← Hồi 0603 | Hồi 0605 → |
Dưới sự chỉ huy của giáo chủ, Bạch Liên giáo triển khai một loạt hành động đoạt lại Hỗn Độn Chi Cầu. Thông qua đủ loại thủ đoạn tra rõ, thánh vật này đã bị Hoàng Đài Cát hiến tặng cho Thố Gia Đạt Ngõa Nhĩ Phẩm Đệ Uy Linh Pháp Vương, Pháp Vương hớn hở nhận lấy.
Uy Linh Pháp Vương là cao tăng Mật tông, kiến thức uyên bác, y có biết lai lịch thánh vật này không? Bạch Liên giáo bí mật truyền giáo ở Trung Thổ, Trát Luận Kim Đỉnh tự uy chấn Tuyết Vực cao nguyên, hai bên phân chia ranh giới hết sức rõ ràng, Uy Linh Pháp Vương giữ lại thánh vật bản giáo, ý muốn như thế nào?
Nếu dùng sức mạnh chiếm đoạt e ngại ném chuột vỡ đồ. Nếu như đàm phán, lại lo lắng Uy Linh Pháp Vương vốn không biết lai lịch Hỗn Độn Chi Cầu, nếu nói ra ngược lại sẽ làm cho y coi trọng, âm thầm điều tra. Mười tám vị hộ pháp La Hán kia không phải là hạng người tầm thường, bản thân Uy Linh Pháp Vương càng là cao thủ tuyệt đỉnh, mặc dù công lực Bạch Liên giáo chủ thâm hậu nhưng cũng không thể hoàn toàn không bị đối phương phát hiện...
Mặt khác, tin tức bất lợi đối với Bạch Liên giáo cũng truyền ra rất nhanh, đồng minh trước đây của bọn họ trong sự nghiệp đối kháng vương triều Đại Minh là Ngũ Phong thuyền chủ Kim Anh Cơ, sau đó phản bội, hiện tại đã được triều đình phong làm Doanh Châu Tuyên Úy Sứ, chắc chắn đã một lòng đi theo triều đình.
Chỉ riêng Hàng Châu khai hải, Ngũ Phong hải thương đã nộp tiền thuế hơn ba mươi vạn lượng bạc mỗi năm, chẳng khác nào gia tăng thực lực càng thêm hùng mạnh cho triều đình. Đánh gục tập đoàn buôn lậu quan thương, thực hành giao dịch công bình, lại trấn an mấy chục vạn dân chúng duyên hải Mân Chiết buôn bán trên biển, trong vô hình đã mua chuộc lòng dân giúp cho triều đình, Bạch Liên giáo muốn phát động khởi nghĩa nông dân ở những khu vực này sẽ vô cùng khó khăn.
Bất kể thế nào cũng không thể để cho khuynh hướng này tiếp tục phát triển.
Cho nên Bạch Liên giáo chủ bèn tới vào đêm Kim Anh Cơ nhận ấn, định ép buộc vị Tuyên Úy Sứ mới nhậm chức này, hoặc lấy lợi dụ, hoặc dùng sức mạnh ép buộc. Nếu như nàng liều chết không theo, còn có thể mượn nàng để uy hiếp cường địch Tần Lâm.
- Hừ hừ, đôi si nam oán nữ này...
Bạch Liên giáo chủ khinh thường cười lạnh, nhẹ nhàng bay lên nóc phòng, thân thủ phiêu hốt như một chiếc lá rơi đáp trên mái ngói.
Vạch mảnh ngói theo dõi bên trong phòng, thân thể Bạch Liên giáo chủ đột nhiên cứng đờ.
Trên giường hoa ngọc thể Kim Anh Cơ không còn mảnh vải, mái tóc như thác đổ xõa ra trên gối uyên ương, sóng mắt dịu dàng hết sức động lòng người, mặt trái xoan hoa đào nở rộ, cái miệng nhỏ nhắn yêu kiều hơi hé mở giống như cá lên cạn, đôi gò ngực căng tròn điểm hai hạt đậu đỏ đang phập phồng theo nhịp thở kịch liệt của nàng. Hiện tại Kim Anh Cơ không còn chút uy phong sát khí nào của Doanh Châu Tuyên Úy Sứ Ty, mà hoàn toàn là một con dê béo đang chờ giết thịt.
Như vậy cũng không nói, vì sao trên giường còn có thêm một nam nhân?
Tần Lâm cũng thân không mảnh vải, áo ngủ bằng gấm chỉ đắp đến thắt lưng, một tay đang đỡ lưng mịn màng của Kim Anh Cơ, tay kia tuần tra tới lui qua lại giữa đôi ngọc phong, mông và eo mềm mại của nàng. Thỉnh thoảng hắn cào cào nhè nhẹ, khiến cho thân thể mềm mại mỹ nhân run rẩy, da thịt hiện ra sắc đỏ ửng mê người.
Làm sao... làm sao có thể như vậy được? Bạch Liên giáo chủ nằm phục trên nóc nhà nhất thời trợn tròn mắt, từ nhỏ nàng đã đi theo giáo chủ đời trước tu luyện thần công, học tập thuật ngự hạ, cho tới bây giờ chưa từng nếm trải ái tình nam nữ. Trong đời nàng đây là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh ái ân như vậy, cho dù là tính nàng bình thường sát phạt quả quyết, lúc này cũng ngây người, trong đầu hỗn độn một mảnh, không biết nên làm thế nào cho phải.
Khinh công Bạch Liên giáo chủ thành tựu cực cao, Tần Lâm cùng Kim Anh Cơ bên trong phòng không hề hay biết trên nóc nhà có người rình coi. Hai người bọn họ đang buổi tân hôn, tình chàng ý thiếp, lúc này chính là lúc tình cảm nồng đậm.
Tần Lâm nhẹ nhàng liếm láp da thịt mềm mại của Kim Anh Cơ, phảng phất mang theo hơi thở biển cả mát mẻ, eo rắn nước uốn éo liên hồi cũng hết sức mê người. Đôi chân thon dài của nàng kẹp chặt hông hắn, đôi đùi hết sức mềm mại.
Tần Lâm cười xấu xa khẽ cúi đầu, nhẹ nhàng ngậm vào hạt đậu. Mỹ nhân trong lòng hắn run lên kịch liệt, miệng phát ra tiếng rên rỉ dụ hoặc dịu dàng, đôi chân không ngừng cọ xát, nhất thời cảnh tượng cực kỳ mê ly...
Bốn bề trống trải, tiếng rên rỉ Kim Anh Cơ không khỏi hơi lớn, lọt vào tai Tần Lâm đương nhiên đặc biệt thỏa mãn dục vọng chinh phục của phái nam, nhưng Bạch Liên giáo chủ trên nóc nhà nghe thấy vô cùng khó chịu.
Thân thể hàm chứa nội công cao thâm của nàng chợt trở nên nóng ran bất an, vốn tu tập Bạch Liên Triều Nhật thần công có thể khống chế nhịp tim nhanh chậm muốn sao được vậy, hiện tại cũng dần dần không bị khống chế như tuấn mã sút dây cương. Hơi thở đi ra ngoài miệng mũi cũng trở nên nóng hơn bình thời rất nhiều, ngay cả mặt nạ bạc lạnh như băng cũng biến thành nóng ran.
Không... Không được, không thể tiếp tục như vậy nữa! Bạch Liên giáo chủ quyết định thật nhanh, quyết tâm cố gắng nén cơn xấu hổ xuống, xông vào phòng bắt đôi 'gian phu dâm phụ' mang đi.
Đang định phi thân xuống, chợt nghe xa xa truyền tới tiếng đối thoại ồm ồm, công lực Bạch Liên giáo chủ đạt tới bực nào, lập tức nghe rõ ràng.
Quyền Chính Ngân hoa tay múa chân nói:
- Đám nha hoàn này, vất vả lắm mới giữ lại được Tần tướng quân, vì sao không cho ta biết? Muốn bảo đảm an toàn, ngàn vạn lần không nên để cho những người không có nhiệm vụ tiến vào, nếu không tội chúng ta sẽ rất lớn. Vũ Phu huynh, ngươi dẫn người bao vây viện lại, nhưng ở ngoài xa, chú ý không cho phép tiến vào quá gần, ha ha...
Quy Bản Vũ Phu gật đầu một cái thật mạnh:
- Cáp y!
Nhất thời bốn phương tám hướng vang lên tiếng leng keng của binh khí va chạm, tiếng bước chân chạy rầm rập hết sức ồn ào huyên náo. Trên trăm tên thủy binh tinh nhuệ Doanh Châu Tuyên Úy Sứ Ty thảy đều võ trang đầy đủ, phân tán bên ngoài mười trượng, bao vây từ xa tiểu viện này nhiều tầng.
Bạch Liên giáo chủ lập tức giật mình, với võ công nàng tự nhiên không hãi sợ những thủy binh này, nhưng cũng không thể nào một lần giết sạch nhiều người như vậy.
Nơi này có không biết bao nhiêu con mắt nhìn chằm chằm, nếu như công khai xông ra, chỉ sợ ngày mai trên giang hồ sẽ xuất hiện lời đồn đãi đường đường Bạch Liên giáo chủ chạy đến bên ngoài phòng cưới Kim Anh Cơ cùng Tần Lâm nghe lén, thật là mất mặt.
Vọt vào trong nhà bắt Tần Lâm cùng Kim Anh Cơ, vậy thì càng kỳ quái hơn nữa, Bạch Liên giáo chủ ôm một nam nhân mông trần và một đại cô nương thân không mảnh vải thi triển khinh công đạp vân truy nguyệt giữa đêm khuya ở kinh sư. Trời ơi, đây không phải là Bạch Liên giáo chủ, mà rõ ràng là dâm tặc hái hoa và nam nữ thông gian...
Nhức đầu, Bạch Liên giáo chủ lấy tay vỗ trán, từ trước tới nay nàng chưa từng đau đầu như vậy, không thể làm gì khác hơn là ra sức mọp sát thân thể trên nóc nhà, nấp kín vào bóng tối của góc mái.
Lúc này Tần Lâm trong phòng vẫn không hề hay biết, hắn thè lưỡi không nhanh không chậm rà từ trên đỉnh núi tuyết xuống phía dưới, mãi cho đến eo thon mềm mại, chọc cho Kim Anh Cơ cười khanh khách, cười xấu xa trêu ghẹo:
- Tuyên Úy Sứ Đại nhân của ta ơi, bản quan hầu hạ có thể coi là chu đáo chăng?
Kim tiểu yêu cũng trở nên bạo dạn, hai tay ôm lấy đầu của hắn, nũng nịu nói:
- Tiểu oan gia, triều đình bảo huynh chiêu an, vì sao lại liếm nô gia như vậy? Bại hoại, nô gia phải tố cáo huynh...
Chiêu an? Tần Lâm cười hăng hắc, đôi ma thủ của hắn thành thạo vuốt ve bộ vị nhạy cảm của nàng:
- Phải chăng là chiêu an như vầy...
Tần Lâm càng vuốt, thân thể mềm mại Kim Anh Cơ càng uốn tới ẹo lui, hai chân siết chặt, rốt cục phát ra một tiếng rên khe khẽ trầm thấp, toát ra vẻ vui sướng trong đó.
Thủy binh bảo vệ ngoài xa tự nhiên không biết màn mây mưa bên trong phòng, nhưng Bạch Liên giáo chủ trên nóc phòng lại nghe thấy rõ ràng. Chuyện này làm cho lỗ tai nàng đỏ ửng nóng bừng, âm thầm oán trách: Kim Anh Cơ này thật sự là mỹ nữ xà, làm gì kêu rên lớn tiếng như vậy?
Nhưng gần trong gang tấc, cũng không phải là bịt tai lại sẽ không nghe được, Bạch Liên giáo chủ không thể làm gì khác hơn là ra sức vận nội công, nội tức vận chuyển đại tiểu chu thiên, khí mát mẻ từ Đan Điền dâng lên, miễn cưỡng hóa giải cảm giác toàn thân trên dưới nóng ran.
Bên trong phòng Kim Anh Cơ đã từ vui vẻ tột cùng bình tĩnh lại, con ngươi sáng ngời trong suốt nhìn Tần Lâm.
- Tiểu yêu tinh, bản quan đã chiêu an, hiện tại đến phiên nàng nhận 'tuyên úy'...
Tần Lâm nói nhỏ bên tai nàng.
Mặt trái xoan Kim Anh Cơ càng đỏ hơn, hờn dỗi cắn môi, cuối cùng eo rắn nước chậm rãi ngưng uốn éo, hai chân mềm mại nhẹ nhàng tách ra, mặt phấn mềm mại xoay ngang không dám nhìn thẳng Tần Lâm.
Mỹ nhân đã sớm động tình, Tần Lâm không chậm trễ, hai tay đè lại eo nhỏ trơn mềm mại, không hề khách sáo bắt đầu 'tuyên úy'...
A... Đáng thương Kim Tuyên Úy Sứ nghiến răng nghiến lợi, đôi mày thanh tú cau chặt, nước mắt tuôn rơi trên gương mặt trái xoan.
Tần Lâm kinh ngạc, lòng nói chẳng lẽ là cách lần trước quá lâu sao? Vốn định êm ái một chút, thế nhưng mỹ nhân dưới người quả thật yêu mị mê người, trong lúc không hay không biết diễn ra cuồng phong bạo vũ, để lại vô số dấu vết trên da thịt mềm mại của nàng.
Đáng thương Ngũ Phong thuyền chủ bình thời yêu mị, nhưng đây lại là lần đầu tiên trong đời nàng phải chịu mưa gió dập vùi. Nàng hết sức cắn răng chịu đựng, âm thầm oán trách: tiểu oan gia, sao lại dùng sức mạnh như vậy, làm cho eo người ta như muốn rời ra...
Bất quá rất nhanh sau khi cơn đau đớn tiêu tan, Kim Anh Cơ nếm được trái cấm liền phát ra nhiệt tình đáp lại, hai cánh tay thon dài ôm cổ của Tần Lâm, hai chân bắt chéo siết thật chặt vào hông hắn.
Vệ binh đứng xa hoàn toàn không biết tình hình trong phòng, duy chỉ có khổ Bạch Liên giáo chủ. Bạch Liên Triều Nhật thần công của nàng còn chưa luyện đến tầng đài sen thứ chín, không thể phong bế sáu giác quan, vất vả lắm mới vận chuyển nội tức xua tan cảm giác nóng ran trong cơ thể. Thế nhưng bên tai vang lên tiếng rên rỉ rõ ràng, từng câu từng chữ vang động trong đầu nàng.
Thật là không biết xấu hổ! Bạch Liên giáo chủ oán hận oán trách, không nhịn được lòng hiếu kỳ, nhìn xuống từ chỗ mảnh ngói lấy đi.
- Đây... Đây là Tố Nữ Kinh Long Phiên, a, lại đổi thành Tàm Triền Miên...
Bạch Liên giáo chủ không tự chủ được nghĩ tới nội dung hai quyển sách Thanh Đại đưa cho nàng, nhìn hồi lâu chợt tỉnh ngộ: ối, vì sao ta lại nghĩ tới những chuyện này?
Cho đến sáng sớm hôm sau mặt trời lên, binh sĩ Doanh Châu Tuyên Úy Sứ Ty rút lui đi, Bạch Liên giáo chủ mới tìm được cơ hội chạy đi thần không biết quỷ không hay. truyện copy từ tunghoanh
- Trời ơi!
Sau khi trở về chỗ mình Bạch Liên giáo chủ soi gương xem thử, trên gương mặt lạnh lùng như băng sơn của mỹ nhân hiện tại đã xuất hiện hai quầng mắt đen ngòm. Cho dù nàng là cao thủ tuyệt đỉnh, nhưng sáng đêm không ngủ nấp trên nóc phòng như vậy cũng không chịu đựng được.
Thật may là, thật may là vị giáo chủ Đại nhân này thường đeo mặt nạ bạc, nàng vội vàng đeo mặt nạ lên, giọng nói trở nên trầm ổn mạnh mẽ, đi ra ngoài cửa nói:
- Ngả Hữu Sứ, đêm qua bản giáo chủ xem thiên tượng hao hết tâm lực, lại lĩnh ngộ mấy phần thiên cơ, kế hoạch hôm nay tạm thời hủy bỏ, chờ ta ngồi tĩnh tọa khôi phục.
Giáo chủ lại lĩnh ngộ thiên cơ ư? Bọn Ngả Khổ Thiền nghe vậy đều mừng rỡ không thôi, rối rít tuân lệnh lui ra.
Bạch Liên giáo chủ nào có tĩnh tọa gì, nàng vừa đóng cửa lập tức chui đầu vào trong chăn, ngủ một giấc thật say.
Ánh nắng sáng sớm từ cửa sổ chiếu vào khuê phòng, trên giường gỗ điêu khắc rồng phượng, Kim Anh Cơ vô cùng thoải mái gối đầu lên cánh tay Tần Lâm. Nàng để lộ một góc vai trần ra khỏi áo ngủ bằng gấm, trên đó đầy vết hằn hết sức mê người, tất nhiên là dấu vết cuồng phong bạo vũ đêm qua lưu lại.
Bị ánh mặt trời sáng chói làm tỉnh cơn mộng đẹp, hai hàng lông mi dài của mỹ nhân khẽ lay động, lười biếng ngáp một cái, rốt cục mở mắt.
Nhẹ nhàng vén lên áo ngủ bằng gấm, trong lúc vô tình thấy da thịt mịn màng như ngọc trên cánh tay và ngực mình trải đầy dấu vết ngọt ngào, Doanh Châu Tuyên Úy Sứ lập tức chu cái miệng nhỏ nhắn:
- Tiểu oan gia, cho huynh chiêu an chứ không cho huynh cắn loạn bấm loạn, lòng dạ huynh thật là tàn nhẫn.
Tần Lâm đang ngủ thật say, ngực hơi phập phồng, trong giấc mộng chép chép miệng, trên mặt vẫn treo nụ cười xấu xa, không biết có phải đang nhớ lại mưa gió đêm qua hay không.
- Còn dám cười ư, xấu xa, thật xấu xa...
Ánh mắt Kim trưởng quan đảo tròn, che miệng cười thầm, sau đó luồn ngọc thủ của nàng xuống dưới áo ngủ bằng gấm, cầm lấy thứ đêm qua đã quấy rối hư hỏng, vuốt ve không ngừng.
Thân thể Tần Lâm lập tức căng thẳng, chân mày cũng cau lại thật chặt.
Kim Anh Cơ tăng nhanh động tác, trên mặt nở một nụ cười đắc ý gian giảo, giống như con hồ ly vừa trộm được quả trứng gà.
Đột nhiên động tác Kim trưởng quan dừng lại, cái miệng nhỏ nhắn há ra tròn xoe. Lúc này Tần Lâm đã mở mắt, đang nhìn chằm chằm vào nàng.
Trong cổ họng Tần Lâm phát ra tiếng gầm nhẹ trầm thấp, choàng lấy eo rắn nước ôm chầm mỹ nhân quấy rối vào lòng.
Đây mới là dẫn hỏa thiêu thân, thân thể mềm mại như rắn của Kim Anh Cơ run rẩy, mặt lộ vẻ khổ sở cầu xin tha thứ:
- Tiểu oan gia, đêm qua mệt mỏi như vậy, nô gia... nô gia thật sự không chịu đựng được nữa.
Cũng không phải sao, đường đường Doanh Châu Tuyên Úy Sứ Đại nhân, không chỉ có ngọc thể trải rộng vết hôn cùng vân tay, giữa hai đùi lại càng đau đớn khó chịu, không thể đáp ứng yêu cầu của Tần Lâm được nữa.
Đôi mày thanh tú của mỹ nhân cau chặt, mặt trái xoan tràn đầy cầu khẩn, dáng vẻ đáng thương mang theo vẻ phong tình khác biệt, khiến cho ngọn lửa trong lòng Tần Lâm lại càng cháy mạnh hơn.
Nhìn cái miệng nhỏ nhắn Kim Anh Cơ tựa như mật anh đào, khóe miệng Tần Lâm mang theo nụ cười tà ác, nói thật thấp bên tai nàng:
- Tuyên Úy Sứ của ta ôi, chuyện tốt nàng đã làm phải chịu trách nhiệm, vi phu còn chờ nàng để 'tuyên úy' đây...
← Hồi 0603 | Hồi 0605 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác