← Hồi 0498 | Hồi 0500 → |
Cho nên thấy một vị Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ đang nắm giữ Thánh Nữ công lực bị phong ấn, chẳng khác nào hoàn toàn không biết võ công, các cao thủ Bạch Liên Giáo đều trợn mắt há mồm, đầu óc choáng váng.
Tần Lâm cũng không biết những chuyện này, hắn bảo vệ hai tiểu hài tử ở phía sau, chỉ Ngả Khổ Thiền nói:
- Này, bề ngoài ngươi xấu xa như vậy còn dọa người, có đức hay không? Bề ngoài xấu xí không phải là lỗi của ngươi, bề ngoài xấu xí còn dọa người, dọa tiểu hài tử sợ hãi phải làm sao bây giờ? Nếu bản quan là ngươi, đã sớm mua một miếng đậu hũ đập đầu mà chết...
Biết Tần Lâm là đang trì hoãn thời gian, Ngả Khổ Thiền cũng bị hắn chọc giận đến khóe miệng co rút lại, cắn răng nghiến lợi hận không thể cắn chết tên ưng khuyển triều đình này ngay tại chỗ, nhưng lại kiêng dè Thánh Nữ, không dám động thủ.
Bạch Linh Sa trốn ở sau lưng Tần Lâm, le lưỡi vui mừng, tuy rằng vẻ mặt Ngả Hữu Sứ khổ sở, nhưng tính tình y từ trước đến nay nghiêm túc, bao nhiêu trưởng lão, Đà chủ Bạch Liên Giáo đều sợ y ba phần. Không ngờ bị Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ họ Tần này mắng xối xả một trận, tức giận đến nỗi giống như con cóc ghẻ, ngược lại cũng tức cười.
Nhìn hình bóng của Tần Lâm, nó cười cười âm hiểm, thừa dịp người khác không để ý lặng lẽ ra hiệu với Ngả Khổ Thiền.
Thế nhưng Ngả Khổ Thiền gấp đến độ muốn làm gì đó, trợn mắt nhìn Bạch Linh Sa một cái, không đồng ý ý tứ của nó.
Bạch Linh Sa lại nhìn y làm mặt quỷ: lão đầu tử vẻ mặt đau khổ, không phải là ngươi thích quản ta sao? Bây giờ ngươi cũng không quản được, hì hì!
Lúc này có người tới nói mấy câu rất khẽ ở bên tai Ngả Khổ Thiền, cuối cùng vị Ứng Kiếp Hữu Sử này khẽ cắn môi, nhìn Tần Lâm một chút:
- Hừ, ưng khuyển triều đình, hôm nay coi như ngươi may mắn. Các huynh đệ, đại đội ưng khuyển đang kéo tới nơi này, chúng ta rút lui trước!
Đường chủ tam đường Thanh Dương, Bạch Dương, Hồng Dương giật mình, hết nhìn Ngả Khổ Thiền lại nhìn Bạch Linh Sa.
- Ngả lão đầu, hậu hội hữu kỳ!
Bạch Linh Sa núp ở sau lưng Tần Lâm, lặng lẽ nhìn Ngả Khổ Thiền khoát tay, vị Hữu Sứ Ma giáo danh chấn giang hồ này giận đến dở khóc dở cười, gương mặt càng trở nên xanh mét, thật ứng với danh tiếng Thiết Diện Sát Sinh Phật của y.
Tới nhanh đi cũng nhanh, Nam Bắc lưỡng tông Bạch Liên giáo khiêng thi thể người chết trên đất lên, các vị cao thủ thối lui như thủy triều, chỉ chốc lát sau đã đi sạch bóng. Ngoại trừ vết máu còn dính lại trên tường, trên mặt đất, dường như vừa rồi không có gì phát sinh cả.
- Trời ơi, chẳng lẽ bị ta mắng một trận, mắng cho Ngả Khổ Thiền kia phải bỏ đi rồi sao?
Tần Lâm sờ sờ cằm, lòng nói chẳng lẽ lần này Bạch Liên Giáo tới đây thật sự là hành hiệp trượng nghĩa, để tránh cho Bắc Tông tạo thành sai lầm lớn, cho nên đặc biệt tới cứu những hài tử này?
Mặc dù có chút khoa trương, ngược lại cũng không phải là hoàn toàn không có đạo lý. Bạch Liên Giáo muốn phát động dân chúng khởi sự, sẽ phải tranh thủ lòng dân cùng triều đình, đối nghịch cùng triều đình tự nhiên chém giết núi thây biển máu, nhưng thông thường sẽ không bỗng dưng vô cớ lạm sát kẻ vô tội.
Nếu như Bắc Tông thực sự bắt cóc trẻ con đi hoạn, một khi chuyện bị vạch trần, danh dự của Bạch Liên Giáo ở dân gian sẽ giảm xuống trên diện rộng, bất lợi cho bọn họ tranh thủ lòng dân.
Bất kể như thế nào, có thể cứu ra những hài tử trẻ người non dạ này thuận lợi, tránh cho bọn chúng trở thành cái yêm bị hoạn giống như tên đầu ghẻ và tên mặt sẹo kia, cũng coi như là một công lớn, không thẹn với trời đất, không thẹn với lương tâm.
Tần Lâm xốc lại tinh thần an ủi đám trẻ được cứu ra, lại đợi gần nửa canh giờ, chỉ nghe nơi xa tiếng chân như sấm, đại đội tinh nhuệ Hiệu Úy của Bắc Trấn Phủ Ty ùn ùn kéo đến, Hồng Dương Thiện cỡi một con ngựa dẫn đầu, chỉ huy tề chỉnh như Gia Cát Lượng, khí thế mười phần thật giống như Quan Vân Trường.
- Vị Cẩm Y chỉ huy này thoạt nhìn cũng dường như là có bản lĩnh thật sự, không giống họ Tần...
Bạch Linh Sa suy nghĩ trong lòng, từ phía sau nhìn Tần Lâm một chút.
Thánh giáo nhiều lần bị nhục trên tay của họ Tần, ở tổng giáo nghe người ta nói hắn mắt thần như điện, thông suốt âm ty, còn tưởng rằng là ba đầu sáu tay ghê gớm lắm. Không ngờ nghe danh không bằng gặp mặt, lúc nào cũng nở một nụ cười vô cùng giảo hoạt, nhìn thế nào cũng thấy không giống, cho dù là hắn mới vừa lừa gạt tên mập lùn kia quay cuồng một trận.
Vậy mà Hồng Dương Thiện xa xa nhìn thấy Tần Lâm liền lăn xuống khỏi yên ngựa, lộn nhào về phía trước, quỳ trên mặt đất nước mắt nước mũi trộn lẫn nhau:
- Thuộc hạ cứu viện tới chậm, nếu như liên lụy tổn thương một cọng lông của trưởng quan, thuộc hạ thật sự muốn chết vô cùng! Trưởng quan bất chấp tên đạn, chuyên tâm hành sự, thật là trung thần lương tướng số một trong Xưởng Vệ ta, bọn thuộc hạ dám không tận trung cống hiến, lấy máu thành thật tương báo. Đúng rồi, không biết yêu phỉ Bạch Liên Giáo đi đâu?
Bạch Linh Sa lấy tay vỗ trán, trời, Gia Cát Lượng, Quan Vân Trường đã biến thành một kẻ vuốt mông ngựa.
Tần Lâm lại cười to ha hả không có hình ảnh lắm:
- Ôi chao, những người Bạch Liên Giáo đó được lời nói có ích phát ra từ đáy lòng của bản quan khuyên bảo thuyết phục một hồi, ai nấy đều tự ti mặc cảm, bây giờ sớm tứ tán chạy xa rồi, hẳn là đuổi không kịp.
Bạch Linh Sa vô cùng tức tối vì Tần Lâm mặt dạn mày dày tới mức này, bây giờ nàng rất hoài nghi không biết mình ở lại có phải là lựa chọn sáng suốt hay không.
Đám Bạch Liên Giáo quả thật đã cỡi ngựa chạy xa, ở một chỗ đất trống trong rừng bên ngoài hai mươi dặm, Ngả Khổ Thiền nhìn Thiếu giáo chủ Bắc Tông Thạch Trung Thiên một chút, đột nhiên rút giới đao ra khỏi vỏ, chém chênh chếch xuống, dậy lên một hàng ánh đao.
Thạch Trung Thiên lòng như tro tàn, người của Bắc Tông lại mở miệng muốn kêu, nhưng thấy ánh đao kia lướt qua một vòng ở trên thân Thạch Trung Thiên, dây thừng trói y bị cắt thành từng đoạn từng đoạn, mỗi đoạn dài chỉ khoảng một tấc.
- Các ngươi đi đi, sự kiện mười năm trước, tổng giáo thật sự có lỗi với các ngươi...
Ngả Khổ Thiền đầu tiên là thần sắc ảm đạm, tiếp đó gằn giọng quát:
- Bất quá nếu như các ngươi không biết hối cải, tiếp tục vì lật đổ Chu Minh Ngụy triều mà cấu kết cùng bọn Mông Cổ Thát Lỗ, hoặc là làm ra loại chuyện diệt tuyệt nhân luân bắt trẻ em đi hoạn này, chớ trách tổng giáo thanh lý môn hộ!
Thạch Trung Thiên xoa xoa cổ tay có hơi tê dại, nhìn Ngả Khổ Thiền một chút, không nói một lời dẫn mọi người dưới trướng rời đi.
Chờ đối phương đi xa, Đường chủ Thanh Dương Tử Hàn Yên nhíu mày một cái:
- Ngả Hữu Sứ, vừa rồi vì sao phải đi, tại sao không cứu Thánh Nữ? Viện binh của đám ưng khuyển còn xa, xem ra hắn cũng chưa chắc biết thân phận của Thánh Nữ, chúng ta cùng nhau ùa lên một lượt, không hẳn không thể cứu Thánh Nữ ra!
- Ta cũng muốn cứu Thánh Nữ!
Ngả Khổ Thiền lộ ra vẻ hết sức khổ sở.
← Hồi 0498 | Hồi 0500 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác