Vay nóng Tima

Truyện:Danh môn - Hồi 147

Danh môn
Trọn bộ 340 hồi
Hồi 147: Vô tình gặp ở tửu lâu
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-340)

Siêu sale Lazada

Thực khách ở chỗ này cũng phần lớn là trong giới bình dân lớp dưới, cũng có không ít nông dân vào thành đi dạo phố, mua sắm. Trà dư tửu hậu, đàm luận thời sự cũng thành một nét cộng đồng đặc sắc của đại tửu lâu. Tại lầu hai có một cái bàn gần kề cửa sổ có năm người ngồi, hai ông lão hẹn nhau đến ăn cơm trưa ở đó. Thêm một người đánh xe chạy đường dài, một người là nông dân vào thành mua dầu muối. Một người khác chính là thanh niên mà theo hắn tự giới thiệu thì là người hầu tại nha huyện. Vốn bọn họ là mỗi người đến ăn cơm, nhưng trò chuyện một hồi liền chuyển sang đề tài chung nói trên.

Bọn họ nói về đề tài liệu Lũng Hữu có thể thực hành chế độ quân hộ ruộng đất. Đề tài trước hết là từ hai ông lão nói chuyện khởi đầu, cả hai ông lão đều cho rằng Hà Tây có thể được, nhưng Lũng Hữu lại không thể được. Lúc này, nông phu vẫn chỉ ăn như rồng cuốn càng nghe càng không lọt tai. Hắn rốt cục nhịn không được bèn vỗ bàn cả giận nói " Hai vị ông cụ nói vậy không được, lại nói không có lý chút nào cả. Hồi đầu tháng chiêu binh thì các vị quân quan đều nói sẽ chia ruộng nên ta mới để con mình đi nhập ngũ, các ông có tư cách gì mà nói không được!"

Âm thanh của hắn thật lớn, giống hệt như tiếng chiêng làm mọi người cả phòng ăn đều nở nụ cười. Hai ông lão thấy hắn tướng mạo thô lỗ, không quen biết mà lớn giọng đưa mình vào cảnh xấu hổ. Cả hai người đều khinh miệt hừ một tiếng cũng không thèm nhìn hắn, người nông dân thấy đấm bàn vô ích không khỏi mặt đỏ lên giải thích: " Vốn liền là như vậy, trong quân đội tất cả đều là binh lính, đều là hết lòng đánh giặc. Tại sao có người có ruộng đất, mà có người lại không có ruộng đất, thế này chẳng phải là không công bằng!"

" Ông anh nói có lý!" Người đánh xe bên cạnh thấy nông phu ánh mắt sắp đỏ liền nhịn không được nói an ủi " Ta có hai cậu em ở Vũ Uy tham gia quân ngũ liền được chia hai mươi mẫu rồi để cha mẹ tiếp nhận. Đây đều là thật sự được chia ruộng đất. Ta cũng thường đi Vũ Uy, ở đó thực hành chế độ gia binh làm cho nhân tâm ổn định. Mặc dù Hà Tây cằn cỗi, nhưng mọi người ít nhất có thể ăn cơm no, đây là chế độ thật tốt. Tại sao Hà Tây làm được mà Lũng Hữu lại không được vậy? Ta xem ra hai lão tiên sinh ở đây bị nghe nhầm rồi."

Nói tới đây, người đánh xe cười cười chỉ chỉ đầu mình, mấy người bên cạnh ngồi nghe thấy nói thú vị thì tất cả cười lớn. Người nông dân càng là há miệng cười vui mừng.

Hai ông lão thấy người đánh xe nói chuyện càng bực bội, một người mặt sa sầm không nói, mà người còn lại thì nhịn không được cả giận nói: " Lão phu đã sống hơn bảy mươi năm, chuyện gì chưa từng thấy? Tiểu tử cuồng vọng không biết cũng được, lại còn há mồm làm tổn thương người khác, tiểu nhị "

Lão vốn định gọi tiểu nhị tính tiền rồi đi, nhưng đột nhiên phát hiện mình mới uống rượu và nhắm đồ ăn còn chưa được vài miếng. Cứ như vậy mà đi thì cũng đáng tiếc, nói thế thì liền đổi ý " Mang một bầu rượu đến!"

Lúc này, chàng thanh niên một mực trầm mặc không nói lại đưa tay ngăn cản ông lão " Hai vị lão trượng, rượu này để ta mời!"

Hắn nói với hầu bàn vừa chạy đến chỉ chỉ vào bàn mình mà nói: " Lại đem ba bầu rượu đến, ghi vào tên ta!" Hầu bàn dạ to, chỉ chốc lát liền đưa lên ba bầu rượu. Hai ông lão thấy hắn khách khí vội vàng chắp tay tạ ơn: " Chàng trai, cái này không cần. Chúng ta vốn không quen biết, làm sao tiêu tiền của ngươi?"

" Không ngại, vài bầu rượu nhạt có đáng bao nhiêu." Người tuổi trẻ kia khẽ cười, xách bầu rượu rót đầy các chén rượu cho cả năm người ngồi cùng bàn rồi lúc này mới nâng chén rượu lên kính cẩn hướng về hai ông lão mà nói: " Vừa mới nghe lão trượng nói đã được bảy mươi tuổi, rất là khó đạt được a! Ta có một chuyện xin hỏi, hy vọng lão trượng vui lòng chỉ giáo."

Hai ông lão thấy hắn hào sảng biết lễ thì trong lòng rất có thiện cảm, so với hai người thô thiển bên cạnh thì tốt hơn không biết bao nhiêu lần. Bọn họ vội vàng nâng chén rượu lên cười nói: " Chàng trai cứ hỏi không sao."

Người tuổi trẻ kia do dự một phen liền hỏi: " Dịp Tết năm nay quan phủ đặc biệt cho mỗi vị trưởng lão đã bảy mươi tuổi ba đấu gạo, mười cân thịt và một xâu tiền. Không biết hai vị lão trượng có nhận được không?"

" Còn có tiền?" Hai ông lão nhìn nhau, trăm miệng một lời mà nói: " Chỉ có gạo và thịt, cũng không có tiền a!"

" Không thể nào!" Người tuổi trẻ lại một lần nữa xác nhận: " Theo ta được biết, đây là đại nhân mới nhậm chức Tiết Độ Sứ đặc biệt thu xếp, liệu có thể là trước tiên cho các vị gạo và thịt, sau vài ngày sẽ cho tiền."

" Không có nói đến tiền!" Hai ông lão lắc đầu liên tục, lúc này người nông dân kia cũng nói tiếp lời: " Quan phủ nha dịch cũng đã đến nhà ta cho cha ta thịt và gạo, xác thật không có tiền. Nhưng mà có thịt và gạo thì chúng ta cũng đã vô cùng cảm kích. Ta nói với cha ta có lẽ cả đời chỉ có một lần, không dám có hy vọng xa vời thêm nữa."

Nghe mấy vị cao niên nói không có nhận được tiền, mặt người tuổi trẻ từ từ sa sầm. Hắn cố nén tức giận liếc nhìn người nông dân, đột nhiên nghĩ tới một chuyện lại hỏi: " Con của ngươi ở trong quân đang tham gia quân ngũ, nhưng quân lương có phát về đến nhà đúng hạn không?"

Người nông dân gãi gãi gáy, không có ý tứ nhếch miệng cười nói: " Cái... này, cái... này thì lại có. Nếu không ta đâu có tiền đến chỗ này uống rượu?"

Người tuổi trẻ sắc mặt bớt giận, hắn lại quay đầu sang hướng hai ông lão rồi thi lễ mà hỏi: " Vừa mới rồi hai lão trượng nói chế độ ruộng đất gia binh Hà Tây có thể làm được, nhưng Lũng Hữu lại không thể được. Đó là vì sao??"

Một ông lão cao gầy trong đó nâng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, khẽ cười nói: " Vũ Uy là vùng đất hoang hẻo lánh, đối với triều đình có thể nói là chẳng để làm gì, hơn nữa nơi đó cường hào ác bá rất ít. Cho nên chúng ta nói ở nơi đó thực hành chế độ ruộng đất gia binh có thể được, . Chính bởi vì triều đình sẽ không quan tâm nên cũng không có lực lượng nào chống lại. Nhưng Lũng Hữu thì lại khác, không nói đến việc triều đình chưa đồng ý mà tự tiện tiến hành là hành vi vượt quyền, hơn nữa ở Lũng Hữu địa chủ cường hào ác bá rất nhiều. Nhất là tứ đại gia tộc Vi, Tân, Mã, Lý. Bọn họ phần lớn có quan lại đứng sau lưng. Ruộng đất cũng phần lớn tập trung trong tay bọn họ. Chuyện liên quan đến ích lợi cốt lõi của bọn họ thì bọn họ đương nhiên sẽ phản đối. Tiết Độ Sứ vừa tới Lũng Hữu nếu như không có sự ủng hộ của bọn họ thì cũng khó đứng vững đươc. Cho nên chúng ta nói, Hà Tây dễ dàng Lũng Hữu khó khăn, chính là ý này."

Người tuổi trẻ kia trầm mặc một hồi lâu rồi lại hỏi: " Cứ như lão trượng thấy, vậy Lũng Hữu thực hành chế độ ruộng đất gia binh là tuyệt đối không làm được sao?"

Hai ông lão cùng nhau lắc đầu, trong đó ông lão có vẻ mập lùn hơn nói: " Ngươi ngẫm lại xem, họ Chu vì sao bị xác định là Chu phỉ. Kỳ thật lúc mới bắt đầu hắn cũng không làm hại đến ích lợi của dân chúng bình thường. Không phải chỉ là hắn giết quá nhiều địa chủ cường hào ác bá sao? Địa chủ cường hào là gì? Nói trắng ra chính là danh môn thế gia. Đại Đường chúng ta hiện tại chính là thiên hạ của thế gia, ta nghĩ Trương Tiết Độ Sứ sẽ không suy nghĩ thiếu thận trọng. Hơn nữa quan phủ địa phương cũng không nhất định sẽ phối hợp."

" Nhưng! Nhưng!" Người nông dân bị nói cho đỏ mặt tía tai, hắn gần như là gân cổ quát lớn: " Bọn họ mộ binh thì rõ ràng nói sẽ chia ruộng đất nên ta để con mình đi tham gia quân ngũ. Hiện tại lại không cho thì đây không phải là gạt người sao?"

Người tuổi trẻ đột nhiên cười cười rồi ấn vai người nông dân như đang muốn nhảy dựng lên mà an ủi hắn: " Không cần phải gấp, hai vị lão trượng mặc dù nói có lý, nhưng dù sao không có nghĩa là đại diện cho quan phủ. Ta nghĩ nếu mộ binh mà đã hứa với ngươi thì nhất định sẽ có."

Lúc này người đánh xe ngồi bên cạnh một mực trầm mặc không nói thấy người thanh niên này rõ ràng là xen vào chuyện mọi người, lại nghĩ tới hắn từng nói qua chính mình là người hầu quan phủ, người đánh xe đột nhiên nghĩ tới một chuyện liền nhịn không được ngắt lời mà hỏi: " Anh bạn trẻ này, chẳng lẽ ngươi chính là Thập phong sứ?"

Thập phong sứ là một tổ chức mấy ngày hôm trước phủ Tiết Độ Sứ vừa mới thành lập, nó lệ thuộc trực tiếp với chức quan chuyên phụ trách tuyển quân cạnh Tiết Độ Sứ. Nghe nói có hơn trăm người đều là quân nhân xuất ngũ. Nó chuyên môn đi các nơi trong Hà Lũng dò hỏi dân ý, đôn đốc quan lại địa phương, quyền lực khá lớn. Tương đương với địa vị của Giám Sát Ngự Sử và Tả Hữu Thập Di hợp nhất hai lại làm một trong triều đình. Người đánh xe hỏi một câu này làm mọi người ăn cơm chung quanh đều cả kinh trợn mắt hốc mồm. Mặc dù còn chưa từng truyền ra Thập phong sứ làm việc gì đáng sợ, nhưng dù sao cũng là người của quan phủ, mà hai ông lão kia lại càng sợ hãi đến toàn thân run rảy, sợ liên lụy đến người nhà mình nên liên tục thở dài cầu khẩn với người tuổi trẻ: " Chúng ta đều là người sắp xuống mồ, mong anh bạn không nên làm khó chúng ta."

Người tuổi trẻ lắc đầu cười nói: " Các ngươi nghĩ chuyện gì đó? Nếu ta là Thập phong sứ thì liệu có nói ta là người hầu quan phủ sao? Hơn nữa Thập phong sứ là để dò hỏi ý dân, giám sát quan lại địa phương, các ngươi làm gì mà như sợ cọp vậy?"

Mọi người nghe hắn nói cũng không sai, liền đua nhau cùng thở phào lại đều tự ăn cơm uống rượu. Đúng lúc này, bên kia đầu cầu thang truyền đến tiếng trách móc của một nữ nhân tuổi còn trẻ " Tam thúc, ta không thích tửu lâu này, đi sang nhà đối diện kia đi!"

Lập tức lại vọng đến tiếng của một nam trung niên kêu khổ " Bà cô của tôi ơi, ai kêu cô nhất thời không suy nghĩ đem toàn bộ tiền cho ăn mày. Nếu không phải ta dấu một ít như vậy thì không nói đến phải vào tửu lâu, ngay chúng ta cũng phải đi ăn xin"

" Không phải ngươi nói phụ thân ở quận Kim Thành thì ta mới chia tiền. Ai ngờ là phụ thân lại lo việc ở quận Khai Dương, thế này phải trách ngươi mới đúng."

" Được rồi, ăn cơm trước đi! Ta đang đói bụng lắm rồi"

Hai người kia nói chuyện rất đặc biệt, âm thanh cũng không lớn, nhưng trong quán rượu đang huyên náo ầm ĩ mà mỗi người đều nghe được rõ ràng. Cả phòng ăn lập tức yên tĩnh lại, hai người hầu bàn cũng thầm bất mãn nhìn ra đầu cầu thang. Họ muốn nhìn một cái xem kẻ lại coi tửu lâu của mình như chỗ cho người xin cơm đến tột cùng là ai.

Trong mắt người tuổi trẻ kia lại hiện lên một tia sáng kỳ dị. Hắn cười dài gọi một người hầu bàn tới, bảo hắn mang lên bát đũa cho hai người mà xếp ở bên cạnh mình. Rất nhanh, hai người đã đi tới. Hai người bọn họ đều Thân hình khỏe mạnh, nhìn ra được là người có võ công. Đi trước là một thiếu nữ trẻ tuổi, tướng mạo bình thường. Nhưng mà vóc người rất được, bên hông đeo một cái bình bạc lóng lánh, lưng đeo một thanh trường kiếm để lộ phong thái hiên ngang oai hùng. Đi theo sau chính là nam nhân trung niên, cũng đeo một thanh trường kiếm mặt mày cau có. Hắn khúm núm theo sát nữ nhân trẻ tuổi phảng phất như tùy tùng của nàng.

Khỏi phải nói, hai người này đương nhiên là Bình Bình cùng Lâm Tam thúc. Từ sau khi đánh một trận Hội Tây Bảo, Lâm Bình Bình bởi vì giết địch dũng cảm nên được thưởng hai trăm lượng hoàng kim. Có khoản tiền này, nàng liền mang theo Lâm Tam thúc đi chơi đến Tây Vực. Cứ thẳng đường hướng tây đến tận Ba Tư mới quay trở về. Sau khi đến Vũ Uy mới biết được phụ thân đã chuyển nhà đến quận Kim Thành nên nàng lại hấp tấp chạy tới. Cuộc sống du lịch gần nửa năm đã làm Bình Bình rõ ràng có vẻ thành thục hơn rất nhiều.

Hầu bàn vốn là muốn chất vấn bọn họ lúc nãy có ý tứ gì? Sao lại đem quán rượu của mình cùng nơi xin cơm đánh đồng. Nhưng thấy bọn họ đều là người luyện võ nên giọng điệu lửa giận lại nuốt trở vào mà tươi cười chào đón: " Hai vị hẳn là đến ăn cơm trưa?"

" Đến chỗ các ngươi không phải ăn cơm, chẳng lẽ là muốn nợ sao?" Lâm Tam thúc tức giận nói. Đang nghĩ tới Lâm Bình Bình tự chủ trương đem hơn mười quan tiền đều chia cho ăn mày mà trong lòng hắn liền buồn bực lo lắng.

Bình Bình lại không nói gì, nàng liếc mắt nhìn thấy người tuổi trẻ kia thì hơi khó có thể tin nổi nhìn hắn, trong miệng lẩm bẩm: " Thập Bát Lang?"

Thanh niên này đúng là Tiết Độ Sứ Lũng Hữu Trương Hoán, hắn hôm nay hứng thú tràn trề đến tầng lớp thấp nhất dò hỏi dân ý. Không ngờ vừa lúc gặp được Lâm Bình Bình, hắn cười vẫy vẫy tay gọi Lâm Bình Bình ý bảo bọn họ lại đây ngồi.

Mười mấy thân binh hộ vệ của Trương Hoán đều hóa trang thành thực khách xen lẫn trong trong đám người. Một người ở gần Lâm Bình Bình nhất thấy nàng tựa hồ biết đô đốc nên vội vàng thấp giọng nhắc nhở: " Cô nương, không thể tiết lộ thân phận chúa công."

Lâm Bình Bình ngẩn ra, nàng lập tức kịp phản ứng cười cười đi tới trước mặt Trương Hoán " Thập Bát Lang, chúng ta đã lâu không gặp."

" Bình Bình, ta nhớ ra rồi, trong giầy của ta vẫn còn giấu một ít bạc vụn, có lẽ ta phải đi sang bên đối diện"

Lâm Đức Kỳ đang kích động đi tới đột nhiên nhìn thấy Trương Hoán. Hắn há hốc miệng hồi lâu không thể khép lại được, Trương Hoán cười gật đầu " Lâm Tam thúc, chúng ta cũng đã lâu không gặp"

Lận Cửu Hàn đứng bên cạnh vẫn chưa hề nói chuyện với Lâm Đức Kỳ liền đưa tay kéo hắn đến " Muốn ăn gì để ta mời khách!"

" Ha hả! Ta đây liền không khách khí." Lâm Đức Kỳ lập tức không để ý tới Trương Hoán, hắn xoa xoa tay cười nói: " Trước hết cứ cho hai bầu rượu ngon, những món ngon nhất quán cứ đem đến mỗi bàn."

" Ngồi đi!" Trương Hoán dịch sang một bên để lấy chỗ. Lúc này, người nông dân và đánh xe ngựa đều đã ăn xong đi tính tiền. Còn hai ông lão thì mang theo ánh mắt hồ nghi không ngừng đánh giá Trương Hoán. Bọn họ vừa mới mới phát hiện, nguyên lai người thanh niên này lại có rất nhiều tùy tùng, hơn nữa mỗi người đều là nhân vật cực kỳ lợi hại. Hắn khẳng định không phải là Thập phong sứ gì hết, vậy rốt cục hắn là ai?

Bình Bình ngồi xuống, nàng lấy ra một bộ bát đũa, lại xách bầu rượu đến trước mặt mình rót đầy một chén rượu rồi rót cho Trương Hoán một chén. Nàng nâng chén rượu lên cười nói: " Ta cũng vừa mới nghe nói, chúc mừng ngươi."

Vừa nói, cô ta liền uống rượu một hơi cạn sạch, sau đó xới một bát cơm bắt đầu ăn trước. Trương Hoán uống một hớp rượu, hắn yên lặng nhìn chăm chú vào sư muội cùng nhau lớn lên này. Bọn họ chia tay đã được hai năm, mặc dù bọn họ còn không nói thêm câu nào, nhưng Trương Hoán đã rõ ràng cảm giác được Lâm Bình Bình thay đổi. Nữ nhân ngày xưa ngốc nghếch tưởng chừng không lớn nổi đã không thấy đâu, nay trở nên có chút xa lạ.

" Bình Bình, sau khi đánh một trận Hội Tây Bảo thì ngươi đi đâu vậy? Ta đã hỏi sư phó và sư nương, bọn họ cũng không biết."

Bình Bình ăn cơm rất nhanh. Nàng lại rót cho mình chén rượu, nâng chén rượu lên tợp rồi nhìn chỗ rượu trong chén đã cạn sạch mới cười nhạt nói: " Ta cùng Tam thúc đi Tây Vực, đa tạ ngươi đã nhớ tới!"

" Ngươi..." Trương Hoán vốn muốn hỏi nàng làm sao còn không xuất giá, nhưng cảm nhận được có chút đường đột liền chuyển đề tài cười nói: " Vậy ngươi sau này có tính toán gì không?"

" Ta cũng không biết." Lâm Bình Bình cười nhạt một phen " Cứ đi như vậy thôi! Đi mệt sẽ tìm một người thích mình mà cưới."

Trương Hoán cũng yên lặng, hai người hồi lâu đều không nói gì. Bình Bình nhìn hắn một cái rồi đột nhiên cười nói: " Ngươi như thế nào lại để râu, ta suýt nữa không nhận ra ngươi."

" Ngươi biết không? Ta làm cha rồi."

" Thật không? Vậy càng phải chúc mừng ngươi, nào! Ta lại mời ngươi một chén." Bình Bình cười dài rồi nhấc bầu rượu lên rót cho hắn một chén, lại rót cho mình một chén nữa. Trương Hoán nhanh tay đặt lên bầu rượu rồi nhìn nàng chậm rãi lắc đầu nói: " Ngươi ngày trước không uống rượu, hiện tại mới ngồi chỉ chốc lát liền đã uống bốn chén, như vậy không tốt!"

Lâm Bình Bình không nói gì, một hồi lâu sau nàng ngẩng đầu lên cười ngạo nghễ nói: " Thế này đã là gì? Lúc ta ở Ba Tư từng gặp phải một đám võ giả Ba Tư. Chúng khinh ta là nữ nhân Hán tộc. Ta uống một chén rượu lại giết một người, liền một hơi uống hết mười tám chén rượu. Đem cả mười tám kẻ xấu kia giết sạch, đó mới gọi là sảng khoái!"

Nói đến đây, nàng đặt chén rượu xuống, cười cười nói: " Có điều Thập Bát Lang không cho ta uống thì ta cũng không uống."

Trương Hoán không nói gì thêm, hắn đứng lên quay sang hai ông lão chắp tay, " Hai vị lão trượng giải thích tài tình, ta xin đa tạ."

Hai ông lão đã mơ hồ đoán được Trương Hoán rất có thể là quan lớn vi hành thăm thú dân tình, bọn họ không dám thất lễ vội vàng đứng lên đáp lại. Trương Hoán lại nhìn một chút Bình Bình cười nói: " Nếu đến quận Kim Thành. Đương nhiên phải tới quý phủ của ta ở vài ngày. Hai ngày trước Thôi Ninh vẫn còn nhắc tới ngươi, đúng lúc ngươi đã tới."

Nghe được Thôi Ninh ở đó thì Bình Bình liền vui vẻ gật đầu đồng ý " Ta cũng có đã lâu không gặp nàng, vậy phải đến thăm nàng rồi."

Nàng liếc liếc nhìn hai ông lão, trong mắt đột nhiên toát ra một vẻ nghịch ngợm rồi lại chắp tay vái Trương Hoán mà nói: " Đa tạ Trương Đô đốc mời ta uống rượu!"

Dứt lời, nàng cười hì hì một tiếng rồi xoay người chạy xuống lầu. Lâm Đức Kỳ cũng vội vàng đi xuống theo. Hai ông lão trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Trương Hoán, chân run run định quỳ xuống lạy, Trương Hoán tay mắt lanh lẹ liền đỡ bọn họ. Hắn cười khổ một tiếng mà nói: " Hai vị lão trượng không cần đa lễ, sau này ta tuyệt sẽ không quấy rầy nhị vị. Bảo trọng!"

Hắn xoay người đi xuống lầu, khi đi xuống tới đường thì Lâm Bình Bình cũng đã không thấy bóng dáng. Trương Hoán lắc đầu, nỗi bất an trong lòng lặng lẽ nguôi đi. Vốn tưởng rằng Bình Bình đã hoàn toàn biến thành một người khác, cho đến khoảnh khắc cuối cùng thì mới phát hiện nàng vẫn duy trì tính trẻ con.

" Đô đốc, bây giờ chúng ta đi đâu?"

Lận Cửu Hàn nghi vấn nhắc nhở Trương Hoán, hắn sầm mặt xuống đáp: " Đi đến nha môn Thứ sử!"

Quận Kim Thành cùng quận Vũ Uy khác nhau. Nó cũng không phải đô đốc châu, bởi vậy nó cùng các quận khác trong châu giống nhau. Có Thứ sử, Trưởng sử, Tư Mã... cả một bộ sậu đầy đủ hệ thống quan văn. Thứ sử quận Kim Thành vẫn là Đỗ Á, vị quan phụ mẫu quận Kim Thành này cũng không vì Lũng Hữu đã thay đổi chủ mà bị biến động. Hắn vẫn cẩn trọng xử lý mỗi một việc chính sự, khi có chuyện lớn phát sinh hắn vẫn phái người kịp thời bẩm báo cho triều đình. Đồng thời, hắn cũng nghiêm khắc chấp hành mỗi một sắc lệnh triều đình ban bố.

Đây là chỗ khác nhau giữa Lũng Hữu và Hà Tây. Hà Tây vẻn vẹn có một quận Vũ Uy, núi cao hoàng đế xa nên Trương Hoán cứ theo ý mình mà bổ nhiệm quan viên, triều đình chưa chắc biết được, coi như biết được thì cũng là mắt nhắm mắt mở. Nhưng Lũng Hữu liền hoàn toàn không giống, nơi này quan lại địa phương vẫn do triều đình bổ nhiệm. Hắn mặc dù có thể can thiệp một số công việc, cũng có thể báo cáo với triều đình buộc tội quan lại địa phương nhưng triều đình đối với địa phương vẫn có sự khống chế mạnh mẽ. Cái mà Trương Hoán thực sự hoàn toàn nắm trong tay kỳ thật chỉ có quyền khống chế quân đội.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-340)


<