← Hồi 0198 | Hồi 0200 → |
- Nam thành vừa xảy ra trọng án cưỡng gian rồi giết chết ở Vũ Hoa đài, bản tiểu thư mới nhận được tin tức từ Thuận Thiên phủ, chúng ta mau đi xem thử!
Không đợi Tần Lâm hỏi tình huống hung án Vũ Hoa đài, dọc theo đường đi ngược lại Từ Tân Di tranh trước hỏi tới quá trình điều tra phá án vụ án ngân khố mất bạc.
Lúc Tần Lâm nói đến thương lượng cùng Kim Anh Cơ, Ngũ Phong hải thương giao bạc về, Từ Đại tiểu thư nghiến răng ken két vang dội, hận không thể mọc cánh bay ra biển cả, cắn nữ nhân đầy yêu khí kia một cái chết tươi.
Tần Lâm không hiểu vì sao, chớp mắt một cái:
- A, dường như Từ tiểu thư nàng có chút thành kiến với Kim Anh Cơ...
- Không có gì, không có gì...
Từ Tân Di cười ha hả, quai hàm giật giật vài cái, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Làm sao ta lại có thành kiến với nàng, nữ nhân gian trá giảo hoạt, hèn hạ vô sỉ, hạ lưu xấu xa này, ta... không quen biết nàng.
Sát ý ngập trời từ sau lưng Từ Đại tiểu thư xông thẳng lên trời, phong vân biến sắc, cỏ cây ngậm ngùi. Đây còn nói là không có thành kiến sao, quả thật là oán niệm còn sâu hơn Đông Hải.
Tần Lâm khẽ rùng mình, quyết định vĩnh viễn không nên để cho Kim Anh Cơ cùng Từ Tân Di gặp mặt, lần sau gặp Kim Anh Cơ, cũng phải hỏi thử xem vì sao nàng đắc tội Từ Đại tiểu thư.
Ra khỏi Tụ Bảo môn, sắp đến Vũ Hoa đài, lúc này Từ Tân Di mới nhớ tới chính đề hôm nay, liền nói ra vụ án nàng biết.
Việc làm vị Đại tiểu thư Ngụy Quốc Công phủ này thích nhất chính là đi săn, tỷ võ, đua ngựa cùng phá án, trong đó phá án đứng hàng trước nhất. Ngụy Quốc Công phủ giàu khắp Kim Lăng, lại có phụ huynh sủng ái, Từ Tân Di có tiền, liền mua chuộc bộ khoái nha dịch hai huyện Thượng Nguyên, Giang Ninh cùng Thuận Thiên phủ. Bất kể nơi nào phát sinh đại án kỳ án đều có người tranh trước tới nói cho nàng biết, cho nên bên trong bên ngoài Nam Kinh thành vừa có trọng án phát sinh, nàng luôn nhận được tin tức trước hết so với người khác.
Lần này Vũ Hoa đài xảy ra trọng án cưỡng gian rồi giết chết, tên nha dịch kia vội vã tới chỗ Từ Tân Di lãnh thưởng, chỉ nói rừng cây bên Vũ Hoa đài phát hiện một cỗ nữ thi lõa thể, chuyện còn lại y cũng không rõ ràng lắm.
- Chờ đến hiện trường, chuyện gì cũng sẽ rõ ràng.
Từ Tân Di thoải mái cười to, cầm dây cương giục Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử chạy như bay.
Tần Lâm trở về Nam Kinh liền ngồi Đạp Tuyết Ô Chuy:
- Hừ dám đua với ta ư?
Hắn cũng giục ngựa nhanh chóng đuổi theo.
Từ Tân Di quay đầu lại làm mặt quỷ, cười ha hả liên tục ra roi.
Từ Tân Di cỡi bạch mã mặc áo đỏ chạy phía trước, Tần Lâm mặc Phi Ngư phục màu vàng sáng cỡi hắc mã chạy phía sau. Hai người giục ngựa chạy nhanh như điện chớp về phía Vũ Hoa đài, khiến cho người ta nhìn thấy không khỏi hoa mắt loạn thần.
Phủ Doãn Thuận Thiên Vương Thế Trinh đang triển khai nhân mã dọc theo quan đạo đi về phía Vũ Hoa đài, đi trước là nha dịch đánh thanh la mở đường, tráng ban khiêng hổ bài 'giữ yên lặng', 'tránh xa' cùng bảng hiệu quan hàm tám mặt. Bốn tên kiệu phu khiêng đại kiệu màu lục sải bước chạy như bay, Vương Thế Trinh ngồi bên trong kiệu miệng không ngừng giục giã.
So với những thanh lưu ngôn quan như Vương Bản Cố, Cảnh Định Hướng, Minh chủ văn đàn Vương Thế Trinh này thiết thực hơn rất nhiều. Y lăn lộn quan trường đã lâu, giàu kinh nghiệm làm quan từ trung tâm tới địa phương. Chuyện khác không nói, mỗi lần trong khu vực xảy ra án mạng, y đều chạy tới cực nhanh, cố gắng chạy tới sớm nhất.
Bất quá lần này y chỉ có thể giành ngôi á quân.
Phía sau chợt vang lên tiếng vó ngựa rầm rập, một chuỗi chuông nhỏ dưới cổ Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử phát ra thanh âm leng keng vô cùng đặc biệt, đội ngũ nha dịch Thuận Thiên phủ lập tức dạt ra hai bên quan đạo nhường đường. Nghe thấy tiếng chuông độc nhất vô nhị này cũng biết là Từ Đại tiểu thư tới.
Vương Thế Trinh vén rèm cửa cỗ kiệu xanh lục lên, thò đầu ra định gặp gỡ chào hỏi, chợt thấy hoa mắt, đầu chợt lạnh. Một trận cuồng phong thổi qua đi, Từ Tân Di áo đỏ bạch mã đã sớm chạy đến trước mặt.
Theo tốc độ Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử chạy cực nhanh, cuồng phong dấy lên thêm vào thế gió Tây Bắc, nhất thời thổi rơi mão ô sa của Vương Thế Trinh xuống đất.
Thấy lão gia đầu trần, thổi râu trợn mắt, bọn nha dịch buồn cười lại không dám cười, có nha dịch lão thành một chút vội vàng lấy lòng, đi nhặt ô sa cho y đội trở lại.
- Duy có tiểu nhân cùng nữ tử là khó nuôi...
Vương Thế Trinh thầm thì trong miệng, sắc mặt sa sầm, không thể làm gì.
Đột nhiên trước mắt lại hoa lên, hoàng y hắc mã dừng ở trước kiệu, nhìn lại người trên lưng ngựa không phải là Tần Lâm còn có thể là ai?
Vị Phó Thiên Hộ Cẩm Y Vệ này không lạnh lùng băng giá như lúc thẩm án vậy, mà là nở một nụ cười khả ái nhìn Vương Thế Trinh chắp tay xin lỗi:
- Hạ quan không nên đua ngựa cùng Từ Đại tiểu thư ở chỗ này, kinh động đại giá Vương lão tiên sinh, có tội, có tội!
Người ta nể mặt, Vương Thế Trinh cũng cực kỳ thức thời, luôn miệng nói không dám không dám, cười bảo Tần Lâm giục ngựa đi trước.
Đợi Tần Lâm cỡi Đạp Tuyết Ô Chuy chạy xa, Vương Thế Trinh mới vuốt chòm râu dê lưa thưa dưới cằm, mỉm cười lẩm bẩm:
- Người này thiếu niên đắc chí, khó được là không có nửa phần kiêu căng, tâm như bể cả có thể dung nạp trăm sông, khí như sơn nhạc đứng sừng sững, sau này ắt thành đại khí!
Vũ Hoa đài có lịch sử đã lâu, từ thời Chiến Quốc Việt Vương Câu Tiễn xây dựng Việt Thành, một dãy Vũ Hoa đài lập tức trở thành danh lam thắng cảnh của Giang Nam. Thời Tam Quốc, bởi vì dưới nền được trải đá ngũ sắc sặc sỡ cho nên còn được gọi là Thạch Tử Cương, Mã Não Cương, Tụ Bảo Sơn. Truyền thuyết vào thời kỳ Nam triều Lương Võ Đế, Phật giáo thịnh hành, có vị cao tăng Vân Quang pháp sư lập đàn giảng kinh ở nơi này, cảm động trời cao hoa rơi như mưa, Vũ Hoa đài được đặt tên như vậy.
Từ Tân Di, Tần Lâm một trước một sau đến Vũ Hoa đài, Tần Lâm nhìn thấy trên mặt đất nơi này quả nhiên được trải loại đá ngũ sắc óng ánh, phản chiếu ánh mặt trời thành nhiều màu sắc hoa mỹ. Du khách đời sau không thấy được, bởi vì đến cuối nhà Thanh đã bị người đào sạch sẽ.
Vòng nửa vòng xuôi chiều kim đồng hồ đến rừng cây nhỏ phía sau, đã nhìn thấy Tổng Bộ Đầu Thuận Thiên phủ Bạch Hạo cùng mấy tên nha dịch chờ ở chỗ này, ngoài ra có mấy tên văn không văn võ không võ, quan không quan thương không thương, nhìn dáng dấp chính là hương ước, địa bảo bản địa.
Dưới chiếc chiếu phủ dưới đất ló ra hai chân tái nhợt, hẳn là của người chết. Lại có hai mươi mấy hương nông cầm cuốc xẻng đòn gánh vây bốn năm người vào giữa, đầu người nhốn nháo không thấy tướng mạo rõ ràng lắm.
- Tần huynh đệ, Từ cô nãi nãi, các ngươi tới rồi!
Có người vừa nhảy nhót vừa la khản cổ, tiếng như bò rống:
- Đám tiểu tặc này cứ khăng khăng cho là ta giết người, oan uổng quá. Mau mau mau, Tần huynh đệ mau tới giải thích cho ta.
Tần Lâm định thần nhìn kỹ, người nhảy nhót này lại là tiểu Hầu gia Thường Dận Tự!
Chỉ thấy ngốc bá vương nổi danh trong Nam Kinh thành mặc áo bào màu đen thêu hoa vàng, bên ngoài mặc áo lông chồn, trên đầu đội mũ da điêu, chân mang giày da lộn. Toàn thân y từ đầu đến chân toàn là da lông, trông qua giống như dã nhân vừa ra khỏi rừng sâu núi thẳm.
Mới vừa rồi Thường Dận Tự trợn to mắt, gân cổ đỏ mặt, quơ tay múa chân tranh cãi với đám hương nông kia. Ngang hông y còn đeo thanh Cửu Hoàn Hậu Bối Khảm Sơn Đao, mấy tên gia tướng hộ vệ bên người đều mang binh khí, tất cả đều là hán tử cường tráng, trong mắt toát ra vẻ hung hãn, nhìn qua có thể thấy là loại người từng trải qua trên chiến trường, bò ra từ đống xác chết.
Tần Lâm thấy vậy liền gật đầu, thầm nhủ trong lòng: mặc dù Thường tiểu Hầu gia này là người thô lỗ bá đạo nhưng không có đánh nhau cùng hương nông, cũng không phải một vị công tử nhà giàu thích lấn áp dân chúng.
Chúng hương nông thấy có quan Cẩm Y Vệ tới, theo bản năng kính sợ đối với Đề Kỵ bèn giãn ra một chút, nhưng nghe thấy Thường Dận Tự cùng Tần Lâm biết nhau lại lập tức xôn xao.
Từ Tân Di cũng cảm thấy vui mừng trước tai họa của kẻ khác, dùng roi ngựa chỉ vào mũi Thường Dận Tự, hết sức vô tư cười:
- Ha ha, rốt cục tiểu Thường ngươi cũng có hôm nay! Ngươi yên tâm đi, nếu vụ án là do ngươi làm, bản tiểu thư nhất định bắt ngươi trở về ngồi tù, chém đầu!
Đám hương nông vừa nghe mới biết, thì ra Từ Đại tiểu thư cùng Thường tiểu Hầu gia không hợp nhau, hẳn nàng sẽ không thiên vị y, ngược lại cũng yên tâm, cùng kêu lên khen Đại tiểu thư công bình đoạn án, quả thật là nữ thanh thiên hết sức ngay thẳng.
Từ Tân Di mừng rỡ, Thường Dận Tự lại tỏ ra ủ rũ, vỗ đùi oán trách:
- Ta đây nghi biểu đường đường, huyết tính nam nhi, Từ cô nãi nãi nàng cũng không xem thử, ta đây nào giống như dâm tặc hái hoa?
Từ Tân Di nhảy xuống ngựa, nhìn Thường Dận Tự một vòng từ đầu đến chân, từ chân đến đầu, cuối cùng tỏ ra trịnh trọng gật đầu liên tục:
- Giống, ngươi rất giống với dâm tặc hái hoa, còn là loại thô bỉ hạ lưu vô sỉ xấu xa.
Nhưng thấy sắc mặt tiểu Hầu gia Thường Dận Tự đen bóng trơn láng, đôi mắt ti hí híp lại giống như đang nghĩ chủ ý xấu xa gì trong đầu, vóc người thô ngắn mạnh mẽ hữu lực, cách ăn mặc lại tỏ ra không hợp, bên hông còn đeo thanh Cửu Hoàn Hậu Bối Khảm Sơn Đao hết sức buồn cười. Tóm lại, người nầy căn bản là đầu thai làm sơn tặc sai lầm rồi, giống như loại người thích cướp gia quyến người khác làm áp trại phu nhân hơn.
Tần Lâm cũng không nhịn được phình bụng cười to:
- Thường tiểu Hầu gia, dâm tặc hái hoa có người dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt thiếu nữ khuê các, có kẻ dùng mông hãn dược, cũng có người dùng sức mạnh cưỡng ép. Lão huynh ngươi không những giống như dâm tặc hái hoa, còn đặc biệt giống như loại sau cùng.
Thường Dận Tự trợn tròn mắt, xương quai hàm nổi vồng lên giống như một con cóc phùng mang, đối với hai người Tần Lâm, Từ Tân Di, y đã không còn lời nào để nói.
Ngược lại Từ Tân Di nghe thấy Tần Lâm nói ra mấy chữ 'dùng sức mạnh cưỡng ép', chợt trong lòng chột dạ, âm thầm nghĩ ngợi: chẳng lẽ là hắn đã biết? Xú nha đầu Kim Anh Cơ kia đã nói chuyện đêm hôm đó cho hắn biết rồi sao?
Cẩn thận quan sát, trên mặt Tần Lâm không có điểm nào khác thường, Từ Đại tiểu thư anh khí bừng bừng, ngay thẳng trong sáng đoán tới đoán lui cũng không có đầu mối, cuối cùng cắn răng, trong lòng đã quyết: Hừ hừ, nếu như tên này biết còn giả bộ khờ, bản tiểu thư nhất định... nhất định trói hắn lại... đánh vào mông.
Tưởng tượng bộ dạng Tần Lâm bị trói đánh vào mông, luôn miệng xin tha nói 'Đại tiểu thư tha mạng', Từ Tân Di lại phì cười một tiếng.
Điên rồi sao? Tần Lâm xòe bàn tay ra quơ quơ ở trước mắt nàng.
Đột nhiên từ tưởng tượng trở lại thực tế, hình dạng của mình rơi vào trong mắt Tần Lâm, lại không biết rốt cuộc hắn có biết được chuyện đêm đó hay không, nước da bánh mật của Từ Đại tiểu thư chợt trở nên ửng đỏ hết sức mê người, vội vàng nhảy xuống ngựa, tim đập thình thịch không dám nhìn Tần Lâm nữa.
Tổng Bộ Đầu Bạch Hạo đi tới, ôm quyền thi lễ Tần Lâm, Từ Tân Di.
Từ Tân Di thường đến hiện trường vụ án, những bộ khoái Thuận Thiên phủ này đã quen thuộc, có lúc tập nã phi tặc, tiêu diệt cường đạo, Thuận Thiên phủ thiếu nhân thủ trực tiếp mời nàng giúp một tay điều binh trợ chiến ngược lại cũng thuận tiện, cho nên cũng không chán ghét chuyện nàng đến hiện trường.
Hỏi tới vụ án, Bạch Hạo bèn giới thiệu từ đầu chí cuối một lượt.
Vũ Hoa đài này là thắng cảnh cực kỳ nổi danh Kim Lăng thành, từ đầu mùa Xuân đến vào Thu du khách như dệt cửi, gặp phải khí trời tốt e rằng có hơn vạn người đến đạp thanh.
Bất quá bây giờ đang là thời gian rét đậm nhất của mùa Đông, năm nay lại đặc biệt lạnh giá, trên Tụ Bảo sơn, vì vậy trên Vũ Hoa đài chớ nói du khách, ngay cả bóng quỷ cũng không thấy.
Người phát hiện thi thể tên gọi Cẩu Nha Tử, là một nam hài mười ba mười bốn tuổi, gầy nhom đen đúa, hai mắt lộ vẻ vô cùng kinh hoảng. Lúc Tần Lâm cùng Từ Tân Di hỏi cơ hồ bị dọa sợ đến nói không ra lời, Bạch Hạo phải dỗ dành một hồi y mới chịu kể lại một lượt tình huống lúc đó.
Thì ra nhà cữu cữu Cẩu Nha Tử ở dưới chân Tụ Bảo sơn Nam thành vừa mở khách sạn, y ở khách sạn giúp làm việc vặt. Tối hôm qua có mấy khách nhân ở trọ nói bên ngoài Vũ Hoa đài có Vũ Hoa thạch cực tốt, hiện tại tiết trời giá rét không muốn đi lên nhặt, nếu có ai bán cũng muốn mua một ít.
Kẻ nói vô tâm người nghe có ý, nhà Cẩu Nha Tử vốn nghèo, cho nên muốn nhặt mấy khối Vũ Hoa thạch đẹp về bán lấy tiền.
Bên trong Vũ Hoa đài là không còn Vũ Hoa thạch, đá đẹp đều ở địa phương hơi xa một chút, Cẩu Nha Tử chạy đến bên rừng cây nhỏ chuẩn bị tìm kiếm một phen.
Không ngờ rằng vừa tới bìa rừng, y nhìn thấy hai chân người không mang giày thò ra ngoài từ đống cỏ khô, lập tức bị dọa sợ gần chết, cũng không dám nhìn kỹ liền lảo đảo chạy về tri hô cứu mạng.
Các hương dân chất phác vội vàng lên núi tra xét, nửa đường gặp phải đoàn người Thường Dận Tự đang đi xuống, bọn họ lập tức ngăn lại không cho phép rời đi. Lúc lên tới nơi xem kỹ, nữ tử xa lạ trong bụi cỏ đã chết từ lúc nào không biết.
Chúng hương dân lập tức phái người thông báo cho hương ước, Lý trưởng, chạy như bay vào trong thành báo quan, đồng thời coi chừng bọn Thường Dận Tự, cho đến khi Tổng Bộ Đầu Thuận Thiên phủ Đầu Bạch Hạo, Từ Tân Di cùng Tần Lâm lần lượt chạy tới.
Giới thiệu xong vụ án, Tần Lâm lập tức đưa ra câu hỏi quan trọng nhất:
- Không có phát hiện những người khác trên Tụ Bảo sơn sao?
Các hương dân ngơ ngác nhìn nhau, đề cử một người hơn ba mươi tuổi, gương mặt thật thà đi ra, Bạch Hạo giới thiệu nói y là Đổng lão Đại, là một thợ săn ở nơi này, lời nói của y rất có lực hiệu triệu trong dân chúng.
Đổng lão Đại cung cung kính kính trả lời:
- Bẩm lão gia, Cẩu Nha Tử xuống núi báo tin, chúng ta chỉ sợ xảy ra chuyện liên lụy hương thân, cho nên kêu hậu sinh toàn thôn ngăn chặn khắp các sơn đạo, cũng không phát hiện người nào khác.
Tần Lâm gật đầu một cái, lời này quả thật không giả, triều Đại Minh cũng không giống như đời sau, một khi phát sinh án mạng, láng giềng gần bên và nhân chứng mục kích sẽ bị nha dịch bắt lên tra hỏi. Nếu là huyện xét xử không nói, đến Án Sát Sứ Ty các tỉnh, thậm chí đến kinh sư xét xử, những người xui xẻo này còn phải vào tỉnh thành, kinh thành phụng bồi điều tra, vừa tốn tiền vừa mất thời gian.
Thủ đoạn nắm lấy láng giềng hàng xóm như vậy là thủ đoạn thống trị hữu hiệu nhất để duy trì xã hội trong thời kỳ chưa phát triển, cũng tương đương với dân phòng trị an đời sau. Dân chúng sợ bị liên lụy không những không dám chứa chấp tội phạm, vừa phát hiện vụ án liền vội vàng báo lên quan, tính chủ động mạnh hơn đời sau không biết bao nhiêu lần.
Giống như đám người Đổng lão Đại biết được phát sinh vụ án nhân mạng, lập tức báo quan, tổ chức nhân thủ phong tỏa đường núi, chính là phản ứng bình thường của con dân Đại Minh khi gặp loại chuyện như vậy.
Bất quá cứ như vậy, hiềm nghi Thường Dận Tự lại gia tăng rất nhiều.
Tần Lâm nhìn y một chút, hỏi:
- Trời giá rét như vậy, vì sao ngươi lại tới Vũ Hoa đài?
Thường Dận Tự lúng túng xoa xoa tay:
- Mỗ nghe nói nếu có thể tìm được Vũ Hoa thạch có hình đồng tâm màu đỏ, vậy nhân duyên có thể... Hắc hắc, cho nên mỗ vội vàng lên núi, thử xem có thể tìm được một khối tặng cho Cao tiểu thư hay không.
Lại là đến tìm Vũ Hoa thạch... Tần Lâm lẩm bẩm.
- Như vậy, lúc Cẩu Nha Tử tới tại sao không thấy ngươi?
Từ Tân Di hỏi theo công vụ, thình lình mắt hạnh sáng lên, chỉ tay vào mặt y:
- Chẳng lẽ khi đó ngươi đang hành hung giết người ở nơi này?
Thường Dận Tự lui một bước, vỗ tay kêu khổ:
- Cô nãi nãi của ta ôi, nàng đừng nói oan cho người khác. Mỗ lên Vũ Hoa đài nhặt đá, làm sao biết được chuyện xảy ra trong khu rừng này?
Phụt... Tần Lâm sặc lên một cái, ngươi chạy lên Vũ Hoa đài nhặt đá ư, hay thật, gọi ngươi là đi trộm đá có được chăng? Cũng bởi vì nhiều người như ngươi vậy, Vũ Hoa thạch đầy đất mới không còn lại khối nào.
Đang khi nói chuyện, chúng nữ binh thủ hạ Từ Tân Di, Vương Thế Trinh cùng nha dịch Thuận Thiên phủ, Cẩm Y Hiệu Úy bọn Lục mập lần lượt chạy tới.
Tần Lâm tra hỏi không tìm được đầu mối nào hữu dụng, như vậy phải tiến vào trình tự kiểm nghiệm thi thể.
Ngọ Tác Thuận Thiên phủ đi lên lật chiếu đậy ra, mọi người không nhịn được phát ra tiếng kêu khe khẽ, bởi vì cỗ thi thể nữ nhân này không mảnh vải che thân.
Nàng chừng trên dưới mười tám tuổi, mặt trái xoan, sống mũi cao, tóc đen nhánh, mặt mũi thanh lệ, thân hình cũng hết sức ưu mỹ, chân dài thon thả, khi còn sống nhất định là vị nữ tử tương đối xinh đẹp động lòng người.
Chỉ tiếc bây giờ da thịt mất đi huyết sắc của nàng hiện ra sắc xám trắng đặc hữu của tử vong, môi vốn là mềm mại đỏ thắm căng mọng giống như hoa tươi biến thành màu trắng xanh nhạt đáng sợ, mở ra cặp mắt không có sức sống, trở nên lỗ hỗng dọa người. Thân hình cứng ngắc nhắc nhở cho mọi người nàng không còn trên nhân thế, trên da thịt hiện đầy vết thương tím bầm cùng và vết bấm, phảng phất kể lại nỗi bất hạnh khi còn sống của nàng.
Đáng sợ hơn là, trên gương mặt vô cùng xinh đẹp của nàng hiện ra một nụ cười cực kỳ quỷ dị.
Mọi người cùng hít sâu một hơi khí lạnh, không biết rốt cục nữ tử đáng thương này khi còn sống đã gặp phải chuyện gì, lại có thương tích khắp người như vậy. Trong khoảnh khắc tử vong giáng xuống, nàng cảm thấy mình được giải thoát cầu còn không được, cho nên lộ ra nụ cười má lúm đồng tiền cuối cùng chăng?
Trong một mùa Đông giá rét, một sinh mạng như đóa hoa tươi lại ảm đạm héo tàn, ai là kẻ đầu sỏ tội ác tàn phá nàng như vậy?
- Có ai nhận ra được người chết hay không?
Tần Lâm hỏi.
Không có ai trả lời.
Tần Lâm nhíu mày, ở thời này nữ tử đại hộ nhân gia chưa lập gia đình là không cho ra cửa. Trương Cư Chính coi thường lễ giáo như vậy, ngay cả tang kỳ cha mẹ cũng không chịu về nhà chịu tang, nhưng Trương Tử Huyên ra cửa phải mặc nam trang, thỉnh thoảng còn cải trang bôi mặt vàng như nghệ, lông mày như chổi sể, làm người khác không nhận ra. Thanh Đại suốt cả năm ngoại trừ vài lần lên núi hái thuốc với Lý Thời Trân ra, tiết Đoan Ngọ được ra ngoài chơi một lần đã vui mừng hết cỡ.
Sợ rằng chỉ có loại quái vật không sợ trời không sợ đất lại được cha mẹ dung túng như Từ Tân Di, mới có thể chạy loạn đầy đường!
Như vậy, một nữ tử độc thân không ai biết, đột nhiên thân không mảnh vải chết ngoài nơi hoang dã, cũng có chút ngoài sức tưởng tượng.
- Không đúng...
Lục mập xoa nắn mặt béo phì, hỏi một hơi:
- Nữ tử này trần trụi nằm chết ở đó, vậy y phục nàng đâu? Trời lạnh như vậy, không có y phục e rằng không sống được quá nửa ngày.
Từ Tân Di cũng ghé vào bên tai Tần Lâm, thấp giọng nói:
- Sợ rằng có vấn đề! Tần Lâm ngươi nghĩ xem, cho dù là bị người khác giết chết, tại sao y phục cũng không có chứ? Người nào giết người còn muốn cởi y phục ra như vậy?
Tần Lâm cười cười, trên thế giới này loại người gì cũng có, có lẽ thật sự là tội phạm trong lòng biến thái gây án, điều này cũng không nói chính xác được.
Hắn nheo mắt lại, nghiêm giọng ra lệnh:
- Hàn Phi Liêm, Ngưu Đại Lực, các ngươi dẫn các huynh đệ phối hợp huynh đệ nha dịch Thuận Thiên phủ, đi ra sau mảnh rừng nhỏ này lục soát một chút, xem thử có thể tìm được y phục nàng hay không. Chuyện này liên quan trực tiếp tới việc xác định đây có phải là hiện trường đầu tiên hay không.
Cẩm Y Hiệu Úy cùng bọn nha dịch bắt đầu tìm tòi trong rừng cây hoang vắng không người, lật tìm bụi cỏ khô vàng, chỗ đất trũng tích đầy cỏ khô và lá rụng, Tần Lâm yêu cầu bọn họ một tấc cũng không được bỏ qua, đồng thời hứa hẹn trọng thưởng cho người tìm ra đầu mối.
Từ Tân Di chờ đợi vô cùng buồn chán, nhìn hai bên một chút thấy không ai chú ý, tiến tới bên tai Tần Lâm, thấp giọng hỏi:
- Này, không phải là Tiểu Thường thật chứ?
Nhiệt khí trong môi đỏ mọng phun ra vào tai Tần Lâm, rất ngứa ngáy. Hắn hơi tránh ra một chút, mỉm cười nói:
- Vậy vừa rồi nàng ...
- Trêu cợt Tiểu Thường một chút mà thôi.
Từ Tân Di bĩu môi tỏ vẻ không quan trọng.
Tần Lâm nhìn Thường Dận Tự cách đó không xa đang tỏ ra rầu rĩ, tỏ ra bội phục đối với ác ý sâu xa của Từ Tân Di. Bất quá trực giác của Từ đại tiểu thư đúng là không sai, khả năng Thường Dận Tự phạm án cũng không cao.
Thông thường từ quan điểm tâm lý của tội phạm cưỡng gian, có thể chia làm ba loại là công kích, dâm dục và kích động.
Công kích với tính chất bạo lực nghiêm trọng khá hiếm thấy, người hành động thù ghét phái nữ, lòng dạ ác độc, ra tay tàn nhẫn, thường thường làm cho người bị hại tổn thương hủy hoại nghiêm trọng, thậm chí giết người diệt khẩu.
← Hồi 0198 | Hồi 0200 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác