Vay nóng Tima

Truyện:Cẩm Y Vệ - Hồi 0642

Cẩm Y Vệ
Trọn bộ 1144 hồi
Hồi 0642: Cấu kết dụ dỗ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1144)

Siêu sale Lazada

Ngưu Đại Lực cũng cười:

- Nhìn dáng vóc Tam Nương Tử này rõ ràng là như lang như hổ, xem ra Từ lão tiên sinh thường hay khoác lác cái gì Chu Dịch Tham Đồng Khế Âm Dương Huyền Công, trưởng quan phải học một chút, nếu không sẽ không thể nào ứng phó, Từ lão tiên sinh thấy thế nào?

Quay đầu nhìn lại cảm thấy thật là kỳ quái, đã không thấy Từ Văn Trường đâu nữa, không biết lão đã chui vào trong xó xỉnh nào.

Cơ hồ cũng ngay lúc đó, Tam Nương Tử cũng kiễng chân quan sát đội ngũ Khâm Sai sau lưng Tần Lâm. Sau đó sắc mặt nàng chợt trở nên buồn bã, thở dài sâu kín, sắc mặt có vẻ thất vọng vô cùng: cố ý mặc bảo quan, vân y, quần đỏ, tên kia lại biến mất không thấy bóng dáng...

- Phu nhân đang tìm Thố Gia Đạt Ngõa Nhĩ Phẩm Đệ sao?

Tần Lâm giơ tay lên chỉ chỉ xe kéo cách đó không xa:

- Pháp Vương đang thành tâm tu trì, thể ngộ chính đạo Bát Nhã Bồ Đề, chờ một lát đến trước linh đường Thuận Nghĩa Vương sẽ hiện thân ra siêu độ vong hồn.

Thể ngộ Bát Nhã Bồ Đề? Uy Linh Pháp Vương lão nhân gia đang nhìn trộm hoàng kim bảo thạch trên người đám quý tộc Mông Cổ, nước miếng chảy ròng ròng.

Tam Nương Tử cũng không yên lòng, nghe Tần Lâm nói như vậy ngược lại lộ vẻ bất ngờ:

- A, vậy sao, vậy thiếp thân phải thay tiên phu tạ ân điển của triều đình.

Nàng đây là... Tần Lâm như có điều suy nghĩ sờ sờ cằm.

Ngưu Đại Lực lại trợn trừng mắt to như chuông đồng, thật sự không hiểu Khâm Sai triều đình lấy danh nghĩa điếu tang, phủ dụ tới đây, vì sao nhìn dáng vóc Tam Nương Tử không xem chuyện này ra gì như vậy?

Tần Lâm giơ hai tay ra làm hiệu mời Tam Nương Tử cùng Hoàng Đài Cát:

- Đi thôi, mặc dù hai vị hơn phân nửa không có gì hứng thú, bất quá bản Khâm Sai cùng Pháp Vương được triều đình khâm mệnh, cũng phải đi linh đường Thuận Nghĩa Vương cúng tế.

Hoàng Đài Cát cười khan hai tiếng, Tam Nương Tử cũng ửng đỏ gò má, một tả một hữu đi theo bên người Tần Lâm, ba người giục ngựa chạy tới chỗ quàn linh cữu Yêm Đáp Hãn.

Trên trăm chiếc tù và thổi vang, tiếng u u vang vọng khắp thảo nguyên, mấy vạn thiết kỵ Mông Cổ đồng thời quay đầu ngựa, theo sát phía sau.

Linh cữu Yêm Đáp Hãn không ở quân doanh ngoài thành, mà quàn trong chín tầng cung khuyết bên trong Quy Hóa thành.

Quy mô tòa thành này không lớn, Tần Lâm một mình chạy trước, dẫn mọi người chạy xuyên qua thành, hai bên đường đi dân chúng các tộc Mông Hán rối rít dập đầu đảnh lễ.

Dĩ nhiên không phải bái Tần trưởng quan của chúng ta, người ta bái lão lừa gạt Thố Gia Đạt Ngõa Nhĩ Phẩm Đệ đang ở trong xe kéo vui vẻ hoa tay múa chân. Lúc trước ở biên giới Tây Tạng lão bị Uy Đức Pháp Vương bắt ép, đến kinh sư cũng chỉ được mẹ con Lý Thái hậu cùng Vạn Lịch tin tưởng, đám đạt quan hiển quý khác đa phần chỉ là giả lả qua loa. Nào giống như trên thảo nguyên này, cơ hồ tất cả mọi người đều tỏ ra thành kính với lão vô cùng.

Biểu hiện của Uy Linh Pháp Vương, dựa theo lời của A Sa nói, chính là sắp sửa lên cơn động kinh.

Quy Hóa thành dựa theo quy chế đế vương xây dựng chín tầng cung khuyết, chính là hơn mười năm trước bọn Triệu Toàn xây cho Yêm Đáp Hãn, mượn chuyện này khuyên lão lập nên đế chế, công khai đối kháng với triều Minh.

Bất quá đầu óc Yêm Đáp Hãn còn chưa hoàn toàn hôn mê, khoan nói thực lực triều Minh rốt cuộc như thế nào, chỉ riêng trên thảo nguyên này cũng còn Đồ Môn Hãn đại biểu Đại Hãn Mông Cổ chính thống. Mặc dù thực lực thực tế Yêm Đáp Hãn lớn nhất, nhưng cũng còn có nhiều bề cố kỵ.

Cho nên từ sau khi chín tầng cung khuyết này được xây xong, Yêm Đáp Hãn vẫn không vào ở. Sau đó Yêm Đáp Hãn phong cống, càng không thể nào công khai vào ở những cung khuyết này.

Ngược lại sau khi lão chết, Tam Nương Tử cùng Hoàng Đài Cát giằng co ở ngoài thành, đều hiềm linh cữu vướng tay vướng chân, muốn đem chôn lão đi. Nhưng Khâm Sai triều đình bái tế còn chưa tới, cho nên dứt khoát mang đến cung khuyết bỏ hoang này, tránh cho mọi người chướng mắt.

Khi còn sống không hưởng thụ, sau khi chết rốt cục được như nguyện, đây thật là một sự mỉa mai tới cực điểm.

Tần Lâm khẽ nhếch một nụ cười giễu cợt, quan sát chín tầng cung khuyết này. So với Tử Cấm thành kinh sư, đây chính là tiêu bản thu nhỏ, hơn nữa chừng mười năm không có người ở, không được duy trì thích ứng, đã bị bão cát vùng Tái Ngoại ăn mòn bề ngoài, lộ vẻ cũ kỹ đổ nát.

Linh cữu Yêm Đáp Hãn để ở chỗ này ít có người phúng viếng. Một vị kiêu hùng cướp lão bà của cháu trai ruột, chiếm đoạt ngoại tôn nữ như vậy, được rất ít người tưởng nhớ. Khi còn sống có quyền thế vô cùng hiển hách, thân tín vây quanh bên người, sau khi chết lại cô đơn, thê thiếp nhi tôn cũng không tới liếc nhìn lão một cái.

Tần Lâm cảm khái một phen trong lòng, chuẩn bị mời Uy Linh Pháp Vương ra.

- Thố Gia Đạt Ngõa Nhĩ Phẩm Đệ!

- Thánh thức nhất thiết công đức vô lượng Uy Linh Pháp Vương!

Tiếng hoan hô như núi lở biển gầm cắt đứt dòng suy nghĩ của Tần Lâm.

Bên ngoài cửa chính đám cung điện này, Không Thanh Tử, Vân Hoa Tử cầm trong tay hoàng kim trượng trên khảm thất bảo nhà Phật (vàng, bạc, lưu ly, san hô, hổ phách, xa cừ, mã não), vén màn trướng màu đỏ thêu đầy phạm văn màu vàng lên. Uy Linh Pháp Vương đầu đội Bối Diệp Tỳ Lư mão, thân mặc pháp bào màu trắng viền đỏ, tay phải cầm Kim Cương Hàng Ma xử, tay trái lắc Kim Cương Trí Tuệ linh (chuông), bảo tướng trang nghiêm vô cùng, chậm rãi cất bước ra

A...

Mấy vạn quân dân chạy theo tới đây nhất thời bùng nổ sôi trào: xem đi, vị Pháp Vương này sắc mặt lộ vẻ từ bi thương xót chúng sinh, lòng đầy trí tuệ bao la vạn tượng, Liên Hoa Sinh, Bát Tư Ba gì đó bất quá cũng chỉ như vậy mà thôi.

- Úm, ma, ni, bá, mễ, hồng!

Uy Linh Pháp Vương ngâm dài sáu chữ chân ngôn, vung Kim Cương Hàng Ma xử lên không. Nhất thời giữa không trung có khói mù bay lên, mây đỏ lượn quanh, lại có ánh lửa xanh âm u lấp lóe xẹt qua không trung, khiến cho tất cả mọi người kinh tâm động phách.

Mọi người lập tức nín thở, không dám thở mạnh, chỉ nghe tim mình đập thình thịch như trống trận.

Thố Gia Đạt Ngõa Nhĩ Phẩm Đệ danh bất hư truyền, quả nhiên thần thông quảng đại, pháp lực cực kỳ thù thắng.

Khói màu tản đi, mây đỏ mất tích, thần sắc Uy Linh Pháp Vương hiền lành vô cùng, thật giống như Phật tổ niêm hoa vi tiếu, sau lưng khẽ hiện mưa phùn, dưới ánh mặt trời chiếu như ẩn như hiện một cầu vồng nho nhỏ trên đầu.

Đây là thịnh cảnh cát tường như ý, Tây Thiên giáng xuống Phật quang! Mấy vạn quân dân cả kinh ngây người, tất cả đều phủ phục xuống đất, dập đầu lia lịa như gà mổ.

Uy Linh Pháp Vương miệng niệm Phật hiệu, từng bước từng bước đi qua đám người. Đi tới đâu quan dân rối rít tránh ra tới đó, giống như Moses vung trượng rẽ Hồng Hải.

Không ai chú ý tới trong chiếc xe kéo cực lớn kia, A Sa đang ra sức kéo một cơ quan giống như ống bễ. Trải qua thiết kế tinh xảo, cơ quan này có thể phun hơi nước li ti từ trên nóc xe kéo ra tứ tán, dưới ánh mặt trời chiếu rọi tự nhiên sẽ có cầu vồng xuất hiện.

Không Thanh Tử thò vào đầu xem thử, kinh ngạc nói:

- Tiểu cô nương này khí lực thật lớn, trước kia hai ta thay phiên kéo cũng còn mệt mỏi thở hồng hộc le lưỡi, giống như con chó vàng mà nàng dẫn theo...

- Ngu đần, vì sao ngươi lại so sánh mình với chó?

Vân Hoa Tử lập tức phản bác.

- Ta nói kệ ta, mắc mớ gì tới ngươi!

- Ngươi đã nói rõ hai ta, hai ta bao gồm cả ta trong đó!

A Sa cảm thấy đau đầu vô kể:

- Câm miệng, nếu không ta cho Đại Hoàng cắn các ngươi!

Không Thanh Tử, Vân Hoa Tử lập tức ngậm miệng lại thật chặt. Kể từ khi nếm mùi đau khổ của Đại Hoàng, hai người bèn xem nó như sinh vật đáng sợ thứ hai trên thế gian này, chỉ sau Tần trưởng quan.

Uy Linh Pháp Vương mới vừa đi xuống xe kéo, Tam Nương Tử liền chắp tay hành lễ:

- Kể từ khi từ biệt ở ven Thanh Hải hồ, rốt cục lại gặp được kim diện Pháp Vương, tín nữ vui mừng vô kể. Có Pháp Vương siêu độ giúp vong phu, ắt có thể tiêu tai giải nghiệp, sớm ngày thăng lên Tây Thiên.

- Phu nhân bớt bi ai, sinh tử bất quá tùy duyên mà thôi, sống có gì vui mừng, chết có gì đau khổ. Không vui không buồn, tự tại viên thông, chính là chân nghĩa của ngã Phật!

Pháp Vương mỉm cười trả lời, giọng điệu rõ ràng là cao tăng đắc đạo mười phần, dứt lời chợt đổi giọng:

- Hô Tất Lặc A Hãn Lý Nhã Đạt Lạp, Cha Khắc Lạt Ngõa Nhĩ Đệ Triệt Thần Hãn quy Tây, vẫn chưa làm cho nàng giác ngộ sao?

Dứt lời, Uy Linh Pháp Vương cầm Kim Cương Hàng Ma xử trong tay nhẹ nhàng điểm vào Mi Tâm Tam Nương Tử.

Mọi người thấy cảnh tượng này càng chậc lưỡi khen ngợi liên hồi. Uy Linh Pháp Vương gặp gỡ Yêm Đáp Hãn ở ven Thanh Hải hồ, tặng cho Yêm Đáp Hãn tôn hiệu Cha Khắc Lạt Ngõa Nhĩ Đệ Triệt Thần Hãn, đồng thời cũng tặng cho Tam Nương Tử tôn hiệu Hô Tất Lặc A Hãn Lý Nhã Đạt Lạp, ý là Thánh Mẫu do Bồ Tát chuyển thế.

Sau khi Yêm Đáp Hãn từ Thanh Hải trở lại, chuyện này được lưu truyền ra vô cùng rộng rãi, nhưng dù sao không có tai nghe mắt thấy. Hiện tại chúng dân du mục, binh lính thấy Pháp Vương thần thánh vô cùng trong lòng bọn họ khai thị cho Tam Nương Tử, lập tức hô to đảnh lễ, coi Tam Nương Tử là Bồ Tát hóa thân.

Các quý tộc Mông Cổ phần lớn đảnh lễ quỳ lạy Uy Linh Pháp Vương và Tam Nương Tử, cũng có thủ lĩnh tiểu bộ tộc theo Hoàng Đài Cát do dự không quyết, rối rít đưa ánh mắt nhìn về phía y: lần trước đi kinh sư, Thố Gia Đạt Ngõa Nhĩ Phẩm Đệ còn đứng ở bên Đài Cát Đại nhân, vì sao hiện tại lão lại giúp cho Tam Nương Tử?

Hoàng Đài Cát có khổ mà không nói được, oán hận trừng mắt nhìn Tần Lâm đang tránh sang bên cười xấu xa.

Tần Lâm tỏ vẻ vô tội, chuyện này có liên quan gì với ta? Tam Nương Tử Phật duyên thâm hậu, Pháp Vương chính miệng tặng cho tôn hiệu Hô Tất Lặc A Hãn Lý Nhã Đạt Lạp kia mà?

Hoàng Đài Cát kìm nén đến thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu tươi.

Ngạch Triều Ni Mã cầm đầu mười tám hộ giáo La Hán theo phe y, nhưng lực ảnh hưởng của những đệ tử đời thứ hai Trát Luận Kim Đỉnh tự này kém Uy Linh Pháp Vương quá xa. Cho nên lúc Uy Linh Pháp Vương đại hiển thần thông, đám người kia không dám ra mặt bêu xấu.

Vốn đã có chuẩn bị tâm tư, Hoàng Đài Cát thấy Uy Linh Pháp Vương xuất trường với thanh thế như vậy, cảm thấy trong lòng kinh hoảng. Người Mông Cổ mê tín thâm căn cố đế, Tần Lâm khiến cho Uy Linh Pháp Vương trở mặt hình thành áp lực hùng mạnh, cho dù là Hoàng Đài Cát binh cường mã tráng, cũng cảm thấy khó có thể chống đỡ.

May nhờ có Thôi Hiến Sách ở bên cạnh thấp giọng nhắc nhở:

- Hãn Vương chớ lo, mới vừa rồi hỏi qua bên Khoát Nhĩ Chích, Ngạch Triều Ni Mã...

Như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt, Hoàng Đài Cát lau mồ hôi lạnh trên trán, lẩm bẩm với Ngạch Triều Ni Mã mấy câu, sau đó lập tức đổi giận làm vui, trở nên đắc ý.

Tên này còn muốn giở trò gì? Tần Lâm xem sắc mặt đoán ý, trong lòng âm thầm tính toán.

Dưới vạn chúng chú ý, Uy Linh Pháp Vương ngang nhiên đi vào chín tầng cung khuyết, đi tới chính điện nơi quàn linh cữu.

Nơi Tái Ngoại bão cát rất lớn, thậm chí nắp quan tài Yêm Đáp Hãn đóng một lớp cát rất dày, Tam Nương Tử cùng Hoàng Đài Cát đều làm như không nhìn thấy. Chẳng những như vậy, Uy Linh Pháp Vương còn chưa đọc xong một quyển kinh văn siêu độ vong hồn, trên mặt hai vị này đã có vẻ không nhịn được.

Xem ra Yêm Đáp Hãn quả thật khiến cho người ta không thích, Tam Nương Tử là chiếm đoạt mà được không nói, Hoàng Đài Cát là con ruột thừa kế vương vị lão mà cũng có thái độ thờ ơ như vậy.

Tần Lâm cười thầm trong lòng, đưa mắt ra hiệu cho Uy Linh Pháp Vương. Cũng may từ trước tới nay tâm tư vị Pháp Vương này cũng chưa từng đặt trong tiếng kệ lời kinh, một quyển kinh văn hàm hồ đọc hơn phân nửa, đầu lưỡi đã líu lại, đọc lý lố không rõ chữ một hơi, coi như là hoàn thành siêu độ.

Về phần Yêm Đáp Hãn rốt cục là được thăng Tây Thiên Cực Lạc hay là bị nhốt ở mười tám tầng địa ngục vĩnh viễn không được siêu sinh, con bà người nào thèm quan tâm?!

Dựa theo tập tục, ba ngày sau sẽ cử hành pháp hội quán đỉnh, sau đó mới chôn Yêm Đáp Hãn xuống đất.

Đi ra chín tầng cung khuyết, đoàn người phân chia ranh giới rõ ràng, Hoàng Đài Cát cầm đầu, Khoát Nhĩ Chích, Ngạch Triều Ni Mã đều đi sang doanh trướng y. Đám người Tần Lâm, Uy Linh Pháp Vương đón nhận lời mời thịnh tình của Tam Nương Tử.

Mới vừa vào đại trướng màu trắng, tân chủ hai bên mới hàn huyên mấy câu, Tam Nương Tử đã cười hì hì nhìn nhìn Tần Lâm, mặt đỏ ửng, muốn nói lại thôi.

- Xin Tần Khâm Sai cho tả hữu tạm lui, thiếp thân có mấy câu muốn nói với ngài...

Trên mặt phấn thành thục của Tam Nương Tử lộ ra vẻ hơi thẹn thùng.

Mẹ của ta ôi, Lục mập mới vừa đi ra doanh trướng lập tức vỗ đùi thật mạnh, ôm cánh tay Ngưu Đại Lực lay lay:

- Đây không phải là thật, đây không phải là thật, trưởng quan chúng ta... Hắn có phải là người hay không vậy, cấu kết dụ dỗ nữ tử người ta nhanh như vậy!!

Mọi người ở bên ngoài trướng chờ đợi, bên tai chỉ nghe gió thổi qua thanh âm của thảo nguyên, chợt trong trướng truyền tới tiếng hô khẽ của Tần Lâm, lại cười ha hả mấy tiếng.

Trưởng quan của chúng ta làm gì vậy? Đám cẩm y quan giáo Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực thảy đều ngơ ngác, không hiểu vì sao.

Các vị tướng quân Mông Cổ dưới quyền Tam Nương Tử lộ vẻ đắc ý. Trên thảo nguyên không hề coi trọng liệt phụ trinh tiết gì cả, nếu như nữ chủ nhân mình có thể mê hoặc được Khâm Sai thiên triều, để cho triều Đại Minh mở nhiều chợ ngựa, buông lỏng biên mậu (buôn bán ở biên giới), vậy thì hay quá.

Sau khi Yêm Đáp Hãn phong cống triều đình đáp ứng buông lỏng biên mậu, mở ra Trà Mã Hỗ Thị, quả thật là mượn sự kiện Bả Hán Na Cát là lý do, nhưng sau lưng lại là nhờ Yêm Đáp Hãn dẫn dắt người Thổ Mặc Đặc dùng hai mươi năm chiến tranh cùng vô số máu tươi đổi lấy. Bất kể hải mậu hay là biên mậu, triều đình vẫn giữ chính sách phong cấm, sở dĩ chịu cho phép Yêm Đáp Hãn nhập cống, mở ra biên mậu cũng là vì mệt mỏi sau bao nhiêu năm chiến tranh không ngừng nghỉ.

Nếu như Tam Nương Tử có thể không tốn mũi tên hòn đạn đạt tới mục tiêu, vì sao lại không làm?


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Hồi (1-1144)


<