Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Danh môn - Hồi 241

Danh môn
Trọn bộ 340 hồi
Hồi 241: Thế cục mơ hồ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-340)

Bùi Minh Khải cùng Bùi Minh Diệu thấy phụ thân tức giận thì sợ đến đều quỳ xuống, Bùi Minh Khải rơi lệ nói: " Con bất hiếu, làm phụ thân thất vọng rồi."

Bùi Minh Diệu cũng dập đầu, xấu hổ nhận lỗi: " Con cũng không bao giờ dám thế nữa."

Bùi Tuấn ngắm nhìn thật lâu hai con trai, một lúc lâu sau lão mới thở dài một hơi mà nói: " Các con cho là ta cũng không suy nghĩ hộ các con sao? Ta chưa bao giờ đưa ra trong tộc việc lập người kế thừa Gia chủ khác, chính là muốn để cơ hội cho các huynh đệ các con. Cho tới nay ta luôn quan sát các con. Từ một việc nhỏ chỉ cần các con có một chút sở trường thì ta đều sẽ ghi nhớ trong lòng. Nhưng các con lại vì tranh luận lần này mà huynh đệ trở mặt, thật sự là khiến ta vô cùng đau đớn!"

Nói đến đây, một cơn giận xông lên ngực Bùi Tuấn, lão liên tục ho dữ dội không ngừng làm hai người đều sợ liễn mỗi người một bên nhẹ đấm lưng cho cha.

" Phụ thân, chúng con biết sai rồi." Bùi Minh Khải lại một lần nữa nhận lỗi với phụ thân.

Bùi Minh Diệu cũng quỳ xuống, hướng đại ca dập đầu một cái " Đại ca, đệ nhận lỗi với ca."

" Nhị đệ mau mau xin đứng lên!" Bùi Minh Khải vội vàng đem đỡ đệ đệ lên, thành khẩn nói với hắn: " Đại ca cũng có sai, thật sự không nên trước mặt phụ thân nói xấu đệ."

" Tốt lắm, các con!" Bùi Tuấn thấy hai huynh đệ bọn họ hòa hảo, trong lòng thập phần trấn an, tức giận cũng liền tiêu tan. Lão khoát tay mà nói: " Lần này coi như xong, cha sẽ tiếp tục quan sát các con. Hy vọng các con sẽ tỏ rõ bản lãnh thật sự để chứng minh cho ta xem."

" Vâng!" Hai người thi lễ liền muốn lui ra, Bùi Tuấn lại gọi Bùi Minh Diệu ở lại " Bột Hải Quốc đối với Bùi gia chúng ta hoàn toàn cực kỳ trọng yếu. Con hãy đi kết giao thật tốt cùng Đại Tung. Ta nghe nói Bột Hải Quốc vương tuổi tác đã cao, mấy con trai tranh nhau vương vị đấu đá đến bể đầu chảy máu. Con đi ám chỉ Đại Tung, Đại Đường chúng ta có lẽ sẽ ủng hộ hắn đăng vị. Mặt khác lại nói cho hắn, ta sẽ lập tức xuất binh Bột Hải để trợ giúp bọn họ chống đở người Khiết Đan xâm lấn."

Dứt lời, lão nhanh chóng viết hai đạo thủ lệnh, niêm phong rồi giao cho một người thị vệ kèm căn dặn: " Đem tin này lập tức phát gấp cho Lưu Phanh, lệnh hắn lập tức chỉ huy Bình Lô Quân tiến quân Bột Hải. Mặt khác lệnh cho Đoạn Luyện Đạt bắc thượng, chú ý đề phòng người Hồ cùng người Khiết Đan cấu kết."

Một cơn phong ba do sứ giả Bột Hải Quốc xin giúp đỡ gây nên cứ như vậy lặng yên không tiếng động mà được dẹp lại. Còn việc Bùi gia xuất binh Bột Hải Quốc lại càng là cơ mật, trừ cha con Bùi gia cùng Đại Tung ra thì bên ngoài không một người nào biết.

Nhưng chân tướng rất nhiều chuyện thường thường là bị tấm màn đen dày cộm che dấu. Người bình thường thị lực có hạn nên vào lúc quyết sách là hoàn toàn không nhìn thấy, cũng không nghĩ ra. Phải luôn chờ tới hậu quả đã xảy ra thì người quyết sách ban đầu mới có thể đột nhiên hoảng sợ có cảm giác quyết sách của mình đã sai lầm.

Đêm trừ tịch, khi cả Trường An đều đắm chìm trong niềm vui cả nhà đoàn tụ thì, vài tên thám báo quân Tây Lương quần áo lam lũ, hình dung tiều tụy lặn lội vạn dặm rốt cục đã đến thành Trường An.

Hai tên thám báo được thân binh của Trương Hoán dẫn tới thư phòng. Bên trong thư phòng, Trương Hoán đang xuất thần nhìn chăm chú một cái bản đồ U Yến trước mắt. Hắn vừa mới đang cùng cả nhà hưởng thụ niềm vui đoàn viên thì một người chợt tới báo tin đã làm cắt đứt tiệc rượu của hắn

" Khởi bẩm đô đốc, bọn họ đã đến." Từ ngoài cửa truyền đến tiếng của thân binh bẩm báo.

" Cho bọn họ vào!"

Chỉ chốc lát, hai tên thám báo được dẫn đi vào, bọn họ tiến lên hướng Trương Hoán quì một gối chào theo nghi thức quân đội " Tham kiến đô đốc!"

Những thám báo này là người mà trên đường từ An Tây trở về Trương Hoán đã phái đi giám thị Thác Bạt Thiên Lý. Bọn họ di chuyển mấy tháng, có được tin tức mới nhất liền chạy về Trường An. Trương Hoán thấy hình dung bọn họ tiều tụy, gương mặt gầy gò thì biết bọn họ đi đường hết sức gian nan liền an ủi: " Các ngươi đi suốt khổ cực, đợi lát nữa ta sẽ có trọng thưởng."

" Tạ ơn đô đốc!" Một người Giáo úy trong đó lại thi lễ rồi nói: " Chúng thuộc hạ ở vùng lân cận hồ Câu Luân tại Vọng Kiến Hà phát hiện hành tung cánh quân của Thác Bạt Thiên Lý. Bọn họ có trên năm vạn kỵ binh, một mạch nhằm hướng đông bỏ chạy. Cuối cùng bọn họ vào địa giớiTùng Mạc đô đốc phủ, tựa hồ đáp ứng điều kiện gì đó của người Khiết Đan, vì vậy người Khiết Đan lưu bọn họ lại. Sau đó người Khiết Đan liền đột nhiên tấn công qui mô Bột Hải Quốc."

" Tiến công Bột Hải Quốc?" Trương Hoán rất kinh ngạc, hiện tại đang là mùa rét đậm, Khiết Đan lại ở vùng đất phương bắc lạnh khủng khiếp, sao vào lúc này lại phát động chiến sự. Đây chẳng lẽ có liên quan cùng Thác Bạt Thiên Lý sao?

Lúc này, Giáo úy thám báo lại lấy ra từ trong ngực một xấp bản vẽ mà nói: " Người Khiết Đan phòng bị nghiêm mật, chúng thuộc hạ không thể xâm nhập để tìm kiếm cơ mật quân sự nào, liền vẽ bản đồ sông ngòi đường xá khu vực do người Khiết Đan khống chế, nay đặc biệt dâng cho đô đốc!"

" Khổ cực các ngươi!" Trương Hoán gật đầu khen ngợi rồi lập tức hạ lệnh cho thân binh: " Dẫn bọn họ đi, cho nghỉ ngơi thật tốt, ăn thật ngon một trận. Lại thưởng cho mỗi người năm trăm quan tiền."

" Tạ đô đốc ban cho!" Hai người thám báo thi lễ liền theo thân binh đi xuống. Trương Hoán mở bản đồ của bọn họ, mặc dù nét vẽ tương đối thô ráp, nhưng đường núi con sông, thành trì nông thôn các loại linh tinh đều đánh dấu rõ ràng. Còn nơi dừng chân của Thác Bạt Thiên Lý cũng có thể tìm được trên bản đồ.

Trương Hoán chắp tay đằng sau chậm rãi bước đi thong thả ở trong phòng. Hắn suy nghĩ về tin tức đột ngột này. Từ lẽ thường phán đoán, đúng là bởi vì đạo quân của Thác Bạt Thiên Lý đến thêm khiến cho thực lực Khiết Đan tăng nhiều. Vì vậy bọn họ mới dám giữa trời đông không e dè tiến công Bột Hải Quốc.

Mà sau khi Thác Bạt Thiên Lý thất bại trong tranh đoạt hãn vị cùng Trung Trinh Khả Hãn, hắn chạy trốn tới Đông Phương có lẽ thật sự là vì tìm một mảnh cơ nghiệp. Bột Hải Quốc giàu có và đông đúc cùng phồn vinh thật sự là một miếng thịt béo làm hắn thèm thuồng. Đã như vầy Thác Bạt Thiên Lý hẳn là sẽ trở thành chủ lực tiến công Bột Hải mới đúng. Vì sao lại đem đại doanh đóng quân tại phía nam Khiết Đan, lần khân không tham gia tiến công?

Trương Hoán rốt cuộc có một loại trực giác mơ hồ, chuyện có lẽ cũng không đơn giản như vậy. Từ sự hiểu rõ của hắn đối với Thác Bạt Thiên Lý mà xét, người này cho dù làm cái gì thì cuối cùng cũng luôn chú ý đến lợi ích bản thân. Hơn nữa người Khiết Đan cũng không có ngu như vậy, tự hao phí nhân lực đánh hạ Bột Hải rồi lại tặng cho hắn. Chẳng lẽ Thác Bạt Thiên Lý cũng không phải vì Bột Hải Quốc. Mà là có ý đồ khác? Nếu như là như vậy, mục đích của hắn sẽ ở nơi nào? Liên tiếp nghi vấn nảy sinh trong đầu Trương Hoán. Đột nhiên, hắn giống như nghĩ tới điều gì bèn bước nhanh đi tới trước bàn coi bản đồ U Yến. Đây là bản đồ vẽ chính thức, đường núi con sông so sánh với bản của thám báo kia thì rõ ràng tiêu chuẩn hơn. Nhưng bản đồ này là từ thời kỳ Khai Nguyên để lại, tương đối xa xưa. Các địa điểm thôn xóm cùng nơi người Khiết Đan tụ cư hiện tại đều đã khác nhau rất lớn. Đặt cả hai tấm bản đồ ở chung một chỗ, Trương Hoán liền nhanh chóng tìm được trên bản đồ chính thức chỗ Thác Bạt Thiên Lý trú doanh. Hắn không phải ở nhờ ngay kinh thành, nơi trú doanh lại chỉ cách Bình Lô Tiết Độ phủ không đến hai trăm dặm.

Khiết Đan, Bột Hải, Đại Đường Bình Lô Tiết Độ phủ, Đại Đường An Đông Đô Hộ Phủ, cả bốn nơi này có kết cấu như hình chữ (số 4 - 四). Khiết Đan cùng Bột Hải ở phía trên, Bình Lô Tiết Độ phủ cùng An Đông Đô Hộ Phủ tại phía dưới. Trước mắt quân Hà Bắc của Bùi gia đóng tại Bình Lô Tiết Độ phủ cùng An Đông Đô Hộ Phủ tổng cộng có hơn bốn vạn người.

Trương Hoán đột nhiên đứng lên, hắn nghĩ tới một loại khả năng. Mục đích thực sự của Thác Bạt Thiên Lý vẫn là Đại Đường. Còn Khiết Đan thì tiến công Bột Hải Quốc là để dụ rắn ra khỏi hang, điều quân Đường tới Bột Hải Quốc.

A! Trương Hoán cố gắng khiến mình tỉnh táo lại. Chuyện này sự tình quan trọng, không có chứng cớ xác thực thì không thể ra quyết định bừa.

Lúc này, bên ngoài truyền đến những tiếng bước chân dồn dập, chỉ nghe giọng của Lý Phiên Vân hỏi ở ngoài cửa: " Ta có thể vào được không?"

" Vào đi!" Trương Hoán tạm thời liền để việc này sang một bên. Từ tiếng bước chân của Lý Phiên Vân liền có thể nhận ra, nhất định là đã xảy ra chuyện lớn.

Cửa mở ra, Lý Phiên Vân vội vã đi vào, nàng vội la lên với Trương Hoán: " Nhị đệ, Thôi Khánh Công đại bại tại Ung Khâu "

" Đừng nóng vội, ngồi xuống rồi từ từ nói."

Trương Hoán mời Lý Phiên Vân ngồi xuống, lại rót một chén nước cho nàng " Cố gắng nói cặn kẽ một tí, cuối cùng là bại như thế nào?"

Lý Phiên Vân uống một hớp nước rồi trả lời: " Ba ngày trước Vi Đức Khánh cùng Thôi Khánh Công ký kết hiệp nghị ngưng chiến tân niên, giao hẹn ngừng chiến mười ngày. Nhưng đêm hôm qua Vi Đức Khánh bỗng xuất kỳ binh hỏa thiêu đại doanh Thôi Khánh Công. Thôi Khánh Công trở tay không kịp, dẫn binh rút chạy lại lọt vào phục kích của chủ lực Vi Đức Khánh, đại quân từ đó tan tác."

" Tên Vi Đức Khánh này thích dùng kỳ binh. Năm đó hắn chỉ dẫn hai nghìn người liền muốn phục kích mấy vạn chủ lực của ta, không nghĩ tới lại lặp lại trò cũ, lần này lại thành công." Trương Hoán lạnh lùng cười cười, liền lại hỏi: " Có biết Thôi Khánh Công còn bao nhiêu tàn quân không?"

Lý Phiên Vân lấy ra một tờ thư chim câu đưa cho Trương Hoán mà nói: " Hôm nay chỉ là báo nhanh, số liệu cụ thể còn không có. Nhưng cũng nghe nói Thôi Khánh Công tử thương hơn phân nửa, hơn nữa còn có người đầu hàng và bỏ trốn. Ta nghĩ nhiều nhất cũng chỉ còn hai, ba vạn tàn binh"

Trương Hoán nhìn lướt qua thư chim câu liền nói: " Thôi Khánh Công chạy trốn về hướng đông, chắc là đi Bành quận. Ở đây cánh quân của Mã Đại Duy còn có hơn bốn vạn người." Nói đến đây, Trương Hoán lại nghĩ tới một chuyện " Đúng rồi, còn Mã Tư Nghi kia có tin tức gì không?"

Lý Phiên Vân lắc đầu " Tạm thời còn chưa, hẳn là hắn vẫn còn trên đường, không thể có tin nhanh như vậy."

Trương Hoán chắp tay đằng sau đi vài bước, hiện tại mấu chốt là Thôi Khánh Công vẫn còn còn bao nhiêu tàn binh cùng với thái độ của Mã Đại Duy. Nếu như Mã Đại Duy kiên quyết một chút mà giết chết Thôi Khánh Công ngay tại chỗ, như vậy chiến dịch coi như kết thúc. Còn nếu quả Thôi Khánh Công cũng còn không ít tàn binh, Mã Đại Duy lại mềm yếu một chút thì như vậy cuộc chiến Trung Nguyên sẽ còn phải đánh. Từ hai kiện sự Mã Đại Duy chủ động đưa lương thực cho Thôi Khánh Công cùng với hắn phục tòng điều khiển đi Bành quận mà xét thì phỏng đoán là cái sau có thể tính là sẽ lớn hơn.

Nghĩ vậy, Trương Hoán lập tức viết một đạo quân lệnh, đưa cho thân binh rồi dặn: " Lập tức phát đến Quảng Lăng cho Lận Cửu Hàn."

" Tốt lắm, báo tin xong thì ta cũng phải về." Lý Phiên Vân cười cười đứng lên chuẩn bị rời đi. Trương Hoán đột nhiên nhớ ra việc mới vừa rồi liền nói với Lý Phiên Vân: " Vẫn còn có một việc muốn thỉnh cầu tỷ đi làm."

Lý Phiên Vân lắc đầu bảo: " Ta là thuộc hạ của ngươi, có chuyện gì thì ngươi cứ việc căn dặn."

" Tỷ là Đại tỷ của ta, tóm lại đừng có khách khí." Trương Hoán cười cười, liền căn dặn nàng: " Tỷ giúp ta đi thăm dò xem gần đây liệu có sứ giả Bột Hải Quốc vào kinh hay không. Hoặc là phương bắc có mật sứ tìm đến Bùi Tuấn, chuyện này quan trọng nên nhất thiết không thể khinh thường!"

" Bột Hải Quốc?" Lý Phiên Vân không hiểu Trương Hoán tại sao lại nghĩ tới nơi xa xôi như vậy, nhưng nàng không hỏi gì nhiều, chỉ thi lễ rồi xoay người liền đi.

Hôm nay mặc dù là giao thừa, nhưng trong lòng Trương Hoán lại có phần không bình tĩnh. Chiến dịch Trung Nguyên thì Vi Đức Khánh vẫn còn có thế mạnh như vậy, xuất hiện Vi gia đoạt quyền cũng không có giống như hắn muốn. Vô cùng có khả năng Thôi Khánh Công liền tiêu vong từ đây để Vi Đức Khánh chiếm lấy rồi quật khởi mạnh mẽ tại Trung Nguyên. Nhưng Vi Ngạc sẽ buông tha cho hắn sao? Hắn phái con mình đến Trần Lưu làm Thứ Sử, người sáng suốt đều nhìn ra được là hắn tuyệt không tin Vi Đức Khánh. Trong lòng Vi Đức Khánh cũng tương tự biết rõ ràng, từ đây có thể thấy được Vi gia tất có một phen nội đấu.

Đối với Vi gia Trương Hoán cũng không để tâm, hắn quan tâm chính là Bùi Tuấn. Bùi Tuấn không chỉ có thực lực hùng hậu, hơn nữa thế lực ở trong triều thật lớn. Đây mới là chướng ngại vật lớn nhất trên đường hắn đi tới. Hiện tại U Yến xuất hiện biến động khác thường, cái này đối với Bùi Tuấn sẽ có bao nhiêu ảnh hưởng đây? Trương Hoán nhất thời vẫn còn nhìn không ra.

Hắn từ từ đi tới phía trước cửa sổ, nhìn sương dày đặc trong trời đêm tĩnh lặng. Lúc hoàng hôn mơ hồ truyền đến tiếng cười vui của mọi người trong nhà. Trong lòng Trương Hoán cũng trở nên ấm áp. Hắn lập tức đi tới trước cây nến, thổi tắt nó rồi xoay người nhằm hướng đại sảnh đường đi tới. Hắn đem tất cả ưu phiền cùng đam mê, rối loạn nhét vào trong thư phòng hắc ám.

Tại Vi phủ lại đột nhiên xuất hiện một cơn hỗn loạn. Ngay tại tối ngày hôm qua trong Vi phủ xuất hiện một án giết người, mà người bị giết không ngờ là mẹ của Vi Đức Khánh. Đến buổi sáng mới có người phát hiện bà chết ở trên giường, hung thủ thập phần tàn nhẫn lại còn cắt đầu của bà đi.

Đây không nghi ngờ là một chuyện lớn cực kỳ nghiêm trọng, Vi Ngạc giận dữ hạ lệnh lục soát truy tìm hung thủ. Hung thủ không ngờ có thể lọt qua hộ vệ nghiêm mật để vào bên trong. Hoặc hắn phải là thích khách võ nghệ cao cường, hoặc là chính nội tặc gây nên.

Toàn bộ người trong phủ ai nấy đều bị xếp hàng xét hỏi. Một mực tra đến giữa trưa, rốt cục phát hiện ra manh mối. Một đôi huynh muội vào phủ mấy ngày trước mất tích, mà đôi huynh muội lại là Nhị quản gia thu xếp vào. Ngược lại Nhị quản gia này lại không nói được lai lịch cụ thể của bọn họ, người hầu giới thiệu bọn họ nhập phủ thì trước một ngày đã đi ra ngoài làm việc. Vi Ngạc nổi trận lôi đình, lúc này hắn sai người đánh đòn Nhị quản gia, toàn lực truy tìm tung tích đôi huynh muội này.

Trong thư phòng, Vi Ngạc chắp tay đằng sau đi qua đi lại, sắc mặt u ám tới cực điểm. Ở trên bàn của hắn đang mở một tờ tin chim câu đưa tới. Đây là chiều hôm qua Vi Thanh cấp tốc gửi tới nói Vi Đức Khánh căn bản là không thèm để ý sự phản đối của hắn, tự tiện tiến công Thôi Khánh Công. Thậm chí nhắc tới gia chủ cũng không có tác dụng, Vi Đức Khánh chỉ nói một câu, tướng tại ngoại, mệnh vua có chỗ không nghe.

Hiển nhiên, Vi Đức Khánh đã bắt đầu sinh bất mãn trong lòng. Nhưng hiện nay đúng lúc quan trọng như thế thì mẹ hắn lại bị người ta giết. Hậu quả của chuyện này khá nghiêm trọng, một khi Vi Đức Khánh thấy đầu mẹ hắn, tất cả hy vọng của Vi gia đều xong.

Sự tình quan trọng, Vi Ngạc cũng không ngồi tiếp nữa. Hắn lập tức viết một phong thư chim câu, sai người hoả tốc đưa cho Vi Thanh. Mặc dù như thế, hắn vẫn còn không yên lòng. Liền tại giữa trưa mùng một Tết, Vi Ngạc có mấy trăm thân binh hộ vệ ra khỏi Kinh thành, cấp tốc phi nhanh về phía Trần Lưu.

Bành quận (ngày nay là địa khu Từ Châu), Đại tướng thuộc hạ của Thôi Khánh Công là Mã Đại Duy liền đóng quân ở chỗ này. Tin tức Thôi Khánh Công binh bại cho đến ba ngày sau mới truyền đến nơi này. Nhất thời, lòng tướng sĩ thuộc hạ Mã Đại Duy hoảng sợ, có người chủ trương nương nhờ Thôi gia, có người chủ trương xuôi nam phụ thuộc Hoài Nam. Cũng có kẻ chủ trương tự lập làm vương, còn mong muốn tiếp tục thuần phục Thôi Khánh Công thì lại không có mấy người. Mọi người bàn luận nhao nhao chưa ngã ngũ khiến cho chủ tướng Mã Đại Duy chậm chạp không đưa ra được chủ ý.

Buổi sáng ngày mùng ba tháng giêng, Mã Đại Duy nhận được cấp báo Thôi Khánh Công đã dẫn ba vạn tàn quân thối lui đến cách Tiêu huyện hơn hai trăm dặm. Chuyện đã đến trước mắt, hắn phải quyết định một chủ ý nào đó.

Mã Đại Duy lập tức sai người mời anh vợ tới thương nghị. Anh vợ hắn đương nhiên chính là Mã Tư Nghi mới trở về từ Trường An. Mặc dù có người khuyên hắn hai Mã chung máng cỏ tất có nội loạn, nhưng Mã Đại Duy cũng không lý đến lời lẽ này mà vẫn cưới muội muội trẻ tuổi xinh đẹp của Mã Tư Nghi làm vợ kế. Chỉ chốc lát, Mã Tư Nghi được thân binh đưa vào.

Mã Tư Nghi là ngày hôm qua mới từ Trường An quay về. Hắn vừa mới nhận được tin tức, cha mẹ hắn được Mã Đại Duy đòi từ trong tay Thôi Khánh Công quay về, còn ở Nhữ Dương sau khi bị quân Hà Đông của Bùi Tuấn chiếm lĩnh thì Trương Hoán đã phái người thừa dịp loạn cứu được vợ con hắn. Cha mẹ vợ con đều báo bình an, tiền đồ lại có đảm bảo nên Mã Tư Nghi tinh thần tự nhiên thực sảng khoái, lại khôi phục phong độ Gia Cát mọi khi.

Hắn vào trướng liền chắp tay thi lễ với Mã Đại Duy mà cười nói: " Tướng quân tìm Tư Nghi đến có khả năng là vì chuyện của Thôi Khánh Công?"

Mã Đại Duy thấy hắn đoán trúng tâm tư của mình liền khoát tay cười khổ mà nói: " Ngồi xuống nói chuyện đi!"

Mã Tư Nghi ngồi xuống lại nói: " Cho dù tướng quân lựa chọn thế nào thì đều cần phải đưa ra quyết định ngay. Ta nghĩ tàn quân của Thôi Khánh Công cũng sắp đến rồi!"

" Hắn đã đến Tiêu huyện." Mã Đại Duy thở dài một hơi. Hắn thấy xumh quanh đều là thân tín, liền thấp giọng nói: " Ta nghĩ nhân cơ hội này nuốt sống Thôi Khánh Công. Tư Nghi nghĩ như thế nào?"

Chuyện này Mã Tư Nghi đương nhiên cũng đã suy nghĩ nhiều, hắn do dự một phen liền nói: " Ta nghĩ hỏi một câu. Trong tay Thôi Khánh Công cuối cùng vẫn còn có bao nhiêu người?"

" Nghe nói còn có gần ba vạn người, hơn nữa đều là đội bảo vệ lệ thuộc trực tiếp mà hắn mang từ Sơn Đông đến, sức chiến đấu khá cao."

" Vấn đề liền ở chỗ này." Mã Tư Nghi nhẹ nhàng vuốt chòm râu dài cười nói: " Thôi Khánh Công cùng tướng quân từng có rạn nứt trong giao hảo, hắn há có thể không đề phòng. Nếu như tướng quân muốn nuốt sống hắn thì một trận ác chiến là không thể tránh né. Ngược lại ngư ông đang bên cạnh, nếu tướng quân không ngại suy nghĩ một chút thì cuối cùng sẽ bị ai nuốt tươi?"

Mã Đại Duy chợt bừng tỉnh " Ý của Tư Nghi là ta nên đi hướng bắc hoặc là hướng nam tìm một lối thoát sao?"

" Không!" Mã Tư Nghi vẫn lắc đầu bảo: " Đại trượng phu xử thế đều muốn tự lập một vùng, cần gì phải đi xem sắc mặt người ta?"

" Lời ấy thực hợp ý ta. Vậy như Tư Nghi thấy thì ta nên hành sự như thế nào?"

Mã Tư Nghi cười thầm, hắn muốn cho Thôi Khánh Công phải trả giá lớn cho sự lạnh lùng vô tình của mình " Tướng quân có khả năng vẫn đi cùng Thôi Khánh Công. Nhưng hắn là hắn, tướng quân vẫn cứ là tướng quân. Nếu như Thôi Khánh Công quay trở lại thành công thì tướng quân có khả năng thừa cơ tự mình mở rộng. Nếu như Thôi Khánh Công lại lần nữa bị đánh bại, khi đó tướng quân liền có khả năng nhân cơ hội để giết Thôi Khánh Công báo công với người trong thiên hạ!"

*****

Tiêu huyện, Thôi Khánh Công tháo chạy một mạch đến tận đây. Trải qua gần ba ngày nghỉ ngơi và hồi phục, hắn đã dần dần ổn định. Mặc dù hắn tổn thất hơn mười vạn đại quân, nhưng may mắn là chuyện còn chưa tới tình trạng xấu nhất. Mã Đại Duy dù sao cũng là xuất thân quan văn, tại thời điểm mấu chốt nhất không có bỏ đá xuống giếng, vẫn thuần phục hắn làm cho Thôi Khánh Công cảm động vạn phần, tức thì phái người đưa áo bào cho Mã Đại Duy khiến cho quan hệ phụ thuộc giữa bọn họ biến thành quan hệ huynh đệ.

Hơn nữa giờ phút này sau khi thu nạp tàn quân và đạo quân của Mã Đại Duy, Thôi Khánh Công còn có hơn bảy vạn người, vẫn khống chế được ba quận là Bành, Lâm Hoài cùng Đông Hải, bảo tồn một số thực lực.

Ngay tại lúc Thôi Khánh Công chỉnh đốn quân đội chuẩn bị tiến hành trận đấu khốn khổ sống còn thì bốn vạn đại quân truy kích của Vi Đức Khánh lại ngoài ý muốn dừng ở huyện Năng Sơn, không tiếp tục đuổi theo.

Thôi Khánh Công lập tức nắm bắt được cơ hội chỉ thoáng qua này, cùng lúc hoả tốc phái người đi triều đình xin Thôi Tiểu Phù tha thứ. Về phương diện khác lại phái con thứ đi Sơn Đông nhận lỗi với Thôi gia, hy vọng có thể quay về Sơn Đông. Đồng thời hắn lại phái người đi mọi nơi vùng ven biển quận Đông Hải thu thập thuyền biển. Nếu như có thể bãi binh là tốt nhất, thật sự bãi binh không được thì hắn cũng muốn chuẩn bị cho mình một con đường lui.

Ngay tại lúc Thôi Khánh Công khổ sở tìm kiếm cho mình một con đường lui thì hắn lại không biết, bên trong quân Vi Đức Khánh đã lặng lẽ phát sinh biến cố.

Đại doanh Trần Lưu, Vi Thanh xanh mặt nhìn chiến lợi phẩm, khôi giáp, binh khí, lương thực, tiền và của cải chất như núi trên bãi đất trống. Những đội tù binh cúi đầu đi qua trước mặt hắn. Cuộc chiến đấu đã kết thúc được hai ngày, mặc dù Vi Đức Khánh giành được toàn thắng nhưng Vi Thanh không có một chút cảm giác vui sướng nào. Hắn là Hà Nam Đạo An phủ sứ, nhưng đến nay không có một quan lại địa phương nào báo cáo công vụ với hắn, một Tổng giám sát quân đội Hà Nam.

Hơn nữa hắn không chỉ là Giám quân của triều đình, đồng thời cũng là giám quân của Vi gia. Nhưng Vi Đức Khánh đối với hắn cũng là bằng mặt không bằng lòng. Ngoài miệng nói tuyệt đối sẽ không cãi lời mệnh lệnh Gia chủ, quay người lại thì đã ngầm mệnh lệnh đại quân đương đêm tập kích Thôi Khánh Công. Đây rõ ràng là không có nể mặt hắn.

Vi Thanh lo lắng lại trở về lều lớn. Hiện tại vấn đề đã không chỉ có là Vi Đức Khánh tự tiện tiến công, mà là Vi gia vẫn còn có thể khống chế được hắn hay không. Hôm qua hắn nhận được tin tức khẩn cấp của cha, nói là mẹ của Vi Đức Khánh lại bị người giết đúng đêm giao thừa. Lệnh cho hắn vô luận như thế nào cũng phải đoạt quyền trong vòng mấy ngày, nếu không một khi Vi Đức Khánh biết chuyện này thì hậu quả thật không tưởng tượng nổi.

Đoạt quyền trong vòng mấy ngày, Vi Thanh mặt nhăn như bị. Điều này sao có thể làm được? Lui một vạn bộ mà nói, coi như Vi Đức Khánh đồng ý sẽ nhượng một phần quân quyền, nhưng hiện tại hắn cũng không có ở đại doanh, về thời gian không còn kịp rồi.

Việc này làm như thế nào cho phải? Vi Thanh tâm loạn như ma, suốt thời gian một ngày hắn cũng không nghĩ ra một biện pháp gì.

Lúc này, một người thị vệ đi vào trướng bẩm báo: " Giám quân, Vương Tướng quân cầu kiến!"

Dầu óc Vi Thanh đột nhiên sáng ra, hắn nghĩ tới một kế đuổi sói nuốt hổ.

Vương Tướng quân chính là phó tướng Vương Võ Tuấn, lúc mới bắt đầu thì đối với chính mình cũng trợn mắt lạnh nhạt. Nhưng mấy ngày nay thái độ của hắn đột nhiên xoay chuyển lớn, lại trở nên nhiệt tình có thừa. Hơn nữa ngẫu nhiên vẫn còn để lộ ra tâm tư của hắn nguyện ý nương nhờ.

Vi Thanh liền giống như người sắp chết đuối vớ được một khúc gỗ bèn nói liên thanh: " Mau mau thỉnh Vương Tướng quân đi vào."

Chỉ chốc lát, Vương Võ Tuấn cười ha hả đi đến. Hắn ước bốn mươi tuổi, vóc người dong dỏng, tướng mạo oai hùng, một chòm râu dài phất phơ trước ngực. Người mới gặp gỡ hắn đều thấy trong lòng không nhịn được sinh ra hảo cảm với hắn. Trước mắt hắn là chủ tướng trông giữ đại doanh, thay Vi Đức Khánh trấn thủ Trần Lưu.

" Nghe nói giám quân một ngày cũng không ra khỏi lều lớn một bước, mạt tướng không yên lòng nên đích thân tới thăm."

" Vương Tướng quân mời ngồi!"

Vi Thanh nhiệt tình mời Vương Võ Tuấn lên ghế trên, lại tự mình rót cho hắn một chén trà rồi chính mình cũng ngồi xuống. Vi Thanh thấy Vương Võ Tuấn trong mắt có vẻ quan tâm liền thở dài một hơi rồi nói: " Trong lòng ta có chuyện thật sự phiền muộn cho nên không muốn ra khỏi trướng."

" Vi giám quân là hậu duệ của danh môn, tuổi còn trẻ mà làm được Hà Nam An Phủ Sứ, tiền đồ thực là sáng sủa. So với chúng ta là quân binh lưu manh xuất thân thì không biết mạnh hơn biết bao."

Vương Võ Tuấn miệng cười khuyên hắn, nhưng trong đôi mắt lại lạnh lùng chăm chú nhìn vào sự thay đổi nét mặt của Vi Thanh " Hơn nữa, Đại Tướng quân chỉ một trận đánh tan Thôi Khánh Công, đây chính là nói rõ Vi sứ quân làm giám quân có công. Sau mấy ngày nữa là quân công báo lên triều đình. Không nói tới công đầu thì ít nhất cũng có bốn phần công lao. Vi giám quân hẳn là thoải mái cười to mới đúng, như thế nào lại phiền muộn đây?"

Vi Thanh cúi đầu không nói, Vương Võ Tuấn nhìn trong mắt liền âm thầm cười lạnh một tiếng mà khiêu khích: " Chẳng lẽ giám quân là có cái gì bất mãn đối với Vi đại tướng quân phải không?"

Vi Thanh lắc đầu, cười khổ nói: " Vi đại tướng quân của các ngươi uy phong sáng suốt, ta làm sao dám bất mãn đối với hắn. Chỉ là ta nhận được mật chỉ của Thái Hậu mà đang không biết nên làm thế nào mới tốt."

" Giám quân không ngại thì cứ thử nói một chút, không biết chừng tại hạ có thể thay Giám quân giải ưu chăng?" Vương Võ Tuấn từ từ nheo mắt lại, hắn thử dò xét đi một bước sâu hơn.

" Ngươi?" Vi Thanh cũng cảm giác được đối phương đang thử dò xét chính mình, liền cười nói kín đáo: " Ngươi là tâm phúc của Vi đại tướng quân, ngươi như thế nào có thể làm chuyện có lỗi với Đại Tướng quân?"

Lúc này, Vương Võ Tuấn đột nhiên quỳ xuống, hắn nhìn thẳng vào mắt Vi Thanh mà nghiêm nghị nói: " Tại hạ đã từng nói với Giám quân, Vương Võ Tuấn ta chỉ trung với triều đình, tuyệt không phải là tâm phúc của ai. Nếu như Giám quân không tin, tại hạ nguyện thề với trời."

Vi Thanh chỉ lạnh lùng nhìn hắn, không nói một lời. Vương Võ Tuấn thấy hắn không tin mình liền rút từ trong giày đồng ra một thanh Chủy Thủ, trên cánh tay của mình từ từ cứa một nhát. Lập tức máu tươi phun ra, hắn trầm giọng nói: " Vương Võ Tuấn ta tuyệt không phải là tâm phúc của Vi Đức Khánh. Ta nguyện thuần phục với triều đình, thuần phục với Giám quân. Nếu như vi phạm lời thề này, đời đời con cháu đều chết dưới đao này."

Vi Thanh thấy hắn thề trịnh trọng, không khỏi vui mừng trong lòng liền vội vàng đỡ hắn lên mà cười nói: " Vương Tướng quân không cần thề nặng như vậy, ta tin tưởng ngươi là được."

Hai người lại ngồi xuống, Vi Thanh lúc này mới nghiêm nghị nói với hắn: " Triều đình phát hiện Vi Đức Khánh có ý tự lập, cho nên Thái Hậu mới mệnh ta đến đây làm Giám quân, dựa theo bố trí của triều đình sẽ cùng quân Hà Đông vây kín Thôi Khánh Công. Nhưng Vi Đức Khánh lại tự tiện xuất binh làm cho Thái Hậu rất là lo lắng. Nàng hy vọng ta có thể vì nàng xem xét lập một Trần Lưu quận vương mới. Không biết Vương Tướng quân có thể có ý đó?"

Vương Võ Tuấn vụt đứng lên thi lễ thật thấp với Vi Thanh " Thuộc hạ nguyện ý nghe lệnh của Giám quân, xin giải nỗi lo cho triều đình!"

Vi Thanh gật đầu " Tốt lắm, trong tay ngươi có bao nhiêu quân có thể khống chế?"

" Thuộc hạ có hai vạn quân bản bộ, luôn trung thành và tận tâm đối với thuộc hạ."

Sáng sớm, một đội kỵ binh hai ngàn người phóng gấp trong màn sương trắng dày đặc. Lúc này đúng là thời vụ quan trọng nhất để chăm sóc mạ lúa mì vụ đông. Nhưng sau cơn binh tai thì ruộng đồng hoàn toàn hiu quạnh, không hề có chút xíu bóng dáng lúa mì vụ đông. Ở đằng xa thỉnh thoảng có thể nhìn thấy vài nông trại bị đốt trụi, nhưng bóng người thì cũng không hề thấy một ai.

Tâm tình của Vi Đức Khánh cực kỳ nặng nề. Đại thiên tai năm ngoái kết hợp với binh tai, Thôi Khánh Công thì càng cực kỳ tàn bạo, hắn để mặc cho quân tàn sát hàng loạt dân trong thành và phá thôn xóm, thậm chí dùng thịt người để sung làm quân lương. Sau trận chiến này thì tại vùng Trung Nguyên đã xuất hiện tình cảnh bi thảm trên vùng quê rộng đến hàng ngàn dặm. Cũng không biết phải cần bao nhiêu năm mới có thể từ từ khôi phục?

" Tướng quân, phía trước có một rừng cây." Một vị tướng quân chỉ vào một đám lớn bóng cây mơ hồ phía trước mà đề nghị: " Phi nhanh cả đêm nên ngựa đã mệt mỏi, chúng ta nghỉ một lát rồi lại đi!"

Vi Đức Khánh gật đầu liền hạ lệnh: " Truyền lệnh các huynh đệ đến rừng cây phía trước thì nghỉ ngơi."

Chỉ chốc lát, kỵ binh chạy nhanh lại gần rừng cây rồi vội vàng xuống ngựa nghỉ ngơi. Vi Đức Khánh cũng xuống ngựa, hắn ngồi ở trên một tảng đá lớn trầm tư không nói. Lần này quay về Trần Lưu là do nhận được mật cáo khẩn cấp của Vương Võ Tuấn, Vi Thanh đang ngầm lôi kéo các tướng quân dưới tay hắn.

Vi Đức Khánh đương nhiên biết dụng ý của Vi Thanh là gì. Từ khoảnh khắc Thái Hậu bổ nhiệm Vi Thanh làm giám quân thì rốt cục hắn mới khẳng định chắc chắn là Gia chủ cũng không tin hắn, muốn đoạt quân quyền của hắn.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-340)


<