Vay nóng Homecredit

Truyện:Danh kiếm phong lưu - Hồi 07

Danh kiếm phong lưu
Trọn bộ 78 hồi
Hồi 07: Mưa Đêm Huyền Ảo
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-78)

Siêu sale Lazada

Bị cật vấn liên tiếp, Du Bội Ngọc chẳng biết đối đáp làm sao cho xuôi.

Chẳng làm sao nói được với họ là Thiên Cang đạo trưởng đã bị Tạ Thiên Bích hạ sát rồi? Chàng làm sao nói được với họ, Tạ Thiên Bích là người giả mạo.

Phải chi Tạ Thiên Bích còn toàn vẹn thi hài thì chàng còn đòi hỏi sự khám nghiệm, bởi dù sao bọn đệ tử phái Điểm Thương cũng nhận ra người trong phái.

Nhưng, xác thịt của Tạ Thiên Bích đã bị Hóa Cốt đan tiêu diệt, chứng vật đâu còn để chứng minh cho lời nói của chàng.

Tự nhiên chàng nín lặng.

Thiếu niên đầu tiên đưa tay sờ đốc kiếm, trầm lặng:

- Tại sao Du công tử không đáp?

Du Bội Ngọc thở dài:

- Các vị hoài nghi tại hạ có liên quan đến việc thất tung của Tạ đại hiệp, các vị lầm! Lầm một cách tai hại! Các vị lầm, tại hạ còn nói làm sao? Biết nói gì?

Thiếu niên hơi dịu thần sắc một chút:

- Đã vậy, xin mời công tử về căn cứ gặp vị Minh chủ, có lẽ công tử biết rất nhiều việc không tiện nói ra với bọn tại hạ, chỉ có thể tỏ bày với Minh chủ thôi! Phải vậy chăng công tử?

Du Bội Ngọc biến sắc, không đợi hắn dứt câu, vụt hét lên:

- Không! Tại hạ không trở về đấy đâu! Tại hạ không đi!

Thiếu niên đệ tử phái Điểm Thương trầm giọng:

- Tại sao công tử không chịu trở về?

Một người khác tiếp nối:

- Nếu không làm điều gì cả thẹn với lương tâm, thì tại sao không giám trở về?

Tất cả mọi người đều nhảy xuống ngựa, tất cả đều tuốt kiếm khỏi vỏ, lăm lăm trong tay.

Thiếu niên cầm đầu trở giọng quát to:

- Du Bội Ngọc! Nếu hôm nay, ngươi khước từ trở về ngươi chỉ có cách chạy lên trời mới thoát khỏi bọn ta!

Du Bội Ngọc xuất mồ hôi trán, không rõ chàng quá sợ hay quá lo, mồ hôi kết thành dòng, chảy ròng ròng xuống mặt.

Chàng nghe tay chân lạnh, xương sống lạnh, toàn thân đều lạnh, chưa biết phải ứng phó như thế nào với bọn đệ tử phái Điểm Thương, đột nhiên, từ xa vọng lại một giọng nói lạnh lùng:

- Du Bội Ngọc! Ngươi không cần phải trở về nữa!

Du Bội Ngọc nhận ra bọn đó chính là đệ tử phái Côn Lôn.

Thiếu niên đệ tử phái Điểm Thương hoành ngang ngọn kiếm, cao giọng thốt:

- Hắn dù là người trong phái Côn Lôn, song hắn phải theo bọn tại hạ trở về căn cứ phái Điểm Thương, từ bao lâu nay, bọn tại hạ chẳng bao giờ dám vô lễ với các vị đạo huynh, song sự việc hôm nay có liên quan đến bổn Chưởng môn, mong các vị đạo huynh hiểu cho và đừng để những điều đáng tiếc phải xảy ra giữa nhau!

Bọn đệ tử phái Côn Lôn người nào cũng lộ vẻ trầm trọng nơi gương mặt, trầm trọng hơn Điểm Thương phái nhiều.

Đạo nhân phái Côn Lôn cầm đầu nội bọn, hắn có lún phún râu, nhìn thẳng vào mặt Du Bội Ngọc, từ từ buông từng tiếng:

- Ngươi không cần phải về mà cũng không cần phải đi đâu cả!

Du Bội Ngọc giật mình lùi lại mấy bước:

- Tại hạ không hiểu gì cả!

Đạo nhân nhếch nụ cười thảm, y hướng sang bọn đệ tử Điểm Thương:

- Chưởng môn quý phái thất tung, còn Chưởng môn bổn phái thì...

Không rõ y xúc động như thế nào, tay y run run, chiếc dù rơi xuống đất.

Thiếu niên đệ tử phái Điểm Thương kêu lên thất thanh:

- Trời! Thiên Cang đạo trưởng đã..quy tiên?

Đệ tử Điểm Thương xanh mặt:

- Thật vậy?

Đạo nhân Côn Lôn rít lên:

- Bọn bần đạo vừa thu thập thi hài của gia sư!

Đệ tử Điểm Thương phái càng phút càng kinh động hơn:

- Thiên Cang đạo trưởng đã luyện được nội ngoại công phu đến mức lư hoả thuần thanh, trong vòng năm trượng, không một tiếng động khẽ nào qua khỏi thính giác của người, làm sao lại có kẻ ám toán nổi? Điều đó dù là sự thật cũng khó tin vô cùng!

Đạo nhân Côn Lôn nghiến răng:

- Kẻ ám toán được gia sư phải là kẻ mà người rất không đề phòng, do đó người mới bị ám toán chứ nếu không thì trên đời này, đừng mong có kẻ nào hạ nổi!

Tất cả mọi người trong hai phái Điểm Thương và Côn Lôn đều dồn ánh mắt sang Du Bội Ngọc, ánh mắt ngời lên niềm căm phẫn vô biên, gương mặt tràn đầy sát khí.

Đạo nhân rít giọng như lụa xé:

- Du Bội Ngọc! Ngươi hãy nói, nói đi, lão đạo trưởng vì sao lại chết thảm như thế?

Du Bội Ngọc thấy rõ vẻ oán độc ngời lên nơi ánh mắt của mọi người hiện diện, kể cả song phương, chàng hơi nao núng, rung rung người, ấp úng:

- Đạo trưởng... đạo trưởng...

Đạo nhân Côn Lôn hét to:

- Có phải đạo trưởng chết dưới tay ngươi chăng?

Du Bội Ngọc đưa hai tay che mặt:

- Không! Tại hạ chẳng bao giờ... dù tại hạ có bị bức tử cũng không làm một việc như thế để cầu sống! Không! Chẳng bao giờ tại hạ động đến một sợi lông chân của đạo trưởng!

Soạt!

Thanh kiếm nơi sườn chàng đã bị một người nào đó rút tuốt ra khỏi vỏ.

Người rút kiếm chính là đạo nhân Côn Lôn, cầm đầu đồng bạn đưa kiếm lên nhìn. Tay rung rung, thanh kiếm cũng rung theo. Y nhìn một lúc rồi chong mũi kiếm trước mặt Du Bội Ngọc, ánh mắt bắn sang chàng, ánh mắt sắc như thép lạnh của một mũi tên độc, y cố dằn xúc động, thốt:

- Nói! Du Bội Ngọc! Nói mau, có phải ngươi dùng thanh kiếm này hạ sát đạo trưởng chăng?

Y nói đúng, chính thanh kiếm đó xuyên ngực Thiên Cang đạo trưởng, chủ nhân của thanh kiếm đã tiêu hồn tan xác nhưng vật còn đó, vật ở trong tay chàng.

Chàng còn nói làm sao? Lòng chàng nhói mạnh, chàng lùi lại lùi mãi...

Chàng lùi, mũi kiếm cứ tiến theo, theo mãi. Khoảng cách vẫn y như cũ. Nếu so ra, mũi kiếm không sắc bén bằng ánh mắt người cầm kiếm.

Không hiểu vì quá xúc động vì kiệt sực hay vì quá sợ hãi, hay lại có một chủ trương gì, chàng ngã khuỵu xuống, ngửa mặt lên không.

Chàng tuôn đôi dòng lệ, hòa nước mưa, ướt cả mặt mày, gào to:

- Trời! Tại sao tôi lại có một số phận bi đát như thế này? Có phải tôi đến đoạn đường cùng rồi chăng?

Coong!

Thanh trường kiếm rải trước mặt chàng.

Đạo nhân Côn Lôn gằn từng tiếng:

- Mọi nẻo đường đều cùng đối với ngươi, chỉ còn một nẻo đó do thanh trường kiếm mở rộng cho ngươi! Nên chọn nẻo đó đi, ta e quá muộn nếu ngươi còn chần chờ!

Đúng! Chàng còn nẻo nào khác hơn về lối âm cảnh?

Không đi con đường đó, chàng phải có lý do biện hộ cho mình, chàng tìm đâu cho có lý do? Khi một con người mang nỗi oan vô lượng, con người đó chỉ còn cái chết là cởi bỏ được khổ đau. Dù chàng có giải thích cách nào, chắc chắn không ai tin được sự tình, chàng còn giải thích làm gì chứ?

Hiện tại, con người có thể minh cho chàng được phần nào là Hồng Liên Hoa, Bang chủ Cái bang, nhưng đã chắc gì bọn đệ tử hai phái Côn Lôn và Điểm Thương tin được y? Vả lại, Hồng Liên Hoa sẽ đưa chứng cớ gì khả dĩ tạo niềm tin nơi họ?

Giả sử trong trường hợp thông thường, tiếng nói của Hồng Liên Hoa có thể gây được tin tường nơi họ, nhưng trước cái chết của Thiên Cang đạo trưởng và sự thất tung của Chưởng môn nhân phái Điểm Thương, hai sự kiện vô cùng lớn cho một số đông người, liệu số đông người có thể tín nhiệm hoàn toàn vào lời nói suông của một người chăng?

Du Bội Ngọc suy nghĩ rất kỹ, chàng thấy không còn hy vọng gì tìm được lối thoát, từ từ đưa tay nhạ? thanh trường kiếm.

Chàng nhặt thanh trường kiếm, bọn đệ tử hai phái Côn Lôn và Điểm Thương cầm chắc là chàng sẽ quay mũi kiếm tự đâm vào yết hầu, chàng sẽ tự tử.

Không, trái với chỗ tưởng tượng của họ, chàng vùng đứng lên, vung thanh kiếm nhào tới họ.

Bọn đệ tử hai phái hết sức kinh hoàng, cùng nhảy lùi lại, tán loạn hàng ngũ.

Nhưng, họ là những môn đồ hữu hạng của hai phái, bất quá họ chỉ sửng sốt trong phút giây đầu, qua phút giây đó rồi, họ bình tĩnh trở lại, họ lợi hại như thường.

Những người nhanh phản ứng hơn nội bọn, đã rút kiếm cầm tay trong khi họ lùi lại, thủ kiếm chắc rồi, họ liền lướt tới.

Tay họ vung lên, một loạt cầu vồng bay ra chúi xuống đầu Du Bội Ngọc.

Rẻng! Rẻng!

Có mấy thanh kiếm bị bật tung lên không, Du Bội Ngọc trợn trừng đôi mắt nhìn những người tuốt kiếm, mắt chàng tóe lửa căm hờn.

Tất cả không ngờ chàng có một thần lực ghê gớm như thế.

Kiếm vuột khỏi tay, người bị chấn dội, vòng vây hơi tản ra, mở một lối vừa đủ cho chàng thoát đi. Chàng không để mất phút giây quý báu đó, lập tức vọt mình lướt qua đầu chúng, dở hết tốc độ phòng đi, thoáng mắt đã ra xa ngoài mười trượng.

*****

Mưa vẫn còn nặng hạt, Du Bội Ngọc cắm đầu cắm cổ chạy đi, chàng không còn tưởng gì khác hơn là chạy, chạy càng nhanh càng có lợi. Chàng chạy, không phải sợ chết, chàng chỉ trốn cái cảnh bị hàm oan, hiện tại không thể phân trần gì, nếu ở lại thì kẹt trong tay đệ tử hai phái, thà chạy đi sau này sẽ giải thích.

Con người ai cũng gặp nạn, chạy trốn nạn tai không phải là khiếp nhược, chết vì một tai nạn mà mình có thể tránh đâu phải là tham sanh. Do đó, chàng chạy.

Chàng chạy, bọn kia nào chịu bỏ qua? Sau lưng chàng có tiếng hét tiếng la, tiếng chân người, tất cả đệ tử hai phái đều giở thuật khinh công cố đuổi bắt chàng cho kì được.

Đuổi càng nhanh, chạy phải nhanh hơn, trừ khi người chạy kém hơn người đổi.

Chàng cứ chạy bất kể đường trơn trượt, ướt át, mưa nặng hạt quất mạnh vào mặt chàng như những viên sỏi nhỏ, đau vô cùng.

Tiếng hét, tiếng la phía sau lưng chàng dần dần nhỏ lại, khoảng cách dĩ nhiên dần dần xa, nhưng chàng không thể dừng chân, trái lại càng cố gắng chạy, chạy càng xa càng có lợi.

Tuy nhiên, sức người có hạn, trong lúc nguy hiểm, chạy bất kể chết nhờ công lực của mình, mà cũng nhờ một siêu lực do bản năng tự tồn phát động, công lực dù cao cũng đến lúc kiệt, siêu lực bất quá chỉ bừng lóe như ánh hồ quang, cuối cùng rồi cũng phải đến giới hạn của nó. Chàng phải thấm mệt, mệt là thân chậm, bước nặng, chàng ngượng chạy một lúc nữa rồi ngã quỵ.

Ngã mấy lần, mắt chàng hoa lên, không còn trông thấy gì rõ cả, giả dĩ, mưa nặng hạt, màn mưa dày, tầm mắt của chàng thu hẹp trong vài bước.

Tâm thần chàng căng mông lung, cơ hồ thần trí không còn sáng suốt, trong cảnh mông lung mơ hồ đó, chàng mường tượng nghe có tiếng bánh xe kẽo kẹt, có tiếng chân ngựa.

Đang cơn mưa dầm, nghe tiếng xe tiếng ngựa, tất cỗ xe ngựa đó phải ở rất gần.

Nhưng xe của ai? Từ đâu đến và đi về đâu?

Cố trấn định tinh thần, chàng lắng nghe, giương mắt nhìn qua làn mưa...

Chàng mường tượng thấy một cỗ xe to lớn đang tiến dần về phía chàng. Bất giác, chàng hoảng sợ định lẩn tránh, nhưng vừa đứng lên lại ngã xuống, còn tránh vào đâu được nữa? Gượng đứng lên ngã xuống mấy lần, sau cùng, chàng bất tỉnh luôn.

Mưa vẫn rơi, rơi nặng hạt, bầu trời càng phút càng u ám.

*****

Xe cứ tiến tới, ngựa cứ nện móng xuống con đường sũng nước.

Lúc Du Bội Ngọc tỉnh lại, chàng nhận ra mình ở trong xe, mưa còn rơi, rơi bùng bùng trên mui xe, trước cán xe, tiếng mưa hòa với tiếng vó ngựa cất đều.

Có cái gì buồn hơn tiếng mưa rơi nhiều hạt, tiếng vó ngựa rền đều đều trong một khung cảnh hoang vắng, chỉ có giá lạnh vi vu, thỉnh thoảng len đến nơi mình ngồi hay nằm, mơ mơ tưởng tưởng? Nhạt làm sao! Càng nhạt càng buồn! Tiếng mưa rơi, tiếng vó ngựa vang trong nước, không phá tan cái tử tịch trong mình, không khêu động nhựa sống của một con người vừa thoát khỏi hãi hùng kinh rợn.

Tại sao chàng có mặt trong cỗ xe này, chàng tự hỏi:

- Có thể ta lại rơi vào tay kẻ thù? Hay ít nhất cũng là những người không có thiện cảm với ta? Chủ nhân cỗ xe là ai? Tự nhiên do lòng trắc ẩn nhặt ta lên xe, hay có nhận ra ta là ai, bắt ta với một dụng ý riêng biệt?

Trong xe, ánh sáng mờ mờ, một chiếc đèn treo nơi mui, chao qua chao lại theo đà xe lắc, càng làm cho ánh sáng mờ hơn và ánh sang rung rinh tạo lên vẻ huyền áo trong cơn mưa tầm tã.

Ác thay, một ngọn gió từ bên ngoài thổi mạnh vào, làm cho ngọn đèn phụt tắt, cảnh mờ mờ vụt tối, Du Bội Ngọc cảm thấy mình chới với trong cái tối bất ngờ.

Cỗ xe chứa chất vô số vật, toàn là tạp vật, chổi thùng, thúng rổ, nồi niêu, chừng như cỗ xe đang đảm nhận cuộc di cư của gia đình nào đó.

Du Bội Ngọc hoang mang vô cùng, không dằn được tính hiếu kỳ, vội đưa tay nhẹ hé tấm vải che mui phía trước.

Chàng trông thấy người đánh xe là một lão nhân, đội nón mang áo đi mưa như hàng dân dã, nghèo nàn, lão đưa lưng về phía chàng, thành ra chàng không trông thấy mặt mày lão ra sao, chỉ có mớ tóc bạc trắng thì phủ bồng bềnh trên vai lão.

Râu của lão khá dài, gió cuốn bạt về phía hậu, chen lẫn trong mớ tóc trắng.

Bất giác chàng thở dài, tấm lòng vàng trong manh áo vải! Lão nhân nghèo có thiện tâm cứu mạng chàng, khỏi chết lạnh dưới mưa.

Nghe tiếng thở dài của chàng, lão nhân cưới nhẹ nói:

- Du Bội Ngọc! Ngươi tỉnh lại rồi đó phải không?

Du Bội Ngọc biến sắc, hấp tấp hỏi lại:

- Lão trượng... lão trượng biết tại hạ?

Lão nhân quay đầu lại nhìn chàng, điểm một nụ cười:

- Vừa rồi, ta nghe tiếng người la hét vang dội khắp nơi, đại khái những người đó kêu lên: Du Bội Ngọc! Ngươi chạy đi đâu cho khỏi! Do đó ta đoán ra ngươi!

Mặt lão nhăn nheo, cằn cỗi đượm vẻ phong trần, gương mặt của một người từng trải qua bao gian lao cơ khổ, cụ thể, lão già trước tuổi.

Nụ cười của lão biểu lộ một sự thông minh vô tưởng, nụ cười có những nét từ hiền dù lão chứng tỏ hạng người cần lao, gian khổ, từng dày dạn phong trần, nụ cười của lão cởi mở, sáng chói niềm hoan hỉ, biểu lộ sự an phận, vui với số phận của mình.

Du Bội Ngọc cúi đầu thấp một chút:

- Đa tạ lão trượng!

Lão nhân cười tiếp:

- Đừng tạ ơn ta! Ta cứu ngươi vì ta trông diện mạo ngươi, biết không phải hạng bại hoại, nếu không, ta đã mang ngươi đến cho bọn người đã cố vây bắt ngươi!

Du Bội Ngọc trầm ngâm một lúc lâu, sau cùng nhếch nụ cười thảm:

- Có lẽ từ lâu lắm rồi, từ bao giờ tại hạ không còn nhớ rõ nữa, lão trượng là người thứ nhất cho tại hạ không phải là kẻ bại hoại!

Lão nhân cười ha hả:

- Ngươi đã chịu lắm đắng cay trong cuộc đời rồi chắc! Thôi được rồi! Đừng lo nghĩ gì cả! Hãy theo ta về nhà uống chén trà thơm, nhấp chung rượu nồng, sưởi ấm lòng lại, ta bảo đảm ngươi sẽ thấy yêu đời hơn!

Lão ra roi quất mạnh vào mình ngựa. Con ngựa lồng lên, cất vó nhanh hơn, bánh xe nghiến đất nhão, cố lăn theo đà ngựa.

Thời gian lúc đó vào khoảng ngày tàn đêm đến, mưa vẫn còn nặng hạt. Du Bội Ngọc đinh ninh lão già nghèo nàn đánh xe tất phải trú ngụ tại một gian nhà tồi tàn xơ xác lắm.

Nghĩ vậy, chàng thấy khoan khoái vô cùng, có lẽ, chàng không muốn lạc lõng vào những lễ nghi rườm rà, mắt hẳn cả tự do.

Nằm trong cỗ xe, chàng phát họa một ngôi nhà cỏ bao bọc bởi những bức tường đất, tuy bằng đất nhưng sách sẽ, trong nhà có giường trúc, nhất là có ngọn lửa hồng.

Không gì chàng quý hơn bằng một ngọn lửa hồng trong lúc này, chàng sẽ ngồi sưởi ấm bên ngọn lửa hồng lâng lâng, mọi sự đã có một cụ già hiền hậu chu hiện cho chàng.

Và chàng sẽ khoan khoái một giấc ngủ an tường, không còn sợ bọn đệ tử Điểm Thương và Côn Lôn phiền nhiễu.

Lão nhân bên ngoài cất tiếng giục ngựa:

- Ngựa! Ngựa! Mau lên chứ! Sắp đến nơi rồi! Ngươi không trông thấy gì sao?

Du Bội Ngọc nôn nao, đưa tay hé tấm vải hé phía trước nhìn ra, trông thấy một con đường đá, nước mưa đã rửa sạch nhẵn những bụi đất bám từ những ngày qua, đường đá phô trắng bóng.

Trời!

Nơi tận đầu đường, nào phải ngôi nhà cỏ tồi tàn xơ xác?

Tận đầu đường đá là một tòa trang viện nguy nga đồ sộ, tráng lệ huy hoàng, từ xa vẫn thấy từng dãy nhà ngang dọc, mái chen chúc từng lớp từng lớp, chẳng khác một nơi cư ngụ của một bậc vương hầu khi từ quan ẩn dật hưởng nhàn.

Du Bội Ngọc hoảng hồn, lẩm nhẩm:

- Lão trượng! Lão trượng! Chính... chính nơi đó... cơ sở của lão trượng?

- Phải!

Du Bội Ngọc sững sờ, chẳng còn biết nói gì bây giờ?

Nếu bầu trời sụp đổ, chàng cũng không kinh khủng bằng. Có thể lão nhân nguỵ trang thành hạng người nghèo hèn chăng? Tại sao lão làm thế? Lão nhân là một cao quan ẩn dật? Lão nhân là một nhân vật võ lâm hay một tay đại đạo trá hình?

Dù cho ai cũng thế, bắt chàng mang về đây với dụng ý gì? Nếu có ác ý, tại sao không hạ sát chàng tại chỗ?

Nơi cổng lớn, có hai thạch sư, hình dáng hết sức kiên hùng. Dưới vọng lầu canh, ngựa hí vang, mấy trang đại hán mang đao lượn qua lượn lại.

Có ngựa mạnh, có kỵ sỹ yên hùng, dù là ai cũng chẳng cần biết chỉ cần biết là lão nhân không phải hạng tầm thường. Lão nhân là một nhân vật trong võ lâm, một nhân vật thượng đỉnh mới có được cơ sở và một nơi phong thế như thế!

Ác thay, hiện tại người trong võ lâm, còn ai không phải là cừu địch của Du Bội Ngọc?

Chàng nghe lạnh cả chân tay, cả thân hình, chàng muốn nhảy xuống xe thoát chạy lắm, song khí lực không còn, vả lại, nếu có chạy cũng gần như quá muộn rồi.

Cỗ xe tiến vào trang viện.

Theo lỗ hở trong cỗ xe, Du Bội Ngọc nhìn ra ngoài.

Sảnh đường có ánh đèn, đèn chiếu qua bức rèm, một vài tia sáng quét thẳng đến chàng.

Nhờ ánh đèn đó, chàng có thể nhìn rõ những gì nơi đại sảnh, ít nhất cũng thấy được những chỗ không bị bức rèm che kín.

Bên tả là một đạo nhân phái Côn Lôn, mặt trắng, ánh mắt sắc hơn lưỡi kiếm.

Nhận ra đạo nhân đó ở phái nào, Du Bội Ngọc càng lạnh mình hơn, càng lạnh, chàng càng rung, tay chân rung, thân hình rung, chàng cố dằn cơn rung, sợ đạo nhân biết.

Đạo nhân mặt trắng bước ra chận đầu xe, thốt:

- A! Lão nhân gia đã về! Chẳng hay lão nhân gia có gặp thiếu niên ấy chăng?

Lão nhân mỉm cười:

- Thiếu niên thiếu gì? Ta gặp khối thiếu niên, chẳng hay ngươi định nói đến thiếu niên nào?

Đạo nhân mặt trăng thốt:

- Hắn mặc áo bố màu xanh, gương mặt anh tuấn nhưng tinh thần không được tươi tỉnh lắm!

Lão nhân à lên một tiếng:

- Loại thiếu niên đó, ta có gặp một lần!

Đạo nhân mặt trắng trố mắt:

- Hiện tại, hắn ở đâu?

Lão nhân sờ râu, vuốt vuốt:

- Chẳng những ta trông thấy hắn, ta còn mang hắn về đây!

Bên ngoài, lão nhân buông dứt câu nói, bên trong, Du Bội Ngọc hôn mê liền.

Đạo nhân chớp ánh mắt lạnh lùng, nhìn lão nhân gia, gằn từng tiếng:

- Thiếu niên đó lâm vào tình trạng bối rối, hắn không thể nào chạy xa nữa được, tự nhiên lão trượng phải gặp hắn, gặp hắn phải bắt hắn mang về. Điều đó là lẽ dĩ nhiên, xin lão trượng ghi nhớ điều này, đối với Bạch Hạc đạo nhân, không thể đùa được! Bạch Hạc đạo nhân phái Côn Lôn xưa nay không thích đùa!

Đạo nhân buông dứt câu, bỏ đi vào.

Lão nhân thở dài:

- Ngươi đã biết thế nào ta cũng mang thiếu niên về đây, tại sao còn hỏi?

Lão cho ngựa rẽ vào một con đường nhỏ trong trang, khẽ tặc lưỡi, lẩm nhẩm:

- Thiếu niên! Thiếu niên! Giờ thì ngươi đã biết rồi, càng thông minh càng dễ bị thiên hạ lừa, ngươi chỉ có cách tìm phương pháp nào lừa lại chúng, có như vậy mới mong thoát hiểm với chúng!

Lão muốn cho Du Bội Ngọc nghe những gì lão lẩm nhẩm, song chàng còn nghe gì trong cơn mê man? Đến lúc chàng nghe thì lão nhân không thể nói và lúc đó dĩ nhiên chàng đã ở trong nhà rồi!

Khi Du Bội Ngọc tỉnh lại, chàng hết sức lấy làm lạ là nhận ra mình ở trong một căn nhà điêu tàn như chàng đã phác hoạ trong tâm tưởng khi còn ở trong xe. Hình ảnh một tòa trang viện huy hoàng tráng lệ biến mất nhường chỗ cho bốn bức tường loang lổ, loại tường đất, tô màu loại tường đó qua năm tháng phôi pha, trông càng ảm đạm hơn một ngôi nhà cổ.

Căn nhà đã điêu tàn thì vật dụng trong nhà cũng không còn nguyên vẹn, khả quan gì, ghế gãy, chân giường xiêu vẹo, chén bát sứt mẻ, bình rượu bình nước và hai chén bằng sành trông nghèo nàn làm sao! Trên bàn, có vài cái bát còn chút thức ăn bám đọng.

Mưa! Mưa bên ngoài! Mưa dột ngay trong nhà!

Tránh mưa vào nhà, vào nhà gặp mưa, con người lâm vào cảnh đó hết sức nản lòng!

Mưa dột ngay trên chiếc giường mà Du Bội Ngọc đang nằm.

Ai đã cởi tuột hết y phục của chàng, thân hình nhồng nhộng cuộn trong chiếc khăn khá dày. Khăn dày không tạo cho chàng một hơi ấm, chàng vẫn nghe lạnh như thường, lạnh đến run người.

Trong căn nhà không có người nào khác ngoài chàng, lão nhân lúc đó cũng vắng mặt luôn.

Lạnh quá, chàng chịu không thấu, cố gắng thu tàn lực nhảy xuống giường, mang chiếc chăn theo quấn quanh mình, một vì lạnh, một vì thân trần truồng.

Ở trên chiếc giường, chăn còn nặng huống chi chàng mang theo bên người với tất cả sức nặng của nó không được chiếc giường san sẻ cho, chàng nghe nặng vô tưởng, nặng như con thạch sư trước nhà chàng thuở nào.

Chàng lê bước đến gần chiếc cửa sổ chấn song bằng cây to, bên ngoài cửa sổ kia là một hoa viên rất rộng.

Xa xa là tòa trang viện có ánh đèn sáng choang.

Chàng thức ngộ, thì ra căn nhà chàng có mặt hiện tại là một căn nhà thuộc tòa trang viện.

Nhìn bóng đen vàng nhạt trong căn nhà, so với ánh đèn sáng choang xa xa, chàng mỉm cười chua chát trước sự sai biệt của giai cấp con người! Những cái giai cấp đó thể hiện bằng vật chất phô rõ trước mắt. Cái giai cấp đó, mọi người đều có thể vượt đến, mọi người đều có thể chen chân.

Còn cái giai cấp vô hình, cái giai cấp xây dựng phẩm cách con người thì còn lâu con người mới vượt đến.

Đèn dù sáng tòa trang viện quá rộng, có những chỗ đèn không chiếu đến vẫn tối tăm như thường, và vì có chỗ tối chỗ sáng, tòa trang viên có vẻ huyền bí trong đêm mưa.

Du Bội Ngọc hết sức hoang mang tự hỏi:

- Đây là đâu? Và sự tình thế nào? Ta đã lạc vào một khung cảnh ma chăng?

Một bóng đen mớ mờ ảo ảo tiến tới, chao chao trong gió, không khác gì đốm lửa ma.

Rồi giọng ca vẳng vang lên như từ cõi âm về.

Lời ca đại khái cho rằng tất cả những gì trên đời này đều là mộng ảo, không đáng cho mình lưu luyến, thì tại sao người cứ mãi lao đầu vào chốn thị phi, cứ mãi chạy theo danh vọng? Chết rồi còn ai mang vào lòng đất được gì?

Lời ca lâm ly thống thiết ảm đạm, thê lương như câu than thờ, mỉa mai như câu châm biếm.

Lời ca nghe càng lúc càng gần, ánh đèn càng lúc càng tỏ. Cuối cùng là một bóng trắng xuất hiện trong tầm mắt của Du Bội Ngọc.

Bóng trắng có dáng dấp yểu điệu, thướt tha, áo sát mình, tóc buông xoã, chập chờn theo đèn, trông như bóng quỷ về.

Bóng trắng như đã đến gần, ánh đèn soi rõ mặt bong đó, một khuôn mặt trắng xanh, trắng như không có hạt máu nào dưới làn da lạnh, đôi mắt của bóng đó trũng sâu dường như không đáy, nhưng từ trong trũng có ánh sáng hắt ra lạnh lùng.

Bóng trắng là một nữ nhân rất đẹp, một vẻ đẹp lạnh lùng, một vẻ đạp chỉ nên đứng xa xa tán thưởng như tuyệt nhiên chẳng nên gần, nếu mình sợ cái lạnh của giá băng.

Du Bội Ngọc tựa mình vào khung cửa sổ bất động. Dù chàng muốn cựa quạy thân mình, chàng cũng không có sức lực nhích động; bất quá hiện tại, còn bao nhiêu khí lực, chàng vận dụng để duy trì cho thân xác khỏi ngã thôi. Giả sử có thể cử động, chắc chắn chàng cũng không cử động nổi, có lẽ niềm sợ hãi làm chàng tê dại toàn thân, trơ mình như tượng gỗ.

Kẹt!

Một tiếng kẹt khẽ vang lên, cánh cửa mở ra. Do một tiềm lực của bản năng tự tồn, Du Bội Ngọc xoay người lại nhìn ra cửa.

Lão nhân đánh xe không rõ từ lúc nào, đứng ngoài cửa. Mở cửa ra, lão bước vào.

Du Bội Ngọc chớp tới, vụt tay vào mình lão, rung rung giọng hỏi:

- Bên ngoài... bên ngoài có người... ai thế?

Lão nhân híp mắt cười:

- Làm gì có người bên ngoài!

Du Bội Ngọc không dám mở rộng cánh cửa nhìn ra ngoài.

Vẫn ánh đèn từ trang viện xa xa, vẫn khu vườn vắng rộng đến tối, nào có bóng người? Nào có bóng đèn mờ ảo?

Chàng nhìn ra ngoài, lão nhân không nhìn, lão chỉ cười nụ, nụ cười của lão có vẻ vừa trào lộng vừa thương hại.

Du Bội Ngọc quay mình lại, nắm áo lão, gặc gặc:

- Lão trượng! Lão trượng! Đây là đâu? Lão là ai?

Lão nhân điềm nhiên:

- Lão là ai? Bất quá lão là người đã cứu ngươi chứ còn là gì?

Du Bội Ngọc giật mình, buông tay ngay, lùi lại mấy bước, rơi mình trên chiếc ghế trúc ọp ẹp, mồ hôi ướt cả đầu và trán.

Lão nhân lắc đầu thốt:

- Đúng! Sao ngươi cứ nghĩ viển vông? Nghĩ nhiều vô ích lại còn thêm hoang mang phiền phức lắm đấy!

Đôi tay nắm chặt thành ghế trúc, Du Bội Ngọc lẩm nhẩm như kẻ điên:

- Tại hạ thấy... rõ ràng tại hạ thấy...

Lão nhân nhìn sững chàng:

- Không! Ngươi chẳng thấy gì cả! Ngươi không thấy bất cứ việc gì!

Du Bội Ngọc giật mình nhận ra trong ánh mắt của lão nhân có một ma lực khủng khiếp vô cùng, ánh mắt đó làm chàng mất cả tự chủ, chàng nhếch một nụ cười thảm thiết:

- Lão trượng nói đúng! Tại hạ không trông thấy gì cả!

Lão nhân gật đầu:

- Vậy là phải! Thấy nhiều khổ nhiều, thấy ít khổ ít! Không thấy gì hết lại càng hay hơn!

Lão đặt chiếc nồi nhỏ lên bàn bảo Du Bội Ngọc:

- Hiện tại, ngươi hãy uống một chén nước vừa đắng vừa cay này đi! Uống để ngủ cho qua đêm rồi ngày mai trời lại sáng, một ngày mới mở màn thay thế cho ngày cũ nhiều sóng gió! Ngày nay khác ngày hôm qua và ngày mai khác hơn ngày hôm nay!

Du Bội Ngọc lại cười thầm:

- Phải! Vô luận làm sao, ngày nay cũng phải chấm dứt, ngày chấm dứt là sóng gió tạm dừng, mình hy vọng ở ngày mai, ngày mai trời lại sáng!

*****

Chàng ngủ, đúng ra chàng mê vì hãi hùng, mê vì chất thuốc trong chén nước lão nhân bảo uống.

Trong cơn mê, chàng thấy toàn một màn đen dày đặc, phủ quanh mình, chàng sợ hãi toát mồ hôi.

Chàng toát mồ hôi đến độ chiếc chăn ẩm ướt, có lẽ chàng lăn lộn lắm nên chiếc giường trúc cũng bật kêu lên ken két từng hồi.

Giường trúc kêu nhỏ, chàng vẫn mê man luôn, giường trúc bật kêu lớn, chàng giật mình tỉnh cơn mê, mở to mắt, bất giác chàng sửng sốt.

Thì ra không phải chàng đau đớn hãi hùng trong con mê khiến chàng lăn lộn, chàng đang vẫy vùng đúng hơn. Có đôi bàn tay trắng xanh, đôi bàn tay đó đang đặt nơi yết hầu chàng, đang từ từ bóp mạnh.

Chàng thét lên:

- Ai? Ngươi là ai?

Thoạt trên, chàng chỉ thấy đôi bàn tay chứ chưa thấy người, phàn ứng đầu tiên của bản năng tự tồn, khiến chàng hỏi trước khi nhìn.

Chiếc đèn vẫn còn đó, toả ánh sáng mờ mờ không đủ soi rõ ràng con người đang bóp cổ chàng, song chàng cũng nhận ra được người đó bỏ xoã tóc phủ dài xuống mình, gương mặt nhợt xanh màu chết, nhưng đôi mắt lại vừa đẹp vừa lạnh.

Suối tóc buông xoã, có cái vẻ một tầng mây mỏng phủ quanh người, nàng càng tạo cho một hình ảnh huyền huyền ảo ảo trong ánh sáng mờ mờ. Chàng hỏi dứt câu ngắn ngủi, bóng người đó liền biến mất.

Bóng đó là ai?

Có phải bóng người chàng đã thấy trong màn mưa trước đó, tay cầm đèn từ từ tiến về phía chàng?

Chàng đưa tay soát lại yết hầu xem có gì khác lạ nơi đó chăng. Hơi thở của chàng dập dồn hơn trước. Chàng tự hỏi bóng đó là một con người thật sự hay chỉ là một bóng ma, mặt chưa được chấp nhận, thì chàng nên ẩn tránh mọi con mắt của mọi người mới phải. Nhưng chàng vẫn đi tới để chường mặt, để đối diện và rất có thể sẽ đối thoại với nữ nhân.

Chẳng những chàng không ẩn tránh, chàng còn sợ nàng biến mắt như đêm vừa qua.

Chàng không phải lo ngại, nàng vẫn đứng lặng tại đó, ngẩng lên, mắt mơ màng, thân hình bất động trong thế đò đẫn.

Gần đến nơi, chàng gọi to:

- A! Cô nương...

Nàng nhìn chàng, ánh mắt của nàng đẹp làm sao! Tuy nhiên, ánh mắt đo mơ mơ màng màng, dù nhìn chàng song chẳng khác nào hướng về xa xăm...

Một cơn gió nhẹ thoảng qua, sương rơi lộp độp, mưa rơi lộp độp, sương đêm và mưa động cùng rơi trên mình chàng, gieo một cảm giác lành lạnh.

Đột nhiên, Du Bội Ngọc nhận ra nàng không phải là nàng.

Vẫn áo trắng dài, vẫn suối tóc đen huyền dài mượt, vẫn khuôn mặt trắng xanh, vẫn đôi mắt đẹp tuy sáng nhưng u buồn man mác, nàng hiện tại đơn giản quá, không còn huyền bí nữa...

Nếu thế, chàng đã gặp đến hai thiếu nữ sao?

Chàng điểm nụ cười thốt:

- Lỗi quá! Lỗi quá! Tại hạ nhìn lầm!

Nàng không đáp, nhìn chàng một lúc đột nhiên quay mình chạy đi.

Du Bội Ngọc buột miệng gọi to:

- Cô nương! Cô nương có phải là người trong trang viện này chăng?

Nàng xoay mặt lại, nở một nụ cười, vẻ cười đẹp quá, hấp dẫn quá, nhưng nàng không dừng chân lại, trong thoáng chốc, khuất mình trong lớp sương sớm càng xuống theo ánh bình minh lên.

Du Bội Ngọc sững sờ ngây người nhìn theo bóng nàng thoát đi, một lúc sau, định quay bước trở về căn nhà điêu tàn.

Nhưng thay vì bước trở lại, chàng bước tới mãi, đi được mấy bước, chàng phát giác ra, trong bụi cây bên cạnh đường, có đôi mắt theo dõi chàng.

Đôi mắt đó trong sáng thuần khiết vô cùng, chẳng có vẻ gì gian hoạt cả.

Chàng dừng chân lại nhìn đôi mắt đó. Chàng thừa hiểu, chính nàng đã trở lại, len trong bụi cây nhìn trộm chàng, chàng không khỏi làm kinh động nàng.

Cuối cùng, nàng từ bụi cây bước ra, xuất hiện rồi cũng chẳng nói gì, cứ nhìn chàng mãi.

Du Bội Ngọc đem nụ cười hỏi:

- Cô nương! Tại hạ có thể hỏi cô nương mấy câu chứ?

Thiếu nữ mỉm cười gật đầu.

Chàng hỏi tiếp:

- Đây là đâu hở cô nương? Thuộc địa phương nào?

Nàng mỉm cười lắc đầu, lắc đầu là nàng không biết, hay nàng không muốn nói, không dám nói?

Du Bội Ngọc thất vọng, thay vì cất tiếng, nàng chỉ lắc đầu hoặc gật đầu. Nàng có tật câm chăng?

Thất vọng nhưng không nàn chí, chàng hỏi tiếp:

- Cô nương là người trong trang viện này, tại sao cô nương không biết đây là đâu?

Bây giờ thiếu nữ mới mở miệng:

- Ta không phải người!

Tiếng nói của nàng mường tượng tiếng chim kêu thánh thót. Nàng không mở miệng, Du Bội Ngọc thắc mắc, nàng mở miệng rồi, Du Bội Ngọc hoảng sợ.

Trời! Nàng không phải là người! Âm thanh của nàng không giống âm thanh người, thế nàng là gì?

Nếu một kẻ nào khác thốt lên câu đó, Du Bội Ngọc không đến đỗi kinh hoàng.

Nhưng chính nàng nói nàng là một bóng hình đã ám ảnh chàng từ đêm qua, chàng có cảm tưởng là ma quái, giờ đây ma quái lên tiếng, bảo sao chàng không khủng khiếp?

Chàng run giọng:

- Cô nương... không là...

Thiếu nữ cắn môi một chút:

- Ta là con chim đơn độc!

Nàng ngẩng đầu lên cây, nơi có tiếng chim kêu rả rích, nơi đó có năm sáu con chim đang hót với nhau, chuyền từ cành này sang cành khác, nàng cười nhẹ tiếp nối:

- Ta như những con chim kia, ta là chị em của chúng!

Du Bội Ngọc lặng người, ngơ ngẩn một lúc:

- Cô nương đang nói chuyện với ai? Với những con chim đó à?

Thiếu nữ quay đầu lại mỉm cười, nụ cười tắt, nàng trừng mắt hỏi:

- Ngươi không tin ta à?

Du Bội Ngọc dịu giọng:

- Tin chứ! Có điều khó hiểu quá!

Trong ánh mắt của thiếu nữ, niềm oán hận hiện lên, nàng thở dài:

- Nhưng người khác không chịu tin ta!

Du Bội Ngọc thốt:

- Chỉ vì người khác không là một ngốc tử, có người mới không chịu tin cô nương!

Thiếu nữ lại nhìn qua chang, nhìn một lúc, bật cười ròn:

- Cho ngươi biết! Ta là một con chim, một Vân Tước!

Nàng tiếp tục cười, cười thích thú, vừa cười vừa quay mình chạy đi.

Một con Vân Tước!

Du Bội Ngọc không ngăn chặn nàng, chàng sửng sốt đến độ không có phản ứng nào hợp lúc kịp thời, chàng sửng sốt nhưng tâm trí chàng giao động mạnh, chàng thừa hiểu, kể từ nay, chắc chắn chàng không còn được bình yên nữa rồi, ít nhất trong những ngày còn lưu lại tòa trang viện cổ quái này. Khẽ lắc đầu, chàng từ từ quay bước trở lại căn nhà điêu tàn.

Chàng vừa qua khỏi vọng cửa, một mũi kiếm từ đâu không rõ đã chong ngay lưng chàng.

Mũi kiếm sát làn da, chàng nghe hơi lạnh truyền rợn khắp mình. Một giọng nói lạnh hơn thép kiếm vang lên:

- Ngươi chỉ nhích động một chút là mũi kiếm này xuyên thủng lưng ngươi, vượt ngang tim, ló ra ngực liền!

Giọng nói của nữ nhân nghe êm dịu vô cùng.

Du Bội Ngọc quay đầu nhìn lại, bắt gặp cũng chiếc áo dài màu trắng như tuyết, cũng suối tóc đen dài buông xoã, cũng gương mặt trắng xanh, cũng đôi mắt đẹp tuyệt vời.

Nhưng thiếu nữ không có vẻ u linh huyền ảo như nàng trong đêm. Nàng là một tiên nữ, còn thiếu nữ đêm vừa qua là một ma nữ, đại khái chàng nghĩ thế.

Chàng hơi thất vọng một chút là mắt của đối tượng đẹp thì rất đẹp song lạnh lùng làm sao.

Ánh mắt đó chiếu thẳng vào mắt chàng, nàng cao giọng hỏi:

- Ngươi là ai?

Du Bội Ngọc vừa kinh hãi, vừa lấy làm kỳ, vừa buồn cười, vừa bực dọc, chàng buông gọn:

- Tại hạ là tại hạ chứ còn ai?

Chàng nhếch nụ cười khổ tiếp nối:

- Vân Tước cô nương chóng quên đến thế à?

Thiếu nữ cao giọng:

- Ta biết ngươi lúc nào? Tại sao ngươi cho ta là quên? Không! Ta chẳng nhận ra ngươi!

Du Bội Ngọc sửng sốt:

- Vừa rồi... vừa rồi tại hạ còn bày tỏ cho cô nương biết kia mà! Cô nương và tại hạ mới gặp nhau đây mà!

Thiếu nữ cười lạnh:

- Có lẽ ngươi gặp quỷ!

Du Bội Ngọc lại càng sửng sốt: thế nghĩa là gì? Nàng không phải là thiếu nữ vừa rồi chăng? Người giống người chăng? Tại sao ở đây có nhiều thiếu nữ thế? Vả lại nàng nào cũng giống nàng nào?

Chàng không tin là có nhiều thiếu nữ, chàng cũng không tin là người giống nhau như tạc, nhất định thiếu nữ này và thiếu nữ trước đó vẫn là một, có điều nàng phủ nhận cuộc gặp gỡ trước đó mà thôi.

Chàng tự hỏi tại sao nàng có thái độ như thế? Nàng đối xử như vậy có dụng ý gì?

Chàng nhếch nụ cười thảm:

- Cô nương nói đúng! Tôi gặp quỷ! Gặp quỷ giữa ban ngày! Chẳng những một quỷ, tại hạ gặp rất nhiều quỷ, ít nhất cũng hai quỷ!

Thiếu nữ cao giọng:

- Ngươi là ai? Sao ngươi không đáp lời ta? Ngươi từ đâu đến, đột nhập vào gia cư của lão đầu để làm gì? Định trộm vật gì đấy phải không? Nói đi! Nói mau!

Mũi kiếm vẫn còn nẳm dí nơi lưng chàng, chừng như nàng có ấn mũi mạnh một chút.

Có một vài giọt máu rỉ ra từ mũi kiếm, chảy dài xuống theo lưng chàng, máu thấm vào thân áo vẽ thành những đốm màu hồng hồng.

Du Bội Ngọc thở dài:

- Tại hạ không biết tại sao mình có mặt trong trang viện này! Thực sự tại hạ không biết! Mong cô nương tin là như thế!

Chàng thầm nghĩ: người trong trang viện này điên cả rồi sao? Họ đối xử với ta lúc tốt lúc xấu, lúc hiền lúc hung, có lúc đầy thiện cảm, có lúc lại muốn giết ta ngay.

Đây là đâu? Tại sao mọi người đều có vẻ bí mật?

Thiếu nữ cười lạnh:

- Ngươi biết à! Được rồi! Ta đếm đủ ba tiếng, nếu ngươi khăng khăng không chịu nói, ta sẽ chọc mũi kiếm sâu vào lưng ngươi, xuyên thủng tim ngươi, ngươi đừng oán trách ta nhé!

Không đợi Du Bội Ngọc nói gì, nàng cao giọng đếm:

- Một!

Du Bội Ngọc im lặng.

Đợi một chút, thiếu nữ dõng dạc buông:

- Hai!

Du Bội Ngọc vẫn im lặng Đúng ra, nếu chàng muốn mở miệng cũng chẳng biết nói gì. Không biết nói gì thì im, nói liều làm chi?

Chừng thiếu nữ có ý lạ lùng về thái độ của chàng nên tiếng cuối cùng, nàng để lâu một chút mới buông tiếp:

- Ba!

Như con cá thoát lưới, Du Bội Ngọc vọt nhanh qua một bên, đồng thời xoay mình một vòng, quật ngược một chưởng.

Thiếu nữ nghe nhói cánh tay, thanh kiếm bị bắn tung lên, mũi kiếm cắm phập nơi nóc nhà. Công lực do chàng xuất phát qua cái chưởng ước độ có ngàn cân nặng.

Nàng kinh hoảng đứng lặng người nhìn sững chàng.

Du Bội Ngọc lạnh lùng thốt:

- Vân Tước cô nương! Bây giờ tại hạ có thể hỏi chuyện cô nương được rồi chứ?

Cô nương là ai, đừng vờ si si dại dại, mơ mơ hồ hồ đối với tại hạ, nên đối xử với nhau thành thật hơn, nên dùng tiếng người đi, líu lo như chim còn ai nghe lọt?

Thiếu nữ chớp mắt, đột nhiên bật cười hắc hắc:

- Ta đùa đấy! Nếu ngươi muốn học tiếng chim kêu, bắt đầu ngày mai ta dạy cho!

Nàng nhoẻn miệng cười, nụ cười mất hẳn vẻ lạnh lùng, rồi nàng cất bước đi.

Du Bội Ngọc hét to:

- Khoan! Hãy đứng lại đó!

Nhanh như mũi tên lao, chàng vọt tới chận đầu, quắc mắt lạnh lùng, chàng gằn giọng:

- Cô nương định khuất nợ à? Tại sao cô nương không chịu nói cho tại hạ biết những gì tại hạ muốn biết?

Một bóng người hiện ra giữa chàng và thiếu nữ, ngăn cách song phương. Bóng người đó là lão nhân đánh xe. Lão lạnh lùng nhìn chàng:

- Ta cứu mạng ngươi, ta có quyền bắt buộc ngươi không được bức bách kẻ khác!

Du Bội Ngọc cười lạnh:

- Lão trượng đến kịp lúc quá! Nhưng kịp lúc cho nàng, quá muộn cho tại hạ.

Phải chi lão trượng đến đúng lúc nàng thọc kiếm định xuyên thủng tim tại hạ!

Lão nhân không thốt một lời nào, ung dung bước vào nhà, kéo ghế ngồi xuống.

Một lúc lâu lão mới cất tiếng:

- Ta cần phải giấu diếm ngươi làm chi nữa! Ngươi cứ ngồi xuống đi, ngồi nghe ta nói! Tòa trang viện này, như ngươi đã thấy, có rất nhiều sự kỳ quái, dù thấy là kỳ quái, song nếu ngươi không nhìn, không hỏi, không lắng tai, nhất định không có ai toan làm hại ngươi cả! Ngươi càng hiếu kỳ, tai hoạ càng đến sớm cho ngươi!

Du Bội Ngọc sôi giận:

- Đành rằng thế, nhưng nếu bỗng nhiên, người ta muốn sát hại tại hạ, tại hạ cũng phải câm lặng bất động nữa sao? Thiếu nữ đó, vừa rồi vô cớ thọc kiếm vào lưng tại hạ, xuyên lủng tim thấu ngực thế là gì? Người ta không để yên cho tại hạ, tự nhiên tại hạ phải phản ứng chứ?

Lão nhân thở dài:

- Nàng... việc gì của nàng, ngươi không nên lưu ý làm gì. Những thiếu nữ đó đều đáng thương hại như nhau cả, những tao ngộ của chúng đều là bất hạnh, ngươi phải rộng lòng tha thứ cho chúng!

Gương mặt lão lộ hẳn vẻ bi thương.

Du Bội Ngọc lắng dịu cơn phẫn nộ, trầm ngâm một lúc lâu, sau cùng buông gọn:

- Chúng là những người chi?

Ý của chàng muốn nói đến thân phận của chúng trong tòa trang viện này, chàng muốn biết phần lai lịch đại khái của chúng.

Lão nhân cau mày:

- Tại sao ngươi muốn biết chúng là ai?

Du Bội Ngọc cao giọng:

- Tại sao lão trượng không chịu tỏ cho tại hạ biết?

Lão nhân thở dài:

- Không phải ta không muốn cho ngươi biết, chỉ vì ngươi không nên biết, càng không biết càng có lợi!

Lão gằn giọng tiếp nối:

- Lợi cho ngươi, không phải lợi cho ta!

Du Bội Ngọc lại trầm ngâm một lúc nữa, sau cùng chàng đứng lên nghiêng mình, vòng tay cung kính thốt:

- Đa tạ ơn cứu mạng, ơn này sẽ có ngày báo đáp xứng đáng!

Khẩu khí đó thay thế cho một lời cáo từ.

Lão nhân ngẩng mặt lên:

- Ngươi định đi?

Du Bội Ngọc cười khổ:

- Tại hạ tưởng đi là phải hơn!

Lão nhân trầm giọng:

- Hơn một trăm đệ tử hai phái Côn Lôn và Điểm Thương hiện đang có mặt quanh vùng, chúng bao vây bên ngoài trang viện cách một dặm xa, nếu ngươi đi, chắc gì ngươi qua lọt vòng vây của bọn chúng chăng?

Du Bội Ngọc ngưng trọng thần sắc:

- Tòa trang viện này có liên quan thế nào đến hai phái Côn Lôn và Điểm Thương?

Lão nhân cười nhẹ:

- Nếu có mối liên quan nào, liệu người trong viện tha ngươi đến bây giờ à?

Ngươi quên là mình đã đến đây từ chiều hôm qua sao?

Du Bội Ngọc giật mình lùi lại mấy bước:

- Lão trượng... lão trượng đã biết tại hạ là...

Lão nhân mơ màng:

- Có việc gì ta chẳng biết?

Du Bội Ngọc rung rung cao giọng:

- Tại hạ không sát hại Tạ Thiên Bích, tại hạ không sát hại Thiên Cang đạo trưởng. Lão trượng phải tin như vậy!

Lão nhân từ từ thốt:

- Ta thì ta tin được rồi nhưng người khác không chịu tin ngươi thì sao?

Du Bội Ngọc lùi lại, lùi đến vách.

Lão nhân thở dài:

- Hiện tại, ngươi chỉ còn cách là ẩn náu tại nơi đây, chờ cho mọi sự lắng dịu rồi ta sẽ đưa ngươi đi, ngươi nên nhân dịp này nghỉ dưỡng sức...

Đôi mắt của Du Bội Ngọc rướm lệ. Không rõ chàng khóc vì vận mạng quá đảo điên hay chàng cảm động trước sự lo lắng của lão nhân?

Chàng run run giọng:

- Lão trượng không nên đối xử với tại hạ quá tốt!

Lão nhân tỏ vẻ khẳng khái:

- Ta đã cứu ngươi, tuyệt nhiên không để cho ngươi rơi vào tay chúng trở lại!

Đột nhiên thanh trường kiếm treo lơ lửng trên nóc nhà lúc đó, rơi xuống đúng trong tay một thiếu nữ cũng vừa xuất hiện nơi cửa:

- Cao lão đầu! Mẹ muốn gặp hắn!

Nàng vừa thốt vừa nhoẻn miệng cười, nụ cười tươi tỉnh, không đến đỗi quá lạnh lùng như nụ cười của những thiếu nữ trước.

Lão nhân thoáng nhìn sang Du Bội Ngọc, chàng nhận thấy lão biến sắc, đôi mắt mơ màng của lão bỗng mở to, lão cau mày:

- Mẹ ngươi muốn gặp ai?

Tiếu nữ vô cùng xinh đẹp trong chiếc áo trắng, chừng như màu trắng là màu duy nhất mà bọn chúng được phép mặc, màu đồng phục, nàng cười đáp:

- Ngoài lão và tiểu tử, còn ai nữa? Không lẽ mẹ muốn gặp lão? Không lẽ mẹ muốn gặp tiện nữ?

Lão cao đầu gằn giọng:

- Mẹ ngươi muốn gặp hắn để làm gì?

Thiếu nữ nhìn sang Du Bội Ngọc, đoạn đáp:

- Tiện nữ nào biết dụng ý của mẹ! Lão hãy dẫn hắn đến nơi đi!

Thốt xong, nàng quay mình đi liền.

Lão nhân đứng lên nhưng không nhấc bước, lão đứng lặng tại chỗ một lúc lâu, không nói gì cả.

Du Bội Ngọc lấy làm kỳ hỏi:

- Mẹ nàng là...?

Lão cao đầu buông gọn:

- Trang chủ phu nhân!

Lão vụt thốt:

- Mình đi thôi! Nhưng ngươi theo ta, phải cẩn thận đấy nhé! Hiện tại, có rất nhiều đệ tử hai phái Điểm Thương và Côn Lôn trong trang viện!

Du Bội Ngọc thở dài:

- Thật tại hạ không hiểu nổi! Lão trượng đã cứu tại hạ, mang tại hạ về đây cốt để tránh sự truy tầm của chúng, rồi lại chứa chấp chúng trong trang viện, đã dám chứa chúng, dĩ nhiên phải có một áp lực gì với chúng, thế tại sao lại sợ cho tại hạ?

Tạo cho song phương có dịp đối đầu, rồi bảo tại hạ phải dè dặt, thế là nghĩa gì?

Lão nhân không lưu ý đến nhận xét của chàng, cứ tiến tới xuyên qua những hàng cây, bước trên những đoạn đường còn sũng nước mưa.

Du Bội Ngọc lẽo đẽo theo sau, chàng cười khổ:

- Hiện tại, tại hạ phải đến trình diện với Trang chủ phu nhân, ít nhất lão trượng cũng phải cho tại hạ biết trang viện này tên gì...

Lão nhân bước đều, vừa bước vừa thản nhiên đáp:

- Sát Nhân trang!


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-78)


<