← Hồi 0357 | Hồi 0359 → |
Cho nên thậm chí Trưởng Công chúa trẻ tuổi cho là Tần Lâm hơn phân nửa là dùng thủ đoạn gì mà người ta không nhận ra, mới bức bách biểu tỷ không thể không gả cho hắn làm bình thê. Vừa khéo Từ Tân Di cứ bị nàng gặng hỏi mãi mà đỏ mặt lời đáp không rõ ràng, càng lúc nàng cảm thấy có khả năng sự suy đoán này là có thật.
Đang ai thán vì số mạng của biểu tỷ, đồng thời bất hạnh cũng phủ xuống trên đầu Chu Nghiêu Anh.
Trong thâm cung khô khan nhàm chán, cả ngày đối mặt với tường cao màu đỏ đơn điệu, ở trong vườn nhà ngay cả hoa cỏ cây cối đều không thấy mấy, lại không được mẫu thân và huynh trưởng quan hoài, tình cảnh của Trưởng Công chúa giống như một tù phạm được nuôi nấng cẩn thận vậy.
Thật may là còn có cầm kỳ thư họa có thể tiêu khiển trong cuộc sống tịch mịch này. Chu Nghiêu Anh có thể gửi tình vào trong này, lấy được thành tựu tương đối cao diệu, hơn nữa có bốn món trân bảo làm bạn:
Một chiếc cổ cầm thời Tống, gọi là Hải Nguyệt Thanh Huy âm chất nhẵn nhụi ôn uyển, thanh âm càng động lòng người, là danh cầm thế gian không thể có nhiều. Hai hộp cờ vây dùng dương chi bạch ngọc cùng mực ngọc điêu khắc mà thành, một cái bàn cờ đàn hương mộc khảm ngà voi, là vật mà Tống Huy Tông cùng Lý Sư Sư năm đó dùng để đấu cờ đối địch.
Ngoài ra còn có bốn bức tự thiếp, là đào hoa thi mà Giang Nam tứ đại tài tử Chúc Doãn Minh, Đường Bá Hổ, Văn Trưng Minh cùng Từ Trinh Khanh tự sáng tác ngâm nga. Một bức Phú Xuân Sơn Cư đồ của Hoàng Công Vọng, vẽ cảnh sắc Giang Nam Phú Xuân một dãy vào đầu mùa thu, gò đất phập phồng, phong hồi lộ chuyển, giang lưu ốc thổ, sa đinh bình trù. Mây khói che che thôn xá, thuyền chài ra vào gợn nước...
Chu Nghiêu Anh ở trong Bắc địa hoàng cung, tràn đầy các loại ảo tưởng đối với các tài tử phong lưu tiêu sái này. Trong lòng nàng tịch mịch, mơ ước tương lai có phò mã cũng giống như Chúc Doãn Minh, Đường Bá Hổ, là một thanh niên tài tuấn phong độ phiên phiên, đầy bụng cẩm tú văn chương, mang theo nàng rời khỏi thâm cung khô khan lạnh như băng này, ở Giang Nam nở đầy hoa đào, ngồi đối diện nhau đánh cờ, gảy đàn làm thơ...
Dĩ nhiên, điều này chỉ có thể là một ước mơ vĩnh viễn không cách nào thực hiện. Bởi vì Công chúa triều Đại Minh cho dù sau khi xuất giá, mỗi tháng cũng chỉ ở kinh sư Công chúa phủ mấy ngày, cùng Phò mã đoàn tụ ngắn ngủi, lại phải trở lại trong cung. Vợ chồng ngay cả ở riêng với nhau lâu một chút cũng không tthể được, huống chi được đi Giang Nam hưởng cảnh chim bay cỏ mọc, tất cả chỉ có thể ở trong mộng mà thôi.
Nhưng bây giờ, Trưởng Công chúa đáng thương ngay cả quyền lợi nằm mơ đó cũng bị tước đoạt rồi. Ngày hôm qua mấy tên thái giám của Phùng Bảo tới đây, nói ngoài kho tiền bạc thiếu hụt, mẫu hậu cùng hoàng huynh hạ lệnh lục soát sưu tầm tự họa văn ngoạn trong cung bán ra, cho nên muốn lấy hết đi bốn món trân bảo cầm kỳ thi họa của nàng.
Chu Nghiêu Anh từ nhỏ cuộc sống trong thâm cung tuân theo quy củ. Sự chăm lo của mẫu hậu cùng hoàng huynh rất ít khi rơi vào trên đầu vị Công chúa đáng thương này. Mặc dù thân là Đại Minh triều Trưởng Công chúa, nàng ngay cả dũng khí phản biện cũng không có, trơ mắt nhìn bốn món trân bảo chứa đựng mơ ước của thiếu nữ bị mang đi, ngay đêm đó khóc ướt đầm cả gối...
Ngày hôm sau Từ Tân Di vào cung, Từ Đại tiểu thư tính tình ruột để ngoài da còn chưa nhìn ra biểu muội khác thường, Chu Nghiêu Anh cũng không chịu để cho biểu tỷ lo lắng thay mình, ẩn nhẫn không đề cập tới chuyện này.
Cười cười nói nói nửa ngày, đợi đến thời điểm Từ Tân Di kêu gọi cung nữ lấy bàn cờ vây ngọc thạch kia ra chơi cờ cùng biểu muội, mới biết bốn món vật mến yêu coi như trân bảo của biểu muội đã bị cướp đi, nhất thời khiến vị Đại tiểu thư tức giận phát điên.
- Ngươi xem thử phòng của ngươi này, đừng nói là một Công chúa nữa, ngay cả tiểu thư khuê phòng của Giang Nam phú thương người ta đều tốt hơn nhiều so với nơi này. Phùng Bảo có hung hăng hoành hành gì đi nữa cũng bất quá là một người ở, ngươi ngay cả tiểu thái giám người ta phái tới cũng không dám nói đôi câu. Chẳng lẽ cả đời ngươi làm kẻ đầu gỗ sao?
Từ Tân Di chống eo khó thể hả cơn tức giận, chỉ chỉ chỏ chỏ không ngừng mắng Chu Nghiêu Anh, nói nàng quá hèn yếu vô năng, không nên để cho người khi dễ.
Trên khuôn mặt trái xoan thanh tú thon gầy, từng giọt từng giọt lớn nước mắt lặng thầm lăn xuống. Chu Nghiêu Anh thương tâm bả vai run run, vừa tự oán trách mình không được mẫu hậu hoàng huynh sủng ái, lại oán hận mình không giống như biểu tỷ dám nghĩ dám làm.
Thấy biểu muội bị mắng khóc òa, Từ Tân Di ngược lại hốt hoảng, luống cuống tay chân lấy khăn tay lau nước mắt cho nàng, lòng lại mềm nhũn ra:
- Được rồi được rồi, tỷ không phải nói muội, thật là một cô nàng hay khóc... Tới đây, chúng ta đi tìm Phùng Bảo, dựa vào cái gì mà lại khi dễ muội chứ? Ngay cả một chút đồ chơi áp đáy rương cuối cùng cũng muốn đoạt đi. Hừ, Phùng Bảo hay lắm hay sao!
Bên cạnh mấy cung nữ, lão ma ma hầu hạ Công chúa mặt đều bị dọa sợ đến trắng bệch, ngay cả nửa câu cũng không dám chen vào, cơ hồ bị dọa sợ đến ngất đi.
Phùng Bảo đảm nhiệm chưởng ấn Ty Lễ Giám, Đốc Công Đông Xưởng, cùng Trương Cư Chính đều là cố mệnh đại thần, có thể nói quyền khuynh thiên hạ. Hơn nữa trong cung y hoành hành bá đạo, ngay cả Vạn Lịch tiểu Hoàng đế đều sợ y, xưng y là Đại Bạn mà không gọi thẳng tên. Đối với những cung nữ, lão ma ma này mà nói, đó chính là Thiên lão gia trên đỉnh đầu, hơi có tội chắc chắn sẽ bị bắt vào trong Đông Xưởng, rơi vào tình cảnh hài cốt không còn.
Duy chỉ có Từ Đại tiểu thư không sợ Phùng Bảo. Phùng Bảo địa vị cao hơn nữa, quyền thế lớn hơn nữa, so với Lưu Cẩn ở những năm Chính Đức lúc Lập Hoàng đế thì như thế nào? Nhưng Lưu Cẩn cũng không cách nào trị Anh Quốc Công Trương gia, Ngụy Quốc Công Từ gia! Hơn nữa, ngay cả Từ Thánh Lý Thái hậu đối với Từ gia cũng còn cố ý lung lạc, huống chi là một tên gia nô Phùng Bảo chứ?
Nàng cầm lấy cổ tay mảnh khảnh của biểu muội, xoay người đùng đùng đi ra ngoài cửa, muốn đi Ty Lễ Giám tìm Phùng Bảo đòi công đạo.
- Biểu tỷ, biểu tỷ không nên đi...
Chu Nghiêu Anh tuy thân là Công chúa, lại cực sợ Phùng Bảo hung hoành xảo trá, hết sức giùng giằng không muốn đi, cuối cùng bật thốt lên:
- Dường như bọn họ nói đồ bán trong hoàng cung, là tỷ phu Tần trưởng quan chủ trì đấy!
A?! Từ Tân Di quay đầu lại, nghi ngờ nhìn biểu muội một cái. Trưởng Công chúa đáng thương chớp chớp ánh mắt, khiếp hãi nói:
- Tỷ không biết sao?!
Từ Tân Di thật sự không biết.
Sau khi nàng đến kinh lại ngụ trong nhà Vũ Thanh Bá Lý Vĩ. Lý gia hiểu được người hoàng thân này của mình chẳng qua là thừa dịp Thái hậu tiểu Hoàng đế đương triều giàu sang một đời mà thôi. Những vũ công huân quý Từ gia, Mộc gia này mới là đời đời chưởng binh, thăng trầm với nước, cho nên có ý hậu đãi, còn phái người hầu đi theo vị minh châu trên tay của Ngụy Quốc Công này.
Từ Tân Di hoặc là nhìn chằm chằm trông chừng tướng phủ, nghiêm phòng tử thủ đối với Trương Tử Huyên, hoặc là vào cung gặp gỡ cùng Chu Nghiêu Anh. Nàng ngược lại biết Tần Lâm làm trung gian cho Tào Bang cùng Ngũ Phong Hải Thương thu mua xong không ít cống vật, hóa giải chuyện chiết bổng, nhưng không biết được sự tình bán ra trân bảo trong cung cũng là do Tần Lâm xúi giục.
- Thì ra là tên quỷ đó làm ra trò cổ quái, hừ hừ...
Từ Tân Di toét miệng hắc hắc cười nhạt, càng lúc càng nắm chắc vỗ bả vai của biểu muội một cái:
- Vậy thì dễ dàng hơn rồi. Chúng ta trực tiếp tìm hắn, tiểu tử kia chuyện gì khác không tốt, điểm này nhất định chịu giúp một tay.
Chu Nghiêu Anh nghi hoặc nhìn Từ Tân Di một chút: ủa, thế nào nghe ý tứ của biểu tỷ, giống như Tần trưởng quan còn đối với nàng còn rất rộng rãi vậy, đối với nàng rất tốt vậy? Dường như trong truyền thuyết những thứ vũ phu thô bỉ kia, sau khi cưới thê thiếp đều không đánh thì mắng, thân là bình thê lại càng không có địa vị gì...
Tuy nhiên, Công chúa không phải là đặc biệt chiếu lệ không được xuất cung, nàng nói đi tìm Tần Lâm, làm sao có thể chứ?!
Từ Tân Di bắt đầu hết nhìn Đông tới nhìn Tây, cuối cùng giữa các cung nữ hầu hạ Chu Nghiêu Anh chọn một người có vóc người gần giống Công chúa nhất, Đại tiểu thư cười lên hắc hắc, giơ tay chỉ một cái:
- Mau cỡi y phục!
- Hả?!
Bọn cung nữ ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu ý của nàng.
Chu Nghiêu Anh cũng nói:
- Biểu tỷ, làm gì vậy? Mùa Đông này lạnh lắm đó.
Ai ngờ Từ Tân Di trên dưới quan sát quan sát nàng, lấy giọng không cho phép cãi nói:
- Ngươi cũng cỡi!
- Ta cười đắc ý, ta cười đắc ý, ha ha ha...
Tần Lâm hát bài hát trẻ em, từ trong tướng phủ của Trương Cư Chính đi ra, nhìn sắc mặt của hắn đầy vẻ dương dương đắc ý, quả thật chính là điển hình của một kẻ tiểu nhân đắc chí!
Khó trách Tần trưởng quan chúng ta vui vẻ, lo ba sự kiện chuyện công trình sông, súng ống dạng mới cùng chiết bổng này xong, thứ nhất có được thể diện không nhỏ ở trước mặt Trương Học Nhan, Lý Ấu Tư, Tằng Tỉnh Ngô cùng các đại viên triều đình. Mà những kinh quan nghèo ở kinh sư phẩm cấp hơi thấp kia, có thể xưng hắn là trượng nghĩa sơ Cập Thời Vũ, hất chuyện chiết bổng xui xẻo này qua một bên thay cho mọi người.
Còn điều thứ hai, chính là lấy được lợi ích cũng không ít. Mặc dù đây là mang theo sắc thái giao dịch chính trị rất mạnh, tỷ suất lợi nhuận tương đối thấp, nhưng tổng lượng cực lớn, tính ra số tiền lời cũng không ít. Ngoài danh lợi song thu ra, Trương tướng gia đối với Tần Lâm cũng bớt đi sự phản đối, cố nhiên là cương quyết không buông lỏng, mấy lần ngấm ngầm ra ý bảo không thể nào gả nữ nhi cho hắn làm bình thê, nhưng cũng không cấm chỉ Tần Lâm đi gặp mặt hai vị Trương công tử. Trong mười lần, cũng có tám chín lần Trương Tử Huyên ở bên cạnh tương bồi.
Mỗi lần gặp mặt, Tần Lâm đều cùng Trương Tử Huyên miệng lưỡi sắc bén tung hoành bàn về thiên hạ sự vụ. Quan điểm của hai người thỉnh thoảng trái nhau, có khi lại hơi đồng chí hướng. Tần Lâm với kiến thức mấy trăm năm nhiều đời sau, Trương Tử Huyên được phụ thân chân truyền, am tường quan trường chi đạo. Hai vị này đấu nhau ngang tài ngang sức, ngược lại hai huynh đệ Trương Kính Tu, Trương Mậu Tu cũng khá nổi danh lại chỉ là nghe nhiều, nói ít, phần lớn thời gian làm người xem người nghe nhiệt tâm mà thôi.
Tần Lâm lại quán triệt đường lối phải trái gì cũng mượn ý, không thẳng thừng đi theo lề lối nào, cố bản bồi nguyên, tự thành tôn chỉ một phái, đi gặp mặt bạn cũ Trương Tiểu Dương.
Trương Tiểu Dương cực kỳ nhiệt tâm, tuy phía dưới khố vị thái giám này không còn cái gì nữa, nhưng yêu hận ân oán lại càng lúc càng mãnh liệt so với người thường, đối với Tần Lâm tốt vô cùng. Tần Lâm liền thông qua hắn đưa cho Trương Thành một phần lễ trọng thật dầy.
Đô Sát viện Thiêm Đô Ngự Sử Cảnh Định Lực, Tần Lâm trực tiếp phát thiệp mời hắn tới gặp. Cảnh Định Lực cùng lão ca Cảnh Định Hướng đều bị Tần Lâm nắm tẩy trong tay, hắn muốn tròn thì tròn, muốn dẹt thì dẹt. Bên ngoài nổi danh cương trực không a dua sắc mặt nghiêm chỉnh danh tiếng rất lớn, tới chỗ của Tần Lâm lại trở nên cung kính khuất tất tới cực điểm, còn nói Đô Sát viện Đô lão gia đều khen Tần Lâm trượng nghĩa sơ tài. Hắn ở thanh lưu trung gian cũng có danh tiếng cực tốt.
Thương trường, quan trường, tình trường, trường trường đắc ý, Tần Lâm chỉ cảm thấy ánh mặt trời rực rỡ xán lạn.
Tuy nhiên, thời điểm này tâm trạng của hắn cũng không hề tốt, thí dụ như nói từ tướng phủ ra đi bộ tới cửa hoàng thành Đông tản bộ, trong lúc bất chợt thấy một bóng lưng nam trang nhìn hết sức quen mắt: eo thon nhỏ yểu điệu, mông đầy đặn cùng với đôi chân dài thẳng tắp, không phải là Từ Tân Di thì còn là người nào? Nhất là vị Đại tiểu thư tính tình lỗ mãng này, mỗi lần đổi giả nam trang đều kéo tóc ở sau ót, lại quá rõ ràng rồi.
Nhưng bên người vị Đại tiểu thư này còn đi theo một nam tử vóc người thon gầy, trên đầu thủ sẵn cái mũ lớn, mặc y phục lạnh nhìn cực kỳ béo mập, dáng dấp vẻ mặt hai người còn hết sức thân mật.
Tần trưởng quan chúng ta nhất thời lên cơn giận dữ, lớn tiếng hô Từ Tân Di, chờ cho Đại tiểu thư đần đầu mặt đần quay đầu lại nhìn lấm lét. Sau khi Tần Lâm xác nhận mục tiêu, lập tức hét lớn một tiếng, nhào tới tên nam tử trên đầu đội cái mũ to kia...
Chu Nghiêu Anh tuyệt đối không nghĩ tới, lần đầu được biểu tỷ giựt giây len lén ra cung, lại ở trên đường cái có một thanh niên nam tử tức giận giống như muốn ăn thịt người vậy, hung tợn lao về phía mình.
Biết biểu tỷ muốn lén mang mình ra cung, Chu Nghiêu Anh vừa sợ lại mơ hồ có chút chờ đợi và vui mừng. Khi Từ Tân Di vỗ ngực bảo đảm tuyệt đối sẽ không có bất cứ vấn đề gì, lại gọi bọn Thị Kiếm cùng cung nữ hầu hạ Trưởng Công chúa coi chừng, không cho bọn họ đi báo tin, Trưởng Công chúa liền nửa từ chối nửa chấp thuận bị Từ Đại tiểu thư kéo lên thuyền giặc, thay y phục của cung nữ, theo Từ Tân Di nghênh ngang chạy ra khỏi Tử Cấm thành.
Mặc y phục cung nữ vẫn còn không tiện, các nàng đi tới tiệm may mua y phục nam tử, sau đó ở khách sạn thay đổi nam trang, lúc này mới nghênh ngang đi dạo trên đường.
Chu Nghiêu Anh từ nhỏ đối mặt thâm cung tường cao, vừa ra cung giống như con chim nhỏ ra khỏi lồng, cao hứng đến tim muốn bay vọt ra ngoài, xem người làm kẹo, sờ mó hàng hóa người ta bày bán trên đường, thích thú vô cùng. Cửa hàng ở hai bên đường phố hết sức thú vị, món nào nàng cũng đều chưa từng thấy qua, nên nhìn cảm thấy rất mới mẻ rất thú vị.
Lạc cực sanh bi, lần đầu Chu Nghiêu Anh ra cung cuối cùng không giống như Từ Đại tiểu thư lớn lối như vậy. Một bộ áo ấm lớn dầy bó chặt lấy thân thể thiếu nữ nguyên vốn hơi gầy, trên đầu còn đội cái mũ to lớn, kéo xuống che hết nửa bên mặt. Vì vậy Tần Lâm từ phía sau lưng thoạt nhìn, Trưởng Công chúa hoàn toàn chính là một nam nhân vóc cao gầy, áo ấm mặc không hợp với vóc người.
← Hồi 0357 | Hồi 0359 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác