← Hồi 23 | Hồi 25 → |
Đôi hoa chúc đã cháy sắp hết, những giọt nến vẫn còn chưa khô.
Những giọt nến nhất định phải đợi đến lúc cây nến thành tro thì mới khô đi, những cây nến thà chịu bị đốt thành muội cũng chỉ vì để chiếu sáng cho người khác.
Hành động này há không ngu xuẩn sao?
Nhưng nếu con người chịu làm nhiều chuyện ngu xuẩn như vậy thì thế gian này há không càng huy hoàng sáng lạn hay sao?
Đinh Linh Lâm đỡ lấy Cát Bình đứng trước đôi hoa chúc dịu dàng nói:
- Bây giờ ta muốn cưới ngươi, làm thê tử tủa ngươi suốt đời nương tựa vào ngươi, vì vậy ngươi nhất định phải sống.
Cát Bình nhìn này đôi mắt tối sầm đột nhiên có ánh sáng lóe lên, nụ cười trên mặt cũng trở nên khoan thai sống động.
Trên khuôn mặt cũng vẫn còn chưa khô lệ của Đinh Linh Lâm đã nở ra một nụ cười. Nàng biết y đã có thể sống.
Nàng nén nước mắt cười nói:
- Nơi đây tuy không có hỷ quan, nhưng bọn ta vẫn có thể bái thiên địa, như thế chỉ cần bọn ta hai người mong muốn thì không người chứng cũng không sao.
Điều này không phải là trò đùa càng không thể xem là trò bừa bãi vì nàng thật sự chân tâm thành ý.
Cát Bình chậm rãi gật gật đầu, đôi mắt sáng lên khác thường, nhìn Đinh Linh Lâm, nhìn đôi hoa chúc ở trước mặt.
Được kết hợp với nữ nhân mà mình yêu thương, há không chính là nguyện vọng lớn nhất của mỗi nam nhân hay sao?
Y mỉm cười nói:
- Trong cuộc đời ta, luôn mong muốn có một ngày như thế này... ta vốn đã cho rằng ta mãi mãi sẽ không có một ngày như thế này nhưng bây giờ...
Bây giờ y cuối cùng đã đạt được ước muốn của mình.
Giọng nói của y đã trở nên linh hoạt, nhưng y chưa nói hết câu thì đột nhiên y ngã gục xuống.
Tử thần đến còn nhanh hơn cả điện chớp, đột ngột đánh gục người ta xuống.
Y hoàn toàn không thể kháng cự lại.
Không ai có thể kháng cự lại.
*****
Trước lúc hửng sáng thường là thời điểm u tối nhất trong ngày.
Đinh Linh Lâm đã quỳ xuống trước thi thể của Cát Bình, nước mắt đã trào ra như dòng thác.
Chính cùng ở một nơi này, trước cùng một đôi hoa chúc, trong cùng một đêm, đã có hai nam nhân chuẩn bị kết hợp cùng nàng đã gục ngã xuống.
Cú đánh này quả thật quá mạnh.
Có thể bọn họ đã vốn muốn chết cũng vì có nàng, bọn họ có thể lại càng chết nhanh hơn.
Nhưng chính nàng cũng không nghĩ như vậy. Nàng đột nhiên cảm thấy bản thân mình là một nữ nhân bất thường, chỉ mang lại cho người khác tai họa và tử vong.
Quách Định đã chết, Cát Bình đã chết, Diệp Khải Nguyên cũng cơ hồ chết dưới đao của nàng.
Còn nàng thì lại vẫn cứ sống.
Tại sao ta vẫn còn sống? Tại sao vẫn còn sống trên thế gian này?
Mỗi một người mà nàng quen biết, đều có thể là người của Ma giáo, bắt đầu từ Thiết Cô đến Ngọc Tiêu, Cát Bình lại còn Cô Phong Thiên Vương lãnh khốc như ác ma, người nào cũng đều là người mà nàng không ngờ tới.
Trên thế gian này còn có gì mà nàng có thể tin cậy được nữa?
Chỉ còn có Diệp Khải Nguyên! Nhưng lúc này Diệp Khải Nguyên ở đâu?
Rượu vẫn còn bên cạnh nàng, khi uống rượu cồn thì như nuốt lửa vậy.
Nàng nhấp một ngụm rồi một ngụm.
Diệp Khải Nguyên, chàng đã nói, chỉ cần mọi chuyện giải quyết xong chàng sẽ đến tìm ta bây giờ chuyện gì cũng đã kết thúc rồi, tại sao chàng còn chưa đến? Tại sao?...
Nàng thét lớn lên đột nhiên cầm hũ rượu trong tay nện mạnh xuống vỡ nát tan, rượu cồn như máu tươi chảy loan trên mặt đất.
Long Phụng hoa chúc sắp cháy hết ở trên bàn cũng bị chấn động rơi xuống đất, lập tức đốt cháy rượu cồn trên mặt đất bùng lên.
Lửa vô tình, thậm chí còn vô tình hơn cả cái chết, thậm chí còn đến nhanh hơn cả cái chết.
Ngọn lửa mãnh liệt này, còn có ai có thể kháng cự lại được.
Không ai có thể kháng cự!
Nhưng Đinh Linh Lâm vẫn đờ đẫn quỳ ở đó, không nhúc nhích cử động.
Nhìn ngọn lửa cháy bùng trong lòng nàng đột nhiên dâng lên một ý nghĩ tàn khốc.
Nàng muốn nhìn ngọn lửa cháy bùng này, đốt sạch tất cả, nàng đã chẳng còn gì để lưu luyến nữa cả.
Hủy diệt há không phải là một sự trút bỏ hay sao?
Nàng muốn trút bỏ nàng muốn hủy diệt.
Sảnh đường bằng ván gỗ này trong nháy mắt đã bị ngọn lửa nuốt lửng, tất cả mọi chuyện lúc này thật sự đã được hoàn toàn giải quyết.
Nhưng còn Diệp Khải Nguyên?
Diệp Khải Nguyên sao chàng vẫn còn chưa đến?
Khi ngọn lửa rực đỏ đã bao trùm khắp nơi, thì bình minh cũng đã đến.
Nhưng Diệp Khải Nguyên vẫn chưa đến.
*****
Diệp Khải Nguyên đã say rồi.
Chàng xưa nay rất ít khi say, xưa nay chưa có ai có thể chuốc say chàng, kẻ duy nhất có thể chuốc say chàng là chính chàng.
Chàng rất muốn chuốc say chính mình.
Uống rượu say không phải là chuyện vui sướng gì, nhất là vào sáng ngày hôm sau thì càng không vui thú gì, điều này chàng biết rõ hơn ai.
Nhưng tối ngày hôm qua, chàng lại cứ chuốc say chính mình, say đến nỗi nhân sự bất tỉnh.
Vì chàng không phải là thánh nhân.
Biết tình nhân của mình đang bái thiên địa, tân lang lại không phải là mình, còn có ai vẫn có thể giữ mình tỉnh táo được nữa, hứng khởi đi đi lại lại ở trên phố được nữa chứ?
Vì vậy chàng đi đến nơi bán rượu đầu tiên, thì dừng ngay lại đứng lại một giờ đồng hồ.
Nhưng lúc đi ra vẫn còn chưa say.
Rượu nơi này dường như quá nhạt, dường như có hòa thêm nước.
Vì vậy chàng lại lang thang đến nơi bán rượu thứ hai, với bước chân lao đao đi vào.
Lần này chàng xảy ra những gì chàng không còn nhớ rõ, sau đó có đến nơi thứ ba không? Chàng càng nhớ không rõ.
Chuyện mà chàng duy nhất vẫn còn nhớ là đã đánh lủng đầu một tên lưu manh ở địa phương dắt theo một kỹ nữ đi uống rượu.
Đầu y bị lủng như thế nào? Chàng cũng hoàn toàn không còn nhớ nữa.
Khi chàng tỉnh dậy, thì phát hiện ra mình đang nằm ngủ trong một đống rác.
Đống rác vừa dơ vừa thối, ngay loài sói lang cũng tuyệt không chịu ngủ ở đây dù chỉ một lát.
Chàng có thể đảm bảo rằng đây không phải là ý muốn của chàng, chàng xưa nay không có thói quen ngủ ở trong một trong đống rác.
Nhất định là tên lưu manh bị đánh lủng đầu đó, dẫn người lại báo thù, trước nhất dần cho chàng một trận đòn, rồi ném chàng vào nơi đây.
Chàng không lâu sau chứng thực được chuyện này.
Tại vì khi chàng đứng dậy không những đầu nhức như búa bổ mà toàn thân đều đau nhức.
Nhất định phải là những cú đánh rất mạnh mới có thể khiến chàng đến nỗi như vậy. Sau đó chàng còn phát hiện đầu đau mà không hoàn toàn vì say rượu, mà trên đầu cũng bị mấy lỗ.
Vô luận ai nếu phát hiện bị người ta ném vào một đống rác, bị một trận đòn thì không tránh khỏi rất là tức giận, rất là khó chịu.
Thỉnh thoảng bị người khác dần cho một trận đòn há cũng không là một chuyện rất lý thú hay sao.
Huống hồ, chàng tin những kẻ đánh chàng đó bây giờ chắc cũng đang rất đau.
Ra khỏi ngõ hẻm này là dãy phố, giống như đại đa số đường phố trong thành Trường An, xưa cổ cũ kỹ.
Phố đối diện có quầy rượu nhỏ, trước cổng treo một hồ lô rượu cất lớn đúc bằng sắt.
Diệp Khải Nguyên đột nhiên nghĩ tới, tối hôm qua uống rượu ẩu đả chính là ở trong quầy rượu nhỏ này.
Phía sau quầy rượu hình như là Ám môn tử, người mà gã lưu manh dẫn ra chính là nữ nhân trong Ám môn tử.
Từ nơi đây quẹo sang trái, rồi lại quẹo qua hai dãy phố chính là quán trọ Hồng Tân.
Cả đời Diệp Khải Nguyên, nói chung là chưa bao giờ đến quán trọ Hồng Tân cả, chuyện thương tâm ở đó quả thật quá nhiều.
Lúc này nên đi đâu, nên làm gì Diệp Khải Nguyên không muốn nghĩ tới nữa.
Chàng quyết định tạm thời không nghĩ đến chuyện gì nữa, lúc này trong đầu chàng vẫn còn rất hoang mang mơ hồ.
Chàng chỉ biết tuyệt không thể đi về phía trái.
Hôm nay trời lại rất xanh trong, ánh thái dương chiếu lên trên thân thể ấm áp rất dễ chịu.
Người trên phố đều mặc y phục mới, nét mặt hơn hở vui vẻ, vừa gặp mặt nhau là vái chào, liên tục nói cung hỷ, Diệp Khải Nguyên mới nghĩ tới hôm nay là ngày mùng hai tết.
Mọi người vào cái ngày mùng hai tết này phải làm những chuyện gì?
Dẫn trẻ con đến nhà bằng hữu thân thuộc bái niên, nhận tiền mừng tuổi sau đó quay về nhà chuẩn bị kim quả nguyên bảo, đợi người ta lại bái niên hoàn trả tiền mừng tuổi lại cho trẻ con người ta.
Ngày này mọi người không được phép nói những lời không kiết lợi, càng không được cãi lộn tức giận.
Nhưng là kẻ lãng tử lưu lạc không nhà, không bằng hữu, vào ngày này nên làm những gì?
Diệp Khải Nguyên đi qua đi lại trên phố, nhìn đông ngó tây, thật sự trong mắt không hề nhìn thấy gì cả, trong lòng không hề nghĩ tới bất cứ điều gì, có lẽ chỉ đang suy nghĩ một chuyện.
Đinh Linh Lâm lúc này đang làm gì?
Chàng vốn đã quyết định mãi mãi sẽ không nghĩ đến nàng nữa, nhưng không biết vì sao trong đầu óc mê mẩn của chàng, nghĩ đi nghĩ lại, lại cứ chỉ có một mình nàng.
Chàng vừa rồi còn dứt khoát tuyệt đối không đến quán trọ Hồng Tân nữa, nhưng lúc này vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện mình vẫn đi tới con đường đó.
Kỳ quái là chàng không nhìn thấy cái bảng hiệu chữ vàng treo cao cao ở quán trọ Hồng Tân, chỉ nhìn thấy một đám người vây quanh ở đó, có người đang xì xào bàn luận có người đang lắc đầu thở dài, thậm chí có người còn đang ôm đầu khóc lóc ở đó.
Ở đây tóm lại đã xảy ra chuyện gì?
Diệp Khải Nguyên nhịn không được bước tới, chen vào đám người, sau đó toàn thân chàng đột nhiên trở nên lạnh toát, giống như thình lình bị lọt vào đầm nước đóng băng sâu không đáy vậy.
Quán trọ Hồng Tân có khí thế nhất thành Trường An, bây giờ đã trở thành một đống đá vụn.
Thảm án đêm qua ở quán trọ Hồng Tân, đến lúc trời sáng mới có người biết vì hôm qua là một ngày rất đặc biệt, là ngày mùng một Tết.
Tối mùng một năm mới, mọi người thông thường ở trong nhà, không ai đi nhàn tản trên phố cả, nếu có người đi chăng nữa, thì cũng là tình cảnh của những kẻ đầu óc mê muội vì đánh bạc, cũng không ai đến quán trọ làm gì.
Những người nán lại trong nhà phần lớn đều đang uống rượu, đánh bạc không quan tâm gì đến chuyện bên ngoài.
Những người mà lão chủ mời uống hỷ tửu đều là những kẻ lang bạc vô gia khả quy, những kẻ vô danh không ai quan tâm đến.
Vì đây là những ngày đặc biệt vì vậy mới xảy ra chuyện đặc biệt như vậy.
Đấy không phải là chuyện trùng hợp.
Sự phát sinh và tồn tại của một chuyện, đều chắc chắn có nguyên nhân của nó.
- Chuyện này xảy ra lúc nào vậy?
- Không biết.
- Tối qua ta đang đánh bạc, trời có sụp xuống ta cũng không biết nữa là.
- Nghe nói tối qua có người làm hỷ sự ở đây?
- Dường như là vậy.
- Những người uống hỷ tửu đó sao không còn một người nào cả?
- Không biết.
- Đôi tân nhân đó?
- Không biết.
Nơi này tuy đã bị thiêu thành tro, nhưng một chút xương cốt của một người nào đó cũng không còn.
- Lão chủ ở đây?
- Không biết.
Tối qua nơi đây xảy ra chuyện gì không một ai biết cả.
- Ta không lấy làm lạ chuyện khác, chỉ lấy làm lạ đôi tân nhân đó không ở trong phòng cưới, ngay lão chủ cũng không thấy đâu.
Mọi người bàn luận sôi nổi càng lúc càng lấy làm lạ:
- Lẽ nào nơi đây tối qua đã hiện quỷ?
Nếu không phải là quỷ, quán trọ bị đốt sạch, lão chủ cũng phải quay về xem xét chưa.
Diệp Khải Nguyên biết không có quỷ, chàng xưa nay không tin chuyện có quỷ.
Nhưng chuyện này dường như có quỷ thật, cứ xem như có đánh lủng đầu đi chăng nữa, cũng vẫn không tưởng nổi.
Chàng chỉ cảm thấy con người mình đã trở thành một khúc gỗ, một khúc gỗ vừa lạnh vừa cứng.
Nơi đây tóm lại lửa đã cháy như thế nào?
Đinh Linh Lâm và Quách Định đã đi đâu rồi?
Chàng nhất định phải hỏi cho ra hành tung của bọn họ, nhưng lại không biết phải hỏi ai.
Đúng lúc này thì trong đám người đột nhiên có người kéo góc áo chàng.
Chàng cúi đầu xuống, thì nhìn thấy một bàn tay xinh xắn mềm mại một bàn tay nữ nhân.
Ai đang kéo áo chàng vậy?
Có phải là Đinh Linh Lâm?
Diệp Khải Nguyên lại ngẩng đầu lên, người kéo áo chàng đã quay người đi, đi ra khỏi đám đông người.
Nữ nhân này khoác một chiếc áo bào màu đen, tóc dài buông xõa, dùng một vòng ngọc buộc lại.
Nàng có phải là Đinh Linh Lâm hay không?
Diệp Khải Nguyên nhìn không ra.
Chàng đành phải theo ra ngoài đám đông, nhìn tư thái khoan thai của nàng, trong lòng chàng đột nhiên dâng lên một cảm giác khó tả, vừa hy vọng là Đinh Linh Lâm vừa hy vọng không phải là nàng.
Nếu là Đinh Linh Lâm sau khi hai người tương kiến, tâm trạng lúc đó sẽ như thế nào? Phải nói những gì?
Y thị nếu không là Đinh Linh Lâm thì là ai?
Lần này Diệp Khải Nguyên lại không trốn tránh, chàng biết vô luận có phải là Đinh Linh Lâm hay không thì nữ nhân này nhất định có rất nhiều điều muốn nói với chàng.
Nàng chậm rãi đi tới trước, không đứng lại, cũng không quay đầu lại, đi qua khu phố này, đột nhiên quẹo vào một ngõ hẻm.
Ngõ hẻm rất hẹp.
Khi Diệp Khải Nguyên đuổi đến thì thấy bóng nàng lướt vào một cánh cửa hẹp.
Cánh cửa như được che giấu.
Từ bên ngoài nhìn, đây chỉ là một ngôi nhà bình thường, tuyết tích ngoài cửa đã rất dày, dường như đã rất lâu không có ai quét cả.
Diệp Khải Nguyên đi đến cửa tim đập mạnh.
Chàng đột nhiên nhớ tới nơi này chàng đã đến rồi, lúc này chàng không cần phải bước vào cũng biết nàng là ai.
Thôi Ngọc Chân.
Ngôi nhà này chính là nơi mà nàng đã mang Diệp Khải Nguyên đến dưỡng thương.
Nghĩ đến chuyện trong hai ngày đó, trong lòng Diệp Khải Nguyên dâng lên một cảm giác khó diễn tả, không rõ là hoan hỷ? Là luyến tiếc? Hay là thất vọng?
Vui vẻ vì Thôi Ngọc Chân vẫn còn sống.
Luyến tiếc vì chuyện xưa đã trôi qua, mộng cũ đã không cách gì tìm lại được.
Còn thất vọng?
Lẽ nào nơi sâu kín tâm hồn chàng vẫn mong nàng là Đinh Linh Lâm?
Mộng cũ không phải hoàn toàn không có cách gì truy tầm được, ít ra trong cơn gió lạnh sáng sớm đông hàn này vẫn có thể tìm ra ít nhiều hình bóng xưa.
Gió từ phòng bếp phía sau thổi đến, thổi qua cái sân nhỏ u tịch này.
Trong gió chưa đầy hương thơm nồng uất.
Diệp Khải Nguyên không khỏi nghĩ tới buổi sáng ngày hôm đó, chàng đã ngửi thấy mùi cháo thơm, mong muốn một bát cháo nóng mùi thơm xộc vào mũi, từ đôi bàn tay mềm mại dịu dàng của nàng bưng lên cho chàng.
Nào ngờ bát cháo lại từ ngoài cửa bay vào.
Chàng đã không nhìn thấy bàn tay mềm mại xinh đẹp của nàng, mà nhìn thấy một bàn tay máu sát nhân.
Từ sau ngày ấy, chàng đã không còn gặp lại nàng nữa, cũng không nghĩ tới bọn họ còn có ngày gặp lại.
Chàng vốn cho rằng mình và Đinh Linh Lâm nhất định có thể mãi mãi sống với nhau, nào ngờ bây giờ lại có thể cảm thấy có thể sẽ mãi mãi không gặp nhau.
Ly hợp bi hoan trong kiếp người ai có thể dự trắc được?
Diệp Khải Nguyên lại thở dài, đẩy cửa mở ra, đi vào trong chiếc giường đó, cái tủ quần áo nhỏ bé đó đều y nguyên không thay đổi.
Thậm chí ánh dương nơi góc phòng cũng hoàn toàn giống như buổi sáng ngày hôm đó.
Diệp Khải Nguyên cũng không biết là mình đã suy nhược, trái tim đã mềm yếu, chàng bước đến nằm xuống giường.
Chiếc gối phảng phất vẫn còn lưu lại chút hương thơm.
Vô luận như thế nào hai ngày an lành yên bình đó, chàng mãi mãi không bao giờ quên.
Thậm chí trong lòng chàng đang suy nghĩ, hôm đó nếu chàng không gặp chuyện bất ngờ, có phải là chàng đến bây giờ vẫn còn ở với nàng nơi đây không?
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân rất nhẹ, nàng đã bưng bát cháo nóng hổi đi vào, khuôn mặt diễm lệ điểm một nụ cười ngọt ngào dịu dàng.
Đó chính là tình huống mà Diệp Khải Nguyên mong muốn trong lòng vào ngày hôm đó, chẳng qua lúc này đã cách ngày ấy không biết bao nhiêu lâu rồi? Đã xảy ra những chuyện gì rồi?
Tình huống ngày hôm nay đột nhiên lại giống cái ngày hôm ấy, nhưng tâm trạng đã không còn giống nữa.
Trên thế gian này có ai có thể kéo lui thời gian đã trôi qua được?
Diệp Khải Nguyên miễn cưỡng cười cười.
Thôi Ngọc Chân cũng cười cười rất là dịu dàng nói:
- Cháo đã nấu xong rồi, chàng nằm ở trên giường ăn hay sao?
Diệp Khải Nguyên gật gật đầu.
Rồi thì một bát cháo nóng thơm lừng được bưng tới trong đôi tay mềm mại xinh xắn của nàng.
Lúc này đích xác chàng rất cần một bát cháo như vậy, dạ dày của chàng trống không, toàn thân đều trống không.
Mùi thơm của chào vẫn giống như xưa kia, nhưng Diệp Khải Nguyên chỉ húp mấy ngụm rồi sau đó không nuốt trôi nổi nữa.
Thôi Ngọc Chân nhìn chàng chằm chằm nhẹ nhàng nói:
- Tối hôm qua chàng thật quá say.
Diệp Khải Nguyên gượng cười nói:
- Say như một con chó chết vậy.
Thôi Ngọc Chân lại nhìn rất lâu, mới buông nhẹ một tiếng thở dài nói:
- Ta nếu là chàng thì ta cũng phải say thôi!
Diệp Khải Nguyên nói:
- Nàng biết chuyện tối hôm qua chứ?
- Ta vốn vẫn không biết.
Trong đôi mắt mỹ lệ của nàng đột nhiên lộ ra một nỗi u oán không nói ra được, chậm rãi bắt đầu kể chuyện đã qua:
- Sáng hôm đó ta bị Y Dạ Khốc ép buộc quay về Ngọc Tiêu...
Diệp Khải Nguyên lặng lẽ.
Chàng biết rằng nàng nhất định phải chịu rất nhiều đau khổ, nàng không nói ra chàng cũng biết.
- Cuộc đời của ta đã hết rồi, ta quả thật không ngờ tên ác ma đó một ngày nào đó đã chết trong tay người khác.
- Ngọc Tiêu vừa chết, nàng liền đến đây ngay à?
Thôi Ngọc Chân nói:
- Các tỷ muội vừa nghe tin y chết, giống như chim vừa sổ lồng vậy, mong muốn bay cho thật xa, mỗi người phân chia một ít tài sản của y, không đến một khắc đều đi cả, chỉ còn ta...
Nàng cúi đầu xuống, không nói gì thêm nữa.
Chỉ có nàng không đi, vì nàng không quên được Diệp Khải Nguyên, vì vậy mới lại đi đến nơi đây, muốn tìm lại một chút mộng cũ năm xưa.
Câu này nàng không cần nói Diệp Khải Nguyên cũng biết.
- Một mình ta ở lại trong căn phòng này suốt một ngày, không muốn bỏ đi cũng chẳng ngủ được.
Nàng lại cười, nụ cười rất là chua chát:
- Kỳ thực ta biết chàng tuyệt sẽ không quay về nơi đây.
Trong lòng Diệp Khải Nguyên không phải là không chua chát.
Chàng đột nhiên phát giác ra mình quả thật là một con người vô tình, quả thật không nghĩ tới là cần phải quay lại nơi đây.
- Cho đến buổi sáng ngày hôm qua, ta nghe thấy tiếng pháo nổ bên ngoài, mới nghĩ tới đã là mùng một năm mới.
Nàng chậm rãi nói tiếp:
- Ta không muốn một mình buồn bã trong phòng, lại đói cồn cào nữa, nhịn không được muốn đi ra ngoài, nhưng ta không ngờ vừa đi ra, thì nghe thấy một tin rất đáng sợ.
- Tin gì?
- Ta nghe nói Đinh cô nương muốn thành thân.
Diệp Khải Nguyên cười rất là miễn cưỡng:
- Tin này không đáng sợ.
- Nhưng...
Thôi Ngọc Chân lại cúi đầu xuống.
- Lúc đó ta vẫn cho rằng nàng... người thân thiết của nàng là chàng.
Một thiếu nữ nếu nghe tin nam nhân yêu quí của mình sắp thành thân, đương nhiên sẽ cho rằng tin này rất là đáng sợ.
Diệp Khải Nguyên hiểu rõ tâm trạng của nàng, bản thân mình cũng đã từng trải qua tâm trạng này.
Chàng nhịn không được thở dài.
- Ta nghe thấy người mà Đinh cô nương muốn cưới là một người bị thương.
Thôi Ngọc Chân cúi đầu nói:
- Lúc đó lòng ta tuy khó chịu, nhưng hy vọng có thể trong tiệc cưới lại nhìn thấy chàng, vì vậy ta mua lễ vật gởi đến quán trọ Hồng Tân.
Diệp Khải Nguyên gượng cười.
Chàng cũng gởi lễ vật, một lễ vật rất đặc biệt.
Sau khi biết tin kết hôn của Đinh Linh Lâm, chàng quyết tâm phải nghĩ ra cách trị lành vết thương cho Quách Định.
Chỉ tiếc rằng chàng không có bản lĩnh trị vết thương, vì vậy trong một đêm chàng đã đi suốt bảy trăm dặm đường, tìm cho ra Cát Bình.
Thôi Ngọc Chân cắn chặt môi nói:
- Nhưng đến tối ta lại không dám đi uống hỷ tửu.
- Nàng không dám?
Diệp Khải Nguyên nhịn không được hỏi:
- Nàng sợ gì?
- Ta... ta đột nhiên sợ nhìn thấy chàng.
- Lúc đó nàng vẫn không biết tân lang không phải là ta sao?
- Ta vẫn không biết!
Thôi Ngọc Chân buồn buồn nói:
- Vì vậy ta lại tự nhốt mình trong căn phòng này, một mình mua ít rượu, trốn ở đây uống, ta nghĩ ta cũng có thể xem như đang uống hỷ tửu của hai người.
Diệp Khải Nguyên nhìn nàng không nhẫn nổi nhẹ nhàng nắm chặt lấy tay nàng.
Trên thế gian lại vẫn còn có thiếu nữ như vậy, đối với chàng lại có một tình cảm như vậy.
Vậy mà chàng không biết chút gì cả.
Diệp Khải Nguyên cảm thấy trong lòng đau nhói:
- Ta nếu biết nàng ở đây, ta nhất định sẽ đến với nàng.
Thôi Ngọc Chân nở một nụ cười thật tươi, một hồi lâu nói tiếp:
- Sau khi ta đã uống ít rượu, lại nhịn không được muốn đi tìm chàng.
- Nàng có dự không?
- Ta do dự rất lâu, trở đi trở lại không nắm chắc chủ ý, ta sợ sau khi nhìn thấy hai người sẽ chịu không nổi, nhưng mãi mãi không gặp nhau như vậy ta cũng không cam tâm.
Diệp Khải Nguyên cũng hiểu rõ tâm trạng này, trên thế gian này có lẽ không có ai hiểu rõ tâm trạng này hơn chàng.
Thôi Ngọc Chân nói:
- Cuối cùng ta đã nắm chắc chủ ý.
- Chủ ý gì?
- Ta tính không đi uống hỷ tửu của hai người, chỉ ở bên ngoài nhìn trộm chàng một cái.
- Ngươi đi chứ?
Thôi Ngọc Chân gật gật đầu:
- Hôm qua là mùng một năm mới đến tối trên phố cơ hồ không có một bóng người, ta đi trên phố rất lâu mới lấy được dũng khí từ phía sau quán trọ lọt vào, vừa vào ta liền biết không đúng.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Điểm nào không đúng?
Thôi Ngọc Chân nói:
- Trong quán trọ lớn như vậy mà không hề có chút âm thanh nào, không những không giống chút nào đang có hỷ sự mà giống tang sự.
Diệp Khải Nguyên nghe thấy liền lập tức hỏi:
- Ta biết người đi uống hỷ tửu không ít, làm sao ngay một tiếng động nhỏ cũng không có?
Thôi Ngọc Chân nói:
- Ta tìm thấy đại sảnh đang làm hỷ sự đó, từ cửa sổ cho đến bên trong vừa nhìn.
Vẻ mặt nàng lập tức lộ ra vẻ kinh hãi tột độ, giống như đang nhìn thấy khung cảnh bi thảm lúc đó.
Trong lòng Diệp Khải Nguyên cũng đang trầm nặng xuống không nhịn được hỏi:
- Nàng nhìn thấy ai?
Thôi Ngọc Chân nói:
- Ta... ta...
Giọng nói của nàng cũng đã phát run lên, rất lâu sau, mới có thể nói ra được:
- Ta nhìn thấy trong hỷ đường khắp nơi đều là máu, toàn là xác chết không có một người nào sống cả.
Diệp Khải Nguyên ngơ ngác, toàn thân như đột nhiên rơi xuống vực tối thăm thẳm không đáy.
- Lúc ấy ta vẫn còn cho rằng chàng ở bên trong, vì vậy ta lập tức bất chấp tất cả xông vào.
Nàng thở nhẹ ra nói tiếp:
- Cho đến lúc đó ta mới biết người mà Đinh cô nương muốn cưới không phải là chàng.
- Nàng... nàng nhìn thấy tân lang đó à?
Giọng nói của Diệp Khải Nguyên cũng trở nên run rẩy:
- Y cũng chết sao?
Thôi Ngọc Chân gật đầu lặng lẽ nói:
- Y chết rất thảm.
- Còn Đinh Linh Lâm?
Diệp Khải Nguyên tuy không dám hỏi nhưng vẫn không nhịn nổi phải hỏi:
- Đinh Linh Lâm cũng...
Thôi Ngọc Chân nói:
- Đinh cô nương không chết, lúc đó Đinh cô nương vốn không ở trong hỷ đường.
Diệp Khải Nguyên không khỏi thở ra nhẹ nhõm, nhưng cũng không khỏi lấy làm lạ, sau khi chàng và Đinh Linh Lâm chia tay, lẽ nào nàng không quay về?
- Quách Định bọn họ chết như thế nào? Ai hạ độc thủ?
- Người trong hỷ đường lúc đó không ít, người có thể hạ độc thủ lại không nhiều.
Thôi Ngọc Chân nói:
- Lúc đó ta tuy ngạc nhiên lại rất sợ hãi, nhưng thấy chàng không có trong đó ta nói chung cũng thấy nhẹ nhõm.
Diệp Khải Nguyên đột nhiên hỏi:
- Ngươi có nhìn thấy bốn thi thể hoàng y nhân không?
Thôi Ngọc Chân nói:
- Ta không chú ý đến người khác cũng không dám nhìn kỹ.
Nàng ngẫm nghĩ lại nói:
- Trong những thi thể đó dường như có mấy người mặc y phục vàng.
Diệp Khải Nguyên chau mày nói:
- Bọn họ đều đã chết cả, hung thủ là ai?
Thôi Ngọc Chân nói:
- Ta cũng nghĩ không ra, trên thế gian sao lại có kẻ tâm hiểm thủ độc như thế, lúc đó ta chỉ muốn may chóng rời khỏi nơi đây, nào ngờ lúc ta vừa muốn đi đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng ống tay áo phất phần phật của dạ hành nhân.
Nàng nói tiếp:
- Vì nơi đó quá yên tĩnh, nên ta nghe thấy rất rõ, người đến không những thân pháp rất nhanh hơn nữa không chỉ có một người.
Diệp Khải Nguyên xúc động nói:
- Hẳn là hung thủ đó quay lại.
Thôi Ngọc Chân nói:
- Lúc đó ta cũng nghĩ như vậy, nên run sợ không bỏ đi nổi nữa, nhưng cũng không dám lưu lại đó, để bọn họ nhìn thấy, may mà ta còn có chút võ công, dưới tình cảnh khẩn cấp, võ công hình như hay hơn bình thời, liền nhảy một cái vọt lên rất cao.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Có phải nàng nhảy lên cái đà ngang trên nóc đại sảnh không?
Thôi Ngọc Chân gật gật đầu nói:
- Ta trốn ở trên đó, không dám thở nữa, nhưng không khỏi tò mò nhìn xuống bên dưới.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Nàng nhìn thấy gì?
Thôi Ngọc Chân nói:
- Ta nhìn thấy mấy người mặc y phục vàng, từ bên ngoài lướt vào, lập tức mang từng người chất trên mặt đất ném ra ngoài cửa sổ, bên ngoài dường như có người đón lấy những người chết hoàn toàn được bọn họ dọn đi sạch.
Sắc mặt Diệp Khải Nguyên lộ vẻ lo lắng:
- Nàng nhìn rõ y phục bọn họ mặc là màu vàng chứ?
Thôi Ngọc Chân nói:
- Ta nhìn rất rõ, vì y phục bọn họ có màu vàng rất đặc biệt, nhìn dưới ánh đèn dường như có kim quang lấp lóe vậy.
Diệp Khải Nguyên siết chặt hai tay nói:
- Quả thật là bọn họ hạ độc thủ.
Thôi Ngọc Chân nói:
- Nhưng ta không nhìn thấy bọn họ sát nhân.
Diệp Khải Nguyên cười nhạt:
- Nếu không phải bọn họ sát nhân tại sao bọn họ lại thu dọn thi thể cho người khác?
Thôi Ngọc Chân nói:
- Sau khi bọn họ giết người, lẽ nào vẫn còn muốn hủy thi diệt tích?
Diệp Khải Nguyên căm hận nói:
- Sát nhân diệt khẩu, hủy thi diệt tích vốn là tác phong nhất quán của Cửu Nguyệt bang.
Thôi Ngọc Chân nói:
- Cửu Nguyệt bang... Cửu Nguyệt bang là những ai?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Bọn họ không phải là người.
Thôi Ngọc Chân nhìn vẻ phẫn nộ trên mặt Diệp Khải Nguyên không dám hỏi tiếp nữa, do dự một hồi mới nói:
- Sau đó ta còn nhìn thấy Đinh cô nương.
Diệp Khải Nguyên hỏi dồn:
- Nàng gặp Đinh Linh Lâm ở đâu?
Thôi Ngọc Chân nói:
- Cũng ở đó.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Đinh Linh Lâm quay về à?
Thôi Ngọc Chân nói:
- Sau khi các hoàng y nhân đã thu dọn sạch sẽ thi thể, thì Đinh cô nương đến.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Lúc đó nàng vẫn chưa đi sao?
Thôi Ngọc Chân nói:
- Lúc đó toàn thân ta đã nhũn ra vì sợ, nán lại trên xà nhà, vừa thở hắt ra được một hơi, thì bọn họ đến.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Bọn họ? Không phải chỉ có một mình Đinh Linh Lâm thôi sao?
Thôi Ngọc Chân nói:
- Có hai người.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Là ai?
Thôi Ngọc Chân nói:
- Là một lão nhân kỳ hình quái trạng, trong đêm mà tay vẫn cầm một chiếc dù che mưa.
Diệp Khải Nguyên chợt hiểu nói:
- Đó là Cát Bình.
Thôi Ngọc Chân nói:
- Chàng biết y à?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Không những biết mà còn là bằng hữu cũ.
Thôi Ngọc Chân không khỏi thở dài nói:
- Vậy thì bây giờ bằng hữu cũ của chàng đã thiếu mất một người.
Diệp Khải Nguyên biếc sắc nói:
- Y cũng chết rồi sao?
Thôi Ngọc Chân lặng lẽ nói:
- Chết rất thảm.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Ai giết y? Ai hạ độc thủ?
Thôi Ngọc Chân nói:
- Bọn họ nhìn thấy các thi thể được dọn sạch, cảm thấy bất ngờ nhưng bọn họ không ở lại, cũng không phát hiện trên xà nhà còn có người.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Còn sau đó?
Thôi Ngọc Chân nói:
- Bọn họ bỏ đi, ta liền nhảy xuống, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có người đang thổi sáo, bọn họ nghe thấy tiếng tiêu cũng vội quay lại, xem xét ở trong sân rồi vượt tường ra ngoài.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Còn ngươi?
Thôi Ngọc Chân nói:
- Ta nhìn thấy vẻ mặt bọn họ rất khẩn trương cảm thấy có hơi hiếu kỳ.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Vì vậy mà nàng cũng đi theo?
Thôi Ngọc Chân nói:
- Ta không đi theo, chẳng qua chỉ núp ở tường nhìn ra ngoài.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Ngươi nhìn thấy gì?
Thôi Ngọc Chân nói:
- Trên một cái cây bên ngoài, dường như có treo một cái đèn lồng bên dưới có một người đứng.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Là ai?
Thôi Ngọc Chân nói:
- Ta cách rất xa, vốn không nhìn thấy rõ, may mà lúc đó tứ bề đều không có một âm thanh nào, vì vậy những lời bọn họ nói ta đều nghe thấy hết.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Bọn họ nói những gì?
Thôi Ngọc Chân nói:
- Sau khi Đinh cô nương bước tới dường như kinh ngạc kêu lên một tiếng, sau đó liền hỏi người đó có phải là Bố..
Diệp Khải Nguyên xúc động nói:
- Bố Đạt Lạp?
Thôi Ngọc Chân lập tức gật đầu nói:
- Không sai. Bố Đạt Lạp, Đinh cô nương nói ra ba chữ này.
Diệp Khải Nguyên lập tức truy vấn.
- Người đó nói thế nào?
Thôi Ngọc Chân nói:
- Y thừa nhận còn nói bản thân mình là một tòa núi rất cao.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Cô Phong Thiên Vương?
Thôi Ngọc Chân nói:
- Sau đó ta mới biết người đó chính là một trong Tứ Đại Thiên Vương trong Ma giáo.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Cát Bình chết ở trong tay hắn à?
Thôi Ngọc Chân nói:
- Các lão tiên sinh vì cứu Đinh cô nương, mới bị chưởng lực của y sát thương, nhưng hắn cũng đã trúng ám khí của Các lão tiên sinh, ta nghe Các lão tiên sinh nói với Đinh cô nương đó là một loại ám khí rất lợi hại.
Nàng thở dài nói:
- Nhưng chưởng lực hắn còn lợi hại hơn, Các lão tiên sinh bị hắn vỗ nhẹ một chưởng đã không còn cứu được nữa.
Diệp Khải Nguyên ngơ ngác.
Chàng biết rõ võ công của Cát Bình, cũng hiểu rõ y đạo của Cát Bình, với võ công và y đạo đó thì dù có người có thể đánh trọng thương y, thì y cũng có thể cứu được chính mình.
Diệp Khải Nguyên quả thật không thể tin trên thế gian này lại có một chưởng lực đáng sợ như vậy, có thể một chưởng đánh tan hồn phách của Cát Bình.
- Nhưng ta tận mắt nhìn thấy Các lão tiên sinh ngã gục xuống, ngã ngay vào chỗ tân lang đầu tiên ngã xuống.
Câu nói của Thôi Ngọc Chân vang lên:
- Ngoại trừ tân lang đầu ra lẽ nào lại có người thứ hai?
Chuyện này người khác ngay nằm mộng cũng không tưởng nổi.
Nhưng Diệp Khải Nguyên lại nghĩ đến, chàng hiểu rõ Đinh Linh Lâm cũng như hiểu rõ chính bàn tay của mình vậy. Vì vậy Thôi Ngọc Chân nói ra những chuyện mà nàng nhìn thấy Diệp Khải Nguyên không cảm thấy bất ngờ.
Người bất ngờ lại là Thôi Ngọc Chân. Nàng vốn cho rằng vô luận ai nghe thấy chuyện này đều khó tránh khỏi phản ứng đặc biệt.
Nhưng Diệp Khải Nguyên chỉ buông nhẹ một tiếng thở dài nói:
- Ta biết Đinh Linh Lâm sẽ làm như vậy.
Thôi Ngọc Chân không nhịn được hỏi:
- Chàng không trách y sao?
Diệp Khải Nguyên lắc đầu nói:
- Nàng nếu là Đinh Linh Lâm ta tin rằng nhất định cũng sẽ làm như vậy. Vì các người đều là những thiếu nữ tâm địa thiện lương, các người đều thà hy sinh chính mình chớ không nỡ để người khác thọ khổ.
Giọng nói của chàng đột nhiên trở nên rất là nhẹ nhàng, vì trong lòng chàng chỉ có sự quan tâm yêu thương không có sự ganh ghét oán hờn.
Thôi Ngọc Chân đương nhiên biết đó là sự yêu thương quan tâm đối với ai.
Nàng nhẫn tâm không nổi cũng buông nhẹ một tiếng thở dài cúi đầu xuống nói:
- Chỉ tiếc ta không phải là nàng, ta...
Diệp Khải Nguyên không để cho nàng nói tiếp đã vội hỏi:
- Khi nàng bỏ đi, Đinh Linh Lâm vẫn còn ở trong hầm lửa à?
Thôi Ngọc Chân gật gật đầu, miễn cưỡng cười nói:
- Nhưng chàng có thể an tâm, Đinh cô nương bây giờ nhất định vẫn còn sống an lành.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Tại vì trong hầm lửa không có xương cốt của Đinh Linh Lâm.
Thôi Ngọc Chân nói:
- Cũng vì Đinh cô nương là một thiếu nữ thiện lương, cát nhân tự hữu thiên tướng, ta tin rằng chàng và Đinh cô nương sẽ mau chóng gặp lại nhau.
Diệp Khải Nguyên quay đầu đi, không nỡ nhìn vẻ mặt của Thôi Ngọc Chân.
Ánh dương ngoài cửa sổ sáng chói, tựa như bầu trời sẽ trong xanh.
Diệp Khải Nguyên đột nhiện đứng bậy dậy bước tới mở tung cửa sổ ra lẩm bẩm nói:
- Dù như thế nào cũng xác định được hai chuyện.
Thôi Ngọc Chân lắng nghe.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Bố Đạt Lạp Thiên Vương là ai, lúc này hắn nhất định đã bị trọng thương, ta sẽ không khó tìm được hắn.
Thôi Ngọc Chân hỏi:
- Chàng nhất định phải đi tìm hắn sao?
Diệp Khải Nguyên gật gật đầu:
- Nhưng ta trước nhất còn phải đi tìm một người khác.
Thôi Ngọc Chân nói:
- Tìm ai?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Đi tìm hung thủ sát nhân đó.
Thôi Ngọc Chân cắn chặt môi nói:
- Chàng... chàng muốn đi ngay bây giờ?
Diệp Khải Nguyên tỏ ra cứng rắn nói:
- Ta muốn đi ngay bây giờ, nàng... nàng có thể đợi ta ở đây, ta sẽ quay về.
Chàng vốn không phải là loại người cứng rắn, giọng nói của chàng như nấc nghẹn.
Thôi Ngọc Chân cúi đầu xuống nhìn đầu ngón chân của mình, rất lâu sau đột nhiên nói:
- Chàng không cần phải quay lại.
- Tại sao?
- Vì ta... ta sẽ không đợi chàng ở đây.
Giọng nói của nàng đã trở nên run rẩy nghẹn ngào.
Diệp Khải Nguyên nhẫn không nổi quay đầu hỏi:
- Tại sao?
Thôi Ngọc Chân càng cúi đầu xuống thấp hơn, nhấn từng chữ một:
- Vì ta không phải là Đinh cô nương, ta...
Nàng không nói tiếp được nữa. Chỉ một lời này thôi đã làm con tim nàng trở nên tan nát.
Trái tim của Diệp Khải Nguyên cũng trở nên đau nhói chàng nói:
- Nàng muốn đi đâu?
- Ta có rất nhiều nơi để đi, ta đã sớm muốn đi khắp nơi, sau này...
Nàng cố gắng nén nước mắt nở một nụ cười nói:
- Ta nói không chắc, sẽ tìm một nam nhân chân thật, cưới người ấy, sinh cho người ấy thật nhiều nhi tử, cũng nói không chắc sẽ mở một tửu quán nho nhỏ làm một nữ lão chủ bán rượu...
Con tim nàng đã vỡ nát thành thiên vạn vạn mảnh, mỗi lần nói một chữ, một mảnh lại vỡ thành thiên thiên vạn vạn miếng khác.
Diệp Khải Nguyên cười nói:
- Đến lúc đó ta nhất định sẽ đến tửu quán của nàng mà say một trận.
Chàng cười, chàng không thể không cười, tại vì chàng sợ mình mà ngưng cười thì nước mắt sẽ trào ra.
Thôi Ngọc Chân mỉm cười nói:
- Đến lúc đó ta chắc chắn sẽ nấu cho chàng một nồi cháo gà, cháo gà có tổ yến.
Nàng cũng đang cười nhưng khi nàng cười nước mắt đã đẫm ướt hai má.
Dương quang chói lòa.
Diệp Khải Nguyên sải bước dưới ánh thái dương. Trên mặt chàng tuy vẫn còn ướt đẫm nước mắt, nhưng chàng biết nước mắt giống như máu tươi vậy, dưới ánh dương sẽ mau chóng khô đi.
← Hồi 23 | Hồi 25 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác