Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Danh môn - Hồi 220

Danh môn
Trọn bộ 340 hồi
Hồi 220: Chiến lược An Tây (3)
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-340)

Hơn mười năm Nam chinh bắc chiến đã hao hết lực lượng của tộc Thổ Phiên. Hơn mười vạn người mang giáp huy hoàng không còn tồn tại. Mãi cho đến khi sinh mệnh hắn chạy mau đến cuối đường thì hắn mới rốt cục hoàn toàn tỉnh ngộ, nhưng lúc này hắn có thể để lại cho dân tộc Thổ Phiên cái gì?

Nô lệ Đông Phương, ruộng đất phương tây, vinh quang phương bắc hết thảy đều tan biến. Ngay cả Bột Luật Dã Phiên lớn nhỏ hơn mười năm trung thành với tộc Thổ Phiên cũng trở mặt quay về Đại Thực. Hiện tại, An Tây là mảnh đất cuối cùng mà người Thổ Phiên chinh phục thì dưới trong khí thế hùng hổ dọa người của quân Đường đã dần dần mất đi.

Nhất định phải để lại cho tộc Thổ Phiên một cánh cửa đi đến phục hưng, đó cũng là ý nghĩ mãnh liệt khiến cho Xích Tùng Đức Tán dứt khoát quyết định cùng người Đại Thực đạt thành hiệp nghị chia cắt An Tây. Phía bắc chính là lấy Bạt Hoán Thành làm ranh giới, mặt đông quy về tộc Thổ Phiên, phía tây quy Đại Thực. Còn phía nam lấy Vu Điền trấn làm giới tuyến, cũng mặt đông thuộc về tộc Thổ Phiên, phía tây thuộc sở hữu Đại Thực. Như vậy, tộc Thổ Phiên cùng Đại Thực liên thủ đối phó quân Đường tây tiến, tộc Thổ Phiên còn có hơn bốn vạn quân, mà Đại Thực xuất binh năm vạn. Hai nhà tổng cộng liền có mười vạn đại quân, vừa lúc tương đương cùng quân Đường. Vào cùng ngày đạt thành hiệp nghị, Xích Tùng Đức Tán lập tức mệnh lệnh cho quân Thổ Phiên ở Quy Tư rút lui về phía tây, rút lui đến Bạt Hoán Thành để chờ đợi tụ lại cùng quân Đại Thực.

Nhưng thời gian đã trôi qua hai ngày, không chỉ có đại quân của mình còn không rút về đến nơi, hơn nữa người Đại Thực hẳn là theo đúng hẹn phải đến đây cũng chậm chạp không có tin tức. Xích Tùng Đức Tán có một loại dự cảm không rõ, người Đại Thực rất có thể là muốn hắn tiêu hao bớt lực lượng của quân Đường, cũng như hắn hy vọng người Hồi Hột đến tiêu hao lực lượng quân Đường vậy. Chuyện có chút mỉa mai đã đi một cái vòng tròn lớn rồi trở về chỗ hắn.

Lúc này, một loạt tiếng bước chân dồn dập vang lên tại gian ngoài phòng. Khi tới cửa thì đột nhiên lại trở nên nhẹ nhàng, giống như sợ quấy rầy hắn tĩnh dưỡng. Cửa kêu " két kẹt!" Một tiếng rồi mở ra, Thị vệ trưởng của hắn bước nhanh đi đến thấp giọng bẩm báo: " Tán Phổ, thần vừa mới tiếp nhận tin tức, một đội ước chừng ba nghìn kỵ binh quân Đường chạy như bay qua phía bắc Bạt Hoán Thành, nhằm hướng tây mà đi. Thuộc hạ lo lắng cho an toàn của Tán Phổ nên đề nghị thay đổi chỗ."

Xích Tùng Đức Tán cũng không để ý tới an toàn của mình, hắn nhướng mày tự nhủ: " Ba nghìn người, đây là muốn làm gì? Chẳng lẽ là bọn họ đánh hơi được cái gì sao?"

" Chuyện này là xảy ra khi nào?" Hắn nhướng mắt lên rồi lại lập tức hỏi.

" Khoảng một canh giờ trước." Thị vệ trường chần chờ một lúc rồi lại nhắc một lần: " Thuộc hạ thật sự lo lắng cho an toàn của Tán Phổ. Chúng ta cũng chỉ có ba nghìn người hộ vệ, một khi bị quân Đường phát hiện thì hậu quả thiết tưởng không tưởng tượng nổi."

Lúc này, Xích Tùng Đức Tán đã rõ ràng dụng ý của Trương Hoán. Nói vậy là hắn cũng ý thức được uy hiếp của người Đại Thực nên phái kỵ binh vòng qua đại quân của mình, đi tới Sơ Lặc trước để chặn người Đại Thực bắc thượng. Nhưng ba nghìn người là còn xa mới đủ, phía sau tất nhiên vẫn còn có nhiều đại đội kỵ binh hơn.

Nghĩ vậy, hắn liền khẽ gật đầu bảo: " Được rồi! Chúng ta trước cứ tạm tới Đại Thạch Thành tránh một chút."

Đại Thạch Thành là một tòa thành nhỏ nằm ở phía tây bắc Bạt Hoán Thành cách chừng hơn một trăm dặm. Một lúc lâu sau, ba nghìn quân Thổ Phiên liền hộ vệ Xích Tùng Đức Tán hoả tốc nhằm hướng tây bắc mà đi.

Xích Tùng Đức Tán đoán không sai. Ba nghìn quân Đường vừa mới băng qua Bạt Hoán Thành đúng là tiền quân mà Vương Tư Vũ phái tới Sơ Lặc. Mỗi người hai ngựa ngày đêm nhằm hướng Sơ Lặc tiến quân, chủ tướng chỉ huy đạo quân tiên phong này là Đô úy Tướng quân Tào Hán Thần, trong cuộc chiến ngăn chặn ở Bạch Mã Hà hắn phụ trách bọc sườn cắt đường lui của quân Thổ Phiên. Hắn là con trai của An Tây Tiết Độ Sứ Tào Lệnh Trung, từng ở Sơ Lặc nhiều năm nên không chỉ có quan hệ rất tốt cùng vương thất Sơ Lặc, hơn nữa hắn thập phần quen thuộc địa hình vùng Sơ Lặc.

Còn phó tướng của hắn là Quả Nghị Đô Úy Quan Anh mới nhậm chức. Cũng là Xích Tùng Đức Tán có vận khí tốt, quân Đường giữa trưa vừa mới nghỉ ngơi tại thành A Tất Ngôn ở phía đông Bạt Hoán Thành hơn một canh giờ. Vì tranh thủ thời gian chạy đi nên không có dừng lại tại Bạt Hoán Thành, mà là từ chạy qua phía bắc thành hơn năm dặm. Nếu không, một khi bọn họ biết Xích Tùng Đức Tán đang ở trong thành thì vô luận như thế nào cũng sẽ vào thành bắt sống Tán Phổ người Thổ Phiên.

Trong chớp mắt, Bạt Hoán Thành liền biến mất ở phía cuối đường chân trời. Lúc này, Thái Dương đã ngả về tây, phía trước quân Đường là một quả cầu lửa đỏ rực thật lớn đang từ từ chìm xuống. Thái Dương phảng phất như gần trong gang tấc, cơ hồ chiếm cứ hơn phân nửa bầu trời.

Từ Bạt Hoán Thành đến Sơ Lặc so với đến Quy Tư thì xa hơn một chút, ước phải mất đến ba ngày hành trình. Chiến mã có hơi mỏi mệt là quân Đường liền thay đổi chiến mã, lại hơi hơi thả chậm tốc độ ngựa mà tiếp tục hành quân về hướng tây.

Lại đi hướng tây ước hơn mười dặm, sắc trời liền đã đen lại. Phía trước là một con sông nhỏ, nước sông trong suốt thấy tận đáy. Nhìn dòng nước róc rách, Tào Hán Thần khoát tay chặn lại ra lệnh: " Nghỉ ngơi nửa canh giờ!"

Quân Đường không có tiếng hoan hô. Thời gian rất ngắn. Bọn họ khẩn trương mà rất nhanh lo đủ thứ việc, cho ngựa uống nước, kiểm tra tình trạng ngựa, cho ngựa ăn... đến cuối cùng thì mới tới phiên mình. Hơi rửa qua mặt, uống mấy ngụm nước, ăn mấy miếng lương khô thì thời gian nghỉ ngơi ắt kết thúc.

Giữa trời chiều, bờ sông chật ních quân Đường cho ngựa uống nước, vài đội canh gác không cố định chia nhau đến tứ phía đi tìm hiểu tình huống. Lúc này, Quan Anh đi tới bên cạnh Tào Hán Thần ngồi xuống rồi cười nói: " Tào đại ca dường như vô cùng quen thuộc địa hình nơi này, luôn luôn vào lúc mọi người cảm thấy mỏi mệt thì liền xuất hiện một dòng sông."

Tào Hán Thần cũng cười đáp: " Đó là đương nhiên, ta khi còn bé liền theo cha mình di chuyển khắp nơi. Đã từng ở tại Bạt Hoán Thành hơn hai năm, cơ hồ ngày ngày ở bên ngoài chăn thả, vùng này ta nhắm mắt lại cũng đi được."

Hắn chỉ chỉ tay dọc theo sông về hướng bắc mặt lại nói: " Dòng sông này gọi là Hồ Lô Hà. Theo sông này về hướng bắc đi ước năm dặm chính là một vùng đầm lầy lớn, ban đêm hành quân chỉ hơi không để ý sẽ rơi vào đó. Cho nên ta thà rằng đi ở chỗ rộng bên này rồi phải lặn lội qua sông. Nhưng nếu như đi xa hơn về phía nam thì nước sông thì càng rộng càng sâu sẽ lại gây khó dễ. Chỉ có thể đi hướng nam hai mươi dặm rồi qua cầu." " Thì ra là thế!" Quan Anh khen tự đáy lòng: " Đi theo Tào đại ca cũng đỡ đi rất nhiều chặng đường oan uổng."

Tào Hán Thần xuất thân tướng môn thế gia, mà Quan Anh trước khi nhập ngũ chỉ là một tiểu du côn hoành hành ở quê nhà. Hơn nữa tại hai tháng trước thậm chí vẫn còn chỉ là một tiểu binh thám báo bình thường. Thân phận hai người có thể nói một trời một vực, nhưng Tào Hán Thần lại cảm động với sự tích quân coi giữ Trương Tam Thành, đối với Quan Anh trên dọc đường cũng liên tục chiếu cố, chỉ bảo cho hắn không ít điều. Ví dụ như hạ trại khi hành quân, mưu lược trận pháp. v.. v... , khiến cho hắn được lợi không ít.

Hắn uống một hớp nước, lại cười nói với Quan Anh: " Ngươi có biết chúng ta đi Sơ Lặc chặn người Đại Thực, mấu chốt sẽ ở nơi nào không?"

Quan Anh gãi gãi đầu, xấu hổ cười nói: " Ta cũng tại vì chuyện này mà nghi hoặc, chúng ta chỉ có ba nghìn người, như thế nào mà ngăn được mấy vạn người người Đại Thực. Ta cũng không nghĩ ra nổi, xin Tào đại ca dạy ta!"

Tào Hán Thần ngửa mặt lên trời ha hả cười một tiếng " Nói cho cùng, ngươi hẳn là so với ta càng biết mới đúng!"

Quan Anh chần chờ một phen liền nói: " Chẳng lẽ lại là đi đoạt cửa ải?"

" Cũng là người thông minh." Tào Hán Thần dựng thẳng ngón cái khen: " Một lần đoán là trúng!"

Hắn khe khẽ thở dài, do dự một phen liền nói: " Kỳ thật đô đốc lệnh chúng ta hoả tốc chạy tới Sơ Lặc là tại đánh cuộc người Đại Thực còn chưa vượt qua Thông Lĩnh. Người Đại Thực từ Thổ Hỏa La đến Sơ Lặc chỉ có hai con đường có thể đi. Một đường là qua ải Bàn Đà Lĩnh của Thông Lĩnh, mà một con đường khác chính là đường đi Thản Câu Lĩnh mà trước kia Cao Tiên Chi dùng để tấn công Tiểu Bột Luật. Ta phỏng đoán người Đại Thực không có dũng khí đi con đường đó, hơn nữa cũng phải vòng xa. Bọn họ hoàn toàn là đi Bàn Đà Lĩnh. Nhiệm vụ của ta chính là cản tiền quân của quân Đại Thực, chiếm trước pháo đài Thông Lĩnh. Nơi đó địa thế cực kỳ hiểm yếu, khống chế được thành thì ba nghìn người đủ để đối phó mười vạn người."

" Nhưng nếu như nơi đó đã có người Thổ Phiên đóng ở làm sao bây giờ?" Quan Anh vẫn còn là có chút lo ngại

Tào Hán Thần vỗ vỗ bả vai hắn mà cười nói: " Ngươi yên tâm đi! Trước đó không lâu Đạt Ma Đà Đồ Đại sư mới từ đó về đây, không có quân nào đóng. Lại nói nữa là người Thổ Phiên phải về nước, hoặc là phải đi đường vòng Đại Quyển đến Vu Điền, hoặc là phải đi qua Thản Câu Lĩnh đến Tiểu Bột Luật. Sẽ không quay về Thổ Hỏa La."

Đúng lúc này, đột nhiên có vài tên ở trạm gác lưu động từ phía bắc lướt nhanh mà đến. Bọn họ nhảy xuống ngựa, chạy như bay tiến lên bẩm báo: " Tào tướng quân, chúng thuộc hạ tại thượng du hơn ba dặm phát hiện một đội ngũ đang hạ trại, ước chừng hơn một ngàn người. Xem trang phục bọn họ không giống người Thổ Phiên, thuộc hạ chưa từng gặp qua."

Tào Hán Thần ngẩn ra, hắn lại vội vàng hỏi: " Bọn họ là không phải mặc quân phục màu trắng, cầm trường đao."

Đây là trang phục quân Sơ Lặc, nhưng lính trạm gác lưu động lại lắc đầu đáp: " Không! Không phải, bọn họ là mặc bộ giáp da toàn thân màu đen, tay cầm Viên Thuẫn, đoản mâu, ngang hông đeo loan đao, chiến mã cực kỳ hùng dũng."

" Người Đại Thực!" Sắc mặt Tào Hán Thần thoắt trở nên trắng bệch, nếu như quân đội Đại Thực xuất hiện ở gần Bạt Hoán Thành. Điều đó có ý nghĩa như thế nào?

Quan Anh bên cạnh vội vàng khuyên nhủ: " Tào đại ca không nên khẩn cấp. Đối phương chỉ có một ngàn người, có lẽ cũng không phải như ngài nghĩ. Biết đâu là bọn họ là hộ tống sứ thần linh tinh các loại cũng nên."

Tào Hán Thần lập tức đứng lên, trầm giọng hạ lệnh: " Lập tức lên ngựa, chuẩn bị chiến đấu."

Ra lệnh một tiếng, quân Đường nhao nhao lên ngựa, kiểm tra vũ khí cùng trang bị của mình rất nhanh. Thừa dịp bóng đêm, quân Đường binh chia làm hai đường. Quan Anh chỉ huy một ngàn người qua sông đi đánh tập hậu đường lui của quân địch, mà Tào Hán Thần thì dẫn hai nghìn người lượn một đường cong lặng lẽ nhằm hướng thượng du sông đi tới.

Đúng như Quan Anh phỏng đoán, đội quân Đại Thực này đúng là hộ tống sứ thần mà đến. Nhưng không phải sứ giả của Tổng đốc Thổ Hỏa La A La Tư, mà là đặc sứ do Ha-Li-Pha Mại Hách Địch Đại Thực phái tới. Đại Thực không chỉ có muốn cùng dân tộc Thổ Phiên liên hợp cướp lấy An Tây mà còn tính toán cùng tộc Thổ Phiên kết thành đồng minh chiến lược lâu dài, mục tiêu chính là Đại Đường.

*****

Lúc này Hắc y Đại Thực trải qua hơn mười năm khuếch trương và thống trị đang đứng ở lúc cường thịnh. Bọn họ đã hoàn toàn tiêu diệt tàn quân Bạch Y Đại Thực, trong chiến tranh với đế quốc Bái Chiếm Đình (Byzantin) cũng lấy được chủ động. Bởi vậy, Mại Hách Địch sau khi nhận được báo cáo của Tổng đốc Thổ Hỏa La A La Tư thì coi trọng khác thường. Chỉ vẻn vẹn sau một ngày suy nghĩ, hắn liền tự mình viết trong hồi âm cho A La Tư: Thông Lĩnh cũng không phải đường ranh giới của A Lạp Bá (Arab) với Đại Đường.

Đặc sứ hắn phái tới tên là A Cổ Cái (Agus), là em trai của hắn. Đã có lúc làm Tổng đốc Da Lộ Tát Lãnh (Giê-su-gia-lem), hắn có khả năng đại diện toàn quyền Đại Thực Ha-Li-Pha đến đàm phán cùng Tán Phổ tộc Thổ Phiên.

A Cổ Cái ước hơn ba mươi tuổi, vóc người cao thẳng, hắn có một khuôn mặt cao quý mà kiêu ngạo. Hiện tại cách Bạt Hoán Thành đã không còn ba mươi dặm, hắn không muốn trong bóng đêm vào thành, như vậy sẽ mất đi sự tôn quý của người Đại Thực. Hắn muốn tắm rửa vào lúc bình minh rồi ngẩng đầu tiến vào Bạt Hoán Thành. Nhưng hắn lại quên đi, trong đêm tối cũng là lúc tràn ngập nguy hiểm.

Giờ phút này, vị nhân vật số ba của Đại Thực đang ở trong trướng bồng trăng đẹp đẽ viết ghi chép về kiến thức Đông Phương của hắn: ở chỗ này ta không có nhìn thấy cây trồng làm lụa, chỉ có loại ngựa kém thấp bé cùng đại sa mạc mênh mông. Nơi này người không dùng bàn chải để làm viết chữ như ở trong truyền thuyết. Bọn họ ghi chép trên giấy bằng da dê các loại dấu hiệu cổ quái. Chú ý, chỗ này của ta đích thị là nói về giấy bằng da dê, là thứ mà hơn một trăm năm trước tổ tiên chúng ta từng sử dụng qua. Ta hiện tại bắt đầu hoài nghi những người làm giấy bị bắt ở trong chiến tranh, bọn họ đến tột cùng cũng không phải là người Đường triều?"

" Thân Vương điện hạ!" Một người tướng quân đứng tại ngoài - trướng bẩm báo: " Chúng ta có mấy người ở trạm gác lưu động chưa có trở về, thuộc hạ có chút lo lắng. Hy vọng điện hạ cho phép chúng ta lập tức khởi hành."

" Chỗ này thật là một chốn dã man!" A Cổ Cái lẩm bẩm mắng một câu. Hắn đang muốn đồng ý nhổ trại thì đúng lúc này, bốn phía đột nhiên bộc phát ra một trận hô to. Tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp nơi, một người binh lính Đại Thực lảo đảo chạy tới bẩm báo " Điện hạ, có kẻ địch đang tập kích chúng ta. Có khoảng hơn một ngàn người."

Sắc mặt A Cổ Cái thoáng chốc trở nên trắng bệch. Hắn đặt tay đặt ở trước ngực, nhìn lên không lẩm bẩm nói: " Thánh A La phù hộ ta!"

Quân Đường phảng phất giống như cuồng phong xông vào doanh trại quân Đại Thực. Bọn họ huy động giáo dài tung hoành chém giết trong doanh trại Đại Thực. Chiến mã đạp đổ doanh trướng, chiến đao chém bay đầu, giáo dài đâm xuyên qua ngực. Trong ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, quân Đường dữ tợn mà tàn khốc giết hại binh lính Đại Thực vừa mới ngủ. Mà một số binh lính Đại Thực linh tinh cố chống cự hoàn toàn bị quân Đường nuốt sống.

Lúc này, Tào Hán Thần liếc mắt nhìn thấy mấy trăm kỵ binh Đại Thực hộ vệ một nam nhân cỡi chiến mã trắng đang lội sông bỏ chạy về hướng tây. Hắn lập tức vẫy tay hạ lệnh: " Các huynh đệ mau cùng ta đuổi theo!"

Tào Hán Thần thúc dục chiến mã, chỉ huy đại đội kỵ binh nối đuôi nhau truy theo. Hắn đột nhiên sinh ra một ý niệm trong đầu, lập tức căn dặn một người Thiên tướng vài câu. Thiên tướng chỉ huy mấy trăm người nhằm hướng phía đông bắc phi đi.

Bốn trăm kỵ binh bảo vệ được A Cổ Cái lội qua sông nhỏ, vừa mới chạy về hướng tây mấy trăm bộ thì đột nhiên phía trước bọn họ trong bóng tối cũng xuất hiện đại đội kỵ binh kẻ địch. Một trận loạn tên bay tới, quân Đại Thực không kịp đề phòng bị bắn đến người ngã ngựa đổ, lập tức tử thương hơn trăm người.

Sau lưng có truy binh, đường về phía tây lại bị chặn, mà mặt đông cũng xuất hiện bóng dáng quân địch. Người Đại Thực liền phảng phất một đám hươu bị vây săn hoảng hốt không cần chọn đường cứ nhằm về phía bắc mà chạy. Bọn họ có lẽ không biết hoặc có lẽ quên đi, phía trước vài dặm là một vùng đầm lầy lớn rộng mấy trăm mẫu.

Trên thảo nguyên trong màn đêm tràn ngập một tầng sương mù màu xám trắng, phảng phất như có ác ma ẩn núp đâu đó dưới đất phun ra những luồng khí trắng li ti, quỷ dị mà khiến người ta sợ hãi. Nơi này là một mảnh đất trũng quanh năm chìm trong nước sông làm cho vùng này biến thành một mảnh đầm lầy. Khắp nơi đều ẩn giấu dày đặc những bẩy rập giết người. Ở bên bờ đầm lầy, hơn hai trăm kỵ binh Đại Thực hộ vệ thân vương A Cổ Cái điện hạ. Trên mặt bọn họ là nỗi sợ hãi cùng bất an, lẳng lặng chờ đợi bước hành động tiếp theo của những kẻ tập kích không rõ này. Phía trước bọn họ là một vũng bùn rộng, tiếng kêu thảm thiết và sự giãy dụa phảng phất biến mất giống như ảo ảnh. Trên mặt nước khôi phục sự tĩnh lặng, chỉ có vẫn còn thấy tỏa ra những chuỗi bọt nước chứng tỏ một màn mới vừa rồi cũng không phải ảo ảnh.

Mấy ngàn kỵ binh đen ngòm bao vây quanh bọn họ, giáo dài lạnh lùng cùng cương nỏ nhắm ngay bọn họ. Cho dù người ngu xuẩn nhất cũng sẽ biết phản kháng sẽ có ý nghĩa như thế nào?

Tào Hán Thần thúc ngựa tiến lên, cất cao giọng nói: " Chúng ta là quân đội Đại Đường, trong các ngươi ai có thể biết tiếng Hán?"

Hắn liền hô ba lần, rốt cục có một người trưởng quan của quân Đại Thực đứng ra dùng tiếng Hán cứng nhắc ngọng nghịu nói: " Chúng ta là sứ thần do Ha-Li-Pha phái tới Đông Phương. Nơi này có A Cổ Cái thân Vương điện hạ, các ngươi không được vô lễ."

Thân vương? Tào Hán Thần cùng Quan Anh đưa mắt nhìn nhau, bọn họ có khả năng bắt được con cá lớn.

" Các ngươi chưa được phép đã tự tiện xông vào lãnh thổ Đại Đường ta. Hiện tại các ngươi là tù binh, nếu như dám phản kháng, chúng ta sẽ giết chết bất kể là ai!" Tào Hán Thần vung tay lên " Tước vũ khí cùng ngựa của bọn họ, dẫn đi!"

Trời sắp sáng, phía chân trời Đông Phương mặt trời đã nhô lên. Trong màn sương sớm mông lung mờ mịt, kỵ binh quân Đường quay trở về Bạt Hoán Thành. Bọn họ đã từ tù binh Đại Thực mà nhận được tin tức, hai vạn quân Đại Thực đã chiếm lĩnh Sơ Lặc. Sơ Lặc vương Bùi Lãnh Lãnh không địch lại quân Đại Thực, đã dẫn tàn quân rút lui về hướng Vu Điền. Nhưng điều khiến cho Tào Hán Thần kinh dị chính là, tiền quân Đại Thực cũng không có lập tức đi về hướng đông để cùng quân Thổ Phiên hội họp, mà là ở tại Sơ Lặc chờ đợi hậu quân đến.

Tào Hán Thần ý thức được nếu đi Sơ Lặc tiếp sẽ không có ý nghĩa, hắn sai người hoả tốc đưa tin cho Vương Tư Vũ, còn chính mình thì coi giữ Bạt Hoán Thành. Giờ phút này, An Tây xuất hiện một loạn cục mà người ta khó có thể nắm được. Quân Đường, quân Thổ Phiên, quân Đại Thực cài răng lược, phân bố trên hành lang dài hơn một ngàn dặm từ Quy Tư đến Sơ Lặc. Chỉ có một những đội thám báo dò xét tin tức phóng nhanh trên thảo nguyên. Bọn họ mang đến một phần tin tức mà nó lặng yên không tiếng động thay đổi chiến cuộc.

Khi Tào Hán Thần đóng ở Bạt Hoán Thành đến ngày thứ hai, đại đội tiền quân của Vương Tư Vũ đã kéo đến tòa thành nhỏ A Tất Ngôn Thành ở phía đông Bạt Hoán Thành. Còn quân Thổ Phiên đã bị hắn bỏ lại phía sau thật xa. Lúc giữa trưa, Tào Hán Thần đem quý tộc Đại Thực bắt được đưa đến bên trong đại doanh quân Đường.

Cũng như Tào Hán Thần, Vương Tư Vũ cũng cho rằng lúc này lại đi Sơ Lặc đã không còn ý nghĩa. Nhưng lại cần thừa dịp quân Đại Thực cùng quân Thổ Phiên hãy còn chưa hội họp thì trước hết tập trung binh lực tiêu diệt quân Thổ Phiên, sau đó lại quay đầu đối phó Đại Thực.

Còn như thân vương A Cổ Cái bị bắt, hắn một mực không nói một lời, khinh thường nói chuyện với những tướng lĩnh cấp thấp khác. Hắn muốn gặp hoàng đế Đại Đường hoặc là chủ soái tối cao của quân Đường.

Vương Tư Vũ đối với hắn cũng không có hứng thú, ngược lại đối với con ngựa kia của hắn thì lại thập phần yêu thích. Đó là một con ngựa Arab nòi cực kỳ hùng dũng, dài ước chừng một trượng rưỡi, cao bảy thước, toàn thân trắng như tuyết không có một sợi lông tạp. Nó cao lớn cường tráng, khỏe mạnh lực lưỡng, tứ chi cân xứng mà thon dài, đuôi ngựa thật dài đón gió bay lượn, khi nó bắt đầu chạy băng băng thì giống hệt như đằng vân giá vũ.

Vương Tư Vũ cưỡi nó từ phương xa phi nhanh mà về, thế như sấm sét. Khi phi đến cửa doanh trại thì chỉ nhẹ nhàng giật một cái là con tuấn mã này liền nhạy bén dừng lại. Hắn nhảy xuống ngựa, nhẹ nhàng mà vuốt ve đầu con ngựa ngoan ngoãn, phảng phất như đang vuốt ve tình nhân hắn yêu nhất.

" Nếu như Đại Tướng quân thích. Hãy thu nó đi!"

Tào Hán Thần đi lên trước cười nói, hắn cũng vô cùng thích con ngựa này. Nhưng hắn biết con ngựa này không thể thuộc về hắn, liền hiến cho chủ tướng của mình.

Vương Tư Vũ lưu luyến nhìn con Bảo Mã Long Câu này. Một lúc lâu, hắn thở một hơi thật dài, lắc đầu bảo: " Ngươi còn biết phải hiến con ngựa này cho ta, chẳng lẽ ta lại có thể dùng nó một mình sao? Ta há có thể vì một con ngựa mà liều cái mạng này"

Hắn đem ngựa giao cho thân binh, căn dặn kỹ: " Nuôi nấng tốt cho ta, không thể có chút xíu sơ ý."

Vương Tư Vũ vừa muốn vào đại doanh thì lúc này thấy từ phương xa có có vài kỵ binh thám báo vội vàng chạy tới. Bọn họ vọt tới trước cửa doanh, nhảy xuống ngựa bẩm báo: " Khởi bẩm Đại Tướng quân, quân Thổ Phiên ước chừng có năm sáu ngàn kỵ binh nhằm hướng tây bắc chạy đi. Hành tung bọn họ vội vàng khác thường, thậm chí ngay cả cờ xí cũng không mở ra."

" Quả là kỳ quái, phía bắc là Tuyết Sơn trắng ngần, không thể là con đường để bọn họ hồi hương." Vương Tư Vũ quay đầu lại nhìn phía Tào Hán Thần " Ngươi từ Bạt Hoán Thành đến thì ở đó có tin tức gì không?"

Tào Hán Thần gãi gãi đầu " Bạt Hoán Thành rất yên tĩnh, không có tin tức gì đặc biệt."

*****

Vừa mới nói xong, hắn đột nhiên nghĩ tới một chuyện, vội vàng nói: " Quan Anh tối hôm qua tựa hồ nghe nói có chuyện gì đó bèn dẫn dắt mấy trăm huynh đệ đi ra ngoài tuần tra trinh sát. Lúc sáng sớm thuộc hạ rời đi thì hắn vẫn còn chưa trở về."

" Hắn xuất thân thám báo, khứu giác nếu so với người bình thường nhạy bén hơn nhiều lắm, nhất định là có tình huống gì khác thường." Vương Tư Vũ quay về doanh trướng, mở bản đồ ra. Phía bắc A Tất Ngôn Thành là ngọn núi Hãn Đằng Cách Lý Phong cao nhất Thiên Sơn, dưới chân núi là đồng cỏ lớn cũng không chỗ nào đặc biệt. Vương Tư Vũ đưa mắt theo ngón tay chạy về hướng tây bắc, cuối cùng dừng ở trên một tòa thành nhỏ. Mà tòa thành nhỏ này có tên là Đại Thạch Thành.

Đại Thạch Thành ở vào tây bắc Bạt Hoán Thành trên bờ sông Hồ Lô Hà. Mặc dù nó nằm trong lãnh thổ Cô Mặc quốc, nhưng trên thực tế nó cũng là một mảnh đất lệ thuộc Quy Tư quốc. Nguyên nhân gây ra là cả đoạn dài trên bờ sông Hồ Lô Hà có những vùng đồng cỏ nuôi súc vật lớn chất lượng tốt, luôn luôn là chỗ những mục dân hướng tới. Nhất là hàng năm cuối hạ đầu thu, vô số dân chăn nuôi tới nơi này trữ cỏ nuôi súc vật qua mùa đông, khắp nơi trên thảo nguyên tùy ý có thể thấy được vô số nóc lều trại.

Sau đó, ngay cả những nơi khác của Quy Tư quốc vương ở phía xa mấy trăm dặm cũng nghe thấy chuyện này. Ngài liền phái người xây một tòa thành không lớn ở trên thảo nguyên này để tượng trưng việc đã chiếm lĩnh nơi này. Cô Mặc quốc vẫn luôn phụ thuộc vào Quy Tư cũng không thể tránh được, đành phải chấp nhận để dải đất này lệ thuộc Quy Tư. Mà lúc này đúng là đầu thu, vào vụ trữ cỏ nuôi súc vật. Trên thảo nguyên chung quanh Đại Thạch Thành phân tán đến vài ngàn nóc lều trại, những đống cỏ chất đống cao mấy trượng có thể thấy được khắp nơi. Liền phảng phất trên mặt đất xảy ra một trận dịch chứng phát ban.

Sau giờ ngọ, tại phía nam Đại Thạch Thành ước hơn mười dặm trên bờ Hồ Lô Hà có một đội kỵ binh quân Đường từ xa đến đông hơn tám trăm người. Cầm đầu là Quả Nghị Đô Úy Quan Anh.

Có lẽ do vì chính Quan Anh xuất thân từ thám báo, khứu giác của hắn xác thật so với người bình thường nhạy bén hơn nhiều lắm. Vào tối ngày hôm qua trong khi tuần tra ban đêm hắn vô ý nghe được một tin tức, sau khi bọn họ lần đầu tiên đi ngang qua Bạt Hoán Thành không bao lâu thì có một đội quân Thổ Phiên liền lặng lẽ rời khỏi Bạt Hoán Thành đi về hướng bắc. Quan Anh lập tức ý thức được trong chuyện này nhất định giấu bí mật gì đó. Hắn phái người thông báo một tiếng với Tào Hán Thần, còn chính mình liền dẫn kỵ binh bản bộ đuổi theo về hướng bắc. Dọc đường hỏi thăm rồi cuối cùng liền đi tới Đại Thạch Thành.

Quan Anh thấy tất cả mọi người mệt nhọc không chịu nổi, liền khoát tay một cái mà bảo: " Mọi người nghỉ ngơi một hồi đi!"

Hắn vừa dứt lời, rất nhiều binh lính liền lớn tiếng kêu " Ít nhất cần nghỉ ngơi hai canh giờ."

" Hừm. Vẫn còn cùng Lão Tử cò kè mặc cả." Quan Anh cười vung tay lên đồng ý: " Hai canh giờ thì hai canh giờ, nhưng không cho phép tất cả ngủ hết."

Chúng kỵ binh vui mừng nhao nhao xuống ngựa nghỉ ngơi. Lần theo dấu vết suốt một đêm, tất cả mọi người mệt muốn chết rồi. Uống nước ăn lương khô xong, rất nhiều người liền nằm ở trên cỏ mà ngủ khò khò. Quan Anh khác với Tào Hán Thần, hắn là cũng xuất thân tiểu binh bình thường nên có thể biết đến nỗi vất vả của binh lính, cũng không có vẻ ngạo mạn quan cách. Thậm chí rất nhiều binh lính đều cùng hắn xưng huynh gọi đệ, tới một mức độ nào đó hắn cũng là một kẻ không xứng với vị trí người lãnh đạo. Hắn xuống ngựa nằm ở bờ sông uống mấy ngụm nước rồi nhắm mắt lại cũng khò khò ngủ thiếp đi.

Nhưng bọn hắn ở quá gần Đại Thạch Thành, nguy hiểm luôn kề cận bên người bọn họ. Quan Anh ngủ không được một canh giờ thì bị lay người kịch liệt mà tỉnh " Tướng quân! Tướng quân!" Một người Giáo úy đang ra sức lay cánh tay của hắn.

" Chuyện gì?" Quan Anh mơ mơ màng màng mở mắt, thấy cơ hồ tất cả quân Đường đều đã lên ngựa, ai nấy đều sắc mặt khẩn trương. Hắn lập tức bừng tỉnh, trở người một cái bật đứng lên " Đã xảy ra chuyện gì?"

" Tướng quân, chúng ta phát hiện trạm gác di động tộc Thổ Phiên. Ước hơn ba trăm người. Đang từ sông bờ bên kia chạy rất nhanh qua đây."

" Trạm gác lưu động ba trăm người?" Quan Anh tựa hồ nghĩ tới điều gì, nhưng trong đầu còn có chút mơ hồ. Hắn ra sức lắc lắc đầu bắt buộc chính mình tỉnh táo lại. Rốt cục hắn có điểm nghĩ tới liền thúc ngựa đi tới bờ sông. Con sông bề rộng chừng năm sáu trượng, nước trong suốt thấy đáy. Hắn do dự chỉ chốc lát rồi phóng ngựa lại vượt qua sông nhỏ.

Trong ánh mắt hoàn toàn kinh ngạc của mọi người, hắn lại phóng ngựa qua sông trở về liền lớn tiếng nói với mọi người: " Mọi người có nghĩ tới không, đại bộ phận chúng ta đều ngủ ở bờ sông, trạm gác lưu động tộc Thổ Phiên có hơn ba trăm kỵ binh, lại không có nhân cơ hội tập kích chúng ta, điều này nói rõ cái gì?"

Mọi người hai mặt nhìn nhau rồi đều lắc đầu, Quan Anh mãnh liệt chỉ một ngón tay về hướng Đại Thạch Thành, sắc mặt của hắn nghiêm túc khác thường mà gằn từng chữ: " Nói rõ với bọn họ thì đi thông báo tin tức so sánh với tập kích chúng ta là còn quan trọng hơn. Nếu như ta không có đoán sai, trong Đại Thạch Thành nhất định giấu một nhân vật cực kỳ trọng yếu với tộc Thổ Phiên."

Mọi người đều sắc mặt đại biến, đáp án đã miêu tả sinh động. Đại nhân vật tộc Thổ Phiên ngoại trừ Tán Phổ của bọn họ ra thì còn có thể là ai?

Hơn tám trăm quân Đường hoàn toàn yên tĩnh, Tán Phổ tộc Thổ Phiên cũng là Hoàng đế tộc Thổ Phiên. Giờ phút này đang ở trong thành nhỏ cách bọn họ không được mười dặm. Hơn nữa chỉ có hai, ba nghìn người hộ vệ. Cơ hồ tim trong ngực mọi người đều bắt đầu khẩn trương nhảy lên kịch liệt.

" Cầu phú quý trong hiểm, mọi người có nguyện ý cùng ta làm một chuyến này hay không?"

Quan Anh mặc dù thân thể nhỏ gầy, nhưng lá gan hắn so với trời còn lớn hơn. Hắn thấy mọi người đã có chút động tâm, liền lại lần nữa la lớn: " Có làm hay không! Nguyện ý làm thì giơ tay cho ta."

Rốt cục, có một người Giáo úy quân Đường giơ tay. Ngay sau đó, càng ngày càng nhiều người giơ tay, mà ngay cả một vài người hơi nhát gan cũng bị mọi người lôi kéo mà giơ tay. Tập kích Tán Phổ tộc Thổ Phiên, đây là việc chưa từng nghe thấy, nhưng đồng thời cũng là vô cùng kích thích.

" Hảo! Nếu tất cả mọi người nguyện ý làm thì nghe sắp xếp của ta." Quan Anh ngắm nhìn những lều trại trên thảo nguyên xa xa mà thầm nghĩ: có lẽ có thể lợi dụng bọn họ.

Đúng như Quan Anh suy đoán, quân Đường đột nhiên đến đã khiến cho quân Thổ Phiên bên trong Đại Thạch Thành trở nên căng thẳng dị thường. Tán Phổ bọn họ đang ở trong thành, nếu như một khi bị quân Đường phát hiện rồi dẫn tới đại quân địch nhân tập kích, hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi. Phái người mang tin tức đi tới đại quân tộc Thổ Phiên khẩn cấp cầu viện thì lúc trước đã phái đi, nhưng cũng không biết bao lâu mới có thể dẫn đại quân tới.

Thị vệ trường phụ trách bảo vệ Xích Tùng Đức Tán tên là Luận Tàng Tất Đa, hắn lúc này đang đứng ở trên tường thành nhìn hướng phương xa. Hắn đã mơ hồ nhìn thấy một vệt đen, hẳn là đội ngũ quân Đường. Mới vừa rồi trạm gác lưu động báo cáo, cách hơn mười dặm phát hiện ước một ngàn kỵ binh quân Đường, hình như chỉ là ngẫu nhiên đi ngang qua nơi này.

Quyết không thể để quân Đường phát hiện ra bí mật trong thành! Luận Tàng Tất Đa nhanh chóng đưa ra quyết định, phái hai ngàn quân đi giết chết đội quân Đường này, Tán Phổ thì chuẩn bị tùy thời rút lui.

Hắn ra lệnh một tiếng, hai tên Thiên Phu trưởng mỗi tên chỉ huy một ngàn người, một tả một hữu nhằm hướng quân Đường ở xa mà xông tới mãnh liệt. Luận Tàng Tất Đa thì chạy nhanh xuống tường thành, chạy về chỗ Tán Phổ ở.

Tình trạng Xích Tùng Đức Tán đã càng ngày càng nghiêm trọng, ngắn ngủn trong thời gian hai ngày, đọc tố giấu ở trong nội phủ hắn lại bắt đầu phát tác. Hai tên thấy thuốc tộc Thổ Phiên hầu hạ cũng thúc thủ vô sách. Giải dược mà người Đại Thực cho cũng đã dùng khá nhiều, không ngờ lại không có hiệu quả. Toàn thân Xích Tùng Đức Tán đầy mồ hôi, trên mặt nóng đến đỏ bừng, đã bị sốt đến mơ hồ.

Giờ phút này. Vị Tán Phổ tộc Thổ Phiên này lẳng lặng nằm ở trên giường, hai mắt nhắm chặt, ở bên cạnh hắn nằm ngổn ngang chiếu thư do hắn tự tay viết truyền ngôi cho con thứ, còn Thượng Kết Tức nhận chức đại tướng. Sự thực, đó cũng chỉ là một văn kiện chánh thức hợp pháp. Từ lúc hắn vẫn còn ở Thổ Hỏa La thì Thượng Kết Tức đã ủng hộ con thứ của Xích Tùng Đức Tán đăng cơ, xưng là Mưu Để Tán Phổ. Đồng thời tự mình dẫn binh tại phía tây La Ta đánh bại đối thủ cạnh tranh: đại ca Mưu Ni Tán Phổ do Na Nang Thị ủng hộ lên ngôi. Vì vậy đã khống chế cục diện tộc Thổ Phiên, cho dù Xích Tùng Đức Tán quay về Thổ Phiên thì thành La Ta cũng đã không có vị trí thuộc về hắn.

Lúc này, Luận Tàng Tất Đa như một cơn gió chạy vào, hắn lại giảm nhẹ bước chân từ từ đi tới bên cạnh giường nhìn qua Tán Phổ. Trong lòng hắn cự kỳ buồn bã liền quay đầu lại hỏi thày thuốc: " Tình huống của Tán Phổ như thế nào, còn có thể ngồi xe ngựa không?"

Hai người thày thuốc cùng lắc đầu, tỏ vẻ bọn họ đã chịu bó tay. Lúc này, mí mắt Xích Tùng Đức Tán giật giật, hắn lại từ từ mở mắt. Thấy là Luận Tàng Tất Đa đang đứng ở bên cạnh mình liền đưa ánh mắt về hướng chiếu thư trên bàn rồi nói suy yếu: " Ngươi nhất định phải đem chiếu thư ta tự tay viết về La Ta, giao cho Thượng Kết Tức để bọn họ không nên lại đánh lẫn nhau."

Luận Tàng Tất Đa đau đớn gật đầu, đem chiếu thư thu vào trong người, hắn lại nói khẽ với Tán Phổ: " Mới vừa rồi có người phát hiện hơn một ngàn quân Đường xuất hiện ở gần đây. Thần đã mệnh lệnh thuộc hạ đi chặn lại, thỉnh Tán Phổ lên xe ngựa. Thần muốn dẫn Tán Phổ rời khỏi nơi này."

Xích Tùng Đức Tán lắc đầu " Ta cũng không muốn đi đâu. Nghe nói nơi này là đồng cỏ nuôi súc vật lớn lên tốt nhất. Sau khi ta chết thì đem thi thể của ta táng ở chỗ này đi!"

" Không!" Luận Tàng Tất Đa giống như phát cuồng kêu lên " Thần muốn dẫn Tán Phổ quay về La Ta, tuyệt không thể ở lại An Tây. Thần đã nghĩ kỹ, có thể đi dọc theo Tỷ Đa Hà rồi xuyên đại sa mạc, đi vòng Vu Điền quay về Thổ Phiên."

Xích Tùng Đức Tán mỉm cười, không trả lời hắn mà chỉ thở dài một hơi rồi nói: " Đáng tiếc a! Người Đại Thực không am hiểu nắm bắt cơ hội. Nếu như bọn họ tiến quân An Tây sớm hơn thì cũng sẽ không có cục diện hôm nay. Quân Thổ Phiên, quân Đại Thực sớm muộn sẽ bị Trương Hoán nuốt sống từng cánh."

Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên lọt vào một người binh lính. Hắn hoảng sợ vạn phần bẩm báo: " Việc lớn không tốt! Quân Đường đột nhiên từ phía sau đánh tới, mọi người không có phòng bị. Quân Đường, quân Đường đã xông vào thành."

Choang! Chén thuốc trong tay hai tên thày thuốc đồng thời rơi xuống đất nát bấy, Luận Tàng Tất Đa bị sợ ngây người. Hắn đột nhiên quát to một tiếng, xoay người liền hướng ra phía ngoài chạy đi. Luận Tàng Tất Đa hận cơ hồ muốn giết chết chính mình, hắn đã rõ ràng chính mình là bị mắc lừa. Cái vệt đen mà hắn mới nhìn thấy ở đằng xa không phải là quân Đường. Rất có thể là dân chăn nuôi để quân Đường đem đại đội nhân mã của hắn dẫn đi, rồi lại từ phía sau đánh tới.

Trên đường đã loạn thành một đoàn, một đội gần ngàn người kỵ binh quân Đường hung hãn vô cùng. Bọn họ phảng phất như một thiết quyền (quả đấm thép) đủ sức đập vỡ núicứ đánh bại hết một đạo lại một đạo quân Thổ Phiên đang liều chết chống cự.

Trên đường cái khắp nơi đều là tử thi, máu chảy thành sông, tuyệt đại bộ phân đều là thi thể binh lính quân tộc Thổ Phiên. Cũng có cư dân bên trong thành bị loạn quân giết chết. Lúc này quân Đường ánh mắt đều đã đỏ, bọn họ đã xác định ở trong thành chính là Tán Phổ Xích Tùng Đức Tán tộc Thổ Phiên. Nguyện ước lớn lao lập được công lao phi phàm cũng khiến cho bọn hắn điên cuồng. Bọn họ gào thét mà đánh về phía trước mãnh liệt.

Trận chiến thảm thiết nhất là trước cửa phủ chỗ Xích Tùng Đức Tán ở, Luận Tàng Tất Đa chỉ huy hơn hai trăm quân Thổ Phiên tuyệt không lui về phía sau một bước, tình nguyện bị giết chết, lại cũng muốn thi thể của mình trở thành chướng ngại vật quân Đường làm ác chiến thảm thiết lại cuồng bạo đến loại trình độ này. Vì thế cho nên trong lúc song phương liều chết chém giết, người chết ngựa chết làm thành một bức tường lũy mới, thi thể đè nặng thi thể, vó ngựa dẫm đạp lên thịt sống mà đánh nhau giống như bão táp, sát khí che khuất bầu trời.

Cách chỗ chém giết không được ba mươi bộ, hai tên thày thuốc chảy nước mắt khiêng Xích Tùng Đức Tán đến sân trong. Ánh mặt trời chói chang chiếu lên trên mặt của hắn, Xích Tùng Đức Tán tham lam hưởng thụ những tia nắng cuối cùng. Ánh sáng trong mắt của hắn đã dần dần ảm đạm, vào lúc hấp hối cuối cùng hắn tựa hồ đang thì thào muốn nói điều gì. Một người thày thuốc tiến lên ghe tai, trong mơ hồ chỉ nghe âm thanh trầm thấp của hắn đang đứt quãng: " Vậy Thiên Lôi kia của quân Đường rốt cuộc là vật gì?"

Lúc này Xích Tùng Đức Tán lưu lại trên nhân gian câu nói sau cùng, mang theo nghi vấn tối hậu. Hô hấp của hắn rốt cục ngừng lại, lúc này kịch chiến thảm thiết ngoài cửa cũng tựa hồ lập tức đình chỉ.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-340)


<