← Hồi 0749 | Hồi 0751 → |
Lục Viễn Chí như có điều suy nghĩ gật đầu một cái, híp đôi mắt nhỏ tinh quang bắn ra bốn phía, thần thái có vài phần tương tự Tần Lâm.
Các huynh đệ cẩm y thấy vậy cười đến rụng răng, mọi người đều biết Lục Thiên Hộ phá án lúc linh lúc không linh, lúc không linh sợ rằng chiếm tới tám thành. Y làm ra dáng vẻ như vậy có thể hù dọa được ai, cho rằng mình giả làm Tần trưởng quan là có thể xét âm đoán dương thật sao?
Tần Lâm mới vừa cho Tưởng Triều Sinh ra ngoài, La Đông Nham liền chắp tay hỏi:
- Tần Thiếu Bảo, hạ quan cho là tiếng ngáy có thể làm giả, hung thủ hoàn toàn có thể làm bộ ngáy, đánh lừa tiểu nhị trực đêm dưới lầu, cùng lúc ấy đi giết chết Đỗ chưởng quỹ.
- Cũng có khả năng này, bất quá vừa cất tiếng ngáy như sấm dậy vừa đi tới phòng bóp chết Đỗ chưởng quỹ, như vậy cũng quá mức kỳ quái...
Tần Lâm cười thầm trong bụng không ngừng, ngoài mặt vẫn giả bộ lộ vẻ nghi hoặc.
La Đông Nham cũng cảm thấy khả năng không lớn, Tưởng Triều Sinh miệng ngáy ầm ầm còn đi bóp cổ Đỗ chưởng quỹ, chẳng lẽ Đỗ chưởng quỹ là lão nhân điếc hay sao?
Kế tiếp lại chia ra thẩm vấn Trầm Lãng Phi cùng Hàn Hải Chu, so với Tưởng Triều Sinh, chứng cớ chứng minh bọn họ không có ở hiện trường càng yếu ớt hơn. Dạ kinh không có khả năng xảy ra suốt đêm, kinh hãi nhiều lần khiến cho người ta phát hiện, nói mớ cũng không thể nào nói trắng đêm bị tiểu nhị khách sạn nghe được.
Sau khi thẩm vấn xong, ba tên người làm vẫn trở về căn phòng của bọn họ. Lúc ban đầu chưa thể xác định nguyên nhân cái chết Đỗ chưởng quỹ, không xử lý theo như án mạng. Sau đó Dương Ba Bình Sợ tội tự vận, thân phận ba tên người làm không phải là tội phạm mà là nhân chứng, cho nên vẫn không nhốt riêng bọn họ ra.
Tưởng Triều Sinh trở lại trước hết, tiếp theo là Trầm Lãng Phi.
- Này Tiểu Trầm, theo đệ bọn họ hỏi chúng ta tới lui nhiều lần như vậy rốt cục là vì sao?
Tưởng Triều Sinh lộ vẻ khổ sở hỏi, thanh âm lớn đến mức làm cho bụi trên xà nhà rơi xuống lả tả, cũng không cố kỵ cẩm y quan giáo bên ngoài trông chừng.
Trầm Lãng Phi cười cười, thấp giọng thần thần bí bí nói:
- Tiểu đệ không đoán được nguyên nhân trong đó, có thể là có chuyện khác, Đỗ chưởng quỹ là do Kim Tuyên Úy Sứ phái tới thu mua tiền đồng, huynh cũng biết, Tần Thiếu Bảo và Tuyên Úy Sứ chúng ta...
Tưởng Triều Sinh chợt hiểu ra, vỗ trán một cái thật mạnh, vẻ mặt trở nên nhẹ nhõm hơn nhiều. Nếu như là chuyện có liên quan với thu mua tiền đồng, vậy thì không liên quan nhiều lắm với bọn họ. Quyền sở hữu tài sản, sổ chi phiếu và sổ kế toán đều là chưởng quỹ nắm, bọn họ chỉ là những người làm nhỏ không làm chủ được.
Trầm Lãng Phi lại nói:
- Này, lão Tưởng, bọn họ thẩm vấn huynh hỏi những gì vậy?
- Chỉ là hỏi ta đêm đó ở nơi nào, có người chứng minh hay không.
Tưởng Triều Sinh tỏ ra không quan tâm:
- Đúng rồi, còn hỏi tật xấu ban đêm chúng ta mắc phải vào lúc nào, ngoại trừ ta ngáy là lớn tuổi mới có, các ngươi là từ nhỏ đã có tật xấu.
Phù... Trầm Lãng Phi thở dài một cái.
Hai người nói chuyện hồi lâu vẫn không thấy Hàn Hải Chu trở lại, dần dần Tưởng Triều Sinh cảm thấy kỳ quái:
- Ủa, lão Hàn đã xảy ra chuyện gì không biết, bị giữ lại rồi sao?
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, Hàn Hải Chu trở lại cúi gằm đầu ra vẻ tâm sự trùng trùng, dường như rất sợ. Bước chân y cũng đặc biệt nặng nề chậm chạp, dừng ngoài cửa một lúc mới tiến vào.
Tưởng Triều Sinh vỗ vai y một cái:
- Này lão Hàn, đệ làm gì vậy, lâu như vậy mới trở về, có phải mắc sai lầm gì không?
Hàn Hải Chu như vừa mới tỉnh từ trong mộng, rùng mình một cái.
Trầm Lãng Phi cười híp mắt nói:
- Lão Hàn, hồn vía ngươi bay mất rồi hay sao vậy?
- Hồn... hồn vía gì chứ, ta muốn nói đã có chuyện, Tiểu Trầm ngươi chớ có nói đùa.
Hàn Hải Chu nói câu trước không ăn nhập gì với câu sau, ánh mắt tránh né không dám nhìn thẳng Trầm Lãng Phi, tựa hồ trong lòng có rất nhiều bí mật không muốn người biết.
Tưởng Triều Sinh nổi nóng:
- Lão Hàn ngươi có gì nói nấy, cần gì sợ hãi tới mức này? Chúng ta đều là người cùng một thôn, có chuyện gì cứ việc nói ra, mọi người sẽ suy nghĩ giúp đệ.
Đối với Tưởng Triều Sinh, Hàn Hải Chu không tỏ ra sợ hãi quá mức như vậy, đôi môi mấp máy như muốn nói gì.
- Được rồi được rồi, người ta đã không coi chúng ta là người cùng một thôn, nói những lời này có ích gì?
Trầm Lãng Phi cười hì hì, khuyên nhủ Tưởng Triều Sinh.
Ba người ai cũng có suy nghĩ xấu xa che giấu trong lòng, không khí đồng hương thân mật biến mất không còn. Từ đó về sau không ai chịu lên tiếng nói chuyện trước, ba người ôm ấm ức trong lòng, cho đến đêm khuya ngủ say...
Đêm khuya vắng người, mưa rả rích, tiết mưa dầm Giang Nam mưa mãi không ngừng, bầu trời tối tăm không ánh sáng, trăng sao không thấy đâu.
Đêm mưa chính là lúc ngủ ngon, ba tên người làm bị canh chừng tiến vào mộng đẹp. Tưởng Triều Sinh ngáy như sấm làm cho bên trong phòng không được yên bình, cũng may hai tên đồng bạn đã quen nên cũng ngủ được.
Chỉ bất quá có người gặp mộng đẹp, có người gặp cơn ác mộng.
Tối mịt mờ, đưa tay không thấy, không biết có thứ gì đè nặng trước ngực, tránh né... mãi không thể thoát khỏi bóng đen kia đuổi bắt, cuối cùng bóng đen cười gằn nhào tới...
A...
Trầm Lãng Phi thức tỉnh từ trong ác mộng, đầy đầu toàn là mồ hôi, toàn thân ướt sũng như vừa từ dưới ao nước chui lên, tim nhảy thình thịch liên hồi như muốn vọt ra khỏi lồng ngực.
Trên gương mặt vốn thanh tú của y xuất hiện vẻ kinh hoàng, không, không chỉ có là kinh hoàng, còn có sợ hãi, khuất nhục và xấu hổ, đủ các tâm trạng mặt trái làm cho mặt của y méo mó biến hình.
Dùng sức ôm đầu, mười ngón tay cắm sâu vào trong tóc, hồi lâu sau nhịp tim cuồng loạn của Trầm Lãng Phi mới chậm rãi bình ổn lại.
Trong tiếng ngáy đứt quãng của Tưởng Triều Sinh chợt xuất hiện một tràng tiếng nói mớ, Trầm Lãng Phi biết đó là Hàn Hải Chu đang nói mớ, vốn không quan tâm tới. Nhưng trong những lời này có mấy từ khiến cho y dần dần chú ý, dường như Hàn Hải Chu đang nhắc tới Đỗ chưởng quỹ và Tiểu Trầm.
Trầm Lãng Phi vội vàng tiến tới, đứng ở mép giường Hàn Hải Chu dỏng tai lắng nghe, như vậy thanh âm nghe được rõ ràng hơn.
- Tiểu Trầm... Ngươi thật là ác độc, vì sao ngươi muốn giết Đỗ chưởng quỹ... Đêm hôm đó, ư ư, ta thức dậy thấy ngươi cũng không ở trong phòng, sau đó mơ mơ màng màng, dường như sau khi ngươi trở lại đứng ở trước giường lão Dương làm gì đó... Ta không nghĩ tới y lại đi tìm chết... Là người cùng lớn lên một thôn, ta không, không muốn bán đứng ngươi... nhưng Cẩm Y Vệ... ép ta quá mức, vạn nhất động hình, ta sợ...
Hàn Hải Chu nói mớ nhiều tiếng lọt vào tai, sắc mặt của Trầm Lãng Phi nhất thời trắng bệch như tờ giấy, trong ánh mắt toát ra đầy sợ hãi, còn hơn cả ban đêm gặp phải quỷ sống.
Y thật sự nằm mơ cũng không nghĩ tới, công cuộc báo thù đã tính toán tỉ mỉ vạn vô nhất thất lại ngẫu nhiên xuất hiện sơ hở, bị Hàn Hải Chu phát giác trong lúc vô tình.
← Hồi 0749 | Hồi 0751 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác