Vay nóng Tima

Truyện:Danh kiếm phong lưu - Hồi 32

Danh kiếm phong lưu
Trọn bộ 78 hồi
Hồi 32: Gió Dậy Lầu Cao
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-78)

Siêu sale Shopee

Đứng nguyên tại chỗ, không làm một động tác gì lấy đà, tay không vươn ra, tay không rùn xuống, thân hình thẳng tắp, Du Bội Ngọc bất thình lình vọt thẳng tắp lên xà nhà như chiếc pháo thăng thiên.

Chàng dùng môn khinh công Hạn Địa Bạt Tông, môn công khó học nhất trong võ học.

Dùng môn khinh công đó, Du Bội Ngọc chẳng phải khoa tài, chàng chỉ muốn đừng ai hiểu lai lịch võ công của chàng thôi.

Du Phóng Hạc vỗ tay reo lên:

- Tuyệt diệu! Tuyệt diệu!

Mọi người cùng phụ họa theo Minh chủ, tiếng reo hò vang lên ầm ĩ.

Bọn Ngân Hoa Nương không lưu ý xem chàng sử dụng môn khinh công nào.

Nhất là Ngân Hoa Nương, nàng còn công việc khác đáng lưu ý hơn.

Nàng đang chăm chú nhìn nơi cất giấu châu ngọc.

Du Bội Ngọc đã đáp xuống nền phòng, tay chàng cầm một chiếc bọc bằng bố đen.

Thấy chiếc bọc nơi tay Du Bội Ngọc, Ngân Hoa Nương hân hoan ra mặt, nếu không kìm hãm niềm cao hứng, hẳn nàng đã buột miệng kêu to rồi.

Quách Phiến Tiên cười nhẹ:

- Vật đó còn chăng?

Ngân Hoa Nương cười nhẹ:

- Tôi đã nói mà! Giấu đồ tại nơi đó thì làm gì mất được chứ? Quỷ thần cũng chẳng biết chỗ mà lấy, nói chi đến người?

Quách Phiến Tiên gật gù:

- Du Bội Ngọc khá đấy! Có gan, có óc, có bản lĩnh! Dám chường mặt trước số đông cao thủ, ngang nhiên lấy chiếc bao, Du Phóng Hạc dù có muốn đoạt cũng chẳng làm sao hạ thủ!

Ngân Hoa Nương thích thú vô cùng:

- Bây giờ, hắn gấp bước trở về đó!

Bỗng nàng kêu lên:

- Cái gì thế? Không xong rồi!

Nụ cười tắt ngay, nàng thoáng biến sắc.

Quách Phiến Tiên cau mày:

- Việc gì thế? Không lẽ Du Phóng Hạc đã ngăn chặn hắn?

Quách Phiến Tiên đã rời cửa sổ từ lâu, về ngồi nơi một góc nên chẳng trông thấy gì bên dưới.

Ngân Hoa Nương lẩm nhẩm:

- Lão hồ ly đó làm gì lại xáp vào gần Du Bội Ngọc? Thế lão muốn hắn để lại bọc đó sao chứ?

Quách Phiến Tiên hỏi:

- Du Bội Ngọc có thái độ như thế nào?

Ngân Hoa Nương trả lời:

- Hắn trầm tụ khí, điềm nhiên nở một nụ cười, hắn bảo đợi xong cuộc cờ, hắn sẽ lãnh giáo Du Phóng Hạc!

Quách Phiến Tiên cười nhẹ:

- Cô nương nghe rõ hắn nói?

Ngân Hoa Nương không lưu ý đến vẻ mỉa mai của y, lắc đầu đáp:

- Bên dưới ồn ào như chợ vỡ, tôi còn nghe được gì? Nhưng nhìn hắn mấp máy môi, ít nhất tôi cũng đoán được đại khái hắn nói gì!

Quách Phiến Tiên mỉm cười:

- Cô nương tài quá!...

Bỗng Ngân Hoa Nương biến sắc kêu lên:

- Nguy! Lão hồ ly đột nhiên lại xóa bàn cờ, chẳng những thế, lão lại còn thốt:

nếu được tiếp đón Du Bội Ngọc là một trang thiếu niên anh hùng, thì còn gì thích thú bằng? Một cuộc cờ phỏng có hào hứng bao nhiêu chứ?

Quách Phiến Tiên cau mày:

- Như vậy là Du Bội Ngọc gặp khó khăn rồi! Nếu không trở mặt ngay mà còn giữ cái sáo giang hồ, hẳn chẳng bao giờ hắn đi được!

Ngân Hoa Nương khẩn trương vô cùng:

- Làm sao hắn trở mặt được trong hoàn cảnh này? Chừng như hắn bối rối...

Bỗng từ bên dưới, một tràng cười vang dội vọng lên, tiếp theo là một câu nói oang oang:

- Một cuộc cờ thích thú như thế này, trăm năm chưa có một lần, sao Minh chủ bỏ dở được chứ? Minh chủ không ngại là làm cho bọn tại hạ thất vọng vì mất một dịp hi hữu dự khán một cuộc cờ lịch sử sao?

Quách Phiến Tiên cau mày hỏi Ngân Hoa Nương:

- Ai thế?

Ngân Hoa Nương đang lo sợ đó, bỗng vui lại liền, nàng đáp:

- Khoan biết y là ai, cứ hoan nghinh đi! Cuộc cờ đã xóa bỏ rồi, y sắp lại y như cũ! Không sai một quân cờ! Tài thật! Tài thật!

Quách Phiến Tiên động tính hiếu kỳ đứng lên, bước đến khung cửa sổ, nhìn xuống.

Một thiếu niên khất cái, không rõ đã đến khách sạn từ lúc nào, vận chiếc áo rách, những chỗ rách chỉ vá bằng vải hồng, lụa hồng, thành ra chiếc áo hồng, còn màu sắc cũ như thế nào, chẳng ai hiểu rõ.

Thiếu niên chẳng phải xa lạ gì với Quách Phiến Tiên, nhìn thoáng qua là y nhận ra ngay.

Thiếu niên chính là Hồng Liên bang chủ.

Du Phóng Hạc bật cười khanh khách:

- Không ngờ cái hứng của Hồng Liên bang chủ lại dâng cao đến thế à? Nếu vậy, lão phu phải tiếp tục chứ biết sao hơn?

Quách Phiến Tiên đóng nhanh cửa sổ.

Mồ hôi lạnh bắt đầu đổ lấm tấm nơi trán y.

Ngân Hoa Nương bật cười:

- Tại sao các hạ lại sợ y?

Quách Phiến Tiên trở về chỗ cũ, ngồi xuống, không nói năng gì. Thực sự, y còn nói gì nổi?

Ngân Hoa Nương lẩm nhẩm:

- Quái lạ! Quái thật! Không lẽ Hồng Liên Hoa có ý đến đây tiếp trợ Du Bội Ngọc? Nếu y là bằng hữu của hắn thì sao lại không nhìn hắn nửa mắt khi hắn bị Lâm Diêu Bình đâm mấy nhát kiếm?

Vừa lúc đó, có tiếng mở cửa dưới lầu.

Quách Phiến Tiên vụt đúng dậy, thấy người đi lên chính là Du Bội Ngọc, y thở phào hỏi:

- Hồng Liên Hoa có thấy các hạ về đây chăng?

Du Bội Ngọc điềm nhiên:

- Tại sao hắn phải lưu ý đến tại hạ?

Quách Phiến Tiên trố mắt:

- Hắn không nhận ra các hạ?

Du Bội Ngọc thở dài:

- Không!

Chàng cảm thấy đau khổ vô cùng, gặp được người bằng hữu chí thân mà chẳng ai dám nhận ra ai, xem nhau như xa lạ.

Đã không dám nhận Hồng Liên Hoa, chàng còn len lén rút lui.

Chàng rút lui để tránh nhau chứ chẳng phải thừa cơ hội không ai để ý, mang bao bố về cho Ngân Hoa Nương.

Nếu có thành công trong công việc mạo hiểm vào khách sạn, thì đó chẳng phải là lấy được chiếc bao bố, mà lại biết chắc Đường Vô Song đang chơi cờ kia là con người giả mạo.

Biết được con người giả, chàng hy vọng con người thật chưa bị chúng hãm hại đến phải chết.

Ngân Hoa Nương đã tiếp nhận chiếc bao bố rồi.

Nàng thốt:

- Nơi này là đất thị phi, chúng ta không nên ở lâu, vật đã lấy được rồi, chúng ta nên ly khai tòa tiểu lâu gấp!

Quách Phiến Tiên trầm giọng:

- Hồng Liên Hoa chưa đi, chúng ta phải ở lại đây!

Ngân Hoa Nương cười nhẹ:

- Các hạ sợ người ta thấy, tôi không sợ ai thấy nên muốn đi!

Quách Phiến Tiên gằn từng tiếng:

- Cô nương không đi được!

Ngân Hoa Nương cười mỉm:

- Phải! Tôi không thể đi được! Các hạ còn ở đây, tôi làm sao bỏ đi một mình?

Nàng nâng chiếc bao lên, chiếc bao to lớn hơn một người thường, đảo mắt nhìn quanh như tìm nơi cất giấu tạm thời, như hận không thể nuốt tất cả vật trong bao vào bụng cho kín đáo hơn.

Quách Phiến Tiên nhìn chiếc bao nơi tay nàng, điểm nụ cười lạnh:

- Thực ra, cô nương muốn đi cứ đi! Có đi thì mang chiếc bao đó theo!

Ngân Hoa Nương giật mình:

- Thật à?

Quách Phiến Tiên rùn vai:

- Tại sao cô nương không kiểm soát chiếc bao?

Ngân Hoa Nương mỉm cười:

- Cần gì kiểm soát?

Nhưng nàng thoáng biến sắc.

Giọng nói của Quách Phiến Tiên có vẻ kỳ lạ quá, nàng sanh nghi.

Lập tức nàng đặt chiếc bao lên mặt bàn, chưa kịp mở bao ra, vụt kêu lên thất thanh:

- Không xong!

Nàng đã thấy các mối dây thừng bên ngoài khác lạ.

Buông xong hai tiếng kêu hãi hùng, nàng giật đứt dây, mở bao ra. Bên trong chẳng có châu ngọc gì cả mà toàn gạch ngói vụn.

Ngân Hoa Nương như bị một nhát dao chém vào người, nàng suýt ngã xỉu xuống sàn. Chỉ có Quách Phiến Tiên bình thản đến lạnh lùng. Y mỉa:

- Khỏi cần kiểm soát hở cô nương? Đúng! Bởi cô nương biết trong bao có những vật gì rồi!

Ngân Hoa Nương rung rung giọng:

- Nhưng các hạ... làm sao... các hạ biết...?

Quách Phiến Tiên điềm nhiên:

- Chỉ nghe bước chân của người mang lên thang lầu, là tại hạ đã nhận ra khác lạ ngay. Các trọng lượng của hai vật khác nhau chứa trong dung tích bằng nhau, không thể giống nhau được. Cô nương bị dao động tâm thần, rồi cô nương mừng mà quên đi điểm nhỏ đó, chứ tại hạ không là chủ sở hữu của vật, tại hạ chẳng thiết tha đến sự mất còn, nên tại hạ nghe rất rõ và nhận xét rất đúng!

Ngân Hoa Nương dậm chân kêu trời:

- Ai đã phỏng tay trên của tôi thế? Ai? Lúc tôi giấu chiếc bao, tôi đã đóng kín cửa phòng mà! Tôi lại còn tắt đèn mà! Làm sao có người trông thấy được?

Nàng bước quanh gian phòng mấy lượt rồi lẩm nhầm:

- Hay là chính cái lão Du Phóng Hạc đã làm cái việc phỏng tay trên của tôi?

Đúng rồi! Đúng rồi! Chính lão hồ ly đó chứ chẳng còn ai khác! Trước khi định trọ nơi gian phòng đó, hẳn lão có quan sát khắp nơi...

Du Bội Ngọc từ từ thốt:

- Nếu đúng là lão ấy cướp đoạt châu ngọc của cô nương thì vĩnh viễn cô nương không hy vọng lấy lại được!

Quách Phiến Tiên không nói gì nữa, chú mắt nhìn người bịnh trên giường.

Ngân Hoa Nương cũng nhìn theo y.

Bỗng, nàng phát giác ra, một con người gầy guộc còn da bọc xương, làm gì có cái xác to lớn được? Thân thể không to lớn, sao chiếu chăn đắp trên mình lại chồng lên quá cao?

Chừng như trong chiếc chăn đó có độn vật gì.

Đêm đã tàn, ngày đến, lúc đó, ánh dương quang chiếu nghiêng nghiêng vào phòng.

Ngân Hoa Nương cùng Quách Phiến Tiên có cảm tưởng là chiếc chăn động đậy, mường tượng có một con vật gì đang nhúc nhích trong đó, hoặc không nữa thì cũng có bàn tay xê dịch một vật thể nào.

Ngân Hoa Nương bật cười khanh khách:

- Không ngờ tôi có mắt mà cũng như mù! Mù đến độ không trông thấy những gì trước mặt!

Nàng bước đến cạnh giường.

Du Bội Ngọc cau mày:

- Cô nương định làm gì?

Ngân Hoa Nương bật cười vang:

- Bên trong chiếc chăn, hẳn có vật gì đáng được nhìn qua lắm! Tôi muốn nhìn vật đó cho biết là vật chi!

Nàng đến sát giường. Đưa tay tới, nàng toan nắm lấy chiếc chăn, giật ra.

Ngờ đâu, người bịnh vụt mở mắt, nhìn trừng trừng vào mặt nàng gằn từng tiếng:

- Nếu cô nương dở hé chiếc chăn ra một chút là cô nương mất mạng ngay!

Một người bịnh trầm kha, bất toại toàn thân, lại buông câu nói hăm dọa?

Đôi mắt mất thần của y vụt sáng lên.

Ngân Hoa Nương bất giác rợn người, rút tay liền. Chẳng những thế, nàng còn lùi lại xa chiếc giường.

Người bịnh từ từ khép mi mắt lại.

Ánh nắng sớm đọng trên mặt y, soi rõ gương mặt gầy xanh, trong chẳng khác gì một gương mặt chết.

Một con người trong hình dạng đó, có thể là một kẻ giả đau chăng?

Ngân Hoa Nương lấy lại bình tĩnh, bật cười dòn:

- Không thể giở chiếc chăn ấy lên được à?

Người bịnh buông cộc lốc:

- Không!

Ngân Hoa Nương tiếp:

- Nhưng tôi không hề tin tưởng những việc tà quái, tôi cũng không thích những cái tật kỳ quái của người đời! Cái gì không nên làm, làm là nó chết, tôi lại muốn làm, quyết làm cho được!

Người bịnh thở dài, gọi:

- Châu nhi đâu! Cho cô nương đó xem đi!

Châu Lệ Nhi đang ở dưới lầu, nghe gọi chạy lên. Nó trừng mặt nhìn Ngân Hoa Nương:

- Cô nương muốn xem? Rồi đừng hối tiếc nhé!

Ngân Hoa Nương cười lớn:

- Làm gì ta phải hối tiếc? Không lẽ trong chăn có yêu quái gì ẩn nấp, chực vồ người?

Bên ngoài nàng cười, nàng nói cứng nhưng bên trong nàng lo ngại, sợ hãi.

Hai người trong phòng này, một mang bịnh chờ chết, một lại bé bỏng, cả hai còn làm gì hại được ai?

Nàng lấy làm lạ, không rõ tại sao lại sợ, dù cố không sợ, nàng vẫn rùng mình.

Châu Lệ Nhi lại trở xuống mang lên một chậu nước. Đoạn nàng lấy trong mình ra một chiếc hộp, chiếc hộp đó đựng một loại phấn đen.

Mở nắp hộp ra, nó khều bột đen vào chậu nước.

Dĩ nhiên, chậu nước biến thành màu đen liền.

Ngân Hoa Nương nhìn sững, chẳng hiểu cô bé chuẩn bị làm gì.

Nó mang chậu nước đen đặt vào một góc nhà, đoạn cười thốt:

- Cô nương chờ xem! Sẽ có sự lạ hiện ra!

Nụ cười của nó kỳ bí vô cùng.

Du Bội Ngọc là con người trầm tĩnh nhất cũng phải động tính hiếu kỳ, còn Ngân Hoa Nương thì hẳn là nàng mở to đôi mắt, chăm chú nhìn.

Cái gì trong chăn đó cựa động mạnh, càng lúc càng mạnh, chiếc chăn chuyển động như sóng biển cuộc trào.

Mọi người hồi hộp, nín thở.

Bỗng Ngân Hoa Nương kêu lên:

- Tôi không muốn nhìn nữa! Vô luận là vật gì trong chăn, tôi cũng không thích nhìn nữa!...

Chung Tịnh sợ hơn ai hết, từ lâu, nàng thun người ngồi nép vào một góc, mồ hôi lạnh ướt đẫm chân tay.

Châu Lệ Nhi mỉm cười:

- Bây giờ cô nương không muốn xem cũng chẳng được. Muộn rồi! Tôi đã bảo cô nương sẽ hối hận, bây giờ cô nương có hối cũng thế thôi!

Một con rít từ trong chăn, lồng lộn lên một lúc, rồi chui dưới mép chăn, bò ra ngoài.

*****

Con rít không lớn lắm, nó chỉ là một con rít thông thường về hình vóc, song lại đặc biệt về màu sắc của nó.

Màu da của nó đỏ rực, chiếu sáng, mường tượng màu san hô.

Một con chui ra trước, kế tiếp có hơn ba mươi con khác chui ra theo, con nào không giống con nào, màu sắc bất đồng, hình vóc cũng bất đồng.

Chúng nối đuôi nhau, bò ra như xâu chuỗi.

Tự nhiên, nhìn qua rít lạ, ai cũng biết đó là rít độc.

Ngân Hoa Nương bật cười khanh khách:

- Ta tưởng là yêu, là quỷ, ngờ đây chỉ là một bầy rít. Ngay từ lúc lên ba, ta đã từng bắt rít mà đùa như bắt bướm!

Nàng nói đúng!

Người trong Thiên Tầm giáo có khi nào sợ rít? Đã sợ thì còn làm sao dám gia nhập vào giáo phái đó? Huống chi nàng là con gái của Giáo chủ!

Tuy nhiên, nàng lấy làm lạ là tại sao người bịnh lại nhốt rít quanh mình. Rít ở trong chăn hay ở trong người y chui ra, chẳng hạn do từ lỗ trôn?

Nhưng chưa hết!

Sau bầy rít còn có một bầy bò cạp, sau bò cạp có độc xà, kế tiếp là cóc, là nhái.

Đặc biệt nhất, chúng diễu hành từ trong chăn ra, con sau theo sát con trước, không vượt hàng, bỏ ngả, đều đều vô cùng nghiêm trang.

Kỷ luật được tôn trọng trên chỗ tưởng!

Nụ cười của Ngân Hoa Nương đã tắt từ lâu!

Chung Tịnh tựa hồ cứng mình như hóa đá.

Một sự kiện không tiền khoáng hậu!

Với bao nhiêu loài vật đó trong chăn, người bịnh vẫn nằm yên được, không kể mùi hôi hám, bởi loài vật nào chẳng hôi hám?

Có thể y chịu đựng cái cảnh này từ lâu rồi!

Ngân Hoa Nương cảm thấy gai ốc nổi lên khắp người, bao nhiêu lông tóc đều dựng ngược!

Dù sống với loài độc vật từ nhỏ, bất quá chỉ dùng chúng làm trò đùa, chứ bảo nằm chung với chúng, năm này qua năm khác, nàng chẳng dám làm. Có giết nàng, nàng chịu chết, chứ bảo làm mà cho nàng sống, nàng cũng chẳng làm.

Chẳng phải vì ương ngạnh mà không làm. Nàng quá sợ, chẳng dám làm, có thế thôi!

Loài độc trùng bò dần vào góc nhà.

Châu Lệ Nhi đã gác sẵn hai chiếc đũa, từ sàn nhà lên miệng chậu, như đường thang.

Loài độc trùng theo một chiếc bò lên, nhảy vào chậu nước đen, dầm mình cho trớt, đoạn theo chiếc đũa kia, bò xuống.

Chúng tuần tự làm cái việc đều đều, không vượt trật tự, không vướng kỷ luật.

Chúng tắm xong, lại bò ra ngoan ngoãn, dù mang danh là độc trùng, chúng chẳng có vẻ gì độc hại cả.

Phỏng đếm tất cả các con vật có trên trăm con, thuộc nhiều loại.

Chúng tắm rồi, tuần tự trở về giường, chui vào chăn như trước.

Chậu nước đen lúc đó mất hẳn đen, trở lại trong gần như trước.

Con cuối cùng là một con vật lạ, chẳng ai biết nó là con vật gì, nó ra sau cùng, nó cũng trở về chăn sau cùng. Chừng như nó điều khiển cả bầy, nó đi sau để kiểm sát, để chỉ huy.

Khi con vật vô danh cuối cùng đó lặn trong nước, chậu nước sôi lên, hơi nước bốc lên.

Quách Phiến Tiên xuất mồ hôi hạn.

Rồi tất cả số trùng độc chui vào chăn. Gian phòng tiểu lâu trở lại trạng thái bình thường, như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Nhưng đó là trạng thái của khung cảnh.

Họ không còn thốt lên được lời nào. Chừng như họ không thở lại, qua lúc nín thở lâu.

Họ đây là Du Bội Ngọc, Quách Phiến Tiên, Ngân Hoa Nương, và Chung Tịnh, tuy cái độ hãi hùng sai lịch, song tất cả đều hãi hùng.

Châu Lệ Nhi bưng chậu nước lên, bước lại gần Ngân Hoa Nương, cười hì hì:

- Cháo chưa chín, giả như cô nương có đói, cứ uống tạm nước trong chậu này, bổ và ngon hơn nước sốt gà đó!

Ngân Hoa Nương lùi lại, khoát tay, cười gượng:

- Không! Không! Ta không uống đâu! Ngươi cứ giữ lại mà dùng!

Nàng xuất thân từ nơi độc, làm gì lại không biết chất độc? Loại thuốc bột đen của Châu Lệ Nhi có hiệu dụng bức bách độc trùng nhả chất độc vào nước.

Chất độc của độc trùng khắc chế chất bột màu đen nên nước trở lại trong như trước.

Nước trong, nhưng lại chứa độc.

Chất độc của hàng trăm con vật, thuộc nhiều loại hẳn phải phi thường. Giả như ai bị vây vào một giọt có thể chết ngay, không đợi gì phải uống.

Châu Lệ Nhi cười nhẹ:

- Nước bổ và ngon, các vị không dùng chẳng lẽ đổ đi? Thôi thì tôi uống vậy!

Nàng đưa chậu nước lên, kê miệng uống liền, uống nghe ừng ực.

Du Bội Ngọc trố mắt nhìn, tìm hiểu.

Quách Phiến Tiên và Ngân Hoa Nương biến sắc. Họ nghĩ chẳng lẽ dạ dày của cô bé là kim cương bất hoại.

Uống xong, Châu Lệ Nhi thốt:

- Tam thúc lâm bịnh lâu ngày, chỉ nhờ có chất nước này mà sống đến ngày nay.

Nếu chúng tôi có thất lễ với các vị trong cách biểu hiện sự kiện vừa rồi, tôi xin các vị lượng thứ cho!

Ngân Hoa Nương gượng cười:

- Tam thúc ngươi đau làm sao?

Châu Lệ Nhi thở dài:

- Bịnh của Tam thúc chẳng biết nên gọi tên như thế nào! Nếu các vị muốn biết...

Vừa lúc đó, có tiếng gõ cửa bên dưới lầu.

Rồi một giọng già gọi vọng lên:

- Có Du công tử ở trên lầu chăng? Bổn Bang chủ Hồng Liên muốn gặp đây!

Giọng nói đó chính là của Mai Tứ Mảng.

Du Bội Ngọc vừa sợ vừa mừng. Chàng tự hỏi, Hồng Liên Hoa tìm chàng để làm gì?

Nghe tiếng gọi của, Quách Phiến Tiên xám mặt, run run giọng thốt:

- Các hạ xuống đó chặn họ! Tại hạ phải đi gấp!

Tiếng gõ cửa lại vang lên.

Tiếp theo đó một giọng nói của thiếu nữ vang lên:

- Du công tử mở cửa đi! Quân phu nhân muốn gặp công tử!

Lại có Hải Đường phu nhân!

Quách Phiến Tiên càng xám mặt, bước nhanh đến khung cửa sổ phía hậu, mở tung cánh cửa, nhìn xuống.

Trời!

Tòa tiểu lâu đã bị bao vây!

Người trên đường, người trên nóc của những ngôi nhà kế cận, lao nhao lố nhố, nam có, nữ có, đủ hạng tuổi, không thể đếm có bao nhiêu người.

Một người từ bên dưới lầu thốt vọng lên:

- Quân phu nhân và Hồng Liên bang chủ cầu kiến Du công tử, xin công tử mở cửa!

Quách Phiến Tiên chụp tay Du Bội Ngọc, rung rung giọng hỏi:

- Họ đã phát giác ra tại hạ có mặt tại đây?

Du Bội Ngọc cười khổ:

- Các hạ hỏi tại hạ? Làm sao tại hạ biết được?

Quách Phiến Tiên trầm giọng:

- Thế tại sao họ đến đây tìm các hạ?

Du Bội Ngọc lắc đầu:

- Tại hạ làm sao biết được ý tứ của họ?

Quách Phiến Tiên hừ một tiếng:

- Họ bao vây bốn mặt rồi! Chừng như họ có cừu oán sâu nặng gì với chúng ta!

Nếu thế, chúng ta là người chung cảnh, chúng ta phải chu toàn an ninh cho nhau! Các hạ không nên mở cửa! Tuyệt đối không nên!

Du Bội Ngọc thở dài:

- Tại hạ không mở, dễ thường họ không biết phá cửa mà vào?

Thiếu nữ bên dưới lại gọi:

- Du công tử! Chúng tôi tiên lễ hậu binh, nếu công tử không mở cửa, chúng tôi phải phá cửa mà vào đấy!

Ngân Hoa Nương chớp mắt cười duyên:

- Du công tử đang đại tiện, nếu các vị vào ngay thì thúi lắm! Hãy đợi một chút nữa đi, xong việc rồi là người mở cửa ngay! Các vị làm chi mà gấp thế?

Bên dưới im lặng một lúc!

Thiếu nữ lại bật cười khanh khách:

- Được, chúng tôi chờ. Chỉ mong hắn đừng chui vào thùng phân mà trốn thôi!

Du Bội Ngọc nhìn Quách Phiến Tiên, cau mày:

- Đến Hải Đường phu nhân mà các hạ cũng chẳng dám chạm mặt nữa sao? Có sự liên hệ nào giữa các hạ và bà ta chứ?

Quách Phiến Tiên cứ đằng hắng mãi, song chẳng thốt được tiếng gì.

Chung Tịnh đã ngất xỉu từ lâu, bây giờ mới tỉnh lại, vỗ tay vào lưng y, vỗ liên hồi, khẩn cấp ra mặt.

Du Bội Ngọc thở dài, từ từ tiếp:

- Vô luận làm sao, họ vẫn quyết định phải lên đây cho kỳ được, tại hạ không thể không mở cửa được. Các hạ suy nghĩ gấp đi!

Người bịnh trên giường lúc đó đột nhiên mở mắt ra, thốt:

- Tại hạ có phương pháp!

Quách Phiến Tiên mừng rỡ, hấp tấp hỏi:

- Các hạ có cao kiến như thế nào?

Người bịnh bảo:

- Các hạ lại gần đây, kê sát lỗ tai vào miệng tại hạ đây, tại hạ nói nhỏ cho nghe!

Quách Phiến Tiên không do dự, bước tới liền. Nhưng vừa đến gần giường, y nhớ lại bịnh nhân là con người kỳ bí, ngụy dị phi thường, bất giác y rùn mình, dợm lùi lại.

Chung Tịnh lo sợ cho Quách Phiến Tiên hơn chính y, vội bước tới, hỏi gấp:

- Tiền bối có biện pháp gì giải nạn cho y, xin cứ nói với đệ tử. Đệ tử cảm kích vô cùng!

Người bịnh cau mày:

- Cô nương là ai? Thuộc môn phái nào?

Chung Tịnh đáp:

- Đệ tử là Chung Tịnh, môn hạ phái Hoa Sơn!

Người bịnh lẩm bẩm:

- Môn hạ Hoa Sơn... cũng là nội gia chánh tông... cô nương bước tới đây, tại hạ nói cho nghe!

Chung Tịnh cũng sợ chẳng kém Quách Phiến Tiên, đổ mồ hôi lạnh ướt mặt, nhưng vì quá yêu Quách Phiến Tiên, liều mạng bước tới.

Người bịnh hỏi:

- Cô nương luyện võ từ bao lâu rồi?

Chung Tịnh chẳng biết được ý tứ của người bịnh như thế nào lại hỏi câu đó, song nàng vẫn đáp:

- Mười một năm.

Người bịnh nhếch nụ cười héo hắt:

- Được! Được lắm!...

Bỗng y vươn tay ra, nắm lấy cánh tay nàng. Y đang mang chứng bịnh trầm kha chờ chết, hơi thở nhẹ như tơ, lời nói như gió thoảng, thế mà y vươn tay ra nhanh vô cùng.

Du Bội Ngọc, Quách Phiến Tiên không kịp thấy y vươn tay ra như thế nào. Và Chung Tịnh muốn rút tay về, muốn kêu lên cũng chẳng còn kịp nữa, y đã nắm chắc cánh tay nàng rồi.

Du Bội Ngọc thoáng giật mình, hỏi:

- Các hạ làm gì thế?

Nắm cánh tay Chung Tịnh rồi, người bịnh chẳng làm thêm một động tác nào khác, chỉ nhắm mắt lại.

Chung Tịnh cảm thấy bàn tay của y lạnh như thép ngâm trong giá băng. Qua giây phút kinh hoàng, nàng lấy lại bình tĩnh, hỏi:

- Tiền bối có cao kiến như thế nào?

Người bịnh vẫn nhắm mắt, thốt:

- Cái vị cứ ở đây, đừng mở cửa!...

Chung Tịnh biến sắc:

- Như vậy... sao gọi là biện pháp?

Người bịnh điềm nhiên:

- Các vị không mở cửa thì thế gian này chẳng có một người nào dám lên lầu này.

Chung Tịnh cho rằng y khoa trương, nhưng nghĩ lại, con người của y kỳ bí phi thường, hẳn y nói như vậy là y có biện pháp gì có thể ngăn chận bất cứ ai bước lên đây. Dần dần, nàng tin là y nói thật.

Gương mặt chết của người bịnh dần dần có sinh khí trở lại. Trong khi y phục hồi sinh khí thì Chung Tịnh lại dần dần biến sắc mặt.

Bên dưới, tiếng gọi càng lúc càng gấp, bọn Du Bội Ngọc để ý trọn vẹn nghe động tĩnh của bọn Hồng Liên Hoa và Hải Đường phu nhân nên không ai nhận ra sự thay đổi thần sắc của hai người.

Tuy nhiên, chưa có ai phá cửa.

Mai Tứ Mảng cao giọng:

- Du công tử, có Minh chủ và Đường lão nhân đến nữa đây, không lẽ công tử không xuống nghinh tiếp?

Du Bội Ngọc đã toan xuống mở cửa mấy lần, song lần nào cũng do dự một chút rồi thôi.

Chàng thầm hỏi, họ tìm chàng để làm gì? Tại sao họ gấp gặp chàng như vậy?

Thiếu nữ bên dưới lại gọi:

- Giả như công tử không muốn chúng tôi lên đó thì xin công tử xuống đây, nói một vài tiếng với chúng tôi. Nhiều người muốn gặp công tử đó, tại sao công tử cự tuyệt sự ngưỡng mộ của kẻ từ ngàn dặm đến đây?

Họ không cần lên đây, tức nhiên họ không vì Quách Phiến Tiên mà đến. Rồi họ bảo chàng cứ xuống dưới, thế họ có mưu kế chi chăng?

Bên dưới, họ thay phiên nhau thúc giục chàng mãi.

Họ càng thúc giục, Du Bội Ngọc càng do dự.

Bỗng Chung Tịnh thét lên một tiếng, người bịnh buông tay, nàng ngã xuống sàn phòng ngay tức khắc.

Quách Phiến Tiên bước tới, nâng nàng lên, nàng lúc đó mềm nhũn người, không còn đủ sức nhích nhẹ cánh tay.

Y đưa tay trước mũi nàng, nghe hơi thở nhẹ như tơ nhện.

Quách Phiến Tiên kinh hãi hỏi:

- Cô nương làm sao thế?

Chung Tịnh phều phào:

- Ác... ma... không phải là người đâu!... Tại sao...

Nàng nhìn thẳng ra trước mặt, nàng phều phào như vậy, chẳng khác nào vừa nổi cơn điên, ai hỏi gì, nàng cũng chẳng đáp câu hỏi, cứ phều phào như vậy mãi.

Trái lại, trên giường bịnh, người kia trở nên hồng hào.

Mười một năm tu dưỡng của Chung Tịnh đã bị y hút mất!

Quách Phiến Tiên vụt đứng lên, ánh mắt của y lộ vẻ kinh khiếp.

Người bịnh thì thở đều đều, chừng như say ngủ.

Châu Lệ Nhi bước tới, kéo tấm chăn, che các chỗ hở của người bịnh.

Ngân Hoa Nương nhè nhẹ nắm cánh tay Du Bội Ngọc và Quách Phiến Tiên kéo về góc nhà, thấp giọng thốt:

- Lạ thật! Các người có hiểu chi chăng, chứ tôi thì chẳng hiểu gì hết!

Quách Phiến Tiên đổ mồ hôi ướt mình:

- Hút tinh huyết của người để tăng công lực của mình! Không ngờ trên thế gian này lại có môn công phu tàn độc như vậy! Nếu chúng ta không thừa dịp này diệt trừ y thì chẳng biết sẽ có bao nhiêu người nữa bị hại!

Ngân Hoa Nương thở dài:

- Nếu các hạ ra tay trước, thì tôi sẵn sàng tiếp trợ!

Quách Phiến Tiên giật mình!

Y không biết nói làm sao, diệt trừ kẻ tàn nhẫn thì muốn lắm, song hạ thủ trước thì chắc chắn là không muốn rồi!

Trên tiểu lâu, không một tiếng động nhỏ.

Du Bội Ngọc toan làm gì để phá sự im lặng nặng nề. Bỗng từ dưới lầu, Du Phóng Hạc thốt:

- Hắn đã không chịu xuống đây, hẳn có liên kết với bọn rắn rít rồi, nếu chúng ta không nhân dịp có đông người như thế này mà xuất thủ, chỉ sợ muộn màng và biết đâu chẳng có biến?...

Hải Đường phu nhân hỏi:

- Minh chủ đã tra cứu minh bạch chứ?

Du Phóng Hạc đáp:

- Có nhân chứng sẵn sàng, vả lại Hồng Liên bang chủ cũng thấy tận mắt!

Hồng Liên Hoa không lên tiếng, song sự im lặng của y chừng có nghĩa là mặc nhận.

Du Bội Ngọc thầm nghĩ, chẳng biết họ đề cập đến sự việc gì?

Vừa lúc đó, hơn mười trái cầu bằng sắt, màu đen, có chứa lửa bên trong, từ phía dưới bay lên, chạm phải song cửa, song cửa gãy, những quả cầu lọt vào phòng.

Những quả cầu đó to bằng những quả dưa hấu.

Bọn Du Bội Ngọc chẳng biết đó là những vật gì nên không biết phải ứng phó làm sao, họ chỉ nhảy tránh cho những quả cầu đừng chạm vào mình.

Người bịnh đột nhiên thò hai ngón tay gầy guộc ra khỏi chăn, mười ngón tay búng búng như bắn vật gì.

Những tiếng chách chách vang lên liên tục, hơn mười quả cầu đó bị bắn tung ra ngoài.

Thì ra, y phóng những đạo kình khí, gần như hữu chất nhưng chẳng có hình dáng như thế nào cả, kình khí chạm vào quả cầu, đừng nói là quả cầu bằng sắt, cho dù là bằng kim cương cũng không làm sao chịu nổi.

Hà huống những đạo kình đó được phát xuất liên miên, lại mãnh liệt, dù ai thiện dụng môn Đàn Chỉ thần công, cũng chẳng thể so với y.

Thiết cầu bị tung ra ngoài, nổ lên, bắn ra vô số điểm lửa xoẹt khắp bốn phía.

Một quả cầu có hàng ngàn điểm lửa, mười quả cầu thi nhau nổ, cùng bắn lửa, không gian ngời lên những vệt sáng giao chuyển như mắc cửi, trông đẹp mắt vô cùng.

Mười quả cầu cùng nổ lên, chấn động không gian, tòa tiểu lâu chao chao muốn ngã.


Khởi Nguyên Mobile

Hồi (1-78)


<