← Hồi 0593 | Hồi 0595 → |
Kỳ quái là Ngô Đoài cũng không phản bác chính diện những lời đồn đãi này, có lẽ lão không thèm với để ý tới, có lẽ có tính toán khác. Tóm lại là vào năm Vạn Lịch thứ bảy lão tấu xin nhậm chức Đô Sát viện kinh sư, rời đi biên phòng trách nhiệm nặng nề, cũng không tiếp xúc trực tiếp cùng Tam Nương Tử nữa.
Ngô Đoài thật sự có tư tình cùng Tam Nương Tử sao? Từ trước tới nay lão chưa từng giải thích với ai vấn đề này.
Nhưng chỉ cần là người có chút giao tình với lão đều khịt mũi khinh thường về lời đồn này. Bởi vì từ trước tới nay Ngô Đoài không hề hiếu sắc, cũng không nạp thiếp giống như Trần Giá, hơn nữa tính tình lão vụng về hiền như cục đất không có chút phong tình, cả ngày ngồi yên một chỗ đọc sách giống như tượng gỗ. Mẫu người như vậy nếu có thể hấp dẫn Tam Nương Tử cả ngày cưỡi ngựa săn bắn, tính cách nhiệt tình bôn ba khắp thảo nguyên, đó mới là chuyện cười lớn nhất trong thiên hạ.
Duy chỉ có Trần Giá cùng Ngô Đoài quan hệ tốt nhất, mơ hồ phát hiện dường như hảo hữu của mình có lời gì không thể nói ra với người ngoài giấu kín trong lòng. Cho nên lão thà rằng bị oan uổng cũng không thèm giải thích, để trong lòng lâu ngày rốt cục trở thành tâm bệnh.
Lúc nãy những lời của Nghiêm Thanh đã chọc vào tổ ong vò vẽ. Tuy rằng lão nói 'con gái nuôi, cả đêm cùng thuyền' là để thóa mạ Tần Lâm, nhưng từng câu từng chữ giống như những tát tai thật mạnh vào mặt Ngô Đoài. Quả thật làm như vậy chính là chỉ chó mắng mèo ngay trước mặt Vạn Lịch đế cùng văn võ quần thần:
- Ngô Đoài lão muốn dụ dỗ ai đó?! Nhận Tam Nương Tử làm con gái nuôi, còn cho ở qua đêm trong quân doanh của lão, ha ha ha, mọi người không phải là trẻ con...
Ngô Đoài vốn có tâm bệnh, loại người tính tình nghiêm túc hiền như cục đất như vậy, ấp ủ uất ức trong lòng làm hại tới thân, nghe những lời này lập tức phát bệnh. Nếu không phải là Tần Lâm kịp thời xuất thủ, e rằng đã lập tức táng mạng đương trường.
- Nghiêm Thượng Thư, lão cố ý dùng lời bóng gió ám chỉ, làm nhục trường thành quốc gia như vậy, rốt cục muốn thế nào?
Trần Giá vung tay áo bào lên, chỉ tay vào Nghiêm Thanh quát mắng.
Thấy mình vô tình gây ra họa, sắc mặt Nghiêm Thanh lúc đỏ lúc trắng, lão cũng không ngờ tới mấy câu nói của mình khiến cho Ngô Đoài giận đến nỗi suýt chút nữa mất mạng, thầm nhủ kết phải mối oán thù không nhỏ. Dưới tình thế cấp bách, lão buột miệng nói:
- Bản quan đạn hặc Đô Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ Tần Lâm, cũng không có nói Ngô Đô Đường.
Tần Lâm cúi thấp đầu, thủy chung buồn bực không nói, dường như chuyện không có liên quan với mình, thật ra hắn cười gần đau bụng. Nghiêm Thượng Thư ơi Nghiêm Thượng Thư, lão có biết cái gì càng bôi càng đen hay không?
Trương Cư Chính cười khẩy lắc đầu, sau đó lại gật đầu một cái, nói khẽ với Lại bộ Thượng Thư Vương Quốc Quang, Binh bộ Thượng Thư Tằng Tỉnh Ngô bên cạnh:
- Tiểu tử Tần Lâm này thật là bại hoại, kéo Nghiêm Thanh, Trần Giá, Ngô Đoài vào một bè với hắn.
Tuy rằng lời nói tùy ý, nhưng vẻ tán thưởng lộ ra rất rõ ràng, có thể kéo Hình bộ Thượng Thư cùng Tả Hữu Đô Ngự Sử vào vòng một lúc ngay trước Hoàng đế cùng văn võ quần thần, bản lãnh này không phải là tầm thường.
Quả nhiên Trần Giá nghe Nghiêm Thanh giải thích, tức tối tới nỗi mặt mũi tối sầm. Chuyện Ngô Đoài hôn mê liên quan tới danh tiết, không giải thích rõ ràng thỏa đáng, Nghiêm Thanh lại nói ra như vậy chẳng phải là càng thêm oan uổng cho Ngô Đoài hay sao?
Trần Giá hận không được nuốt chửng Nghiêm Thanh ngay tức khắc, nghiêm mặt nói:
- Tần tướng quân nói như vậy từng câu từng chữ đều đúng lý. Phong tục man di khác xa với người Hán Trung Nguyên chúng ta, cho nên vì vận dụng sao cho phù hợp, cuối cùng là vì quốc thái dân an, há có thể lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử như vậy?
Tần Lâm cười trộm không ngừng, đau cả bụng mà không dám nói.
Trần Giá không hề có chút giao tình gì với Tần Lâm, nhưng vào giờ phút này, Trần Giá vì bảo vệ Ngô Đoài cũng quyết tâm phải bảo vệ Tần Lâm. Cũng cùng là trong lúc chiêu an có tư tình nam nữ, trong đêm cùng thuyền (doanh), nếu Tần Lâm cùng Kim Anh Cơ có chuyện gì, chẳng phải là Ngô Đoài cùng Tam Nương Tử cũng khó bảo toàn thanh bạch hay sao?
Trần Giá thân là Tả Đô Ngự Sử Đô Sát viện đã lên tiếng, đám Phó Đô Ngự Sử, Thiêm Đô Ngự Sử và khoa đạo ngôn quan cũng lập tức nhảy ra chỉ trích Nghiêm Thanh. Đám ngôn quan này vĩnh viễn không ưa quan Bộ Đường thực nhiệm, có những kẻ vô cùng gan dạ không sợ cách chức, không có chuyện gì còn đạn hặc Trương Cư Chính chơi. Hiện tại đã có Tả Đô Ngự Sử uy vọng giống như Thái Sơn Bắc Đẩu trong thanh lưu dẫn đầu, bọn họ bèn nhanh chóng khai hỏa mãnh liệt về phía Nghiêm Thanh.
- Bệ hạ, thần tố hặc Hình bộ Thượng Thư Nghiêm Thanh tin lầm lời đồn xằng bậy, lạm dụng quyền đạn hặc!
Giám sát Ngự Sử Khâu Thuấn vô cùng hưng phấn nhảy ra phát pháo.
Thiêm Đô Ngự Sử Vương Triện cũng nói:
- Khải tấu bệ hạ, thần cho là Nghiêm lão Thượng Thư nói lời thiên lệch, quả thật không thích hợp chấp chưởng pháp ty.
Trương Công Ngư cũng không chịu nhường ai:
- Vi thần cả gan, xin bệ hạ chuẩn cho Nghiêm lão Thượng Thư cáo lão trí sĩ.
Làm khoa đạo ngôn quan, bình thời rảnh rỗi biết bao, vào lúc này không đứng ra tìm chút cảm giác tồn tại, không phải là uổng lắm sao?
Nghiêm Thanh bị oanh tạc điên cuồng một trận, cho dù là lão đã quen thấy sóng to gió lớn, chuyến này cũng bị nện cho co đầu rụt cổ, sắc mặt đỏ bừng đứng yên tại chỗ, không dám lên tiếng phản bác.
Trong triều Nghiêm Thanh cũng có băng đảng, nhưng vào lúc này bọn họ đều khôn khéo giữ thân. Dù sao mới vừa rồi Ngô Đoài thiếu chút nữa bị tức chết, thảm trạng ấy được rất nhiều người đồng tình thông cảm, còn ai không thức thời dám nhảy ra, nhất định bị Ngô Đoài, Trần Giá hận đến xương tủy, cũng sẽ không tốt lành gì trước mặt văn võ cả triều, cần gì làm khổ mình như vậy?
Ngay cả những kẻ không có lúc nào là không nghĩ tới chuyện lật đổ Tần Lâm như Lưu Thủ Hữu, Trương Kình, lúc này cũng làm rùa đen rụt cổ, im lặng không lên tiếng.
Đến bây giờ Tần Lâm đã không cần nói một câu nào nữa, mỗi một tội danh mà Nghiêm Thanh đạn hặc hắn đều bị thanh lưu ngôn quan do Trần Giá cầm đầu bác bỏ hoàn toàn. Đáng thương cho Nghiêm Thanh hoàn toàn bị bao phủ bên trong biển nước bọt...
Nghiêm Thanh vốn cũng là một nhân vật cứng rắn, nhưng ai bảo cảnh Ngô Đoài hôn mê kia khiến cho người ta đồng cảm thương hại đến như vậy. Đường đường Hình bộ Thượng Thư bị mắng xối xả tơi bời, cảnh này thật là hiếm thấy.
Vạn Lịch đế trên ngự tọa chỉ cảm thấy buồn cười, nếu là những người như Trương Cư Chính, Từ Văn Bích biện bác thay Tần Lâm, vị đế vương thích hiểu lầm này nhất định sẽ có ý tưởng khác. Thế nhưng hiện tại Tả Đô Ngự Sử Trần Giá không kết bè kết đảng, không có bất cứ quan hệ gì với Tần Lâm đứng ra đấu lôi đài với Nghiêm Thanh, tự nhiên tâm trạng của Vạn Lịch hoàn toàn khác.
- Trần Giá nổi danh thanh liêm cương chính, ngay cả lão cũng trượng nghĩa chấp ngôn vì Tần ái khanh, xem ra Tần ái khanh thật sự là trung lương của triều ta.
Vạn Lịch nhìn Nghiêm Thanh cùng Trần Giá tranh chấp, vuốt cằm mỉm cười liên tiếp.
← Hồi 0593 | Hồi 0595 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác