← Hồi 196 | Hồi 198 → |
Nghĩ thông suốt điểm này, động cơ Bùi Tuấn muốn giết Lý Phiên Vân cũng đương nhiên lý giải được. Giết Lý Phiên Vân không chỉ có làm thân thế của mình càng thêm khó bề phân biệt, hơn nữa Thôi Tiểu Phù sẽ cùng mình kết thù oán. Xem ra chính vị nhạc phụ đại nhân này của mình thật là thích thú đứng ở chỗ cao xem náo nhiệt đây!
" Chị, vậy chị sau này có tính toán gì không?"
Lý Phiên Vân lắc đầu " Ta bây giờ còn chưa nghĩ nổi, trước tiên ở nơi này một thời gian đã, sau này rồi nói sau!"
Năng lực của Lý Phiên Vân thì Trương Hoán vô cùng rõ ràng. Năm đó Thôi Viên đem chuyện quan trọng như ám sát Lý Hệ toàn quyền giao cho nàng đi làm, hơn nữa thiếu chút nữa thành công. Chính mình lại là thân nhân duy nhất của nàng. Để nàng phiêu bạt tứ phương cũng thật sự không yên lòng, hẳn là bảo nàng ở lại bên cạnh mình mới là đúng.
Nghĩ vậy, Trương Hoán liền thành khẩn nói với Lý Phiên Vân: " Chị, em hy vọng chị có thể ở lại giúp em."
Lý Phiên Vân trầm tư không nói, một lúc lâu, nàng nhè nhẹ thở dài một hơi mà nói: " Chú là em của ta, là hy vọng duy nhất kế thừa sự nghiệp của cha. Ta nghĩ cha ở trên trời có linh cũng nhất định bảo ta lưu lại giúp chú. Được rồi! Ta đáp ứng chú, chỉ là ta không muốn lại xuất đầu lộ diện."
Trương Hoán cười, hắn sớm đã có một nơi thích hợp nhất ở nơi này mà!
Sau khi Lý Phiên Vân đi xuống nghỉ ngơi, Trương Hoán đi tới thư phòng, gần đây liên tiếp phát sinh sự kiện khiến cho hắn lâm vào trầm tư. Rất hiển nhiên, mặc dù về quân sự hắn thu được thắng lợi mang tính đột phá, nhưng phải nhớ dùng chánh trị để tiêu hóa và củng cố những thành quả này. Cho dù không dễ dàng như vậy, thất phu vô tội, giữ ngọc trong lòng mà có tội. Mấy ngàn năm tư tưởng hoàng quyền ăn sâu vào tư tưởng các sĩ phu, , huống chi đây là cuộc đấu tranh quyền lực đề cập đến ai có thể làm chúa tể giang sơn Đại Đường. Không ai sẽ hào phóng trơ mắt nhìn kẻ khác ôm thiên lý sơn hà vào trong lòng. Thôi Tiểu Phù là người gây sự, Bùi Tuấn hoạt động ngầm, từ sự kiện Lý Phiên Vân đã biểu hiện nguyên vẹn ra như vậy. Đương nhiên, đây mới chỉ là một sự bắt đầu. Hai người Thôi, Bùi chắc chắn sẽ có một loạt động tác, thậm chí là là những đòn trí mạng nên hắn không thể không đề phòng. Nhưng cũng như quản lý một gia sản khổng lồ thì không chỉ cần có đảm bảo hộ vệ bên ngoài, mà còn cần tăng cường đề phòng bên trong. Về việc nhập ngũ thì hắn tuyệt không e ngại Thôi, Bùi có hành động gì, nhưng nếu như hạ thủ từ bên trong thì hắn liền khó mà phòng. Đám người Nguyên Tái, Trương Duyên Thưởng thì đã hộ vệ an toàn, nhưng giám sát đầu lĩnh quân chính các địa phương thì mấy vấn đề này đều là lửa sém lông mày.
Xây dựng phủ Nội vụ cũng là chuyện mà gần đây Trương Hoán một mực suy nghĩ. Nhưng phủ Nội vụ việc chính lại là chọn người nên hắn một mực do dự. Hắn thiếu hụt một người thuộc hạ tâm phúc có suy nghĩ cẩn thận, bí mật mà lại rất quyết đoán. Đỗ Mai tầm nhìn không đủ, Bùi Minh Viễn nhu mà không cương, còn như các tướng lĩnh mang binh thì cương mãnh có thừa, nhưng chơi trò chánh trị lại kém một bậc. Hiện tại Lý Phiên Vân đến, không nghi ngờ khiến cho hắn giải quyết dễ dàng những lo ngại này, nàng không phải là người tốt nhất để chọn sao?
Nghĩ tới đây, Trương Hoán rốt cục hạ quyết tâm, hắn cầm bút mạnh mẽ viết tại mục quyết sách xây dựng phủ Nội vụ ba chữ Lý Phiên Vân.
Trương Hoán quyết sách là chính xác, chỉ vẻn vẹn ba ngày sau thì Lũng Hữu liền xảy ra một đại sự.
Mùa xuân ở quận Kim Thành so sánh Trường An càng thêm rạng rỡ động lòng người, nhưng lại càng thêm bận rộn. Lúa mì vụ đông đã đến lúc trổ đòng, để bảo vệ thu hoạch mùa hè, dân chúng cả quận Kim Thành cơ hồ đều bận rộn kéo nhau ra đồng ruộng, bên trong thành trống không. Phố lớn ngõ nhỏ khó nhìn thấy một người rảnh rỗi. Chỉ có những đội trị an, binh lính tuần tra tuần phòng tại đầu đường. Lúc này, một đội ước mười mấy người đi xe ngựa chạy nhanh vào Tây Môn, từ trang phục bọn họ mà nhìn thì hẳn là thương nhân buôn bán vãng lai. Ở giữa là một chiếc xe ngựa, màn xe đã mở ra, một nam nhân quần áo đẹp đẽ quý giá ước sáu mươi tuổi đang hiều kỳ đánh giá cảnh phố quận Kim Thành. So với cùng Trường An thì quận Kim Thành thật sự là mộc mạc mà vắng vẻ khiến hắn bĩu môi, vẻ mặt lộ ra sự khinh thường. Hắn rất không hiểu, sào huyệt của Trương Hoán như thế nào mà đổ nát như vậy? Ngoại trừ trên đường cái sạch sẽ và xanh tươi không tệ, những mặt khác bất kể là thị trường phồn vinh hay là kiến trúc đồ sộ cùng với dân cư đông đúc đều không đúng tý nào. Vậy hắn lại dựa vào cái gì mà kiêu ngạo như vậy?
Xe ngựa vòng vo một khúc quanh nhằm hướng một con đường đi vào phố nhỏ đủ loại hòe thụ. Rất nhanh, xe ngựa liền dừng ở trước bậc thang một tòa phủ đệ.
Nơi này là phủ đệ của Thuận Hóa vương Lý Kiều. Lý Kiều là cháu của Huyền Tông, con thứ tư của Lệ Vương Lý Diễm, có thể được gọi là dòng chính thất của Hoàng tộc. Lão cũng là Hoàng tộc duy nhất ở tại địa khu Lũng Hữu, làm thành viên chủ yếu của tập đoàn Quan Lũng. Mấy năm qua, ích lợi trung tâm của lão đã gắn chặt một chỗ cùng Trương Hoán. Lão không chỉ có đem lương tồn nhiều năm đưa cho Trương Hoán vô điều kiện, hơn nữa hàng năm một nửa thu hoạch điền trang lão cũng là quyên cho quân Tây Lương. Là bánh ít đi, bánh quy lại, không chỉ có hai đứa con trai lão làm quan lớn tại Lũng Hữu, hơn nữa Trương Hoán vẫn còn chính miệng hứa hẹn lão, tương lai bản thân lão cũng còn có triển vọng về chánh trị.
Lý Kiều năm nay khoảng năm mươi tuổi. Tinh lực dư thừa, bình thường dư thời gian nhàn hạ. Lão say mê với mở rộng nho học, đối với phát triển giáo dục Lũng Hữu thì lão không chỉ ra sức ủng hộ, hơn nữa còn có tư tưởng khai sáng hiếm thấy, chủ trương mở rộng tư tưởng Khổng Tử dạy dỗ không hề phân biệt. Biểu hiện tại hành động chính là kiên quyết ủng hộ trẻ em nữ Lũng Hữu cùng Hà Tây được nhập học. Sau khi Thôi Ninh quay về Trường An, lão liền tiếp nhận ngọn cờ Xuân Lôi Đường, mở rộng thành lập học đường cho nữ nhi, giúp đỡ trẻ em nữ nghèo khổ nhập học. Ở trong đia khu Lũng Hữu cùng Hà Tây có được sự tôn trọng của người dân.
Sáng sớm, Lý Kiều cùng thường lui tới hậu viên múa kiếm, một gia nhân cầm một cái danh thiếp vội vàng chạy tới bẩm báo " Trường An có cố nhân tới chơi".
Nam Dương Quận Công Lý Thừa Nghiệp,
Lý Kiều hơi nhíu mày, chính mình nhiều năm đã không cùng hắn lui tới, hắn chạy đến tìm mình làm cái gì? Trong lòng mặc dù không hài lòng, nhưng về vai vế mà nói, Lý Thừa Nghiệp là chú của lão nên Lý Kiều bất đắc dĩ đành phải sai người trước hết mời Lý Thừa Nghiệp đến thư phòng. Lão thay đổi một bộ quần áo, lúc này mới từ từ đi tới thư phòng. Vừa vào cửa, Lý Thừa Nghiệp liền đứng lên cười to nói: " Xa cách mười năm, cháu lại vẫn như trước kia, không có già trước tuổi chút nào, thực sự là làm chú hâm mộ!"
" Không nghĩ, không ham muốn, không đòi hỏi thì tự nhiên liền trẻ ra." Lý Kiều cười nhạt, lão khoát tay chặn lại mà nói: " Mời chú ngồi!"
Lý Thừa Nghiệp không phải không để ý tới sự nhạt nhẽo trong giọng nói Lý Kiều, hắn thăm dò ngồi xuống, liếc mắt thoáng nhìn bản phân bố học đường cho nữ tử treo trên tường. Hắn đưa tay chỉ chỉ bản đồ mà nói không vui: " Vốn Kinh thành đồn đãi ta còn không tin, bây giờ nhìn lại thực sự là như vậy. Ngươi quản lý trường học là chuyện tốt, nhưng vì sao lại cố ý muốn sáng lập trường nữ giáo, ngươi biết Kinh thành nói như thế nào về ngươi không?"
Lý Kiều sắc mặt lập tức sa sầm xuống " Chú từ Trường An chạy tới là vì chỉ trích cháu sao?"
" Đương nhiên không phải."
Lý Thừa Nghiệp lấy ra từ trong lòng ngực một quyển tập ném ở trên bàn, lạnh lùng nói " Đây là thư liên danh tám mươi hai vị tôn thất Trường An chỉ trích cháu trợ Trụ vi ngược, những chuyện của cháu thật phiền toái."
" Trợ Trụ vi ngược?" Lý Kiều đứng bật lên, mặt lão phồng ra đến đỏ bừng, lớn tiếng hỏi ngược lại: " Trương Hoán vì Đại Đường đoạt lại An Tây, Hà Hoàng, hắn tiêu diệt Chu Thử, Lý Chính phản loạn, đây là Trụ sao? Ở chỗ này, dân chúng có thể an cư lạc nghiệp, có thể ăn no bụng, rất nhiều gia đình còn có ruộng đất của mình, đây là Trụ sao? Không có hắn vận chuyển trăm vạn thạch lương thực vào kinh, Trường An sẽ thành bộ dáng gì nữa, đó cũng là Trụ sao? Nếu như vậy cũng là Trụ thì ta đây thà rằng trợ Trụ như vậy!"
Lý Thừa Nghiệp không nghĩ tới Lý Kiều sẽ kích động như thế, hắn vội vàng nói trấn an lão: " Cháu ơi, bình tĩnh một chút! Bình tĩnh một chút! Có chuyện thì cứ nói từ từ."
Sau một lúc lâu, hắn thấy Lý Kiều đã dần dần bình tĩnh trở lại liền khe khẽ thở dài nói: " Tất cả mọi người là tôn thất, dù sao huyết mạch tương liên. Tất cả mọi người lấy việc ủng hộ Thái Hậu, ủng hộ Hoàng thượng là nhiệm vụ của mình. Gia nghiệp của cháu đều ở Lũng Hữu, coi như đi riêng một đường mọi người cũng có thể hiểu được. Nhưng vì sao cháu không để cho mình một đường lui?"
Lý Kiều đột nhiên rõ ràng dụng ý đích thực của Lý Thừa Nghiệp, lão không thể hiện gì chỉ cúi đầu không nói, Lý Thừa Nghiệp cho là lão động tâm liền tiếp tục khuyên nhủ: " Kỳ thật cống hiến của Trương Hoán đối với triều đình mọi người cũng thừa nhận. Chỉ là hắn đến nay không chịu phụng ý chỉ Thái Hậu. Vẻn vẹn một điều này liền đủ để xóa hết tất cả công lao của hắn. Nếu như hắn có thể cúi đầu một chút, thuần phục Thái Hậu, như vậy không chỉ có tôn thất chúng ta có cơ hội ngẩng đầu mà Trương Hoán cũng có thể lên cao một bước. Chức Tả Tể Tướng còn thoát được tay của hắn sao?"
" Ngươi là muốn ta khuyên Trương Hoán trung với Thái Hậu sao?" Lý Kiều chậm rãi lắc đầu " Không có ích gì, không nói đến ta địa vị thấp kém, khuyên hắn không được. Coi như ta có tâm phụng sự Thái Hậu là chánh thống, cũng chỉ có thể đại biểu chính mình."
Điều Lý Thừa Nghiệp muốn chính là của hắn những lời này, hắn dịch chuyển người tới gần Lý Kiều hạ giọng: " Lệnh lang (cháu nó) là Khai Dương Binh Mã Sử, dưới tay nó có ba vạn người, chỉ cần nó đồng ý..."
Không đợi hắn nói xong, Lý Kiều lập tức quả quyết cự tuyệt: " Không có tác dụng. Coi như con ta đồng ý thuần phục Thái Hậu, thủ hạ của hắn cũng sẽ không nghe hắn. Chú không biết quân chế Lũng Hữu, trưởng quan thích hợp trong quân Tây Lương đa số đều trải qua quân viện, Trương Hoán tự mình là Viện trưởng. Bọn họ chỉ có thể thuần phục Trương Hoán, đã làm chú thất vọng rồi!"
" Lão tướng cũng không dùng sao?" Lý Thừa Nghiệp không cam lòng lại hỏi. Lý Kiều chỉ cười lắc đầu. Là lão không biết hay không thể làm được thì lão không có nói rõ.
Vào lúc giữa trưa, sau khi lượn hết vòng nọ đến vòng kia bên trong thành quận Kim Thành, Lý Thừa Nghiệp rốt cục nhịn không được đành tới cửa hỏi thăm Hạ Lâu Vô Kỵ. Nếu như nói chiêu hàng Lý Kiều lúc sáng chỉ là một món thức ăn nguội thì chiêu hàng Hạ Lâu Vô Kỵ chính là bữa tiệc lớn trong hành trình chánh thức của hắn lần này đến Lũng Hữu. Về phương diện khác, khuyên Lý Kiều chỉ là tìm tòi trước khi hành động để biết đường phán đoán mà thuyết phục Hạ Lâu Vô Kỵ. Trước khi hắn đi, Thôi Tiểu Phù cùng Lý Cầu đã cho hắn hai phương án, hai phương án chỉ khác nhau về mức hứa phong quan tước, nhưng cụ thể dùng phương án nào thì do Lý Thừa Nghiệp tùy tình thế để quyết định. Buổi sáng khuyên bảo Lý Kiều không thuận lợi làm cho Lý Thừa Nghiệp cuối cùng quyết định chọn dùng phương án thứ hai, cũng là điều kiện hậu đãi nhất.
Ngoài ý muốn của Lý Thừa Nghiệp chính là, Hạ Lâu Vô Kỵ không chỉ có đang ở tại quý phủ, mà lại còn vô cùng khiêm nhường tự mình đi ra cửa đón rồi nghênh tiếp hắn vào bên trong phủ. Cảnh này khiến tâm địa Lý Thừa Nghiệp vốn đã nguội lạnh một nửa lại bắt đầu trở nên kích động. Nếu như có thể xúi giục thành công, vậy chức Nam Dương Quận vương cũng chẳng còn xa tầm tay hắn nữa.
" Lý quận công tới rất đúng lúc, mấy ngày hôm trước ta đến Hội quận, buổi sáng vừa mới về." Hạ Lâu Vô Kỵ mời Lý Thừa Nghiệp vào nội thất của mình, thái độ nhiệt tình khác thường phảng phất bọn họ đã quen biết nhiều năm rồi. Ngay cả Lý Thừa Nghiệp cũng bắt đầu có chút hoài nghi, liệu có phải cụ tổ của mình cùng nhà Hạ Lâu Vô Kỵ có tình bạn cố tri. Nhưng suy nghĩ hồi lâu, hắn cũng không nhớ nổi chính mình cùng Hạ Lâu gia có gì liên quan.
Hai người vào trong phòng, Hạ Lâu Vô Kỵ cười cười thần bí mà nói: " Nơi này là tĩnh thất. Hiệu quả cách âm vô cùng tốt, cần nói gì cũng có thể cứ nói đừng ngại."
Tim Lý Thừa Nghiệp bỗng dưng đập dồn, thế này giống như nam nữ trong lúc yêu đương vụng trộm vậy. Kiểu ám chỉ mập mờ đã đủ để gợi lên sức tưởng tượng phong phú của hắn. Dưới ánh mắt lấp lánh nhìn kỹ của Hạ Lâu Vô Kỵ, hắn cảm giác như mình ắt nhẹ dạ giống như một thiếu nữ nhớ nhung nên tất cả bí mật trong lòng đều không giữ được. Hắn từ trong ngực lấy ra thư do Thôi Tiểu Phù tự tay viết rồi khẩn trương nói lắp bắp: " Đây là thư do Thái Hậu tự tay viết cho ngươi. Hy vọng Hạ Lâu tướng quân suy nghĩ thật kỹ."
Hạ Lâu Vô Kỵ nghiêm nghị tiếp nhận thư, hắn dè dặt mở ra rồi cẩn thận đọc một lần. Thư viết rất đơn giản, nhớ lại tổ tiên hắn có cống hiến đối với triều đình, hy vọng hắn có thể kế thừa tổ nghiệp tiếp tục dốc sức phục vụ triều đình. Thôi Tiểu Phù cũng viết thật sự cẩn thận, dùng từ cùng nội dung đều trong quy trong củ khiến cho người ta không tóm được bất cứ gì đằng chuôi. Nhưng ý tứ của nàng cần bày ra mà lại không thể viết lên trên giấy thì sẽ do Lý Thừa Nghiệp truyền đạt.
Hạ Lâu Vô Kỵ đọc xong thư, hắn khẽ gật đầu nói: " Hạ Lâu gia tộc của ta một mực đều là trung thành với Đại Đường, thỉnh Thái Hậu yên tâm!"
Hắn nói xong câu đó, trong phòng liền lâm vào im lặng, không khí hơi có chút xấu hổ. Lý Thừa Nghiệp biết màn kịch phía sau nên từ chính mình dẫn dắt, hắn hít một hơi thật sâu mà nói: " Hạ Lâu tướng quân nói vậy cũng biết, đương kim thiên tử là do Tiên Hoàng chỉ định, bởi vì ngài tuổi nhỏ nên do Thái Hậu phụ chính. Đây có thể nói là Đại Đường chánh thống, nhưng thế gia triều chánh hình thành mười mấy năm trước làm hoàng quyền bị mất quyền lực. Khiến cho Thiên Tử chỉ làm vì, cho đến ngày nay, cục diện thế gia triều chánh bắt đầu lung lay, Thái Hậu nắm giữ một phần quyền lực. Đây cũng là cơ hội ngàn năm một thuở khôi phục hoàng quyền. Thái Hậu hy vọng Hạ Lâu tướng quân có thể lại chấn hưng oai phong của tổ tiên, dốc hết lực lượng ủng hộ Thiên Tử. Thái Hậu có lòng cầu hiền, mong Hạ Lâu tướng quân nghĩ lại."
Lý Thừa Nghiệp như đã nói xong. Còn lại chính là thái độ của Hạ Lâu Vô Kỵ. Nhưng Hạ Lâu Vô Kỵ tuyệt không có gì nghĩ lại, hắn sảng khoái hỏi han: " Nếu như ta thuần phục Thái Hậu thì sẽ phong thưởng cho ta cái gì?"
Lý Thừa Nghiệp vui mừng. Hắn thích những người sảng khoái mà thực tế như vậy. Hắn lập tức không thể chờ đợi được mà nói: " Thái Hậu có nói. Nếu như ngươi bằng lòng thuần phục với nàng, sẽ phong ngươi làm Lũng Hữu Tiết Độ Sứ, Tửu Tuyền Quận vương, truy phong tổ phụ Hạ Lâu Dư Nhuận của ngươi làm An Tây Quận vương. Ngoài ra lại thêm phần thưởng hoàng kim năm vạn lượng, mỹ nữ trăm người."
Đây đã là thành ý lớn nhất Thôi Tiểu Phù có thể đưa ra, trên mặt Hạ Lâu Vô Kỵ vẫn không có nửa điểm thay đổi. Phảng phất những phong thưởng này không có nửa điểm quan hệ với hắn. Ngừng lại một chút, hắn nhàn nhạt hỏi: " Lần này Lý quận công đến Lũng Hữu, còn có ai biết không?"
" Hạ Lâu tướng quân xin yên tâm, ta bí mật đến Lũng Hữu, ngoại trừ Thái Hậu cùng Lạc vương ra thì không có người nào biết." Hắn đột nhiên nhớ ra buổi sáng gặp Lý Kiều, nhưng hắn vẫn cứ là trịnh trọng gật đầu, tỏ vẻ lời của mình tuyệt không nói sai. Lập tức hắn tha thiết mong chờ nhìn Hạ Lâu Vô Kỵ, chờ hắn vỗ vỗ bả vai mình mà nói một tiếng coi như hoàn thành lệnh trên.
Hạ Lâu Vô Kỵ đột nhiên cười lớn. Cười đến trong lòng Lý Thừa Nghiệp giật mình thon thót! Nhảy loạn một hồi. Tiếng cười của Hạ Lâu Vô Kỵ đột nhiên chợt tắt rồi nói mang theo một tia trào phúng: " Lý quận công cũng biết ta mời ngươi đến tĩnh thất?"
Lý Thừa Nghiệp ngẩn ra, không biết hắn nói thế có ý gì?
Hạ Lâu Vô Kỵ lạnh lùng cười nói: " Ta vừa mới lại được tin tức, đô đốc xây dựng Nội vụ phủ chính là vì phòng ngừa những người như ngươi vậy thâm nhập. Rất không may mắn, ngươi tới đúng lúc. Ta muốn mượn đầu của ngươi tỏ lòng trung thành với đô đốc!"
" Người đâu!" Hạ Lâu Vô Kỵ quát một tiếng chói tai. Hơn mười tên thân binh hùng dũng xông ra túm lấy tóc Lý Thừa Nghiệp kéo vào trong buồng. Lý Thừa Nghiệp sợ đến toàn thân run rẩy, mặt như màu đất, một câu cũng nói không nên lời.
" Hạ Lâu tướng quân" âm thanh của hắn chợt tắc nghẹn. Chỉ giây lát, thân binh bưng đầu người của Lý Thừa Nghiệp quay lại. Hạ Lâu Vô Kỵ nhìn hắn lạnh lùng cười nói: " Muốn trách thì trách ngươi rất ngu xuẩn, ta đã nói qua là chỉ thuần phục Đại Đường, ngươi lại không nghe ra nổi."
" Đem cất nó vào tráp, chạy cả đêm đem cho đô đốc đi."
Phường Vĩnh Dương Trường An ở vào mé cực tây nam của thành Trường An, là nơi dân chúng lớp dưới tụ tập. Bên trong phường tùy ý có thể thấy được quán bày hàng ngay trên mặt đất hoặc là tiểu thương đẩy xe cút kít lưu động. Kinh Triệu Duẫn cùng nha dịch Trường An cũng chẳng hỏi tới, người ta nghèo khổ mưu sinh không dễ dàng nên mọi người cứ mắt nhắm mắt mở cũng không đến chất vấn.
Tại phía bắc phường Vĩnh Dương có trên dưới một trăm hộ gia đình ở như vậy. Đều là người huyện Quản Thành quận Huỳnh Dương từ thời loạn An Lộc Sơn bỏ quê quán trốn đến Trường An. Trải qua vài thập niên sinh sản đã từ ban đầu hơn mười hộ gia đình phát triển đến hơn hai trăm hộ gần ngàn người. Ngày thường bọn họ lấy bán sức khuân vác mà sống, phần lớn cũng không biết chữ. Bởi vì bọn họ đoàn kết với nhau nên cũng không có người nào dám chọc bọn họ. Nhưng trong bọn họ đã có một hộ dòng dõi thư hương họ Hoàng. Hoàng lão gia tử học thức uyên bác, là Văn Khúc Tinh trong người cùng quê. Mọi người quê đó viết thơ, viết mộ bia, viết đơn kiện. v.. v... thì việc múa bút đều là do hắn bỏ công.
Hoàng lão gia tử từng là Chủ bạ tại huyện Quản Thành, bên người cũng không có bạn già mà chỉ có một con trai. Nửa đời sau của hắn dùng để bồi dưỡng con trai. Con trai hắn cũng không chịu thua kém, vào năm Khánh Trì thứ mười một thì mới chỉ hai mươi tuổi đã thi lần đầu đỗ tiến sĩ, là tiến sĩ trẻ tuổi nhất năm đó.
Chỉ tiếc hắn không có mối quan hệ nên thi rớt trong kỳ thi khảo của Lại Bộ. Mười năm trước được người giới thiệu đến một nhà giàu Trường An làm gia sư, mỗi tháng lĩnh hai mươi mấy quan tiền. Phụng dưỡng lão cha, lại lấy vợ sinh con, thời gian trôi qua nhạt nhẽo mà thong dong.
Người này gọi là Hoàng Vân Khanh, tính tình hiền hoà, hắn cũng không cùng người tranh đấu. Nhìn thấy người cùng quê thì bất kể là kéo xe bán hàng rong, hay là người hầu tiểu tốt hắn đều chắp tay vấn an. Mỗi ngày đi sớm về trễ, cũng không ai biết hắn làm người hầu ở nơi nào? Cụ thể làm cái gì?
← Hồi 196 | Hồi 198 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác