Vay nóng Homecredit

Truyện:Danh môn - Hồi 079

Danh môn
Trọn bộ 340 hồi
Hồi 079: Chính thức giao phong
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-340)

Siêu sale Lazada

Lửa giận trong lòng Trương Hoán đột nhiên bộc phát. Hắn phẫn nộ nói: " Nếu như gia chủ của chúng ta bị hại. Ai chính là người có lợi nhất, có phải Trương Nhược Cẩm không? Không, chính là Thôi Viên. Hắn đã mưu đồ chuyện này nhiều năm. Trong trường hợp hắn thành công, chưa tới một năm quân Thanh Hà Sơn Đông sẽ tiến vào đóng ở Thái Nguyên. Tất cả quan viên Trương gia ở Hà Đông sẽ bị hắn loại trừ. Danh tiếng, gia sản tích luỹ trăm năm nay của Trương gia sẽ bị huỷ hoại chỉ trong chốc lát. Mọi người nguyện ý chứng kiến ngày này sao?"

Không ai nói gì, tất cả mọi người đều rất trầm tư, thậm chí Trương Nhược Thương vừa mới đứng lên phản đối cũng trầm tư. chỉ có sắc mặt Trương Nhược Cẩm tái nhợt. Hắn muốn đứng dậy phản bác nhưng trước khí thế hùng mạnh, giọng nói hùng hồn của Trương Hoán, Trương Nhược Cẩm hắn đã trở nên vô cùng nhỏ bé và xấu xa.

" Các vị, hãy để ta nói mấy câu" Trương Nhược Hạo khó nhọc đứng dậy, Trương Hoán vội vàng bước tới đỡ ông. Trương Nhược Hạo run rẩy đi tới trước mặt mọi người, giọng nói trầm thấp nhưng lại không thể ai có thể phản bác vang lên.

" Hôm nay mọi người có cơ hội ngồi chung ở đây. Ta muốn nói trước tiên Trương gia cần phải đoàn kết. Chỉ cần mọi người đồng lòng sẽ không sợ có người tới làm nhục chúng ta. Bây giờ ta tuyên bố Trương Phá Thiên một lần nữa quay lại Trương gia. Có ai phản đối không?

Không ai đứng lên phản đối. Chuyện xảy ra tới lúc này làm mọi người hiểu rõ ba vạn quân Hà Đông của Trương Phá Thiên chính là tấm khiên chắc chắn nhất bảo vệ Trương gia. Trước một vấn đề quan trọng nhường này, mọi người đều cùng vứt bỏ quá khứ thù hận.

" Tốt lắm. Tiếp theo ta tuyên bố người thừa kế vị trí gia chủ của Trương gia chúng ta".

Lúc này ánh mắt mọi người đều tập trung vào Trương Hoán. Biểu hiện hôm nay của Trương Hoán khiến mọi người có một cái nhìn mới về hắn. Rất nhiều người không còn ác cảm với hắn. Thậm chí rất nhiều thứ tử là con vợ lẽ cũng hy vọng Trương Hoán trở thành người thừa kế gia chủ, khi đó có lẽ hắn sẽ thay đổi vị trí của thứ tử trong Trương gia.

Trương Nhược Hạo một lần nữa nhìn Trương Hoán. Ánh mắt của ông mang theo sự mong đợi cuối cùng nhưng Trương Hoán vẫn khẽ lắc đầu. Hắn biết sự từ bỏ cơ hội hôm nay của mình sẽ khiến hắn mất đi rất nhiều nhưng hắn đã quyết định con đường đi tương lai của mình, quyết định không quay đầu lại. Cuộc đời con người phải đương đầu với nhiều thách thức thì mới có thấy cuộc sống muôn màu muôn vẻ.

Ánh mắt Trương Nhược Hạo đột nhiên sáng ngời. Ông tươi cười, ánh mắt ông rời khỏi Trương Hoán, tập trung lên Trương Xán rồi chậm rãi nói: " Trương Xán làm chưởng quản tài sản đã gần một năm, phong thái làm việc chững chạc, kiên định làm ta rất yên tâm. Ta chính thức thừa nhận Trương Xán là người thừa kế gia chủ đời thứ tám của Trương gia".

Trương Xán chậm rãi đứng lên. Hội trường yên lặng trong chốt lát rồi đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay như sấm. Trong mắt Trương Xán ngập tràn nước mắt. Hắn chưa bao giờ nghĩ bản thân mình sẽ có ngày trở thành gia chủ Trương gia nhưng hôm nay điều này đột nhiên trở thành sự thật. Trương Xán bất chợt có cảm giác không thật, hắn có cảm giác như mình vừa bừng tỉnh sau một giấc mộng vậy.

Phụ thân Trương Nhược Quân bên cạnh hắn thì lại vô cùng xúc động. Ông ta cảm kích quay nhìn Trương Hoán. Đứa con mười lăm năm qua chư bao giờ hiện hữu trong mắt ôgn ta cuối cùng lại thay đổi vận mệnh của ông ta.

Trương Hoán mỉm cười gật đầu với Trương Nhược Quân. Ông ta đã làm phụ thân của hắn mười lăm năm qua. Hôm nay rốt cuộc hắn đã báo đáp ông ta, từ nay về sau hai người không ai nợ ai.

Trương Hoán chậm rãi lui lại sau, rời khỏi hội trường theo cửa nách. Nhưng khi hắn vừa mới rời đi thì bên ngoài vang lên tiếng bước chân vội vã. Đại quản gia của Trương phủ gần như bổ nhào vào trong, ông ta run run nói to: " Mau! Long giá của Hoàng thượng tới, ở bên ngoài cổng phủ!". Trước cổng Trương phủ, tinh kỳ phấp phới, phần phật trong gió. Hơn một ngàn quân Thiên Kỵ doanh hộ giá Thiên tử Đại Đường. Hơn một ngàn Long Vũ quân xua đuổi dân chúng đang nhanh chóng vây quanh xem. Cánh cổng Trương phủ từ từ mở ra. Trương Hoán và Trương Xán đỡ Trương Nhược Hạo xuất lĩnh tộc nhân ra khỏi phủ nghênh đón Thánh giá.

" Thần Trương Nhược Hạo xuất lĩnh tộc nhân tham kiến Hoàng đế bệ hạ".

Trương Nhược Hạo khó nhọc quỳ xuống trước mặt Lý Hệ. Phía sau Trương Nhược Hạo, Thái Nguyên doãn Hàn Diên Niên cùng gần một trăm tộc nhân Trương gia đang làm quan ở các nơi trong Hà Đông quỳ xuống theo thứ tự. Phía sau nữa là mấy trăm tộc nhân khác của Trương gia.

Lý Hệ vịn bả vai của một tên hoạn quan bước xuống Long xa. Hắn bước tới hai bước, đỡ Trương Nhược Hạo đứng dậy cười nói: " Trẫm đi tuần thú Hà Đông nên muốn tới gặp Trương ái khanh".

Lý Hệ nhìn lướt qua Hàn Diên Niên ở phía sau, ngạc nhiên hỏi: " Tại sao Hàn sử quân cũng ở đây?"

" Hôm nay Trương phủ mở đại hội tộc nhân nên vi thần tới đây".

" Ồ" Lý Hệ quay đầu nhìn Trương Nhược Hạo, mỉm cười nói: " Trẫm không mời mà tới, không quấy nhiễu các khanh mở đại hội gia tộc đấy chứ?"

" Bệ hạ tới chậm một bước. Đại hội gia tộc của Trương thị đã chấm dứt".

Trương Nhược Hạo cười kéo Trương Xán tiến lên nói: " Bệ hạ, đây là người thừa kế gia chủ đã được Trương gia quyết định".

Lập tức Trương Xán quỳ xuống dập đầu nói: " Thảo dân Trương Xán khấu kiến Hoàng đế bệ hạ".

Lý Hệ thoáng liếc nhìn Trương Xán, trong mắt hắn lập tức hiện lên sự kinh ngạc nhưng rồi hắn cười ha hả nói: " Trương phủ đã chọn ra người thừa kế gia chủ. Thật là chuyện đáng mừng. Trẫm cũng muốn tới chúc mừng". Lý Hệ nhìn Trương Xán, hắn cười nói: " Ngươi đã là người thừa kế gia chủ của Trương gia. Trẫm chính thức phong ngươi là tử tước Ngu Hương".

" Thảo dân tạ ơn long ân của Hoàng thượng".

" Lão thần tạ ơn thánh ân của bệ hạ" Trương Nhược Hạo nhỏ nhẹ tạ ơn, ông nói tiếp: " Hoàng thượng đi đường xa vất vả. Thỉnh mời Hoàng thượng vào Trương phủ nghỉ tạm".

Nhưng Lý Hệ khoát tay nói: " Đi trên đường quả thực Trẫm cũng rất mệt mỏi nhưng Trẫm có hành cung Bắc Đô, không vào Trương phủ".

Nói xong Lý Hệ đưa mắt ra hiệu cho Trương Hoán rồi quay lại long xa của mình. Tinh kỳ lay động, đoàn người ngựa cuồn cuồn chuyển hướng về phía bắc. Trương Nhược Hạo vỗ nhẹ vào tay Trương Hoán cười nói: " Đi đi! Đây là con đường sau này ngươi sẽ đi".

Trương Hoán lùi lại sau một bước, hắn quỳ xuống trước mặt Trương Nhược Hạo, nặng nề dập đầu ba cái, nghẹn ngào nói: " Ân nghĩa của gia chủ, Trương Hoán luôn ghi nhớ trong lòng. Sau này nhất định sẽ báo đáp".

Trương Nhược Hạo gật đầu, hai mắt thoáng đỏ, Trương Nhược Hạo khẽ thở dài, Trương Xán dìu ông quay người bước đi. Trương Hoán ngẩn ngơ nhìn theo bước chân tập tễnh của Trương Nhược Hạo, một cảm giác bất an dâng lên trong lòng hắn. Hắn cảm thấy có lẽ đây là lần cuối hắn gặp mặt gia chủ.

Một lúc lâu sau khoảng trống trước cổng Trương phủ vắng tanh, không còn bóng dáng tộc nhân nào nữa.

" Tướng quân, Hoàng thượng đã đi xa rồi" Lý Song Ngư khẽ nhắc nhở Trương Hoán.

Trương Hoán quay người lên ngựa. Hắn không quay đầu lại nữa, mạnh mẽ quất một roi, chiến mã tăng tốc, chỉ huy hai trăm thân kỵ binh hộ vệ chạy về hướng bắc. Khi đội xe của Lý Hệ đi vào thành, đường phố Thái Nguyên trở nên vô cùng náo nhiệt. Thái Nguyên vốn là nơi lập nghiệp của Đường Cao Tổ, là nơi các Hoàng đế Đại Đường thường lui tới. Dù người Thái Nguyên không có lòng tôn sùng Thiên tử như người Trường An nhưng cũng thực sự kính nể trong lòng. Dù Thiên tử đã đi xa nhưng rất nhiều người tự nguyện rời khỏi nhà nghênh đón Thiên tử vẫn tụ tập một chỗ, rất lâu mà không chịu giải tán.

Chiến mã của Trương Hoán dần dần chạy chậm lại. Đột nhiên ngay lúc đó hắn nghe thấy tiếng người gọi hắn: " Trương tướng quân". Trương Hoán nhìn thấy một đám người ở phía trước. Người đứng đầu chính là Thái Nguyên doãn Hàn Diên Niên. Hàn Diên Niên cũng là môn sinh cũ của Trương gia, năm nay chừng năm mươi tuổi nhưng gương mặt vẫn không có chút già nua, nhìn thoáng qua thì mới như chỉ ngoài bốn mươi tuổi.

Hàn Diên Niên vừa mới hộ tống xa giá của Hoàng thượng nhưng Lý Hệ lệnh cho hắn đứng lại chờ Trương Hoán. Hàn Diên Niên giục ngựa tiến lên, nói nhỏ với Trương Hoán: " Bệ hạ lo lắng sự an toàn của Trương Thượng thư nên ra lệnh cho tại hạ nhắc nhở tướng quân lưu lại một ít binh lính bảo vệ Trương Thượng thư".

" Đa tạ Hàn sứ quân nhắc nhở. Tại hạ đã để lại một trăm tinh binh".

Trương Hoán chậm rãi giục ngựa chạy song song với Hàn Duyên, hắn mỉm cười nói: " Đa tạ Hàn sứ quân đã trợ giúp việc đại hội gia tộc'. Hàn Diên Niên lại cười ha hả, ra vẻ không hiểu hỏi: " Trương tướng quân đang nói gì vậy? Tại hạ không nghe rõ". Trương Hoán cũng cười, hắn không đề cập tới việc này nữa. Đột nhiên Trương Hoán phát hiện ra một việc rất thú vị. Hắn thấy trên các cây đại thụ dọc đường có treo đầy các dải lụa màu. Trên các dải lụa màu đó có viết chữ, còn có rất nhiều người đang treo những dải lụa vừa viết chữ xong treo lên cây." Hàn sứ quân, đây là chuyện gì vậy?" Trương Hoán chỉ vào những dải lụa treo trên cây cười hỏi: " Chẳng lẽ là để nghênh đón Hoàng thượng sao?"" Không phải" Hàn Diên Niên lắc đầu, ông ta tiện tay giật một dải lụa xuống, đưa cho Trương Hoán nói: " Tướng quân hãy xem qua là biết". Trương Hoán cầm lấy dải lụa, hắn thấy trên đó có viết: " Chúc mừng nhạc phường Lan Lăng đứng thứ nhất". Trương Hoán càng ngơ ngác. Hàn Diên Niên thấy vẻ mặt ngơ ngẩn của Trương Hoán thì không khỏi kinh ngạc hỏi: " Trương tướng quân cũng vốn là người Thái Nguyên, chẳng lẽ đã quên hội Tam Tấn khúc vào tháng tám hàng năm sao?"

*****

Lúc này Trương Hoán mới như bừng tỉnh mộng. Từ năm Khánh Trị thứ mười, vào tháng tám hàng năm ở Thái Nguyên đều long trọng tổ chức đại nhạc hội. Các nhạc phường ở khắp nơi của Hà Đông đều tụ tập tranh vòng nguyệt quế đệ nhất nhạc phường. Nhạc hội này vốn ban đầu chỉ là cuộc thi tài của các nhạc phường với nhau. Nhưng các nhạc phường có nhiều ca nhi vũ nữ. Khi các nàng lên đài tranh tài với nhau thì lập tức thu hút sự chú ý của một số người thích thú, dần dần cuộc thỉ của những người trong nghề trở thành một lễ hội giải trí. Năm nay thậm chí còn có những nhạc phường của tư nhân và của quan phủ từ Trường An, Giang Hoài, Ba Thục cũng tới tham dự. Tam Tấn khúc hội càng ngày càng trở thành một chuyện quan trọng của Thái Nguyên.

" Mấy ngày nay tại hạ bận việc gia tộc nên đã quên mất nó".

Trương Hoán nhìn dải lụa màu trong tay cười nói: " Tại hạ nhớ năm ngoái nhạc phường Lan Lăng thất bại bởi nhạc phường Huyền Vũ, thậm chí còn không thể tiến vào vòng ba. Vì sao năm nay nó lại đoạt giải nhất?"

Hàn Diên Niên cười lắc đầu nói: " Không biết. Nghe nói là thu thập được rất nhiều danh kỹ cao cấp của các nơi. Hơn nữa nó còn tạo ra thanh thế rất lớn. Khắp nơi ở thành Thái Nguyên đều biết tiếng tăm của nó. Không biết là nó có bao nhiêu tiền nữa".

" Có lẽ đã tìm được mấy ông chủ nhiều tiền ủng hộ" Trương Hoán cười nói, hắn không để ý tới sự việc này nữa.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện một lát thì tới cung Tấn Dương. Cung Tấn Dương ở thành bắc, được xây dựng vào đời Tuỳ sau đó các Hoàng đế Đại Đường tu sửa, nó đã trở thành một kiến trúc lớn nhất Thái Nguyên, thế nhưng trong loạn An Sử, nó đã bị Sử Tư Minh phá huỷ hơn một nửa. Sau này Đại Đường nghiêm khắc thực hiện tiết kiệm nên không tu sửa lại, chỉ sửa cung điện còn lại thành một hành cung do mười mấy cung nữ và hoạn quan trông nom.

Trước cung Tấn Dương đã được canh phòng rất nghiêm ngặt. Nơi này trước đây vốn chỉ là nơi 'cây khô quạ đậu' nay đột nhiên trở nên vô cùng náo nhiệt, khắp nơi đều có binh lính đi tuần tra. Tất cả các con đưòng phụ cận đều bị phong toả.

" Trương lão đệ, đệ chưa bị công chúa Hồi Hột bắt đi sao?" Chu Thử bước tới, Trương Hoán nhảy xuống ngựa cười nói: " Còn chưa nhận được tiền thưởng của Chu huynh, sao đệ có thể bỏ đi được?"

Hai người giống như bằng hữu thân thiết nhiều năm chưa gặp. Mỗi người vung tay đấm một quyền vào nhau rồi cùng bật cười ha hả.

" Bệ hạ đã nghỉ tạm, tới xế chiều mới triệu kiến lão đệ. Ta mời lão đệ đi uống rượu" Chu Thử nắm bả vai Trương Hoán kéo đi ra ngoài cung. Đáng thương thay Hàn Diên Niên đang bị mấy người lính giữ lại lục soát. Lúc này ông ta vào không được, ra cũng chẳng xong chỉ biết đưa mắt nhìn Trương Hoán biến mất bên ngoài cổng của cung điện Tấn Dương.

" Đêm nay bệ hạ mở tiệc chiêu đãi quan viên Bắc Đô, ta và lão đệ đều là mệnh khổ, không có phần tham gia. Bây giờ phải ăn nhiều một chút".

Trong một tửu lâu nhỏ bên ngoài cung Tấn Dương một dặm, Chu Thử rót cho Trương Hoán một chén rượu, hắn có vẻ cảm động nói: " Lão đệ đi rồi, ta mới có cơ hội tiếp xúc với Hoàng thượng. Thì ra Hoàng thượng cũng là người rất điềm đạm. Người ta thường nói gần vua như gần hổ nhưng ta thấy lời này không đúng lắm".

Trương Hoán giơ chén rượu lên cười nói: " Chu huynh xuất thân từ Kim Ngô Vệ nên đương nhiên Hoàng thượng khách khí với huynh. Nhưng Hoàng thượng đối với đệ lại khác. Lần trước ở Phượng Tường, Hoàng thượng nổi giận, ném nghiên mực làm suýt chút nữa đầu đệ đổ máu. Nếu như Chu huynh đồng ý, đệ và Chu huynh đổi chỗ".

Chu Thử cười ha hả nói: " Trương lão đệ chỉ biết nói giỡn. Ta và lão đệ chỉ là thân phận khuyển mã, chỉ cần làm tốt phận sự của mình là được. Nào, ta kính lão đệ một chén".

Trương Hoán cười, hai người uống cạn mấy chén. Đột nhiên Trương Hoán nhìn thấy thân binh Trần Bình đang đứng ở cửa dùng mắt ra hiệu cho hắn. Trương Hoán thản nhiên đứng dậy nói: " Chu huynh cứ uống trước, đệ ra ngoài đi tiểu tiện một chút".

Trương Hoán đi ra ngoài, sau khi rẽ vào một lối rẽ, Trương Hoán mới đứng lại nói: " Có chuyện gì vậy?"

" Có người đưa tới cái này" Trần Bình đưa cho Trương Hoán một phong thư.

Trương Hoán rút lá thư bên trong ra. Đó chỉ là một bức tranh. Trên bức tranh có vẻ cảnh mười người đang nằm bên bờ sông, hình như đã chết trong khi đó ở xa xa đang xảy ra kịch chiến, chỉ mấy nét bút nhưng bức tranh vô cùng tinh xảo.

Trương Hoán cười nhạt. Trong lòng hắn hiểu chuyện đêm đó vẫn chưa kết thúc. Hoàng tước rình sau nhất định sẽ xuất hiện trước khi hắn rời khỏi Thái Nguyên. Bây giờ quả nhiên đúng như vậy.

" Người đó đang ở đâu?"

" Đang chờ tướng quân ở lầu dưới".

Trương Hoán gật đầu, hắn quay người đi xuống lầu. Trần Bình dẫn hắn đi tới một căn phòng. Tất cả cửa sổ phòng đều là chạm rỗng, có dán một lớp lụa mỏng, có thể nhìn xuyên qua lớp lụa mỏng đó. Bên trong phòng có hai người đang đứng bên trái và bên phải cánh cửa. Có lẽ người trong phòng biết Trương Hoán đang đi tới nên không đợi hắn đẩy cửa đã mở cửa ra trước.

Khi bước qua cánh cửa mở một nửa, Trương Hoán nhìn thấy bên trong phòng có một công tử trẻ tuổi, tay cầm quạt nhìn hắn mỉm cười. Vị công tử đó chậm rãi đứng dậy bước tới trước mặt Trương Hoán, cúi người thi lễ nói: " Huynh đài có phải là Thiên kỵ doanh Trương Hoán tướng quân không?"

Trương Hoán nhìn thấy tướng mạo người đó tuấn tú, khí chất bất phàm thì cười nói: " Tại hạ chính là Trương Hoán, xin hỏi công tử họ gì?"

Công tử trẻ tuổi lấy từ trong người ra một phong thư đưa cho Trương Hoán và nói: " Tại hạ là Bùi Minh Viễn. Đây là thư do gia phụ tự tay viết gửi cho tướng quân". Trương Hoán tiếp nhận bức thư mà Bùi Minh Viễn đưa cho nhưng hắn không đọc ngay mà cất luôn vào trong người. Bùi Minh Viễn ngạc nhiên hỏi: " Tướng quân không đọc sao?"" Thư của Bùi Tướng quốc cần phải tĩnh tâm thưởng thức. Bây giờ có nhiều người nhìn ngó, không phải là bất kính với Bùi Tướng quốc sao?"

Trương Hoán mỉm cười, hắn chắp tay thi lễ nói: " Đêm đó Bùi công tử trượng nghĩa ra tay trợ giúp, Trương Hoán vô cùng cảm kích".

" Chỉ là gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ mà thôi. Bùi Minh Viễn mỉm cười, hắn nhìn thẳng vào mắt Trương Hoán nói: " Nếu Bùi gia của tại hạ cũng gặp tình cảnh này, nhất định Trương tướng quân không bàng quan đứng nhìn, đúng không?"

" Đó là đương nhiên. Nếu tại hạ bắt gặp thì cũng sẽ rút đao tương trợ".

Nói tới đây, Trương Hoán ôm quyền, áy náy nói tiếp: " Thật sự xin lỗi Bùi công tử. Tại hạ còn một bằng hữu trên lầu, sợ rằng không thể nói chuyện lâu. Tại hạ nghĩ Bùi công tử tìm gặp tại hạ là còn chuyện khác. Xin Bùi công tử hãy cứ nói thẳng".

Bùi Minh Viễn gật đầu cười nói: " Thật ra cũng không có việc gì lớn. Chúng ta phát hiện lần hội nhạc Tam Tấn Khúc này nhạc phường Lan Lăng đoạt giải nhất quả thật có chút kỳ lạ. Bọn họ ít nhất đã hao tổn ba vạn xâu tiền, quả thực làm người khác rất khó hiểu. Tướng quân hãy lưu ý một chút".

Nói xong Bùi Minh Viễn thi lễ rồi dẫn người rời khỏi phòng.

Trương Hoán chậm rãi ngồi xuống. Chuyện Bùi Minh Viễn nói đương nhiên không phải là chuyện nhỏ. Từ việc bọn họ có thể truy sát mười thích khách là có thể thấy bọn họ biết rõ sắp đặt của Thôi Viên như trong lòng bàn tay. Bây giờ lại nói nghi vấn về nhạc phường Lan Lăng, lời nói đó có vẻ ám chỉ hành động tiếp theo của Thôi Viên.

" Nhạc phường Lan Lăng?" Trương Hoán nhắm mắt trầm tư. Lần trước đối thủ bị hắn gây thiệt hại đã biến mất tăm, đương nhiên là ở sau lưng điều khiển Trương Nhược Cẩm nhưng Trương Hoán có một dự cảm trong lòng là người này sẽ không vì thế mà biến mất không tăm tích. Đương nhiên đối phương rất có thể sẽ có hành động tiếp theo. Chỉ là từ thuỷ quỷ Hoàng Hà cho tới tập kích ban đêm ở sơn trang của đối phương thì cũng đủ thấy đối phương là một người rất bạo tay, đã ra tay hành động là mấy chục người cho tới mấy trăm người. Nhạc phường Lan Lăng có thể là bước hành động tiếp theo của đối phương.

Nhưng việc tranh chấp vị trí gia chủ của Trương gia đã chấm dứt, tiếp tục hành động cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Chẳng lẽ bản thân hắn mới chính là mục tiêu?

Đột nhiên Trương Hoán hiểu rõ mục đích chính của Thôi Viên ở Hà Đông lần này.

Nhạc phường Lan Lăng ở đông thành, có một đội danh kỹ, vũ nữ gần hai trăm người, là một trong tám nhạc phương lớn nhất Hà Đông. Lúc này tấm màn nhung của nhạc hội Tam Tấn Khúc hàng năm đã hạ xuống. Nhạc phường Lan Lăng là một thế lực mới nổi, giành được vinh quang của nhạc hội năm nay làm tất cả mọi người vô cùng bất ngờ.

Lúc này đây quang cảnh trong nhạc phường vô cùng náo nhiệt. Trên gương mặt của ai cũng hiện lên sự hưng phấn. Việc giành vòng nguyệt quế cũng có nghĩa công việc làm ăn sang năm của bọn họ sẽ trở nên thịnh vượng, cũng có nghĩa bọn họ sẽ thu được nhiều tiền hơn.

Trong một tiểu lâu trong nhạc phường, Lý Phiên Vân đứng lặng lẽ trước cửa sổ nhìn về phương trời xa. Nàng đã thay trường bào đạo sĩ bằng một chiếc váy rất đẹp, thanh thoát. Tóc nàng búi cao, gương mặt được trang điểm rất đậm.

Lý Phiên Vân là trưởng nữ của Thái tử đời trước, nàng được tiên đế phong làm Trường Việt công chúa. Vào ngày tiên đế băng hà, bão tố đột nhiên ập xuống cung đình Đại Đường, phụ thân nàng và tất cả người thân đều chết trong một đêm.

Tới hôm nay nàng đã đợi mười sáu năm. Nàng vẫn nhớ như in chuyện của mười sáu năm trước. Ngày hôm đó có rất nhiều binh lính tràn vào cung, giết chết mẫu thân của nàng, giết chết tất cả các huynh đệ, tỷ muội của nàng. Người vú nuôi ôm nàng trốn vào trong một cái giếng khô nên thoát nạn. Nàng cứ ở trong giếng khô hai ngày sau đó gặp được Thôi Viên, Thôi Viên liền đem nàng giấu đi.

*****

Bao nhiêu năm nay hình ảnh cái giếng khô đó vẫn luôn luẩn quẩn trong đầu nàng.

Khi nàng lớn lên, nàng xuất gia vào năm mười sáu tuổi, vào năm ấy nàng cũng biết được hung thủ giết toàn bộ gia đình nàng lại chính là Lý Hệ, Thiên tử Đại Đường ngày hôm nay, còn cả đương kim Thái hậu Trương Lương trốn ở trong thâm cung.

Ngay khi đó lòng thù hận bùng phát trong lòng nàng. Nàng khao khát được báo thù cho phụ mẫu, báo thù cho toàn bộ cuộc sống của nàng. Hai mươi mấy ngày trước Thôi Tướng quốc đột nhiên tới tìm nàng, nói với nàng Lý Hệ đã đi Thái Nguyên, cơ hội báo thù của nàng đã tới.

Sắc trời chuyển dần tới hoàng hôn. Ánh mắt của Lý Phiên Vân chậm rãi thu lại, nàng đi tới trước giường, lấy một chiếc tiêu bằng ngọc bích từ trong một chiếc túi ra. Đây là vật Thôi Viên giao cho nàng trước khi đi. Thân tiêu lành lạnh, không có rãnh, nó được tạo thành bởi một khối ngọc bích cực phẩm.

Lúc này Lý Phiên Vân vô tình nhìn vào trong gương, trong gương xuất hiện một cung nữ tuyệt mỹ. Lý Phiên Vân nhíu mày, nàng không thích trang điểm, càng không thích loại trang phục diêm dúa. Điều này làm nàng thấy không tự nhiên.

" Người đâu?"

Một thị nữ từ ngoài cửa bước vào nói: " Xin tiểu thư hãy bảo ban".

" Đi lấy cho ta một chậu nước vào đây".

" Dạ" Thị nữ thi lễ rồi quay người bước đi.

" Chờ một chút" Lý Phiên Vân thở dài nói: " Thôi bỏ đi, không cần lấy nước nữa" Nếu ngay cả việc nhỏ nhoi này nàng cũng không chịu đựng được thì nàng có thể báo thù được không?

" Ngươi đi gọi Kim Ti Cơ và Ngân Ti Cơ tới đây" Lý Phiên Vân đi lại phía cửa sổ, ánh trăng đã lên, treo cao như chiếc móc câu, giống hệt như ánh trăng nàng nhìn thấy mười sáu năm trước dưới giếng khô.

" Lý Hệ, ta đã đợi ngày này rất lâu rồi" Giọng nói của nàng âm trầm, giống như ngưng đọng nỗi mong chờ hàng vạn năm vậy.

Phía trước ngựa xe như nước. Từng quan viên một xuống xe ngựa. Hôm nay Thiên tử Đại Đường mở tiệc chiêu đãi trong cung, mời các quan viên Thái Nguyên từ lục phẩm, kể cả thượng quan lưu lại ở Bắc Đô cũng được triệu tập. Thái Nguyên doãn, Thiểu doãn, Lục sự tham quân sự cùng với huyện lệnh tất cả các huyện của Thái Nguyên. Ngoại trừ quan lại đương chức còn có rất nhiều lão thần cáo lão về quê, các tản quan có tước vị. Hơn nữa Lý Hệ còn đặc biệt mời tới mười lão nhân đã ngoài chín mươi tuổi.

Trong Kỳ Lân điện ở cung Tấn Dương có sặp đặt bàn tiệc dài. Trên bàn tiệc có đặt đầy những món ăn ngon. Cung Tấn Dương chỉ có mười mấy cung nữ cùng thái giám nên không thể đảm trách bữa tiệc quy mô lớn như vậy. Tất cả rượu và thức ăn đều do những tửu lâu nổi tiếng ở Thái Nguyên cung cấp vì vậy tất cả các tửu lâu này đều ngừng kinh doanh một ngày, huy động tất cả khả năng của mình.

Chưa tới giờ nên Thiên tử vẫn chưa xuất hiện. Đám quan viên túm năm tum ba nói chuyện với nhau. Chủ đề chủ yếu chính là nhạc hội Tam Tấn Khúc mấy ngày trước cùng với cuộc thi đấu mã cầu sắp tổ chức ở Trường An.

Bởi vì không có nhiều quan viên nên Trương Hoán và Chu Thử đều có may mắn có chỗ ngồi. Dù hai người là Trung lang tướng tứ phẩm nhưng vì Trương Hoán có tước vị nên địa vị cao hơn Chu Thử rất nhiều. Trương Hoán đang bị một ông già người nhỏ gầy kéo lại. Người này là sư phụ của Tấn Vương, tên là Cù Tử Du. Ông ta chính là một người mê đánh cược mã cầu chính hiệu. Hàng năm ông ta đều bỏ chừng mấy ngàn quan đánh cược mã cầu nhưng đáng tiếc ông ta chưa bao giờ thắng. Năm nào cũng vậy sau khi thi đấu xong ông ta cũng thề không đánh nữa nhưng rồi khi tới ngày thi đấu tiếp theo tất cả lời thề của ông ta đều bị vứt lên chín tầng mây. Khi biết cuộc thi đấu mã cầu năm nay sắp được tổ chức, cơn nghiện đánh cuộc của ông ta lại bùng phát. Ông ta đặt một phát ba ngàn quan tiền vào đội mã cầu quân Lũng Hữu vì năm ngoái đội này đứng đầu bảng.

" Trương tướng quân, tại hạ mới nhận được tin tức, trận cuối cùng tranh đầu bảng được cử hành ở Đông Nội uyển. Tướng quân nghĩ đội Lũng Hữu của Vương Tử Phục dùng tay trái đánh bóng có thể thích nghi được với sân đấu ở đó không?"

Ánh mắt Cù Tử Du vô cùng lo lắng. Ông ta còn nhớ rõ năm kia, trận tranh ngôi đầu bảng cũng tiến hành ở Đông Nội uyển. Kết quả đội quân Lũng Hữu thất bại dưới tay đội quân Hà Bắc. Sau đó ông ta đã cẩn thận nghiên cứu và cuối cùng có kết luận rằng là vì trận đấu diễn ra vào buổi sáng, đội quân Lũng Hữu của Vương Tử Phục vì dùng tay trái đánh bóng, bị mặt trời sói nên hiệu suất đánh trúng mục tiêu không cao và thua.

" Trương tướng quân, ngài có thể nghĩ ra cách khiến cho Đông Nội uyển không thể tiến hành trận đấu hay là làm cho trận đấu tranh ngôi đầu bảng diễn ra vào chính ngọ, lão phu nhất định sẽ có hậu tạ".

Trương Hoán thất thần nhìn Cù Tử Du, hắn cười tới mức mỏi nhừ cả quai hàm. Trương Hoán muốn đi nhưng cánh hắn đã bị Cù Tử Du nắm chặt. Thay đổi giờ thi đấu hay không không quan trọng điều quan trọng là rốt cuộc đối phương là ai?

" Trương tướng quân!" Tổng quản nội thị Trần Tiên Phủ vội vàng chạy tới, ông ta liếc nhìn Cù Tử Du rồi nói nhỏ với Trương Hoán: " Bệ hạ cho mời tướng quân".

Trương Hoán phấn chấn tinh thần. Hắn áy náy với lão nhân đã đặt kỳ vọng quá lớn vào hắn nói: " Quân mệnh không thể làm trái. Ngày khác chúng ta nói chuyện sau".

" Vậy Trương tướng quân đang ở đâu? Ngày mai ta sẽ tới thăm tướng quân".

" Cái này ...".

Trương Hoán nói tới đó rồi cùng Trần Tiên Phủ bỏ đi. Từ xa vang lên một giọng nói không cam chịu: " Trương tướng quân, buổi tối ta sẽ tới tìm tướng quân".

Câu nói này của ông ta khiến cho rất nhiều người liếc xéo.

Trương Hoán theo Trần Tiên Phủ vội vàng đi tới nội cung. Trần Tiên Phủ ra hiệu cho Trương Hoán đứng lại rồi ông ta đi vào trước bẩm báo. Trương Hoán nhìn qua cánh cửa khép hờ. Hắn nhìn thấy Lý Hệ đang ngồi ngay ngắn trên sạp nghe tổng quản cung Tấn Dương bẩm báo. Giọng nói của viên tổng quản the thé vang lên lọt vào tai Trương Hoán: " Hoàng thượng, cung Tấn Dương không có kịch ca múa, buổi tiệc có vẻ nhạt nhẽo. Lão nô có ý mời ba đội đứng đầu Tam Tần khúc hội lần này tới hiến nghệ cho bệ hạ. Vừa hay hôm nay có buổi tiệc, không hay bệ hạ có ân chuẩn không?"

Rõ ràng Lý Hệ rất hứng thú, hắn cười ha hả nói: " Khi vào thành Trẫm đã nghe nói việc này. Như vậy cũng rất hay, Trẫm chuẩn tấu".

Tổng quản cung Tấn Dương tạ ơn rồi vội vã rời đi. Trần Tiên Phủ ở bên cạnh thì thào bẩm báo: " Trương Hoán tới".

" Cho hắn vào đi".

Trần Tiên Phủ đi ra ngoài mở cửa, vẫy tay nói với Trương Hoán: " Hoàng thượng cho đòi ngài".

Trương Hoán chỉnh trang lại trang phục rồi bước vào trong phòng.

" Thần Trương Hoán tham kiến bệ hạ'.

" Ngồi đi" Lý Hệ chỉ vào một cái đệm thêu mềm ở bên cạnh cười nói. Xem ra tâm trạng của Lý Hệ rất tốt.

" Tạ ơn bệ hạ" Trương Hoán ngồi xuống, hắn trầm ngâm một lát rồi nói: " Bệ hạ đi đường có thuận lợi không?"

" Rất tốt. Chỉ là trên đường đi quá gấp nên quả thực cũng mệt mỏi" Lúc này nụ cười trên môi Lý Hệ dần biến mất. Hắn lạnh lùng nhìn Trương Hoán nói: " Tại sao người thừa kế Trương gia không phải là ngươi?"

" Hồi bẩm bệ hạ. Thần là dòng thứ, tộc nhân không đồng ý".

Lý Hệ gật đầu nói: " Ta nghĩ cũng chỉ có nguyên nhân này".

Lý Hệ chắp tay đi lại trong phòng mấy bước rồi đột nhiên hắn ngẩng đầu hỏi: " Trẫm nghe được một lời đồn nói là mẫu thân của ngươi chính là Sở Vãn Lan năm xưa. Có đúng không?"Trương Hoán trầm ngâm hồi lâu không nói. Lý Hệ chăm chú nhìn Trương Hoán mỉm cười nói: " Bây giờ không còn sớm nữa, Trẫm phải đi thay y phục. Khanh hãy đi trước đi".

" Thần cáo lui!".

Trương Hoán khom người thi lễ rồi chậm rãi lui ra ngoài phòng. Ánh mắt Lý Hệ vô cùng thất vọng khi hắn nhìn theo Trương Hoán. Hắn tuyệt đối không thể ngờ Trương gia đã vứt bỏ Trương Hoán. Bây giờ hắn phải làm sao đây?

Trương Hoán rời khỏi hậu cung, đi nhanh ra ngoài cung. Lúc nãy tổng quản cung Tấn Dương đã cho gọi ba nhạc phường lớn nhất tới biểu diễn như vậy việc xuất hiện của nhạc phường Lan Lăng đã không thể tránh khỏi.

Đương nhiên với thân phận của Trương Hoán bây giờ, với lý do đảm bảo an toàn, hắn có thể gạt nhạc phường Lan Lăng ở ngoài hoàng cung nhưng Trương Hoán không muốn làm như vậy. Hắn muốn xem rốt cuộc cái người đã khiến chính hắn phạm sai lầm đó là người như thế nào?Bên ngoài cung Tấn Dương đã xuất hiện nhiều xe ngựa. Đây là người của nhạc phương Tây Tấn tới. Năm ngoái nhạc phường Tây Tấn chiếm đầu bảng nhưng năm nay đành phải đứng thứ hai. Người của cung Tấn Dương đã sớm liên lạc với nhạc phường Tây Tấn để bọn họ biểu diễn cho Hoàng thượng thưởng thức.

Xe ngựa dừng lại, từ trên xe bước xuống mười mấy vũ nữ cùng với nhạc công. Tất cả đều mặc quần lụa mỏng trong suốt làm nổi bật vóc dáng. Một chiếc xe ngựa khác chuyên trở dụng cụ hoá trang, nhạc cụ và cả trang phục của vũ nữ. Mấy người làm tạp dịch đang chuyển khỏi xe ngựa.

" Đây là người của nhạc phường nào?"

Những khi Trương Hoán không có mặt, người chỉ huy Thiên kỵ doanh chính là phó tướng Hạ Lâu Vô Kỵ. Hạ Lâu Vô Kỵ cầm một quyển sổ, nhìn cờ xí trên xe ngựa, trả lời: " Bẩm báo tướng quân. Đây là người của nhạc phường Tây Tấn". Trương Hoán gật đầu nói: " Đi nói với các huynh đệ. Mọi người phải kiểm tra nghiêm ngặt buổi biểu diễn hôm nay, nhất là các nhạc cụ. Không cho phép ai được khinh thường, lơ là".

*****

Hạ Lâu Vô Kỵ trả lời rồi hắn chỉ huy binh lính đi kiểm tra, nhất là mấy nhạc cụ thì càng kiểm tra nghiêm ngặt.

" Trương lão đệ có vẻ căng thẳng nhỉ" Không biết Chu Thử đã xuất hiện sau lưng Trương Hoán từ khi nào. Chu Thử nhìn thấy binh lính Thiên Kỵ doanh kiểm tra cực kỳ cẩn thận, thậm chí thân thể của các vũ nữ cũng kiểm tra, lục soát thì sự lo lắng thoáng hiện lên trong mắt hắn thế nhưng nỗi sầu lo đã vụt biến mất ngay khi Trương Hoán quay đầu lại. Chu Thử bước tới vỗ bả vai Trương Hoán, cười nói: " Bọn họ chẳng qua chỉ là nghệ nhân dân gian, không phải đến hầu ngủ cho bệ hạ đâu cần phải làm việc cẩn thận quá như vậy.

Trương Hoán nhìn Chu Thử rồi điềm nhiên nói: " Thực ra đệ cũng biết là không có gì đáng lo ngại nhưng tiến hành kiểm tra một chút vẫn hơn'.

Vừa nói ánh mắt Trương Hoán lại nhìn về chân trời phía trước, hắn thấy có sáu chiếc xe ngựa đang chạy tới. Trên xe ngựa có cắm một lệnh kỳ tam giác màu xanh biếc. Khi mấy chiếc xe ngựa chạy tới gần, Trương Hoán nhìn thấy trên lệnh kỳ có hai chữ " Lan Lăng".

" Chu huynh, đây hình như là nhạc phường đầu bảng năm nay".

Chu Thử lắc đầu nói: " Điều này ta cũng không rõ lắm".

Xe ngựa dừng lại cách đó không xa. từ trên xe ngựa bước xuống khoảng năm, sáu mươi vũ nữ và nhạc công. Tất các nàng đều mặc váy đỏ rực. Số lượng nhiều gấp đôi so với nhạc phường Tây Tấn, xem ra các nàng rất vui vẻ, tiếng nói cười thánh thót liên tục vang lên.

Từ chiếc xe ngựa cuối có hai người bước xuống. Dáng người cùng dung mạo của hai người này rất giống nhau. Đây có lẽ là một đôi tỷ muội song sinh. Làn da của hai nàng trắng như tuyết, ánh mắt kiều mỵ, dung mạo vô cùng xinh đẹp. Nhưng điều hấp dẫn nhất ở hai nàng chính là trang phục rực rỡ của hai người. Một ngưòi mặc trang phục vàng óng ánh, một người mặc trang phục màu bạc.

" Đôi tỷ muội song sinh này là người biểu diễn chính của nhạc phường Lan Lăng. Nghe nói một người là Kim Ti Cơ, một người là Ngân Ti Cơ. Hai người không những múa rất đẹp mà còn thổi tiêu rất hay".

Chu Thử thấy ánh mắt Trương Hoán như bị hút vào hai người đó, hắn không khỏi cười mập mờ nói: " Nếu như Trương lão đệ có ý, ta sẽ làm trung gian giới thiệu hai nàng cho lão đệ một đêm, được không?"

Trương Hoán cười nhạt nói: " Không phải Chu huynh không hiểu rõ tình hình của nhạc phường Lan Lăng sao?"

Nói xong Trương Hoán không để ý tới sắc mặt của Chu Thử, hắn bước nhanh lên trước.

" Bọn họ có tổng cộng bao nhiêu người?"

" Bẩm tướng quân, bọn họ có sáu mươi chín người, trừ sáu người làm tạp dịch cùng một người là quản lý thì còn lại tổng cộng sáu mươi hai người".

Trương Hoán gật đầu. Hắn chăm chú nhìn bảy hán tử. Sáu người trong đó là người tạp dịch, tất cả đều mặc trang phục ngắn bó sát người, cao thấp khác nhau, dáng vẻ bề ngoài, dáng vẻ bề ngoài không giống như những cao thủ mà giống như người hạ đẳng. Mặc dù Trương Hoán không vì dáng vẻ của sáu người này mà buông lỏng cảnh giác nhưng vì sáu người này không được vào trong cung Tấn Dương nên đương nhiên bọn họ không phải là đối tượng nghi ngờ.

Trương Hoán quay nhìn viên quản sự. Viên quản sự ước chừng bốn mươi tuổi, dáng người cao gầy, ra vẻ là người khôn khéo. Viên quản sự thấy Trương Hoán đang nhìn mình thì lập tức bước tới nói nhỏ với Trương Hoán: " Tướng quân, xin mời ngài lui ra ngoài nói chuyện".

" Ngươi có chuyện gì sao?" Trương Hoán thấy bàn tay viên quản sự đặt trong túi áo giống như hắn đang cầm vật gì đó.

Viên quản sự thấy Trương Hoán đứng yên thì không khỏi xấu hổ. Hắn đành phải rút tay ra. Tay hắn nắm chặt một túi bằng tơ tằm nhỏ, viên quản sự yên lặng nhét cái túi vào tay của Trương Hoán, hắn cười nịnh nói: " Một chút lòng thành, xin tướng quân vui lòng nhận cho".

Vật trong túi đó to bằng quả hạnh, tròn vo, chắc nịch, hình như là một hạt châu. Trương Hoán cười ha hả nói: " Quản sự khách khí quá".

Nhưng một ý nghĩ nhanh chóng xuất hiện trong đầu hắn. Hắn không tin bản thân mình có thể mắc lừa viên quản sự xiểm nịnh này. Chẳng lẽ người này là một nữ nhân sao?

Đột nhiên Trương Hoán có cảm giác có ánh mắt khinh miệt đang nhìn hắn. Trương Hoán quay đầu nhìn về phía sáu mươi vũ nữ mà nhạc công. Hắn thấy ai cũng trang điểm như nhau, ai cũng trang điểm rất đậm, giống như là không thể đậm hơn nữa, hắn không thể nhìn ra điều gì bất thường.

Trương Hoán chậm rãi quay đi, trong lòng cực kỳ nghi ngờ. Lúc này binh lính đang kiểm tra nhạc cụ của các nàng, bắt các nàng lấy ra từng nhạc cụ một như tỳ bà, tranh, trống con, tần cổ để sắp hàng trên mặt đất.

Ánh mắt Trương Hoán nhìn lướt qua. Đột nhiên hắn nhận ra trong tay hai nữ tử đứng đầu bảng (tên đứng đầu bảng - khi diễn kịch thời xưa, tên diễn viên được viết lên tấm bảng treo ở phía trước) cầm một cây tiêu, hắn liền đi tới trước mặt hai người, giơ tay ra nói: " Đưa tiêu cho ta".

Hai nàng nhìn nhau, chần trừ một lát rồi đưa tiêu cho Trương Hoán. Đây là hai ngọc tiêu được điêu khắc từ ngọc. Một cây tiêu có ánh sáng đỏ sẫm như máu. Một cây tiêu có ánh sáng xanh biếc, khi cầm trong tay đều trơn, ấm ấp. Bề ngoài hai cây tiêu giống nhau như đúc. Hai cây tiêu này hợp với đôi tỷ muội song sinh này như càng tăng thêm sức mạnh.

Trương Hoán cẩn thận xem xét hồi lâu nhưng không phát hiện điều ngì bất thường. Trương Hoán tiện tay đưa cho một tên thân binh nói: " Hãy thử thổi xem".

Ngay khi tên thân binh chuẩn bị thổi tiêu thì bất chợt Trương Hoán nhìn thấy trong mắt của nữ tử mặc trang phục màu vàng chợt hiện lên sự lo lắng. Trương Hoán mỉm cười. Tất cả vấn đề đều nằm ở người này, hắn đã biết kẻ nào sẽ ra tay.

" Thôi được rồi" Trương Hoán bảo tên lính ngừng thổi tiêu, trả lại hai cây tiêu cho hai nàng. Hắn khoát tay nói: " Bây giờ không còn sớm nữa, hãy để bọn họ vào đi".

Binh lính lập tức ngừng kiểm tra để cho người của ba nhạc phường đi vào trong cung. Trương Hoán quay người đi vào đại điện. Các quan viên dự tiệc đều tự ngồi xuống theo thứ tự phẩm hàm. Màn đêm lặng lẽ buông xuống, bên trong đại điện sáng như ban ngày. Rất nhiều cung nữ phục vụ bữa tiệc đi lại như con thoi, bày rượu, mang thức ăn lên.

Một tiếng chuông vang lên. Từ cửa thiên môn vang lên một giọng nói cao vút: " Hoàng đế bệ hạ giá lâm".

Tất cả các quan viên đồng loạt đứng dậy. Lý Hệ có hơn mười cung nữ và thị vệ vây xung quanh đi vào đại điện. Lý Hệ mặc thường phục, sắc mặt tươi cười, thoải mái.

" Chúng thần tham kiến bệ hạ!"." Các vị ái khanh miễn lễ" Lý Hệ khẽ khoát tay áo, hắn cầm chung rượu, cảm kích nói với các quan lại: " Năm nay Hà Đông đại hạn, Trẫm vốn cũng nghĩ sẽ tiết kiệm nhưng vì nghĩ tới các ái khanh thường trú Bắc Đô, không có duyên nhận ân trạch của Thiên tử nên lòng Trẫm áy náy. Trẫm quyết định mở tiệc rượu này mời các vị ái khanh, hy vọng các ái khanh sau tiệc rượu lần này hãy ghi nhớ uỷ thác của Trẫm, đối xử tử tế với dân chúng, không phụ nỗi khổ tâm của Trẫm".

" Chúng thần ghi nhớ uỷ thác của Bệ hạ, quyết không phụ Thánh ân".

Lý Hệ gật đầu, hắn giơ cao chung rượu nói: " Nào, hãy cạn chung này".

Lý Hệ uống một hơi cạn chung rượu rồi chậm rãi ngồi xuống. Các quan viên bên dưới cũng uống cạn chung rượu của mình, lục tục ngồi xuống. Bất chợt một tiếng kẻng lanh lảnh vang lên. Tiếng đàn sáo như xuyên mây, vượt nước mà tới. Hai đội nhạc nữ người hoặc thổi tiêu, đánh đàn, hay múa tỳ bà, giống như hai hàng chim nhạn mùa thu bay vào hai bên đại điện.

Bên trong đại điện, tiếng đàn sáo như quanh quẩn trong không gian rồi quay lại vương bên tai người. Bầu không khí ngột ngạt lúc trước lập tức bị quét sạch. Ngay lúc đó một đội vũ nữ giống như tiên nữ hạ phàm, lại như hoa mẫu đơn nở rộ từng đám, trước sau tách ra thành tầng tầng lớp lớp trong đại điện. Đây chính là đội vũ nữ của nhạc phường Tây Tấn. Theo trình tự rút thăm, các nàng là người biểu diễn trước tiên.

Lúc này Hạ Lâu Vô Kỵ đi tới sau lưng Trương Hoán, hắn thì thào: " Tướng quân, Long Vũ quân gây rối bên ngoài. Bọn họ muốn tiếp nhận việc phòng ngự của cung Tấn Dương".

Lập tức Trương Hoán liếc mắt nhìn Chu Thử. Hắn thấy ánh mắt Chu Thử lạnh lùng, Chu Thử cũng đang liếc mắt nhìn hắn. Trương Hoán cười cười nâng chung rượu với Chu Thử rồi nói nhỏ với Hạ Lâu Vô Kỵ: " Giao việc phòng ngự cung Tấn Dương cho bọn họ cũng không sao. Ngươi hãy mang năm trăm huynh đệ canh chừng người của nhạc phường Lan Lăng, không buông tha cho bất kỳ ai trong đó. Ai dám phản kháng, giết hết cho ta". Hạ Lâu Vô Kỵ gật đầu trả lời rồi vội vã đi ra ngoài.

Lúc này đội vũ nữ của nhạc phường Tây Tấn đã lui ra. Đột nhiên một hồi trống to vang lên dồn dập, không ngừng nghỉ, lập tức mọi người trong đại điện đều chăm chú nhìn. Trước đại điện đột nhiên xuất hiện một biển đỏ rực. Sáu mươi vũ nữ thoả thích nhảy múa theo điệu trống, giống như những đoá hoa lựu nở rộ. Cả đại điện đều chìm trong bầu không khí vô cùng kích động, rất nhiều người hai chân cũng đánh nhịp theo điệu trống. Ánh mắt Trương Hoán chăm chú nhìn đội vũ nữ. Hắn lần lượt nhìn lướt qua gương mặt của mỗi vũ nữ. Sắc mặt ai nấy tràn ngập nụ cười mê người. Trương Hoán đang tìm kiếm một người trong số đó nhưng sáu mươi hai vũ nữ này đều trang điểm rất đậm đặc. Ai nấy cũng đang quay cuồng theo điệu múa. Quả thực vô cùng khó khăn khi muốn tìm kiếm một người đặc biệt trong số đó.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-340)


<