Vay nóng Homecredit

Truyện:Cẩm Y Vệ - Hồi 1015

Cẩm Y Vệ
Trọn bộ 1144 hồi
Hồi 1015: Báo đáp và trả thù
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1144)

Siêu sale Shopee

Tần Lâm nói không sai, quân Miến Điện vốn là đã mất hết tinh khí thần, trở nên chết lặng, bất đắc dĩ chờ phán quyết số phận, nhưng đột nhiên lại nghe nói ai thân Mạnh Dưỡng có thể cùng Tư Vong Ưu đánh trở về, nhất thời ai nấy thầm tính toán trong lòng.

Đám Thổ Ty Mộc Bang, Mạnh Mật cùng thủ hạ bởi vì lúc đầu hàng chậm một bước, cũng không lâm trận phản bội giống các Loan Điện Thổ Ty và Cảnh Mã Thổ Ty, cho nên cũng bị bắt làm tù binh. Bọn họ thấy Loan Điện cùng Cảnh Mã Thổ Ty được ưu đãi, Tần Lâm lại có ý giúp Tư Vong Ưu giành lại lãnh địa, còn ai mà không hiểu ý.

- Tội thần nguyện lấy công chuộc tội, đoạt lại bờ cõi thay triều đình, báo thù tuyết hận thay Tư tiểu thư!

Mộc Bang Thổ Ty cao giọng kêu lên, binh sĩ của y cũng nhao nhao phụ họa.

Mạnh Mật Thổ Ty lại níu kéo giao tình với Tư Vong Ưu, xát bụi đất vào mắt. Nhất thời đôi mắt y trở nên đỏ ngầu, nước mắt như mưa, lăn ra khóc như cha chết:

- Điệt nữ Tư gia, ngu thúc kém cỏi bất tài. Ngu thúc cùng lệnh tôn là huynh đệ bát bái chi giao, lúc trước y dẫn quân chống lại ác tặc Mãng Ứng Lý, ngu thúc cũng lãnh binh cứu viện, nhưng cuối cùng đã muộn một bước... Sau đó tham sống sợ chết, đầu hàng Mãng Ứng Lý, không bắt chước theo lệnh tôn sát thân thành nhân, cho tới bây giờ mới cảm thấy vô cùng hối hận…

Các vị Thổ Ty đều đang tính toán trong lòng, nghe nói vị Tư tiểu thư này ở kinh sư từng được Tần Đốc Soái ra tay viện thủ, hôm nay Đốc Soái lại muốn thay nàng đoạt lại Mạnh Dưỡng, quan hệ giữa hai người bọn họ thế nào không rõ ràng sao? Chậc chậc, đóa hoa kiều diễm nhất trong lục đại Tuyên Úy Ty bị vị Đốc Soái này hái đi rồi!

Thay vì lấy lòng Đốc Soái không bằng lấy lòng Tư tiểu thư, uy lực của lời thỏ thẻ bên gối là hết sức kinh người.

Các Thổ Ty này toàn là lớp thúc bá của Tư Vong Ưu, lại dập đầu với nàng, cầu khẩn lấy lòng xin tha liên hồi.

Đừng nói Thổ Ty, trong quân Miến Điện có tướng sĩ Đạn tộc trở nên nóng nảy. Bọn họ không nói được với Tư Vong Ưu, bèn chạy đi tìm hai thủ lĩnh võ sĩ Tư gia Ngạt Trung và Ngạt Nhân.

- Ngạt Trung, chúng ta là đồng tộc, ngươi cũng không thể thấy chết mà không cứu!

Một tướng lãnh Đạn tộc lo lắng nói.

Ngạt Trung hừ mũi một tiếng, bây giờ nhớ tới là đồng tộc ư? Trễ rồi!

Một vị tướng lãnh Đạn tộc khác dùng lời lẽ mềm mỏng khuyên nhủ:

- Ta bị Mãng Ứng Lý bắt buộc, đi theo dưới trướng y bất quá là kiếm cơm ăn, chẳng lẽ thật sự bán mạng cho Miến Điện tộc sao!? Đừng quên A Ngõa vương triều bản tộc chúng ta là bị ai tiêu diệt! Hai vị Đại ca Ngạt Trung, Ngạt Nhân, Tư tiểu thư đã có chỗ dựa là Tần Đốc Soái, đừng nhắc tới những ân oán giữa chúng ta trước đây nữa, dứt khoát ra sức dưới quyền nàng, tương lai ủng hộ nàng làm nữ vương tộc chúng ta đi, đến lúc đó hai vị đều làm Đại tướng quân.

Dân tộc chủ thể của Xiêm La là Thái tộc, Miến Điện Đạn tộc và Vân Nam Thái tộc từ tổng thể mà nói thật ra là một dân tộc. Đạn tộc đã từng thành lập A Ngõa vương triều ở Bắc Miến Điện, sau đó bị Miến Điện tộc Đông Hu vương triều công diệt, cho nên tướng sĩ Đạn tộc nói muốn xây dựng lại vương triều ở Miến Điện, ủng hộ Tư Vong Ưu là nữ vương.

Ngạt Trung, Ngạt Nhân nhìn nhau, hai người đều lắc đầu:

- Tiểu thư là Mạnh Dưỡng Thổ Ty thiên triều, cũng không phải là nữ vương A Ngõa vương triều.

- Cũng không phải, cũng không phải!

Tần Lâm đi đến phía sau không biết từ khi nào, cười vang nói:

- Miến Điện cũng không phải là của họ Mãng, năm đó Đạn tộc có A Ngõa vương triều, bị Mãng Ứng Long công diệt. Bây giờ thời thế thay đổi, Mãng Ứng Lý hoang bạo vô đạo, Mạnh Dưỡng Tư gia trung thuận triều đình, yêu con dân, cho nên có đạo phạt vô đạo, diệt Đông Hu vương triều, Tư tiểu thư làm nữ vương có gì là không được? Chỉ cần trung thành với Trung Hoa, triều đình sẽ không tiếc gì một phần chiếu sách sắc phong.

Cái gì? Ngạt Trung và Ngạt Nhân đầu tiên là cực độ kinh ngạc, tiếp theo lại cao hứng tim đập thình thịch như trống trận: thời gian Đạn tộc A Ngõa vương triều diệt vong cũng không quá lâu, Tư Vong Ưu lấy thân phận đồng tộc đứng lên kêu gọi, nhất định là có không ít người hưởng ứng.

Tư Vong Ưu có Mạnh Dưỡng binh làm trụ cột, Thổ Ty các tộc đáp ứng tương trợ, lại chiêu mộ tướng sĩ Đạn tộc trong đám tù binh, khí thế chấn động Bắc Miến Điện. Mà sau khi Mãng Ứng Lý đại bại hao binh tổn tướng, sợ rằng thật sự không phải là đối thủ của nàng.

Tần Lâm nói tới nước này rồi, tướng sĩ Đạn tộc còn có cái gì không hiểu. Tất cả đều quỳ xuống thề vĩnh viễn trung thành với thiên triều, trung thành với Tần Đốc Soái, trung thành với Tư tiểu thư. Nói bọn họ trung thành nhiều như vậy cũng không đúng, nhưng Đạn tộc và Thái tộc vốn chính là đồng tộc, nếu như thực lực Tư Vong Ưu và Mãng Ứng Lý ngang nhau, bọn họ sẽ bằng lòng thần phục nàng. Huống chi thế cục bây giờ, sợ rằng Tư Vong Ưu được Tần Lâm ủng hộ còn chiếm thượng phong.

Tư Vong Ưu ngồi trên lưng Cảm Trụ, lúc này cái miệng nhỏ nhắn mở ra không khép lại được. Nàng đã từng cho là báo thù tuyết hận thay phụ huynh đã muôn ngàn khó khăn, đoạt lại Mạnh Dưỡng càng thêm khó, không ngờ rằng Tần Lâm an bài giúp nàng không phải là một cỗ thế lực du kích biên cảnh kiềm chế quân Miến Điện, không phải là làm Mạnh Dưỡng Tuyên Úy Sứ trở lại, mà là nữ vương tân vương triều Miến Điện tương lai!

Tần Lâm mỉm cười nhìn nàng gật đầu một cái, sau đó lấy ra thánh chỉ từ trong ngực giơ lên thật cao, lớn tiếng tuyên bố:

- Bản Khâm Sai bảo tấu Tư Vong Ưu thừa tập địa vị phụ thân, trước khi triều đình sắc phong xuống, bản Khâm Sai lệnh cho Tư Vong Ưu tạm thời kế vị Mạnh Dưỡng Tuyên Úy Sứ! Lập tức dẫn dắt các Thổ Ty trợ chiến, phải san bằng hết thảy quân địch, bắt Mãng Ứng Lý giải về kinh sư!

Mạnh Dưỡng, Tuyên Úy Sứ sao? Trong đôi mắt Tư Vong Ưu dần dần ngập đầy nước mắt, tiểu cô nương kiên cường cố gắng nhịn không để cho nước mắt chảy xuống.

Đó là kết quả thu hoạch sau bao nhiêu sinh mạng máu tươi bỏ ra, bao nhiêu kiên trì chiến đấu cả ngày lẫn đêm...

Tần Lâm vỗ ngựa qua, dùng thanh âm tất cả mọi người cũng có thể nghe an ủi nàng: Tư gia và muội đã làm rất nhiều cho Trung Hoa, dùng máu tươi ngưng kết thành lòng trung thành, bây giờ là lúc báo đáp phần trung thành này. Chính nghĩa ắt sẽ được nêu cao, tội ác tất bị trừng phạt!

Tất cả Thổ Ty và tướng sĩ Đạn tộc nghe đến đó chấn động trong lòng, cái gì là khí phách thiên triều, cái gì là uy nghiêm Hán quan, tuy rằng tuổi tác vị Tần Đốc Soái này không lớn lắm, nhưng cũng đã lộ rõ hết thảy.

Trong khoảnh khắc trước khi nước mắt lăn xuống, Tư Vong Ưu đã kịp nhìn Tần Lâm gật đầu một cái thật mạnh, dùng dáng vẻ đưa ra cam kết quyết không thay đổi.

Sau đó nàng đưa tay lau sạch nước mắt, điều khiển bạch tượng Cảm Trụ tiến về phía trước vài bước, bắt chước giọng điệu phụ thân năm xưa lớn tiếng nói:

- Chư vị thúc bá Thổ Ty, chư vị tướng sĩ đồng tộc, Mãng Ứng Lý vừa là kẻ xâm lược xâm phạm quốc thổ thiên triều, lại là con của nguyên hung hủy diệt Đạn tộc A Ngõa vương triều chúng ta, bấy lâu nay chèn ép các ngươi, ức hiếp các ngươi.

- Hiện tại mặc dù Mãng Ứng Lý tạm thời thất bại, nhưng vẫn chưa bị trừng phạt đầy đủ, quân đội y vẫn còn đó, vương triều y vẫn còn đó, có thể cho phép y tiêu dao ngoài vòng pháp luật không?

- Không thể!

Thổ Ty các tộc và các tướng sĩ Đạn tộc cất tiếng rống giận, Mãng Ứng Lý dùng thế lực bức bách bọn họ, điều khiển bọn họ tác chiến với thiên triều Trung Hoa bất khả chiến bại. Vốn bọn họ đã chịu nhịn rất nhiều, rốt cục đến bây giờ đã không còn áp chế lửa giận được nữa.

Nếu dùng sức phục người, đến khi hết sức ắt sẽ mất thế.

Giữa tiếng hò reo của các tướng sĩ, trụ cột Đông Hu vương triều của Mãng Ứng Lý đã xảy ra dao động, mà mặc dù Tư Vong Ưu trên lưng chiến tượng màu trắng tuổi còn rất trẻ, nhưng tư thái ánh mắt kiên định nhìn về phương xa đã khiến cho không ít tướng sĩ Đạn tộc sinh lòng thần phục. Tối thiểu ở dưới quyền nữ vương đồng tộc vẫn tốt hơn bộ hạ Miến Điện tộc Mãng Ứng Lý rất nhiều.

Rất lâu sau, thủy chung bọn họ vẫn còn nhớ, năm đó một bé gái cỡi trên lưng bạch tượng cao lớn mắt nhìn về phương xa, phát ra thách thức với cả một vương triều. Trên thực tế trong mấy năm quá khứ, nàng vẫn lấy binh lực yếu hơn chiến đấu anh dũng với địch nhân hùng mạnh, bất khuất kiên cường.


Tư Vong Ưu bắt đầu chỉnh đốn tướng sĩ Đạn tộc ra sức cho nàng.

Binh sĩ dưới quyền các Thổ Ty cũng cầm binh khí lên, trong trận chiến kế tiếp bọn họ sẽ đi đầu xung phong hãm trận, dùng máu tươi và sinh mạng để rửa sạch tội nghiệt hàng địch, đổi lấy sự khoan thứ cho mình.

Mãng Ứng Lý chạy rất gấp, lương thảo quân nhu bị quân Minh lấy được rất nhiều, Tần Lâm lệnh cho các tướng sĩ lấy trước trong đó ra một phần, phát thưởng trong quân.

Nhưng sau khi mở rương ra, tất cả mọi người đều không hẹn mà đồng thời nổi giận: trong rương toàn là trang sức vàng bạc, rõ ràng là do quân Miến Điện cướp bóc mà có.

Tần Lâm dùng hai ngón tay cầm một chiếc nhẫn vàng lên, trong đó còn có vết máu. Hoàn toàn có thể tưởng tượng nguyên chủ của nó đã bị chém đứt ngón tay, sau đó mới tháo nó ra.

Sắc mặt Đặng Tử Long tái xanh lấy ra mấy mảnh bạc, là chén bạc tinh xảo và bầu rượu bằng bạc bị đập bẹp, đã mất đi giá trị nghệ thuật và giá trị sử dụng, biến thành khối bạc thuần túy, hiển nhiên chủ nhân chân chính sẽ không đối xử với chúng như vậy.

Lưu Đĩnh Lưu Đại Đao đánh đâu thắng đó trên chiến trường, lúc này thân thể run rẩy, tay cầm một chiếc kim thoa tạo hình tân tiến. Kim thoa này không hề hư hại, nhưng trong đường nét điêu khắc của nó dính vài cọng tóc, mơ hồ dính vết máu, cho nên rất rõ ràng đã bị tháo xuống mạnh bạo từ trên đầu nguyên nữ chủ nhân của nó.

Trong thanh âm trầm thấp của Lưu Đĩnh ẩn chứa lửa giận, sắc mặt giận tới nỗi méo xệch:

- Ở Côn Minh ta đã thấy chiếc kim thoa này, Tả Doanh Đặng Doanh Quan nguyên quán Thi Điện, năm năm trước y tặng sính lễ cho vị hôn thê mình chính là chiếc kim thoa này, ta phụng bồi Đặng Doanh Quan cùng đi mua.

Kim thoa còn như vậy, chủ nhân gặp phải vận mệnh bi thảm như thế nào, đã không cần nói cũng biết.

Tần Lâm đột ngột nói:

- Ta muốn đi Thi Điện xem thử.

Đặng Tử Long, Lưu Đĩnh, Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực và đông đảo quan quân đi theo hắn, mọi người đốt đèn đuốc sáng choang, giữa đêm tối men theo Thi Điện hà vội vàng chạy về phía Thi Điện thành.

Trời vừa sáng đã có khoái mã thám báo chạy tới nơi này, phát hiện ra Mãng Ứng Lý đã chạy mất không biết đi đâu. Vốn đóng trú ở trong thành sẽ an toàn hơn nhiều, nhưng các thám báo cũng không vào thành mà là dựng lều trướng bên ngoài thành, đốt lửa lên sưởi ấm, bên cạnh còn mang theo một đám tù binh quân Miến Điện, là tàn binh Mãng Ứng Lý do bọn họ bắt được ở quanh vùng.

Dưới ánh lửa bập bùng chiếu rọi, sắc mặt của thám báo quân Minh cũng không tốt lắm, cũng không cười nói vui vẻ khoác lác sau thắng lợi, mà sắc mặt ai nấy trở nên âm trầm tới đáng sợ, cúi thấp đầu.

Tiếng vó ngựa vang lên chạy về phía này, thám báo quân Minh vội vàng áp tai xuống đất lắng nghe. Đến khi phát hiện tiếng vó ngựa từ doanh quân mình ở phía Bắc đối diện chạy tới, bèn đốt lửa to hơn chỉ đường cho chiến hữu.

Mãng Ứng Lý vừa thất bại, cho dù là xung quanh còn có quân Miến Điện chạy tứ tán nhưng đã rét lạnh trong lòng, không còn nguy hiểm gì.

Người tiến tới gần, trong màn đêm thấp thoáng bóng của mấy chục kỵ sĩ. Đám thám báo giơ đuốc lên soi sáng, đã nhìn thấy sắc mặt hai vị chủ tướng của mình đen sạm, còn có Tần Đốc Soái đi giữa cau mày thật chặt.

- Chúng tiểu nhân không nên đốt lửa ban đêm, xin Đốc Soái và hai vị tướng quân trách phạt!

Đám thám báo bị dọa sợ đến đầu đầy mồ hôi quỳ phục xuống đất, theo quy củ bọn họ không thể đốt lửa ban đêm, làm như vậy sẽ rất dễ dàng bị địch quân phát hiện, gặp phải tập kích.

Tần Lâm mặt trầm như nước, cũng không phải vì thám báo sơ ý đốt lửa khinh thường, hắn nhìn Thi Điện thành cách đó không xa một chút, trầm giọng nói:

- Các ngươi đã vào thành chưa?

Đám thám báo ngơ ngác nhìn nhau, không hẹn mà cùng gật đầu một cái, trên mặt của mỗi người đều lộ rõ nét tức giận, hiển nhiên bọn họ biết trong thành xảy ra chuyện gì.

Tần Lâm không hỏi nữa, dẫn theo các tướng quân vỗ ngựa vào thành.

Cũng không lâu lắm, bọn họ lại từ trong thành đi ra, thần sắc càng thêm âm trầm đáng sợ hơn cả lúc tới.

Trong lòng các thám báo vô cùng kinh hãi, đương nhiên bọn họ biết rõ nguồn cơn.

Lúc Tần Lâm đi ngang qua, ánh mắt quét nhìn một vòng những tù binh quân Miến Điện bị trói lại, chân mày cau lại:

- Còn bắt người sống sao?

Dứt lời, hắn giật dây cương, vỗ ngựa đi về phía trước.

Chúng thám báo không hiểu là ý gì, Đặng Tử Long buông tiếng than dài, đưa tay lên làm động tác cứa ngang cổ.

Những quân Miến Điện này không phải là xin hàng mà là theo chân Mãng Ứng Lý chạy trốn, tự nhiên không phải là Thổ Ty binh cũng không phải binh sĩ Đạn tộc Mạnh tộc, mà là đồng tộc quân Miến Điện của y. Phần tử hai tay dính đầy máu tươi chết vẫn cứng đầu như vậy, còn giữ bọn chúng làm gì?!

Bọn thám báo ngẩn ra, tiếp theo cao hứng đáp một tiếng, sau khi các tướng quân cỡi ngựa đi xa, trong màn đêm vang lên mấy tiếng gào thét ngắn, còn có tiếng rên rỉ trước khi chết.

Lúc Tần Lâm trở lại đại doanh, Tư Vong Ưu cùng Lý Kiến Trung biết được hắn rời đi ra ngoài đều sợ hết hồn, thần sắc Tần Lâm thật sự kinh khủng tới cực điểm, trong đôi mắt lóe lên hàn quang giống như tử thần từ địa ngục tới.

Rất nhanh Tần Lâm tra hỏi rõ ràng, sau khi Mãng Ứng Lý đánh vào Thi Điện, quân Miến Điện bản tộc mới có tư cách vào thành cướp bóc, còn lại binh sĩ các Thổ Ty các tộc bị ngăn ở ngoài thành, không thể tham dự chia phần.

- Ta nói rồi, chính nghĩa tất sẽ được nêu, tội ác tất bị trừng phạt.

Tần Lâm nhìn Lưu Đĩnh và Đặng Tử Long gật đầu một cái, thanh âm không có chút do dự nào, lạnh lùng nói:

- Như vậy, bắt đầu từ tối nay xét xử đi!


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-1144)


<