Vay nóng Tima

Truyện:Cự Linh thần chưởng - Hồi 09

Cự Linh thần chưởng
Trọn bộ 27 hồi
Hồi 09: Thần Bí Khôn Lường
4.00
(một lượt)


Hồi (1-27)

Siêu sale Lazada

Kim Ngang Tiêu ngây người nhìn theo, rồi đứng ngơ ngẩn một mình.

Tay chàng vẫn còn cầm chiếc hộp ngọc nhỏ, lúc đó thật tình chàng muốn mở ra coi xem trong đó có vật gì?

Nhưng mặc dầu Thôi Ngọc Linh không có mặt, chàng cũng không muốn làm trái lời nàng dặn bảo. Chàng cầm chiếc hộp ngắm nghía một hồi, rồi bỏ vào ngực áo cất đi.

Lúc này trong lòng Kim Ngang Tiêu đầy nỗi nghi hoặc.

Lời nói của Thôi Ngọc Linh rõ rệt đã chứng tỏ nàng có chút gì quan hệ với Câu Hồn bang. Nếu không làm sao Câu Hồn bang chủ một khi trông thấy vật mà nàng đưa cho chàng, lập tức sẽ tha chàng và không giết chàng nữa.

Song do, nếu cho rằng một thiếu nữ như Thôi Ngọc Linh có quan hệ với Câu Hồn bang thì thật đó là một việc không thể tưởng tượng được.

Lại còn một vấn đề nữa làm Kim Ngang Tiêu thắc mắc hết sức. Đó là lai lịch hai chị em họ Thôi.

Kim Ngang Tiêu nhớ đến lời dặn dò tha thiết của Thôi Ngọc Linh, chàng càng băn khoăn hơn, tự hỏi Thôi Ngọc Hoàn là cô gái xinh đẹp mỹ lệ như thế đối với mình có vẻ có nhiều cảm tình, làm sao nàng có thể là người hung ác, muốn hãm hại mình cho được?

Biết bao câu hỏi quay cuồng trong đầu óc Kim Ngang Tiêu lúc đó, rối rắm như sợi tơ vò, khiến chàng không sao lần mối cởi mở cho được.

Lúc bấy giờ tiếng tụng kinh của Bách Trượng thiền sư vẫn từ phía núi xa vẳng tới, như thể cuộc giao đấu giữa Thiền sư và Thôi Ngọc Hoàn vẫn còn tiếp tục. Tiếng tụng kinh của Thiền sư mỗi lúc một cao hơn, sang sảng như tiếng chuông vang dội cả một miền núi rừng hiểm trở.

Kim Ngang Tiêu lắng tai nghe, nhận thấy chỗ chàng đứng ít ra cũng cách xa nơi tụng kinh đến hơn mười dặm.

Tuy xa như vậy, tiếng tụng kinh của Bách Trượng thiền sư vẫn có mãnh lực ghê người, khiến bất cứ ai nghe thấy cũng phải kinh tâm động phách.

Song do, giữa những tiếng tụng kinh đó còn chen lẫn những tiếng rú ghê gớm, thanh âm vang lên rùng rợn tựa hồ như một con mãnh hổ đang mắc bẫy tìm đường thoát.

Kim Ngang Tiêu nghe thấy những tiếng rú thánh thoát đó, tim chàng bỗng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, chàng hồi hộp vô cùng. Chàng biết tiếng rú đó chính là tiếng của Thôi Ngọc Hoàn đang giao đấu với Bách Trượng thiền sư.

Tại sao nàng phải rú lên những tiếng quái dị như vậy? Phải chăng nàng sắp bị thua?

Kim Ngang Tiêu còn đang phân vân tự hỏi như vậy thì đột nhiên chàng thấy tiếng rú của Thôi Ngọc Hoàn có vẻ như xa dần, mỗi lúc một nhỏ hơn. Chàng biết ngay là Thôi Ngọc Hoàn vừa bỏ chạy, vừa chạy vừa rú lên như vậy. Chẳng bao lâu tiếng rú của Thôi Ngọc Hoàn biến mất hẳn.

Sau khi tiếng rú của Thôi Ngọc Hoàn im bặt, thì tiếng tụng kinh của Bách Trượng thiền sư cũng ngừng luôn. Trong sơn cốc, tứ bề lại tĩnh mịch như cũ. Trận đấu giữa Bách Trượng thiền sư và Thôi Ngọc Hoàn đã chấm dứt.

Kim Ngang Tiêu không biết kết quả trận đấu ra sao, nhưng nghe tiếng rú của Thôi Ngọc Hoàn chàng đoán cô gái đã bị thua và bỏ chạy. Không hiểu nàng có bị thương hay không? Chàng băn khoăn tự hỏi như vậy.

Tuy nhiên lúc này chàng còn có một vấn đề khác đáng quan tâm hơn. Chàng biết sau khi Thôi Ngọc Hoàn bỏ chạy, Bách Trượng thiền sư tất nhiên sẽ tìm đến chỗ chàng để bắt chàng đem về chùa Thiên Phật.

Trong tâm trí Kim Ngang Tiêu lúc đó, chỉ có một niềm mong mỏi là được cùng ở với Thôi Ngọc Hoàn một chỗ.

Tuy nhiên mỗi lúc tưởng đến Thôi Ngọc Hoàn, chàng lại nhớ lại những lời căn dặn của Thôi Ngọc Linh, thành thử chàng do dự, không biết phải làm thế nào? Dẫu sao, chàng cũng không muốn để Bách Trượng thiền sư tìm thấy chàng để bắt chàng giam hãm tại Thiên Phật tự như cũ.

Vì vậy, Kim Ngang Tiêu vội vã lần theo đường núi, đi sâu mãi vào trong khu núi non hiểm trở của rặng núi Nga Mi. Chàng đã tính thầm: Ta đi liều, dù gặp Thôi Ngọc Linh hay Thôi Ngọc Hoàn, chẳng qua do là số trời định đoạt. Ta cứ để mặc cho tạo hóa an bài.

Lạc trong miền núi

Kim Ngang Tiêu bước liều đi như vậy, bất chấp phương hướng, thành thử bất tri bất giác, chàng lạc lõng trong miền núi suốt trong ba ngày ba đêm liền.

Trong ba ngày đêm đó, chàng một thân, một mình mò mẩm trong khu núi hết sức hiểm trở, có lẽ từ xưa đến nay chưa hề có ai đi đến bao giờ.

Trong thời gian ba ngày đó, thần trí Kim Ngang Tiêu đã hỗn loạn đến cực điểm.

Luôn luôn chàng mơ tưởng đến khuôn mặt mỹ lệ của Thôi Ngọc Hoàn. Mỗi lúc chàng nhắm mắt, khuôn mặt tươi như hoa của nàng lại hiện ra, hoặc chàng ngửa đầu lên nhìn trời xanh cao thẳm, khuôn mặt đó như bóng ma lại lởn vởn trước mắt chàng.

Kim Ngang Tiêu đã bị sắc đẹp của Thôi Ngọc Hoàn mê hoặc mất rồi. Chàng trở thành một người si tình, mắc bệnh tương tư, không lúc nào không tưởng nhớ đến người yêu.

Đến ngày thứ tư, thì sự mê si của Kim Ngang Tiêu lại nặng thêm một bực nữa. Bất cứ chàng nhìn vào đâu, chàng cũng tưởng tượng thấy Thôi Ngọc Hoàn.

Lúc này, thì những lời căn dặn của Thôi Ngọc Linh chẳng còn hiệu lực gì nữa. Kim Ngang Tiêu chẳng những không tin lời nói của Thôi Ngọc Linh mà còn cho rằng những lời khuyên đó lố bịch, tức cười.

Chàng làm sao tin được Thôi Ngọc Hoàn có thể hại chàng? Chàng nhớ lại từng lời nói, từng cử chỉ của Ngọc Hoàn và lại càng tin tưởng: Ngọc Hoàn có tình với chàng, yêu chàng, không khi nào hại chàng hay ghét chàng.

Thôi Ngọc Hoàn võ công cao cường ghê gớm như vậy, nếu nàng muốn giết chàng thì có khó gì?

Nàng chỉ việc giơ tay là chàng chết ngay, việc gì còn phải giả bộ yêu đương chàng mới có thể hại chàng.

Kim Ngang Tiêu suy tính như vậy nên chàng càng thấy lời nói của Thôi Ngọc Linh là vô lý. Chàng tìm được sự giải đáp thắc mắc đó, nên trong lòng hết sức mừng rỡ khoan khoái.

Sang đến ngày thứ tư, Kim Ngang Tiêu thấy nhớ Thôi Ngọc Hoàn quá đỗi, chàng liền nghĩ đến việc đi tìm nàng.

Kim Ngang Tiêu đoán nàng vẫn còn quanh quẩn ở gần Thiên Phật tự chàng định đi về phía đó để tìm nàng. Song do, đến lúc nhận định phương hướng chàng mới giựt mình lo ngại.

Thì ra trong mấy ngày qua, đi lang thang vô định, chàng đã quên hẳn hướng đi. Chùa Thiên Phật phía nào, lúc này chàng không thể nào nhận định được nữa.

Vả lại, miền núi này trùng điệp hiểm trở, chàng đã quên cả đường cũ, dù muốn trở lại thung lũng lúc đầu cũng khó tìm ra lối đi.

Kim Ngang Tiêu nhìn quanh một hồi, đành liều bước đi theo một hướng mà chàng phỏng đoán là đi về chùa Thiên Phật. Nhưng sau đó, chàng đi một nửa ngày trời, quang cảnh mỗi lúc càng thấy lạ hơn, chàng biết rằng mình đã lạc mất lối đi rồi.

Kim Ngang Tiêu lo ngại, nhưng không biết làm thế nào, đành tiếp tục đi nữa.

Lát sau, chàng đi tới một khúc núi cao ngất trời và trước mặt chàng là một khe núi rất quái dị. Đó là một kẻ núi rất hẹp, hai bên là hai sườn núi dựng đứng và thằng tắp như hai bờ tường. Khe núi chạy dài mãi, không nhìn thấy sang bên kia được.

Kim Ngang Tiêu ngơ ngẩn hồi lâu. Sau chàng nghĩ thầm:

- "Biết đâu ở đầu khe núi ở bên kia, chẳng có đường lớn có người qua lại? Ta hãy thử đi vào khe núi này xem sao?"

Nghĩ đoạn chàng thực hành luôn ý định. Kim Ngang Tiêu rảo bước đi thẳng vào kẽ núi, càng vào bên trong chàng càng thấy lạ lùng. Khe núi chỉ rộng độ hai trượng, nhưng hai bên sườn núi cao đến mấy chục trượng, ngẩng đầu lên chỉ thấy một khe hở dài với nền trời xanh thẳm, tựa hồ như chàng đàng ở đáy giếng nhìn lên.

Đi liền trong một tiếng đồng hồ, Kim Ngang Tiêu vẫn chưa đi hết khe núi đó. Nhìn về phía trước, chỉ thấy lờ mờ chút ánh sáng nhưng vẫn chưa thấy đầu bên kia.

Kim Ngang Tiêu e ngại, không biết có nên tiếp tục đi nữa hay quay trở về, vì lúc đó chàng đã thấy nản lòng rồi.

Giữa lúc chàng đang do dự, bỗng nhiên từ đầu khe núi phía trước mặt chàng có tiếng hổ gầm vang lại...

Trong một vùng núi hoang vu hiểm trở như thế này, có tiếng hổ gầm là chuyện thường, chẳng có gì đáng ngạc nhiên.

Song do, tiếng hổ gầm vừa dứt, thì một chuỗi cười ròn khanh khách tiếp theo liền, tiếng cười thập phần thanh thú, rõ ràng là tiếng cười của một thiếu nữ.

Vừa nghe thấy tiếng cười đó, Kim Ngang Tiêu đã đứng sững, tim chàng đập loạn trong lồng ngực. Vì chàng đã nhận rõ tiếng cười đó rất quen thuộc. Đó là tiếng cười của Thôi Ngọc Hoàn, người chàng đang tưởng nhớ say mê.

Kim Ngang Tiêu đã định lên tiếng gọi Thôi Ngọc Hoàn để nàng biết chàng đang ở trong khe núi này. Chàng hy vọng khe núi nhỏ hẹp, nên tuy ở xa, tiếng của chàng cũng có thể vọng đến tai Thôi Ngọc Hoàn ở đầu khe núi.

Gặp lại Hổ Ma Phạm Hống

Kim Ngang Tiêu chưa kịp mở mồm thì từ phía đầu khe núi, chợt có tiếng một người đàn ông, kêu rú lên một cách mừng rỡ:

- Đây rồi! Đây rồi!

Giọng nói đó ồ ồ, vang lên trong khe núi, Kim Ngang Tiêu sửng sốt, nhận thấy chính là tiếng nói của Hổ Ma Phạm Hống. Chàng nhận rõ tiếng hắn, hơn nữa có tiếng hổ gầm vừa rồi nên chàng tin rằng chàng đã không lầm. Hổ Ma Phạm Hống quả đã có mặt tại nơi đây.

Kim Ngang Tiêu nhớ lại cách đây ít lâu, chàng đã chứng kiến Câu Hồn bang chủ thâu phục Hổ Ma Phạm Hống, rồi Hổ Ma Phạm Hống chịu gia nhập Câu Hồn bang, làm thuộc hạ cho Câu Hồn bang chủ.

Giờ đây, chàng thấy tên ma đầu Phạm Hống ở cùng một chỗ với Thôi Ngọc Hoàn, làm sao chàng không khỏi kinh hoàng cho cô gái.

Thôi Ngọc Hoàn có liên hệ với chàng, nếu bọn Câu Hồn bang biết rõ chuyện đó tất nhiên chúng sẽ hại nàng. Thôi Ngọc Hoàn tuy có võ công cao cường, nhưng dẫu sao nàng cũng là cô gái thơ ngây, làm sao thoát khỏi gian kế của một bọn người độc ác như bọn Câu Hồn bang? Nghĩ đến đó, Kim Ngang Tiêu kinh hoảng, chàng cảm thấy có bổn phận cứu nàng, mách bảo cho nàng khỏi cạm bẫy của tên Hổ Ma Phạm Hống.

Kim Ngang Tiêu liền tung mình chạy thẳng về phía trước để tới đầu khe núi.

Chàng chạy được mấy trượng, đột nhiên lại thấy tiếng nói của Thôi Ngọc Hoàn từ phía trước vẳng lại.

- Đúng rồi! Chắc hẳn là ở chỗ này. Người đứng canh ở phía ngoài, để ta vào trong xem sao?

Kim Ngang Tiêu nghe thấy lời nói đó, bất giác kinh hoàng thất sắc.

Lời nói đó chứng tỏ rõ rệt là Thôi Ngọc Hoàn và Hổ Ma Phạm Hống không phải ở trong trạng thái thù nghịch. Có lẽ nàng đã quen hắn từ lâu rồi.

Một ý nghĩ thoáng qua óc Kim Ngang Tiêu, làm chàng choáng váng. Phải chăng Thôi Ngọc Hoàn cũng là một cao thủ trong Câu Hồn bang?

Nhưng Kim Ngang Tiêu gạt bỏ ngay ý nghĩ đó. Chàng không thể nào tin được một người con gái đẹp đẽ như Thôi Ngọc Hoàn lại có thể làm tay sai cho một bang hội tàn ác như vậy.

Chàng cho rằng Thôi Ngọc Hoàn đã quen Hổ Ma Phạm Hống từ trước, dĩ nhiên nàng không hay biết việc Phạm Hống mới đây đã gia nhập Câu Hồn bang. Nếu vậy, nàng có thể bị nguy hiểm vì Câu Hồn bang sẽ ra lệnh cho Phạm Hống sát hại nàng.

Kim Ngang Tiêu nghĩ đến đó trong lòng nóng như lửa đốt. Chàng càng ra sức chạy mau hơn để kịp đến cứu người yêu. Chạy được hơn mười trượng nữa, chàng thấy đã đến đầu khe núi là một con đường nhỏ ngay trên sườn núi.

Tới đầu khe núi, Kim Ngang Tiêu ngừng lại và nhìn bên ngoài. Chàng thấy ngay Hổ Ma Phạm Hống đang đứng ở giữa con đường đó. Dưới chân Phạm Hống có một con hổ đen to lớn nằm phục.

Lúc Kim Ngang Tiêu chạy đến đầu khe núi ra ngoài thì Hổ Ma Phạm Hống đang quay lưng lại phía chàng, bởi vậy hắn chưa trông thấy chàng.

Kim Ngang Tiêu dừng lại, thận trọng đứng nép sau một tảng đá lớn để quan sát tình hình.

Chàng thấy Hổ Ma Phạm Hống đứng bên sườn núi và ngay bên cạnh hắn có một cửa động, trông bên trong đen ngòm như thể động đó sâu lắm.

Song có điều ngạc nhiên nhất là bên cửa động đó có một bàn tay khổng lồ bằng đá trắng, cao đến hai trượng.

Bàn tay đá này cũng giống như những bàn tay đá mà chàng đã nhìn thấy trên đỉnh núi ở bên Thiên Trúc cốc, lúc chàng gặp mặt cô gái Thôi Ngọc Linh.

Những bàn tay đá chàng thấy trên đỉnh núi trước đây đều có hình thức khác nhau, ngón cao ngón duỗi, không bàn tay nào giống bàn tay nào.

Còn bàn tay đá chàng thấy lúc này lại khác hẳn. Ngón tay chỏ của bàn tay này chỏ thẳng vào cửa động như chỉ đường.

Nhưng Kim Ngang Tiêu còn mãi lo chuyện khác. Chàng nóng ruột vô cùng vì thấy ở bên trong cửa hang chỉ có một mình Hổ Ma Phạm Hống với con hổ của hắn. Còn Thôi Ngọc Hoàn thì không thấy hình bóng nàng đâu hết.

Kim Ngang Tiêu ngắm nhìn một lát, rồi vì quá lo lắng cho số mệnh của Thôi Ngọc Hoàn, chàng không chịu được nữa, liền nhảy xổ ra, miệng quát hỏi:

- Nàng ở đâu?

Phạm Hống không thể nào ngờ rằng ở một nơi núi non hoang vu hiểm trở này lại có người bất ngờ xuất hiện.

Bởi thế hắn vội quay lại, trên vẻ mặt hiện rõ kinh hoàng.

Kim Ngang Tiêu nhảy tới bên hắn và hỏi tiếp:

- Nàng ở chỗ nào?

Phạm Hống đã nhìn rõ Kim Ngang Tiêu, mắt hắn bỗng sáng quắc lên và buông ra một tiếng cười quái gở:

- Ha! Té ra là nhà ngươi!

Kim Ngang Tiêu thấy Phạm Hống nói như vậy, chàng thấy chột dạ thầm:

- "Làm sao hắn nhận được ra chàng?"

Dẫu sao, lúc này vì quá quan tâm đến Thôi Ngọc Hoàn nên chàng thấy can đảm phi thường, chẳng coi Phạm Hống vào đâu hết.

Chàng quát lớn:

- Phải ta thì sao? Còn nàng đâu?

Phạm Hống lạnh lùng hỏi lại:

- Ngươi hỏi ai ở đâu?

Hắn nói chưa dứt lời, cánh tay hắn đã vung lên, năm ngón tay như năm móc sắt xòe ra, hắn xử một chiêu Ngạ Hổ Tầm Dương, nhắm thẳng đầu vai Kim Ngang Tiêu vồ tới.

Chiêu đó vừa nhanh vừa hiểm ác, Kim Ngang Tiêu bất ngờ, không kịp đề phòng, nên chàng không sao tránh được. Sự thật ngay dù chàng có đề phòng trước và dù chàng có đứng cách xa độ một trượng, chàng không thể nào né tránh hay đỡ gạt một chiêu số quá thần tốc và kỳ diệu như thế.

Trong khoảng chớp mắt, nhanh như điện xẹt, chỉ nghe soạt một tiếng, năm ngón tay của Hổ Ma Phạm Hống đã vồ đúng vào bả vai Kim Ngang Tiêu và siết chặt như gọng kềm vào vai chàng, khiến chàng đau đớn vô cùng tưởng đến gãy xương.

Nhưng Kim Ngang Tiêu cũng không thiết đến sự đau đớn đó, chàng nghiến răng chịu đựng và đáp:

- Ta hỏi Thôi Ngọc Hoàn cô nương.

Hổ Ma Phạm Hống nghe nói đến Thôi Ngọc Hoàn, thân hình hắn bỗng rung chuyển như thể hắn lấy làm kinh ngạc hết sức.

Bộ mặt của Phạm Hống thường ngày đã dữ tợn và xấu xa vô cùng, lúc này hắn nhăn nhó kinh ngạc, trông lại càng khó coi hơn.

Vừa rồi, hắn chợt nhìn thấy Kim Ngang Tiêu, đôi mắt hắn đã long lên sòng sọc, nét mặt hung dữ, sát khí đằng đằng như muốn ăn tươi nuốt sống chàng.

Vậy mà lúc này, vừa nghe thấy Kim Ngang Tiêu hỏi đến Thôi Ngọc Hoàn, bộ mặt của Phạm Hống bỗng có vẻ ngạc nhiên, rồi ngay sau đó, biến đổi thành một vẻ rất tức cười, như thể hắn muốn lấy lại vẻ mặt hòa nhã tươi cười với chàng, nhưng hắn không thể nào thay đổi nét mau lẹ theo ý muốn, thành thử bộ mặt của hắn nửa cười nửa mếu, trông quái gở vô cùng.

Kim Ngang Tiêu thấy vẻ mặt của Phạm Hống biến đổi như vậy, chàng lấy làm lạ, không hiểu vì sao tên ma đầu hung dữ này lại muốn làm lành với chàng? Rồi thì chàng chỉ kịp thốt ra một lời?

- Nàng...

Hổ Ma Phạm Hống gượng cười dịu giọng hỏi:

- Ngươi... ngươi quen biết Thôi Ngọc Hoàn cô nương?

Kim Ngang Tiêu đáp:

- Tự nhiên là ta quen. Nếu không làm sao ta phải mạo hiểm đến cứu nàng?

Phạm Hống ngây người ra kinh ngạc, hắn thốt ra "A" đầy vẻ lạ lùng, rồi buông tay ra khỏi vai chàng.

Thái độ của hắn càng làm cho Kim Ngang Tiêu khó hiểu.

Chợt chàng lại thấy Hổ Ma Phạm Hống nói:

- Thôi cô nương tiến vào trong động này rồi.

Trong động bí mật

Trong lúc vội vàng, Kim Ngang Tiêu không kịp hỏi Hổ Ma Phạm Hống xem giữa hắn và Thôi Ngọc Hoàn có mối quan hệ như thế nào và tại sao hắn và nàng đến chỗ này. Chàng cũng không kịp tìm hiểu nguyên nhân tại sao Hổ Ma Phạm Hống vừa nghe thấy chàng nói có quen biết Thôi Ngọc Hoàn, hắn đã vội vã buông chàng ra và không dám tấn công chàng nữa.

Vì quá lo cho Thôi Ngọc Hoàn, nên Kim Ngang Tiêu vừa thấy bảo Thôi Ngọc Hoàn đi vào trong động, liền đoán ngay rằng có lẽ Thôi Ngọc Hoàn bị Phạm Hống cưỡng bách phải vào đó.

Chàng tin rằng Thôi Ngọc Hoàn đang bị nguy hiểm khó khăn, chàng không muốn hỏi han lôi thôi mất thời giờ. Lúc này cứu Thôi Ngọc Hoàn là cấp bách nhất.

Bởi thế, Kim Ngang Tiêu chẳng nghĩ ngợi gì hơn, vội vã tung thân nhảy vọt vào trong động và chạy sâu vào bên trong.

Vừa chạy, chàng vừa lớn tiếng gọi:

- Thôi cô nương! Thôi cô nương!

Trong sơn động tối om như mực, giơ tay ra trước mặt không nhìn thấy rõ năm ngón tay.

Tiếng gọi của Kim Ngang Tiêu rất lớn, động lại sâu rộng nên tiếng gọi của chàng vừa dứt, lập tức có tiếng gọi y hệt ầm ầm vang lại. Đó là tiếng vang từ tứ bề dồn dập đưa lại, ầm ầm một lúc lâu mới hết, khiến chàng có cảm tưởng như trong động có cả chục người lên tiếng nhái lời kêu gọi của chàng.

Kim Ngang Tiêu bất chấp, tứ phía tối đen chẳng thấy rõ vật gì cứ cắm đầu chạy thẳng mãi vào bên trong.

Chàng chạy được bốn hay năm trượng thì thấy xung quanh hoàn toàn tối đen như hũ nút.

Chàng đã định dừng bước để lấy đá lửa và mồi ở trong túi ra, châm thành một mồi lửa để soi.

Không ngờ, chàng chưa kịp dừng bước thì đột nhiên chàng cảm thấy từ phía trước mặt chàng có một luồng kình lực đẩy tới.

Luồng kình lực đó mãnh liệt ghê gớm, nhưng tuyệt nhiên không một tiếng động, mỗi lúc một tăng cường, đẩy vào người Kim Ngang Tiêu.

Kim Ngang Tiêu nhanh trí, biết là có sự chẳng lành, vội vã né tránh, hầu bước sang một bên. Song do luồng kinh lực đó như tỏa rộng ra, khiến chàng né tránh cũng không được, rút cuộc bị luồng kình lực đó cuốn lấy như gió lốc, thân hình chàng bị đẩy lùi lại tới ba bốn thước, không sao cưỡng lại được.

Sức đẩy đó mạnh đến nỗi làm lưng chàng đập vào vách đá một cái như trời giáng, suýt nữa làm Kim Ngang Tiêu ngất xỉu.

Nhưng giữa lúc ấy, tai chàng nghe thấy một tiếng quát, tiếng nói lanh lảnh của một cô gái:

- Kẻ nào định làm trò gì đó?

Kim Ngang Tiêu đang lảo đảo muốn té xỉu, chợt nghe thấy tiếng quát đó, chàng mừng rỡ, tỉnh hẳn lại. Vì chàng đã nhận ra đó chính là tiếng của Thôi Ngọc Hoàn.

Chàng cố nhịn đau ở lưng, đứng thẳng người lên và vội vã đáp:

- Thôi cô nương, tôi đây!

Thôi Ngọc Hoàn lớn tiếng thét:

- Ngươi là ai?

Kim Ngang Tiêu nói:

- Tôi là Kim Ngang Tiêu, mấy hôm trước được cô nương cứu thoát ra khỏi Thiên Phật tự, cô nương quên rồi sao?

Giọng nói của Thôi Ngọc Hoàn đột nhiên dịu dàng, khác hẳn với giọng quát tháo dữ dằn vừa rồi.

- A, té ra là Kim công tử đó ư? Làm sao công tử biết đến chỗ này? Thật kỳ lạ quá!

Kim Ngang Tiêu hỏi:

- Thôi cô nương, cô nương vào trong sơn động tối om như thế này để làm gì vậy?

Lúc này được nói chuyện với Thôi Ngọc Hoàn, Kim Ngang Tiêu thấy trong lòng khoan khoái vô cùng, mặc dầu chàng chưa thấy nàng đâu hết.

Nghe theo giọng nói của nàng, chàng đoán nàng còn đứng cách xa chàng đến hai trượng.

Kim Ngang Tiêu một mặt hỏi chuyện, một mặt thò tay vào túi áo lấy hai cục đá lửa ra cầm tay. Chàng tìm được cả một sợi bùi nhùi nhỏ, định đánh lửa đốt lên soi sáng.

Chàng vừa cầm hai cục đá lửa chạm vào nhau nghe lóc cóc, thì Thôi Ngọc Hoàn vội vã lớn tiếng:

- Công tử làm gì thế? Chớ có đốt lửa đấy!

Nhưng Thôi Ngọc Hoàn nói chưa được nửa câu thì tay Kim Ngang Tiêu đã đánh hai cục đá lửa đó vào nhau rồi.

Người trong võ lâm thường phải dùng đến đá lửa luôn nên rất quen thuộc phương pháp đánh đá vào nhau cho nảy lửa. Hơn nữa các loại đá lửa sử dụng trong võ lâm, không phải là loại đá thường, mà là một thứ đá đặc biệt, chế tạo bằng nhiều chất dẫn hòa, theo một phương pháp bí mật.

Kim Ngang Tiêu vừa cầm hai cục đá lửa đánh vào nhau, lập tức một tia lửa lóe ra.

Chính giữa lúc ấy, tai chàng nghe thấy tiếng Thôi Ngọc Hoàn bảo chớ đánh lửa lên.

Nhưng lời nói của nàng không kịp, vì tia lửa đã bật lên rồi.

Tia lửa bật lên châm ngay vào mồi. Đồng thời Kim Ngang Tiêu đưa mắt nhìn về phía có tiếng Thôi Ngọc Hoàn vừa phát ra.

Song do, đang lúc tôi, tia lửa vừa bật sáng quắc, Kim Ngang Tiêu chợt thấy hoa mắt, rồi không nhìn rõ vật gì nữa.

Thật lạ lùng, Kim Ngang Tiêu tưởng mình vì hoa mắt vì ánh sáng, nhưng không phải. Bởi vì sau khi hoa mắt, chàng thấy hình như có một bức màn đen chợt chụp vào mắt chàng.

Lúc tia lửa vừa lóe lên, chàng thấy ánh sáng thực rực rỡ, khác hẳn ngọn lửa thường của đá lửa hay mồi lửa. Ánh sáng đó như thể mặt trời chói lọi hiện ra trước mắt chàng. Tia sáng mãnh liệt đến nỗi hai mắt Kim Ngang Tiêu cảm thấy nhức buốt, chịu không nổi. Chàng phải nhắm mắt lại.

Mọi việc xảy ra trong khoảng chớp mắt.

Đến lúc Kim Ngang Tiêu mở mắt ra thì chàng thấy như có một tấm màn che trước, nhìn qua thấy lờ mờ đỏ hồng.

Nhưng chỉ trong khoảnh khắc sau, mắt chàng thấy tối om, tối đen kịt.

Những sự việc đó xảy ra quá mau lẹ, Kim Ngang Tiêu chưa kịp hiểu việc gì xảy ra đến cho chàng.

Chàng ngây người ra một lúc. Đột nhiên đầu ngón tay của chàng nóng bỏng, đau đớn vô cùng. Thì ra mồi lửa trên tay chàng vẫn cháy và lúc này cháy đến ngón tay chàng.

Kim Ngang Tiêu vội vứt mồi lửa xuống đất.

Nhưng vừa dứt mồi lửa đi, một ý nghĩ chợt thoáng qua óc chàng, khiến chàng choáng váng như thể có một sức nặng ngàn cân vừa giáng vào đầu chàng. Đồng thời chàng toát mồ hôi, đứng chết lặng.

Nguyên vừa rồi, sau khi đánh đá lửa lên, chàng bị hoa mắt rồi thấy tối đen như mực, tất cả những việc đó không làm chàng chú ý đến lắm, bởi vì chàng đã đi vào trong động tối om từ nãy giờ và nếu mắt chàng thấy tối đen, thì đó cũng chẳng có gì kinh lạ lắm.

Nhưng sau khi bị mồi lửa cháy đến tay đau rát, chàng phải vứt mồi lửa đi, chàng mới đột nhiên nghĩ đến một việc: nếu có lửa cháy, tại sao mắt chàng thấy tối đen không trông rõ vật gì?

Hơn nữa lúc nãy mồi lửa dù bị vất xuống đất, lửa cũng chưa thể tắt, tại sao chàng không thấy gì hết?

Kim Ngang Tiêu bị mù

Kim Ngang Tiêu càng nghĩ càng kinh hoảng, cố mở to đôi mắt để nhìn.

Nhưng chàng vẫn không trông thấy gì hết, mắt chàng chỉ thấy một màu đen kịt như mực tàu.

Chàng không muốn tin đó là sự thật, nhưng không tin cũng không được: trước mắt chàng tối đen và không nhìn rõ vật gì hết.

Có lẽ ánh sáng lóe lên quá rực rỡ vừa rồi đã làm mắt chàng hóa mù.

Nghĩ đến đó, Kim Ngang Tiêu thấy lạnh toát xương sống, kinh hoảng đến cực độ, chỉ còn biết đứng chết sững như trời trồng.

Giữa lúc ấy, chàng cảm thấy có một bàn tay mềm dịu nắm lấy vai chàng, đồng thời tiếng nói của Thôi Ngọc Hoàn vang lên bên tai chàng:

- Công tử làm sao thế?

Kim Ngang Tiêu đau đớn làm sao. Chàng nghẹn ngào nói:

- Tôi... tôi không nhìn thấy gì nữa rồi.

Hai dòng lệ từ từ chảy dài xuống đôi má chàng.

Chàng đã thành một kẻ mù lòa. Còn gì đau đớn cho bằng một người thanh niên như chàng bỗng dưng phải chịu cảnh tật nguyền ghê gớm, suốt đời giam hãm trong bóng tối.

Kim Ngang Tiêu không phải là kẻ hèn nhát. Chí dũng cảm chàng có thừa, dù gặp hoàn cảnh ngang trái đến đâu, chàng cũng cố gắng chịu đựng. Lúc này chàng không muốn khóc, nhưng giọt lệ vẫn ứa tràn nơi khóe mắt, rồi lả tả rớt xuống như mưa.

Thôi Ngọc Hoàn lại nói:

- Công tử hãy theo sau tôi, đi ra ngoài xem sao. Không biết chừng vì trong động này tối quá, công tử không nhìn thấy gì.

Nghe nói thế, Kim Ngang Tiêu lại thấy một niềm hy vọng vụt nổi lên trong lòng chàng. Chàng bước theo tiếng chân bước của Thôi Ngọc Hoàn, theo nàng ra ngoài động.

Chàng vẫn không thấy gì, như nhẩm tính đi được trên mười trượng thì Thôi Ngọc Hoàn bỗng dừng bước lại.

Kim Ngang Tiêu chợt hiểu... cõi lòng tan nát vì tuyệt vọng, chàng run giọng khẽ hỏi:

- Thôi cô nương, chúng ta đã... đã ra đến ngoài động rồi... phải không?

Thôi Ngọc Hoàn thở dài một tiếng rồi hỏi:

- Kim công tử vẫn không nhìn thấy gì phải không?

Kim Ngang Tiêu chịu đựng đến đó là cùng, không thể gắng gượng hơn được nữa. Chàng đã cố trấn tĩnh, tự an ủi chớ có bi thương quá, vì may ra mắt chàng chỉ bị mờ đi chút ít, ra đến ngoài có ánh sáng ban ngày chàng cũng có thể tạm nhìn được mọi vật.

Những lúc này, hy vọng cuối cùng của chàng cũng tiêu tan nốt.

Nghe thấy Thôi Ngọc Hoàn hỏi chàng như vậy, chàng biết mình đã ra đến bên ngoài động, tức là tới một nơi ánh sáng mặt trời thực sáng sủa rực rỡ rồi, chàng cố giương mắt ra nhìn.

Nhưng hỡi ôi! Mắt chàng hoàn toàn đen tối, đen kịt như lúc ở trong động. Chàng đã mù hẳn rồi!

Sự tuyệt vọng ghê gớm quá, khiến tai chàng ù đi, đầu chàng như bị búa bổ, đồng thời chàng "hự" lên một tiếng, hộc ra một cục máu tươi uất hận, thân hình chàng lảo đảo, ngã nhào xuống.

Nhưng chàng chưa kịp té xuống đất thì có bàn tay người đỡ chàng lại.

Kim Ngang Tiêu đau khổ nghẹn ngào hỏi:

- Phải Thôi cô nương đó không?

Tiếng Thôi Ngọc Hoàn đáp:

- Phải, chính tôi đây!

Kim Ngang Tiêu cố nén uất hận đang đè nặng trên lồng ngực chàng và nói:

- Tôi... tôi chẳng nhìn thấy gì hết.

Thôi Ngọc Hoàn nói:

- Tôi đã đoán trước tình trạng này nên đã bảo công tử ngay lúc đó.

Kim Ngang Tiêu chợt nhớ lại lúc chàng đánh lửa, Thôi Ngọc Hoàn đã lên tiếng bảo chàng đừng đánh, nhưng lúc đó chàng quá vội vàng, thành ra không nghe kịp lời nàng nói và đánh lửa lên nên mới ra nông nổi này.

Kim Ngang Tiêu gượng cười đau khổ:

- Thôi cô nương, cô nương được bình an vô sự, như vậy là tôi yên lòng rồi.

Thôi Ngọc Hoàn dịu dàng ngồi xuống một tảng đá. Mặt nàng lúc đó kề sát mặt chàng, một luồng hương thơm như ngọc lan xông đến mũi Kim Ngang Tiêu, khiến chàng tuy đang tuyệt vọng buồn khổ, cũng thấy ngây ngất hoang mang.

Giọng nói của Thôi Ngọc Hoàn lại nổi lên dịu dàng hết sức:

- Kim công tử, chàng hãy bình tâm, thiếp với chàng mới quen biết nhau, nhưng cảm tình như thân hữu kỳ cực. Hai mắt chàng tuy mù, nhưng từ nay thiếp quyết không rời chàng nửa bước. Thiếp nguyện suốt đời trông nom săn sóc cho chàng.

Kim Ngang Tiêu thật không ngờ. Chàng chết lặng đi vì sung sướng và cảm kích, không sao nói được nên lời.

Mãi lát sau, chàng mới trấn tĩnh được hồi hộp, rung giọng nói:

- Thôi cô nương, nàng hà tất phải khổ lụy vì tôi như thế làm gì? Nàng cứ bỏ mặc tôi, một mình tôi tự lo lấy cũng xong.

Thôi Ngọc Hoàn bỗng cúi đầu, áp má nàng vào sát mặt chàng, khiến Kim Ngang Tiêu thấy bấn loạn tâm thần, cơ hồ quên cả nỗi khổ bị mù lòa.

Giọng nàng lại thỏ thẻ bên tai chàng:

- Thiếp được ở bên chàng là sự vui sướng nhất trong đời thiếp.

Kim Ngang Tiêu cảm động đến ứa nước mắt, tay chàng lần tìm tay nàng rồi nắm chặt lấy:

- Thôi cô nương, nàng... nàng đối với tôi quá tốt. Tôi... tôi...

Thôi Ngọc Hoàn bỗng cất tiếng cười lanh lảnh rồi đổi giọng nói chuyện khác:

- Thôi chàng đừng nói tới chuyện đó nữa. Thiếp muốn hỏi chàng, chàng đến đây làm gì thế này?

Lúc đó Kim Ngang Tiêu tự nhủ thầm:

- "Thôi Ngọc Hoàn đối với ta thật quá tốt, nàng tình nguyện trông nom săn sóc cho kẻ mù lòa như ta như vậy, chắc hẳn là nàng đã có một mối tình cực thâm hậu đối với ta".

Nàng cam tâm hy sinh hạnh phúc của đời nàng để theo một kẻ mù lòa, tấm lòng nàng thật cao cả vĩ đại biết bao. Như vậy mình nỡ lòng nào giấu diếm nàng điều gì.

Vì nghĩ thế, Kim Ngang Tiêu liền đem tình thật ra nói cho nàng nghe, từ lúc Thôi Ngọc Linh cứu chàng đem tới một khu thâm cốc, rồi chàng lạc trong vùng núi suốt mấy ngày, mấy đêm như thế, nhất nhất đều thuật lại tường tận, không giấu nàng điều nào.

Trong lúc chàng nói, Thôi Ngọc Hoàn vẫn ngồi sát bên chàng, thỉnh thoảng lại lên tiếng đáp lại, coi bộ thập phần thân thiết.

Dĩ nhiên, Kim Ngang Tiêu đã mù cả hai mắt, chàng không thể nào nhìn thấy bộ mặt đẹp của Thôi Ngọc Hoàn lúc này biến đổi ghê gớm.

Vẻ đẹp vẫn còn, nhưng tà khí và vẻ hung ác sát khí mỗi lúc một hiện rõ.

Đến lúc Kim Ngang Tiêu thuật lại xong câu chuyện, thì vẻ mặt của Thôi Ngọc Hoàn đã biến đổi đến độ cùng cực, bao nhiêu yêu khí đều lộ liễu, khiến ai trông thấy cũng phải ghê.

Ngay cả đến con người hung tàn bạo ngược như Hổ Ma Phạm Hống, cũng không dám nhìn mặt nàng lúc đó.

Hổ Ma Phạm Hống từ lúc đầu vẫn y theo lời Thôi Ngọc Hoàn, đứng ở ngoài cửa động. Lúc Thôi Ngọc Hoàn dìu Kim Ngang Tiêu từ động bước ra, hắn vẫn còn đó, nhưng vì hắn không lên tiếng, nên Kim Ngang Tiêu không biết.

Sau khi Kim Ngang Tiêu thuật chuyện xong. Thôi Ngọc Hoàn liền giơ tay ra hiệu với Phạm Hống, đoạn dùng ngón tay chỏ về phía xa.

Phạm Hống hiểu ý, liền nhẹ nhàng dắt con hổ đen rời khỏi nơi đó đi mất. Kim Ngang Tiêu bị mù, làm sao có thể biết những việc đó?

Chàng cũng không thể nào hiểu được rằng Thôi Ngọc Hoàn đã ra lệnh cho Phạm Hống phải đi ngay vào vùng núi quanh đó để truy tìm cho bằng được Thôi Ngọc Linh đem về đây cho nàng.

Sự bí mật trong Vĩnh Dạ động

Hổ Ma Phạm Hống vừa đi khỏi, Thôi Ngọc Hoàn lại dùng giọng cực kỳ dịu dàng êm ái hỏi Kim Ngang Tiêu.

- Kim lang, chàng có tin những lời Ngọc Linh nói với chàng không?

Kim Ngang Tiêu không do dự đáp ngay:

- Nếu tôi tin lời đó, làm sao tôi còn thuật lại cho nàng nghe?

Thôi Ngọc Hoàn thở dài tỏ vẻ buồn bã lắm:

- Ngọc Linh là em ruột thiếp, nhưng nó là đứa con gái vô cùng xấu nết. Nó có tật ghen ghét đố kỵ, thấy thiếp quen được một vị thiếu niên anh hùng như chàng, trong lòng nó tức tối lắm dò... Kim lang, nếu nói về tướng, nhân phẩm, Ngọc Linh nó còn hơn thiếp nhiều. Nếu... nếu chàng thấy chán thiếp, thiếp sẽ bảo nó ở bên chàng, săn sóc cho chàng. Như vậy có được không... chàng?

Kim Ngang Tiêu nghe nói như vậy, bất giác cuống cuồng lo sợ. Hai tay chàng vội nắm chặt lấy vạt áo Thôi Ngọc Hoàn như sợ nàng giận dỗi bỏ đi mất.

Chàng vội vàng nói:

- Ngọc Hoàn, nàng nói gì... lạ vậy? Tôi... tôi đâu có.

Kim Ngang Tiêu chưa nói dứt lời, thì Thôi Ngọc Hoàn cất giọng cực kỳ u oán:

- Kim lang, một người như thiếp đâu có xứng đáng với chàng? Chỉ có Ngọc Linh họa may mới xứng đáng. Vì chàng, thiếp đành hy sinh...

Kim Ngang Tiêu cảm kích đến nỗi ứa lệ ròng ròng. Chàng run giọng tha thiết nói:

- Ngọc Hoàn nàng hỡi, tôi chỉ là một kẻ mù lòa tàn tật, vậy mà tôi được nàng đoái hoài đến như thế này, tôi thật cảm kích không biết thế nào mà nói. Nàng chớ có nói đến Ngọc Linh nữa, nếu nàng còn nói đến cô ta nữa, tôi thà chết phứt đi cho rồi!

Thôi Ngọc Hoàn khẽ nở nụ cười kín đáo, trong lòng nàng thích thú đến cùng cực. Nhưng nàng vẫn lặng im.

Kim Ngang Tiêu ngừng một lát, rồi lại hỏi:

- Ngọc Hoàn nàng đến đây cùng với Hổ Ma Phạm Hống làm gì vậy? Phạm Hống vừa gia nhập Câu Hồn bang, nàng có biết không?

Thôi Ngọc Hoàn làm bộ hết sức ngạc nhiên, kêu thất thanh lên:

- Chàng bảo sao? Hắn đã gia nhập Câu Hồn bang? Nào thiếp có biết đâu?

Kim Ngang Tiêu liền thuật lại hồi trước đây, chàng tình cờ nấp sau tảng đá, được chứng kiến Câu Hồn bang chủ thu phục Hổ Ma Phạm Hống, rồi sau Phạm Hống chịu khuất phục gia nhập Câu Hồn bang.

Thôi Ngọc Hoàn nghe xong, liền cười nói:

- Té ra Phạm Hống là một kẻ xấu xa như vậy đó. Nhưng thôi, bây giờ hắn đã cao chạy xa bay rồi, chúng ta chẳng cần truy cứu đến việc đó làm gì nữa.

Kim Ngang Tiêu lúc này đã mê say Thôi Ngọc Hoàn đến cực điểm. Ngồi bên cô gái, chàng thấy rối loạn tâm thần, chàng còn biết suy nghĩ nữa? Thôi Ngọc Hoàn nói sao chàng nghe vậy và cho là đúng, không cãi lại nữa lời.

Thôi Ngọc Hoàn bảo Hổ Ma Phạm Hống chạy đi rồi, không cần truy cứu nữa, Kim Ngang Tiêu liền tin ngay và cũng không hỏi han gì thêm, mặc dầu trước đó chàng có biết bao vấn đề muốn hỏi về Phạm Hống.

Kim Ngang Tiêu và Thôi Ngọc Hoàn ngồi im một lúc lâu, hai người không ai nói với ai câu nào, hình như mỗi người còn mãi theo đuổi một ý nghĩ riêng.

Lát sau, Thôi Ngọc Hoàn chợt lên tiếng:

- Kim lang, chàng có biết thiếp vào trong động này làm gì không?

Kim Ngang Tiêu khẽ lắc đầu:

- Tôi không biết.

Thôi Ngọc Hoàn nói:

- Thiếp được biết rằng trong động này có hình chín bàn tay bằng đá rất lớn, giống như bàn tay đá ở cửa động. Tuy nhiên, những bàn tay trong động đều có tư thế và hình dạng ngón tay khác nhau, không tay nào giống tay nào.

Kim Ngang Tiêu hỏi:

- Nhưng bàn tay đó có nghĩa là gì? Phải chăng biểu lộ điều gì?

Thôi Ngọc Hoàn đáp:

- Có lẽ đó là một môn võ công cực kỳ cao siêu.

Kim Ngang Tiêu giật mình chợt nhớ rằng trước đây chàng đã cùng Thôi Ngọc Linh nhìn thấy ở trên đỉnh núi cạnh Thiên Trúc cốc, có một số những bàn tay bằng đá khổng lồ, tựa như những bàn tay mà Thôi Ngọc Hoàn vừa nói tới.

Nghe Thôi Ngọc Hoàn nói những bàn tay đó có thể là một môn võ công quái dị, Kim Ngang Tiêu vội hỏi:

- Đó là một môn võ công gì vậy?

Thôi Ngọc Hoàn đáp:

- Thiếp không biết. Cần phải xem hình dạng những bàn tay đá trong động, mới có thể biết được.

Kim Ngang Tiêu ngạc nhiên hỏi:

- Nếu vậy tại sao nàng không vào động xem cho rõ?

Thôi Ngọc Hoàn thở dài đáp:

- Kim lang, chàng nên nhớ động núi này có một tên gọi là "Vĩnh Dạ động", nghĩa là trong động này vĩnh viễn đen tối như mực, không có chút ánh sáng nào. Động lại còn một sự lạ lùng là nếu có chút ánh sáng lửa nào phát ra ở trong lập tức một luồng ánh sáng cực kỳ chói lọi sẽ lóe lên làm mù mắt người ta. Cho đến nay, không ai biết vì lẽ gì lại sinh ra ánh sáng chói lọi như vậy để đến nỗi người ta phải mù mắt. Bất cứ ai vào đó bật lửa lên cũng bị mù mắt, làm sao có thể nhìn thấy gì nữa?

Kim Ngang Tiêu nghe nói như vậy, bất giác kinh hoảng, vội hỏi:

- Ngọc Hoàn, vừa rồi nàng cũng ở trong động. Mắt nàng có... có...

Đôi mắt tuyệt đẹp của Thôi Ngọc Hoàn, có mãnh lực thu hồn nhiếp phách người ta, lúc này đảo chuyển, liếc ngang liếc dọc, nàng đáp:

- Thiếp cũng ở trong động, nhưng lúc đó thiếp đã nhắm mắt lại nên không việc gì.

Kim Ngang Tiêu thở dài một cái thật mạnh, như trút được một gánh nặng.

Câu hỏi của Kim Ngang Tiêu thật chí tình, câu hỏi đó chứng tỏ chàng không quan tâm đến bản thân mình mà chỉ lo cho Thôi Ngọc Hoàn.

Thôi Ngọc Hoàn lại nói:

- Kim lang, người ta ai cũng thích nơi sáng sủa và ghê sợ những nơi tối tăm mù mịt. Vẫn biết ở trong động không được bật lửa soi sáng nhưng bất cứ ai vào trong đó mò mẫm trong bóng tối cũng tự nhiên cảm thấy một nỗi lo sợ kinh hoảng vô căn cứ, rồi rút cục cũng muốn bật lửa ra để nhìn. Vì thế, việc động này có tàng chứa một môn tuyệt đỉnh võ công cao siêu không thể tưởng tượng là việc mà nhiều người trong võ lâm đều hay biết. Tuy nhiên cho đến nay không có người nào dám vào động, vì họ biết rằng nếu bật lửa lên lập tức mù mắt, còn nếu không bật lửa, động tối om làm sao nhìn thấy vật gì?

Kim Ngang Tiêu vừa nghe Thôi Ngọc Hoàn nói xong, chàng liền đứng phắt ngay lên.

Sau khi bị mù hai mắt, Kim Ngang Tiêu trong lòng đau đớn quá độ, vừa rồi chàng lại uất ức thổ ra máu, nên trong người đã bị nội thương khá nặng. Vậy mà chỉ nghe mấy lời ngon ngọt dịu bùi của Thôi Ngọc Hoàn, chàng đã nhảy phắt ngay lên, quên cả mình đang bị trọng thương.

Kim Ngang Tiêu trúng độc kế

Kim Ngang Tiêu vừa nhảy vọt đứng lên, ngực chàng bỗng thấy đau nhói, đầu óc choáng váng như trời đấy quay cuồng, khiến chàng lảo đảo, muốn té nhào.

Thôi Ngọc Hoàn vội nắm lấy người chàng giữ lại, trên môi nàng nở một nụ cười khoái trá.

Tuy vậy nàng làm vẻ ngạc nhiên hỏi:

- Chàng làm gì thế?

Kim Ngang Tiêu gượng cười đau khổ nói:

- Ngọc Hoàn, người ta không dám vào động là vì trong động tối như đêm lại không được bật lửa lên soi sáng. Còn tôi... đâu có sợ gì mà không vào đó được. Tôi đã bị mù... Tôi là một kẻ mù, mắt tối như đêm rồi mà.

Thôi Ngọc Hoàn mỉm một nụ cười kín đáo. Sở dĩ nàng đem chuyện vừa rồi ra nói với Kim Ngang Tiêu, chính là mong Kim Ngang Tiêu nói ra câu chuyện vừa nói.

Tuy nhiên, sau khi Kim Ngang Tiêu nói như vậy, nàng vẫn im lặng không nói gì hết.

Kim Ngang Tiêu chờ mãi không thấy nàng nói ra sao, vội hỏi:

- Ngọc Hoàn, tôi nói như vậy không phải hay sao?

Thôi Ngọc Hoàn liền đáp:

- Chàng nên nhớ, một khi chàng vào trong động rồi thì phải cố tìm thấy chỗ những bàn tay đá. Tìm được rồi cũng chưa xong, các bàn tay đó tư thế hình dạng mỗi tay một khác, chàng phải biết lần tay tìm xem hình dạng đó như thế nào rồi nhớ cho kỹ, không được quên điểm nào mới được.

Kim Ngang Tiêu vội vàng nói:

- Được, rồi sẽ nhớ kỹ nàng đừng lo.

Thôi Ngọc Hoàn liền cười rất êm dịu, giọng nàng ngọt như đường.

- Kim lang, chàng hãy chờ đến lúc chàng bình phục hẳn hãy đi vào trong động. Thiếp... thiếp không thể theo chàng vào đó được đâu. Thiếp sợ tối lắm.

Một tiếng cười êm ái của Thôi Ngọc Hoàn có uy lực vô biên đối với anh chàng Kim Ngang Tiêu, lúc đó đã hoàn toàn bị ma tình ám ảnh. Chẳng cứ nàng sai chàng vào động, ngay dù nàng bảo chàng đâm lưỡi gươm vào cổ tự sát, chưa biết chừng Kim Ngang Tiêu cũng nhắm mắt nghe theo.

Thôi Ngọc Hoàn là người con gái có tài, có sắc quyến rũ không thể tưởng tượng, gia dĩ Kim Ngang Tiêu là chàng thanh niên cương trực, là người chí tình chí nghĩa, sẵn sàng hy sinh cho người yêu.

Bởi vậy lúc này Kim Ngang Tiêu hoàn toàn bị nàng chi phối. Những lời căn dặn của Thôi Ngọc Linh trước đây dĩ nhiên chàng đã quên hết cả rồi.

Kim Ngang Tiêu nghe Thôi Ngọc Hoàn nói như vậy, chàng liền gật đầu tỏ vẻ đồng ý và tìm chỗ nghĩ để lấy sức khi tiến vào động.

Nhưng giữa lúc ấy, chàng bỗng cảm thấy mấy huyệt đạo ở trước ngực và sau lưng chàng, đột nhiên có bàn tay phất nhẹ qua mấy lượt, đồng thời một luồng kình lực cực kỳ âm nhu bỗng từ các huyệt đạo đó xâm nhập cơ thể chàng, khiến trong người chàng cảm thấy thư thái dễ chịu, không như lúc bị thương vừa rồi.

Kim Ngang Tiêu hiểu ngay rằng đó là Thôi Ngọc Hoàn đã dùng bản thân công lực của nàng trị thương cho chàng. Bàn tay của Thôi Ngọc Hoàn liên tiếp phất lên mấy huyệt đạo, sau cùng nàng điểm vào huyệt Hôn Thùy của chàng.

Đồng thời giọng nói cực kỳ dịu dàng ngon ngọt của nàng trầm trầm vang ở bên tai Kim Ngang Tiêu:

- Hãy ngủ đi! Hãy ngủ đi!

Kim Ngang Tiêu bỗng cảm thấy buồn ngủ lạ lùng. Chàng cố gượng mà không được, mí mắt chàng như bị một mãnh lực kéo xuống, khiến đôi mắt mù của chàng phải nhắm lại. Chàng ngồi phệt xuống đất tựa lưng vào khối đá.

Chỉ một lát sau, chàng đã đắm mình vào cõi mộng, ngủ mê mệt không còn biết trời đất gì nữa.

Sau khi Kim Ngang Tiêu ngủ say rồi. Thôi Ngọc Hoàn đứng phắt người lên.

Vừa đúng lúc đó, từ phía xa đột nhiên vẳng lại những tiếng hổ gầm, chen lẩn với những tiếng rú, tiếng thét ghê rợn. Đó là tiếng rú của Hổ Ma Phạm Hống.

Thôi Ngọc Hoàn vội quay đầu lại nhìn Kim Ngang Tiêu đang tựa lưng vào khối đá ngủ mê mệt.

Mặt nàng chợt biến sắc, nàng tung mình phi thân nhảy vọt đi nhanh như cắt, thẳng hướng về phía có những tiếng gầm rú đó.

Hai chị em họ Thôi gặp nhau

Thôi Ngọc Hoàn chạy vòng qua một quả núi lớn, sang tới đầu núi bên kia thì trông thấy ngay một con hổ đen cực lớn, đang nằm gục ở bên một tảng đá. Đầu con hổ vỡ nát, máu chảy chan hòa, rõ ràng là con hổ đã chết rồi.

Đồng thời, tiếng gầm thét cuồng loạn của Hổ Ma Phạm Hống liên tiếp phát ra ở gần đó.

Thôi Ngọc Hoàn chạy luôn về phía đó. Qua mô đá lớn, nàng tới miền núi thoai thoải dốc và ở chân núi nàng thấy Hổ Ma Phạm Hống đang giao chiến kịch liệt với một cô gái.

Cô gái đó chẳng phải ai xa lạ, chính là Thôi Ngọc Linh, em gái nàng.

Trận đấu đến hồi ác liệt nhất. Mỗi chiêu, mỗi số của Hổ Ma Phạm Hống xử xuất, đều cực kỳ dữ dội và ác hại, song do thân pháp của Thôi Ngọc Linh quái dị vô cùng, lả lướt nhẹ nhàng như bướm lượn, có lúc mau lẹ biến hóa như hành văn lưu thủy.

Chỉ nhìn qua một lát, Thôi Ngọc Hoàn cũng biết ngay rằng Hổ Ma Phạm Hống võ tuy giỏi, nhưng vẫn không thể áp đảo nổi Thôi Ngọc Linh. Chẳng những thế, hắn còn bị hạ phong và lùi bước luôn. Phạm Hống tức giận luôn luôn gầm rú như điên cuồng, nhưng không làm gì hơn địch.

Thôi Ngọc Hoàn đứng nhìn một lát, rồi bỗng nhiên nàng tung mình nhảy vọt xuống.

Chỗ nàng đứng cách chỗ hai người giao đấu chẳng phải là gần. Vậy mà chỉ thoáng một cái, thân hình nàng đã như một luồng khói, lao thẳng vào giữa hai người giao đấu, nhẹ nhàng như bởn và cũng lanh lẹ tuyệt luân.

Tay trái của Thôi Ngọc Hoàn khẽ giơ lên, lập tức một luồng sức mạnh vô thanh đó vô tức đẩy Hổ Ma Phạm Hống bắn ngược trở lại ba bốn bước về phía sau.

Còn tay mặt của nàng tung lên nhắm thẳng đầu Thôi Ngọc Linh đánh xuống.

Giữa lúc bất ngờ, Thôi Ngọc Linh bỗng thấy một luồng kình lực mạnh như di sơn đảo hải ập xuống đầu mình, nàng kinh hoảng vô cùng vì thân pháp của Thôi Ngọc Hoàn quá thần tốc, Thôi Ngọc Linh chưa kịp nhận thấy có người nhảy đến can thiệp.

Đến lúc Thôi Ngọc Linh ngẩng đầu lên nhìn, nàng trông rõ người nhảy tới chính là Thôi Ngọc Hoàn, nàng lại càng kinh hoảng hơn nữa, hồn vía tựa hồ bay lên mây.

Thôi Ngọc Linh chỉ còn biết đứng ngay đơ người ra và kêu lên một tiếng.

- Thư thư!

Nhưng lúc ấy chưởng thế của Thôi Ngọc Hoàn vẫn đánh xuống đầu Thôi Ngọc Linh nhanh như điện xẹt.

Ngọn chưởng sắp đánh xuống đỉnh đầu Thôi Ngọc Linh, thì Thôi Ngọc Hoàn đã biến chiêu ngay. Ngọn chưởng bỗng chệch sang một bên, bàn tay xòe ra năm ngón như năm lưỡi câu bấu chặt lấy bả vai Thôi Ngọc Linh.

Cái vẻ của Thôi Ngọc Hoàn dũng mãnh dường nào. Chỉ thấy mặt đẹp như hoa của Thôi Ngọc Linh tái nhợt môi nàng tím lại, như thể cố gắng gượng chịu đựng sự đau đớn ở bả vai.

Thôi Ngọc Hoàn buông một tiếng cười lạnh lùng như băng nói:

- Ngọc Linh! Ngươi to gan thật!

Thôi Ngọc Linh run giọng đáp:

- Thư thư, em... có biết chuyện gì đâu.

Thôi Ngọc Hoàn cười khanh khách:

- Thôi đi, cô em gái tốt của tôi, cô khéo giả bộ lắm.

Sắc mặt Thôi Ngọc Linh tái nhợt, nàng ấp úng:

- Chàng... chàng ấy...

Thôi Ngọc Hoàn cười nhạt, ngắt lời:

- Phải... chàng! Đúng đó... ta đang muốn nói đến hắn, tên tiểu tử Kim Ngang Tiêu đó. Ngươi muốn sống mau đem hết sự thật nói cho ta nghe, chớ giấu diếm chút nào.

Thôi Ngọc Linh mặt nhợt nhạt như xác chết, chân tay bấn loạn, lòng nàng đau như cắt, và không tự chủ được, đôi hàng lệ tuôn trào rơi lả tả trên đôi má.

Thôi Ngọc Hoàn cười lên mấy tiếng "hắc hắc" rất rùng rợn, rồi cất giọng lạnh như băng nói:

- Ngọc Linh, con trai trong thiên hạ, có một tên nào không bị ta coi khinh và nhạo báng không? Ngươi hẳn biết ta đâu có thèm chú ý đến một đứa đàn ông nào. Thế mà ngươi lại định chống đối chị, tưởng tranh đoạt tình yêu với chị, quả ngươi là đứa không biết tự lượng sức mình chút nào cả.

Thôi Ngọc Linh khóc nói:

- Thư thư, em biết xưa nay chị chưa bao giờ thực lòng yêu một người nào cả. Nhưng... xin chị tha... tha cho chàng!

Thôi Ngọc Hoàn cười lớn:

- Không được!

Thôi Ngọc Linh liền quỳ xuống, hướng về phía Ngọc Hoàn lạy, trong khi tay Ngọc Hoàn vẫn nắm chặt lấy vai nàng.

- Thư thư, chị sai em ngầm theo dõi chàng, em tuân lệnh, suốt dọc đường em đã vì chàng đánh đuổi biết bao cường địch hộ chàng, không... không ngờ em đã ngấm ngầm yêu chàng mất rồi... Thư thư, trên đời này còn biết bao nam tử yêu chị, kính mến chị. Em xin chị nhường... nhường chàng lại cho em.

Thôi Ngọc Hoàn bật cười lớn, tiếng cười có vẻ hết sức đắc ý, nàng nói:

- Thôi đi cô, người ta không yêu cô, tôi biết làm thế nào được? Bây giờ cô đừng cầu xin gì nữa hết. Cô chỉ là đứa em có tội. Cô hãy về nhà đi, chờ tôi về tôi sẽ cho cô một trận!

Thôi Ngọc Linh từ từ đứng lên, đột nhiên nàng dùng hết sức bình sinh, tung người nhảy thoát ra khỏi năm ngón tay như móc sắc của Ngọc Hoàn đang bám vào vai nàng.

Lúc này mặt Ngọc Linh còn ướt đẫm lệ, song do vẻ mặt nàng biểu lộ nét vô cùng cương quyết.

Ngọc Linh nhảy thoát ra khỏi tay chị, rồi quát lên một tiếng như chém đinh chặt sắt.

- Tôi không về!

Thôi Ngọc Hoàn châu mày, mắc quắc lên dữ tợn và cũng lớn tiếng thét:

- Đi về nhà!

Thôi Ngọc Linh lùi lại một bước nghiến răng cương quyết đáp:

- Không!

Thôi Ngọc Hoàn buông một chuỗi cười dài:

- Khá lắm cô em của ta. Nhà ngươi tự cho là khôn lớn rồi, không cần nghe lời chị, phải vậy không?

Thôi Ngọc Linh mặt xám ngắt, trông thập phần đau khổ thê thảm, nói:

- Thư thư, từ trước đến nay, bất cứ việc gì em cũng tuân lời chị. Nhưng việc này, em không thể nghe chị được. Bây giờ chàng... chàng ở đâu? Em muốn gặp chàng một lần nữa!

Thôi Ngọc Hoàn lại cười khanh khách tỏ vẻ đắc chí, nói:

- Hắn đi vào động Vĩnh Dạ, không chịu nghe lời ta, tự nhiên bật lửa lên, thành thử bây giờ hắn mù cả hai mắt rồi. Từ nay hắn hoàn toàn quỵ lụy ta, tuân theo lời ta sai bảo, dù ta bảo chết hắn cũng không từ. Hắn chỉ biết có ta, chẳng còn nghĩ ai khác.

Ngọc Linh nghe nói như vậy, khác nào sét đánh ngang đầu. Thân hình nàng run bắn lên, nàng nghẹn ngào hỏi:

- Chị... chị nói sao?

(Thiếu từ trang 376 đến trang 404)


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-27)


<