Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Danh môn - Hồi 288

Danh môn
Trọn bộ 340 hồi
Hồi 288: Âm mưu thâm sâu của Trương Hoán
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-340)

" Thần không biết bệ hạ giá lâm. Xin bệ hạ thứ tội!"

Trương Hoán cười cười bảo: " Hôm nay trẫm thị sát Quân Khí Giám. Nhưng Quân Khí Giám cần vải trắng. Trẫm nhớ lần trước trong báo cáo của khanh có tồn kho vật ấy nên trẫm dẫn bọn họ đến xem một cái."

Trương Duyên Thưởng vỗ trán." Có! Có! Thần đưa bệ hạ đi."

Đại Đường có hai kho hàng quan trọng nhất. Một cái là Tả Tàng. Một cái là Thái Thương. Thái Thương chủ yếu là chứa đựng lương thực, nó nằm ở trong Ty Nông Tự. Mà Tả Tàng thì chủ yếu để trữ tiền là chính. Mặt khác các thứ như vàng ngọc, châu báu, tơ lụa đều chứa đựng ở Tả Tàng. Nó chiếm diện tích thật lớn, từ mấy trăm kho hàng tạo thành được canh phòng cực kỳ nghiêm ngặt.

Trương Hoán muốn tìm vải trắng là thứ hỗn tạp lẫn trong kho. Tả Tàng Thừa dẫn mọi người đi tới trước kho hàng lớn. Mở kho hàng ra, cùng với cánh cửa vang ầm ầm mở ra thì một mùi vị cũ kỹ bụi bặm ập vào mặt. Trương Duyên Thưởng nói áy náy: " Bệ hạ, ở chỗ này chứa rất nhiều thứ đều là do Túc Tông hoàng đế lưu lại, niên đại rất xa xưa, xin bệ hạ chớ trách!"

" Trẫm nhớ trong các thứ Quy Tư vương tiến cống lúc năm mới thì có một xấp vải trắng, bây giờ còn chứ?"

" Vâng! Thần đưa đi." Tả Tàng Thừa lên tiếng rồi mang theo Hoàng thượng cùng mấy trăm người đi vào kho hàng cực lớn.

Đây là kho hàng Đại Đường quốc gia nên trông thật hoành tráng. Đi sâu chừng ba trăm bộ, cao hai mươi mấy trượng, bên trong vật tư chồng chất như núi được phân loại, bày biện chỉnh tề dễ dàng cho việc ghi chép kiểm tra sổ sách. Đi ước hơn một trăm bộ, Tả Tàng Thừa dẫn mọi người đi tới chỗ để vải bông. Đều là để từng bọc từng bọc, một bọc có mười súc vải. Ước chừng hơn một trăm bọc, chủ yếu đến từ Đại Thực và vùng Tây Vực. Có cái là do mậu dịch, cũng có thứ là đồ tiến cống.

Trương Hoán cười cười liền nói với Đỗ Hoàn ở phía sau: " Đỗ tiên sinh, nhiều vải bông như vậy có thể đủ dùng?"

Đỗ Hoàn lại lắc đầu " Bệ hạ, là thần cũng không nói rõ ràng. Thần cần sợi bông và hỏa hoàn để dệt pha với nhau làm ra vải hỏa hoàn, mà không phải vải bông đã dệt."

" Cái này..." Trương Hoán có hơi gặp khó khăn. Đại Đường cũng không trồng bông thì bảo hắn làm thế nào mà kiếm ra sợi bông.

Đỗ Hoàn lại có vẻ như biết rõ Trương Hoán đang suy nghĩ điều gì, ông ta mỉm cười bảo: " Bệ hạ, thần ở tại Đại Thực nhiều năm, cũng đi qua Ai Cập và Bái Chiêm Đình. Thần phát hiện ở đó có vẻ như người ta cũng không quá quan tâm đến việc trồng đay mà đều là trồng bông, sản lượng rất lớn. Ngoài ra sự mềm mại và giữ ấm đem so với đay thì tốt hơn nhiều lắm, có thể giải quyết vấn đề quần áo mặc cho lượng lớn dân cư. Hơn nữa ở An Tây cũng có. Vì sao bệ hạ không cho dân chúng Trung Nguyên gieo trồng lượng lớn để tăng thêm thu nhập cho bọn họ?"

Bởi vì vùng Giang Hoài có sản lượng lương thực nếu so với vùng Trung Nguyên thì lớn hơn nhiều lắm, nguồn nước lại sung túc, không dễ dàng phát sinh tai hoạ. Cho nên Trương Hoán liền suy nghĩ tại vùng Giang Hoài chủ yếu trồng lương thực các loại, còn vùng Trung Nguyên thì đổi thành trồng đay. Nhưng hiện tại Đỗ Hoàn lại khuyên hắn trồng bông. Vừa suy nghĩ, Trương Hoán đột nhiên hiểu dụng ý thực sự của Đỗ Hoàn. Ông ta đâu có muốn vải bông gì đó để làm vải hỏa hoàn. Kỳ thật chính là ông ta đang khuyên mình phát triển gieo trồng cây bông.

Trương Hoán liếc mắt nhìn ông ta mà thản nhiên cười cười, Đỗ Hoàn biết Hoàng thượng nhìn ra dụng ý thực sự của mình thì ông ta vội vàng quỳ xuống, " Bệ hạ, xin tha tội cho thần đã không nói thật!"

" Sau này muốn khuyên trẫm điều gì thì cứ việc nói thẳng, không nên vòng vo tam quốc. Trẫm sẽ không trách khanh, cứ đứng lên đi!" Trương Hoán cũng không ghi tạc vào trong lòng việc Đỗ Hoàn không nói thật. Đối với loại vải bông quả thật là hắn có vài phần hứng thú, liền nói với Tả Tàng Thừa: " Lấy ra một xấp để trẫm nhìn một cái."

Tả Tàng Thừa lập tức tiến lên rút ra một bọc tương đối nhỏ, lấy ra nửa súc đưa cho Trương Hoán " Bệ hạ, đây là xấp vải năm ngoái mua bán với Đại Thực, xin bệ hạ xem qua."

Trương Hoán tiếp nhận xấp vải bông rồi nhẹ nhàng mở ra. Bề mặt nó trắng như tuyết lại mềm mại thoải mái, sờ vào cũng thấy hơn vải đay nhiều lắm. Lúc này, Tả Tàng Thừa lại lấy ra một đoạn vải rồi dâng lên hai tay. Không cần chạm tay vào, chỉ nhẹ nhàng thoáng nhìn là Trương Hoán liền cảm giác đoạn vải bông này so với vải bông vừa rồi có điểm khác nhau. Màu sắc hơi xám, không có cảm giác hoàn toàn trắng nõn. Hắn lại đưa tay sờ sờ thì đoạn vải bông này chạm vào tay thấy thô ráp, hoàn toàn đã không có sự mềm mại thoải mái như vừa rồi. Thậm chí ngay cả đem so với vải đay còn kém hơn.

Trương Hoán nhướng mày mà hỏi: " Đây là vải bông từ đâu?"

Tả Tàng Thừa vội vàng nói: " Hồi bẩm bệ hạ, đây là do Cao Xương quốc làm ra, xác thật thô ráp hơn rất nhiều."

" Khó trách Tây Vực có bông mấy trăm năm mà lại không vào được Trung Nguyên. Nếu là trẫm thì trẫm cũng tình nguyện mua vải đay." Trương Hoán lắc đầu, liền nói với Đỗ Hoàn: " Nếu như khanh có biện pháp có thể làm cho vải bông Đại Đường ta cũng giống như vải bông Đại Thực vừa rồi, vậy trẫm liền tiếp thu đề nghị của khanh. Ở Trung Nguyên mở rộng gieo trồng bông."

Đỗ Hoàn vội vàng thi lễ thật thấp " Bệ hạ, vải bông Đại Thực chủ yếu xuất xứ từ Ai Cập. Thần nguyện ngồi thuyền biển đi một chuyến tới Đại Thực, vì bệ hạ mời thợ thủ công dệt của Ai Cập đến Đại Đường truyền thụ tài nghệ."

" Khanh không thể đi, khanh đi nếu như bị Đại Thực lại bắt mất thì chẳng phải vũ khí bí mật của Đại Đường ta bị tiết lộ toàn bộ?" Trương Hoán khoát tay cười cười. Lúc này, hắn đột nhiên nghĩ tới một chuyện gì, rồi lại thấy không rõ lắm. Dường như là một việc rất quan trọng. Hắn ra sức suy tư chỉ chốc lát, nhưng vẫn không nhớ nổi rốt cuộc là chuyện gì.

Cuối cùng, hắn đành phải lắc đầu nói với mọi người: " Đi thôi! Hôm nay trẫm chậm trễ đã nhiều rồi, cần mau chóng quay trở về xử lý việc trong triều."

Mọi người cùng nhau theo hắn đi ra khỏi kho hàng. Dọc đường đi tới trước cổng của Thái Phủ Tự, Trương Hoán liền cười nói với Đỗ Hoàn: " Chuyện đi Ai Cập học kỹ thuật dệt thì trẫm sẽ phái người khác đi thực hiện. Tiên sinh chỉ để ý dốc lòng nghiên cứu vũ khí, tốt nhất cũng làm ra Hy Lạp hỏa của Đại Thực gì đó. Chúng ta sẽ lấy cái người khác biết làm tri thức của mình."

Đỗ Hoàn vội vàng xua tay " Bệ hạ, cách điều chế Hy Lạp hỏa của Đại Thực là bọn họ vất vả trăm đắng ngàn cay mới lấy từ Bái Chiêm Đình (Byzantine) về. Đó là cơ mật tối cao của bọn họ, cũng giống như cách điều chế Đại Đường lôi của chúng ta. Đại Thực nằm mơ cũng muốn có được, nhưng rồi lại khó có thể giành được."

" Hỏa dược!" Trong đầu Trương Hoán như tia chớp điện sáng ngời bỗng hiện lên hai chữ này. Đây là việc quan trọng mới vừa rồi hắn vẫn luôn không nhớ nổi. Đúng là Đại Thực khát vọng đối với hỏa dược. Lúc này, Trương Hoán lạnh lùng cười. Hắn đã đoán được mục tiêu thật sự của thám tử Hồi Hột, cái gì mà bị lộ tại Lạc Dương, cái gì mà thủ lĩnh đi Giang Hoài. Đây đều là kế lừa dối của bọn họ định lấy giả giấu thật, là muốn dẫn sự chú ý của mình về hướng đông. Nếu như bọn họ muốn có cách điều chế hỏa dược, trừ Trường An ra thì ở bên ngoài chỉ có một chỗ khác - Lũng Hữu.

Sau khi Trương Hoán đăng cơ, quận Kim Thành liền chính thức khôi phục nguyên danh là Lan Châu, sau đó liền trở thành Tiết độ phủ cho Trương Hoán ở. Tất cả các cơ quan chính vụ và một lượng lớn các xưởng binh khí đều tập trung ở đây, các thiết bị vũ khí và công tác chuyên môn nghiên cứu hỏa dược được đặt ở trong giáo trường thành Đông Nam, bên trong có một tòa nhà cao hai tầng có kết cấu bằng gỗ.

Tuy nhiên hiện giờ xưởng chế tạo vũ khí Lũng Hữu đã chuyển tới Trường An, xưởng Lũng Hữu chỉ còn lại một tòa nhà trống, cùng một vài dụng cụ thí nghiệm hỏa dược, ngay cả vệ binh cũng không có, cả xưởng thí nghiệm hỏa dược đều ở trong trạng thái bỏ hoang. Xung quanh có rất nhiều trẻ em rất thích chạy đến nơi này chơi, xem lại nơi thần bí mà trước kia canh phòng sâm nghiêm, không cho bất kỳ người lạ nào tiến vào.

Mấy ngày nay, trong xưởng thí nghiệm hỏa dược cũ luôn có vài tên người Đột Quyết lạ xuất hiện. Theo lời những người xung quanh, bọn họ là thương nhân Tây Vực, muốn mua mảnh đất này dùng làm kho hàng, vì muốn mua nơi này nên trước tiên muốn tới xem xét, cho nên những người Đột quyết này liền châm lửa đi vòng quanh quan sát xưởng thí nghiệm vô cùng cẩn thẩn, nơi nào có thể làm kho hàng chứa, nơi nào có thể làm đường thông vv...

Tất nhiên, những người Đột Quyết này chính là nhóm những quốc sư Hồi Hột Tô Nhĩ Mạn biến mất thần bí, sau khi tới Đại Đường liền lan truyền những bức tranh truy bắt Đồ Lan, mặc dù trong tranh nữ tử vẽ rất đẹp, so với hiện thực thì Đồ Lan lại hoàn toàn không giống. Tuy nhiên để cẩn thận, Tô Nhĩ Mạn để cho Đồ Lan cùng phần lớn nhóm người này tạm thời về nước tránh nạn, bản thân hắn thì lại biến mất tại c Ba Sơn đất Thục.

Bặt tin hơn một tháng, trên cửa thành cáo thị truy bắt đã bắt đầu ố vàng tróc ra, đợt tróc nã thám tử Hồi Hột đã trôi vào quá khứ, tuy nhiên Tô Nhĩ Mạn vẫn duy trì sự kiên nhẫn, mãi cho đến hơn hai tháng sau, hắn mới bắt đầu lo lắng nhiệm vụ thứ hai được giao, đó là đánh cắp phương pháp điều chế thuốc nổ của Đại Đường, hay còn gọi là Đại Đường theo cách gọi của người Đại Thực. Do Đại Thực khi gặp lửa Hy Lạp gặp tương vong quá lớn, bởi vậy khi đối diện với vũ khí bí mật của kẻ địch liền cảm thấy sợ hãi. Thêm vào đó trong cuộc chiến An Tây có một số binh lính Đại Thực trốn về đã đồn thổi khoa trương về sự khủng bố của Đại Đường lôi, điều này khiến cho Calipha càng thêm sợ hãi, sau đó liền đàm phán điều khoản với Hồi Hột. Điều kiện thứ nhất chính là muốn người Hồi Hột bất luận dùng cách nào cũng phải tìm được cách điều chế Đại Đường lôi.

*****

Hai canh giờ trước Tô Nhĩ Mạn đã đến Lan Châu, trước đó, hắn đã ra lệnh cho thủ hạ tại Lạc Dương, Giang Hoài bày bố nghi trận, thành công khiến cho Quốc An Ty của nước Đại Đường chú ý. Hiện tại hắn phải tìm được cách chế tạo Đại Đường lôi trong ba ngày tới.

" Sư tôn xin mời tới đây."

Đại đồ đệ của Tô Nhĩ Mạn A Đặc Lỗ Lão Viễn vung tay chỉ hướng cho sư phụ, những ngày này hắn luôn dẫn người đi thăm dò xưởng thí nghiệm hỏa dược, hắn muốn khoe thành quả thăm dò cho sư phó xem.

Tô Nhĩ Mạn mặc một bộ áo choàng đen, trên mặt cũng đeo một tấm lụa đen, khiến người khác không nhìn thấy nét mặt của hắn. Hắn cũng rất ít khi công khai xuất đầu lộ diện, phần lớn thời gian đều trốn trong xe ngựa, nghe thấy đồ đệ gọi hắn, hắn chậm rãi đi tới. Đây là một tòa nhà bằng gỗ thu nhỏ, khom người có thể đi vào. Tô Nhĩ Mạn chui vào trong phòng, chỉ thấy bên trong có một đống bừa bộn, khắp nơi đều là dấu vết lưu lại sau vụ nổ thí nghiệm.

" Sư tôn, ta tìm vài ngày cũng chỉ thấy trong gian phòng nhỏ này có dấu vết pháo Đại Đường."

A Đặc Lỗ và nói vừa giải thích với sư phó, trong ánh mắt của hắn toát ra một tia mong mỏi được ca ngợi.

A Đặc Lỗ là con trưởng của Lộc Vương, không giống với Đồ Lan Lược, hắn từ nhỏ đã bị đưa đến Đại Thực làm con tin. Nhưng lại không biết nguyên nhân thế nào, mười năm trước, hắn lại rơi vào tay Tô Nhĩ Mạn, cùng một đám vương tử, công chúa tiểu quốc Tây Vực đều trở thành đồ đệ của Tô Nhĩ Mạn. Tuy nhiên rất nhanh sau đó, trừ hắn ra, những vương tử công chúa kia đều bị đưa trở về Ba Cách Đạt.

Hắn lớn tuổi nhất, nên trở thành đại đồ đệ. Từ nhỏ hắn đã cảm thấy sư tôn là người thần bí, hành tung bất định, một năm khó mà gặp được hắn lấy một lần. Sư tôn cũng chưa bao giờ dạy hắn cái gì, thậm chí sư tôn có biết võ công hay không hắn cũng không biết, việc của sư tôn hắn hoàn toàn không biết gì cả. Mặc dù như thế nhưng A Đặc Lỗ vẫn vô cùng e ngại lão nhân hắn y này. Hắn có thể tập trung toàn bộ con tin tại Ba Cách Đạt trong tay, hắn đồng thời lại là một trong những nguyên lão cao nhất của Ma Ni giáo. Hiện tại lại trở thành quốc sư thân tín nhất của Hồi Hột.

A Đặc Lỗ từ sớm đã rất hiểu chuyện, hắn luôn có một cảm giác, thân phận cá nhân của sư tôn kỳ thật cũng không đơn giản.

Tô Nhĩ Mạn vào trong nhà liền tháo tấm lụa đen xuống, hiện ra khuôn mặt tái nhợt không có chút huyết sắc. Hắn nhẹ nhàng cẩn thận xem xét mọi thứ trong phòng này, trên tường gỗ đều có ghim mảnh sứ vỡ, hiển nhiên là bình sứ bị nổ sau đó văng ra. Hắn lại nhìn trên nóc nhà có một vệt đen, liền kéo chiếc bàn nhỏ bên cạnh tới, đứng phía trên tự tay lau sạch vết đen. A Đặc Lỗ đứng bên cạnh đột nhiên lặng lẽ thở ra, sư tôn tựa hồ không biết võ nghệ.

Tô Nhĩ Mạn lau một vệt đen, trong tay liền có chút bột màu đen, hắn vân vê chà sát một chút, rồi đặt trước mũi ngửi ngửi. Đây là bột than, nói cách khác trong cách điều chế pháo của Đại Đường có thành phần bột than.

Lúc này, hắn thấy trong phòng có một vết hình chữ " phiến" màu đen, không giống với vết tích hắn đã nhìn thấy, sau đó hắn bò xuống bàn, xoay người lau một chút vết tích ở góc tường. Vết tích màu đen này cũng có một chút bột phấn, hắn lại đặt lên mũi ngửi ngửi, lần này tựa hồ hắn ngửi được một hương vị quen thuộc, hắn nhíu mày lại cẩn thận ngửi lại, xác thực là mùi dầu hỏa. Tất nhiên, hắn có thể khẳng định vì hắn vô cùng quen thuộc với loại vật chất này.

" Chẳng lẽ pháo Đại Đường cùng Hi Tịch hỏa đều dùng uy lực của dầu hỏa hay sao?"

Đột nhiên, Tô Nhĩ Mạn lui về phía sau một bước, hắn chăm chú nhìn vào góc phòng, thấp giọng quát:

" Là ai! Đi ra!"

A Đặc Lỗ cũng sợ tới mức nhảy dựng lên, mạnh mẽ rút trường kiếm bên hông ra, sau đó liền thấy trong góc phòng có một tấm ván gỗ chậm rãi được đẩy ra, hiện ra một cái đầu đen bóng bẩy, ngay sau đó từ trong lỗ chó có hai đứa trẻ chui vào, một đứa tám tuổi, một đứa khoảng năm, sáu tuổi. Bọn chúng nhìn Tô Nhĩ Mạn nở nụ cười:

" Dọa các ngươi một chút a."

Một tiểu nam hài vỗ tay nở nụ cười.

" Giết bọn chúng."

A Đặc Lỗ xiết chặt chuôi kiếm, mắt lộ ra sát khí, hai tiểu hài tử này có thể chui vào đây ngay dưới mũi hắn, mà hắn lại không phát hiện ra, thực sự rất mất mặt.

" Không nên vọng động."

Tô Nhĩ Mạn trừng mắt liếc y một cái, hắn đột nhiên ngồi xổm xuống cười hiền lành hỏi hai đứa trẻ:

" Các người đều ở phụ cận đây sao?"

A Đặc Lỗ trong tim thoáng hoảng hốt, cho tới bây giờ hắn cũng không biết sư tôn lại có thể nói lưu loát tiếng Hán như vậy.

Hai đứa trẻ nhìn nhau, đồng loạt gật đầu, Tô Nhĩ Mạn lấy ra mười mấy đồng tiền đặt lên bàn, cười mị mị nói:

" Trả lời ta một vấn đề, ta sẽ cho các ngươi một đồng tiền, có bằng lòng hay không?"

Mười mấy đồng tiền bị Tô Nhĩ Mạn mài đến sáng loáng, hết sức mê người, hai tiểu nam hài đều nặng nề gật gật đầu.

" Ta hỏi các ngươi vấn đề thứ nhất, phụ thân hoặc thúc thúc hoặc hàng xóm của các ngươi trước kia có làm trong này hay không?"

" Có!" Tiểu nam hài thứ nhất nhấc tay.

" Cậu ta trước kia làm việc trong này, một ngày có thể nhận được hai xâu tiền."

" Nói rất hay, cậu ngươi rất có bản lĩnh."

Tô Nhĩ Mạn liền biến thành một đại thúc hòa ai dễ gần, hắn lấy ra một đồng tiền kín đáo đưa cho tiểu nam hài.

" Vậy cậu ngươi làm gì trong này?"

" Cậu chuyên vận chuyển gì đó."

Tiểu nam hài có chút uể oải.

" Khuân vác cũng rất tốt."

Tô Nhĩ Mạn lại cầm một đồng tiền đưa cho hắn, quay đầu lại hỏi đứa trẻ lớn hơn kia, nói:

" Ngươi thì sao? Ngươi có muốn kiếm chút tiền không?"

" Nhị lang, chúng ta đi thôi."

Nam hài lớn hơn một chút cảm thấy đại thúc này cười có chút cổ quái, hắn vội vàng kéo đồng bọn, hai đứa nhanh như chớp chạy đi, Tô Nhĩ Mạn theo dõi bóng lưng hắn, u ám nở nụ cười.

" Ngươi tối nay bắt người cậu khuân vác kia đến cho ta, thuận tiện làm thịt hai đứa nhãi kia luôn cho ta."

Buổi đêm, ánh trăng sáng tỏ bao trùm trên thành Lan Châu, phía bắc thành trong một tòa nhà, A Đặc Lỗ vội vã đi đến một gian phòng không đốt đèn, cung kính nói:

" Sư tôn, chúng ta đã thẩm vấn hắn."

" Vào đi."

A Đặc Lỗ vừa bước vào phòng, trong phòng rất tối, chỉ có một cửa sổ với ánh trăng chiếu vào, Tô Nhĩ Mạn nằm dưới ánh trăng, vừa suy nghĩ vừa nhìn ánh trăng màu bạc, áo bào màu đen, khuôn mặt trắng bệch, dường như hắn là một loại sinh vật hấp thụ nguyệt quang tinh hoa.

" Hắn có nói gì giá trị không?"

A Đặc Lỗ khom người nói:

" Hắn có vài chiếc xe ngựa bị quan phủ trưng dụng, phụ trách vận chuyển vật tư, hắn nói tất cả đều là thùng đựng hàng trong phủ Lũng Hữu, đại đa số đều đã vận chuyển đến Trường An. Còn có một phần nhỏ thì đang để trong kho hàng chính vụ ở phủ Lũng Hữu."

" Pháo Đại Đường rốt cuộc là cái gì?"

" Hắn cũng không biết, phòng vệ vô cùng nghiêm mật, bọn họ chỉ thỉnh thoảng nghe thấy có tiếng vang lớn cùng khói đen bốc lên, cái gì cũng không biết."

" Còn gì nữa? Chẳng lẽ muốn ta hỏi một câu, ngươi mới nói một câu sao?"

Tô Nhĩ Mạn chậm rãi quay đầu, ánh mắt lạnh như băng.

A Đặc Lỗ nội tâm run lên, hắn vội vàng nói:

" Tất cả công tượng đều bị dẫn tới Trường An, phủ chính vụ Lũng Hữu cũng đang thu thập vật phẩm, hai ngày nữa sẽ chuẩn bị chuyển đến Trường An."

Nói đến đây, A Đặc Lỗ vội bổ sung:

" Người này cũng nằm trong đoàn vận chuyển."

Trong phòng rất yên tĩnh, Tô Nhĩ Mạn lâm vào trầm tư, năm đó hắn lấy trộm bí mật Hi Tịch Hỏa, mang theo năm trăm người đến cuối cùng chỉ còn lại hai người trốn thoát. Hắn phải nhảy vào biển lớn mới có thể thoát thân, hắn biết rõ loại cơ mật này có ý nghĩa như thế nào với một quốc gia, bí mật của Đại Đường lôi một khi được đưa vào kinh thành, hắn sẽ không có bất cứ cơ hội nào nữa.

" Chúng ta phải đi bây giờ."

Tô Nhĩ Mạn không chút do dự quyết định.

Phủ chính vụ Lũng Hữu thực ra là một đám người của Trương Hoán bao gồm Hồ Dong, Đỗ Mai, Bùi Minh Viễn chủ quản các chính vụ địa phương ở Lũng Hữu, nguyên gọi là Lũng Hữu Quốc vụ viện. Từ sau khi Trương Hoán đăng cơ, nhóm người Hồ Dong đều vào kinh làm quan, tòa nhà này mấy năm trước vừa mới tu sửa sau đó liền quạnh quẽ, còn Lũng Hữu tiết độ phủ đã dời tới Thiện Châu Hoàng Hà, có diện tích quy mô kiến trúc hùng vĩ, không lâu trước đây Trương Hoán đã ra chỉ thị, ở đây nhanh chóng sẽ được sửa thành phân viện Lũng Hữu Quốc tử giám.

Hiện tại, phủ chính vụ đang trong thời kỳ giao tiếp, trong phủ vô cùng mất trật tự, các loại công văn từ mấy năm trước tích lũy lại chồng chất như núi, mỗi ngày có vài chục nhân viên phục trách phân loại các tư liệu, những thứ hữu dụng cho vào thùng đựng hàng, những thứ vô dùng liền thiêu hủy, công việc này đã tiến hành gần hai tháng, dần dần đã sắp kết thúc.

Thành Lan Châu khác so với Trường An, lúc này không có các cửa hàng chỉnh tề, càng không có tường rào quanh, khu cư dân cùng khu buôn bán ở chung một chỗ, có chút lộn xộn, trong đêm dài yên tĩnh, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy một số người đang bơi.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-340)


<