán, mặc y ôm hông mình, "còn may! Y không để thân thể ta nằm sấp!" Thôi Ninh lặng lẽ an ủi bản thân. Đây chỉ là cách ứng phó tạm thời, không hề có ý nào khác. Tuy nghĩ như vậy, nhưng mang tai nàng vẫn không nghe lời mà trở nên nóng rực.

Trương Hoán luôn căng thẳng quan sát chăm chú tình huống hai bên bờ sông. Trên bờ hết sức yên tĩnh, hình như đối phương không xuống tìm kiếm. Lòng y cũng dần bớt lo âu.

Lúc này, y chợt cảm thấy mặt Thôi Ninh nóng lên, bèn cúi đầu nhìn nàng. Chỉ thấy nàng nhắm chặt hai mắt, vẻ xấu hổ không thể dằn nén lộ rõ trên nét mặt. Trái tim Trương Hoán nhảy thình thịch. Y bỗng ý thức rằng một cô gái xinh đẹp quyến rũ đang nằm trên người mình. Lớn đến dường này, y vẫn chưa từng tiếp xúc thân mật với một nữ nhân như vậy. Trái tim y bắt đầu đập dữ dội. Lòng muốn buông nàng xuống nhưng lại không nỡ.

Trương Hoán không dám động đậy. Y không kìm lòng nổi mà cảm nhận thân thể mềm mại, khuôn mặt trơn sáng nhẵn mịn, vành tai mượt mềm của nàng cà vuốt lên xuống quai hàm y theo nhịp dòng nước nhấp nhô. Lòng y ngứa ran. Cứ như vậy, họ trôi nổi đi mấy dặm.

Thân thể Thôi Ninh chợt cứng ngắc. Tay nàng nắm chặt cánh tay của Trương Hoán, móng tay đâm vào da thịt y, như thể nàng đi đường đêm gặp phải hổ dữ ăn thịt người.

Trương Hoán chột dạ, vội bơi về bờ sông, đoạn cười khan nói: "Có lẽ không sao nữa rồi!"

Y đỡ Thôi Ninh lên bờ. Hai người đều ướt sũng, nhếch nhác chẳng ra sao. Vừa lên bờ, nước kéo váy tụt xuống, khuôn ngực trắng như tuyết của Thôi Ninh lập tức lộ ra một mảng lớn."A!" Nàng kêu lớn, vội vàng kéo váy lên che phần ngực trần trụi. Ánh mắt nàng nôn nóng nhìn Trương Hoán, chỉ thấy y dường như không nhìn thấy gì, đang ngó nghiêng khắp nơi tìm kiếm thứ gì. Nàng thoáng yên tâm, lúc này mới phát hiện mình vẫn ôm hông của Trương Hoán. Nàng sợ hãi vội vã rụt tay lại. Trương Hoán cũng tựa như bị thiêu bỏng lập tức rút tay về từ trên vai Thôi Ninh.

Y gãi gáy, cười khà khà hai tiếng, muốn nói điều gì đó nhưng lại không tìm ra lời để nói. Không khí giữa hai người hết sức gượng gạo. Lúc này, một cơn gió lạnh thổi qua, Thôi Ninh lạnh cóng, toàn thân run lẩy bẩy.

Trương Hoán thấy nàng đi chân trần, thấp thoáng có vết máu rướm ra ở vòm bàn chân. Y chậm rãi ngồi xổm xuống, quay đầu cười gật đầu với nàng. Thôi Ninh hiểu ý của y...

Mặt nàng đỏ ửng, từ từ nằm sấp lên lưng y, ôm lấy chiếc cổ thô chắc của y. Trương Hoán cõng Thôi Ninh lên, chạy rất nhanh lên ngọn đồi.

"Bên kia có hang núi, chúng ta đến đó tránh gió lạnh!"

Trương Hoán cõng Thôi Ninh vừa chạy vừa cười nói: "Thôi tiểu thư, cô tin hay không? Nếu trong đó có hổ, ta chắc chắn sẽ quẳng cô vào trước!"

Thôi Ninh cười không trả lời. Nàng cảm nhận sự ấm áp tỏa ra từ thân thể y, bất giác tựa mặt lên tấm lưng nở nang của y, lòng chỉ hy vọng y sẽ mãi mãi cõng mình chạy tiếp như vậy.

...

Hang núi sâu không đến một trượng. Trong hang có tích tụ một lớp tàn hương dày. Vách hang cũng bị hun đến đen kịt. Xem ra, nơi này từng là nhà của một vị thần xui xẻo nào đó.

"Nghỉ một lát đi!"

Trương Hoán thấy Thôi Ninh lạnh cóng đễn nỗi sắc mặt tím bầm, toàn thân run rẩy không ngừng, liền ôm nhẹ lấy nàng.

Hai người ôm chặt nhau trong hang động. Từng luồng hơi nóng tỏa sang từ cơ thể của Trương Hoán. Thôi Ninh cảm thấy rất dễ chịu. Nàng lén nhìn y, thấy y đang nhìn mình với ánh mắt nóng bỏng. Lòng nàng cực kỳ bối rối, vội cúi xuống, "ban ngày ta nghe vợ của bằng hữu của ngươi gọi ngươi là Thập bát lang, ngươi có rất nhiều huynh đệ tỷ muội sao?"

"Thực ra ta là con vợ lẽ trong Trương gia ở Hà Đông. Phụ thân là Trưởng Sử Trương Nhược Quân của quận Phần Dương. Ta đứng thứ mười tám trong nhà, cho nên tên tục là Thập bát lang. Nếu Thôi tiểu thư muốn, cứ gọi ta là Trương thập bát!"

Nói đến Trương thập bát, Trương Hoán bỗng nhớ tới Lâm Bình Bình, không rõ nàng ở đất Thục sống có hạnh phúc không.

Thôi Ninh thấy Trương Hoán đột nhiên không nói chuyện nữa, nàng cũng lặng im.

"Lúc sáng làm cổ cô bị thương, ta thực sự áy náy."

"Không sao!"

...

"Trương công tử, ta đã hết lạnh rồi."

"Vậy thì tốt, ta ra ngoài xem xét." Trương Hoán cười đứng lên, đi ra bên ngoài.

Thân thể y vừa rời khỏi, Thôi Ninh liền cảm thấy một cơn lạnh lẽo thấu xương ập tới. Nàng nhìn bóng lưng rời xa của Trương Hoán, mím chặt môi, thân thể lạnh cóng run bần bật.

Tiếng bước chân của Trương Hoán dần rời xa, trong hang chỉ còn lại mình Thôi Ninh. Nàng vừa lạnh vừa sợ, lo lắng mong mỏi y trở về. Y chỉ đi một khắc ngắn ngủi, nhưng Thôi Ninh lại cảm thấy y đã đi cả ngàn năm rồi.

"Cô không sao chứ!"

Khuôn mặt Trương Hoán bỗng lộ ra ở cửa động, nở nụ cười xấu xa.

"Ta... không... sao!" Thôi Ninh cười gắng gượng, răng nàng va cầm cập vì lạnh.

"Còn không sao ư! Mặt cô đã biến thành quỷ mặt xanh rồi." Trương Hoán đi đến cạnh nàng, lại ôm nhẹ lấy nàng.

"Ngươi mới là quỷ mặt xanh!" Thôi Ninh lầu bầu, thân thể lại không khỏi dựa vào y.

...

"Cô ngủ một chốc đi! Ta gác đêm cho cô."

"Ừm!"

Thôi Ninh khẽ khép mắt. Qua chốc lát sau, nàng lại lén nhìn Trương Hoán, chỉ thấy y đang nằm trên vách đá nhắm mắt vờ ngủ. Con mắt y hé mở cũng đang lén nhìn mình. Thấy mình nhìn y, y lập tức ra vẻ đứng đắn, còn ngáy khò khò.

Thôi Ninh cười đấm y, "ngươi đừng giả vờ nữa."

"Hắc hắc!" Trương Hoán gãi gáy.

Xung quanh rất yên tĩnh, hai người đang nghĩ tâm sự riêng. Không ai nói chuyện. Thôi Ninh thấy y đeo một miếng ngọc trên cổ, liền tiện tay cầm lên ngắm nghía. Chỉ thấy bên trên miếng ngọc có khắc hai chữ 'Vãn Lan'. Đó hiển nhiên là tên của nữ nhân. Thôi Ninh ngập ngừng giây lát, đoạn cười gượng hỏi: "Đây có phải là vật đính ước của ngươi không?"

Trương Hoán lắc đầu, "đây là bùa hộ mệnh mà mẹ ta cho ta."

Lòng Thôi Ninh âm thầm nhẹ nhõm, thân thể nàng cảm thấy hết sức ấm áp. Cơn buồn ngủ ập tới, nàng bất giác ngủ say...

Hôm sau tỉnh giấc, bên ngoài ánh ban mai sáng lạn, ánh sáng đỏ chiếu rọi khắp trong hang. Thôi Ninh dụi dụi mắt. Không thấy Trương Hoán đâu. Áo ngoài của y đắp trên người nàng. Nàng trở mình ngồi dậy. Ánh sáng chói chang bên ngoài hang không ngừng châm nhói đôi mắt nàng.

Nàng đứng lên đi ra khỏi hang động, nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng của Trương Hoán."Trương công tử!" Thôi Ninh khẽ gọi. Hồi lâu sau vẫn không thấy y trả lời.

"Trương Hoán!" Nàng lại gọi, vẫn không có tiếng đáp lại.

"Chẳng lẽ y đã bỏ đi rồi sao?" Cảm giác mất mát sâu sắc bao phủ cõi lòng Thôi Ninh. Nàng ngây ngốc nhìn ánh bình minh, nước mắt bỗng ứa ra khóe mắt.

"Ha ha! Bắt được rồi!" Tiếng cười vang hả dạ của Trương Hoán chợt vọng lại từ bờ sông.

...

Crypto.com Exchange

Hồi (1-340)


<