Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Chu Nhan - Hồi 47

Chu Nhan
Trọn bộ 49 hồi
Hồi 47: (không tựa)
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-49)

Nhưng mà khi y mới vừa xoay người, ở đầu kia thủy kính bỗng nhiên có cái gì giật giật, khiến y quay phắt người lại. Trong thủy kính không nhìn rõ bóng người, thi thể xếp thành đống, nhưng mà nhìn kỹ lại, máu đang rơi giữa hư không, dường như chuyển động có quy luật, dần dần kết thành một đường. Khoảnh khắc đó tuy rằng không nhìn ra Đại Tư Mệnh đang ở chỗ nào, nhưng Thời Ảnh bỗng nhiên hiểu được ý đồ của đối phương.

Đúng vậy! Đại Tư Mệnh là đang viết chữ.

Bị nhốt trong hư không, có lẽ là tự biết không thể may mắn thoát khỏi, lão nhân kia lại dùng chút khí lực cuối cùng, dùng chính máu của mình viết ra chữ trên mặt đất. Từng nét ngang, từng nét dọc, viết ra một chữ "Nó(*)!".

(Chú thích: (*) Nguyên văn trong tiếng Trung là祂, là một từ thuộc ngôi thứ ba để chỉ một sức mạnh siêu nhiên như Thần hay Chúa Trời).

"Nó?" Đại Tư Mệnh muốn nói gì chứ?

Giây lát sau lại có một chữ được viết ra: "đến".

Tiếp theo lại một nét dọc. Thời Ảnh yên lặng nhìn chữ dùng máu được viết ra trên mặt đất, cả người đều run nhẹ, trầm mặt cắn răng, sắc mặt trắng bệnh: "Nó. Đến. Rồi".

Đại Tư Mệnh dùng hết khí lực cuối cùng, lấy máu mà viết ra ba chữ như vậy.

"Nó" là cái gì? Là đôi tay đáng sợ vừa xuất hiện trong bóng tối kia sao? Đôi tay kia là một tồn tại như thế nào mà lại có sức mạnh đáng sợ như vậy. Dường như cả Vân Hoang cũng không thể tồn tại.

Rốt cuộc "nó" là gì?

"Đại Tư Mệnh!" Y gọi vào trong thủy kính, âm thanh mang theo nỗi run rẩy.

Nhưng mà chữ thứ ba vừa được viết xong, máu trong hư không nhỏ xuống như thác lại ngừng. Ánh lửa trên thủy kính dần tắt, rốt cuộc không chiếu rọi ra cảnh tượng nào nữa. Một đầu kia thủy kính thông đến phủ Thanh vương lại bị một sức mạnh nào đó lặng lẽ khép lại.

Thời Ảnh không chút do dự vươn tay về phía thủy kính, muốn ngăn cản thủy kính khép lại. Nhưng mà khi ngón tay y vừa chạm đến tâm điểm thủy kính, một tầng nước mỏng manh bỗng nhiên động đậy.

Chỉ nghe "rầm" một tiếng, mặt nước phẳng lặng vỡ tan, giống như có một sức mạnh từ phía bên kia truyền đến, ở giữa mặt nước mỏng manh bỗng nhiên nổi lên giống như suối nước ào ào phun ra.

"Không ổn!" Tâm tư Thời Ảnh thay đổi thật nhanh, cố gắng đảo tay nhanh như chớp, đầu ngón tay cũng động, điểm xuống dưới, một tầng nước dâng lên giữa không trung. Cùng lúc đó suối nước tuôn ra từ thủy kính cũng biến ảo thành một bàn tay. Hai bàn tay ở giữa hư không chạm vào nhau.

Ngay lập tức, thân hình Thời Ảnh khẽ rung lên, thậm chí phải lui lại hai bước. Nhẫn thần Hoàng Thiên trên tay bỗng nhiên phát ra ánh sáng chói mắt, cả thần miếu lập tức bị chiếu sáng như mặt trời.

"Là ngươi?" Vào lúc tia chớp cắt ngang, y bỗng nhiên nghe được một âm thanh khe khẽ.

"Là ai? Ai đang nói ở bên kia thủy kính?". Nhưng mà âm thanh kia chỉ vừa chợt lướt qua, cả thần miếu lại run rẩy trở về như cũ.

Cái tay kia cũng theo hư không mà biến mất.

Chỉ còn vô số bọt nước rơi xuống giữa không trung, rơi vào thủy kính giống như một trận mưa, tất cả đều xảy ra quá đột ngột, không khác nào ảo giác. Chỉ có Thời Ảnh biết tất cả đều là sự thật.

Khoảnh khắc vừa rồi, cách một tầng thủy kính mỏng manh, y gặp một sức mạnh không biết từ phương nào giáng xuống, thăm dò rồi lại lập tức biến mất, trong trận giao phong này, y có thể cảm nhận được sức mạnh thần bí kia mạnh mẽ khó lường, nhưng lại không cách nào tìm hiểu nguồn gốc và cực hạn của sức mạnh đó.

Chính sức mạnh đó đã giết Đại Tư Mệnh sao?

Thời Ảnh đứng bên cạnh thủy kính, cúi đầu nhìn xuống nhẫn thần Hoàng Thiên trên tay mình, im lặng.

Ánh sáng trong thần miếu tụ rồi lại tan, phiếu chiếu gương mặt y, uy nghiêm nhưng trắng bệch. Không biết qua bao lâu, Thời Ảnh mới rời mắt khỏi thủy kính trống rỗng, quay đầu lại nhìn về phía bầu trời đêm bên ngoài thần điện, lặng yên quan sát các vì sao di chuyển dưới vòm trời. Mà dưới vòm trời sao, vật đổi sao rời biến ảo vô tận, thế nhưng đã không còn thấy bóng dáng già nua kia đứng trên đài cao quan sát tinh tượng.

Ngôi sao số mệnh của Đại Tư Mệnh, đã tối đi rồi.

Khoảnh khắc đó, trong lòng Thời Ảnh giống như phải chịu một cú đánh trời giáng, loạng choạng ngã quỵ, lặng yên hít một hơi thật sâu mới miễn cưỡng ổn định thần trí.

Đúng vậy! Đại Tư Mệnh đã chết!

Lão nhân kia đã cứu y từ trong tăm tối khi còn ở thuở ấu thơ, bảo vệ y, dạy dỗ y, mà lại chết đi ngay trước mắt y trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, ngay cả thi thể cũng đã tan thành tro bụi hóa vào hư vô. Mà y lại chỉ có thể trơ mắt nhìn, trước đó không quá một ngày y còn đang tức giận lão nhân này chia rẽ y cùng A Nhan, tùy tiện can dự thô bạo vào cuộc sống của y. Thậm chí y còn nghĩ chờ lão trở về sẽ tính sổ.

Thế nhưng không ngờ ngay trong thời khắc đó, người kia đang ở một nơi khác trên cõi Vân Hoang, đơn thương độc mã huyết chiến, chống lại kẻ thù trước nay chưa từng có.

Thời Ảnh hít thở thật sâu, cố gắng kìm nén cơn sóng mãnh liệt trong nội tâm nhưng nỗi đau và sự phẫn nộ dường như muốn nuốt chửng y. Y mở miệng, muốn hét lên nhưng lại không thành tiếng. Cái loại khổ sở đó cứ quanh quẩn trong lòng y như muốn bóp nghẹt tim phổi, khiến cho y không sao thở được.

Cả đời y, đây là lần thứ hai chính mắt nhìn người thân mất đi. Lão nhân kia trong lúc rơi vào tuyệt cảnh, bị nhốt giữa đường giao hai giới không thể trở ra, vẫn dùng hết chút khí lực cuối cùng, dùng những giọt máu còn sót lại mà cảnh báo y. Thế nhưng y, ngay cả hung thủ là ai cũng không thể nhìn thấy.

"Nó đến rồi!"

Nó lại rốt cuộc là ai?

Thời Ảnh cúi đầu nhìn nhẫn thần Hoàng Thiên trong tay, chiếc nhẫn có hai cánh màu bạc đỡ lấy viên bảo thạch tỏa sáng giống như đôi mắt sâu thẳm. Thời Ảnh nhìn thật lâu thần khí được truyền thừa qua hàng ngàn năm, chậm rãi giơ tay che đi tầm mắt. Bảo thạch nóng rực như lửa. Vào lúc phát sinh một lần giao phong vừa nãy trong thủy kính, nhẫn thần Hoàng Thiên phát ra ánh sáng chói mắt, mà từ bấy đến giờ vẫn nóng bỏng như bị thiêu đốt. Đó là hiện tượng kì lạ trước nay chưa từng có, khiến y không khỏi cảm thấy kinh nghi.

Vì sao trong lúc đối mặt với sức mạnh xa lạ kia, Hoàng Thiên lại bỗng nhiên sáng lên? Một người đã đọc qua hết thảy điển tịch, thông thạo đông tây kim cổ như y lại cũng không thể giải đáp nổi hiện tượng kỳ quái này. Im lặng hồi lâu, Thời Ảnh rũ áo, từ trong thần điện đi tới đỉnh Bạch Tháp.

Sao đã tàn, đêm dài như mực, trên khoảng không bầu trời phương Bắc nơi xa nhất Cửu Nghi, ngôi sao đế vương đã mờ đi, ngôi sao mới vẫn chưa hiển rõ, biểu thị Vân Hoang đổi chủ, đế quân băng hà, tân đế chưa hiện. Nhưng mà ở ngay bên cạnh chòm Bắc Đẩu, rõ ràng có một luồng khí đen dày đặc bốc lên. Nó bao phủ trên bầu trời Vân Hoang quỷ dị đến khó tả, theo phương hướng phán đoán, có lẽ nó đến từ Tây Hải, nhưng mà bao quanh phần đuôi lại rối ren phức tạp, khiến người ta mất đi phương hướng phán đoán.

Với linh lực của y mà cũng không thể truy ra nguồn gốc chân chính của thế lực thần bí này.

Thời Ảnh không khỏi thầm kinh hãi, nhìn khắp bầu trời Vân Hoang, chỉ thấy luồng khói đen kia xoay vòng vòng trên bầu trời quận Cửu Nghi hồi lâu, rồi giống như cảm nhận được ánh nhìn của y từ trên Bạch Tháp, đột nhiên thay đổi phương hướng, bay nhanh như tên về phía trung tâm Vân Hoang. Khoảnh khắc đó, Thời Ảnh cảm giác trên tay bỏng rát, không ngờ nhẫn thần Hoàng Thiên lại tỏa ra ánh hào quang.

Chẳng lẽ, là "nó"?

Thời Ảnh đứng trên đài thiên văn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời đen, trong lòng bỗng nhiên có một phán đoán.

Trước đây, mật thám đã bẩm báo rằng, Thanh vương có liên hệ mật thiết với Băng tộc trên Tây Hải, mà mười năm trước, khi y còn là thiếu niên cũng đã bị Băng tộc đuổi giết trong khu rừng Ác Mộng. Tất cả những chuyện này đều có liên quan đến Thanh vương. Chẳng lẽ đại nạn diệt quốc của Vân Hoang, đáng ra sẽ đến vào bảy mươi năm sau, lại đến trước thời hạn?

Thời Ảnh trầm ngâm một lát, bước nhanh từ trên đỉnh Bạch Tháp xuống, nửa đêm triệu kiến tổng quản đại nội, ngữ khí nghiêm khác: "Nhẫn thần Hậu Thổ đâu? Vì sao không có tin tức gì vậy?".

Tổng quản đại nội đỏ mặt, vội vàng quỳ xuống: "Bẩm, bẩm báo điện hạ, thuộc hạ đã phái người tìm kiếm trong tẩm cung của Thanh phi, đào đến ba tấc đất, tra khảo tất cả thị nữ và người hầu, nhưng... nhưng vẫn không thể tìm được nhẫn thần Hậu Thổ. Xin điện hạ giáng tội!".

Ánh mắt Thời Ảnh nghiêm lại, đập mạnh tay xuống ghế, muốn nói cái gì lại nhịn xuống. Tổng quản đại nội là người được việc, nếu ông ta đã nói không tìm thấy, thì đương nhiên cũng đã dốc hết sức lực. Nếu lại trách cứ, căn bản cũng không có ích gì. Trong một khoảnh khắc, y hơi nghiến răng, nhớ tới nữ nhân đã đem tới ác mộng cho cả đời y, cho dù là người tu hành nhiều năm, nhưng trong lòng y vẫn không cách này loại bỏ được tâm ma hận thù đối với thanh phi, kẻ đã hại chết mẫu thân y làm tu hú chiếm tổ. Nhưng mà ngay cả cho đến khi ả chết, y cũng chưa bao giờ có cơ hội đối mặt một lần với ả, huống chi là báo thù. Lúc này ả đã chết, Thời Vũ cũng đã chết, huynh trưởng và cả gia tộc của ả đều đã chết. Tất cả những thứ liên quan đến ả ở cõi Vân Hoang này đều đã tan thành mây khói. Nhưng mà cho dù là sắp chết, ả vẫn để lại một bài toán khó như vậy cho thế gian.

Thời Ảnh cúi đầu, nhìn thoáng qua nhẫn thần Hoàng Thiên trên tay mình, kìm nén cảm xúc trong lòng, ngừng một chút lại căn dặn tổng quản đại nội: "Lập tức triệu tập chư vương vào cung, thông báo cho thần quan lục bộ cũng cấp tốc vào cung. Triệu tập kỵ binh dũng mãnh, Ảnh chiến sĩ, toàn bộ đợi lệnh!".

Tổng quản đại nội lắp bắp kinh hãi nhưng cũng không hỏi tại sao.

Sau khi tổng quản đại nội lui ra, Tử Thần điện chìm vào màn đêm mênh mông trống vắng, lại chỉ còn có một mình y.

Thời Ảnh ngồi trong cung điện, ở nơi cao nhất Vân Hoang, vuốt ve nhẫn thần Hoàng Thiên trên tay, trong ánh mắt hiện lên vẻ cô độc. Đúng vậy, chỉ còn lại có một mình y thôi. Cho dù ngay từ khi còn nhỏ bị phụ thân bỏ rơi, đưa vào nơi thâm sâu, nhưng vẫn còn có Đại Tư Mệnh ở bên giúp đỡ bảo vệ dạy dỗ y. Mà tới bây giờ, nhìn khắp cõi Vân Hoang khắp nơi đều có thần dân cần y bảo vệ, thế nhưng ngay cả một người để trông cậy cũng không còn. Gánh nặng như vậy đã ép y đến không thở nổi. Nếu sau khi y cởi bỏ thần bào, lựa chọn ngao du thiên hạ sống hết quãng đời còn lại, liệu có phiền não như bây giờ hay không?

Đột nhiên bức mành khẽ động, tựa hồ như có gió thổi qua.

"Trùng Minh?" Y không ngẩng đầu, thấp giọng.

Lập tức, Trùng Minh hóa thành một con vẹt nhỏ bay xuyên qua rèm cửa tiến vào, đứng ngay trên đầu vai y, nghiêng đầu, bốn con mắt như hạt đậu nhỏ nhìn y, kêu cục cục mấy tiếng, giống như đang nhận xét cái gì.

Từ đêm qua đến giờ, thần điều đã một ngày một đêm không nhìn y, lúc này trở về ánh mắt lại chứa một chút quái dị. Thế nhưng Thời Ảnh không chú ý đến vẻ khác thường của Trùng Minh, tâm tư nặng nề chỉ cau mày ra lệnh: "Đến hành cung phủ Xích vương tìm A Nhan, bảo nàng nhanh chóng đến Tử Thần Điện một chuyến".

Thần điểu Trùng Minh nhận được mệnh lệnh nhưng không nhúc nhích, chỉ giương mắt nhìn y.

"Làm sao vậy?" Thời Ảnh hơi nhíu mày: "Chuyện gấp đấy!".

Nhưng thần điểu Trùng Minh vẫn không động đậy, nhìn y từ trên xuống dưới phát ra một tiếng cười nhạo.

Con thần điểu này từ nhỏ đã làm bạn với đứa bé cô độc, cùng nhau lớn lên trong đế vương cốc như hình với bóng với y. Cho nên ngay thời khắc kia Thời Ảnh đã hiểu ý của nó, sắc mặt bỗng nhiên trở nên có chút kỳ quái.

"Phải!" Y ho khan hai tiếng: "Tối hôm qua ta ở bên A Nhan!"

Thần điểu Trùng Minh nghe thấy y chính miệng thừa nhận, vui mừng khôn xiết kêu một tiếng, không ngờ lại mạnh mẽ giang cánh bay múa ngay trong Tử Thần điện.

"Ngươi làm cái gì vậy? Hiện tại không phải là lúc nói chuyện này!". Thời Ảnh lại thở dài một tiếng, không muốn tiếp tục đề tài này.

"Đại Tư Mệnh vừa mới qua đời, gặp phải kẻ địch mạnh, ngươi có hiểu được lo lắng của ta?".

Thần điểu Trùng Minh vừa mới vui mừng nhảy nhót, nghe được câu này đột nhiên giống như sét đánh ngang tai, ngã bịch xuống đất, nhìn chằm chằm y, bốn con mắt bất động.

"Đúng vậy! Đại Tư Mệnh vừa mới qua đời, chết ở Tử Đài, trong hành cung phủ Thanh vương, nghê thú của ông ấy cũng không trở về".

Thời Ảnh đặt tay lên trán, giọng nói mang theo nỗi mệt nhọc: "Ngươi có nhìn thấy không? Ngôi sao của ông ấy đã mờ đi mất rồi".

Lông vũ của thần điểu Trùng Minh lập tức xẹt xuống, nhìn thoáng qua trời sao bên ngoài, không thể tin được kêu cục cục mấy tiếng ngây ra tại chỗ.

Thời Ảnh thở dài: "Ta thậm chí còn không nhìn thấy người giết ông ấy là ai".

Thần điểu Trùng Minh run lên, đột nhiên ngẩng đầu kêu một tiếng dài, trong phút chốc có giọt lệ đỏ như máu rơi ra từ khóe mắt, nhiễm đỏ một đường bên đám lông trắng, nhìn thấy mà đau lòng.

Đã mấy chục năm rồi, đây là lần đầu tiên thấy được thần điểu Trùng Minh cũng biết khóc.

"Trùng Minh! Trùng Minh!" Thời Ảnh ủ rũ, giọng nói cũng hơi run.

"Ngươi sống lâu hơn loài người chúng ta mấy trăm năm, hẳn cũng biết luân hồi vô tận. Cho dù là thần cũng sẽ phải chết đi. Hiện tại không phải là lúc để khóc".

Thần điểu Trùng Minh chấn động, bỗng nhiên phát ra tiếng kêu thê lương.

"Đúng vậy! Ta đương nhiên muốn báo thù cho ông ấy!" Thời Ảnh nhỏ giọng, gằng từng tiếng, trong âm thanh tràn ngập sát khí: "Hơn nữa, mặc dù ta không tìm hung thủ để báo thù, thì giờ này gã cũng đang trên đường tới đây rồi".

Thời Ảnh đứng dậy, đi ra khỏi Tử Thần điện giơ tay lên, chỉ cho nó xem tận cùng phương Bắc: Một luồng khí đen đi đến trung tâm Vân Hoang bằng tốc độ kinh người. Đi đến đâu, sao trời liền tối đen đến đó. Khoảnh khắc ấy, thần điểu Trùng Minh ngừng kêu, lông chim toàn thân dựng đứng.

"Ngươi thấy chưa?" Y quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Con thần điểu làm bạn với y hai mấy năm qua dần trở nên nghiêm túc, dường như mang theo biểu cảm của một con người, ánh mắt phức tạp, yên lặng giây lát chậm rãi gật đầu.

Thời Ảnh nhíu mày: "Ngươi có biết đó là ai không?".

Thời Ảnh cúi đầu kêu cục cục, muốn nói lại thôi.

"Mây đen đã áp sát, gã sẽ rất nhanh đến Đế đô thôi". Thời Ảnh quay đầu nói với thần điểu bên cạnh: "Đến phủ Xích vương đưa A Nhan tới đây. Hiện giờ Vân Hoang này cũng chỉ có nàng có thể cùng ta kề vai chiến đấu!".

Trùng Minh gật đầu, cánh rung lên, một trận gió lốc cuồn cuộn nổi lên xuyên qua cửa sổ bay đi.

*****

Nhưng mà điều Thời Ảnh không ngờ tới chính là giờ phút này Chu Nhan cũng đã lặng lẽ rời khỏi Đế đô. Vì để tìm kiếm tung tích Tô Ma, Chu Nhan dùng thuật thu nhỏ, một mình một xe ngựa suốt đêm không nghỉ lần theo con hạc giấy, cuối cùng sáng sớm nàng cũng tới nơi.

Buổi sáng, cửa xe ngựa vừa mở ra, rất nhiều người đã xếp hàng trước cổng Bắc Diệp Thành, phần lớn đều là các thương nhân đến từ khắp các nơi. Hòm xiểng ngựa xe như nước, đều đang chờ để được tiến vào trung tâm thương mại phồn hoa bậc nhất Vân Hoang.

"Làm phiền tránh đường!" Trong đám người, có tiếng một nữ tử trên xe ngựa chạy tới với tốc độ cực nhanh. Gần đây, Diệp Thành vừa dẹp loạn Phục Quốc Quân nên được canh gác nghiêm ngặt, dân chúng phải xếp hàng kiểm tra mới có thể vào thành. Nhưng mà nữ tử kia lại vội vàng chạy tới cửa thành không hề dừng lại.

"Đứng lại!" Thủ vệ cửa thành quát một tiếng, giơ cây kích dài chắn lại. Thế nhưng cô gái kia cũng không dừng lại, cơ thể giống như không hề có trọng lượng, bị một thanh kích dài chặn lại, cả người bay lên như một trang giấy, nói một tiếng cho qua rồi bỗng nhiên biến mất giữa không trung.

"Hả?" Mọi người trợn mắt há mồm nhìn lên.

Người đi tuần sớm trong tháp canh Diệp Thành thấy cảnh tượng này không khỏi cười một tiếng, hai tay bắt vào nhau, kết một cái ấn hướng xuống dưới. Chỉ nghe một tiếng "ai cha", giữa không trung có một người rơi xuống.

Chu Nhan dùng thuật ẩn thân xuyên qua đám không, xoay người lách vào trong cửa thành, đang muốn tiến thẳng vào trong Diệp Thành đột nhiên cảm giác dưới chân nặng trĩu, bị một sức kéo vô hình làm cả người lảo đảo từ trên không trung ngã xuống. Khi đầu nàng chuẩn bị đập xuống thì cả người bị kéo lại.

"Ai?" Nàng kêu lên tức giận. Nhưng lọt vào trong mắt nàng lại là một khuôn mặt quen thuộc, một công tử mặc cẩm bào quý giá đứng trên thành cao, nửa đỡ nửa ôm nàng, cười nói: "Sao mới sáng sớm quận chúa đã tới đây rồi?".

"Ngươi!" Chu Nhan nhận ra đó là Bạch Phong Lân, tức giận đến nỗi tung chưởng luôn.

Bạch Phong Lân tuần tra sáng sớm, vừa lúc ở cửa Bắc Diệp Thành nhìn thấy Chu Nhan, hai mắt sáng lên, nhịn không được liền giở mánh khóe, tranh thủ lúc nha đầu này không kịp đề phòng kéo nàng xuống dưới. Vốn đang nghĩ muốn nhân cơ hội trêu đùa một phen, không ngờ tính tình nàng nóng nảy như vậy, đã đánh thẳng lên mặt mình rồi.

Hắn lập tức buông tay nhường đường, nhưng mà vẫn không hoàn toàn tránh được chưởng của nàng, bị đánh vào bả vai đau đến thấu xương.

Bạch Phong Lân lập tức bình tĩnh lại, trong lòng thầm hối hận đã mạo muội.

Đúng vậy, nữ tử này vốn dĩ đã thành người thân của mình, chuyện đã gần trong gang tấc mà bây giờ nàng ta lại sắp thành Hoàng thái tử phi, trăm ngàn lần không được mạo phạm, sao bản thân lại thất thố như thế? Liếc mắt một cái nhìn thấy nàng xuất hiện liền nhịn không được mà động thủ. May mà trên tường thành cũng không có ai, nếu không đến tai Thời Ảnh cũng không biết xử lý như thế nào cho êm chuyện.

Trong lòng hắn tuy rằng lo lắng, nhưng nét cười trên mặt vẫn không giảm, chỉ khách khí nói: "Vì sao mới sáng sớm quận chúa đã tới đây? Giờ phút này không phải cô đang ở đế đô sao?".

"Liên quan gì đến ngươi chứ?" Chu Nhan giận hắn thừa dịp nàng không đề phòng mà bỡn cợt mình, tức giận trả lời.

"Hoàng thái tử có biết người đã đến Diệp Thành không?" Bạch Phong Lân lại hỏi.

"Cũng không liên quan đến ngươi!". Chu Nhan tâm tình không tốt, một câu đã chặn họng luôn.

Bạch Phong Lân khôn khéo, vừa thấy đã biết nàng lén lút đi sau lưng Thời Ảnh, không khỏi nhíu mày. Nha đầu kia thật đúng là khiến người khác không biết lo. Với thân phận hiện tại vạn nhất ở Diệp Thành xảy ra chuyện gì, chính mình cũng sẽ phải chịu tiếng xấu. Phải biết rằng lúc trước Hoàng thái tử Thời Vũ mất tích ở Diệp Thành, hắn đã bị liên lụy, thiếu chút nữa đã mất đi vị trí thành chủ. Nếu lần này lại xảy ra tai nạn ngoài ý muốn gì...

Tâm tư Bạch Phong Lân xoay chuyển nhanh chóng, miệng đã cười nói: "Xem ra lần này quận chúa quay về Diệp Thành chắc chắn là có việc gấp. Đây là nơi tại hạ vô cùng quen thuộc, không biết có thể giúp đỡ một phần hay không?".

Chu Nhan đang chuẩn bị nhảy xuống thành, nghe một câu như thế lại nhịn không được dừng chân.

Đúng vậy, người này tuy rằng đáng ghét, nhưng tốt xấu gì cũng là thành chủ Diệp Thành, là người có quyền lực cao nhất ở đây.

Lúc trước Tô Ma không có khế ước bán thân, chỉ cần hắn nói một câu đã xong luôn. Lúc này một mình nàng đi vào Diệp Thành tìm kiếm đứa bé khác nào mò kim đáy bể, nếu có thể nhờ hắn, chẳng phải có thể nhanh hơn sao.

Nàng đang chần chờ, quay đầu lại đã phát hiện con hạc giấy kia bay đâu mất rồi.

"Không xong!" Chu Nhan phát hoảng không kịp nghĩ ngợi nhiều, điểm chân một cái liền nhảy xuống khỏi tường thành, nơi con hạc giấy bay đến chính là nơi duy nhất có thể tìm được manh mối về Tô Ma, một khi để mất sẽ không cách nào vãn hồi.

Bạch Phong Lân đang chờ nàng trả lời, lại thấy nàng bất ngờ nhấc chân chạy, không kịp báo một tiếng, trong lòng cả kinh vội vàng nhảy xuống theo nàng.

Hắn luôn là người tỉnh táo, vừa rồi tuy rằng liếc mắt một cái đã nhìn ra hạc giấy kia không tầm thường, giống như là được sử dụng thuật truyền tin. Tiểu nha đầu này đi theo hạc giấy đến đây rốt cuộc là muốn làm gì? Hơn nữa lại giấu Thời Ảnh?

Trong lòng hắn suy tính, thần sắc có chút phức tạp, nhìn thoáng qua Chu Nhan.

"Ở trong này!" Chu Nhan thoáng nhìn reo lên một tiếng, chỉ thấy con hạc giấy xiêu vẹo kia ở giữa không trung xoay xoay một lúc rồi chuyển mình bay vào một cái ngõ nhỏ.

Chu Nhan vội vàng đuổi theo. Con hạc giấy kia càng bay càng thấp, gần như muốn rạp xuống đất, hiển nhiên là đã sắp cạn kiệt linh lực.

Ngõ nhỏ vừa hẹp lại nhiều ổ gà, nàng chỉ lo đuổi theo mấy lần suýt ngã.

"Cẩn thận!" Bạch Phong Lân tranh thủ cơ hội giúp nàng lần nữa. Nhưng mà giờ phút này Chu Nhan cũng không so đo với hắn, bởi vì ngay lúc đó con hạc giấy đã kiệt sức, cứ như vậy rơi xuống biến mất ở mương nhỏ trong ngõ.

"Nguy rồi!" Nàng kêu lên một tiếng, bất chấp đất bẩn quỳ xuống, với tay ra vớt. Nhưng mà sau khi hạc giấy mất đi linh lực thì đã biến thành một đống giấy vụn, vừa vào nước đã bị hút vào mạch nước ngầm biến mất không dấu vết.

Nàng quỳ ở bên mương nhất thời nóng nảy, khó thở hét to một tiếng. Bạch Phong Lân đang đứng đó chợt bị tiếng hét như con thú nhỏ của nàng làm cho hoảng sợ, nhìn thấy bộ dạng vội vàng đến cáu kỉnh của nàng lại bỗng thấy đáng yêu, theo bản năng muốn vươn tay chạm vào mái tóc dài của nàng. Ngón tay hắn vừa động lại cố gắng kìm lại.

Hắn đứng một bên, nhìn nữ tử kiều diễm cõi lòng phức tạp, nhất thời trăm mối tơ vò. Hắn là đứa con trưởng của vợ lẽ, từ nhỏ hắn đã luôn cẩn thận như đi trên băng mỏng, sau khi lớn lên, làm người luôn suy trước tính sau, giỏi quan sát, được phụ thân yêu thích lập làm thế tử. Hai mươi mấy năm qua hắn luôn thận trọng từng bước tiếp cận mục tiêu, nghĩ rằng mình có thể đạt được mọi thứ mình muốn.

Nhưng mà giờ phút này, ý trung nhân đang ở gần trong gang tấc, trong lòng hắn lại hiểu rõ hơn bao giờ hết, bất luận hắn có phấn đấu thế nào, cho dù là cả đời thì cuối cùng vẫn không có được nữ tử trước mắt này. Ngày hôm trước Bạch vương trở về từ Tử Thần điện đã bảo hắn hủy bỏ hôn ước, trong lòng hắn đã rất bực bội, nhưng ngay cả một tiếng phản đối cũng không dám nói, bởi vì hắn biết cùng lắm hắn cũng chỉ là một đứa con vợ lẽ chưa ngồi vững chỗ trong Bạch tộc, làm sao có thể đối địch được với người mang huyết mạch đế vương Không Tang?

Sống trong vương tộc quyền quý này, hắn mãi mãi không thể vượt qua được hơn thua về huyết thống. Đó cũng chính là tiếc nuối suốt đời của hắn.

Bạch Phong Lân nhìn bên má của nàng, tuy rằng bên ngoài thản nhiên ung dung, nhưng trong lòng đã chua xót dậy sóng. Cảm giác tự ti và nuối tiếc này từng chất chứa trong lòng hắn suốt thời thơ ấu, nhưng từ sau khi hắn trưởng thành, nắm trong tay quyền hành, đây vẫn là lần đầu xuất hiện lại.

Chu Nhan ở bên con mương một lúc không còn sức mà vớt nữa thì mệt mỏi đứng lên, tuy rằng vẫn là sáng sớm nhưng không biết vì sao sắc trời u ám, gió từ phương Bắc thổi tới làm lay động mái tóc dài đỏ sẫm, khiến cô gái này trở nên xinh đẹp như tiên.

"Quận chúa đừng vội!" Bạch Phong Lân nhìn thấy nàng sắp rời đi, thì đã lấy lại được tinh thần, vội vàng tiến lên ân cần hỏi: "Cô đang làm gì vậy?".

"Tiểu giao nhân mất tích của ta!" Chu Nhan mất đi manh mối cuối cùng, trong lòng rối bời tức giận: "Vốn dĩ còn trông cậy con hạc giấy này có thể mang ta đi tìm nó, nhưng giờ một chút hi vọng cũng hết rồi".

"Tiểu Giao nhân?" Bạch Phong Lân nhanh chóng nghĩ: "Là tiểu Giao nhân cô nhờ ta làm khế ước bán thân sao?".

"Đúng đúng! Ngươi còn nhớ nó sao?" Chu Nhan gật đầu lo lắng vô cùng: "Từ sau lần ồn ào đó thì thằng bé đã mất tích chưa trở về".

"Một tiểu Giao nhân mà thôi, sao quận chúa phải sốt ruột thế?". Tuy rằng Bạch Phong Lân tự kiềm chế để không xen vào việc của người khác, nhưng mà nhìn thấy biểu cảm của nàng vẫn không nhịn được khoe khoang thêm vài câu: "Chỉ cần nó vẫn còn ở trong thành này thì ta vẫn có thể tìm nó về được cho cô".

"Thật vậy sao? Thế thì tốt quá!" Chu Nhan mừng rỡ liên tục gật đầu, lần đầu tiên cảm thấy cái tên đáng ghét này cũng thuận mắt hơn rất nhiều.

"Quận chúa, tại hạ nhất định dốc hết sức". Bạch Phong Lân là người khôn khéo thế nào, vừa nhận thấy thái độ của nàng dịu lại, lập tức ân cần nói: "Quận chúa đã đi suốt một quãng đường dài chắc chắn là mệt mỏi rồi, có muốn trở về tệ phủ uống chén trà nghỉ ngơi không?".

"Ta..." Chu Nhan vừa muốn mở miệng từ chối lại nghe hắn nói: "Hiện giờ đang là mùa hè, mùa mở cửa của rất nhiều cửa hàng hai phố đông tây. Thương nhân mang đến rất nhiều hàng hóa, trong đó cũng có rất nhiều Giao nhân mới. Nói không chừng tiểu tử mà quận chúa đang tìm cũng ở trong đó đó".

"Thật sao?" Nàng giật mình, chân cũng chưa nhấc, mà ngay lúc này nàng không để ý, trên đỉnh đầu bỗng tối sầm lại, một trận cuồng phong mãnh liệt thổi tới khiến người ta khó mà mở mắt.

"Chim bốn mắt?" Chu Nhan ngẩng đầu nhìn hô lên. Con bạch điểu khổng lồ từ đế đô bay tới, lướt qua nửa Kính Hồ, xoay quanh bầu trời Diệp Thành hồi lâu rốt cuộc cũng tìm được nàng đang ở trong một ngõ hẹp, vừa cúi đầu liền vọt xuống dưới một chân quắp lấy nàng kéo lên.

Bạch Phong Lân vừa muốn ngăn trở, nhưng nhờ ánh mắt tinh tường, hắn lập tức nhận ra đó là thần điểu của Thời Ảnh thì vội vàng rút tay trở về, trơ mắt nhìn thần điểu quắp Chu Nhan đi, ánh mắt ảm đạm. Đúng vậy! Cả đời nay ai cũng nói là hắn may mắn, có thể từ con vợ lẽ mà trở thành thế tử, nhưng có ai biết rằng vô số lần đứng trước những thứ mà bản thân thật sự muốn, hắn lại chỉ đành bó tay.

*****

Chu Nhan cưỡi mây lướt gió, thân bất do kỷ mà bay lên, thất thanh: "Sao... sao ngươi lại tới đây?".

Thần điểu Trùng Minh quắp nàng lên lưng, kêu cục cục vài tiếng sải cánh bay hướng về trung tâm Kính Hồ không dám ngừng nghỉ một giây.

"Cái gì?" Chu Nhan nghe thấy lời nó nói thì chấn động: "Đại... Đại Tư Mệnh đã chết ư?".

Trong lòng nàng trống rỗng, không biết phải biểu đạt thế nào. Ông lão như quỷ thần đó đã chết sao? Sao lại chết? Mới cách đây không lâu ông ấy còn hung ác cảnh cáo nàng, nắm trong tay tử huyệt của nàng, khiến nàng nơm nớp lo sợ như đi trên băng mỏng. Thế nhưng chỉ chớp mắt một cái, ông ấy sao đã chết rồi? Không thể tin nổi! Ở Vân Hoang này ai có thể đủ sức giết chết Đại Tư Mệnh?

Vừa nghĩ đến đây, nàng bỗng nhiên ngẩng đầu kinh hãi. Bây giờ đúng là ban ngày, ánh nắng chiếu xuống khắp lục địa Vân Hoang, nhưng mà ở trên lưng thần điểu Trùng Minh nhìn lại, trời đất một mảnh xán lạn, duy chỉ có đế đô lại chìm trong bóng tối. Đó là một mảnh đen kịt kéo từ phương Bắc đến, vô thanh vô tức bao phủ trái tim Vân Hoang, to lớn khiến cho cả tòa Diệp Thành bên Kính Hồ cũng như rơi vào một trời đầy mây. Đỉnh Bạch Tháp chìm trong bóng tối đã hoàn toàn không thấy rõ. Hơi thở hắc ám kỳ dị này vô cùng kịch liệt như muốn bóp nghẹt hô hấp. Chu Nhan chỉ vừa liếc mắt một cái, trong lòng bỗng nhiên trùng xuống. Bỗng chốc trong lòng nàng có một loại dự cảm xấu cực kỳ mãnh liệt.

"Sư phụ!" Trong khoảnh khắc ấy nàng không nhịn được, thất thanh kinh hô.

Ngay khi Chu Nhan lướt qua, trong một mạch ngầm chảy không tiếng động sâu trong Diệp Thành, có một đứa bé gầy gò toàn thân đầy sẹo, chìm nổi lênh đênh theo đáy nước, bơi về phía Kính Hồ, bắt đầu lao vào hành trình cuộc đời. Đứa bé gắt gao ôm lấy con búp bê đệ đệ sinh đôi, trong ánh mắt trống rỗng không có biểu cảm gì. Nước chảy bèo trôi bơ vơ như chính con búp bê trong tay nó. Giờ khắc này cậu đang vô cùng mệt mỏi, vô cùng cô độc, chỉ muốn rời bỏ thế gian để chìm trong giấc ngủ dài. Trong mơ cậu có thể quên đi chủ nô ức hiếp mình, quên đi tộc nhân lợi dụng mình, cũng quên đi tỷ tỷ đã ruồng bỏ chính mình, từ nay về sau sẽ không ngu ngốc như vậy nữa, không cho bất cứ kẻ nào tới gần, cũng không để bất cứ kẻ nào làm tổn thương mình nữa. Đứa bé lặng lẽ bơi đi trong đáy nước, rất nhanh rời khỏi Diệp Thành. Cậu cũng không biết trên đỉnh đầu đã xảy ra biến hóa gì, cũng không biết có người vừa về tới đã rời đi. Con hạc giấy rơi xuống ướt nhẹp, tan thành những mảnh giấy vụn, theo làn nước trôi đi, vô thức trôi lặng lẽ ngay bên cạnh đứa bé, giống như vận mệnh không ngừng đổi thay biến hóa.

Khi bóng đen phương Bắc bao trùm xuống Đế đô, tiếng kinh hô vang lên khắp kinh thành, vọng đến tận thâm cung. Ngay cả đại tổng quản – người trước giờ luôn bình tĩnh ổn trọng cũng không khỏi gấp gáp lao vào Tử Thần điện. Nhưng mà con chưa mở miệng, Thời Ảnh đã ngồi trên vương tọa khẽ giơ tay lên ngăn lại.

"Ta đã biết!" Thần sắc tân đế quân Không Tang nghiêm nghị, nhìn luồng sát khí từ phương Bắc thổi đến: "Lục bộ phiên vương còn chưa tới, lại không ngờ "nó" đã đến nhanh như vậy. Đi qua nửa Vân Hoang chỉ trong một sớm một chiều mà thôi".

"Nó"? "Nó" là ai?

Tổng quản đại nội giật mình, lại nghe Thời Ảnh nói: "Chờ một lát nữa, Ảnh chiến sĩ đến, lệnh cho bọn họ không cần lên thần điện, đến đây cũng không ích gì, không bằng bày kết giới tại cửu môn, bảo vệ dân chúng để tránh làm bị thương người vô tội".

"Vâng ạ!" Tổng quản đại nội lĩnh mệnh, trong lòng khiếp sợ.

Ảnh chiến sĩ là kỵ binh dũng mãnh tinh nhuệ nhất Vân Hoang, chưa bao giờ có địch thủ, mà điện hạ lại nói không có ích gì? "Nó" kia rốt cuộc là thần thánh phương nào đây?

"Ngươi truyền lệnh cho binh mã lập tức bày kết giới phòng ngự bên ngoài Tử Thần điện, bảo vệ tất cả người trong cung."

Thời Ảnh ngẫm nghĩ, sắc mặt nghiêm túc, dừng giây lát lại nói: "Chờ A Nhan... chờ quận chúa Chu Nhan tới thì lệnh cho nàng lập tức tới thần miếu trên đỉnh Bạch Tháp tìm ta".

"Vâng ạ!" Tổng quản đại nội gật đầu lĩnh mệnh.

"Khi nào phiên vương lục bộ đều tới đủ, ngươi báo cho họ chuẩn bị tình huống xấu nhất!" Thời Ảnh trầm ngâm giây lát: "Nói không chừng lần này chúng ta sẽ đánh tới mức lập tức mở ra Vô Sắc thành!".

Cái gì? Mở ra Vô Sắc thành?

Khoảnh khắc đó, đại nội tổng quản không khỏi khiếp sợ ngẩng đầu lên. Tòa thành linh thiêng, thần bí trong truyền thuyết kia chẳng lẽ lại phải mở ra trong hôm nay? Thành thị trong truyền thuyết này cho một tay Bạch Vi hoàng hậu kiến tạo từ thời sáng lập Vân Hoang. Nó nằm ngay phía dưới Đế đô, giống như một tòa thành nằm trong tấm gương phản chiếu ngược. Đế đô trên mặt đất là thành thị dành cho người sống, mà thành Vô Sắc dưới đáy lại là nơi dành cho vong linh trước khi biến mất. Khi Bạch Vi hoàng hậu sáng tạo ra tòa thành này, từng để lại lời tiên đoán, nói rằng mục đích kiến tạo chỗ này là vì để lại một nơi lánh nạn cho Không Tang ngàn năm sau trước nguy cơ hủy diệt. Cần phải đồng thời hiến tế máu của phiên vương lục bộ mới có thể hợp lực mở ra. Bảy ngàn năm qua, Không Tang trải qua hưng vong thay đổi, nhưng lịch sử cũng chưa từng ghi lại lần nào phải mở tòa thành này ra. Chẳng lẽ tới hôm nay, đúng là thời điểm cuối cùng đó ư? Chỉ là... Thời Ảnh ngẫm nghĩ, lắc đầu: "Hiện giờ lục vương còn thiếu Thanh vương, chỉ sợ khó có thể thành công".

Ngươi tìm Thanh Cương – cựu thống lĩnh kiêu kỵ quân đến cho ta. Mặc dù cậu ta không phải là thế tử Thanh tộc, nhưng cũng coi như là dòng dõi trực hệ.

"Tuân lệnh!" Tổng quản đại nội kinh hãi, sắc mặt nghiêm túc.

"Chờ một lát nữa, nếu ngươi thấy Bạch tháp sụp xuống mà ta vẫn chưa mở ra, như vậy..." Nói tới đây, Thời Ảnh ngừng một chút, vẻ mặt nghiêm trọng: "Ngươi sai người hộ tống Thanh Cương cùng các phiên vương khác giết ra một con đường rời khỏi Đế đô, hướng về phía Thần miếu Cửu Nghi, đứng trước đỉnh đồng báu vật truyền quốc đợi ta".

"Vâng!". Tổng quản đại nội run rẩy, không dám chậm trễ lập tức lui ra ngoài. Căn dặn xong, đợi tổng quản lui ra, Thời Ảnh cúi đầu nhìn thần giới Hoàng Thiên, lại ngẩng đầu nhìn bầu trời đã tối đen, hít sâu một hơi, lặng yên đứng lên, một mình đi xuyên qua Tử Thần điện rộng lớn, hướng về phía Thần miếu trên đỉnh Bạch Tháp.

Bây giờ vẫn còn là ban ngày, nhưng bên ngoài đã tối như nửa đêm, cả Đế đô nơi đâu cũng là tiếng kinh hô không ngớt của dân chúng, như sóng ta gió lớn khắp chạm đến Bạch Tháp. Không Tang thái bình đã lâu, mấy trăm năm nay, ngoài một vài lần trấn áp phản loạn Giao nhân hay xung đột nhỏ giữa các bộ tộc, thì chưa bao giờ phát sinh chiến loạn, cũng khó trách lúc này dân chúng lại kinh hoảng như vậy.

Thời Ảnh ngẩng đầu nhìn trời cao, trong lòng nặng trĩu. Y bước từng bước lên đỉnh Bạch Tháp, càng lên cao gió càng thổi mạnh, thét gào như thú dữ, cho đến khi lên tới đỉnh Bạch Tháp giống như đứng giữa mắt gió đối diện với phong vân cuồn cuộn cách đó không xa, ngược lại vô cùng bình tĩnh, ngay cả một mảnh áo cũng không nhấc lên, cho dù là trước đại chiến sinh tử.

Thời Ảnh đi vào phòng bên thần miếu, cởi mũ mão, thay trường bào trắng của thần quan, một tay nắm ngọc bội màu đen trở lại trước tượng thần. Thần miếu không có một bóng người, chỉ có vô số ánh nến lẳng lặng thiêu đốt, chiếu rọi hai pho tượng thần song sinh khổng lồ. Một cặp mắt vàng và một cặp mắt đen nhìn chằm chằm vào hư không.

Bên ngoài trời tối đen như mực, mưa gió thét gào, Thời Ảnh ở trước tượng thần chắp tay bắt đầu cầu nguyện, ngưng tụ tất cả linh lực chuẩn bị đối kháng với kẻ sắp đến. Người thần bí không rõ lai lịch kia là kình địch trước nay chưa từng gặp của y, nhưng mà theo chú ngữ, suy nghĩ của y chợt phân tâm.

A Nhan, sao giờ này nàng còn chưa tới? Nàng đã đi đâu rồi? Giờ là lúc đối đầu với kẻ địch mạnh, gọi nàng tới đây chẳng khác nào bảo nàng cùng mình đi vào chỗ chết. Chỉ là y biết, nếu chính y phải chết trong trận chiến này, nàng cũng không tránh khỏi cái chết. Nếu đã như thế thì không bằng đồng sinh cộng tử.

Theo niệm lực phân tán, một chớp mắt kia, lời cầu nguyện đột nhiên dừng lại.

Thời Ảnh mở mắt, sắc mặt thoáng hiện lên vẻ dị thường. Sao? Hiện giờ y đã không thể ngưng tụ tham niệm rồi ư? Nhập định mới nửa canh giờ, tâm ma đã như triều dâng không thể ngăn chặn. Nhiều năm khổ tu nơi thế ngoại như thế, vậy mà bây giờ y đã bị hồng trần quẩn quanh, tâm đã không còn như nước trong nữa rồi.

Hóa ra, trần duyên có mối liên kết chặt chẽ với nhau, muốn cắt đứt cũng khó.

Vừa nghĩ tới đây cũng là lúc bóng tối bên ngoài hạ xuống, giống như nghiên mực đổ ngược bao phủ toàn bộ Bạch Tháp trong mây đen. Trong khoảnh khắc đó có một trận cuồng phong nổi lên thổi tắt toàn bộ ngọn đèn dầu.

"Ai?" Thời Ảnh chợt quay đầu lại nhìn về hướng gió, cảm giác lạnh lẽo trong cuồng phong ẩn chứa sự xấu xa và hung ác vô hạn, có thứ gì theo gió mà vào.

Đúng lúc Thời Ảnh quay đầu lại, những ngọn đèn vĩnh cửu trong thần miếu giống như bị một ngón tay vô hình cưỡng chế, đồng loạt dập tắt. Chỉ là một chớp mắt như vậy, cả thần miếu chìm vào trong bóng đêm chưa từng có. Gió lạnh cuốn qua, thủy kính trước thần điện bỗng nhiên nổi sóng. Tầng nước mỏng manh đột nhiên nhảy lên, ngưng tụ giữa hư không, toàn bộ bọt nước đều theo đó tụ lại, biến ra hình dạng một khuôn mặt. Trên khuôn mặt kia là một ánh mắt trống rỗng, lặng yên nhìn y.

"Ai?" Thời Ảnh quát khẽ, ngọc bội lặng lẽ rớt xuống lòng bàn tay, giơ lên chém ngang tầm mắt khuôn mặt kia. Thủy kính náo động một hồi thì vỡ vụn, toàn bộ bọt nước ngưng tụ thành hình mặt người chợt rơi xuống trở lại đĩa. Trận gió lạnh kia lại một lần nữa thổi qua, xoay quanh thần miếu, chợt trái chợt phải giống như là bước chân loạng choạng của một người cuốn tung rèm che bay hỗn loạn, như thể có vô số con rơi bay lên trong bóng tối.

Trong mắt Thời Ảnh hiện lên một tia lạnh lẽo, ngọc bội trong nháy mắt hóa thành trường kiếm, bắn ra hào quang mạnh mẽ chém vào cuồng phong. Kiếm quang rơi xuống giống như muốn chém vào thứ gì, nhưng mà trong thời khắc va chạm đó, Thời Ảnh bỗng nhiên run lên một chút, có dự cảm xấu cực kỳ quái dị, theo bản năng lùi lại một chút. Y cúi đầu nhìn xuống lưỡi kiếm, trên đó có một giọt đỏ nhỏ xuống, rõ ràng là máu.

Nếu có máu, kẻ đó hẳn là người? Không cần sợ hãi!

"Ai?" Y trầm giọng quát: "Ra đây!"

Gió xoáy đột nhiên lui về phía sau, trong bóng đêm bay vòng quanh tượng song sinh Thần – Ma, trong gió tựa như có thể nghe được âm thanh rất kỳ quái, giống như cười nhẹ, lại giống như thở dài. Loại âm thanh này như thủy triều hết lớp này đến lớp khác truyền vào tai, mang theo một loại sức mạnh quỷ dị, làm cho tâm thần con người bỗng nhiên dao động trong giây lát.

"Phá!" Y không chần chừ, hai tay khép lại giữa trán, quát.

Trong bóng tối, một tia chớp xẹt qua chiếu sáng thần miếu trong giây lát

Thiên Tru! Một đạo Thiên Tru kia chuẩn xác đâm ra, lấy thế phá vân chặt đá lao tới, mạnh mẽ ghim chặt trận cuồng phong đang bay lượn, thần miếu cuối cùng chìm vào yên lặng.

Đâm trúng sao?

Cả thần miếu chìm vào một màu đen quỷ dị. Trong bóng tối chỉ có đôi mắt thần ma sáng ngời. Thời Ảnh tạm ngưng giây lát, cảm thấy có một loại dự cảm xấu, không dám tiếp tục truy kích. Y xoay người lùi về phía sau, tay áo phất lên, khoảnh khắc đó tất cả đèn dầu trong thần điện nhất tề sáng lên.

Ánh sáng tái sinh chiếu sáng khuôn mặt thần ma. Trong khoảnh khắc kia, người bình tĩnh như Thời Ảnh cũng nhịn không được thất thanh kinh hô: "Đại Tư Mệnh!".

Xuất hiện dưới ánh sáng chiếu rọi quả nhiên là Đại Tư Mệnh đã nhiều ngày không gặp, bị y vừa dùng một kích Thiên Tru đánh trúng, đóng đinh ngay dưới chân tượng thần khổng lồ. Máu lão nhân từ trong thân thể chảy xuống, ngay cả nửa thân tượng Thần – Ma cũng bị máu nhuộm đỏ sẫm. Ngay cả bình tĩnh như Thời Ảnh cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hoàng.

Đại Tư Mệnh... không phải đã chết trong hành cung Thanh vương ở phương Bắc Cửu Nghi sao? Vì sao lại có thể đột nhiên xuất hiện ở đây?

"Đại Tư Mệnh?" Y chần chờ, thấp giọng gọi. Thân thể lão nhân co quắp tựa như muốn cố gắng ngẩng đầu, cuối cùng vẫn vô lực gục xuống. Động tác kia nhìn qua giống như là con rối bị cắt dây điều khiển.

"Hình nhân sao?" Chớp mắt trong lòng Thời Ảnh sáng tỏ, bỗng nhiên hiểu ra. Y đứng lại không hề tiến lên, chỉ vung tay một cái. Y muốn thu hồi pháp khí, nhưng mà ngọc bội hóa thành trường kiếm lại chỉ hơi chấn động, ghim chặt Đại Tư Mệnh vào tượng thần cũng không bay trở lại.

Quả nhiên! Trong thần miếu này ẩn giấu một sức mạnh cường đại trước đây chưa từng gặp đang âm thầm giằng co, làm cho y mất đi khống chế đối với pháp khí. Kẻ tập kích y vừa rồi tuyệt đối không phải Đại Tư Mệnh, mà là một người khác, một loại sức mạnh khác.

"Hừ!". Đột nhiên trong bóng đêm, có tiếng vang lên lạnh lẽo mà mơ hồ: "Bị ngươi phát hiện rồi!?"

Trong tiếng cười quỷ dị, Đại Tư Mệnh bị ghim trên tượng thần ngẩng đầu lên, giống như một hình nhân bị sức mạnh vô hình kéo cổ, biểu cảm trên mặt quả nhiên là người đã chết lâu ngày.

"Ngươi rốt cuộc là ai?" Thời Ảnh trùng xuống, sắc mặt bất động: "Ra đây!".

Trong tiếng hét chói tai, y bỗng nhiên giơ tay trái điểm lên tay phải, hai tay hợp lực tiếng về phía vừa thu lại, một kích này y dùng mười phần linh lực. Chỉ nghe "rắc" một tiếng, ngọc bội rốt cuộc lay động rút khỏi ngực Đại Tư Mệnh bay ngược lại.

"Không tồi!" Tiếng nói ám ảnh kia lại vang lên, lời còn chưa dứt, một sức mạnh thuận thế mà đến. Trường kiếm ở giữa không trung bỗng nhiên gia tốc, ở giữa không trung đâm về phía Thời Ảnh.

Thời Ảnh lập tức xoay người, hai tay lần lượt thay đổi ép xuống đón đỡ thước ngọc bay trở lại, đúng lúc hai sức mạnh giao thoa, y chỉ cảm thấy có một áp lực trước nay chưa từng có đột nhiên ập tới. Trong phút chốc, y bỗng nhiên lảo đảo lùi lại ba bước. Ngọc thạch cứng rắn dưới chân đã nứt toác, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, tay y đã nắm chặt trường kiếm, cũng không chờ y khống chế được ngọc bội, lúc này không biết trường kiếm bị sức mạnh nào kiểm soát, thân kiếm chợt vút lên muốn cắt đứt ngón tay y.

Thời Ảnh nhìn thấy tình huống quỷ quái như vậy thì không khỏi chấn động. Thước ngọc này vốn là thần khí truyền thừa mấy trăm năm cho người cung phụng trên thần miếu Cửu Nghi, tinh khiết không tì vết, thế nhưng từ lúc nào lại mang theo tà khí dày đặc như vậy?

"Phá!" Y quát lên, chỉ nghe ầm ầm một tiếng, thanh kiếm sắc bén đột nhiên bay lên, ở giữa không trung như bị hai luồng sức mạnh vô hình giao phong làm cho đứng yên, rung lên kịch liệt. Trong khoảnh khắc giằng co đột nhiên nghe được tiếng va chạm chói tai. Ngọc bội vạn năm được chế từ hàn ngọc thời thượng cổ phút chốc vỡ tan thành bột mịn.

Cùng lúc đó, Đại Tư Mệnh bị ghim trên tượng thần cũng rơi xuống mặt đất.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-49)


<