← Hồi 0995 | Hồi 0997 → |
- Hạ quan bái kiến Tần Khâm Sai!
Nhiêu Nhân Khản và Tô Tán cùng nhau khom người hành lễ.
Tần Lâm vội vàng tiến lên đỡ dậy, tỏ vẻ tươi cười:
- Sao dám sao dám, hai vị tiên sinh trông coi Nam Cương, công danh vang rền đương thế, bản Khâm Sai ở kinh sư thường nghe thấy, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!
Lời này càng thêm lộ liễu hơn nữa, Tần Lâm nhận chức tuần sát Vân Nam chỉ điểm binh bị chiêu an Tứ Di, phụng mệnh chỉnh đốn quan trường Vân Nam, đốc soái chiến dịch Nam Cương. Kết quả trừ hôm qua lần đầu gặp mặt, đây mới là lần đầu chính thức gặp gỡ, đã bỏ mất vẻ kiêu ngạo đi, làm sao có thể tiến hành ‘giương cung không bắn tên’?
Hai vị khách quý luôn miệng khiêm tốn, trong lòng càng thêm tin chắc: rốt cục vẫn là tâm tính thiếu niên, chắc chắn vô cùng nóng nảy về tình cảnh trước mắt. Nhạc phụ đang khổ sở chiến đấu nơi tiền tuyến, Tần Đốc Chủ có vẻ ngồi không yên.
Chủ khách vào nhị đường ngồi xuống, hàn huyên mấy câu, Tần Lâm căn dặn người gọi hai vị Sư Gia tới.
Lúc này thanh danh Tôn Thừa Tông và Từ Quang Khải vẫn chưa hiển hách, chẳng qua là thân phận Tú Tài, Nhiêu Nhân Khản và Tô Tán cũng không coi trọng hai người bọn họ, chỉ coi là mạc liêu tầm thường. Nể tình Tần Lâm đối đáp qua loa mấy câu coi như nể mặt, dù sao đông chủ và mạc tân xưng nhau như bằng hữu, mọi người coi là bình đẳng.
Nhàn đàm hồi lâu, dần dần vào chính sự, Từ Quang Khải liền chắp tay một cái, có vẻ không hiểu hỏi Tô Tán:
- Học trò có chỗ nghi hoặc, xin Tô Tuần Án giải thích. Vũ thần huân quý xuất thân cao quý, các nơi đều có chuyện hoành hành ngang ngược, rốt cục vị Kiềm Quốc Công Vân Nam này thế nào?
- Chuyện này…
Tô Tán cố làm ra vẻ khổ sở trầm ngâm, sau đó cười khan nói:
- Kiềm Quốc Công đối với triều đình trung thành cảnh cảnh, chuyện này là không sai được. Bất quá dù sao vũ huân thế gia xuất thân quyền quý sung sướng đã quen, về lễ nghi văn tự vẫn còn thô sơ giản lược, đó cũng là chuyện thường tình, ha ha…
Tô Tán chỉ nói bấy nhiêu thì ngừng, Từ Quang Khải cũng đã hoàn toàn hiểu, nhìn sang Tôn Thừa Tông, cả hai người đều lộ vẻ lo buồn.
Tôn Thừa Tông vỗ bàn thật mạnh, nắp chén trà nảy lên kêu leng keng vang dội, tỏ vẻ hậm hực nói:
- Không dối gạt hai vị tiên sinh, mới vừa rồi Kiềm Quốc Công đến hành dinh gặp Khâm Sai chúng ta, y… y dám lấy thế hiếp người… Ôi, không nói cũng được... há đâu có lý như vậy, chẳng lẽ Vân Nam không phải dưới quyền cai trị của triều đình hay sao? Hôm nay đối với Tần Khâm Sai còn như vậy, ngày xưa đối với văn võ quan viên Vân Nam lại càng không cần nói. Nhiêu Tuần Phủ, Tô Tuần Án, thể chế quốc triều từ xưa tới nay vẫn lấy văn ngự võ, hai vị ở Vân Nam lâu như vậy, há có thể cam lòng bị y lấn lướt, học trò quả thật vô cùng tiếc nuối cho hai vị…
Tôn Thừa Tông mặt đen râu ngắn, hiện tại tỏ thái độ cốt khí như sắt thép uy phong lẫm lẫm, tức giận ra mặt như vậy cũng có hơi kích động lòng người.
Tần Lâm giả vờ ung dung nhàn nhã dùng nắp chén trà gạt đi bọt vụn trên mặt, dư quang khóe mắt lại đảo qua hai vị khách quý, hơn nữa còn lộ ra vẻ khẩn trương.
Chỉ tiếc Tôn Thừa Tông nói lời này cho người khác không sao, Nhiêu Tuần Phủ Tô Tuần Án là nhân vật nào, suýt chút nữa cười đến trẹo quai hàm. Đây là bắt chước Xúc Long khuyên Triệu Thái Hậu, hay Lạn Tương Như hoàn bích quy Triệu? Mặc cho ngươi múa may ba tấc lưỡi tới mức nào, chúng ta vẫn ngồi yên hết sức vững vàng, an nhiên bất động.
Nhiêu Nhân Khản và Tô Tán nhìn nhau, cả hai cau mày, giả bộ như vô cùng khổ sở.
Hồi lâu Tô Tán mới chắp tay một cái:
- Tôn thế huynh nói không sai, ôi, đáng tiếc quan trường Vân Nam bị Kiềm Quốc Công thao túng lâu như vậy, Mộc gia tự tiện hoành hành Vân Nam đã nhiều đời. Tuy rằng chúng ta có lòng xoay chuyển đất trời nhưng lại không đủ sức, cũng chỉ có thể mời Tần Khâm Sai tra xét rõ ràng, nghĩ cách chu toàn đại cục.
Hay cho một chiêu Thái Cực Vân Thủ, lại chuyền bóng sang cho Tần Lâm.
Tần Lâm không thể không nói, hắn đậy nắp chung trà lại, giương mắt lên nhìn qua hai vị khách nhân một lượt:
- Lần này bản Khâm Sai tuần sát còn phải trông cậy vào hai vị. Mới vừa Kiềm Quốc Công không chịu xuất binh, nói lương thảo chưa chuẩn bị đầy đủ, là hai vị kéo dài thời gian. Bản Khâm Sai suy nghĩ tiếng tăm hai vị rất tốt, quyết không có chuyện như vậy, hẳn là do tiểu lại sơ sót hoặc giao tiếp với Kiềm Quốc Công xảy ra sai lầm phải không?
- Đó là dĩ nhiên!
Nhiêu Nhân Khản và Tô Tán vỗ ngực bảo đảm lương thảo đã được chuẩn bị xong xuôi từ sớm, là do Kiềm Quốc Công cản trở từ bên trong, viện binh mới chậm chạp không thể phát tới tiền tuyến Vĩnh Xương.
Trong lòng hai vị này biết rất rõ ràng, nhạc phụ Tần Lâm đang khổ chiến ở tuyến đầu, làm sao hắn không nóng nảy cho được. Lúc này ai muốn gây sự ngăn cản hắn, chắc chắn sẽ phải hứng chịu lửa giận trực diện của Khâm Sai đại thần.
Cho dù là không sợ hắn, nhưng cũng không cần thiết phải chống lại hắn. Kiềm Quốc Công Mộc Xương Tộ đã xích mích với Tần Lâm, dựa theo tính tình của vị Quốc Công gia này, cho dù là hết thảy chuẩn bị xong xuôi, Tần Lâm muốn đem binh ra ngoài, chắc chắn y sẽ kéo dài thêm mười ngày nửa tháng.
Cho nên hai vị Nhiêu, Tô dứt khoát đẩy hết trách nhiệm sang cho Mộc Xương Tộ.
- Quốc Công gia hẳn an nhàn đã lâu, nghe nói cung mã có hơi xa lạ…
Nhiêu Nhân Khản ấp a ấp úng nói, quan sát sắc mặt Tần Lâm, sau đó thình lình đổi giọng:
- Ha ha, dĩ nhiên đây chỉ là bản Đô Đường đoán mò, Quốc Công gia trung cần với nước, muốn chờ đại quân tụ tập, lương thảo đầy đủ mới phát binh, để có thể tiếp ứng vạn toàn, thiết nghĩ là như vậy.
Tô Tán thở dài:
- Nhiêu Đô Đường, ngài cần gì nói tránh như vậy, thôi, Tô mỗ sẽ không lên tiếng nói, tránh cho làm kẻ ác giữa Tần Khâm Sai và Kiềm Quốc Công.
Hai người này diễn vai mặt đỏ mặt trắng hết sức tuyệt diệu, Tần Lâm cũng không khỏi bội phục ba phần, lại giả làm như không biết, sờ cằm nghĩ ngợi nói:
- Đã như vậy, chính là do Kiềm Quốc Công mượn cớ kéo dài thời gian, hai vị cần gì phải bao che cho y? Hừ, gia nhạc Giang Lăng tướng công đã nắm Mộc Triều Bật, chẳng lẽ bản đốc không bắt được Mộc Xương Tộ!
Nói tới chỗ này, Tần Lâm nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt rất là thất thố.
- Tần Khâm Sai cẩn thận, Tần Khâm Sai cẩn thận!
Nhiêu Nhân Khản tựa hồ bị giật mình, vẻ mặt vô cùng kinh hoảng.
Tô Tán ở bên cạnh không có ý kiến gì, chỉ giả vờ nói Nhiêu Nhân Khản do dự thiếu quyết đoán, âm thầm đổ dầu vào lửa.
- Không cần nói nữa, ngày mai lập tức đi kiểm tra kho lương, để xem Mộc Xương Tộ còn gì để nói!
Tần Lâm hung hãn vỗ bàn một cái:
- Nếu y dám nói dối, cũng không trách bản Khâm Sai độc đoán chuyên quyền!
Dứt lời, hắn hậm hực bưng trà tiễn khách.
Hai vị khách quý tỏ vẻ nơm nớp lo sợ từ biệt đi ra ngoài, Tần Lâm cũng tiễn ra tới ngoài bình phong. Dọc đường Nhiêu Nhân Khản còn dùng lời kẽ hết sức khéo léo khuyên Tần Lâm, không nên nhất thời kích động tranh chấp với Mộc Xương Tộ.
Nhưng vừa về tới bên trong kiệu mình, Nhiêu Nhân Khản và Tô Tán cười đến đau cả bụng.
Với Tần Lâm, Mộc Xương Tộ thấy chết mà không cứu nhạc phụ hắn, với Mộc Xương Tộ, một vị nhạc phụ khác của Tần Lâm là Trương Cư Chính đã từng bắt phụ thân y. Đây là thù oán không nhỏ, sau khi hai bên kết xong sẽ khó lòng hóa giải được nữa.
Bất kể là Tần Lâm bắt Mộc Xương Tộ hay là Mộc Xương Tộ bức lui Tần Lâm, hai bên giằng co dây dưa với nhau, cục diện Vân Nam này sẽ càng trở nên rối loạn hơn, đến lúc đó còn ai tra chuyện của hai người bọn họ?!
- Mau, mau gởi công văn tới Bố Chính Sứ ty, giao lương thương quan phòng cho Mộc Xương Tộ!
Nhiêu Nhân Khản dứt lời liền vỗ đòn khiêng kiệu tỏ ra vui vẻ. Lương thực nằm sẵn trong kho, gởi công văn tới chỉ cần một trang giấy là phát cho Mộc Xương Tộ. Thời gian trước đã chuẩn bị sẵn sàng, viết ngày tháng rất sớm, đến lúc đó chờ Tần Lâm đi thăm dò ắt sẽ có trò vui để xem.
Tần Lâm đứng trước bình phong dõi mắt nhìn theo hai người bọn họ lên kiệu đi xa, sau đó mỉm cười một tiếng, vung tay áo quay gót sải bước trở vào trong.
Từ Quang Khải và Tôn Thừa Tông đi theo sau hắn, hai vị Sư Gia sau đó thanh danh vang dậy, vào lúc này vẫn là lần đầu tiên đối mặt giao phong với quan viên xảo quyệt lão luyện lăn lộn quan trường nhiều năm. Dù sao bọn họ cũng còn trẻ, đáy lòng khó che giấu nỗi kích động.
- Thì ra đám Đại nhân tiên sinh quốc triều bất quá cũng chỉ như vậy.
Tôn Thừa Tông tỏ vẻ hết sức khinh thường.
Từ Quang Khải tặc lưỡi liên hồi:
- Nếu không phải đông ông tin tưởng, không biết tới ngày nào Từ mỗ mới có thể ngồi luận bàn với phong cương đại lại như vừa rồi, đông ông đối xử với học trò quả thật là chân thành từ tận đáy lòng.
Ánh mắt của Từ Quang Khải và Tôn Thừa Tông nhìn Tần Lâm đều toát ra vẻ cảm kích. Cho dù thân phận bọn họ là Cử Nhân, nhưng cơ hội gặp được phong cương đại lại ít vô cùng, huống chi hai người bọn họ chẳng qua chỉ là Tú Tài. Cũng không phải là bọn họ muốn mượn cơ hội thiết lập quan hệ với Nhiêu Nhân Khản, Tô Tán, mà bản thân qua trải nghiệm này rất là khó được. Bất kể tương lai lấy khoa cử chính thức bước vào quan trường, hay là làm mạc tân cho đạt quan hiển quý, lý lịch ‘từng theo Tần Lâm Khâm Sai Vân Nam, bàn luận tính kế với các quan viên’ sẽ vô cùng vang dội.
Tần Lâm vỗ vỗ vai hai người, ôn tồn khích lệ:
- Mới vừa rồi biểu hiện hai người các ngươi coi như không tệ, bất quá tài diễn còn phải học Nhiêu Nhân Khản và Tô Tán một chút. Thấy người ta không, một mặt đỏ một mặt trắng diễn hết sức tròn vai.
Từ Quang Khải và Tôn Thừa Tông gật đầu liên tục, cảm thấy Tần Lâm nói không sai chút nào. Nhưng nói thế nào đi nữa Nhiêu Nhân Khản và Tô Tán cũng không cản nổi Đốc Chủ ngài, đó mới gọi là vô thanh thắng hữu thanh, chúng ta chỉ cần học ngài là đủ.
Hai người bọn họ càng thêm kính ngưỡng Tần Lâm, đáng thương hai vị đế sư phụ thần sau này bị lừa gạt thê thảm lâu ngày dài tháng, chỉ sợ bị Tần Đốc Chủ bán, còn phải đếm tiền giúp hắn.
Tần Lâm trở mặt với Tổng Binh Vân Nam Kiềm Quốc Công Mộc Xương Tộ, Mộc Xương Tộ từ hành dinh Khâm Sai phất tay áo mà đi. Nghe nói sau khi trở về phủ lập tức nổi trận lôi đình, tiếp theo ngã bệnh trầm trọng, không dậy nổi.
Khâm Sai Tần Đốc Chủ vội vàng bố trí điều tra, hai vị Sư Gia mời các vị quan viên văn võ Vân Nam vào, nhận hiếu kính không ít. Đồng thời dùng lời lẽ khéo léo hỏi thăm Mộc Xương Tộ, xem ra là muốn gây phiền phức cho y.
Hai bên trở mặt như vậy, cho dù là Tần Đốc Chủ bắt Mộc Công gia hoặc là Mộc Công gia đủ mạnh, ép cho Tần Đốc Chủ phải gãy giáo quay về, chuyện phát binh Vĩnh Xương phủ cũng không thể trông cậy có thể được giải quyết trong thời gian gần.
Nhiêu Nhân Khản và Tô Tán cũng không cần làm kẻ ác nữa, lúc trước Mộc Xương Tộ vội vàng xuất binh, bọn họ tìm muôn vàn lý do giữ lại lương thảo không phát, lại gây trở ngại khắp nơi về mặt công văn thủ tục. Hiện tại Mộc Xương Tộ đã ngã bệnh, hai vị này lại tích cực hơn bất kỳ ai khác, bận rộn vắt giò lên cổ, chỉ trong nửa ngày đã làm xong tất cả những chuyện cần làm.
Chờ xem kịch thôi.
Hôm sau vừa rạng sáng, Tần Lâm có chức trách giám sát binh bị, đến giáo trường Côn Minh kiểm điểm tướng sĩ. Chỉ sợ kiểm điểm là giả, ra đòn phủ đầu với Mộc Xương Tộ mới là thật.
Nhiêu Nhân Khản, Tô Tán và văn võ quan viên Côn Minh, bao gồm cả quan viên ba ty, thủ phủ, thủ huyện thảy đều tới nơi. Bọn họ chờ xem tuồng hay Tần Khâm Sai nổi giận, xảy ra xích mích với Kiềm Quốc Công.
Tây giáo trường đứng đầy Xuyên quân (quân Tứ Xuyên) rậm rạp chằng chịt, uyên ương chiến y màu đỏ lửa, đầu khôi sáng loáng, đại đao trường mâu, điểu thương thổ súng. Chính là cánh quân tinh nhuệ năm xưa do hai vị Tằng Tỉnh Ngô, Lưu Chỉnh năm xưa bình loạn người Bặc để lại.
Chỉ bất quá trên mặt ai nấy ngoại trừ khí chất tinh nhuệ ra, đều lộ vẻ hơi buồn bực. Bởi vì thời gian trước được Án Sát Sứ Lý Tài tấu thỉnh điều tới Vân Nam trợ chiến, kết quả ngược lại Lý Tài bị dẫn độ vào kinh hạ chiếu ngục. Cho nên cánh tinh binh này bị khốn ở Côn Minh, vừa không được ra tiền tuyến lại không được về thăm quê Tứ Xuyên, vì vậy mới lộ vẻ buồn bực.
Dưới điểm tướng đài, Nam doanh tọa doanh quan Lưu Đĩnh mặt trắng ba chòm râu dài, thân mặc Ngư Lân giáp dầy cộm, đầu đội minh quang thiết khôi, cẩm chiến bào. Bên cạnh có bốn tên tiểu binh cầm thanh đại đao một trăm hai mươi cân của lão, dáng vẻ vô cùng uy phong lẫm lẫm.
Tần Lâm cỡi Đạp Tuyết Ô Chuy, sai dịch Đông Xưởng tiền hô hậu ủng, chạy kéo theo một đám bụi tới giáo trường, đứng trên điểm tướng đài.
Chúng quan Côn Minh đều cười thầm, Khâm Sai đại thần kiểm tra, hẳn là quan Tổng Binh đi ra ứng đối. Thế nhưng Mộc Xương Tộ giả bệnh, chỉ cho một tọa doanh quan hàm Du Kích tướng quân nghênh đón, thật sự đã làm mất mặt Tần Lâm.
Nhưng vào lúc này lại có một đám bụi mù cuồn cuộn từ trong Côn Minh thành cuốn tới, nhìn phương hướng chính là xuất phát từ Mộc Vương phủ.
Chúng quan kinh ngạc, chẳng lẽ Mộc Xương Tộ hiềm giả bệnh chưa đủ, còn muốn tới chống đối ngay mặt Khâm Sai sao? Như vậy thật sự có hơi quá đáng, e rằng tương lai khó lòng ăn nói với triều đình…
Nhiêu Nhân Khản và Tô Tán lại tươi cười, Mộc Xương Tộ đấu ngay mặt với Tần Lâm, đó mới là tuồng hay để xem.
Lại thấy Kiềm Quốc Công Mộc Xương Tộ cỡi Tiêu Dao mã, kim khôi ngân giáp sáng chói, tùy tùng theo sau đông đúc, cờ xí che khuất bầu trời, thanh thế cực lớn.
Đến giáo trường, vị Quốc Công này chạy thẳng lên điểm tướng đài, sau đó dưới mắt mọi người quỳ một gối xuống ôm quyền thi lễ Tần Lâm:
- Tổng Binh Vân Nam Kiềm Quốc Công Mộc Xương Tộ dẫn dắt binh mã dưới quyền, thỉnh Khâm Sai Tần Đốc Chủ điểm duyệt!
Nhiêu Nhân Khản ặc một tiếng trong cổ, Tô Tán cũng tái mặt, hai người ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu đã xảy ra chuyện gì, không phải là Tần Lâm và Mộc Xương Tộ đã rơi vào thế nước lửa bất dung sao?
← Hồi 0995 | Hồi 0997 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác