← Hồi 0150 | Hồi 0152 → |
- Ôi chao, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, sáng sớm nàng đã thu dọn đồ đạc rời đi...
Lỗ Thúy Hoa nở một nụ cười bồi:
- Công tử gia ngài cũng biết, nàng cũng không có bán thân cho Thiên Hương các chúng ta, nàng muốn đi đâu lão thân không xen vào!
- Ngươi...!
Tần Lâm tức giận vô cùng, nắm lấy cổ áo tú bà này nhấc lên.
- Tha mạng, công tử gia tha mạng! Lão thân cũng không biết Kim cô nương kia nghĩ thế nào, bất quá nàng cũng không dám lớn mật hại công tử gia, cái này... Kính xin công tử gia đại nhân đại lượng, cũng đừng so đo cùng lão thân!
Lỗ Thúy Hoa lời nói nhún nhường, ngấm ngầm cũng có chút chế nhạo.
Tần Lâm ngớ ngẩn, thầm nhủ Lỗ Thúy Hoa nói cũng không sai.
Kim Anh Cơ sử xuất đủ loại thủ đoạn, sau một đêm hoan lạc lập tức bỏ đi, vừa không lường gạt tiền tài, cũng không có dây dưa bám lấy buộc hắn phải cưới nàng, cũng không lấy chuyện này ra uy hiếp. Theo ký ức mơ hồ của hắn, dường như nàng vẫn còn là tấm thân xử nữ, bất kể thế nào Tần Lâm cũng không thể nói rằng mình đã chịu thiệt thòi.
Tần Lâm hậm hực đặt Lỗ Thúy Hoa xuống, mặt sạm đen rời khỏi Thiên Hương các.
Phù... lúc này Lỗ Thúy Hoa mới thở phào nhẹ nhõm, lấy tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán.
Mấy vị cô nương mày nhỏ mắt nhỏ xông tới, mồm năm miệng mười hỏi:
- Mụ mụ, rốt cục đêm qua đã xảy ra chuyện gì, phải chăng là Từ Đại tiểu thư tranh lão công cùng hồ ly tinh Cao Ly kia?
- Đúng vậy đúng vậy, thật may là Từ Đại tiểu thư tức tối trở về, nếu không Thiên Hương các chúng ta chắc chắn sẽ bị đám cọp cái thủ hạ của nàng san thành bình địa.
Lỗ Thúy Hoa nói dối, nàng dùng móng tay sắc bén của mình bấm chặt vào lòng bàn tay, nhắc nhở mình bất kể thế nào cũng quyết không thể tiết lộ nửa chữ.
Đối với một tú bà thanh lâu nho nhỏ như nàng, chuyện này chính là họa sát thân không sai mảy may nào.
Sau khi Tần Lâm rời khỏi Thiên Hương các bèn trở lại nhà mình, tất cả các quan giáo trực nhật ở tiền viện đều tỏ ra vô cùng kính sợ hắn. Trước đây cho dù là Chỉ Huy Thiêm Sự tới dò xét, đám sói lang này cũng không tỏ ra một mực cung kính như hiện tại.
- Sao hả, trên mặt ta có hoa ư?
Tần Lâm tức giận nói, cầm bình trà lên uống ừng ực mấy hớp, lúc này mới cảm thấy đầu mình dễ chịu hơn một chút.
Gương mặt mập của Lục Viễn Chí run rẩy kịch liệt, nước mắt chảy tràn:
- Tần ca, huynh quả thật là rồng trong loài người, quả thật là quá trâu bò, còn trâu hơn cả lão Ngưu nữa!
Lão Ngưu mà y nói đương nhiên là Ngưu Đại Lực, đại hán thật thà chất phác này đang gật cái đầu to như cái đấu lia lịa như gà mổ, sau đó đưa ra bàn tay to như quạt lá bồ, giơ ngón út lên: đây là lão Ngưu ta... Sau đó lại chĩa ngón cái lên: đây là ân công!
Hàn Phi Liêm cũng nói:
- Thủ lĩnh thiếu niên anh hùng, được đệ nhất mỹ nhân Tần Hoài hà ghé mắt xanh, chỉ riêng chuyện này đã khiến cho người ta vô cùng hâm mộ. Nhưng có thể làm cho Đại tiểu thư Ngụy Quốc Công phủ nửa đêm dẫn theo đại đội nhân mã xông vào Thiên Hương các, diễn tuồng hai nữ tử tranh trượng phu, chậc chậc, thật là thần dũng vô địch!
Tần Lâm phun một ngụm trà ra ngoài, phát hiện đám quan giáo đều một mực cung kính, quả thật cung kính tới mức hận không thể nhận hắn làm cha.
Từ Đại tiểu thư vóc người cao quá mức, đôi chân dài kinh người cùng tướng mạo cường tráng mạnh mẽ, quả thật không phù hợp với mắt thẩm mỹ của đám tài tử văn sĩ, nhưng đám quan giáo chỉ là vũ phu, nào có so đo những chuyện này.
Bọn họ chỉ biết là Từ Bang Thụy làm Thủ Bị Nam Kinh, chấp chưởng Trung Quân Đô Đốc Phủ Nam Kinh tiết chế hơn mười vạn đại quân bốn mươi chín vệ, một trăm mười tám sở, canh giữ đại môn Ngụy Quốc Công phủ có hai Cẩm Y Vệ gia hàm Chỉ Huy Thiêm Sự. Tần trưởng quan có thể thu Từ Đại tiểu thư vào tay, quả thật có thể đi ngang trong Nam Kinh thành này.
Đừng nói Cẩm Y Vệ Lôi Công Đằng Lôi Thiên Hộ, cho dù là vị Thái Tử Thái Phó Tả Đô Đốc Lưu Thủ Hữu cao cao tại thượng chưởng quản Cẩm Y Vệ ở kinh sư, cũng phải nhường lão Thái Sơn Từ Bang Thụy của hắn ba phần!
Lộc Nhĩ Linh bây giờ giống như con chó ghẻ rúc mình trong góc, không còn dám phát sinh xung đột chính diện với Tần Lâm nữa. Nhưng rốt cục là trong lòng tên này nghĩ gì, không ai có thể đoán được.
- Bất quá, Từ Đại tiểu thư thật sự không tức giận chuyện ngày hôm qua sao?
Lục mập lại đưa ra chủ ý thối tha:
- Tuy rằng khách làng chơi không ai dòm ngó, nhưng nghe nói lúc nàng đi ra trên mặt còn treo nước mắt. Tần ca, tốt nhất huynh nên đi Ngụy Quốc Công phủ một chuyến, nữ nhân cũng cần phải dụ dỗ, đại trượng phu năng khuất năng thân. Đại trượng phu tam thê tứ thiếp, mặc dù Từ gia quyền thế ngập trời, nhưng huynh cũng phải cho Thanh Đại vị trí bình thê, bằng không sẽ hết sức có lỗi với tiểu sư muội. Đúng rồi, tiểu sư muội cùng Từ Đại tiểu thư vốn chính là hảo tỷ muội, một chính thê một bình thê, hơn phân nửa sẽ không so đo tính toán với nhau.
- Nói nhảm gì vậy...
Tần Lâm vỗ vào mông tên mập một cái thật mạnh, lập tức y kêu thét lên như giết heo. Vết thương trên mông y bị trúng tên ở Yến Tử Cơ vốn đã kéo da non, bị vỗ như vậy e rằng lại vỡ ra trở lại.
- Giết người diệt khẩu...
Lục mập rơi lệ ròng ròng kêu la.
Tần Lâm ngược lại thật sự đi Ngụy Quốc Công phủ, có lẽ là cảm ứng nào đó trong vô minh khiến cho hắn vẫn cảm thấy không yên lòng.
Bọn tôi tớ, thủ vệ ngoài cửa Quốc Công phủ lại càng thêm thân thiết so với lần trước, quả thật là chào hỏi Tần Lâm giống như cô gia tương lai.
Trong đó vừa đúng có quan quân Cẩm Y Vệ hàm Chỉ Huy Thiêm Sự, cấp bậc từ Bá Hộ đến Chỉ Huy Thiêm Sự chênh lệch rất xa, Chỉ Huy Thiêm Sự này lại gật đầu cúi người với Tần Lâm. Tuy rằng y là gia hàm, Tần Lâm là thực thụ, người đi đường nhìn thấy cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Không ngờ trước khi gặp được Từ Tân Di, Từ Duy Chí đã nhận được tin tức vội vã chạy ra, nắm cánh tay hắn lại.
Vốn Tần Lâm chột dạ, bị cử động này dọa cho sợ hết hồn, thầm nói chẳng lẽ là tối hôm qua thật sự là Từ Tân Di, ca ca người ta hưng sư hỏi tội hay sao?
Không ngờ rằng Từ Duy Chí đỏ mặt, hết sức ngượng ngùng nói:
- Xá muội bất hảo không chịu nổi, quấy rối nhã hứng Tần thế huynh, thật là có lỗi. Không dối gạt lão đệ, ta đây làm ca ca cũng đã bị thiệt thòi như vậy...
Thì ra năm đó Từ Duy Chí cũng là công tử ăn chơi chọi gà cỡi ngựa, một tay hảo thủ trong chốn trăng gió phong lưu. Sau khi thành thân vẫn không thay đổi tính khí, rốt cục có ngày phu nhân y không nhịn được nói với tiểu cô tử (em chồng). Từ Tân Di lập tức điểm nhân mã, vọt tới thanh lâu bắt ca ca lại.
Đã có tiền lệ, chuyện này xảy ra lần nữa tối hôm qua trong Ngụy Quốc Công phủ cũng không phải là kỳ quái, chỉ nói Từ Đại tiểu thư bất hảo vô cùng, cũng không biết là thích Tần Lâm thật hay là y cố ý làm ra trò đùa như vậy, cũng không ai biết được.
← Hồi 0150 | Hồi 0152 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác