← Hồi 122 | Hồi 124 → |
Cho nên khi Trương Hoán giết Nghiêm Huyện lệnh thì hắn không dám khiêu khích bước qua ranh giới đỏ này, liền dùng thủ đoạn vu cáo hắn là nội ứng tộc Thổ Phiên. Lại lợi dụng sự phẫn nộ của dân chúng để giết hắn.
Nhưng đánh một trận Hội Tây Bảo liền thành bước ngoặt để Trương Hoán khống chế Hà Tây. Hắn một cước đá văng đủ loại quy tắc của triều đình, hoàn toàn thu quyền nhân sự vào trong tay mình. Cứ theo ý mình mà hành động.
Trong số mười tên quan lại mới mà hắn bổ nhiệm, có một nửa đều là sĩ tử thi rớt khoa cử, thậm chí còn để một người đọc sách thay thế tướng quân thân kinh bách chiến. Tất cả những điều này đều đảo lộn truyền thống, truyền lại một tín hiệu mạnh mẽ cho tất cả sĩ tử, cho tất cả binh lính rằng tại Hà Tây, chỉ cần có năng lực và tài cán là có cơ hội thăng tiến.
Đêm đã khuya, thư phòng của Trương Hoán vẫn sáng rực. Qua lớp giấy cửa sổ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng hắn bước đi thong thả mà suy nghĩ. Trên bàn hắn nằm ngổn ngang một phần báo cáo Thự Chánh (trưởng ban) Quân Giới Thự tên là Tống Tề về nghiên cứu chế tạo vũ khí hỏa dược.
Đây là một tin tức làm Trương Hoán hết sức phấn chấn. Vũ khí công thành lợi hại của người Hà Hoàng làm hắn cảm nhận được nguy cơ rất lớn. Ngay cả cơ cấu vũ khí phức tạp cũng đều bị dân tộc Thổ Phiên học lỏm. Những thứ như nỏ tiễn, kỹ thuật chế luyện áo giáp mà Đại Đường lấy làm kiêu ngạo thì tự nhiên càng khó giữ bí mật. Nếu không phải tộc Thổ Phiên khan hiếm tài nguyên, nói không chừng có một ngày mà hắn lại có thể nhìn thấy Mạch Đao đội của người Thổ Phiên với bộ trọng giáp nữa chứ!
Hắn đã ý thức được nếu muốni duy trì ưu thế cho quân Đường trong những trận chiến tương lai để đối phó các dân tộc du mục thì chỉ có vận dụng vũ khí ngày càng tiên tiến và lực sát thương lớn.
Mạch Đao là một trong số đó, nó đối phó với vũ khí sắc bén của kỵ binh du mục. Trương Hoán cũng từng suy nghĩ qua về việc thành lập Mạch Đao quân của mình. Nhưng bởi vì nó cần vật liệu thép đặc thù mà Vũ Uy khan hiếm tài nguyên nên đành thôi. Giờ Tống Tề đột nhiên đưa ra vũ khí hỏa dược lại làm cho mắt Trương Hoán sáng ngời. Miêu tả trong báo cáo của Tống Tề làm trong đầu hắn xuất hiện một hình ảnh, một vật thể màu đen to đùng nổ mãnh liệt trong đám kỵ binh. Từ trong vật thể tung tóe ra vô số mảnh sắt thật nhỏ để sát thương hoặc là đinh xuyên giáp, trên mặt thậm chí còn có kịch độc.
Đây là một loại vũ khí mới tinh, một vũ khí kiểu mới có lực sát thương cực kỳ lớn. Hỏa dược đã được ra mắt mấy trăm năm, Trương Hoán tại thư viện Thái Nguyên cũng từng nghe người ta nói qua một việc. Có người thợ thủ công chế luyện hỏa dược đem một cách điều chế hỏa dược loại mới cất giữ trong bình gốm. Kết quả trong lúc vô tình châm vào thì lúc trước nó vốn chỉ là chất dẫn cháy hỏa dược nhưng nay lại bộc phát ra uy lực lớn lao, khiến cho cả phòng ốc đều san thành đất bằng. Cả hắn và cách điều chế mới tất cả đã bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Đương nhiên đây chỉ là một lời đồn đãi, nhưng trong báo cáo của Tống Tề lại chỉ ra rõ ràng, hỏa dược chứa trong vật nhỏ khi đốt cháy sẽ nổ mạnh. Bọn họ đã làm thí nghiệm. Mặc dù chỉ thành công một lần nhưng nó chứng thực truyền thuyết kia có tính chân thật. Hiện tại vấn đề duy nhất là Hà Tây không có hỏa dược, xác thực mà nói là không có thợ thủ công làm hỏa dược. Hỏa dược ở Đại Đường chỉ dùng để chế thuốc và luyện đan, chưa từng có người nào nghĩ tới đem dùng nó vào trong quân sự. Tống Tề tìm khắp các huyện trong cả Vũ Uy, cuối cùng trong kho hàng một nhà Dược Phòng ở huyện Thiên Bảo rốt cục hắn tìm được hơn mười thùng hỏa dược đen khô ráo.
Mặc dù vẫn mới chỉ là một suy nghĩ sơ bộ, nhưng Trương Hoán liền lập tức kiên quyết đưa ra quyết sách, sẽ không tiếc tất cả chi phí để phát triển vũ khí hỏa dược.
Hắn lấy bút ra phê duyệt trên báo cáo của Tống Tề: chi mười vạn quan, điều năm trăm quân sĩ thành lập cục Hỏa Khí, giao trách nhiệm Tống Tề tìm kiếm Cục Chánh thích hợp.
Trong khi Trương Hoán đang múa bút thành văn thì một bàn tay trắng nõn đặt một chén trà sâm ở bên cạnh hắn, lập tức một thân thể mềm mại dựa vào sau lưng hắn. Bàn tay ấm áp khẽ vuốt mái tóc của hắn.
Trương Hoán viết xong chữ cuối cùng, hắn đặt bút xuống, tựa lưng ngồi vào ghế. Một tay ôm vòng quanh lưng vợ, tay kia cẩn thận vuốt ve cái bụng nàng đã nhô ra rõ ràng mà cười nói: " Làm sao không chịu ở trong phòng mà lại chạy đến nhà trước, coi chừng ảnh hưởng đến thân thể."
Bùi Oánh mang thai đã sáu tháng, thân thể ngày càng nặng nề đi lại rất bất tiện. Hơn nữa tiết trời nóng bức, nàng liền luôn ở trong phòng cũng không hề đi ra ngoài. Nhưng niềm vui lần đầu được làm mẹ vẫn toát lên được nội tâm của vị nữ nhân xinh đẹp này, khiến nàng trở nên càng thêm thùy mị.
Có điều hôm nay nàng lại trở về tâm trạng thiếu nữ, nàng thè lưỡi liếm vành tai Trương Hoán một hồi, nũng nịu không nghe theo: " Chàng thì cứ sống ở trong thư phòng, hàng ngày đến tận khuya mới trở về phòng, cũng không để ý tới người ta. Muốn tìm người để nói chuyện cũng không có."
" Nàng có thể tìm Thôi Trữ nói chuyện mà! Khi ta vắng mặt thì không phải nàng ấy cũng cùng ở bên cạnh nàng sao?" Trương Hoán vừa nói, vừa cúi đầu áp sát lổ tai dán vào bụng Bùi Oánh cẩn thận lắng nghe. Đột nhiên, hắn mừng vui bất ngờ mà bảo: " Oánh nhi, hình như ta nghe thấy tim của con đập."
Bùi Oánh không lên tiếng, nàng yêu thương vuốt ve khuôn mặt của chồng, đột nhiên hỏi nhỏ: " Khứ Bệnh, liệu có phải cố ý trở về muộn vì sợ một lúc nào đó không nhịn được lại làm hỏng đứa bé trong bụng thiếp không?"
Trương Hoán cười khổ một lúc, quả cũng có một phần là nguyên nhân này, nhưng không phải hoàn toàn. Hắn cười nói: " Nàng cũng biết sau khi đánh một trận Hội Tây Bảo là một lần cơ hội của ta. Bất kể ta làm gì cũng đều dựa vào những kinh nghiệm có được từ trận đánh lần này. Ta muốn tận dụng thời gian hoàn thành việc sắp đặt, cho nên những ngày này có vẻ như lạnh nhạt với nàng. Sau này ta sẽ dành nhiều thời gian với nàng hơn."
" Thiếp biết, mấy ngày nay thân thể thiếp bất tiện, thật sự có làm khổ chàng." Bùi Oánh thở dài mà nói với Trương Hoán: " Hay là, chàng nạp vài phòng thiếp, thiếp sẽ thu xếp cho chàng. Thiếp nhìn trúng mấy nữ nhân không tệ, đều là con gái những nhà giàu có ở quận Vũ Uy, xuất thân trong sạch, đều rất khỏe mạnh."
Trong đầu Trương Hoán nhanh chóng hiện lên hình ảnh cô độc của Thôi Trữ, hắn lắc đầu bảo: " Oánh nhi, thực sự không phải là ta không muốn nạp thiếp. Nhưng trong quân có rất nhiều tướng lãnh trẻ tuổi cũng không có dịp thành thân. Nữ nhân người Hán ở Hà Tây lúc trước vốn đã ít, nếu như ta không ghìm bớt chính mình thì để mọi người thấy thế nào. Nếu như nàng có hứng thú thì thay ta thu xếp một mối hôn nhân cho bọn Hạ Lâu Vô Kỵ, Vương Tư Vũ, Lý Song Ngư. Như vậy là một chuyện có ích."
" Được rồi, thiếp đã có hảo tâm mà chàng lại không tiếp nhận, muốn làm mai mối cho bọn họ. Chờ sau khi thiếp sinh con xong rồi sẽ nói sau!" Bùi Oánh bất mãn nguýt Trương Hoán rồi uể oải bảo: " Thiếp hơi mệt, chàng định tiếp tục làm công vụ hay là về cùng thiếp."
Trương Hoán vội vàng đứng lên đỡ Bùi Oánh cười nói: " Lúc này mà ta lại lo công vụ thì thật sự là một con lừa ngu ngốc."
Bùi Oánh thấy trượng phu biết điều thì trong lòng hoan hỉ, nàng chỉ chỉ chén trà sâm trên bàn mà bảo: " Chàng uống đi."
Ánh trăng sáng tỏ, bóng đêm dịu dàng. Bùi Oánh kéo tay Trương Hoán đi chậm rãi. Từng đợt gió trong lành lướt qua mặt khiến tâm hồn người ta rộng mở sảng khoái.
" Khứ Bệnh, chàng định đặt tên cho con của chúng ta là gì?"
" Nếu là nam thì đã bảo là Trương Kỳ."
" Nếu là nữ thì sao?"
" Ừ! Thiếu nữ cũng gọi là Trương Kỳ."
" Sao chàng lười biếng thế."
" Khứ Bệnh, chàng hy vọng đứa con trong bụng thiếp là bé trai hay bé gái?
" Cho dù là bé trai hay bé gái thì đều là bảo bối của ta."
" Thiếp lại hy vọng là bé trai, như vậy thiếp chính đệ nhất công thần của quân Tây Lương."
Đi qua một cửa hình bán nguyệt, hai người đi lên hành lang ngắn. Bên trong hành lang chật hẹp, hai người liền buông tay, một trước một sau đi tới. Vừa mới đi ra khỏi hành lang ngắn lại từ phía đối diện Thôi Trữ vội vã đi tới, nàng vừa gặp Bùi Oánh liền oán trách: " Tỷ chạy đi đâu? Muội lo lắng gần chết."
Thôi Trữ vừa ngẩng đầu lại đột nhiên nhìn thấy Trương Hoán phía sau. Thấy ánh mắt hắn phức tạp nhìn chăm chú vào chính mình, Thôi Trữ lập tức cúi đầu, trên mặt rõ ràng hơi mất tự nhiên.
Sáng sớm, Trương Hoán đi tới bãi tập ở đông nam thành Vũ Uy. Nơi này là chỗ đóng tạm thời của Quân Giới Thự quân Tây Lương. Bốn phía bãi tập rải rác mười mấy xưởng chế tạo các loại quân giới lớn nhỏ, trong đó cũng bao gồm xưởng chế luyện mũi tên mà Trương Hoán từng đi thăm.
Sân tập có diện tích khá lớn đã được che kín toàn bộ chỉ chừa một cái cửa nhỏ cho người ta ra vào. Có một đội binh lính bảo vệ nghiêm ngặt. Trương Hoán có Tống Tề cùng đi vào tới trung tâm nghiên cứu chế tạo này của quân giới quân Tây Lương.
Sân tập đã sớm không phải nơi phi ngựa luyện võ, nó được gạch tường ngăn thành ba bộ phận. Một cái là khu kho hàng được tạo thành từ hơn mười tòa nhà lớn, bên trong đầy các loại mũi tên, đao thương, khôi giáp. v.. v... bên trong khu vực khác nhỏ hơn xây hai tòa nhà gỗ ba tầng lầu. Đây là chỗ quan nha và nghiên cứu chế tạo vũ khí của Quân Giới Thự. Trước mắt trên cơ bản đều để trống, không nhìn thấy người nào; Còn một khu nữa là khu thí nghiệm, nơi này hơi náo nhiệt, gần trăm tên quân sĩ chuyên trách kiểm tra đo lường các loại vũ khí mới làm ra ở chỗ này. Nhưng mà những vũ khí khổ lớn như máy bắn đá, giường nỏ, liên hoàn nỏ đều tiến hành thử nghiệm ở ngoài thành.
← Hồi 122 | Hồi 124 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác