Vay nóng Tima

Truyện:Cữu nguyệt ưng phi - Hồi 04



Cữu nguyệt ưng phi
Trọn bộ 35 hồi
Hồi 04: Hồng Nhan Bạc Mệnh
4.50
(2 lượt)


Hồi (1-35)

Siêu sale Lazada

Càng về khuya, sương càng lúc càng dày.

Trong xe ngựa, cô em từ đầu đến giờ vẫn ngủ say, cô chị ngáy nhè nhẹ mắt đã khép kín, nhưng trên khuôn mặt lại mang một nụ cười mãn nguyện.

Tây Môn Thập Tam nhìn tỷ muội họ, trong lòng cảm thấy rất sung sướng và đắc ý giống như là y vừa đánh bại được Đinh Lân vậy. Y mỉm cười muốn uống một ly rượu, nhưng trong lúc ấy bên ngoài có tiếng gõ cửa. Không biết có phải Đinh Lân trở về hay không? Y vội kéo màn cửa sổ lên, nhưng nhìn ta ngoài không thấy ai cả. Y quát lớn:

- Ai?

Không có tiếng trả lời.

Tây Môn Thập Tam do dự giây lát rồi đẩy cửa nhìn ra ngoài. Bên ngoài không có lấy một bóng người. Trong bóng tối, sương lạnh bốc lên từ mặt đất.

"Lúc nãy ai gõ cửa?"

Y kéo sát vạt áo lại cho ấm, rồi lên tiếng hỏi lần nữa, nhưng vẫn không có tiếng trả lời, cái tên đánh xe canh những động tĩnh nãy giờ đâu rồi?

Không khí quả thật là quá lạnh, y chẳng muốn rời khỏi thùng xe ấm cúng này, nhưng mà một người sau khi làm một chuyện tồi bại xong, thường có tật giật mình. Cuối cùng y cũng mang giầy vào và ra khỏi xe, bốn bề là một màu đen thăm thẳm, tĩnh mịch và lạnh cóng.

Cái gã đánh xe lúc nãy bây giờ đang nằm rúc vào một đống cỏ, đầu gục lên đầu gối, hình như là đang ngủ say. Người gõ cửa lúc nãy đâu, chẳng lẽ y nghe nhầm?

Y tuyệt đối không thể nghe nhầm được.

Y hãy còn trẻ nên tai mắt đều rất linh hoạt.

Gã đánh xe này không biết là Đinh Lân tìm đâu ra, lúc này thật là có người gõ cửa, gã chắc chắn sẽ biết hết. Nghĩ thế, Tây Môn Thập Tam liền bước tới, muốn đánh thức gã dậy để hỏi thử.

Ai ngờ gã đánh xe lại nghiêng người bay vút đi như một mũi tên. Thân pháp mau lẹ, tuy không bằng Đinh Lân, nhưng tuyệt đối không dưới Tây Môn Thập Tam.

Tây Môn Thập Tam tuyệt nhiên không nhìn thấy mặt mũi của gã, nhưng vì hơi do dự, nên gã đánh xe trong phút chốc đã mất dạng trong bóng đêm.

Sương càng lúc càng dày, không khí lạnh lẽo ẩm ướt như những lưỡi dao đâm buốt tim. Bỗng Tây Môn Thập Tam hắt xì một cái, y tự biết rằng không khí lạnh có thể làm y ngả bệnh, nên quyết định về xe đợi Đinh Lân về.

Cửa xe không biết đóng từ lúc náo, cũng không biết có phải lúc nãy y ra ngoài đã thuận tay đóng lại hay không. Ngọn đèn treo trên trần xe vẫn còn sáng tỏ, ánh sáng êm dịu hắt từ cửa sổ ra ngoài tạo nên cảnh tranh tối tranh sáng. Tây Môn Thập Tam cảm thấy hối hận, lúc nãy y không nên ra ngoài trời làm gì. Y bước đến mở cửa xe ra.

Cửa xe mở ra, y định bước vào trong nhưng hai mắt bỗng trợn tròn đứng im không nhúc nhích.

Bên trong xe đã có thêm một người từ bao giờ.

Một lão nhân mặc áo bông, mặt mũi hồng hào, ngồi đúng vào cái chỗ y ngồi lúc nãy. Người đó chính là Vệ bát Thái gia. Hai thiếu nữ sinh đôi vẫn cuộn tròn nằm đó, xem ra ngủ rất say rồi.

Vệ bát gia đưa đôi mắt sáng quắc nhìn y, lạnh lùng nói:

- Lên đây!

Tây Môn Thập Tam cúi đầu bước vào trong xe, khi y nhìn ra ngoài thì phát giác ra gã đánh xe đã trở về nằm ngủ ngay đống cỏ hồi nãy, tư thế như cũ, làm như gã vẫn nằm ngủ ở đó nãy giờ.

Khoang xe rất thấp, một người bình thường thì đứng không bao giờ thẳng được, cho nên Tây Môn Thập Tam chỉ đứng cúi đầu không dám ngồi.

Vệ bát gia lạnh lùng nhìn y, hỏi:

- Thằng bạn tốt của ngươi đâu rồi?

Tây Môn Thập Tam đáp:

- Đã đi vào trong đó rồi.

Vệ bát gia hỏi:

- Đi hồi lúc nào?

Tây Môn Thập Tam càng cúi thấp đầu hơn nữa, vì y không thể trả lời được, cũng không dám trả lời, cái chính là y đã quên mất lúc nào. Bây giờ cái gì y cũng đều quên hết.

Vệ bát Thái gia trừng mắt nhìn y, nghiêm giọng nói:

- Sau khi hắn đi, thì ngươi làm gì?

Tây Môn Thập Tam lại càng không dám trả lời, y đã tự biết những việc mình làm rất đồi bại.

Nam tử hán đại trượng phu chơi bời với vài con bé xinh đẹp, tuy rằng chẳng là cái gì, nhưng trên khu đồng hoang mà dan díu với nữ nhân của bạn mình thì lại là chuyện khác.

Vệ bát gia cười nhạt nói:

- Xem ra ngươi thật là to gan lớn mật, chẳng lẽ ngươi không sợ Đinh Lân biết chuyện hay sao?

Tây Môn Thập Tam đỏ mặt, lí nhí trả lời:

- Tụi con... tụi con là bạn tốt mà!

Vệ bát gia nổi giận quát:

- Ngươi và nó là bằng hữu với nhau, ngươi tại sao lại có thể làm chuyện như vậy với bạn của ngươi được. Ngược lại nếu như hắn cướp nữ nhân của ngươi, ngươi sẽ như thế nào hả?

Tây Môn Thập Tam chẳng dám trả lời.

Vệ bát gia nói tiếp:

- Xem cái chuyện này của ngươi, một mình hắn có thể đối phó một lúc năm tên như ngươi. Sau khi hắn biết chuyện này, nếu như hắn muốn đối phó ngươi, thì ngươi tính sao hả?

Tây Môn Thập Tam cố gắng trầm tĩnh, lầm rầm trả lời:

- Con nghĩ là hắn sẽ không biết.

Vệ bát gia cười nhạt hỏi:

- Ngươi nghĩ hắn sẽ không biết, ngươi dựa vào đâu mà nói như vậy hả?

Tây Môn Thập Tam cười khổ đáp:

- Con nghĩ rằng, đương nhiên là con sẽ không nói với ai hết...

- Tuy rằng ngươi không nói, nhưng còn con ả này?

Tây Môn Thập Tam đáp:

- Cái này là ả tự muốn, ả làm sao nói cho người khác được?

Vệ bát gia nói:

- Ngươi cho rằng ả thích ngươi, cho nên mới dụ dỗ ngươi à?

Tây Môn Thập Tam tuy không dám thừa nhận, nhưng lại không muốn phủ nhận.

Vệ bát gia nói tiếp:

- Ta hỏi ngươi, hai nữ nhi này có phải các ngươi đánh cướp từ trong Thạch gia trang hay không?

Tây Môn Thập Tam gật đầu.

Vệ bát gia nói:

- Chẳng lẽ ngươi cho rằng bọn chúng mong muốn được bọn ngươi bắt đi hay sao?

Lão cười nhạt nói tiếp:

- Ngươi chẳng lẽ không nhận thấy rằng cái con điếm dụ dỗ ngươi là vì nó muốn ngươi và Đinh Lân tranh chấp, tụi nó mới có cơ hội trả thù.

Tây Môn Thập Tam tỏ vẻ không phục nói:

- Ả có lẽ...

Vệ bát gia quát lớn ngăt lời gã:

- Chẳng lẽ ngươi còn cho rằng nó thật sự thích ngươi hay sao? Ngươi có điểm nào hơn Đinh Lân? Còn nữa, một đứa con gái mười bốn, mười lăm tuổi cho dù có xấu xa cỡ nào đi nữa, thì nó cũng không dám làm cái chuyện này nữa.

Tây Môn Thập Tam không dám lên tiếng biện hộ.

Vệ bát gia nói tiếp:

- Huống hồ các ngươi lúc nãy làm bậy làm bạ trong xe, ta ở xa còn có thể nghe thấy được, còn đứa em không phải là heo nằm ngủ bên cạnh, chẳng lẽ nó lại ngủ say đến nỗi không biết gì?

Nghe đến đây, Tây Môn Thập Tam chợt biến sắc, y chợt nghĩ đến chuyện này có lẽ tỷ muội nó đã thỏa thuận với nhau từ sớm, cho nên Đinh Lân vừa đi là con chị đã tỉnh dậy, còn đứa em thì vẫn ngủ say như chết để cho y tiện lợi. Y bỗng phát hiện rằng câu tục ngữ "gừng càng già càng cay" rất đúng.

Vệ bát gia bỗng hỏi lớn:

- Hai con điếm này có đúng sống trong Thạch gia trang không?

Tây Môn Thập Tam trả lời:

- Hình như không phải, con lúc trước đã từng đến qua Thạch gia trang, nhưng chưa từng gặp qua bọn chúng.

- Quả nhiên không khác với dự đoán của ta.

Nói xong lão đưa ánh mắt sắc như dao liếc nhìn tỷ muội họ, rồi chầm chậm nói tiếp:

- Hai con nha đầu đẹp thế này, ta cũng không nhẫn tâm nhìn chúng chết.

Hai thiếu nữ vẫn nằm đấy, hai cánh mũi phập phồng theo hơi thở, giống như là đang ngủ say vậy.

Vệ bát gia bỗng quay đầu nhìn Tây Môn Thập Tam nói:

- Cho nên lúc ngươi giết bọn chúng, ta nhất định sẽ nhắm mắt lại.

Tây Môn Thập Tam lặng người nói:

- Con?

Vệ Thiên Bằng cất tiếng cười trầm trầm nói:

- Không sai, là ngươi!

Tây Môn Thập Tam hỏi:

- Con... con phải giết bọn nó hay sao?

Vệ Thiên Bằng dửng dưng nói:

- Nếu như ngươi không nỡ giết bọn chúng, thì ta có thể cho phép bọn chúng giết ngươi.

Tây Môn Thập Tam biến sắc nói:

- Nhưng nếu Đinh Lân trở về đây thấy bọn họ đã chết, chẳng lẽ không phải...

Vệ Thiên Bằng ngắt lời y:

- Người chết thì làm sao nhìn thấy được.

Tây Môn Thập Tam kêu lên:

- Đinh Lân cũng phải chết hay sao?

Vệ bát gia đáp:

- Nó không chết, thì ngươi chết!

Tây Môn Thập Tam nhìn lão như đã hiểu được ý của lão rồi. Cho dù chuyện này có xảy ra hay không, hay có thể điều tra được chân tướng của Nam Hải nương tử hay không, thì chỉ cần Đinh Lân trở về, y sẽ chết lập tức. Không chết không được. Cho nên Vệ Thiên Bằng mới đến đây, gã đánh xe kia đương nhiên cũng là người của lão rồi.

Tây Môn Thập Tam nhìn khuôn mặt lạnh lùng nhưng tàn ác của Vệ Thiên Bằng, hầu như không thể tin được là con người tính nóng như lửa, thô lão và tàn bạo trong chốc lát lại trở thành một con người hoàn toàn khác, một con người còn ghê gớm hơn cả Đinh Lân.

Tây Môn Thập Tam bỗng phát hiện ra rằng một con người có thể thành danh trên giang hồ, thì đều phải có nhiều bộ mặt khác nhau. Ngay cả người thân cận nhất ở ngay bên cạnh cũng không biết bộ mặt thật của hắn là như thế nào cả.

Vệ Thiên Bằng đưa mắt nhìn y nói điềm đạm:

- Đợi chết còn khổ hơn là chết nữa, nếu như ngươi thật có lòng thương hương tiếc ngọc, thì giúp bọn chúng chết mau đi.

Tây Môn Thập Tam cắn môi lưỡng lự, rồi đưa tay điểm vào tử huyệt bên dưới cột sống của cô em. Có ai ngờ rằng đúng lúc ấy cả hai tỷ muội đều thức giấc vọt đứng lên,chỉ đảo người một vòng trong tay mỗi người đã cầm một thanh đao cong kỳ lạ. Lúc nãy, cả hai tỷ muội giống như một đôi thiên nga hiền hòa, nhưng bây giờ xuất thủ lạ như hai con rắn độc.

Chỉ chớp mắt, cô chị đã đá thẳng một cước vào bụng Tây Môn Thập Tam, còn thanh đao cong kỳ lạ trong tay nhanh như chớp đâm thẳng vào yết hầu Vệ Thiên Bằng.

Tây Môn Thập Tam bị đá mạnh đến nỗi nước mắt nước mũi trào ra ràn rụa, vừa đưa tay ôm lấy bụng thì đao của cô em đã chặt vào vai trái y.

Chỉ nghe "coong coong" hai tiếng, hai thanh đao đã bị gãy cả.

Trong tay Vệ bát gia bỗng xuất hiện một cây đoản côn dài hơn thước, cây đoản côn màu đen, trong bóng đêm không có chút ánh sáng gì hết, cũng không nhìn ra nó là báu vật gì cả. Nhưng cả hai thanh đao có thể gọi là bảo đao lại bị nó đánh gãy luôn, thì đó chắc hẳn phải là khí giới vô cùng lợi hại.

Cả tỷ muội kinh ngạc đứng sững như trời trồng nhìn thanh đao bị gãy, làm như không tin đây có thể là sự thật. Một lúc sau, định thần lại họ mới cảm thấy cánh tay tê nhức vô cùng. Thầm chí cầm không nổi thanh đao còn lại.

Vệ bát gia lẳng lặng nhìn họ, cất giọng sang sảng nói:

- Các ngươi có tùy thân song bảo, vậy còn một thứ nữa hãy sử dụng luôn đi.

Cô chị nghe vậy chỉ thở dài mà nói rằng:

- Thì ra tiền bối đã biết được lai lịch của tỷ muội vãn bối rồi.

Vệ bát gia không nói gì chỉ "hừm" một tiếng.

Cô chị nói tiếp:

- Tỷ muội vãn bối chính là môn hạ của Âu Dương thành chủ Trân Châu thành của Đông Hải Khoái Tử đảo, đến đây bái kiến Vệ bát gia.

Khuôn mặt hai thiếu nữ không tỏ vẻ gì sợ hãi mà lại rất cung kính.

Vệ bát gia hỏi:

- Các ngươi đến yết kiến ta ư?

Cô chị đáp:

- Âu Dương thành chủ đã sớm nghe đại danh của Vệ bát gia rồi.

Vệ Thiên Bằng nhíu mày nói:

- Là lão phái các ngươi tới đây à?

Cô chị nói:

- Dạ đúng!

- Các ngươi trốn trong Thạch gia trang, là vì đợi ta đến đây à?

Cô chị cúi đầu:

- Cửa phủ của lão nhân gia giống như một bức tường sắt vậy, như tỷ muội vãn bối, muốn tiếp kiến lão nhân gia đương nhiên là một chuyện không dễ dàng.

Vệ Thiên Bằng cười nhạt nói:

- Cho nên các ngươi đã cố ý để lọt vào mắt cái tên đồ đệ háo hắc mà bé gan của ta, các ngươi biết sớm muộn gì ta cũng đến tìm các ngươi.

Cô chị đỏ mặt cười nói:

- Không dối gì lão nhân gia, chúng con không biết rằng y sẽ đến tìm chúng con giữa lúc canh khuya thế này, cách của y không tốt nhưng lại rất hữu hiệu.

Vệ Thiên Bằng đột nhiên cười nói:

- Đã từ lâu nghe tiếng môn hạ của Âu Dương thành chủ đều là những người thông minh tuyệt sắc, hôm nay mới gặp mặt quả nhiên không sai.

Lão ngửa mặt cười lớn, dường như đã quên đi tỷ muội họ trong người hãy còn một món khí giới tùy thân chưa sử dụng. Đúng vào lúc ấy, cả tỷ muội họ lại đồng thời xuất thủ, chỉ nghe "coong" một tiếng, từ trong tay áo họ bay ra mười mấy điểm sáng nhanh như vũ bão thẳng vào ngực Vệ Thiên Bằng.

Vệ Thiên Bằng vẫn không dứt tiếng cười, nhưng thanh đoản côn trong tay đã vẽ một hình vòng cung hứng lấy mười mấy điểm sáng đó. Chỉ thấy mười mấy điểm sang như bị hút vào vòng tròn ấy, khi Vệ Thiên Bằng dừng tay lại đã không thấy đâu nữa.

Cả tỷ muội họ đều ngẩn người ra, bởi vì cả hai khí giới tùy thân của họ chỉ trong chớp mắt đã bị cây đoản côn kỳ dị của Vệ Thiên Bằng hóa giải dễ dàng.

Vệ Thiên Bằng điềm đạm nói:

- Ta đã sớm biết nếu như các ngươi không tung hết tùy thân song bảo sẽ chết không cam tâm đâu.

Cô em nãy giờ vẫn im lặng, bỗng thở dài cười khổ nói:

- Họ thật đã quá xem thường lão.

Ngưng một chút lại tiếp:

- Bọn họ cho rằng lão đã quá già rồi, cho rằng giang hồ bây giờ là thiên hạ của những người trẻ tuổi, nhưng theo ta nhận xét, chỉ một mình lão có thể so sánh được với mười người.

Nói xong ả cúi đầu đưa mắt nhìn Vệ Thiên Bằng, trong ánh mắt lộ vẻ cung kính tột cùng. Ánh mắt như thế này chỉ có ở các thiếu nữ khi người đó đúng là anh hùng trong mắt họ.

Vệ Thiên Bằng mỉm cười nói:

- Gừng càng già càng cay, các ngươi hãy nhớ rõ câu nói này.

Cô em cúi đầu nghẹn ngào nói:

- Lúc nãy chúng tôi ra tay thực là bất đắc dĩ, tỷ muội chúng tôi là những người tội nghiệp lắm, người ta bảo chúng tôi làm gì thì chúng tôi không dám cãi lệnh, và cũng không thể không tuân lệnh được ạ.

Nói đến đó nàng cúi đầu, nước mắt tuôn trào.

Vệ bát gia tỏ vẻ đồng tình thở dài nói:

- Ta không trách các ngươi, thủ đoạn của Âu Dương thành chủ đối với môn hạ đệ tử giang hồ ai ai cũng biết.

Cô chị cất giọng oán hận nói:

- Nhưng ngoài lão nhân gia là một đại anh hùng ra, thì ai có thể hiểu được sự đau khổ của tỷ muội chúng tôi.

Vệ bát Thái gia bỗng cất tiếng cười hiền dịu nói:

- Chỉ cần các ngươi nói ra ý định của mình, ta tuyệt đối không làm khó các ngươi đâu.

Cô chị nói:

- Chúng tôi không dám nói lão trước mặt lão nhân gia.

Cô em tiếp lời:

- Lão nhân gia đương nhiên cũng biết chúng tôi đến đây vì Diệp Khải Nguyên và Thượng Quan Tiểu Tiên.

Vệ Thiên Bằng nói:

- Vì chuyện này, Âu Dương thành chủ phái đi bao nhiêu người tất cả?

Cô em nói:

- Chỉ có hai tỷ muội chúng tôi!

Cô chị tiếp:

- Ý của Thành chủ là muốn tỷ muội chúng tôi điều tra Diệp Khải Nguyên là một người thế nào, và thực ra hắn có gì lợi hại. Nhưng chúng tôi...

Vệ Thiên Bằng mỉm cười:

- Các ngươi đã có thể đi được rồi, sau này có cơ hội thì lúc nào muốn đến thăm ta cũng được, không cần phải núp trong Thạch gia trang làm gì cả.

Cô chị cười:

- Sau này chúng tôi nhất định sẽ đến thăm hỏi lão nhân gia.

Cô em cũng cười tiếp lời:

- Sau này nhất định đến!

Cả tỷ muội cùng quay người đẩy cửa phóng ra ngoài, giống như hai con chim én sổ lồng vậy.

Tây Môn Thập Tam vẫn cúi đầu đứng đó nãy giờ, cảm thấy rất là bất ngờ, y không ngờ rằng Vệ bát gia lại có thể thả tỷ muội họ đi. Đúng vào lúc đó, y bỗng nghe tiếng động kỳ lạ ở bên ngoài, như có ai dùng vật gì đó đập vào người vậy.

Tiếp đó là hai tiếng la thảm thiết và ngắn gọn.

Y vội quay đầu nhìn ra ngoài, thì thấy bên ngoài có một người mặc áo bông đang dùng một chiếc khăn trắng như tuyết lau máu trên cây trùy, đúng hắn cầm một cây trùy.

Hàn Trinh!

Tây Môn Thập Tam bây giờ mới phát hiện ra rằng, gã đánh xe đưa y tới đây lại chính là Hàn Trinh.

Mũi của Hàn Trinh vẫn còng cong queo, sống mũi lúc nãy bị Đinh Lân đánh một quyền gãy đoạn làm khuôn mặt gã nhìn có vẻ kỳ dị.

Vệ bát gia thản nhiên hỏi:

- Cả hai đều chết chứ?

Hàn Trinh im lặng gật đầu.

Vệ bát Thái gia điềm đạm nói:

- Xem ra ngươi không phải kẻ thương hương tiếc ngọc rồi.

Hàn Trinh nói:

- Đúng thế!

Vệ Thiên Bằng nói:

- Nếu như Đinh Lân biết rằng ngươi giết nữ nhân của hắn, hẳn là sống mũi của ngươi càng nguy hiểm hơn nữa.

Hàn Trinh đáp:

- Hắn sẽ không biết được, bởi vì người chết sẽ không biết gì hết.

Vệ Thiên Bằng cười lớn, lão thích người khác học cách nói chuyện của lão.

Hàn Trinh lại nói tiếp:

- Lúc hắn đi chỉ nói là đợi hắn một canh giờ.

Vệ Thiên Bằng lạnh lùng nói:

- Hắn là một tên lợi hại, khuyết điểm duy nhất của hắn là quá trẻ.

Hàn Trinh hỏi:

- Tại sao vậy?

Vệ Thiên Bằng đáp:

- Hắn đương nhiên sẽ canh đúng thời gian mà quay về.

Hàn Trinh nói:

- Người chết không biết đi.

Vệ Thiên Bằng lại cười lớn hơn nữa.

Hàn Trinh nói tiếp:

- Bây giờ đã hơn một canh giờ lâu rồi, mà hắn chưa trở lại.

Vệ Thiên Bằng đảo mắt nói:

- Cho nên chỉ sợ là hắn không bao giờ quay lại được.

Hàn Trinh gật đầu.

Vệ Thiên Bằng trầm ngâm giây lát rồi từ từ nói tiếp:

- Vậy Nam Hải nương tử kia không phải giả rồi?

Hàn Trinh gật đầu đồng ý:

- Có thể giữ Đinh Lân thì đó không phải là người bình thường.

Vệ Thiên Bằng lộ vẻ suy tư rồi nói tiếp:

- Mặc Bạch của Thanh Thành sơn, Âu Dương thành chủ của Trân Châu thành, hãy còn thêm Nam Hải nương tử nữa, trên đời này thật chẳng có chuyện gì có thể đả động được họ, nhưng bây giờ cả đám đều xuất hiện.

Hàn Trinh nói:

- Nếu như Diệp Khải Nguyên biết được y sẽ cảm thấy vui vẻ lắm.

Vệ Thiên Bằng nhíu mày hỏi:

- Vui vẻ?

Hàn Trinh đáp:

- Có thể làm cho cả bọn người này xuất thủ, tuyệt nhiên không phải chuyện dễ dàng, ngoài hắn ra, trên đời này chắc không còn ai có thể dẫn dụ bọn họ ra được.

Vệ Thiên Bằng trầm mặc như đã thừa nhận.

Tây Môn Thập Tam đương nhiên không dám lên tiếng, nhưng y càng lúc càng hiếu kỳ.

Y tự nhiên phát giác ra rằng, mọi người khi nhắc đến cái tên Diệp Khải Nguyên, đều tỏ vẻ kỳ lạ, không kính phục, sợ hãi thì cũng rõ ràng là rất khủng khiếp. Một chàng thanh niên lạ tại sao lại có ma lực lớn như vậy, như vậy chẳng lẽ không phải làm cho người ta phải suy nghĩ hay sao?

Tây Môn Thập Tam cảm thấy mình rất may mắn. Bởi vì y không phải là Diệp Khải Nguyên, có thể làm một người bình thường có lúc cũng là một chuyện may mắn.

Vệ Thiên Bằng trầm ngâm hồi lâu mới từ từ nói:

- Một năm trước ta còn chưa nghe đến cái tên Diệp Khải Nguyên này.

Hàn Trinh nói:

- Cách đây một năm chưa từng ai nghe qua cái tên này cả.

Vệ Thiên Bằng nói tiếp:

- Nhưng bây giờ hắn đã trở thành nhân vật có tiếng tăm nhất trên giang hồ rồi.

Hàn Trinh nói:

- Người này nổi tiếng giang hồ giống như một kỳ tích vậy.

Vệ Thiên Bằng hỏi:

- Hắn thật có đáng sợ như người ta nói không?

Hàn Trinh đáp:

- Hắn tuyệt nhiên chưa giết qua một ai, thậm chí rất ít khi xuất thủ, người trong giang hồ chưa ai biết được võ công của hắn như thế nào.

Vệ Thiên Bằng nói:

- Có lẽ chính là hắn hắn có nơi đáng sợ.

Hàn Trinh tiếp lời:

- Nhưng đáng sợ nhất vẫn là phi đao của hắn.

Nói đến đây, mặt y bỗng lộ vẻ kỳ quái nói tiếp:

- Nghe nói phi đao của hắn chưa bao giờ bay ra ngoài cả.

Vệ Thiên Bằng cũng biến sắc mặt, lão bỗng nhớ lại một câu nói:

"Thiên Địa Nhất Đao, lệ bất hư phát!"

Câu nói này có đầy ma lực để làm người hồn xiêu phách lạc. Mấy mươi năm nay, trong giang hồ chưa ai có thể nghi ngờ câu nói này. Càng không có ai dám đi thử thực hư như thế nào.

Thậm chí cả Tứ đại cao tăng uy trấn thiên hạ của phái Thiếu Lâm cũng không dám.

Hai mươi năm trước, Thiên Địa Nhất Đao một mình lên Tung Sơn, xem Thiếu Lâm như chỗ không người. Lúc đó Thiếu Lâm có hơn trăm cao thủ, mà không có ai dám ngăn cản.

Diệp Khải Nguyên ngày hôm nay chẳng lẽ cũng oai phong như vậy, hào khí như vậy.

Cho dù là y có đủ bản lãnh như vậy, nhưng những người xuất gia làm sao so bì với thủ đoạn của Nam Hải nương tử và Trân Châu thành chủ.

Vệ Thiên Bằng tư lự nói:

- Võ công của Âu Dương huynh muội bí hiểm khó lường. Trân Châu thành lại ở xa ngoài biển, cả Bách Hiểu Sinh ngày xưa còn không biết được sự lợi hại của họ nên mới không đưa họ vào Binh Khí phổ.

Hàn Trinh nói:

- Đó cũng là vì môn hạ đệ tử của Khoái Tử đao, đều là anh chị em song sinh giống nhau như đôi đũa vậy không thể phân biệt được, cho nên Binh Khí phổ mới không ghi vào.

Vệ Thiên Bằng gật đầu:

- Trên Binh Khí phổ cũng có ghi các cao thủ của Ma giáo, nhưng ngay cả Bách Hiểu Sinh cũng tự thừa nhận rằng nếu luận về võ công giết người, thì trong Ma giáo ít nhất có bảy người có thể đứng đầu danh sách.

Hàn Trinh nói:

- Bởi vì cao thủ Ma giáo đều nghi ngờ, giết hại lẫn nhau cho nên phần lớn các cao thủ của Ma cung đều đã chết.

Vệ Thiên Bằng cau mày:

- Nhưng Nam Hải nương tử thiên biến vạn hóa, lại biết Ma công tuyệt kỹ thì không thể nào thấp hơn Tứ đại Thiên vương của Ma giáo.

Hàn Trinh cười nói:

- Lão nhân gia có trong tay thanh thập phương Như Ý bổng, sợ rằng có thể sánh nổi với Thiên Cơ bổng đứng đầu trong Binh Khí phổ.

Vệ Thiên Bằng bỗng cười lớn:

- Nếu như Diệp Khải Nguyên biết rằng tất cả các cao thủ trên giang hồ đều ở đây đợi hắn, ngươi nghĩ hắn có đến hay không?

Bỗng một giọng kỳ lạ như vang lên trong không gian không xa lắm, nhưng lại không có một bóng người nào cả.

- Hắn nhát định sẽ đến, hắn không đến không được.

Vệ Thiên Bằng im bặt tiếng cười, biến sắc hỏi:

- Nam Hải nương tử?

- Cố nhân, đã nhiều năm chẳng lẽ cả giọng nói của ta mà ngươi cũng không nhận ra?

Giọng nói vang lên còn gần hơn nữa, nhưng tuyệt nhiên không có một bóng người.

Vệ Thiên Bằng biến sắc, mồ hôi đổ đầy trán, nhưng vẫn miễn cưỡng nói:

- Nếu đã đến tại sao không hiện thân để gặp mặt?

- Ngươi thật muốn gặp ta?

- Đã nhiều năm ta mong được ngày hôm nay. - Vệ Thiên Bằng đáp - Được! Ngươi theo ta đến đây.

Giọng nói giống như đã trôi vào bóng đêm thật xa, rồi bỗng có một đốm lửa sáng lên ở phía xa. Ngọn lửa lập lòe màu xanh như hồn ma, nhấp nháy trong gió lạnh, nhưng tuyệt nhiên vẫn không thấùy bóng người.

Vệ Thiên Bằng bước tới vài bước, bỗng vỗ vai Hàn Trinh nói:

- Ngươi cũng đi theo ta!

 Tây Môn Thập Tam ngồi lại một mình, trong lòng còn khó chịu hơn là lúc nãy đứng cúi đầu nữa. Ở đây dường như chỉ còn lại một mình. Vệ bát gia chỉ đưa cái tên nhiều chuyện Hàn Trinh kia đi thôi, giống như đã quên mất y rồi.

Thế giới này hình như không có ai coi trọng y cả, đơn giản là không ai để ý đến y.

Một người nếu như cả chính mình còn coi khinh, thì làm sao có thể kỳ vọng kẻ khác coi trọng mình được?

Y nắm chặt song quyền, trong lòng đầy sự phẫn nộ, và y thề rằng sẽ làm vài chuyện kinh người để mọi người đều biết rằng Tây Môn Thập Tam không phải là thằng vô tích sự, bắt mọi người phải quỳ trước mặt hôn chân của y. Nghĩ đến đấy y chợt nghĩ đến làm thế nào để làm chuyện kinh thiên động địa, nhưng không thể nghĩ ra được.

Điều này làm cho y trở nên sầu não.

"Hay là tìm một nơi nào đó uống cho đã cơn say, say rồi thì sẽ tự cho mình là đại anh hùng vô địch thiên hạ, nhưng tiếc rằng vị đại anh hùng còn phải cột ngựa đẩy xe."

Y thở dài thẫn thờ đứng dậy, bỗng bên ngoài có tiếng nói cất lên:

- Ngươi ngồi trong ấy một mình mà không thấy buồn tẻ hay sao?

Lại chính cái giọng nói dịu dàng ban nãy, bây giờ còn ôn hòa hơn nữa.

Tây Môn Thập Tam cảm thấy như sởn cả gai ốc, vội đứng dậy kêu lên thất thanh:

- Ngươi là ai? Ngươi ở đâu? Tại sao không dám xuất đầu lộ diện?

- Ta đang ở đây, chẳng lẽ ngươi nhìn không thấy ta?

Bên ngoài xe, quả nhiên ẩn hiện một bóng người mặc trường bào, tóc xõa trên vai.

Tây Môn Thập Tam trợn mắt, ngồi cứng đơ giống như rơi vào một băng động vậy.

Y đã nhìn thấy mặt của bóng người đó, nhìn rất là rõ ràng. Đó là một người đàn bà, khuôn mặt thị xám xịt, máu nhầy nhụa trên trường bào của thị, trên yết hầu còn rõ ràng một cái lỗ hổng. Rõ ràng là cô chị lúc nãy đã chết dưới chùy của Hàn Trinh, đôi mắt đẹp của ả khi chết lòi hẳn ra ngoài như muốn nhìn thế giới lần cuối cùng, bên khóe miệng còn vệt máu dài, trong đêm tối nhìn càng tăng thêm khủng khiếp.

Tây Môn Thập Tam như rã người ra, mồ hôi lạnh như ướt đẫm lưng áo. Y không muốn nhìn cái thây đang đứng nữa, nhưng không biết tại sao không thể rời mắt khỏi cái thây ấy.

- Ngươi nhìn ta, ta biết ngươi nhất định phải nhìn ta.

Giọng nói tuy không phải là giọng của ả lúc trước, nhưng lại giống như ả nói ra vậy.

- Ta vốn đã thật lòng thích ngươi, vốn đã muốn theo ngươi mãi mãi, nhưng bọn họ đã giết ta một cách dã man, để lại ngươi cô đơn một mình, không có ai bầu bạn.

Giọng nói càng lúc càng thê lương oán hận, đôi mắt chết bây giờ lại chảy ra hai dòng máu nữa.

- Bọn chúng thật là lòng lang dạ sói, giết chết ta trước mặt ngươi, bọn họ coi ngươi chẳng ra gì cả. Nhưng ta biết rằng ngươi nhất định sẽ không để ta chết một cách oan ức như vậy. Ngươi nhất định phải báo thù cho ta, để cho họ biết ngươi không phải là một người vô dụng. Ở đây có thanh đao, tại sao không đi giết bọn chúng?

Trên không trung bỗng có vật gì đó rơi xuống, nhìn lại thì quả nhiên là một thanh đao.

- Ngươi chỉ cần giết Hàn Trinh và Vệ Thiên Bằng, ngươi sẽ là một đại anh hùng ghê gớm trong giang hồ, từ đây về sau, sẽ không ai dám coi thường ngươi nữa, ta chết cũng nhắm mắt.

Giọng nói càng lúc càng thê lương, càng lúc càng vang xa đi:

- Đây là yêu cầu cuối cùng của ta, ngươi nhất định phải đáp ứng ta, nhất định phải đáp ứng ta...

Giọng nói càng lúc càng xa dần cho tới lúc khuất hẳn trong màn đêm đầy sương, sau đó là cái xác đổ vật xuống đất.

Tây Môn Thập Tam bỗng vọt tới cúi xuống nắm lấy cánh tay của cái thây vừa đổ xuống, cánh tay đã lạnh cứng từ lâu. Nhưng lúc nãy đích thực là ả đã nói chuyện, và trên mặt đất rõ ràng vẫn còn thanh đao nằm đó, y cúi xuống nhặt thanh đao lên. Y bây giờ không biết gì xảy ra chung quanh nữa, chỉ còn trong đầu cứ vang lên câu nói ban nãy:

- Chỉ cần ngươi giết được Vệ Thiên Bằng, ngươi sẽ là một đại anh hùng nổi danh giang hồ.

Bây giờ khuôn mặt của Tây Môn Thập Tam tỏ vẻ hưng phấn hẳn lên nhưng đôi mắt thì đờ đẫn mất hồn như một xác chết. Y cất thanh đao vào vạt áo ôm cứng lại và từ từ bước đi trong màn đêm dày đặc.

Đêm càng lúc càng lạnh hơn nhưng y lại hoàn toàn không cảm thấy lạnh gì cả, mà chỉ vang lên trong lòng câu nói:

"Dùng thanh đao này đi giết Vệ Thiên Bằng".

*****

Dưới màn đêm, bỗng xuất hiện một làn sương màu sữa kỳ lạ phía trước. Theo ánh lửa trước mặt Vệ Thiên Bằng và Hàn Trinh từ từ bước vào một con đường nhỏ. Cả hai người đều biết rằng đến giờ phút này thì nên ngậm miệng lại thì tốt hơn.

Tuyết đã đóng thành băng nên đường rất trơn, bỗng phía trước xuất hiện mười mấy bạch y nhân, tất cả bọn họ đều được dẫn đi bởi một đốm lửa xanh. Nhưng trong chốc lát tất cả đều mất dạng trong màn đêm tối mù.

Vệ Thiên Bằng đi hết con đường ra khỏi khu rừng, thì nhìn thấy một dãy nhà thấp le te, kiến trúc rất kỳ lạ. Bọn bạch y nhân vẫn im lặng bước vào đó.

Đúng vào lúc đó ngọn lửa dẫn đường bỗng tắt ngúm, tiếp theo là giọng nói thần bí cất lên dịu dàng, lần này chỉ ngắn gọn có hai chữ:

- Mời vào!

Vệ Thiên Bằng bước vào trong nhà, mới phát giác ra ngôi nhà này không những không thấp mà còn cao và rộng nữa. Khắp nơi đều trải thảm mới. Khi bước vào trước mặt là một tấm bình phong vẽ hình một ngọn núi đầy tuyết, còn điểm thêm những bông hoa màu hồng tươi xem ra không giống với cảnh vật Trung Nguyên. Nhìn vào đề tự của bức họa mới biết là vẽ cảnh Phù Tang đảo ở hải ngoại, những bông hoa màu hồng chính là hoa anh đào. Hoa anh đào tuy cùng màu sắc tươi tắn như hoa mai, nhưng lại thiếu một phần khí tiết của hoa mai.

Dãy nhà mái bằng này hiển nhiên là kiến trúc theo hình thức của đảo Phù Tang rồi, trong phòng lại không có bàn ghế, chỉ để vài cái bàn thấp. Trên bàn có để bạch lạp bằng đồng xanh, trong góc nhà còn nhóm lên một lò hương trầm, mùi hương tỏa đi cả gian nhà làm người ta cảm thấy đê mê. Một cái bàn thấp để ngay giữa, phía trên đặt một bức tượng Quan Âm cao ba thước, tay cầm cành dương liễu, mặt lộ vẻ dịu dàng.

Đứng hai bên là hai nàng thiếu nữ tuyệt thế, người lớn tuổi hơn thì phong tư tuyệt mỹ, muôn vàn thư thái, thiếu nữ trẻ hơn lại đẹp hơn nữa có thể nói là đẹp đến siêu phàm thoát tục, đẹp đến nỗi làm người ta không thể nào quên được.

Bọn họ chính là Thiết Cô và Tâm Cô. Cả bọn bạch y nhân đều ngồi xếp bằng trên chiếu cỏ, vẫn những khuôn mặt vô hồn, những ánh mắt nhìn vào cõi hư vô.Qua làn hương vật vờ, căn nhà cũng trở nên im lặng một cách đáng sợ.

Vệ Thiên Bằng biết rằng bây giờ vẫn không phải là lúc lên tiếng, lão im lặng bước tới ngồi xuống một chiếc chiếu cỏ. Lúc này lão mới nhìn thấy phía sau bình phong có hai thiếu niên vô cùng anh tuấn, lông mày dài, mắt sáng như sao, chống kiếm đứng tư thế thư thái. Trên vỏ kiếm nạm đầy những viên minh châu to như mắt rồng, mỗi một hạt đều có giá trị liên thành, là bảo vật trên đời ít người có được. Hai thiếu niên không những diện mạo giống nhau, mà cũng vô cùng ngạo mạn, như không thèm nhìn ai cả.

Vệ Thiên Bằng đưa mắt nhìn, lão biết rằng hai thiếu niên này nhất định là đến từ Trân Châu thành. Trải qua hồi lâu, một người trong hai thiếu niên này chợt lên tiếng hỏi:

- Nam Hải phu nhân rốt cuộc đã ở đây, đã kêu chúng tôi đến đây tại sao không ra tương kiến?

Y vừa dứt lời, giọng nói dịu dàng thần bí đã thốt lên:

- Ta vẫn ở đây nãy giờ, chẳng lẽ nhị vị nhìn không thấy hay sao?

Lúc này Thiết Cô và Tâm Cô vẫn đứng yên không động đậy, giọng nói giống như là do bức tượng Quan Âm nói ra vậy.

Hai thiếu niên chợt biến sắc, một người vội trấn tĩnh cất tiếng nói lanh lảnh:

- Huynh đệ chúng tôi từ xa đến đây không phải để gặp một bức tượng bằng gỗ!

- Người mà hai người muốn gặp là ta đây!

- Ngươi chính là Thiên Diện Quan Âm, Nam Hải nương tử à?

Cả hai thiếu niên cùng thất thanh kêu lớn, mắt nhìn chăm chăm vào bức tượng gỗ.

- Chính là ta!

Cả hai huynh đệ cùng cười lên lanh lảnh, đồng thời rút kiếm đâm tới bức tượng Quan Âm Bồ Tát. Bọn họ ra tay từ chiêu thức tới thân pháp đều hoàn toàn giống nhau, người này giống như bóng người khác vậy. Kiếm pháp của họ rất kỳ lạ, sau khi một kiếm đâm tới, phương hướng đột nhiên biến đổi, kiếm quang tán loạn như hàng ngàn cánh hoa rơi xuống đất, rồi bỗng "soạt" một tiếng, hai đạo kiếm quang như đã hợp thành một, nhanh như chớp đâm thẳng vào mặt của pho tượng Quan Âm.

Đúng vào khoảnh khắc này, cả hai cùng phát hiện ra rằng khuôn mặt của pho tượng biến đổi ghê gớm.

Cũng đúng vào lúc này, trung niên thiếu phụ bỗng xuất thủ. Chỉ nghe "xoảng" một tiếng, hai thanh kiếm đã bị trung niên thiếu phụ nắm gọn trong tay và chỉ một cái vung tay lên thì hai thanh kiếm lập tức gãy lìa.

Trân Châu huynh đệ thất thủ do kinh ngạc bởi sự biến đổi của pho tượng Quan Âm, nhưng không vì thế mà tỏ ra lúng túng. Chỉ thoáng cái, hai người đã đồng thời lui về sau bức bình phong, và hai thanh kiếm chớp mắt đã được đút vào vỏ. Bọn họ ứng biến tuy mau lẹ, nhưng khuôn mặt vẫn lộ vẻ kinh ngạc vô cùng. Bởi vì đúng lúc đó, trung niên thiếu phụ lại đưa hai đoạn kiếm gãy vào miệng mà nuốt đi.

Cả hai hầu như không thể tin vào mắt mình, hai mũi kiếm sắc bén như thế nào họ đều biết rất rõ. Chẳng lẽ nội tạng của trung niên thiếu phụ đúc bằng thép hay sao?

Giọng nói thần bí của Nam Hải nương tử lại nhẹ nhàng thở dài nói:

- Âu Dương thành chủ không nên phái các ngươi tới đây. Bởi vì các ngươi như vậy làm sao đối phó nổi với Diệp Khải Nguyên?

Trân Châu huynh đệ nhịn không được nói lớn:

- Diệp Khải Nguyên chẳng qua cũng chỉ là một con người mà thôi.

Cả hai huynh đệ tuy chỉ có một người nói, nhưng người kia cũng mấp máy môi.

Nam Hải nương tử nói:

- Không sai! Diệp Khải Nguyên chỉ là một con người, nhưng tuyệt đối không phải người bình thường. Nếu như luận về võ công, trong đám người chúng ta đây, có lẽ không có ai có thể qua được Diệp Khải Nguyên.

Trân Châu huynh đệ cười nhạt tỏ ý không phục nói:

- Nếu như Diệp Khải Nguyên đến đây thì huynh đệ chúng tôi sẽ là người đầu tiên xin lĩnh giáo.

Nam Hải nương tử thở dài nói:

- Bây giờ nói không chừng y đã đến rồi đấy!

Câu nói này vừa nói ra, không những Vệ Thiên Bằng giật mình tỏ vẻ sợ hãi, mà ngay cả lạnh lùng như Mặc Bạch cũng tỏ thái độ kỳ lạ.

Trân Châu huynh đệ biến sắc hỏi:

- Hắn đã đến rồi ư?

Nam Hải nương tử nói:

- Đúng lúc mà các ngươi đến đây, xe ngựa của họ cũng vừa chạy vào Lãnh Hương viên.

Trân Châu huynh đệ hỏi:

- Vậy còn Thượng Quan Tiểu Tiên đâu?

Nam Hải nương tử đáp:

- Thượng Quan Tiểu Tiên nếu không đến thì Diệp Khải Nguyên đến đây làm gì?

Trân Châu huynh đệ nói:

- Thượng Quan Tiểu Tiên thực ra có phải là con của Thượng Quan Kim Hồng và Lâm Tiên Nhi không?

Nam Hải nương tử thừa nhận:

- Phải!

Trân Châu huynh đệ nói:

- Lúc mà Thượng Quan Kim Hồng và Thiên Địa Nhất Đao còn sống, họ đối địch với nhau, tại sao Thượng Quan Tiểu Tiên lại chịu theo Diệp Khải Nguyên?

Nam Hải nương tử nói:

- Bởi vì A Phi giao ả cho Diệp Khải Nguyên, muốn Diệp Khải Nguyên bảo vệ ả đến đây.

Trân Châu huynh đệ hỏi:

- Chuyện này có quan hệ gì với Phi kiếm khách?

Nam Hải nương tử đáp:

- Lâm Tiên Nhi hồng nhan mà bạc mệnh, tuổi thơ ấu chán chường, trong cuộc đời của bà ta, chỉ có một người tín nhiệm thật sự đó chính là A Phi. Cho nên lúc bà ta lâm chung, đã dặn đứa con gái đi tìm A Phi.

Trân Châu huynh đệ nhíu mày hỏi:

- Vậy có gì chứng thực ả là con của Lâm Tiên Nhi?

Nam Hải nương tử nói:

- Ả đương nhiên có cách hay, nếu không A Phi làm sao có thể tin được?

Ngừng một chút bà ta lại tiếp:

- Huynh đệ các ngươi hình như không biết gì nhiều về chuyện này.

Trân Châu huynh đệ đáp:

- Chúng tôi chỉ biết mỗi một chuyện, đó là Thành chủ phái chúng tôi đến đây để đưa Thượng Quan Tiểu Tiên về.

- Cho nên các ngươi chuẩn bị đưa ả về hay sao?

Trân Châu huynh đệ dõng dạc trả lời:

- Đúng thế!

Nam Hải nương tử cất tiếng cười lanh lảnh nói:

- Bây giờ ả đã đến rồi đấy, các ngươi sao còn chưa đi đi?

Trân Châu huynh đệ không nói gì thêm nữa, chỉ lạng người trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng họ đâu nữa.

Vệ Thiên Bằng buột miệng khen:

- Hảo thân thủ!

Giọng nói của Nam Hải nương tử vang lên nghe lạnh lẽo:

- Các ngươi đem hai cỗ quan tài đến Phiêu Hương viện để chuẩn bị hậu sự cho huynh đệ chúng nó.

Tuy rằng kiếm của Trân Châu huynh đệ đã bị gãy đoạn, nhưng với cách xuất thủ biến hóa, sức công phá của kiếm phong và thân pháp nhẹ nhành được phối hợp một cách tuyệt diệu, không thể nghi ngờ họ không phải là những cao thủ hạng nhất trong võ lâm. Đặc biệt là những chiêu tuyệt kỹ như "Song Kiếm Hợp Bích", "Phi Hồng Quán Nhật" có uy lực mạnh mẽ, ngay cả Vệ Thiên Bằng cũng khó nắm được phần thắng.

Nhưng theo cái nhìn của Nam Hải nương tử, thì nếu như bọn chúng chỉ cần giao đấu với Diệp Khải Nguyên là chết chắc cả hai người. Nam Hải nương tử tuyệt đối không thể nhìn sai được.

Trong đại sảnh bỗng lặng im như một ngôi cổ mộ vậy, tất cả mọi người giống như đợi bọn gia nhân của Nam Hải nương tử đưa xác của Trân Châu huynh đệ về.

Không biết qua bao lâu, Vệ Thiên Bằng mới trầm ngâm lên tiếng:

- Thượng Quan Kim Hồng tung hoành thiên hạ cách đây hơn hai mươi năm, vậy hài tử của lão chắc là không nhỏ.

Nam Hải nương tử nói:

- Ả ít nhất cũng phải hai mươi tuổi rồi.

Vệ Thiên Bằng hỏi:

- Là một cô gái đã hai mươi tuổi mà vẫn chưa thành thân hay sao?

Nam Hải nương tử đáp:

- Nếu như ả đã có chồng thì đâu cần Diệp Khải Nguyên phải bảo vệ.

Vệ Thiên Bằng nói:

- Lâm Tiên Nhi xưng hiệu là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, vậy con gái của bà ta nhất định sẽ rất đẹp. Mà đã đẹp, tại sao không thành thân đi chứ?

Nam Hải nương tử thở dài nói:

- Chỉ vì tuy rằng nàng ta đẹp như tiên sa vậy, nhưng trí óc của nàng lại không bằng cả đứa con nít bảy tám tuổi.

Vệ Thiên Bằng nhíu mày hỏi:

- Đẹp như vậy chẳng lẽ là một cô bé ngốc nghếch hay sao?

Nam Hải nương tử nói:

- Tuyệt nhiên không phải vì trời sinh ra như thế, nghe nói là lúc nàng ta bảy tám tuổi đã bị trọng thương một lần ở đầu cho nên trí tuệ bị ngưng phát triển. Nhưng vẻ đẹp của nàng lại làm bất cứ ai cũng có thể rung động.

Vệ Thiên Bằng thở dài nói:

- Thiên kỵ hồng nhan, xem ra số phận của nàng ta còn bi thảm hơn cả mẹ nàng nữa.

Nam Hải nương tử nói:

- Một nữ nhân như vậy, nếu như không có ai bảo vệ thì không biết có bao nhiêu người ức hiếp và phá phách.

Vệ Thiên Bằng tiếp lời:

- Cho nên Lâm Tiên Nhi trước khi chết không an tâm nên đã tìm Phi kiếm khách để bảo vệ cho con mình.

Nam Hải nương tử nói:

- Nhưng cả đời A Phi lang bạt giang hồ, bây giờ lại chưa có nhà cửa, cho nên khi A Phi gặp Diệp Khải Nguyên liền giao công việc ấy cho Diệp Khải Nguyên.

Vệ Thiên Bằng hỏi:

- Chẳng lẽ y cũng tin tưởng Diệp Khải Nguyên giống như Lâm Tiên Nhi tin tưởng y hay sao?

Nam Hải nương tử đáp:

- Bất cứ ai cũng có thể tín nhiệm Diệp Khải Nguyên. Con người này tuy rằng tính tình cởi mở, không câu nệ tiểu tiết, nhưng nếu là chuyện của bằng hữu phó thác thì y coi như là nhảy vào lửa vậy. Rất là thận trọng.

Mặc Bạch nãy giờ vẫn im lặng, bây giờ bỗng lên tiếng khen:

- Hảo nam nhi, hảo hán tử!

Nam Hải nương tử nói:

- Chính vì đáp ứng chuyện ấy mà người yêu của Diệp Khải Nguyên là Đinh Linh Lâm mới gây gổ với y, giận dỗi mà bỏ đi, cho đến bây giờ vẫn không có tin tức.

Vệ Thiên Bằng cười nói:

- Ta cũng đã nghe qua vị cô nương họ Đinh này, đúng là một hũ giấm chua!

Lão nói xong nhăn mặt như trước mặt lão là Đinh Linh Lâm vậy.

Nam Hải nương tử thở dài:

- Trên đời này có người con gái nào mà không ghen tuông?

Cho đến bây giờ lời nói của bà ta mới giống một nữ nhân, mới có chút tình cảm nhân loại.

Vệ Thiên Bằng trầm ngâm nói:

- Ngày xưa Kim Tiền bang oai chấn thiên hạ, Nam thất Bắc lục toàn bộ mười ba tỉnh đều dưới sự khống chế của họ, tài sản trong nhà có thể sánh với một nước. Thượng Quan Kim Hồng lại là một người rất tiết kiệm.

Nam Hải nương tử cười nói:

- Đó là không phải lão tiết kiệm, chẳng qua những sự hưởng thụ trên đời này không có gì có thể làm lão ham muốn mà thôi.

Rõ ràng ngoài quyền lực ra thì không có gì có thể làm động lòng Thượng Quan Kim Hông được, kể cả mỹ nhân tuyệt thế Lâm Tiên Nhi cũng chỉ là một công cụ của lão mà thôi.

Vệ Thiên Bằng nói:

- Nghe nói Thượng Quan Kim Hồng lúc còn sống đã đem tất cả của cải của Kim Tiền bang và võ công tâm pháp của lão chôn giấu ở một nơi rất là bí mật.

Nam Hải nương tử nói:

- Chuyện này đã trở thành truyền thuyết từ lâu trong giang hồ.

- Nhưng từ khi Thượng Quan Kim Hồng chết đến nay đã hơn hai mươi năm, mà chưa có ai có thể tìm được kho bảo tàng đó, và cả nơi chôn cất bảo tàng tuyệt nhiên không có ai biết đến. Người biết được bí mật này chỉ có Đoạt Hồn Kiếm, nhưng hắn lại là một con người không bao giờ động lòng với bất cứ người nào. Cho nên bao nhiêu năm nay, chưa có ai có dã tâm đối với kho bảo tàng này.

Vệ Thiên Bằng nói:

- Nhưng bây giờ đã biết hắn đem bí mật đó tiết lộ cho một người, đó là cốt nhục duy nhất của Thượng Quan Kim Hồng - Thượng Quan Tiểu Tiên. Cho nên nàng ta bây giờ không chỉ là thiếu nữ đẹp nhất trần gian mà còn là thiếu nữ giàu nhất. Lại còn võ công tâm pháp của Thượng Quan Kim Hồng để lại, cho nên bất cứ ai có thể chiếm được nàng thì không những lập tức giàu có nhất thiên hạ, mà còn có thể tung hoành giang hồ. Cái này có sức mê hoặc rất lớn.

Nam Hải nương tử chép miệng:

- Chỉ tiếc nàng ấy vẫn chẳng biết gì hết!

- Cho nên bất cứ ai cũng không thể bảo vệ cho nàng ta được.

Nam Hải nương tử nói:

- Chưa chắc!

Vệ Thiên Bằng nói:

- Không thể nào!

- Người khác thì không thể, nhưng Diệp Khải Nguyên thì có thể.

Vệ Thiên Bằng cười nhạt:

- Y có thể gọi là kỳ tài tuyệt thế của võ lâm, võ công có thể gọi là vô địch thiên hạ, nhưng chỉ với một mình y, chẳng lẽ có thể kháng cự với mười mấy cao thủ hạng nhất của võ lâm?

Nam Hải nương tử nói:

- Hắn ta tuyệt nhiên không phải chỉ có một mình.

Vệ Thiên Bằng trợn mắt:

- Không phải?

- Một lòng muốn giết Diệp Khải Nguyên để cướp đi Thượng Quan Tiểu Tiên cố nhiên không ít người, nhưng với những ân nghĩa ngày xưa thì những người quyết định dùng toàn lực để bảo vệ hắn cũng không phải là không có.

Vệ Thiên Bằng nhíu mày hỏi:

- Ân nghĩa ngày xưa!

Nam Hải nương tử gật đầu:

- Đừng quên rằng y là truyền nhân duy nhất của Thiên Hạ Nhất Đao, những người mà ngày xưa đã nhận được ân huệ của Nhất Đao tuyệt đối không ít.

Vệ Thiên Bằng cười nhạt:

- Chuyện cách đây đã nhiều năm, bọn người đó tuy rằng còn chưa chết, nhưng những ân nghĩa đó cũng đã quên mất rồi, ân tình thường quên mau hơn thù hận.

Nam Hải nương tử nói:

- Ít nhất cũng còn một người chưa quên.

Vệ Thiên Bằng quát lớn:

- Ai?

Nam Hải nương tử đáp:

- Ta!

Câu này vừa nói ra, mọi người trong đại sảnh đều giật mình rung động.

Nam Hải nương tử nói tiếp:

- Nếu như các ngươi cho rằng ta đến đây là vì mưu đoạt Thượng Quan Tiểu Tiên, thì các ngươi lầm rồi.

Vệ Thiên Bằng cười gằn nói:

- Thế bà kiếm bọn ta đến đây để làm gì?

Nam Hải nương tử đáp:

- Ta chẳng qua chỉ muốn các ngươi trước mặt ta bỏ đi mưu đồ đó.

- Bà muốn bọn ta bỏ qua Diệp Khải Nguyên hay sao?

Nam Hải nương tử gật đầu:

- Đúng vậy!

Vệ Thiên Bằng hỏi:

- Nếu như bọn ta không đáp ứng thì sao?

Nam Hải nương tử lạnh lùng đáp:

- Vậy thì các ngươi không những đối đầu với Diệp Khải Nguyên, mà cũng sẽ đối đầu với ta nữa. Hôm nay, các ngươi muốn đi khỏi đây cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Vệ Thiên Bằng bỗng cười lớn nói:

- Ta đã hiểu rồi. Bà muốn bọn ta bỏ đi cái ý định này chẳng qua là muốn một mình nuốt hết mà thôi, bà cố ý nói Diệp Khải Nguyên ba đầu sáu tay, nhưng thực ra bà đã có cách chế ngự được hắn.

Giọng nói của Nam Hải nương tử cũng lạc đi vì tức giận:

- Vệ bát, ngươi hãy nhìn ta!

Vệ Thiên Bằng quay đầu hướng về tấm bình phong, rồi nói:

- Nếu như bà muốn dùng Câu Hồn đại pháp để đối phó với ta, thì bà đã lầm người rồi.

Nam Hải nương tử nói:

- Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi rằng ba mươi năm về trước ta đã thả ngươi một lần rồi.

- Không sai! Ba mươi năm trước, ta gần như đã chết trong tay bà.

Nam Hải nương tử nói:

- Lúc đó ngươi có thề rằng chỉ cần ta gặp lại ngươi, ta muốn ngươi làm bất cứ chuyện gì thì ngươi không được cự tuyệt, nếu không thì sẽ bị đao nhọn đâm thủng tim mà chết.

Giọng của Nam Hải nương tử bỗng ghê rợn hẳn lên:

- Những lời đó ngươi có nhớ hay không?

Vệ Thiên Bằng nói:

- Ta đương nhiên nhớ. Chẳng qua chỉ...

- Chẳng qua là sao?

Vệ Thiên Bằng đáp:

- Những lời nói đó ta nói với Nam Hải nương tử mà.

- Thì ta chính là Nam Hải nương tử!

Vệ Thiên Bằng lắc đầu:

- Không phải! Ngươi không phải là Nam Hải nương tử. Nam Hải nương tử đã chết từ lâu rồi, ngươi cho rằng ta không biết hay sao?

Câu này vừa nói ra, ngay cả Mặc Bạch cũng phải giật mình.

Vệ Thiên Bằng nói tiếp:

- Trong căn nhà ở phía sau Lãnh Hương viên, ngươi hỏi ta tại sao không nhận ra tiếng nói của ngươi, lúc đó ta đã biết rằng ngươi không phải là Nam Hải nương tử. Và biết rằng bà ta đã chết từ lâu rồi, nếu không ta làm sao dám đến đây?

Giọng nói thần bí lặng thinh hồi lâu, rồi từ từ hỏi:

- Tại sao ngươi biết được?

Vệ Thiên Bằng đáp:

- Bởi vì ngươi không nên hỏi câu hỏi đầu tiên, bởi vì ngươi nên biết rằng ta vốn chưa bao giờ nghe giọng nói của bà ta. Ta tuy rằng đã nhìn thấy bộ mặt thật của bà ta, nhưng lại chưa bao giờ nghe bà ta nói, dù chỉ một chữ.

Lão ngưng lời, cười một tràng dài rồi nói tiếp:

- Ngươi tuy rằng đã biết ta là kẻ duy nhất còn sống khi nhìn được bộ mặt thật của bà ta, nhưng lại không biết chuyện giữa ta và Nam Hải nương tử. Bởi vì bà ta tuyệt đối không đem câu chuyện này kể cho người khác nghe.

Giọng nói bí mật lại im lặng hồi lâu, rồi hỏi:

- Tại sao vậy?

Trên khuôn mặt của Vệ Thiên Bằng bỗng như xuất hiện những nét xuân xanh phơi phới, giống như đã quay trở lại nhiều năm trước, lúc mà lão còn thời thiếu niên tràn đầy mộng tưởng. Một lát sau, lão bắt đầu kể câu chuyện:

- "....Khắp nơi trong Miêu Sơn không những có thể gặp mãnh thú độc xà, mà lam sơn chướng khí cũng rất là ghê gớm. Vì mỗi ngày khi hoàng hôn vừa xuống thì sẽ xuất hiện đào hoa chướng, cho nên ta trốn vào một hang động rất sâu. Sơn động đó nguyên là hang cáo, vì muốn đuổi theo một con cáo mà ta đã gặp phải một chuyện mà cả đời ta không thể nào quên được. Ta đuổi theo con cáo vào tận nơi sâu nhất của sơn động mới phát hiện phía sau vách núi còn có một đường ra bí mật. Ta lập tức dùng kiếm dọn dây mây khô đi vào đó, không bao lâu đã nghe có tiếng nước chảy, ta liền hướng tới mà đi thẳng hoài. Ra đến ngoài thì nơi đây giống như là tiên cảnh dưới trần gian vậy.

Thời gian đó là khoảng cuối xuân nên trăm hoa đua nở, tạo nên cảnh sắc đẹp tuyệt trần, trên núi còn cuồn cuộn chảy xuống một dòng thác lớn nữa. Ta cứ mãi đứng ngắm phong cảnh, cho đến lúc phát hiện dưới đầm có một thiếu nữ tuyệt đẹp đang tắm..."

Nói đến đây, mọi người đều biết thiếu nữ tuyệt đẹp mà Vệ Thiên Bằng đang nói là ai rồi. Ánh mắt lão dịu dàng nhìn chăm chú vào nơi nào đó rất xa, giống như nhìn về nơi thế ngoại đào nguyên, có nàng thiếu nữ tuyệt đẹp đang tắm trong hồ nước.

- "....Lúc đó nàng ta rất trẻ, tóc đen dày lại bóng mượt, mềm mại như lụa vậy. Đặc biệt là đôi mắt nàng, ta chưa bao giờ được nhìn thấy một đôi mắt đẹp như thế. Ta cứ nhìn nàng, tướng mạo ngu đần hẳn đi, nhìn nàng một cách ngu muội. Hai đứa ta cứ nhìn nhau như vậy mãi, cho đến khi nàng bỗng nhoẻn miệng cười. Tất cả mọi vật như sáng theo nụ cười của nàng, những bông hoa đều như muốn nở rộ cả lên. Không biết tại sao ta lại bước về phía nàng, quên mất đi trước mặt là hồ nước. Lúc đó ta quên hết tất cả, chỉ muốn bước tới ôm chầm lấy nàng..."

Ngừng lại hồi lâu, Vệ Thiên Bằng nói tiếp:

- "...Hai đứa ta từ đầu đến cuối không nói lời gì cả, cả đến tên họ đối phương cũng không thèm hỏi nữa. Tất cả câu chuyện đều phát sinh rất tự nhiên, không có miễn cưỡng gì cả, giống như ông trời đã an bài cho hai người cùng gặp mặt ở nơi đó vậy. Cho đến khi nàng phải đi, ta mới phát hiện trên thái dương huyệt của nàng có khắc một bông hoa sen màu đen. Đó là dấu hiệu của Nam Hải nương tử. Trong lúc kinh ngạc ta đã làm nên một chuyện hối hận cả đời. Đó là ta đã buột miệng kêu lên "Nam Hải nương tử". Đúng lúc đó con người nàng biến đối một cách ghê sợ. Đôi mắt nhu mi tuyệt đẹp của nàng đột nhiên đầy sát khí, nàng thi triển võ công ghê gớm nhất trong Ma giáo - Đại Thiên Ma Thủ, giống như muốn moi tim ta vậy. Ta không muốn tránh né, mà cũng không thể tránh né. Lúc đó ta thật đã nhận thấy cái chết nằm kề trên cổ, nhưng lại là một chuyện rất hạnh phúc. Có lẽ vì điểm này, nàng mới không nhẫn tâm hạ độc thủ. Đợi đến lúc ta mở mắt ra thì không thấy nàng đâu nữa. Ta cứ cảm thấy như là mơ, vì trên ngực hãy còn rỉ máu, nếu không ta không thể nào tin đây là sự thật được. Ta quì xuống đất cầu mong nàng trở lại để gặp mặt nàng lần nữa, nhưng trong lòng đã biết nàng không bao giờ trở lại nữa. Từ đó trở về sau, ta đã vĩnh viễn không còn gặp mặt nàng nữa, vĩnh viễn..."

Đến đây giọng nói của lão im bặt, chỉ còn lại những hơi thở dài như than oán.

Đây là một câu chuyện đẹp, thê lương mà tràn đầy thơ mộng. Câu chuyện như thần thoại vậy, nhưng mỗi người đều biết đấy không phải mơ, cũng không phải thần thoại. Chỉ cần nhìn nét mặt của Vệ Thiên Bằng và Thiết Cô thì biết ngay mỗi lời nói của câu chuyện này đều là sự thật, sắc mặt lạnh lùng của Thiết Cô hầu như đầy sư kinh ngạc và đau thương. Vẻ mặt của Tâm Cô cũng thay đổi, chỉ có bức tượng Quan Âm bằng gỗ vẫn cầm cành liễu trên tay mà mỉm cười trong làn khói vật vờ.

Vệ Thiên Bằng trấn tĩnh hồi lâu, rồi lạnh lùng nói:

- Cho nên ta đã biết Nam Hải nương tử đã chết, ta biết trong Ma giáo có loại Phúc ngữ thuật thần bí. Các ngươi muốn dùng cái hình nộm bằng gỗ này để hù dọa ta à? Các ngươi ngây thơ quá rồi.

Tâm Cô bỗng lên tiếng:

- Không sai! Những lời đó là ta đã mượn lời của bức tượng Quan Âm mà nói đấy, nhưng cho dù là lời nói của ta cũng phải có hiệu quả.

Vệ Thiên Bằng cười nhạt hỏi:

- Thật vậy sao?

Tâm Cô nói:

- Nếu như ngươi nhất định cướp Thượng Quan Tiểu Tiên, ta bảo đảm ngươi sẽ hối hận.

Vệ Thiên Bằng cười lớn:

- Vệ bát ta ra giang hồ từ năm mười ba tuổi, lăn lộn trên giang hồ đến nay cũng đã gần sáu mươi năm rồi, chưa bao giờ biết hối hận là gì cả.

Tâm Cô nói:

- Ngươi nhất định không bỏ qua vụ này?

Vệ Thiên Bằng đáp:

- Ta chỉ hy vọng ngươi đem bát cơm đầy chia cho mọi người cùng ăn, đừng nên nuốt trọn một mình.

Tâm Cô cười nhạt:

- Được! Niệm tình ngươi và tổ sư gia bổn môn có chút tình duyên, ta bây giờ có thể cho ngươi sống sót bước ra ngoài.

Vệ Thiên Bằng hỏi:

- Sau đó thì sao?

Tâm Cô nói:

- Chỉ cần ngươi đi ra khỏi căn nhà này thì từ đây ngươi sẽ đối đầu với Nam Hải môn. Tốt nhất là ngươi nên đi chuẩn bị hậu sự, bởi vì ngươi có thể chết bất cứ lúc nào.

Vệ Thiên Bằng thủng thẳng nói:

- Niệm tình ta và Nam Hải nương tử có chút tình xưa, bây giờ ta cũng có thể ỷ lớn hiếp nhỏ mà xuất độc thủ được. Nhưng nếu như các ngươi nhất định đòi đấu với ta, cũng không thể sống lâu được bao nhiêu đâu.

Lão cười nhạt, đứng dậy quay qua Mặc Bạch nói:

- Ân oán lúc trước của chúng ta có thể xóa bỏ hết. Từ bây giờ trở đi, ta với ngươi là bạn hay thù cũng là ở ngươi tự quyết định.

Vừa nói xong câu này, lão đi thẳng ra ngoài không thèm quay đầu nhìn lại.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-35)


<