Vay nóng Tima

Truyện:Chân tình chân mỹ - Hồi 029

Chân tình chân mỹ
Trọn bộ 101 hồi
Hồi 029: Sẽ Không Cón Nữa
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-101)

Siêu sale Shopee

Mọi người dưới đài ai nấy đều kinh hãi vì thủ đoạn ác độc của cô nương Nọ.Nhất thời không có ai dám lên tiếp chiến cả.

Bỗng từ dưới không biết từ đâu vang lên tiếng hô hoán.

- Lục tiên tử phái Nga My đâu rồi?

- Đúng rồi,Lục Cô Nương mau lên đài đi.

- Đúng vậy, đúng vậy.

Tiếng người hưởng ứng càng lúc càng nhiều.Trong giới nữ lưu hiện nay, Lục Vô Song là người được đông đảo mọi người kính ngưỡng nhất. Không chỉ vì kiếm pháp siêu phàm bạt tụy, mà tính cách ghét ác như thù cũng như bao việc làm hiệp nghĩa của nàng lâu nay cũng nhận được nhiều sự kính nể từ võ lâm đồng đạo.

Một thân ảnh lục y nhẹ nhàng khinh công lên đài, thân pháp nhẹ nhàng uyển chuyển như chim én. Nhất thời bên dưới tiếng vỗ tay cùng hò reo nổi lên vang dậy.Người đó không phải ai khác mà chính là Băng Chi Tiên Tử Lục Vô Song.

Lục Vô Song khẽ gật đầu chào hỏi Trương Bích Vân. Nàng cũng không đồng tình với thủ đoạn độc ác mà cô nương này thi triển khi nãy.Giơ ngang Ngọc Thanh Kiếm lên trước mặt,nàng nhìn trương Bích vân nói:

- Trương cô nương, xin đắc tội!

Lục Vô Song rút kiếm tấn công.Kiếm ảnh như hoa rơi nước chảy hướng về phía Bích Vân đánh tới. Hai tayTrương Bích Vân xuất hiện hai triền thủ màu trắng bạc không biết từ lúc nào.

Trương Bích vân không tránh né, ngược lại còn xông vào màn kiếm tiếp cận Lục Vô Song. Một mặt dùng triền thủ đỡ kiếm của nàng, mặt khác tìm cách áp sát hòng phản công.

Lục Vô Song biết mình nắm giữ ưu thế về mặt vũ khí.Nàng thủy chung không cho Bích Vân thu hẹp khoảng cách.Trương bích Vân thân thủ linh hoạt, tuy kiếm chiêu của Lục Vô Song tạm thời chưa làm gì được nàng, nhưng nàng cũng không cách nào tiếp cận Vô Song cho được.

Trương Bích Vân hét dài một tiếng.Nàng vận khinh công di chuyển vòng quanh Vô Song với tốc độ chóng mặt.Thỉnh thoảng lại xáp vào tấn công.Nhưng đa phần chỉ là hư chiêu.Lục Vô Song bình tĩnh đứng coi động tĩnh của đối phương.

Sau quãng thời gian chừng nửa nén nhang, Bích Vân bất ngờ tấn công từ phái sau lưng nàng.Lục Vô Song xoay người, dùng một chiêu " Thiểm Điện Tam Kiếm " khóa chết thế tiến công của đối phương,song kiếm chiêu của nàng chỉ đâm vào hư không.

Biết đây chỉ là hư chiêu của đối phương, Vô Song thu kiếm ngưng thần cảnh giác.Nàng biến sắc vì hàn khí thấu xương tỏa ra từ phía sau lưng.Vô Song mặt không đổi sắc, vận Chi Tự Bộ xoay người một vòng, tránh một chưởng hàn độc của đối phương nhắm vào bụng nàng.Bích Vân biến sắc vì không ngờ Vô Song vẫn còn tránh được một chiêu này của nàng trong đường tơ kẽ tóc.

Lục Vô Song xoay người một vòng rồi phóng mình lên không.Từ trên cao như thiên nữ hạ phàm, nàng xuất ra một màn kiếm phong tỏa hoàn toàn đối phương bên dưới.Một trượng dưới chân nàng tràn ngập kiếm ảnh,hợp lại thành hình một phật thủ lớn úp xuống Trương Bích Vân.

- " Phật Quang Phổ Chiếu "

- Đúng là nó rồi.

- Nhìn kìa!

Bên dưới ồ lên tiếng tán thưởng.

Trương Bích vân tái mặt.Nàng hoàn toàn không có cơ hội tránh một đòn này.Song một chiêu đó của Lục Vô Song giữa đường đổi hướng,nhằm vào bên phải nàng hai hai thước đánh xuống.Nhưng dư kình cũng đủ bức Trương Bích vân đứng đó bị đánh văng ra khỏi lôi đài.

- Hay lắm.

Lục vô song vốn không có ý gây thương hại tới nàng.Nàng chỉ là thấy đối phương xuất thủ tàn độc mà tức giận lên đài giáo huấn nàng một trận mà thôi.Nàng hạ xuống trong tiếng hoan hô nhiệt liệt của đông đảo mọi quan khách bên dưới.

- Lục tỷ thật lợi hại!

Du Tiểu Yên cảm thán.Nàng chạy tới lo đỡ Trương Bích Vân.Nhưng nàng vừa cầm tay toan hỏi thăm nàng thì Bích Vân đã hất tay nàng đi.Hừ lạnh một tiếng rồi đi thẳng.

- Lạ nhỉ, Bích vân tỷ làm sao vậy?

Tiểu yên xưa nay vốn rất thân với nàng ta, nay thấy thế liền lấy làm khó hiểu.Lãnh Nhược Vân nhìn thấy song cũng không nói.Lúc này nàng đang dõi mắt về phía đông sàn đấu.Nơi đó có người khiến nàng quan tâm hơn.

Lục Vô Song đang định xuống đài thì một thân ảnh từ dưới lao lên,lộn hai vòng trên không rồi tiêu sái đáp xuống.Nói vọng lại sau lưng nàng:

- Lục cô nương, tại hạ cũng xin được lãnh giáo!

Lục Vô Song nghe giọng nói này thì toàn thân chấn động.Nàng ngoảnh lại nhìn người đứng sau lưng.Đó là một nam tử tầm thước,một nửa khuôn mặt che bởi một tấm mặt nạ bằng đồng,đang mỉm cười nhìn nàng.

- ca ca, huynh ấy kìa,huynh ấy tới rồi!

Tiểu yên hưng phấn chỉ vào chàng trai mới lên đài nói với Nhược vân gần đấy.

Lục Vô Song nhìn thẳng vào mắt chàng.Trên mặt mơ hồ xuất hiện một nụ cười.Nàng giơ Ngọc Thanh Kiếm nhìn nam tử đối diện gật đầu:

- Mời!

Vĩnh Tiếu cười dài một tiếng.Thân mình đạp vòng qua ba góc lôi đài rồi mới hướng tới chỗ Lục Vô Song.Trên người chàng mơ hồ bao phủ một lớp kim quang màu vàng nhạt.Một chưởng hướng bên trái nàng một thước quét tới.Chưởng phong đánh gãy luôn một cột góc tây lôi đài.

Lục Vô Song nhẹ nhàng lùi sang phải ba bước.Hướng chàng đâm xéo ra một kiếm.Vĩnh Tiếu lắc mình một cái đã tránh được.Hai người quyền qua kiếm lại, sử dụng hầu hết là những chiêu thức hoa mỹ làm cho bên dưới những tiếng trầm trồ,hoan hô vang lên không ngớt.

Lúc này,phía trên hội trường, Nhất Trần đạo trưởng bước ra nói một tràng dài, đại thể là về việc lập tân chưởng môn Võ Đang lần này. Mọi người bên dưới lúc này hầu hết đều đang bị trận đấu hoa mỹ trên đài thu hút chú ý, đâu có ai rảnh mà nghe lão dài dòng.Nhất Trần Đạo trưởng nói một hồi thấy không ai chú ý tới,đành lui xuống.Nhường chỗ cho tân chưởng môn lên phát biểu.

Một nam tử tuấn lãm, mặc một bộ đạo bào thêu đồ hình Thái Cực lên bục. Người này mắt kiếm mày ngài, khuôn mặt góc cạnh đầy nam tính, điệu bộ khiêm tốn hữu lễ mà vẫn tràn đầy tự tin cùng kiêu ngạo. Y chính là tân chưởng môn đời thứ bảy mươi hai Ngọc Diện Thư Sinh Triệu phi Hùng, nhân vật chính của ngày hôm nay.Y Vừa bước lên đã thu hút sự chú ý của không ít người.

Lúc này, ánh mắt Vĩnh Tiếu cũng dán về phía y. Nhưng thu hút con mắt của chàng không phải là hắn mà là nữ tử đứng xa phía sau y, sau lớp khán đài.

Người đó chính là người mà chàng vẫn ấp ủ hình bóng trong tim bấy lâu nay, Bạch Sở Sở.

Vĩnh Tiếu thi triển Độc Long Bộ tránh né thế công của Vô Song rồi hạ xuống cột nam lôi đài. Vô Song cũng ngừng tay.Hai người nãy giờ tỷ đấu trên đài nói chung chỉ là một hồi biểu diễn mà thôi, nhưng cũng khiến cho Vô Song vui vẻ trong lòng.

Triệu Phi Hùng bước lên đài, dõng dạc nói một hồi. Lời nói có hàm chứa nội lực nên vang khắp cả trong lẫn ngoài hội trường, làm mọi người đều chuyển sự chú ý sang y.

- Vãn bối được sự tín nhiệm của Thiên Tâm Chân nhân, hôm nay nhận chức chưởng môn đời thứ bảy hai của phái Võ Đang thấy vô cùng vinh hạnh. Song tiểu bối biết mình còn trẻ, kinh nghiệm chưa có,mong được sự quan tâm giúp đỡ của chư vị bằng hữu chốn giang hồ. Từ nay phái Võ Đang quyết giương cao ngọn cờ chính đạo, ngoài chống ngoại xâm, trong quyết không đội trời chung với lũ tà ma ngoại đạo.

Mọi người bên dưới thấy người này ăn nói lưu loát, khiêm cung lễ độ như vậy thì đều có hảo cảm với y.Trên hàng ghế đầu,Tiêu Viễn Sơn gật gù nhìn Triệu Phi Hùng vẻ hài lòng. Rồi lão nhìn sang con gái cưng phía xa xa, thầm nghĩ chỉ có trang tuấn kiệt bực này mới xứng phối ngẫu cùng con gái mình.Triệu Phi Hùng vừa có thực lực, danh vọng lại cao,vị trí từ nay trên giang hồ lại ngang với lão.Con gái mình lấy được y thì không còn gì tốt hơn nữa.

Nhất Trần đạo trưởng lúc này lên thay,Triệu phi Hùng đi xuống,tuyên bố một câu làm ý niệm tác thành cho con gái mình của Tiêu Viễn Sơn hoàn toàn tan biến.

- Hôm nay, tuy Thiên Tâm Chân Nhân không có mặt, nhưng người từ trước đã đồng ý việc này. Nay nhân thể chư vị đồng đạo cùng góp mặt, bổn phái có một tin mừng muốn chung vui cùng mọi người.Đó là việc hứa hôn cho thiên kim tiểu thư Bạch Sở Sở con gái Thiên tâm chân nhân cùng tân chưởng môn đời thứ bảy mươi hai Triệu phi Hùng.Hôn lễ sẽ được tổ chức sau ba ngày nữa.Kính mong chư vị đồng đạo ở lại tham dự, chung vui cùng tệ phái.

Nhất thời cả hội trường vang lên tiếng xì xào bàn tán.Hóa ra lần này Võ Đang Phái bày đặt huy hoàng như thế là song hỷ lâm môn.Tiêu Viễn Sơn nhíu mày thở dài. Song lão nghe việc này cũng không lấy làm kinh ngạc cho lắm.

Chỉ có một người tựa như không tin ở tai mình.

Trên đài.

Trong đầu Vĩnh Tiếu ong ong như bị trúng trọng chùy. Chàng ngẩn ngơ đứng lặng nơi sàn đấu.

Chàng từ khi thấy Phi Hùng cùng Sở Sở lui khuất sau màn thì quay sang cùng Vô Song tiếp tục biểu diễn. Song vừa nghe lời nói của Nhất Trần đạo trưởng thoáng bên tai, chàng như người thất thần đứng yên một chỗ. Vô Song thấy chàng không có ý tránh né một kiếm của mình,vội biến chiêu hất mũi kiếm sang bên trái.Song bây giờ Vĩnh Tiếu ngay chân khí hộ thể Tử Hà Thần Công tầng thứ hai cũng vô thức triệt tiêu, kiếm khí sượt qua vai chàng để lại một vết thương ứa máu.

- ca ca

- Vĩnh Tiếu!

Du Tiểu Yên cùng Lãnh Nhược Vân thấy thế đều thất thanh kêu lên.

Lục vô Song vội chạy tới coi vết thương của chàng.Vết thương tuy không sâu,nhưng máu chảy ra ướt đẫm một mảnh vai.Nàng liền xé một mảnh tay áo của mình buộc chặt vết thương nhằm cầm máu. Song Vĩnh Tiếu dường như không nhận ra có người đang băng bó cho mình, vô thức gạt nàng ra rồi vận khinh công lao lên trên khán đài như một cơn gió.

- Đứng lại

- Ngươi lên đây làm gì?

- Mau lui xuống!

" Choeng ".Hơn mười đệ tử Võ Đang bảo vệ lôi đài rút kiếm ra vây chặt lấy chàng.Song Vĩnh Tiếu không hề để ý tới bọn họ, Tử Hà Thần Công tầng thứ hai chấn bay mấy người đứng gần rồi bước sấn tới phía sau khán đài.

Triệu phi Hùng thấy chàng đi về phía mình thì sắc mặt âm trầm.Song vẫn ra hiệu cho chúng đệ tử Võ Đang dừng tay không ngăn cản chàng nữa.

- " Sở Sở "

-" Là huynh, huynh đã về rồi đây "

- " huynh..."

- "bấy lâu nay, muội vẫn khỏe chứ?"

Từ mắt Sở Sở chảy ra một hàng nước mắt.Đôi mắt mở to nhìn chàng không chớp:

-" Huynh..đúng là huynh rồi "

Sở Sở nhào vào lòng chàng, cặp mắt đã dâng đầy lệ nóng. Vĩnh Tiếu giang rộng vòng tay ôm trọn lấy nàng.

Hai người ôm chặt lấy nhau trong sự kinh ngạc cùng xôn xao của mọi người bên dưới.

Triệu Phi Hùng hai mắt như nứt ra nhìn hai người.Y đang định bước lên động thủ thì bị một cánh tay kéo lại.Hắn giận dữ quay ra nhưng sau khi nhìn rõ mặt người này thì hừ lạnh không nói gì cũng không tiến lên nữa.Chỉ dùng ánh mắt độc ác nhìn Vĩnh Tiếu.

Lục Vô Song lúc này cũng đang ngây ngốc nhìn hai người.Một tay vô thức nắm chặt Ngọc thanh Kiếm.

Lãnh Nhược Vân cùng Tiểu Yên đều không ngờ họ giữa chốn đông người như thế này lại thể hiện tình cảm như thế những người xung quanh không tồn tại.Với tính cách của Vĩnh Tiếu mà cũng kích động đến như vậy, đủ biết trong lòng chàng cô nương tên Sở Sở này chiếm vị trí quan trọng đến mức nào.

o0o

Vĩnh Tiếu ôm chặt Sở Sở trong lòng,cảm nhận từng hơi thở của nàng nóng hổi trên vai mình.Chàng nhận ra bấy lâu nay dù đã cố quên đi hình bóng của nàng, song lý trí vẫn không thể thắng được tình cảm.Thất sự lúc này mới biết cả đời này chàng vẫn không thể quên nàng cho được.

Thời khắc này, tựa như không một ai có thể chia cắt hai người bọn họ được nữa.

Vĩnh Tiếu nhìn Sở Sở, nàng vẫn không khác gì bảy năm về trước.

Vẫn dáng người thanh tú, vẫn khuôn mặt xinh đẹp động lòng người cùng hình dáng khắc sâu trong tâm trí chàng suốt mười mấy năm qua.

Chỉ là...

Ánh mắt nàng giờ đây dường như đã có chút khác xưa. Trong đó không còn là tình yêu trong sáng hồn nhiên cùng sự quan tâm sôi nổi mà nàng dành cho mình ngày trước nữa.

Rồi đột nhiên,nàng cúi đầu giãy ra khỏi vòng tay chàng, từng bước quay lưng đi.

Chàng như bị dội một gáo nước lạnh lên người.Nhìn vào bóng lưng dần xa,Vĩnh Tiếu khàn giọng:

" Sở Sở "

Thân hình Sở Sở phía trước khẽ rung động.Bước chân đã dừng,Song vẫn không hề có ý ngoảnh lại.

- " Hãy nói với huynh..đó không phải là sự thật, đúng không?"

- " Đúng không?"

Yên lặng.

- " Đúng vậy không, Sở Sở?"

" Muội..."

" Muội.."

" Muội xin lỗi "

- ca, ca còn đứng đây làm gì nữa,mọi người đã về hết cả rồi!

- ca!

Du Tiểu Yên lay cánh tay ca ca.

Vĩnh Tiếu quay lại, mỉm cười nhìn nàng:

- Vậy hả, vậy chúng ta về thôi.

Tử Ngưu bước lại, vỗ vai "

- Đại ca, huynh chớ phiền lòng nữa.Đàn bà trong thiên hạ đâu có thiếu.Cỡ như huynh thì chỉ giơ tay một cái là khối nàng theo.Đệ nói thật, chứ không có ý tâng bốc huynh đâu.

Vĩnh Tiếu ngạc nhiên nhìn tên " tiểu đệ " tự nhận này, cảm thán:

- Chà, Tử Ngưu, nhà ngươi biết ăn nói từ bao giờ vậy?

Tử Ngưu gãi đầu tỏ vẻ xấu hổ.Hắn vốn là hán tử thô lỗ, suy nghĩ đơn giản, nghĩ gì nói lấy.Thời gian qua đi cùng mấy người Tiểu Yên cũng học được cách ăn nói, trêu đùa của họ.Lúc này tự dưng nói ra không chút ngượng nghịu

Tiểu Yên thấy chàng rõ ràng đứng thẫn thờ tới hai canh giờ, vẫn còn lo lắng hỏi:

- ca, huynh không sao thật chứ?

Vĩnh Tiếu đưa tay nhéo má nàng, cười dài:

- Huynh tất nhiên là không sao rồi, muội còn hỏi nữa là huynh giận đấy.

Mặc dù còn nghi hoặc, song nàng cũng không tiện hỏi thêm nữa.Ba người hướng khách phòng nơi dành cho thất đại phái mà đi.Mấy ngày nay nàng cùng cha đều ở đó,nay Vĩnh Tiếu xuất hiện thì tạm thời cho chàng chung phòng với Tử Ngưu vậy.

Màn đêm dần buông xuống.

Vọng Lâu Quán.

Nơi này là một trong ba tửu quán lớn nhất vùng, cùng với Vọng Nguyệt quán và Nhã Hứng lâu.hôm nay dưới chân núi Hoa Sơn có địa hội,nơi đây lại càng đông khách hơn mọi khi.Toàn quán giờ đã chật kín những người.Tiếng ăn uống,nói chuyện rôm rả nhộn nhịp.

Bàn trong cùng góc phải quán có một nam tử đang ngồi tự rót tự uống.Trên bàn đã có hơn hai chục bình Đạo hoa Hương,tửu lượng thực không tệ.Người này ngồi đó đã hơn hai canh giờ, từ lúc đó đến giờ chỉ không ngừng uống rượu.Ngoài ra,đầu cũng không ngước lên lấy một lần.

Bàn bên cạnh là bốn nam tử chung nhóm đang ngồi ăn uống.Một kẻ nói lớn:

- Chà, ngươi có thấy chuyện xảy ra cuối ngày nay không?

Một tên trung niên râu quai nón bên cạnh tiếp lời:

- Ha ha, có chứ.Tên tiểu tử đó dám ôm vợ sắp cưới của tân chưởng môn nhân Võ Đang Phái giữa thanh hiên bạch nhật.Đúng là gan lớn bằng trời mà.

Người kia nghe vậy cười khùng khục.

- Gã họ Triệu đó cũng thực là.Là ta thì đã cho tiểu tử đó một trận rồi.Vậy mà cuối cùng lại cúp đuôi chạy mất.

- Đệ cũng nghĩ như huynh vậy.không ngờ hắn ta trông mặt mũi không tệ mà hèn nhát đến thế.

Hai người lại ngừng để ăn uống.Một tên ngồi bên nãy giờ không lên tiếng cất lời:

- Xem ra Bạch Tiểu Thư cũng là người đa tình a,Sau này có khi còn cắm cho Triệu phi Hùng thêm mấy cái sừng nữa cũng nên..ha ha

- ha ha ha..

Ba người còn lại đều cười vang phụ họa.

" Hừ "

Bàn bốn người bỗng dưng bị một cỗ khí tức vô thanh vô tức lật đổ.Bao nhiêu thức ăn thức uống trên bàn rơi vãi,dây vào quần áo bốn người ngồi đó cả.Một tên tức giận đá cái bàn ra xa, nhìn chung quanh hầm hừ.

- Kẻ nào?

Mọi người gần đó đều nhìn bọn họ.Trong này không ít những tay có máu mặt trên giang hồ.Vừa rồi mọi việc xảy ra bất ngờ, bốn tên này cũng biết là có người chơi xấu,nhưng thủy chung không biết là ai cả.Một lúc rồi đành hậm hực bỏ đi.

Lát sau,một nữ tử xinh đẹp mặc bộ đồ màu tím tới bên bàn nam tử ngồi một mình lúc này đang gục đầu xuống bàn kia.

- huynh ở đây, làm bọn muội đi tìm mãi.

Người nọ vẫn gục mặt trên bàn không chút phản ứng.

Lãnh Nhược Vân thở dài, gọi tiểu nhị tính tiền rồi dìu nam tử đang gần như bất tỉnh nhân sự kia đi về phía cửa quán.

Qua ngày mai

Sẽ chỉ còn lại đây

Trên con đường một mình anh đi

Và sẽ không còn nữa

Và sẽ không cần quay về

Sẽ không chờ em

Và đợi em nữa.

Sẽ không còn gì

Sẽ không còn gì đâu...

Canh Tư.

Đêm nay vẫn là đêm trăng tròn.

Lãnh nhược Vân dìu Vĩnh Tiếu trên vai, cô độc rải bước trên con đường dài lạnh lẽo.

Chỉ còn lại bóng hình hai người in hằn trên con đường vắng.

- Vĩnh Tiếu, huynh biết không.Từ trước tới giờ,muội vẫn chưa biết cảm giác yêu là như thế nào cả.

Lãnh Nhược Vân thì thầm.Nam từ kia vẫn đnag gục trên vai nàng mà đi,hơi thở nặng nhọc đứt quãng.

- Nhưng thực sự, hôm nay muội rất hâm mộ cô nương họ Bạch kia.

Nhược Vân vừa đi vừa nói.Nàng cũng không quan tâm người nọ có nghe được những lời nàng nói hay không.

- Muội đã nghe Tiểu yên kể qua mọi chuyện rồi.

" Khụ Khụ"

vĩnh Tiếu ho vài tiếng, đẩy nàng đi.Úp mặt xuống một góc gần đấy mà nôn.

Thấy chàng vẫn trong cơn say bước đi loạng choạng.Nhược Vân chờ Vĩnh Tiếu nôn xong rồi tới dìu chàng đi tiếp.Vĩnh Tiếu cũng không phản đối,mặc nàng kéo tay mình qua vai mà dìu.

Hai người lại tiếp tục bước những bước nặng nề trên con đường vắng.

- Muội cũng muốn được như nàng ấy.

- Được một người đợi mình suốt bảy năm như vậy.

Nhược vân thẫn thờ nhìn về màn đêm đen kịt trước mắt.

" Ha Ha...Ha Ha Ha.."

Vĩnh Tiếu gục mặt trên vai nàng mà cười.Tiếng cười đứt quãng, thê lương của một kẻ say.

- huynh cười gì vậy?

Nhược Vân lạ lùng hỏi.

Song đáp lại nàng chỉ là những tràng cười đứt quãng không dứt.

Mãi một lúc sau, dường như đã mệt.vĩnh Tiếu gục hẳn trên vai nàng không động đậy.May mà cũng đã tới nơi,nếu không quả thật nàng muốn dìu một nam tử đi một quãng đường dài nữa thì vô cùng khó khăn.

Nhất thời nàng không biết phòng của Vĩnh Tiếu ở đâu, do không về chung với ba người hồi chiều.Nhược vân liền đưa chàng vào phòng nàng.Tính nàng vẫn mạnh mẽ không câu nệ,một phần cũng vì sống trong Vô Tình Cốc từ nhỏ.nàng không hề cảm thấy việc đưa một người con trai vào phòng mình là có gì không ổn cả.

Sau khi đặt Vĩnh Tiếu đang mê mệt nằm lên giường.Nhược Vân bước vào phòng tắm.Cả ngày trời mệt mỏi, vừa nãy Vĩnh Tiếu còn nôn không ít lên người nàng,nên việc đầu tiên nàng nghĩ tới khi về là đi tắm.

Vĩnh Tiếu nằm trên giường,hơn chục vò đạo hoa hương bây giờ đã phát huy tác dụng.Đầu chàng nhức như búa bổ.Thần trí mơ hồ.Trong người bứt rứt khó chịu.

Chàng thấy cổ họng khô rang,liền đứng lên tìm nước uống.Loạng choạng thế nào lại đi về phía phòng tắm.Lúc này Nhược Vân lại từ trong bước ra.Trên người nàng mặc một bộ đồ ngủ mỏng màu trắng nhạt.nàng vừa mới tắm xong,trên người tỏa ra một khí tức thơm tho, quyến rũ.Từ mái tóc dài chưa khô, từng giọt nước chảy dài theo cần cổ cao vút yêu kiều của nàng rồi biến mất sau cái khe sâu hun hút nơi bộ ngực tròn đầy.Nhược Vân kéo vạt áo lại, xấu hổ liếc nhìn Vĩnh Tiếu, thấy chàng vẫn nhìn mình chăm chăm như muốn ăn tươi nuốt sống khiến làn da trắng mịn của nàng bỗng đỏ bừng lên rực rỡ như một đóa hồng đêm càng thêm vẻ quyến rũ mê người.

Hai mắt Vĩnh Tiếu hoa lên, nhìn nàng không chớp.Trong mắt chàng, người thiếu nữ trước mặt không phải ai khác mà chính là người chàng thương nhớ bấy lâu - Bạch Sở Sở.

" Ta biết mà, kiếp này muội sẽ không bao giờ rời bỏ huynh "

Vĩnh Tiếu đi tới ôm chặt Sở Sở vào lòng mà hôn.Nụ hôn dài không dứt.Nhược Vân bị chàng ôm hôn bất ngờ thì kinh hãi vô cùng.Mấy lần nàng định thoát ra nhưng không tài nào thoát nổi bàn tay cứng như thép ấy.

Chàng ôm chặt người ngọc trong lòng, hai người vừa hôn nhau vừa lần bước ra chiếc giường lớn bên ngoài.Lúc này Nhược vân đã bị chàng hôn đến mềm nhũn cả người, sau rồi ý niệm phản kháng cũng dần dần bước ra khỏi đầu.Một tia dục vọng từ đáy lòng bao phủ hoàn toàn tâm trí Vĩnh Tiếu.Hai người ngã xuống chiếc giường êm ái.

Một lúc sau, trong phòng chỉ còn tiếng rên rỉ của hai người.

Đêm nay, trăng tròn vằng vặc.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-101)


<