← Hồi 212 | Hồi 214 → |
Chu Định trước kia làm chưởng quầy, cho nên cũng hiểu phần nào đạo kinh doanh, nghe chủ ý của con trai nói ra, ông đã đánh giá rất có khả năng thành công.
Kỳ thực dược hoàn chứa trong cái bình 500 đồng kia cũng giống loại dược hoàn 10 đồng hai viên bán cho nạn dân thôi, đều được Lam Úc Hương bảo Tri Đông mang tới, không khác gì nhau.
Người có tiền là thế đấy, luôn nghĩ cái gì giá càng cao thì càng tốt.
Mà nói ra thì ông ta đồng ý với thỉnh cầu của nhi tử trừ làm thế không hề ảnh hưởng tới nạn dân mua thuốc cũng là bất đắc dĩ, ông ta chỉ có đứa con vô tích sự này thôi, nếu kiếm việc gì cho nó làm, để nó lại ở trong hiệu thuốc, dưới tầm mắt của mình thì ông ta sẽ yên tâm hơn. Nếu không giữ nó ở trong hiệu thuốc quá lâu, thế nào nó cũng thấy buồn chán khô khan, rồi chạy ra ngoài tìm đám lưu manh vô lại, rồi xảy ra chuyện không cứu vãn nổi.
Nếu Chu Bảo lại vay nợ đánh bạc, sau đó thua to, bắt ông mang tám trăm lượng nữa tới chuộc thì ông ta không còn cách nào cứu con nữa rồi.
Kê đơn thuốc cho một bệnh nhân xong, thấy Chu Bảo nhét xâu tiền kia vào lòng, định đi ra ngoài, Chu Định mặt trầm xuống:
- Định đi đâu.
- Cha, yên tâm đi, con muốn đi mua thêm ít hộp với bình sứ đẹp đẽ một chút.
Từ nhỏ tới giờ đây là lần đầu tiên Chu Bảo kiếm được tiền, trong lòng rất hưng phấn.
Chu Đình nhíu mày nói:
- Giao tiền cho mày tao không yên tâm chút nào, để tao bảo mẹ mày đi mua cùng.
- Không cần đâu, con đi một mình là được.
Chu Bảo như bị dội gáo nước lạnh từ đầu xuống chân, hưng phấn trước đó tắt ngúm hết cả.
Chu Định thấy con trai không chịu nghe lời, tức giận muốn lấy tiền lại, ông ta không yên tâm tiền trong tay thằng con ngỗ nghịch này, nhưng vợ ông đã chạy tới ôm lấy tay ông ta la hét:
- Đừng đánh, đừng đánh, Tiểu Bảo đã lớn rồi, ông để nó đi một mình đi.
- Bà, bà chỉ biết bênh nó thôi.
Chu Định trừng mắt nhìn vợ, giật mạnh tay ra.
- Cha, mẹ con đi đây.
Nhân lúc cha mẹ đang cãi nhau, Chu Bảo nói lớn một tiếng rồi ôm tiền chạy thẳng, mấy ngày qua hắn bị cha đánh không ít, hiện trên lưng trên cổ còn mấy vết thâm tím chưa tan.
Chu Định thoát được vợ thì không đuổi kịp nữa, tức tối dậm chân, nhưng chẳng còn cách nào, đành ngồi xuống tiếp tục chẩn mạnh cho bệnh nhân.
Nhìn theo bóng lưng của Chu Bảo, Đường Kính Chi mỉm cười, y không phản cảm với cách làm của Chu Bảo, ngược lại còn rất tán thưởng, chỉ thay đổi lớp vỏ, vừa kiếm được tiền, vừa giúp được nạn dân, tội gì mà không làm?
Nghĩ thế, y thấy vị chưởng quầy trong này ắt không đơn giản.
Có điều Đường Kính Chi không biết, cái chủ ý này chẳng qua chỉ do một tên vô tích sự nhất thời nổi hứng nghĩ ra thôi, Chu Bảo thường ngày giỏi lừa lọc dối trá, nghĩ ra cách này cũng là bình thường, chẳng hề có chút ý thức kinh doanh gì hết.
Y tới là có chính sự muốn làm, cho nên phủi bụi vuốt thẳng lại áo, rồi vén rèm cửa đi vào. Đang lúc hỗn loạn thế này, hộ vệ không yên tâm cho nên cũng chia ra hai người đi theo.
- Công tử, xin hỏi có phải ngài không khỏe ở đâu muốn khám bệnh?
Nhìn Đường Kính Chi tướng mạo anh tuấn, mặc trường sam gấm lụa, nho nhã ung dung, khí phái vô cùng, Chu Định mắt không mù, nhìn ra ngay y xuất thân hào môn, không dám chậm trễ, vội đứng dậy, bỏ cả bệnh nhân đang bắt mạch dở đó, đi tới đón.
Bệnh nhân kia cũng nhìn ra Đường Kính Chi không phải là người bình thường, cúi đầu xuống, không dám có chút bất mãn nào.
Đa số con cháu hào môn hung hăng ngang ngược, có khi chỉ vì chút việc rất nhỏ mà nổi khùng, cho nên Chu Định mới phải cẩn thận như thế.
- Không phải, ta không có bệnh gì, là có chuyện muốn thương lượng với ông thôi.
Đường Kính Chi đi vào quan sát xung quanh, chỉ thấy đúng như kiều thê đã nói, Tế Sinh Đường là một hiệu thuốc nhỏ mà thôi.
- Coi cái miệng tiểu nhân kìa, đáng đánh đòn! Công tử gia thần sắc khỏe khoắn thế này, làm sao lại có bệnh cho được.
Chu Định vừa cười bồi vừa đi tới bên bàn rót một chén trà, ông ta làm chưởng quầy bao năm, góc cạnh trên người bị đời mài trơn nhẵn cả rồi.
Đường Kính Chi không khách khí, đi tới ghế ngồi xuống, đón lấy chén trà không uống mà thuận tay đặt sang bên.
- Xin hỏi công tử gia, ngài muốn thương lượng với tiểu nhân chuyện gì?
Chu Định nói câu này tim đập như đánh trống, hết sức khẩn trương, ông ta hoài nghi Đường Kính Chi tới đây là vì thấy Tế Sinh Đường có hiệu lực bất phàm, nổi lên chủ ý xấu.
Ông ta hành nghề y bao năm, hiểu rõ giá trị của dược hoàn, nó thuận tiện, đỡ tốn công hơn thuốc sắc, hiệu quả cũng tốt, nếu có thể sản xuất quy mô lớn, nhất định kiếm cả đống tiền.
Chỉ tiếc rằng ông ta chẳng biết chế luyện loại thuốc này, mà nữ chủ thuê ông ta tựa hồ cũng chẳng có ý định truyền dạy.
- Ta là Đường Kính Chi.
Đường Kính Chi hiểu ở Lạc thành cứ đem thân phận mình nói ra thương lượng chuyện gì sẽ dễ dàng hơn.
Chu Định sinh ra và lớn lên ở đất này, đại danh của Đường Kính Chi hiển nhiên như sấm nổ bên tai, vội vàng lùi lại một bước cung kính thi lễ:
- Thì ra là Đường nhị gia, tiểu nhân có mắt không tròng, không nhận ra được ngài, mong ngài lượng thứ.
Đường Kính Chi mỉm cười, khách khí đỡ hờ một cái:
- Đứng dậy đi, ông không cần khách khí như thế, ta tới có chuyện cùng ông thương lượng.
- Đường nhị gia, ngài có gì cứ sai bảo, tiểu nhân không dám không nghe.
Một Tế Sinh Đường nhỏ tẹo sao có thể kháng cự lại Đường gia Lạc thành, cho nên Chu Định hạ mình như nô tài của Đường gia vậy.
- Ông ngồi xuống đi rồi ta nói chuyện.
Đường Kinh Chi chỉ vào ghế, đợi Chu Định ngồi xuống rồi mới nói:
- Ta muốn hợp tác với Tế Sinh Đường, cùng góp sức vì nạn dân.
Chu Định vẫn đoán không tháu Đường Kính Chi có ý gì, chỉ dám ngồi mép ghế, hỏi:
- Đường nhị gia định hợp tác với Tế Sinh Đường thế nào?
- Rất đơn giản, Tế Sinh Đường vẫn mở cửa khám bệnh bốc thuốc như trước kia, có điều thuốc bán cho nạn dân chỉ thu một nửa, còn một nửa sẽ do Đường gia chi trả, ngoài ra trước cửa Tế Sinh Đường lập một tấm biển, trên viết Đường gia Lạc thành, đại phu của Tế Sinh Đường khi bán thuốc cho người bệnh phải giải thích cho bọn họ biết, sở dĩ ít tồn kém như thế là do Đường gia trả cho bọn họ một nửa tiền.
Chu Định nghe mà thấy mù mờ, chẳng lẽ mình nghĩ sai, người ta căn bản không có ý đồ gì với thứ dược hoàn bất phàm này, hỏi thêm một câu:
- Trừ chuyện này ra, Đường nhị gia có sai bảo gì thêm không ạ?
- Hết rồi, chỉ có chuyện nhỏ này thôi.
Mặc dù biết Tế Sinh Đường chẳng có nổi trà ngon, nhưng Đường Kính Chi nói một hồi thấy khô miệng, cầm chén trà lên uống, quả nhiên không ngoài dự đoán, trừ đắng chỉ thấy đắng.
Chu Định thấy chỉ là chuyện nhỏ không cần bàn với bà chủ làm gì, vỗ tay nói:
- Nếu Đường nhị gia chỉ nói chuyện này, vậy tiểu nhân xin thay chủ hiệu đồng ý.
- Ồ, ông không phải là chủ nhân của Tế Sinh Đường à?
Chu Định giải thích:
- Không phải, tiểu nhân chỉ là đại phu, phụ trách khám bệnh kê đơn mà thôi.
Đường Kính Chi cau mày, cảm thấy có gì đó không ổn, người trung niên này không phải chủ nhân hiệu thuốc, vậy chuyện thay vỏ bọc kiếm thêm tiền kia chủ hiệu có biết không?
Vừa rồi y nghe rõ ràng, cái cách này tựa hồ mới được nảy ra.
- Vậy chủ hiệu của Tế Sinh Đường là?
- Bẩm Nhị gia, chủ nhân nơi này họ Tần, ở tại Kiên Thành, thường ngày sự vụ bộn bề ít tới Lạc thành, cho nên nếu Đường nhị gia muốn gặp, e là rất khó.
Chu Định theo lời Tri Đông dặn, nói dối ứng phó:
← Hồi 212 | Hồi 214 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác