← Hồi 285 | Hồi 287 → |
Bạch Cư Dịch cũng thở dài, nhưng hắn lại nghĩ tới khí thế mới trong mấy tháng gần đây của Đại Đường thì tinh thần sau đó cũng phấn khởi hơn mà nói: " Nhưng Tân Hoàng lên ngôi, sửa quốc hiệu là Đại Trị, điều này cũng làm cho chúng ta thấy được Đại Đường có hy vọng. Mặc dù cháu còn trẻ, nhưng cũng nguyện sớm có ngày dốc sức vì nước."
Lý Bí gật đầu, lão lại ghi nhớ ba chữ Bạch Cư Dịch ở trong lòng. Lúc này, người làm mang lên rượu và thức ăn cho ông ta. Lý Bí liền rót một chén rượu, giơ chén lên cười nói: " Nào, ta mời cháu một chén, chúc cháu sớm có ngày đề tên bảng vàng."
Lúc này, bên cạnh đột nhiên có người cười bảo: " Với tài thơ tuyệt diệu của Bạch huynh thì ghi tên bảng vàng khỏi phải bàn."
Lý Bí cùng Bạch Cư Dịch đồng loạt quay đầu, chỉ thấy có một người sĩ tử trẻ tuổi ngồi bên cạnh bọn họ. Da hắn ngăm đen, ánh mắt lấp lánh hoạt bát. Thấy mình thu hút được sự chú ý của Lý Bí cùng Bạch Cư Dịch, hắn liền đem rượu và thức ăn tới mà cười nói: " Tại hạ là Liễu Tông Nguyên, chính gốc Trường An. Một mình uống rượu nhàm chán, hai vị có thể đồng ý cho uống rượu cùng."
Bạch Cư Dịch thấy hắn cũng cực kỳ trẻ tuổi, có vẻ vẫn còn hơi nhỏ hơn so với mình thì trong lòng không khỏi thấy thiện cảm hơn nên cũng vội vàng ôm quyền đáp: " Tại hạ là Bạch Cư Dịch ở Tân Trịnh, mới tới Trường An. Mời Liễu huynh chỉ giáo nhiều hơn."
" Thì ra Bạch huynh mới tới Trường An, vậy có thể đến Nhạn Tháp, xem ghi tên ở Nhạn Tháp chăng? Có thể tới Khúc Giang, bình phẩm đồ uống Khúc Giang? Trong những dấu vết nổi tiếng Trường An, Bạch huynh có thể chiêm ngưỡng 《 Tương tiến tửu 》của Lý Thái Bạch? Có thể say bét nhè nằm ở chợ đông như Hạ Tri Chương?"
Liễu Tông Nguyên nói chuyện làm Bạch Cư Dịch vui vẻ ngưỡng mộ, hắn thở dài một hơi mà nói: " Ta chưa từng đi qua nơi nào."
" Vậy có gì khó khăn. Ta đưa Bạch huynh đi là được." Liễu Tông Nguyên cởi mở cười một tiếng lại giơ chén rượu lên nói: " Uống xong chén này chúng ta sẽ đi được chứ?"
" Vậy thì đa tạ Liễu huynh." Bạch Cư Dịch uống rượu trong chén một hơi cạn sạch rồi lấy ra hơn mười văn tiền đặt lên bàn. Đơn giản thu dọn đồ, chắp tay chào Lý Bí liền cáo từ đi.
Lý Bí nhìn theo bọn họ hừng hực khí thế mà biến mất rồi âm thầm gật đầu. Đại Đường nhân tài xuất hiện lớp lớp. Bệ hạ may mắn rồi!
Ông ta lại uống vài chén rượu rồi cũng lập tức rời đi.
Trương Hoán lên ngôi đã đã hơn hai tháng. Thời gian hai tháng có lẽ chỉ là một cái chớp mắt trong đời người. Nhưng Trương Hoán lại cần hai tháng này để làm cuộc sống dần dần trở về chỗ cũ. Đây là hai tháng bước ngoặt của đời hắn. Là hai tháng mở đầu Đại Trị của hắn.
Thời gian hai tháng khiến cho hắn dần dần quen với cuộc sống đế vương. Vai trò của hắn cũng đã từ quản gia quản lý trăm sự trở thành chủ nhân chỉ hỏi những việc lớn. Mặc dù như thế, diện tích lãnh thổ Đại Đường mở mang, thực lực của một nước mới từ từ khôi phục nên việc lớn các loại phát sinh mỗi ngày vẫn cứ là tầng tầng lớp lớp khiến cho sức lực hắn tiều tụy. Nhưng có một việc lại làm hắn vô cùng vui mừng. Tháng trước hắn ban xuống Cảm Hóa chiếu. Đối với tất cả lưu dân bởi vì quân phiệt hỗn chiến mà bị buộc lên núi làm phỉ hoặc xuống nước làm khấu đều thực hành đại xá. Chuyện cũ sẽ bỏ qua, đinh nam đều được nhận ruộng. Hiệu quả vô cùng lý tưởng. Vẻn vẹn khu Giang Hoài có năm mươi bảy bọn giặc liền quy hàng năm mươi lăm đám. Cùng cha mẹ vợ con bọn họ thì lại có hơn hai mươi vạn người. Trị an chuyển biến tốt nên lòng người ổn định. Đây là sự bắt đầu đáng hài lòng để hắn có bước cải cách sáng tạo tiếp theo.
Có điều làm cho Trương Hoán vẫn luôn lo âu chính là hai tháng trước xuất hiện thám báo người Hồi Hột. Mặc dù đã mấy lần phát động điều tra quy mô lớn, nhưng những người này liền giống như bốc hơi khỏi cuộc sống, bặt vô âm tín luôn. Trương Hoán cũng biết kỳ thật bọn họ vẫn còn trốn ở nơi nào đó của Đại Đường, hệt như một con nhện độc co lại chui vào khe hở chờ cơ hội tới. Những người này đã thành một khối tâm bệnh của hắn. Vẫn luôn lơ lửng ở sâu trong nội tâm của hắn. Vì điều này hắn liên tiếp hai lần mở rộng Quốc An Ty, đồng thời thăng cấp cho nó là Quốc An Thự, ngang hàng cùng Giám Sát Thất, là viện thứ năm của Ngự Sử Đài, chính thức liệt vào thự nha của triều đình.
Giờ phút này, Trương Hoán đang cẩn thận xem báo cáo điều tra mới nhất của Thôi Liên Tinh từ Lạc Dương đưa tới. Trải qua hai tháng cẩn thận điều tra, Thôi Liên Tinh dần dần phát hiện ra manh mối. Hắn đã tra ra kẻ chủ mưu phía sau án ám sát Trương phủ rất có thể có liên quan cùng một người quốc sư Hồi Hột mới xuất hiện. Mà người quốc sư có điểm tựa ở Ba Tư. Nói cách khác, sự kiện này không chỉ đề cập đến Hồi Hột, có lẽ còn có thể lôi cả Đại Thực vào.
" Thần tại Lạc Dương bắt được hai tên nghi phạm, theo bọn họ thông báo, tất cả người của bọn họ đã chia thành tốp nhỏ, lấy buôn bán làm bình phong phân bố ở các nơi Đại Đường. Hơn nữa bọn họ tổ chức nghiêm mật, đều là liên lạc một tuyến, thủ lĩnh bọn họ có thể đã đi vùng Giang Hoài. Thần đã phái thủ hạ đắc lực đi Dương Châu điều tra. Nếu có đầu mối, thần sẽ tự mình tới Dương Châu."
Thôi Liên Tinh hiện tại đang ở Lạc Dương. Lạc Dương Thị Thự phát hiện hai tên thương nhân Đột Quyết từ Thạch quốc tới lại giả mạo văn điệp thông quan nên đã giữ hai người này. Qua điều tra, hai người bọn họ thật sự là thám tử Hồi Hột, chỉ là thân phận thấp kém nên không có nhiều tin tức có giá trị.
Trương Hoán đặt báo cáo xuống, mặc dù hắn không ở tại hiện trường, nhưng hắn có lẽ mơ hồ cảm giác được trong đó có gì đó sơ hở. Hơn một lần hình ảnh võ sĩ Hồi Hột tự sát để lại cho hắn ấn tượng khắc sâu. Nếu như tự sát là bọn hắn cần phải huấn luyện, còn hai người Hồi Hột sau khi bị Lạc Dương Thị Thự bắt tại sao không tự sát? Lại còn khai ra thủ lĩnh bọn họ có thể ở tại Giang Hoài. Hai kẻ đó và người bị bắt lúc trước có biểu hiện khác nhau một trời một vực. Mà nếu như là sé cho kĩ càng thì cái này có hơi không hợp so với thủ lĩnh bọn họ vẫn luôn có tác phong xảo quyệt cẩn thận. Đương nhiên còn có một khả năng chính là thủ lĩnh bọn họ cũng không biết thám tử Hồi Hột bị bắt lần trước sau khi thông báo tin tức lại tự sát.
Chẳng lẽ đây là kế giương đông kích tây của bọn hắn sao? Trương Hoán cảm giác được chuyện có vẻ không đơn giản như vậy. Hắn có loại dự cảm, người Hồi Hột có thể lại muốn hành động.
Hắn lập tức lấy ra một tờ giấy trắng, nhanh chóng viết một bản thủ dụ. Lúc này, An Trung Thuận đi lên phía trước rồi nói: " Bệ hạ, bên phía Quân Khí Giám đã truyền đến tin tức, đều chuẩn bị tốt." " Trẫm sẽ tới đó!" Trương Hoán đợi cho nét mực trên tờ thủ dụ khô đi liền giao cho An Trung Thuận rồi căn dặn: " Ngươi lập tức đi một chuyến tới Quốc An Thự, bảo bọn họ gửi thủ dụ này tới Lạc Dương."
An Trung Thuận vội vã chạy đi, Trương Hoán cũng lên đường đi tới Quân Khí Giám.
Vệ Úy Tự, Thái Phó Tự, Quân Khí Giám đều là cơ quan trông coi quân sự và binh khí của Đại Đường, toàn bộ ở trong Hoàng Thành. Trong đó Vệ Úy Tự chủ yếu phụ trách bảo quản và điều hành quân giới nên có kho hàng dự trữ vũ khí lớn; mà Thái Phó Tự nắm giữ nuôi ngựa, xe kéo. Chủ yếu là phụ trách nuôi thả cùng quản lý chiến mã; Quân Khí Giám chính là trung tâm nghiên cứu phát triển các loại vũ khí tiên tiến của Đại Đường. Mạch Đao, hoành đao, minh quang giáp, nỏ tiễn Đại Đường. v.. v... Đều là nghiên cứu phát triển và chế tạo ở chỗ này. Nhưng sau năm Khánh Trì thứ mười lăm, tài chính dần dần căng thẳng. Để cắt giảm chi tiêu, Bùi Tuấn liền cắt xén hơn một nửa thợ lành nghề chế tạo vũ khí, làm cho rất nhiều thợ lành nghề ưu tú nhất bị các thế gia tranh nhau mời. Trong đó Lũng Hữu với điều kiện hậu đãi nhất thì gần như hơn một nửa thợ khéo đã đi Lũng Hữu.
Sau khi Trương Hoán lên ngôi, Quân Khí Giám vẫn luôn chịu cảnh vắng vẻ bắt đầu được triều đình coi trọng, triều đình triệu hồi thợ thủ công làm vũ khí ở rải rác các nơi trong cả nước tập trung về Trường An. Đồng thời bỏ ra số tiền lớn để nghiên cứu phát triển vũ khí, vì khả năng có thể phát sinh chiến tranh mà nổi trống phất cờ tiến hành chuẩn bị.
Vốn Quân Khí Giám có địa vị khá thấp, Quân Khí Giám Lệnh chỉ là hàm chánh tứ phẩm. So với người đứng đầu các Tự Giám khác thì thấp hơn nửa cấp. Nhưng hiện tại đã được Trương Hoán thăng lên tam phẩm. Quân Khí Giám Lệnh đương nhiệm là Phòng Tông Yển trong sự kiện Sở Hành Thủy từng bị bãi miễn chức Thái Phủ Tự Khanh. Một tháng trước ông ta được dùng lại.
Dưới Quân Khí Giám trước mắt chia làm hai phường tả hữu. Tả phường phụ trách nghiên cứu chế tạo binh khí; mà hữu phường thì phụ trách việc các loại khí cụ, như là cờ xí, lều trướng, các đồ lặt vặt. v.. v... đồng thời cũng quản nguyên kho vật liệu khố và kho da.
Vốn là trong tả phường có ba thự là binh khí, giáp phường, quân giới. Hiện tại lại mới thiết lập thêm Hỏa Khí thự chuyên môn phụ trách nghiên cứu phát triển hỏa dược, một tháng trước mới đưa từ Lũng Hữu đến.
← Hồi 285 | Hồi 287 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác