Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Dạ thuyền xuy địch vũ tiêu tiêu - Hồi 03

Dạ thuyền xuy địch vũ tiêu tiêu
Trọn bộ 12 hồi
Hồi 03: Diệp thành
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-12)

Gió đầu tháng mười lạnh thấu xương, chiều tà rọixuống Long Thủ Nguyên, bị mười vạn long kỵ binh của Tứ hoàng thúc baovây, Diệp thành tựa ngọn núi cô độc sừng sững, tiêu điều và ảm đạm, côtịch tắm trong ráng chiều đỏ như máu.

Diệp thành chỉ có một conđường duy nhất để liên lạc ra bên ngoài, đó là Đại Vận Hà xuất phát từTrinh thành tại Dương quốc, đi ngang qua Thương Châu và Diệp thành. Đểduy trì con đường duy nhất hết sức quan trọng này, Thái tử Thừa Đức đãphái trọng binh thủ hộ hai bên bờ Vận Hà

"Thất hoàng tử đã trởlại rồi!" Vừa cập bờ, đã nghe binh sĩ hai bên bờ sông đồng thanh hoanhô, tiếng kèn từ vọng lâu bên bờ lập tức vang lên liên miên, hết hồi này đến hồi khác, từ bến đò truyền tin vào thành. Binh sĩ tuần tra trênthành nghe tin lập tức lao xao, trước sau có khá nhiều tướng lĩnh bướclên bái kiến.

Tuyết Nhai bước xuống đầu tiên, kêu người khiêngcẩm đôn đặt chân, đỡ Kim Bích Huy xuống thuyền. Binh sĩ có người dị nghị nhưng không ai dám lớn tiếng: vị Hoàng tử này chạy đến Dương quốc xaxôi, không mời được cứu binh mà lại đem một nữ nhân về, thật chẳng hiểura làm sao cả.

"Đỡ Hoàng phi xuống thuyền" Nhìn thấy người đầutiên bước ra nghênh đón là ái tướng Thẩm Thiết Tâm, Nhan Bạch thở dàimột tiếng ra lệnh. Thấy mặt thuộc hạ đầy vẻ kinh ngạc, chàng cũng khôngcòn lòng dạ nào để giải thích rõ ràng cho bọn họ. Dọc đường đi, chàng đã cố gắng thuyết phục lão lái đò theo chàng đến Diệp thành quy phục vàgiúp đỡ Thái tử Thừa Đức, tuy nhiên lão già thần bí đó chỉ cười nhẹ lắcđầu, không mảy may động lòng. Hoàng tử Tuyết Nhai là người lễ hiền hạsĩ, chư hầu đều nghe tiếng, chàng chưa bao giờ gặp phải một lão nhân khư khư cố chấp như vậy, dẫu chàng đã thỉnh mời đến ba lần.

Ngay khi thuyền tiến vào biên giới Ly quốc, lão lái đò đã lập tức muốn quay trởlại. Dù Tuyết Nhai cố tình giữ lại, lão chỉ cười nhẹ đưa mắt nhìn vàođôi vợ chồng tân hôn: "Nghe nói hai người mới cưới, sao lão có thể lưulại?" Lão nhìn vào hồng y nữ tử, trong mắt có ánh cười "Tiểu cô nương,nàng tiếp tục hung dữ như thế này là không tốt đâu, coi chừng nhà chồngkhông chịu nổi?"

Kim Bích Huy nổi giận, tuy nhiên lão lái đò cũng không nói gì thêm nữa, chỉ quay đầu bỏ đi, cao giọng hát vang, dĩ nhiên đó là một bản quốc ca của nước Ly "Thiết y hàn". Tuy nhiên, ca từ gốccủa nó là "Sóc khí truyện kim thác, ánh hàn chiếu thiết y" 1, nhưng lão đã tùy ý thay vào đó một đoạn thơ cổ :

Kích cổ kỳ thang,

Dũng dược dụng binh.

Thổ quốc thành Tào,

Ngã độc nam hành.

Tùng Tôn Tử Trọng.

Bình Trần dữ Tống.

Bất ngã dĩ quy

Ưu tâm hữu sung 2

Người đi mỗi lúc mỗi xa nhưng lời ca vẫn liên miên không dứt. Cầu tàu làmbằng thanh gỗ nhỏ vươn dài trên mặt sông, kè đá bao kín bờ sông, Thấthoàng tử đứng tại phía bắc đăng trạm trong mưa gió phiêu phiêu khẽ quayđầu, nhìn theo nhân ảnh lão lái thuyền đang cất cao lời ca, nhìn vào mái tóc bạc phơ tung bay trong gió, hiên hiên ngang ngang, như hàm chứa cảsự kinh qua chinh chiến của nửa đời, không vội vã từ từ khởi hành trở về

Cẩm đôn còn chưa tới, nhưng không thèm đợi thủ hạ đến giúp đỡ, nàng KimBích Huy vẫn còn mặc nguyên bộ quần áo tân nương thò đầu qua cửa sổkhoang thuyền, nhìn quanh than thở: "Đây là Diệp thành ư. Hừm, có vẻ oai vệ lắm".

Không nói đến câu thứ hai, nàng đã theo gót phu quân nhảy khỏi thuyền, nhẹ nhàng đáp lên bờ.

Đám binh sĩ chung quanh sợ đến nhảy dựng lên, bất giác đều thối lui mấybước, quay mặt nhìn nhau, không biết rốt cuộc vị nữ tử có hành vi nhưthế này là thần thánh phương nào.

"Không nên quá phóng túng". Biết không làm được gì, nhưng không thể không quản, Nhan Bạch nhíu mày gắt khẽ.

Tuy nhiên, vào lúc này, vị phu nhân tân hôn nhìn thấy đám binh sĩ ra nghênh đón, hiển nhiên là nhớ lại những ngày còn đang ở đội thuyền Hải vương,coi đám binh sĩ thủ hạ của phu quân như huynh đệ của mình, nàng liếc mắt nhìn mọi người một cái, thuận tay vỗ vai tên lính đang quỳ nâng cẩmđôn: "Đạ tạ, sao lại bày mấy trò phiền phức này làm gì, thật khổ cho các huynh đệ"

Vừa thấy hành động đó, sĩ binh xung quanh quả nhiênđều thay đổi sắc mặt, mang cẩm đôn đều là những binh sĩ thô hào, lúc này được nghe những lời thân mật nhẹ nhàng, gò má vàng vọt thoáng lộ vẻ xấu hổ, hồi lâu cũng không biết phải trả lời như thế nào.

Tại cửathành, Thái tử Thừa Đức vừa nghe thấy tin đã lập tức tự mình xuất thànhnghênh tiếp, thấy cảnh tượng như vậy thì cũng sững sờ há hốc miệng, quên cả cất tiếng chào thất đệ.

"Hoàng huynh" Nhan Bạch vừa nhìn thấy huynh trưởng, vội tiến lại gần ra mắt, theo thói quen quỳ xuống, nhưngđã được Thái tử Thừa Đức giữ lại, ánh mắt Thái tử đầy vẻ ngạc nhiên,nhưng cũng không hỏi kỹ, chỉ gấp gáp nói vào việc chính: "Dương quốc cónguyện ý phát binh hay không?"

Nhan Bạch nhìn vào ánh mắt lo lắng của hoàng huynh, biết tại Diệp thành lúc này đã kiệt lương, binh línhmỏi mệt, chàng bất giác nhìn sang vị thê tử mới cưới đang nhìn đông ngótây, thở dài, "Hoàng huynh, mình vào thành rồi nói tiếp, được không?"

° ° °

"Thất đệ, đệ nói sao? Đệ đã thành thân?"

Phủnha hiện tại của Diệp thành đã bị trưng dụng thành quân doanh, hậu đường nghị sự bao gồm toàn những nhân vật quan trọng tiếng nói có ảnh hưởnglớn trong quân của Thái tử, tuy nhiên, khi nghe những lời bẩm cáo, Tháitử Thừa Đức cũng không giữ nổi bình tĩnh mà biến sắc hẳn "Nữ tử đệ dẫnvề hôm nay là con gái của Ngọc đường Kim gia?"

"Vâng. Đệ tạiDương quốc khốn quẫn không tìm được trợ giúp, sự cấp phải tòng quyền, tự tiện thành thân, mong hoàng huynh tha thứ mà không trách tội" Dướinhững ánh mắt kinh ngạc của các tướng lĩnh bên cạnh, Hoàng tử Tuyết Nhai cúi đầu, bình tĩnh trả lời.

"Con gái duy nhất của Ngọc đường Kim gia là vị nữ... nữ trung hào kiệt này à?" Vị Tả quân phó tướng ThẩmThiết Tâm đứng bên đột nhiên mở lời, suýt chút nữa là buột miệng dùngchữ "Nữ Ngự Vệ" nhưng đã may mắn đổi lại thành "nữ trung hào kiệt", thếnhưng mặt ông ta vẫn lộ vẻ xấu hộ.

Trong ánh mắt của Thái tử Thừa Đức thoáng có điểm phức tạp: Tiếng tăm của nàng Kim Bích Huy này ngàicũng đã nghe qua. Nàng chính là vị nữ thủ lĩnh tối thượng của cướp biểntại Bích Lạc, là người con gái duy nhất của Ngọc đường Kim gia đang thao túng quốc chánh Dương quốc.

Đây chính là người con gái nổi tiếng thô lỗ đanh đá, chư hầu các nước đều nghe tiếng.

Thần thái trong mắt của Thái tử thay đổi một chút, đảo mắt thở nhẹ một hơi:"Thất đệ, khổ thân đệ rồi. Thật ra đệ không cần làm như vậy, trong tìnhthế như vậy, Ngọc đường Kim gia ép bản vương cưới nữ tử đó thì cũng thìcũng chỉ có cách làm theo"

Tuyết Nhai hơi giật mình, thoáng bấtngờ ngẩng đầu nhìn vào đại ca: "Hoàng huynh đã lập Vô Trần là Thái tửphi, lẽ nào giờ lại nuốt lời mà phế bỏ?"

"Như đệ đã nói, sự biếnphải tòng quyền, nếu như có khả năng lại giúp Ly quốc thống nhất, thìchuyện đó có đáng gì?" Thái tử Thừa Đức cười nhẹ, quay sang vấn đềchính: "Dương quốc có đồng ý xuất binh?"

Hoàng tử Tuyết Nhai trầm ngâm trong chốc lát, cân nhắc từng lời cuối cùng mới đáp lại "Dươngquốc đồng ý sẽ xuất binh vào đầu tháng mười hai, theo Vận Hà đi lên phía bắc, tiến đến Diệp thành".

"Hiện tại chỉ e trong thành nhân lực và vật lực đều cạn, không thể nhẫn nại được tới tận tháng 12"

Âm thanh vừa vang lên chính là từ vị Từ thái phó Từ Phủ Ngôn đang đứng kềbên Thái tử, đã từng phụ tá hai triều Hoàng đế, là lão nhân có cái nhìnđại cục phù trợ dưới trướng của Thái tử, ông đằng hắng một tiếng,vuốtnhẹ chòm râu dài dưới cằm, ánh mắt đột nhiên sáng quắc: "Dương Sưởng đế, có thực tâm trợ giúp chúng ta không?"

Thần sắc Tuyết Nhai cóphần ảm đạm, nhìn vào lão nhân bình tĩnh đáp: "Không dám giấu Thái phó,Sưởng để và triều thần quả thật có ý muốn khoanh tay đứng nhìn, chínhKim quốc cữu đã tận lực thuyết phục Hoàng đế, trong năm nay sẽ phái binh tăng viện cho Diệp thành. Còn về khí tài vật lực thì..." Hơi dừng lạimột chút, tựa hồ trong lòng có một chút cảm khái, Thất hoàng tử nhấcchén trà, phảng phất hiện ra dáng vẻ kiên quyết, tuy nhiên ngón tay chỉvào món quà cưới "Chỉ cần của hồi môn của nội nhân, cũng đủ giúp Diệpthành qua được mùa đông".

Lời nói vừa dứt, toàn thảy mọi người trong quân doanh đều chấn động

"Phú gia địch quốc". Một lát sau, Từ thái phó cảm khái, nói khe khẽ một câu.

Cái rương đó bất quá chỉ dài ba xích, rộng hai xích, tuyệt nhiên không lớn, nhìn lại không nặng.

Tuy nhiên, không tin nổi là nó có khả năng cung ứng cho dân quân Diệp thành qua được một mùa đông?

° ° °

Vừa tiến thẳng đến nội đường, ba nhà buôn bán châubáu từ Tây Cương đã nhìn thấy cái hộp, ánh mắt láo liên soi mói thầmđánh giá, cái rương không phải làm từ đàn mộc hay trầm hương, mà làm từmột khối đồi mồi nhẵn nhụi. Trong sắc đen ẩn chứa những sợi hoa văn kimtuyến mảnh mai đan xen, đây đích xác là đồi mồi thượng đẳng.

Mấyvị châu bảo thương nhân không tự chủ được đều nuốt nước bọt: đồi mồisinh trưởng ở nơi biển sâu, chẳng dễ dàng gì mà bắt được, một con giỏilắm cũng chỉ lớn đến ba bàn tay, chỉ có thể dùng để khảm vào lược hoặctrang sức. Cái rương đồi mồi lớn tới hai ba xích như thế này, cho dù làchốn long cung cũng vị tất cũng đã thấy qua.

Không hổ danh là con gái của Hải vương.

Cả ba vị thương nhân cùng nhìn nhau, ý nghĩ đầu tiên trong lòng là phải cùng nhau hợp lực để dìm giá tới mức thấp nhất.

Kim Bích Huy thậm chí không quan tâm, căn bản không để ý tới ánh mắt nhữngkẻ này, nàng chỉ liếc trượng phu một cái, Sắc mặt Tuyết Nhai ngưngtrọng, không nói một câu, Thái tử Thừa Đức ở bên cạnh cũng khá trầm ngâm

"Ta mở cái hộp nhé" Kim Bích Huy liếc ngang một cái, có vẻ không muốn trì hoãn thêm nữa, tự mình nhấc tay mở hộp.

Ngay lập tức, hào quang tỏa ra bốn phía, người trong nội đường không mở nổi mắt, không kiềm nổi phải đưa tay lên dụi mắt.

Phía trên mấy hạt châu bày một số trang sức châu báu: có ngọc như ý, ngọc tỵ thủy, tử tinh, thúy ngọc, mỗi viên đều là những báu vật mà bất kể châubảo thương nhân nào ngay cả trong mơ cũng phải mong cầu.

Tuynhiên thứ khiến cả mấy vị châu bảo thương đều chết lặng, không thốt rađược nửa câu, chính là bốn hạt châu màu sắc không giống nhau, đặt ở bốngóc để trấn giữ rương quý. Bốn hạt châu này không bắt mắt chút nào, tỏara ánh sáng mờ đục

"Trời! Đây, đây là" - kẻ lớn tuổi nhất trongsố ba người châu bảo thương trợn tròn đôi mắt, lắp bắp không nói đượccâu nào, đột nhiên khụy gối, quỳ xuống trước cái hộp

"Định phong, tỵ hỏa, nhu thủy, tích trần"(3) Hai vị châu bảo thương gia thốt nhiênngây người, như rơi vào mộng cảnh, vẫn trong tư thế vừa quỳ vừa nói,được gặp những vật chí bảo chỉ thấy trong truyền thuyết như thế này,đương nhiên không khỏi cảm thấy bàng hoàng, phải quỳ xuống hành lễ không dám xúc phạm.

Không cần phải nói tới mấy nhà buôn châu ngọc,Thái tử Thừa Đức và thuộc hạ trên dưới chung quanh trông đều chấn kinh,không thốt được lời nào. Chỉ có Thất hoàng tử, sớm đã biết tới sự giàucó của gia đình nhà vợ, vẫn giữ được vẻ mặt thản nhiên, không chút thayđổi.

"Coi như có mắt tinh đời đấy, không uổng công cha ta gọi các ngươi đến để mua số trang sức này" Kim Bích Huy đứng gần chiếc bàn, bàn tay đặt lên chiếc hộp đựng nữ trang chứa của hồi môn, trên mặt nở nụcười như không cười, quan sát sắc mặt của mấy thương nhân. "Khả năng của ngươi dường như không đủ. Hoặc ba nơi các ngươi cùng hợp lực đóng góplại, có bao nhiêu mua bấy nhiêu, được không?"

"Không biết, không biết hoàng phi đòi giá bao nhiêu" Ngẩng đầu nhìn vào cái hộp một cái,bóng châu ngọc như phản chiếu sáng lóa trong mắt, kẻ thương nhân lớntuổi nhất lau mồ hôi trán, lập cập đứng dậy, không còn dám vênh váo nữaấp a ấp úng hỏi.

Kim Bích Huy ngẩn ra, quay đầu nhìn Tuyết Nhai,có vẻ như muốn hỏi ý kiến của trượng phu. Số trang sức này cũng chỉgiành để giúp đỡ chàng, phụ thân trước lễ thành hôn đã nói rõ về bốicảnh và tình hình hiện tại của chú rể trước khi kết hôn với con gáimình. Nàng tuyệt nhiên không biết Diệp thành cần khoảng bao nhiêu tàilực để thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn này.

Ánh mắt của Nhan Bạch liền hướng về phía Từ thái phó đang đứng bên cạnh Thái tử Thừa Đức

"Ít nhất là năm mươi vạn lạng" Từ thái phó chủ quản sự vụ trong thành, thầm đánh giá tổng chi tiêu của quân dân trong thành trong một mùa đông, đưa ra một cái giá cao hơn, đợi ba vị bảo châu thương mặc cả.

"Năm mươi vạn lạng.... năm mươi vạn" Không biết hỏi gì, mấy nhà buôn châu báu cùng nở một nụ cười, thở phào.

"Ha ha" Đám châu bảo thương đang định vui vẻ đồng ý, đột nhiên nghe thấybên cạnh một tiếng cười khuẩy chói tai vang lên giữa nội đường đầy vương công quý tộc, chúng nhân cùng quay lại nhìn, chứng kiến vị Hoàng tử phi tân hôn đóng sầm cái nắp rương đồi mồi lại, nhìn sang trượng phu bêncạnh, không nén nổi tiếng cười trào lộng "Ôi chao, hình như có gì nhầmlẫn ở đây? Nhà ngươi chỉ cần không quá 50 vạn lạng? Thế mà phải khẩntrương đến mức này sao? Ta nghĩ các ngươi cần một số tiền khổng lồ, mớiphải tới cầu trợ Ngọc đường Kim gia. Năm chục vạn, phì!"

Bộ dạngcủa nàng cực kỳ vô lễ, trong nội đường bắt đầu có phản hứng, từ Thái tửThừa Đức trở xuống, người người đều thoáng biến sắc.

Nguyên đámcưới này, dĩ nhiên hoàng thất Ly quốc cực kỳ thiệt thòi, nếu như khôngphải tình thế bức bách, Thất hoàng tử căn bản không trở thành con rể Kim gia. Giờ nghe thấy những từ này, mọi người đều không khỏi biến sắc.

Sắc mặc Nhan Bạch trở nên trắng bệch, có điều chàng biết vị hôn thê mớicưới này tính tình như vậy, tự nhiên không còn tâm trạng nào mà giáohuấn, chỉ có thể đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn vào nàng một cái, ngụ ý muốnnàng đi ra.

Tuy nhiên Kim Bích Huy ra vẻ không nhận thấy, ánh mắt chiếu thẳng vào vẻ vui mừng lộ rõ ra của mấy tên châu bảo thương nhân,trên mặt nở nụ cười khinh bỉ "Các ngươi không biết Kim Bích Huy ta là ai sao? Các ngươi muốn chiếm tiện nghi lớn đến vậy sao" Nàng xắn tay áolên, lộ ra cánh tay màu bánh mật, vỗ vỗ vào cái hộp: "Tất cả mọi ngườiđều biết giá trị của món hàng này, người đàng hoàng không nói chuyện ámmuội, chỉ có cái hộp thôi cũng không người nào có thể nói nó dưới haichục vạn lạng, đồ bên trong càng không cần phải nhắc đến, có phảikhông?"

Một lời vừa thốt, tất cả những người xung quanh đều thởhắt ra.Thái tử Thừa Đức vốn xuất thân hiển quý, trước lúc biến động đãtừng chứng kiến qua biết bao châu bảo trong đại nội Ly quốc, nhưng cũngchưa bao giờ thấy cái gì vượt quá hàng vạn.

Tuy nhiên, điều khiến mọi người kinh hãi là, những nhà buôn châu ngọc lại không chút phản bác, vẻ mừng rỡ đã mất sạch.

"Bẩm hoàng phi, kỳ thật những trân bảo này, trừ những vương hầu có thế lựckhuynh quốc, thế gian không có người nào có khả năng mua được...." Châubảo thương môn chụm đầu thương nghị, lão già cao tuổi nhất nhăn nhó đáplại

Không đợi lão nói thêm, Kim Bích Huy cười khuẩy một tiếng,ánh mắt quét qua mấy lão thương nhân nổi danh: "Thế nào, đã biết chúngta cần tiền để sử dụng, nên muốn dìm giá sao?" Nàng dừng lại một chút,ánh mắt trở nên lạnh như băng, thản nhiên nói tiếp: "Thật không biết các ngươi hàng năm vận chuyển châu báu từ Ba Tư và Đại Thực về bằng conđường nào? Có giỏi thì năm tới tự mình đi theo đường sa mạc mà về đinhé".

Nữ tử ánh mắt lăng lệ phảng phất có ánh đao trong đó, chiếu thẳng vào ba thương nhân. Bọn họ run lập cập, lòng tham bị dập tắt, đưa mắt nhìn nhau: đúng vậy, bọn họ làm ăn phải đi lại trên biển, đã vậylàm sao đắc tội với Hải vương được?

"Tốt thôi, Kim Bích Huy ta là kẻ giết người chỉ một dao, báo giá chỉ báo một tiếng" Nhìn thấy đốiphương đã bình tâm trở lại, vị Vương phi tân hôn vỗ vào chiếc rương, làm chúng nhân phải giật mình "Bốn viên ngọc trấn rương này ta sẽ lấy lại.Các ngươi trong bụng cũng biết rõ, vật này các ngươi mua không nổi, màcũng không có phúc để có được. Những thứ còn lại, kể cả cái hộp đồi mồinày, các ngươi đưa ra 200 vạn lạng là được".

Ba nhà châu bảo cùng xúm lại, khe khẽ thảo luận, bàn qua tính lại cuối cùng cử người lớntuổi nhất ra, xoa xoa tay than thở thở dài: "Mức giá của Vương phi, tiểu nhân biết là rất hợp lý rồi. Nhưng lần này ba người chúng tôi chỉ đemtới hơn 100 vạn lượng vàng thôi, làm sao..."

Kim Bích Huy nhíumày "Tốt xấu gì cũng là thương nhân châu báu nổi danh, sao lại nghèokiết thế? Thôi vậy, số còn thiếu, khi quay về các ngươi mua lương thảogiùm bọn ta, rồi vận lương theo đường sông đến đây, có được không?"

Châu bảo thương nhân thấy việc có vẻ thông, vẻ mừng rỡ trong lòng hiện cả ra bên ngoài, biết rằng vụ kinh doanh này mình lời không dưới 50 vạnlượng, đã nhất loạt đồng ý.

Kim Bích Huy sảng khoải thu lại bốnhạt châu trong, sau đó khóa cái rương lại, đưa chìa khóa cho Từ tháiphó, dặn dò "Cứ theo như vậy, đưa bọn họ đến khố phòng giao tiền thôi".

Từ thái phó là kẻ đọc sách làm thơ, chỉ ở những nơi trang trọng, đã baogiờ chứng kiến một nữ tử thô lỗ như vậy? Vị Vương phi mới tới ngạo nghễngang ngược, chớp mắt đã đặt giá cao hơn lão bốn lần, lão thần ba triều, phụ chánh đại thần này trong lòng chấn động, còn bụng dạ gì đối đáp lại nữa.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-12)


<