Vay nóng Homecredit

Truyện:Cẩm Y Vệ - Hồi 0492

Cẩm Y Vệ
Trọn bộ 1144 hồi
Hồi 0492: Tiểu Đao Thủ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1144)

Siêu sale Shopee

Sau đó trải qua biến cố, Bắc Nguyên chia rẽ, dưới quyền lại có các thế lực Ngõa Lạt, Thát Đát trước sau quật khởi. Trong loạn Thổ Mộc, Ngõa Lạt, Thát Đát, Dã Tiên thậm chí từng bắt Minh Anh Tông làm tù binh.

Tóm lại, các lộ thế lực còn sót lại Mạc Nam Mạc Bắc Mông Cổ đối với Đại Minh vương triều, có lúc hàng thuận triều cống, có lúc lại thiết kỵ xâm lăng

Năm Gia Tĩnh ba mươi ba, trưởng lão Bạch Liên giáo Triệu Toàn Triệu Hoành Bắc dẫn dắt giáo dân chạy ra khỏi địa khu Nhạn Bắc, trốn ở địa khu Phong Châu, Vân Nội, lập nên Bản Thăng thành, nương theo thế lực Yêm Đáp Hãn mà phát triển, cuối cùng trở thành đại họa tâm phúc của Đại Minh vương triều.

Triệu Hoành Bắc thường phái người đi Kế Châu, Tuyên Phủ, Đại Đồng, thậm chí cả Sơn Tây Sơn Đông Hà Bắc, lừa gạt chiêu mộ dân chúng xuất quan, phần lớn Bạch Liên giáo đồ những địa khu này sẽ theo y ra vùng Tái Ngoại.

Không nghĩ tới năm Long Khánh thứ tư, cháu trai Yêm Đáp Hãn Bả Hán Na Cát đầu hàng triều Đại Minh, các đại thần Trương Cư Chính, Vương Sùng Cổ, Phương Phùng Thời lấy đây là cơ hội triển khai kế hoạch, thực hiện phong cống Yêm Đáp Hãn.

Không còn Triệu Hoành Bắc giật dây, ý đồ dùng võ lực tấn công triều Minh của Yêm Đáp Hãn hoàn toàn thất bại. Được triều đình khuyến dụ, Yêm Đáp Hãn ngược lại bắt đám người Triệu Hoành Bắc giao cho triều Minh, giải về kinh sư lăng trì xử tử.

Thế lực Bạch Liên giáo ở Tái Ngoại Bản Thăng thành dần dần tan rã, mà địa khu phía Bắc gần biên giới, đến nay Bạch Liên giáo cũng chưa khôi phục được ảnh hưởng.

Từ Văn Trường đã từng được Tuần Phủ Tuyên Hóa Ngô Đoái mời đến biên trấn tương trợ chuyện sau khi phong cống Yêm Đáp Hãn, cho nên kể lại những cố sự này hết sức rõ ràng tỉ mỉ.

- Trưởng quan đột nhiên hỏi tới cái này, chẳng lẽ là phát hiện vấn đề gì?

Từ Văn Trường híp mắt, nhìn nhìn Tần Lâm.

Từ lão đầu tử giỏi xem sắc đoán ý, quả thật Tần Lâm đã phát hiện ra nghi điểm, hắn lật qua lật lại tài liệu của những bé trai đến nay vẫn chưa tìm thấy:

- Chúng ta xem thử địa điểm những bé trai này mất tích, Tuyên Phủ, Đại Đồng, Kế Châu, Tuyên Phủ, Tuyên Phủ, Kế Châu, Chân Định, Đức Châu...

Từ Văn Trường kêu ủa một tiếng, cũng lật tài liệu ra xem, lập tức phát hiện nghi vấn giống như Tần Lâm.

Bởi vì sự kiện Triệu Hoành Bắc, thế lực Bạch Liên giáo địa khu Hoa Bắc càng về phía Bắc, càng đến gần biên cảnh lại càng suy sụp. Mà vụ án bé trai mất tích lần này, những bé trai chưa tìm được càng tiến về phía Bắc, càng đến gần biên cảnh càng nhiều, vừa đúng ngược lại với phạm vi thế lực Bạch Liên giáo.

Tần Lâm sờ sờ mũi, như có điều suy nghĩ:

- Xem ra, lần này Bạch Liên giáo đại cử Bắc thượng cũng không phải là không có chút liên lạc nào với vụ án bé trai mất tích. Chỉ bất quá không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, rất có thể sẽ xảy ra bất ngờ...

Nửa ngày sau, Tần Lâm lại nhận được tin mật báo khẩn cấp bảy trăm dặm của đường dây nội bộ Cẩm Y Vệ: yêu phỉ Bạch Liên giáo do Ứng Kiếp Hữu Sứ Ngả Khổ Thiền dẫn dắt ồ ạt kéo tới kinh sư, chắc chắn có dã tâm. Ngả Khổ Thiền có biệt hiệu Thiết Diện Sát Sinh Phật hung tàn bạo ngược, cực kỳ nguy hiểm!

Tần Lâm lập tức lệnh Bắc Trấn Phủ Ty tăng cường đề phòng, lại thông báo Đông Xưởng, Ngũ Thành Binh Mã ty, tổng lý kinh doanh nhung chính nha môn, Thuận Thiên phủ, thỉnh các đơn vị chú ý mật thiết.

Đang vội vàng làm việc này, chợt thân binh thông báo Hoa Đắc Quan cầu kiến.

Hoa Đắc Quan là Tần Lâm mới cất nhắc lên, cẩm y Bá Hộ phụ trách tuần tra một dãy Tuyên Nam phường. Lúc y gặp Tần Lâm thở hổn hển nói đứt quãng:

- Không tốt, bên chợ ngựa, trong giếng nước phát hiện một cỗ thi thể. Bởi vì trưởng quan nói có cái gì dị động phải tới bẩm báo, tiểu nhân vội vàng báo lại. Tiểu nhân chạy vội tới đây không kịp uống một hớp nước nào, Thần Hành pháp so ra còn nhanh hơn Thần Hành Thái Bảo Đới Tông ba bước.

Thôi đi, Lục mập đạp Hoa Đắc Quan một cước, chỉ giỏi thỉnh công.

Chợ ngựa? Tần Lâm lập tức nghĩ tới, chợ ngựa tiếp tục đi về phía Nam chính là một mảnh dân cư hoang phế, tường đổ nhà xiêu, xuất hiện cái yêm không ít. Có thể nào cỗ thi thể này có mối liên quan nào với cái yêm không? Mà sự kiện bé trai mất tích, hiện tại sắp tới Yêm Cửu, quả thật liên quan không nhỏ với đám cái yêm.

- Tới đó xem thử!

Tần Lâm khoát tay một cái, dẫn theo mọi người chạy tới chợ ngựa.

Quả thật Hoa Đắc Quan đã vâng theo răm rắp mệnh lệnh của Tần Lâm, sau khi phát hiện vụ án bèn lập tức chạy tới báo cáo. Gấp đến nỗi ngay cả người chết là nam hay nữ, là tự sát hay bị giết y cũng không biết, dọc đường Tần Lâm hỏi sơ qua không thu hoạch được gì, cũng phải dở khóc dở cười.

Cũng may chợ ngựa cách phủ Tần Lâm không xa, theo đường hẻm Thảo Mạo đi về phía Tây, ra khỏi Tuyên Võ môn dọc theo đường cái Tuyên Võ đi tới tận cùng phía Nam chính là chợ ngựa.

Trên đường gặp Tri Huyện Uyển Bình Hoàng Gia Thiện, y cũng đang cỡi ngựa dẫn nha dịch lên đường cùng một mục đích, Tần Lâm liền cùng y đi tới bên cạnh giếng nước chợ ngựa.

Tần Lâm không vội vàng quan sát thi thể trước, mà là quan sát chung quanh. Nơi đây là cực Nam của chợ ngựa, đi tiếp về phía Nam nữa chính là một mảnh nhà dân bỏ hoang và bãi tha ma, mặt đất bốn phía giếng nước cũng không có dấu chân hay phân lừa ngựa, xem ra cũng không thường sử dụng.

Đám địa bảo, ba tên tuần nhai Cẩm Y Hiệu Úy, bốn bộ khoái Uyển Bình huyện đã chờ ở bên trên giếng nước. Tên đầu ghẻ cái yêm lúc trước từng gặp cũng ở bên cạnh, thi thể là do y phát hiện, nhìn thấy Tần Lâm cùng Hoa Đắc Quan tới đâ kinh ngạc trợn to hai mắt.

Thi thể dưới giếng đã được vớt lên.

Người chết là phái nam, thân không mảnh vải trần trụi, nguyên nhân cái chết hết sức rõ ràng, bỏi vì cái đầu y đã bị chặt mất không biết ở đâu, chỉ để lại một vết dao bằng phẳng trên cổ. Da xung quanh vết thương tái nhợt, lớp mỡ màu vàng nhạt và bắp thịt màu hồng bị ngâm nước trở nên trắng bệch.

Thân hình người này không béo không gầy, vóc người tầm thước, trên thân thể cũng không có đặc điểm gì như nốt ruồi hay bớt.

Hoàng Gia Thiện cũng không khách sáo với Tần Lâm, đám địa bảo là do quan phụ mẫu y cai quản, bèn ra lệnh cho bọn họ:

- Còn chờ gì nữa, các ngươi tìm dân phu tới, đào giếng nước lên xem thử có thứ gì khác hay không.

Đào bới giếng nước có thi thể không đầu tuyệt đối là chuyện không dễ dàng gì, nhưng thượng quan đã ra lệnh như vậy, địa bảo cũng không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là tìm tráng đinh tới, dùng vợt múc tìm dưới giếng tỉ mỉ một lượt. Rốt cục tìm được mấy cái vó ngựa hoen rỉ, mấy miếng sành sứ vỡ đều đã đóng rêu xanh, xem ra đã rơi xuống giếng rất lâu, không có liên quan đến vụ án lần này.

Tần Lâm thò đầu ra miệng giếng nhìn xuống một phen, sau đó sờ sờ mũi:

- Giếng này chỉ sâu hai trượng, tốt nhất phái người đi xuống mò tìm một phen, mới có thể bảo đảm chắc chắn không bỏ sót chứng cứ.

Địa bảo vừa nghe như vậy lập tức sắc mặt xanh rờn, hiện tại là tháng Chín gió Thu xào xạc khí trời lạnh lẽo, nước trong giếng ắt lạnh thấu xương, lại từng ngâm qua thi thể không đầu...

Hoàng Gia Thiện cũng do dự nói:

- Tần tướng quân, đã dùng vợt cào qua mấy lần, ngài thấy có nên...

- Trưởng quan, để chúng ta xuống!

Các thân binh Hiệu Úy của hắn xin xuống ào ạt.

Tần Lâm cười cười, sai người lấy nến tới.

Người khác không biết hắn cần nến làm gì, chỉ thấy Tần Lâm đốt nến lên, dùng dây buộc lại dòng xuống giếng. Đến khi thấy chạm mặt nước mà nến vẫn còn cháy, hắn mới yên lòng gật đầu một cái, ra dấu đã có thể xuống được.

Một tên thân binh Hiệu Úy lập tức tung mình leo xuống.

Mọi người lấy làm kinh hãi, lại thấy Hiệu Úy kia cũng không phải là trực tiếp nhảy xuống, mà là nắm dây thừng lần lần leo xuống, chỉ chốc lát sau nghe tiếng nước kêu lên, cũng biết y đã đến đáy giếng.

- Sợ không khí dưới giếng ô trọc, cho nên đốt nến thử một lần...

Tần Lâm giải thích.

Hoàng Gia Thiện chĩa ngón tay cái lên:

- Dưới tay tướng mạnh không có binh hèn, thân binh Hiệu Úy Tần tướng quân quả thật xuất sắc.

Đáy giếng không lớn lắm, thân binh Hiệu Úy cầm nến dò tìm một hồi, thình lình vui mừng kêu lên:

- Có phát hiện!

Y mang lên xem thử, thì ra là một đồng tiền bình an.

Cái gọi là tiền bình an chính là đồng tiền do dân gian tự chế tạo, mang ý nghĩa cát tường, hình dáng quy chế giống như tiền đồng lưu hành. Bất quá trên đó không phải là chữ Khai Nguyên Thông Bảo, mà là phú quý như ý, hợp gia bình an... mang theo bên người để cầu phúc cầu an.

Thân binh Hiệu Úy kia vừa lên, mấy tên huynh đệ đưa y sang bên cạnh thay đổi y phục khô, Tần Lâm cầm đồng tiền xem thử, chỉ thấy chữ trên đó là 'Đa tử đa phúc'.

- Ủa, thật là kỳ quái,

Tần Lâm đưa đồng tiền cho Hoàng Gia Thiện xem thử:

- Hoàng huynh, tiền bình an này có vẻ hơi khác lạ...

Hoàng Gia Thiện gật đầu một cái:

- Không sai, thông thường người ta hay khắc chữ 'phú quý cát tường'. Tuy rằng 'Đa tử đa phúc' cũng là lời tốt đẹp, nhưng thông thường chỉ cần viết trên cửa phòng ngủ trong nhà là được. Trên tiền bình an này viết cái gì không được, cần gì viết những lời này?

Chẳng lẽ người nọ là thật lâu không có sinh con trai, cho nên cố ý đúc bốn chữ này trên tiền bình an, ý là cầu con?

Tần Lâm đang chuẩn bị truy xét theo phương hướng này, chợt khóe mắt dư quang nhìn thấy thần sắc đầu ghẻ cái yêm tỏ vẻ do dự muốn nói lại thôi, bèn cười ha hả hỏi:

- Vị bằng hữu này, ngươi có lời gì cứ việc nói, chẳng những bản quan không làm khó dễ ngươi, tương lai còn chiếu ứng ngươi.

Hoa Đắc Quan cũng lên tiếng nói:

- Lão đầu ghẻ, ngươi có lời gì nói mau, Tần trưởng quan chúng ta hết sức công bằng. Ngươi làm khất cái ở Tuyên Nam phường này, Tần trưởng quan chỉ cần cho chút phương tiện, cho dù là ngươi ngủ cũng còn cười.

Đối với thứ người như đầu ghẻ, Cẩm Y Vệ muốn chiếu ứng y là có thể giúp y bay lên trời, Cẩm Y Vệ muốn chỉnh trị y là có thể làm y muốn sống không được muốn chết không xong, y quyết định thật nhanh, lập tức quỳ xuống bẩm báo:

- Xin trưởng quan minh xét, loại tiền này là Tiểu Đao Thủ dùng, bởi vì, bởi vì bọn họ làm chuyện đoạn tử tuyệt tôn, sợ nhất trời cao báo ứng bản thân mình cũng bị đoạn tử tuyệt tôn. Cho nên mới mang theo loại tiền bình an này bên người, phù hộ cho mình đa tử đa phúc.

Tiểu Đao Thủ chính là đặc biệt phụ trách tịnh thân thay người, người khác không biết nội tình bọn họ, đầu ghẻ từng bị hoạn nên biết rõ như lòng bàn tay.

Tần Lâm bừng tỉnh ngộ, lập tức ra lệnh thủ hạ dựa theo đầu mối này đi tìm, xem thử kinh sư có tên Tiểu Đao Thủ nào mất tích trong hai ngày gần đây, hình dáng đặc điểm cũng có thể đối chiếu.

Không nghĩ tới một canh giờ sau thân binh Hiệu Úy trở lại báo cáo, nói những ngày qua, kinh sư mất tích Tiểu Đao Thủ không có một trăm cũng có tám mươi.

Tần Lâm thất kinh, lòng nói chẳng lẽ đám Tiểu Đao Thủ mở đại hội trong nghề, khai triển trao đổi hợp tác kỹ thuật giải phẫu thiến hoạn với nhau?

Kết quả hỏi cẩn thận, Tần Lâm cũng không biết nên khóc hay nên cười: những Tiểu Đao Thủ kinh sư này, trừ số ít quan phương ra, phần lớn là đích thân thiến hoạn cho người. Mặc dù triều đình cấm chỉ, trước kia cũng không ai nghiêm túc quản chuyện này, nghề này theo vô danh bạch gia tăng cũng dần dần phát triển lớn mạnh.

Gần đây Tần Lâm nghiêm trị tập đoàn phạm tội bắt cóc trẻ em mang đi thiến hoạn, mà Tiểu Đao Thủ có liên lạc hoặc nhiều hoặc ít với những tập đoàn phạm tội này. Bởi vì bản thân đám bắt cóc cũng không biết hoạn, bắt được trẻ con còn phải mời Tiểu Đao Thủ giúp một tay. Vì vậy đám Tiểu Đao Thủ sợ cháy thành vạ lây, rối rít đi ra ngoài tránh né, trong kinh sư mười phần cũng chạy mất chín.

Như vậy rốt cục cũng không biết là người nào chết ở chỗ này.

- Trời ơi, chẳng lẽ còn phải dựa vào biện pháp cũ?

Tần Lâm sờ sờ mũi, ra lệnh một tiếng:

- Tên mập, ra tay đi!

Lục Viễn Chí đang xách túi da trâu lẩm bẩm đi tới:

- Không cần phải nói, đây cũng là chuyện của huynh đệ, Tần trưởng quan ngài quả thật là thân ca ca của đệ.

Thừa dịp Lục Viễn Chí đứng ở bên cạnh thi thể kiểm nghiệm giải phẫu, Tần Lâm hỏi cặn kẽ tình huống phát hiện vụ án.

Đúng như suy đoán trước đó, giếng nước mày nằm ở cực Nam chợ ngựa, thời gian sử dụng phụ thuộc vào thời tiết.

Vào mùa Xuân Hạ khí trời nóng bức, gia súc được đưa tới chợ ngựa này buôn bán cần uống nước thật nhiều, người lấy nước của giếng này sẽ xếp thành hàng dài. Vào tiết Thu Đông, lượng giao dịch mua bán gia súc giảm đi rất nhiều, lúc khí trời giá rét súc vật cũng không cần uống nhiều nước như vậy. Lúc ấy vài giếng nước nằm ở vị trí trung tâm chợ ngựa đã đủ cung ứng nhu cầu, mà giếng này bởi vì nằm ở địa phương quá xa, gần như không ai tới lấy.

Tần Lâm nhìn qua thành giếng chỉ thấy sạch sẽ khô ráo, bất quá mới vừa rồi bị kéo thi thể lên làm ướt, không mọc rêu xanh thật dày ở gần thành giếng giống như giếng nước thường sử dụng. Trục bánh xe bằng gỗ khô ráo nứt ra, bám đầy bụi bặm và mạng nhện, dây thừng cũ nát không chịu nổi, bởi vì khô ráo mà mọc đầy lông nhọn, đâm vào tay.

- Nhìn qua giống như một giếng nước đã lâu không có dùng tới, hoặc có thể nói là giếng nước bị bỏ hoang...

Tần Lâm lẩm bẩm nói.

Hoàng Gia Thiện cau mày, như có điều suy nghĩ.

Đầu ghẻ cái yêm hiểu sai ý, cho là Tần Lâm hoài nghi mình, lập tức bị dọa sợ đến sắc mặt trắng bệch, khoát khoát tay giải thích:

- Tần trưởng quan Tần Đại lão gia, tiểu nhân không có nói láo, bình thời quả thật không ai sử dụng giếng nước này, nhưng chúng tiểu nhân bị người chê, không dám đến những giếng nước trong chợ ngựa lấy nước, không thể làm gì khác hơn là len lén tới nơi này...

Giữa chợ ngựa và bãi tha ma ở phía Nam là một mảng nhà dân hoang phế rộng lớn, thật ra trong đó cũng có người sinh sống, chính là dân chúng nghèo khổ nhất kinh sư, cùng với đám cái yêm thủ hạ tên đầu ghẻ này.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-1144)


<