← Hồi 1029 | Hồi 1031 → |
Cao Thăng ở tầng bảy, cách mặt đất gần hơn, Huệ Bình và Huệ An xa hơn một chút, ở tầng mười, nhưng hai hòa thượng đồng thời nhìn có thể bổ sung lẫn nhau. Liên Tiệp ở tầng mười hai, cách mặt đất chừng mười trượng, y hơn năm mươi tuổi nhãn lực không còn tinh, sau khi nghe tiếng động nhìn xuống dưới một lần, sau đó chạy lên tầng mười ba phát hiện chủ nhân không có ở đó, mới thò đầu ra cửa sổ nhìn thêm lần nữa, về lý thuyết cũng có thể chấp nhận được.
Ngày xưa giáo chủ Ma giáo ngôn xuất pháp tùy, chúng nghe răm rắp, giờ phút này lại nói không lại Tần Lâm, Bạch Sương Hoa không thể làm gì khác hơn là bĩu môi không để ý đến hắn nữa. Băng mỹ nhân hơi lộ vẻ tiểu nhi nữ, tất nhiên là đẹp không bút nào tả xiết, đáng tiếc trên tháp cao chỉ có hai người, trừ Tần Lâm ra không còn ai khác có thể nhìn no mắt.
Tần Lâm cất tiếng cười ha hả, nói gì xúc phạm nữ thần, vị giáo chủ tỷ tỷ này tính tình cao ngạo, chọc tới nàng không khỏi khéo quá hóa vụng... Phá án mới là chính sự!
Bởi vì tầng này là địa phương người chết ở cuối cùng trước khi rơi xuống tháp, cho nên Tần Lâm kiểm tra cẩn thận gấp bội so với mười hai tầng trước. Hắn mượn ánh nến chiếu rọi sáng sủa trong tháp, nằm phục xuống kiểm tra từng tấc mặt đất, không buông tha bất kỳ địa phương khả nghi nào.
Bạch Sương Hoa thấy vậy cũng có hơi xấu hổ, mình ở bên cạnh lại không giúp hắn được gì.
- Nếu như nhàm chán, cứ việc chơi một lúc đi, có chuyện gì ta sẽ gọi nàng.
Tần Lâm thấy dáng vẻ buồn bực của nàng, trong lòng âm thầm buồn cười.
Bạch Sương Hoa đáp ứng một tiếng, từ cửa sổ phía Tây vọt ra ngoài, nhẹ nhàng bay lên đỉnh tháp, nhàm chán nghịch ngợm Già Lâu La làm bằng đồng cao tám thước, co tay búng nó kêu lên long cong vang dội. Ánh trăng chiếu gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của nàng ánh lên vẻ đẹp thanh lệ động lòng người, đôi mắt băng hỏa giao dung lại có nét ngơ ngác mê hoặc.
Dưới Kim Mã Bích Kê phường, huynh đệ tỷ muội đã không chịu nhận nhau, chẳng lẽ thật sự là ân đoạn nghĩa tuyệt hay sao? Lúc này mình đã khuất thân với Tần Lâm, nếu thật sự trở về kinh sư, làm thế nào sống chung với ba phòng thê tử của hắn? Trước khi chia tay Cao Thiên Long cố ý nói ám chỉ, Lạc Tư Cung đã bắt đầu nghi ngờ, nếu mình ở lại bên cạnh Tần Lâm chẳng phải là hại hắn hay sao?
Bạch Sương Hoa cắn môi, chỉ cảm thấy lòng mình rối như tơ vò. Bình sinh nàng sát phạt quả quyết, nhưng từ trước tới nay chưa bao giờ gặp vấn đề khó khăn khó giải quyết như vậy.
Trong tháp Tần Lâm lắc đầu một cái, bắt đầu từ lúc gặp Bạch Liên giáo người ở Kim Mã Bích Kê phường, thần sắc Bạch Sương Hoa đã có vẻ lo lắng. Mới vừa rồi lúc nàng lễ Phật miệng lâm râm khấn vái, đại khái có thể đoán được nội dung mà nàng cầu nguyện.
- Giáo chủ tỷ tỷ này thật ngốc…
Tần Lâm cười thở dài, vừa vì Bạch Sương Hoa si tâm, lại may mắn vì mình lấy được một vị kỳ nữ tử chung tình như vậy, ắt trọn đời này không thay đổi.
Nhưng có rất nhiều lời nếu nói ra vào giờ phút này sẽ không thể nào tưởng tượng nổi, không thể nói cho nàng biết quá sớm, để sau này từ từ nói.
Tần Lâm tiếp tục kiểm tra toàn bộ tình huống tầng mười ba.
Rất đáng tiếc, Thường Lạc tự tháp là Phật tháp xây bằng gạch. Mặt đất được lót bằng loại gạch hảo hạng, người đi trên đó không thể để lại dấu chân, chuyện này làm cho sở trường phân biệt dấu chân của Tần Lâm không có đất dụng võ.
Nếu như không phải là mặt đất được lót bằng gạch, vốn là Tần Lâm có thể thử dùng dấu chân để phân tích tình huống thời gian cuối cùng của người chết khi còn sống. Phải biết Cao Minh Khiêm mặc quan phục mang giày quan, nếu như địa điểm xảy ra án mạng trên đất mềm, cho dù là có nhiều người giẫm đạp nơi đó, Tần Lâm cũng có thể tìm ra chính chủ dễ dàng.
Trên mặt đất không phát hiện được đầu mối hữu dụng, Tần Lâm bắt đầu kiểm tra vách tường. Chợt hắn thoáng động linh cơ: hay là dùng vân tay phân tích tình huống người chết thử xem sao…
Có câu nói con kiến còn muốn sống, hà huống người ta?! Cho dù là hạng người lòng dạ cứng rắn như sắt đá, trước khi kết thúc tính mạng của mình đều sẽ sẽ bàng hoàng do dự, sẽ có các loại động tác đi tới đi lui vòng vòng, vịn tường thở dài…
Nói làm liền làm, Tần Lâm bắt đầu quét bột bạc trên khắp cả vách tường.
Thiện nam tín nữ rất nhiều, vách tường bên trong Phật tháp đã trải qua mấy trăm năm tang thương, sớm bị vô số người sờ trở nên mòn nhẵn. Đây cũng là ưu thế có lợi cho việc điều tra, nếu là bề mặt gạch thô ráp không bằng phẳng sẽ không để lại vân tay, cho dù là có, muốn kiểm nghiệm phân biệt cũng vô cùng khó khăn. Nếu không nhờ những dụng cụ hiện đại của đời sau, bằng vào vẻn vẹn một cây cọ quét vân tay của Tần Lâm là không làm được.
Hắn dùng cọ quét bột bạc nhẹ nhàng trên độ cao đại khái mà tay người có thể tiếp xúc với vách, cách đất từ ba thước đến năm thước. Nếu như nơi nào hiện ra dấu bàn tay tương đối rõ ràng, hắn lại quét hết sức cẩn thận, rất nhanh tìm được trên trăm dấu bàn tay còn tương đối mới.
Kinh nghiệm phân biệt vân tay của Tần Lâm tương đối phong phú, dễ dàng loại trừ dấu bàn tay thuộc về lão nhân, trẻ con và nữ tử ra. Trong số dấu bàn tay nam nhân, những dấu bàn tay có độ lớn nhỏ khác với Cao Minh Khiêm, những dấu bàn tay có vết chai sạn nhìn qua cũng biết là của nông phu cũng bị hắn loại ra, số còn lại thật sự phải kiểm nghiệm cũng không nhiều.
Nhưng sau khi Tần Lâm lấy giấy có in vân tay người chết trên đó so sánh một thời gian không lâu lắm, kết quả lại làm cho hắn vô cùng buồn bực, trên vách tường cũng không có dấu bàn tay thuộc về Cao Minh Khiêm.
Ngược lại kế tiếp, ở cửa sổ và bàn thờ, lư hương, đều tìm được dấu tay Cao Minh Khiêm.
- Rốt cục tên này đã làm gì…
Tần Lâm gãi gãi đầu, căn cứ theo lời khai của bốn nghi phạm, Cao Minh Khiêm ở tầng mười ba một mình ước chừng hai khắc, hơn nữa không muốn người khác quấy rầy, cho nên Liên Tiệp mới có thể chờ ở tầng mười hai tới nỗi ngủ thiếp đi. Nhưng ở tầng này lại không có quá nhiều dấu vết hoạt động của lão, chẳng lẽ trong thời gian lão ở đây lâu như vậy chỉ quỳ gối trên bồ đoàn bái Phật, đợi đến khi mình dẫn người đi tới Thường Lạc tự mới dứt khoát nhảy ra cửa sổ?!
Nghĩ thế nào cũng cảm giác hành động Cao Minh Khiêm có vẻ quỷ dị, thậm chí Tần Lâm đích thân mô phòng hành động của Cao Minh Khiêm lúc xảy ra vụ án, rất nhiều địa phương cũng không phù hợp với hành vi nhất quán đặc thù của tên này.
Ít nhất, Tần Lâm không cho là Cao Minh Khiêm là một người coi nhẹ sinh tử.
- Xem ra phán đoán của ta không sai, Cao Minh Khiêm tử vong tuyệt không phải đơn giản là tự sát, bên trong nhất định có điều kỳ lạ.
Tần Lâm ngẫm nghĩ sờ sờ mũi, hắn bén nhạy đánh hơi được mùi vị phạm tội và âm mưu.
Đã kiểm tra xong phần bên trong Phật tháp, kế tiếp đến phiên kiểm tra bên ngoài, Tần Lâm nằm phục trên cửa sổ thò đầu ra ngoài, địa phương bên ngoài được ánh đèn chiếu rọi tự nhiên sáng sủa rõ ràng, địa phương không được chiếu sáng tối om một mảnh, quả thật là dưới chân đèn không có ánh sáng.
← Hồi 1029 | Hồi 1031 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác