Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Cẩm Y Vệ - Hồi 0481

Cẩm Y Vệ
Trọn bộ 1144 hồi
Hồi 0481: Lại tới Binh bộ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1144)

- Lão đệ ngươi không hiểu...

Cẩu Thư Bạn bấm đầu ngón tay tính toán:

- Những doanh khác đại khái cũng chỉ có nhân mã lương thảo cùng tiền lương mỗi tháng, chỉ cần liếc qua số còn lại cũng đã nhìn ra. Duy chỉ có xa doanh cho lão họ Du dẫn dắt vừa có pháo vừa có súng, đại pháo vừa vang lên hoàng kim vạn lượng, pháo đồng, pháo đạn, thuốc súng, đạn chì chỉ cần báo hỏng ba thành, chậc chậc, ngươi tính xem hàng năm thu vào được bao nhiêu?

Dứt lời ánh mắt Cẩu Thư Bạn cũng trở nên đỏ ngầu, nước dãi chảy ròng ròng. Nhìn dáng vẻ tham lam của y, nếu như có một ngày y có thể được làm Tham Tướng xa doanh kinh sư, có lẽ sẽ mang hết hỏa thương hỏa pháo đi đổi tiền.

Loài chim se sẻ làm sao hiểu được chí lớn của chim hồng chim hộc. Cẩu Thư Bạn lấy mình độ người, thật là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Cho dù là y nằm mơ cũng không có được khí phách bình Oa dẹp khấu, khuếch trương vạn dặm như Du Đại Du.

Thật may là dân tộc này, quốc gia này cũng không chỉ có người như Cẩu Thư Bạn vậy, mà còn có anh hùng hào kiệt như Du Đại Du, Thích Kế Quang, có năng thần như Tằng Tỉnh Ngô, Phan Quý Tuần...

Cẩu Thư Bạn cũng không cố ý hạ thấp thanh âm của mình, lời y nói rõ ràng truyền vào tai Du Tư Cao. Lúc này vị quan võ trẻ tuổi tính khí ngay thẳng này giận đến da mặt đỏ bừng, rất muốn lý luận với đối phương một phen.

Trầm Hữu Dung nhìn bằng hữu lắc đầu một cái, so với chính sự hôm nay, thái độ của bọn tiểu lại giữ cửa quả thật không quan trọng, không cần để xảy ra phiền phức ngoài ý muốn.

- Thế nào, Du công tử lại tới rồi sao?!

Cẩu Thư Bạn chó cậy thế người, đứng trên bậc thềm Binh bộ thật cao, vị trí từ trên cao nhìn xuống khiến cho y có cảm giác ưu việt.

Du Tư Cao im hơi lặng tiếng gật đầu một cái, bất quá Trầm Hữu Dung cũng không hối lộ phong bao bạc giống như hôm qua.

Dường như còn tràn đầy oán niệm đối với phong bao bạc ít ỏi hôm qua, Cẩu Thư Bạn thấy người tới không thức thời, lửa giận lại càng bốc cao ba trượng, chế nhạo nói:

- Hừ hừ, lại còn tới tay không, Hồ Lang Trung sẽ không gặp các ngươi, thân là võ tướng công khai hối lộ mệnh quan Binh bộ triều đình, cứ chờ yết tố đi! Đúng rồi, lệnh tôn làm quan nhiều năm như vậy hẳn kiếm được không ít ngân lượng, ngươi có tiền hối lộ các Đại nhân tiên sinh, cần gì giả bộ nghèo trước mặt những kẻ khổ sở như chúng ta?

Du Tư Cao cùng Trầm Hữu Dung cũng không có nhúc nhích, mà là vị mạc tân áo xanh phía sau bọn họ lật tay một cái.

Cẩu Thư Bạn bị dọa sợ đến lui về phía sau một bước:

- Ôi chao, ngươi còn muốn đánh ta... Ặc?

Giọng nói đột nhiên cắt đứt, chỉ vì trong tầm mắt y xuất hiện thứ gì đó vàng chói. Ánh sáng màu vàng mê người này hết sức đáng yêu trong mắt Cẩu Thư Bạn, thì ra trong tay vị mạc tân áo xanh kia đang cầm một thỏi vàng sáng chói.

- Ha ha ha, các ngươi mời tới vị Tây Tịch lão phu tử này ở nơi nào, quả thật là vị lão thành chi sĩ. Hành sự là phải nhanh nhẹn như vậy, nói nhảm nhiều lời làm gì?

Cẩu Thư Bạn cười tít mắt, tiến lên định nhận thỏi vàng trong tay người kia.

Nhưng trong khoảnh khắc vừa tiếp xúc với thỏi vàng, tay Cẩu Thư Bạn rụt nhanh trở về giống như chạm phải thỏi sắt nung đỏ. Kế đó tay y hoàn toàn bất động giữa không trung, nụ cười đắc ý từ trên cao nhìn xuống cũng đột ngột ngưng đọng lại, cuối cùng mặt y trở nên méo xệch còn khó coi hơn khóc, thanh âm trở nên nức nở run rẩy:

- Sao... Tại sao là lão nhân gia ngài? Mắt... mắt chó tiểu nhân nên móc bỏ quách đi, tiểu nhân mê muội, mắt chó coi thường người...

Thư sinh bất quá chỉ khẽ mỉm cười, nhét thỏi vàng kia vào ngực áo, hài hước nhìn Cẩu Thư Bạn:

- Cũng không có chuyện gì lớn, chỉ có điều là cái miệng này có hơi thối tha một chút...

- Tiểu nhân miệng thối, quả thật rất thối!

Thình lình Cẩu Thư Bạn giống như phát điên, tát tai mình liên tục nghe bốp bốp, không hề nương tay. Đánh tới nỗi khóe miệng chảy máu tươi ròng ròng vô cùng ghê rợn, dường như cái miệng này không phải là nằm trên mặt y.

Những tiếng bốp bốp vang lên như vậy, bốn phía có không ít người ném ánh mắt kinh ngạc quan sát, rốt cục thư sinh áo xanh hài lòng gật đầu một cái, lại cười cười nói với Du Tư Cao và Trầm Hữu Dung đang ngơ ngác nhìn nhau:

- Thật là xấu hổ, làm cho hai vị thế huynh chê cười, một chút hư danh, dọa một ít kẻ ngu đần ngoan cố cũng có hơi thú vị.

Du Tư Cao cùng Trầm Hữu Dung trao đổi với nhau ánh mắt đầy ý nghĩa sâu xa. Có lẽ bởi vì có thư sinh áo xanh đi theo, bước chân bọn họ tỏ ra kiên định hữu lực hơn lần trước rất nhiều.

Cẩu Thư Bạn chờ đến khi người áo xanh đi vào trong nha môn khuất bóng, lúc này mới dừng tay lại, khóe miệng đã chảy máu tươi ròng ròng, e rằng mấy cái răng cũng đã lỏng lẻo không ít.

Phí sáo quan thấy vậy trợn mắt há mồm, y mới được điều tới Binh bộ trực nhật, không hiểu vì sao, vội vàng ra lệnh cho binh sĩ đang ngây ngốc lấy nước tới cho Cẩu Thư Bạn tẩy rửa, lại lặng lẽ hỏi xem vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

- Phù, mới vừa rồi... Mới vừa rồi vị lão gia mặc áo xanh kia...

Cẩu Thư Bạn vừa nói vừa thở hổn hển, vẻ sợ hãi còn in trên mặt rõ ràng:

- Là... Là Tần tướng quân Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ, chưởng Bắc Trấn Phủ Ty!

Mẹ của ta ôi, Phí sáo quan cũng cảm thấy chân mình có hơi run rẩy, hai sợi gân trên bắp chân khẽ lay động, hung danh của Bắc Trấn Phủ Ty quả thật vang dội bên ngoài.

Cẩu Thư Bạn lấy nước sạch rửa máu dính trên miệng, lại nói:

- Mới vừa rồi may là ta sớm thức thời, Tần trưởng quan nói ta miệng thối, cho dù là ta đánh nát miệng cũng được. Nếu không tự trị mình, Bắc Trấn Phủ Ty sẽ trị thay, đến lúc đó, chậc chậc... rút lưỡi, nhổ răng, đổ than đỏ vào họng... còn mạng được sao?

Các binh sĩ xung quanh nghe vậy nhất thời không rét mà run, dưới ánh mặt trời chói chang mùa hè nhưng ai nấy vẫn cảm thấy lành lạnh.

Mặc dù miệng Cẩu Thư Bạn vẫn còn đang rỉ máu nhưng lại tỏ vẻ như vừa trút được gánh nặng, thậm chí ánh mắt mơ hồ có vẻ đắc ý. Dường như mới vừa rồi không phải là y tự đánh mình, mà là đi dạo quanh Diêm Vương điện một vòng mới trở về dương thế.

Đám Phí sáo quan lại tỏ vẻ trầm tư, cảm thấy tên này bắt nạt kẻ yếu, tự làm tự chịu, mới vừa rồi không phải là bêu xấu hay sao?

Tần Lâm không hề phí tâm tư suy nghĩ chuyện làm sao chỉnh trị Cẩu Thư Bạn, hàng ngày hắn có rất nhiều chuyện, nào có thời gian rảnh rỗi so đo với một tên tiểu lại giữ cửa.

Lần này Cẩu Thư Bạn thật sự là tự mình hù dọa mình, bất quá nói đi cũng phải nói lại, hung danh Bắc Trấn Phủ Ty rành rành ra đó, nếu Cẩu Thư Bạn không sợ hãi mới là kỳ quái.

Vào nha môn Binh bộ, Du Tư Cao, Trầm Hữu Dung được Tần Lâm dặn dò đi tìm Võ Tuyển Thanh Lại ty Lang Trung Hồ Bang Kỳ. Còn hắn đi lòng vòng, xe nhẹ đường quen đi thẳng vào nơi Tằng Tỉnh Ngô làm việc.

Phương Phùng Thời cáo bệnh, Tằng Tỉnh Ngô lấy chức Tả Thị Lang thay mặt chưởng bộ vụ, để tỏ ý vẫn chờ lão Thượng Thư khỏi bệnh trở lại. Đại sảnh nhị đường tiếp tục để trống chờ đợi, Tằng Thị Lang làm việc ở sảnh bên.

Bất quá ai ai cũng biết lần này Phương Thượng Thư cáo bệnh khất hưu là thật sự sẽ không trở lại. Năm nay lão đã sáu mươi tám tuổi, năm xưa lo việc binh đao biên phòng khẩn cấp trách nhiệm nặng nề, cũng đã tới lúc nên về nhà dưỡng già.

Triều đình nhiều lần giữ lại như vậy, ý nghĩa vì sao? Mấy lần trước giữ lại đúng là Trương Tướng gia hy vọng Phương Phùng Thời có thể tiếp tục giữ vị trí Binh bộ Thượng Thư, chờ đợi lão ung dung an bài nhân sự thích hợp. Sau đó trong Giang Lăng đảng, Đại tướng Tằng Tỉnh Ngô lấy thân phận Khâm Sai phá được vụ án Dương Triệu tham ô, lập được công lớn, có tư cách trực tiếp vinh thăng lên Binh bộ Thượng Thư. Lúc này giữ lại chỉ là theo thông lệ công sự, tỏ vẻ tỏ triều đình ưu đãi cùng coi trọng đối với lão thần.

Vì vậy tất cả mọi người đều hiểu Tả Thị Lang Tằng Tỉnh Ngô thay mặt chưởng bộ vụ, hoặc là mười ngày, hoặc là nửa tháng sau sẽ trở thành Binh bộ Thượng Thư quyền thế cực trọng, trông coi binh mã khắp cả thiên hạ.

Cho nên khi các vị đồng liêu Binh bộ phục dịch Tằng Đại nhân trong sảnh, cùng với rất nhiều quan võ nhất nhị phẩm nhìn thấy một người tuổi trẻ áo xanh cười hì hì đi tới, đều lấy làm kinh hãi.

Dĩ nhiên đến khi bọn họ thấy rõ người này lập tức hiểu ra, đây là Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ Tần Lâm, là bạn thân Tằng Thị Lang, quan hệ rất tốt.

- Đáng ghét, Chiết Giang Đô Ty, Phúc Kiến Đô Ty lại thỉnh lương thỉnh hướng, giặc Oa đã bị dẹp yên, lại có Doanh Châu Kim trưởng quan bình hộ hải phòng, Chiết Giang, Phúc Kiến đâu cần dùng tới nhiều quân trang quân bị như vậy? E rằng đây là do tướng quân tham ô bỏ vào túi riêng, bây đâu, mài mực cho ta!

Tằng Tỉnh Ngô chuẩn bị bác bỏ trình văn thỉnh lương thỉnh hướng, đặt hết tâm tư vào chuyện này, không chú ý tới bên trong sảnh đột nhiên an tĩnh lại.

Đợi một hồi, nghiên mực mài xong đưa tới, người bưng mực chợt lên tiếng nói:

- Kim trưởng quan là hải phòng (phòng ngự trên biển), triều đình lại không thể buông lỏng lục phòng (phòng ngự trên bộ). Hiện tại bởi vì đã dẹp yên giặc Oa, công cuộc phòng ngự chuyển sang trọng Bắc khinh Nam. Nếu tương lai vùng biển phía Nam bị các nước man di như Bồ Đào Nha quấy nhiễu, lúc ấy mới chỉnh trang chuẩn bị chiến đấu, sợ rằng trong lúc nhất thời triều đình ứng phó không kịp.

Lúc đầu Tằng Tỉnh Ngô không thích người khác cắt đứt ý nghĩ mình, đang định phản bác, lại nghe người này nói có đạo lý mới ngẩng đầu nhìn lên, lập tức cười lớn:

- Tần lão đệ, ngươi giả thần giả quỷ làm gì vậy? Dũng sĩ tay không ngăn voi vì sao phải khuất tất mài mực cho lão ca ta?

Tần Lâm cười nói:

- Lý Bạch say viết thư dọa bọn man di, có Dương Quốc Trung mài mực, Cao Lực Sĩ cởi giày. Tằng lão ca nghĩ mưu tính kế lo cho quốc gia, chỉ có tiểu đệ nho nhỏ tam phẩm Chỉ Huy Sứ này mài mực, mới gọi là khuất tất.

- Ngươi! Ngươi...

Tằng Tỉnh Ngô chỉ Tần Lâm lắc đầu cười, trong lòng cũng rất là vui sướng, sắp ngồi vào vị trí Binh bộ Thượng Thư, thiên quân vạn mã triều Đại Minh đều nằm trong lòng bàn tay, đang muốn thi triển một phen hoành đồ vĩ nghiệp, thay quốc gia mở mang bờ cõi, bảo vệ giang sơn Đại Minh vĩnh viễn yên bình.

Chư vị thuộc quan cùng Đề Đốc, Tổng Binh, Tham Tướng đều đưa mắt nhìn nhau, tất cả lui ra ngoài, hiểu được Tần trưởng quan này tới nhất định không phải chỉ để đùa giỡn vài câu với Tằng Đại nhân.

- Tần lão đệ vô sự không lên tam bảo điện, có lời gì xin cứ nói!

Tằng Tỉnh Ngô vỗ bàn hết sức hào sảng, khoát tay một vòng:

- Chỉ cần nằm trong quyền hạn lão ca, nhất định làm theo!


Trước khi tới Binh bộ đã thương nghị chia nhau làm việc, Tần Lâm áo xanh thường phục đi gặp Tằng Tỉnh Ngô, Du Tư Cao cùng Trầm Hữu Dung lại đi tìm Võ Tuyển Thanh Lại ty Hồ Bang Kỳ Hồ Lang Trung.

Không ngoài sở liệu, mới vừa gặp mặt Hồ Bang Kỳ liền thổi chòm râu dê, đùng đùng nổi giận:

- Tại sao quân canh cửa lại cho các ngươi vào? Dám công khai hối lộ quan viên, bản quan đã viết xong tấu chương yết tố, chớ đến đây chuốc khổ vào thân, mau cút, mau cút!

Dứt lời Hồ Bang Kỳ chuẩn bị gọi binh sĩ tới, đuổi cổ hai tên ngu đần không thức thời này đi.

Không nghĩ tới lần này Du Tư Cao không dễ dàng bị đuổi đi giống như lần trước vậ gân cổ nhìn trừng trừng Hồ Bang Kỳ dõng dạc nói:

- Quan viên bảo vệ lẫn nhau, Hồ Lang Trung, Du mỗ đã hiểu được vì sao ngươi làm khó như vậy. Ngươi và Tuần Án Quảng Tây Lý Lương Thần năm xưa đạn hặc tiên phụ là đồng niên đồng môn, cho nên bảo vệ lẫn nhau.

Trầm Hữu Dung cũng cười lạnh hai tiếng, lớn tiếng nói:

- Du lão tướng quân bình Oa ngự khấu, tắm máu sa trường chém giết kiếm được công danh, các ngươi dám lấy hai chữ 'gian tham' làm nhục. Là Lý Lương Thần ngậm máu phun người, vì sao Hồ Lang Trung ngươi có thể mắc thêm lỗi lầm, gạt bỏ lương tâm che giấu thay bạn đồng niên, lại làm hại Du lão tướng quân không thể thỉnh được điển tuất thụy hiệu, không cảm thấy thẹn với lòng sao?

Thời này văn quý vũ tiện, đừng nói hai quan võ trẻ tuổi nho nhỏ, cho dù là Đại Soái biên quan tới Binh bộ cũng không dám thở mạnh. Hồ Bang Kỳ nằm mơ cũng không nghĩ ra hai tên tiểu tử chưa ráo máu đầu này dám quát mắng ngay mặt mình, hơn nữa từng câu từng chữ như đâm sâu vào tâm khảm, khiến cho y không có đường nào phản bác.

Lửa giận Hồ Bang Kỳ đã bốc lên cao, vỗ bàn một cái thật mạnh:

- Các ngươi gan lớn bao thiên, dám tới chỗ này dây dưa như vậy. Không sai, bản quan cùng Lý huynh là đồng niên kết thành mạc nghịch chi giao, nhưng đó là chúng ta lưỡng bảng xuất thân chính đồ quân tử chi giao, há là hai tên vũ phu như các ngươi có thể hiểu được?

Hồ Bang Kỳ hoàn toàn trở mặt, y coi như đồng bào trên chiến trường vào sanh ra tử chỉ là vũ phu, còn Tiến Sĩ đồng niên đồng bảng lại là quân tử chi giao.

Bất quá Hồ Bang Kỳ dám lớn lối như vậy cũng có chỗ dựa của mình. Khác với quan võ ti tiện, Tiến Sĩ xuất thân lưỡng bảng chính là chiêu bài chữ vàng trong quan trường Đại Minh. Chính là 'Chính nhân quân tử' nắm trong tay dư luận trong ngoài triều, cục diện chính trị triều đình.

Tỷ như làm quan địa phương không để ý tới chính vụ, đùa gió trêu trăng, thậm chí là tầm hoa vấn liễu. Nếu là chính nhân quân tử xuất thân chính đồ làm như vậy lại được coi là chính thanh hình giản, danh sĩ phong lưu, nhưng quan viên xuất thân tạp nhạp làm như vậy sẽ là ngu ngốc hồ đồ, không có liêm sỉ.

Các Tiến Sĩ mượn đồng hương, đồng niên, đồng học, đồng môn kết thành mạng lưới liên lạc, được kêu là quân tử chi giao. Quan võ cùng quan viên xuất thân tạp lưu làm như vậy, sẽ bị gọi là kéo bè kết đảng, luồn cúi vô sỉ.

Đối mặt hai quan võ nho nhỏ Du Tư Cao, Trầm Hữu Dung, Hồ Bang Kỳ không thèm để ý chút nào, phía sau y có một mạng lưới liên lạc cực kỳ hùng mạnh hữu lực, tuyệt đối có thể làm cho hai thanh niên lỗ mãng này va chạm bể đầu chảy máu.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1144)


<