← Hồi 49 | Hồi 51 → |
Thế chưởng của chàng vừa quét ra, tức thì gây nên hai tiếng nổ ầm ầm như sấm động.
Nam Thiên song sát đều bị kình lực hất lui ra sau tám thước đôi mắt xanh biếc của hai lão ta lộ vẻ sợ hãi vô cùng.
Trong khi đó, quả tim của Gia Cát Ngọc cũng không khỏi nhảy thình thịch, thối lui ra sau liên tiếp tám bước dài. Đồng thời, một luồng hơi lạnh buốt cũng đã xâm nhập vào tim, khiến chàng bất giác phải rùng mình.
"Tam Âm Hủ Thi Hàn Khí" của Nam Thiên song sát tuy rất độc, nhưng dù sao với qua một thế đánh, cũng không thể nào gây được thương tích Gia Cát Ngọc.
Sở dĩ chàng bắt rùng mình như vậy chính là do sợi "Thực Cốt Băng Ty" mà chàng bị trúng trước đây, sau một sự va chạm mạnh mẽ, Cửu Cửu huyền công mà chàng dùng để khóa cứng huyệt đạo bị phân tán, nên nó mới thừa sơ hở để xâm nhập vào cơ thể chàng thêm ba tấc nữa.
Bởi thế, Gia Cát Ngọc hết sức kinh hoàng, vội vàng vận dụng chân khí để ngăn chặn sợi tơ "Thực Cốt Băng Ty", không cho nó tiến gần đến quả tim.
Vong Hồn đạo nhân trông thấy sắc mặt của Gia Cát Ngọc biến hẳn, thì liền tràn ngay người tới.
Nhưng, lão ta vừa mới di động, thì đã nghe Gia Cát Ngọc cất giọng lạnh lùng cười ngạo nghễ nói:
- Thì ra, Nam Thiên song sát võ công cũng chỉ có ngần này. Nếu hai ngươi không mau lui khỏi vùng Trung Nguyên, thì... Hừ. Hai ngươi chớ trách tại hạ sao hôm nay lại cho hai ngươi yên thân nghỉ mãi mãi tại nơi đây.
Gia Cát Ngọc, tuy ngoài mặt tỏ ra rất trầm tĩnh, nhưng bên trong quả tim không ngớt nhảy nghe thình thịch, vì chân lực trong người chàng lúc bấy giờ đang tập trung để lo ngăn chặn sợi tơ "Thực Cốt Băng Ty". Vậy, nếu vạn nhất Vong Hồn đạo nhân thừa cơ hội này để xuống tay đối phó với chàng, thì hậu quả không ai dám tưởng tượng nổi.
Nào ngờ đâu, cái kế Khổng Minh tọa lâu của chàng đã thu được kết quả tốt, Vong Hồn đạo nhân nghe qua câu nói cứng cỏi ấy, thì trong lòng không khỏi bật nghi ngờ, vội vàng dừng hai chân đứng yên lại không dám tiến tới nữa.
Gia Cát Ngọc thấy thế, trong lòng không khỏi nhẹ nhõm. Nhưng trong lúc đó, chàng vẫn chưa tập trung được luồng chân khí trong người, để lo đối phó với sức xâm nhập của sợi tơ "Thực Cốt Băng Ty".
Riêng Nam Thiên song sát, vì qua thế đánh của chàng đã vô cùng tức giận, cả hai đưa mắt đầy kinh ngạc nhìn nhau một lượt và trong khi họ đang tỏ ra do dự, thì Vong Hồn đạo nhân đã cất giọng khinh miệt cười lên một tiếng.
Tiếng cười nhạt của lão ta, chẳng khác nào lửa cháy mà chế thêm dầu, khiến Nam Thiên song sát, tuy đang hoang mang trước võ công của đối phương, nhưng nghe tiếng cười đó, họ không thể nào tỏ ra mặt chai mày đá, làm ngơ không biết đến được. Bởi thế, cả hai đồng quát to, rồi một gã bên trái, gã bên phải tràn tới để tấn công vào Gia Cát Ngọc.
Giữa lúc ấy, chân lực của Gia Cát Ngọc chưa kịp tập trung lại, vậy thử hỏi làm sao dám đỡ thẳng vào thế công của đối phương?
Thế nhưng, thế võ của Song Sát lại hết sức thâm độc, vậy thử hỏi chàng làm sao không đỡ cho được? Chớ nói gì nếu chàng bị đối phương đánh trúng một quyền hay nửa chỉ, mà dù cho chàng chỉ để lộ một chút sơ hở lọt vào mắt của Vong Hồn đạo nhân, thì chắc chắn hậu quả sẽ tai hại không thể nào tưởng nổi.
Trong lòng chàng không ngớt nghĩ ngợi, để cố tìm một cách ứng phó hữu hiệu, và trong giây phút chớp nhoáng đó, bỗng chàng đã có một sự quyết định, nên to tiếng cười ha hả, nói:
- Lũ người man rợ kia. Bọn các ngươi nếu muốn so tài với ta thì cậu đây sẵn sàng nhường cho các ngươi đánh vào người cậu ba thế võ trước.
Tiếng nói chưa dứt, thì luồng chưởng phong của đối phương đã chạm tới lớp áo của chàng rồi.
Võ học của phái Nam Thiên, đã là một thứ võ công vừa lợi hại, vừa thâm sâu khó lường. Do đó, chỉ trong chớp mắt là cả người của Gia Cát Ngọc liền bị chưởng phong và bóng chỉ chập chờn của hai quái nhân nọ trùm kín mặt...
Nhưng, bất thần bóng người xao động chập chờn như những bóng ma, khiến thế võ vô cùng lợi hại của Nam Thiên song sát đánh hụt vào khoảng không, làm cho hai lão ta không khỏi kinh hoàng sửng sốt.
Trong khi đó, hai lão bỗng nghe có tiếng cười vang lên sát sau lưng mình rằng:
- Đấy là thế võ thứ nhất, tuy vô cùng mãnh liệt, nhưng vẫn chưa cao sâu. Thật đáng tiếc. Thật đáng tiếc.
Song sát nghe tiếng nói, bèn quay mặt nhìn lại, thấy Gia Cát Ngọc đang tươi cười đứng sững cách họ tám thước. Thái độ của chàng xem ra nhàn tản, ung dung, như chẳng hề khiếp sợ trước võ công của hai lão.
Thói thường, trong mọi việc người ngoài thì sáng, người trong thì quáng. Nam Thiên song sát chính đang ở vào trường hợp này. Nhưng, Vong Hồn đạo nhân tuy đang đứng bên ngoài để coi trận giao tranh, vẫn chẳng hề nhận ra Gia Cát Ngọc có một nhược điểm hoặc một sơ hở nào cả. Lão ta chỉ có cảm giác bộ pháp của Gia Cát Ngọc kỳ diệu khó lường, khiến cho ai nấy đều hoa cả mắt, không làm sao nhìn kịp sự lách tránh của chàng. Nếu như vừa rồi, lão ta thừa lúc Gia Cát Ngọc lách mình để tránh, ra tay đánh bồi vào người chàng, thì không biết chừng Nam Thiên song sát sẽ bị nguy ngay sau đó.
Nghĩ đến đây, Vong Hồn đạo nhân không khỏi ớn lạnh cả xương sống.
Thật ra, lão ta nào có biết bộ pháp của Gia Cát Ngọc tuy tỏ ra vô cùng kỳ diệu và thần tình, nhưng lúc ấy chàng vẫn chưa hề qui tụ được chân khí trong người, và đang ở trong tình trạng không còn đủ sức để chống trả với đối phương nữa. Giả sử trong lúc đó, lão ta kịp thời ra tay, thì chắc chắn sẽ đưa đến một hậu quả rùng rợn.
Nào ngờ lão ta tỏ ra đắn đo do dự như vậy, chính là đã bỏ qua một thời cơ nghìn năm một thuở.
Gia Cát Ngọc đã lợi dụng giây phút mà ba đối phương còn đang do dự, vội vàng hít mạnh vào một hơi dài, cố gắng tập trung chân khí...
Vong Hồn đạo nhân là một con người bản tính gian manh có tiếng, nên lúc ấy lão ta muốn đứng ngoài vòng giao tranh để làm ngư ông, xúi bẩy ngao cò đánh nhau để mình thủ lợi. Do đó, lão ta trông thấy thái độ của Gia Cát Ngọc, bèn cất tiếng cười nhạt đầy vẻ kinh ngạc.
Tiếng cười nhạt ấy đã làm cho Nam Thiên song sát bừng bừng nổi giận. Cả hai cùng gầm lên một tiếng to, rồi nhanh nhẹn tràn người tới trước để tấn công vào Gia Cát Ngọc.
Thời giờ lúc ấy, quả là một khắc giá đáng nghìn vàng, Gia Cát Ngọc trông thấy bóng chưởng của hai người dầy đặc như vách núi, kình khí cuốn tới ào ào, nhưng vẫn bình tĩnh vận chuyển hơi thở để điều hòa máu huyết, hoàn toàn như chẳng hề nhìn thấy đối phương công tới. Mãi đến khi chưởng thế của hai lão quái nhân kia, chỉ còn cách lồng ngực chàng độ bảy tấc nữa, thì chàng mới nhanh nhẹn lách mình, đưa chân lách ngang, rùn thấp đôi vai, xoay nhẹ đôi tay, và đã tránh khỏi thế công ấy trong đường tơ kẽ tóc.
Nam Thiên song sát tuy trong lòng đang tràn đầy kinh ngạc, nhưng đôi tay của lão ta vẫn đánh ra một cách mạnh mẽ, thân hình xoay chuyển nhanh nhẹn kịp thời, và thế võ thứ ba của họ lại công tới trong nháy mắt.
Gia Cát Ngọc lại hít vào một hơi thở dài, rồi xử ngay "Thần Hành Vô Ảnh bộ", đưa chân lách qua trái ba bước, rồi lùi lại tràn sang phải bốn bước, vừa lách ngang lại vừa vượt tới, khiến bóng người xao động chập chờn, nhanh nhẹn như điện chớp, thế là đã thối lui ra sau tám bước dài.
Ba đối phương đang đứng trước mặt chàng, chẳng có gã nào không phải là kẻ gian manh sâu hiểm cả. Do đó, họ nhìn qua cử chỉ lách tránh mà không hề dám chống trả của Gia Cát Ngọc, hơn nữa, khi chàng xoay mạnh thân mình, thì lại không ngớt hít vào một hơi dài, tỏ ra rất mệt nhọc. Sự thật ấy đã làm cho cả ba đều thấy được sơ hở của chàng, nhất là Vong Hồn đạo nhân, sau khi thầm mắng mình đã bị lầm mưu của đối phương, bèn cất tiếng cười nói:
- Hừ hừ. Kim Cô Lâu quả là một con người lớn lối. Vậy ngươi cũng thử nhường ta ba thế võ xem sao?
Tiếng nói vừa dứt, thì thân hình lão ta đã phi thân vọt vung mạnh đôi chưởng khiến mười ngón tay rít gió vèo vèo, cuồng phong dấy động ầm ầm, nhắm ngay đầu Gia Cát Ngọc chụp xuống.
Lão ác đạo ấy có ý muốn sát hại Gia Cát Ngọc ngay tại chỗ, nên vừa ra tay là đã sử dụng đến thế võ từng làm rung chuyển cả võ lâm trước đây của Bắc Sát. Thế võ đó bao gồm ba thế võ hiểm hóc lại làm một lúc.
Võ công của Gia Cát Ngọc quả không phải tầm thường, nên chỉ sau ba lần lách tránh ba thế công của Song Sát, thì chàng đã qui tụ được luồng chân khí trong người, đồng thời lại sử dụng "Cửu Cửu huyền công" để ngăn chặn sợi "Thực Cốt Băng Ty", không cho nó xâm nhập thêm vào cơ thể.
Giờ đây, chàng trông thấy Vong Hồn đạo nhân vung mười ngón tay công tới, bèn nhướng cao đôi mày, cất giọng ngạo nghễ, cười nói:
- Vong Hồn lão đạo. Ngươi quả là một con người rất biết nắm thời cơ, nhưng đáng tiếc là đã chậm một bước rồi. Giờ đây, chớ nói gì là ba thế võ, mà dù cho có ba chục thế võ đi nữa, tại hạ vẫn nào có sợ?
Vừa nói, thân hình chàng cũng vừa bay vút lên không trung, rồi nhằm ngay vào thế công của Vong Hồn đạo nhân đỡ thẳng tới.
Vong Hồn đạo nhân trông thấy vậy thì không khỏi kinh ngạc. Nhưng, giữa lúc ấy Gia Cát Ngọc đã nhanh nhẹn như một con cá đang vùng vẫy giữa dòng nước, lướt êm ru qua sát cạnh chưởng trái của đối phương.
Thế võ ấy của Gia Cát Ngọc đã vượt ra ngoài sức tưởng tượng của Vong Hồn đạo nhân. Nhưng đấy là một cách lách tránh vô cùng nguy hiểm, trái lại nó cũng vô cùng tuyệt diệu, khiến không ai có thể tưởng tượng nổi.
Bởi thế, ba thế võ của Vong Hồn đạo nhân chưa kịp sử dụng ra hết, thì lão ta đã thấy bóng Gia Cát Ngọc lòn ra đến sau lưng mình rồi. Do đó, lão ta không khỏi kinh hoàng, và ngay lúc ấy, đã có một tiếng cười to vọng đến bên tai rằng:
- Đạo sĩ mũi trâu kia. Ngươi cũng có thể nhường cho ta ba thế võ chứ?
Tiếng nói vừa dứt, thì Vong Hồn đạo nhân đã biết nguy nên không khỏi thất sắc.
Song, liền đó lão ta đã nghe tiếng gió lạnh rít vèo vèo bên tai.
Luồng gió lạnh thấy tuy rất khẽ, cơ hồ không thể nghe lọt vào tai được.
Nhưng, Vong Hồn đạo nhân là một con người giang hồ có nhiều kinh nghiệm, vậy thử hỏi làm thế nào lại không nhận ra? Bởi vì thế, giữa lúc lão ta đang kinh hoàng, thì liền nhanh nhẹn phi thân lướt tới, chẳng thua chỉ một mũi tên bắn.
Sự ứng phó của lão ta chẳng phải là chậm, thế nhưng Gia Cát Ngọc đã ra tay nhanh như một luồng điện chớp, nên ngay lúc Vong Hồn đạo nhân vừa mới rùn xuống để lấy đà vọt bay lên, thì năm ngón tay rắn chắc như sắt thép của Gia Cát Ngọc đã chụp tới lưng của lão ta rồi...
Thế võ ấy nếu giáng trúng thẳng đối phương, thì dù cho Vong Hồn đạo nhân võ công có cao cường đến đâu cũng chắc chắn sẽ bị gãy xương nát thịt, chết ngay tại chỗ...
Giữa lúc mạng sống của lão ta hiểm nguy như chỉ mành treo chuông, thử hỏi Vong Hồn đạo nhân không khỏi kinh hoàng thất sắc sao được? Do đó, mồ hôi lạnh toát ra khắp cả người, đồng thời không khỏi rùng mình rởn ốc mấy lượt.
Nhưng, giữa giây phút tối hiểm nguy ấy, bỗng lại có nghe có hai tiếng quát to, rồi Nam Thiên song sát nhanh nhẹn tràn tới, đánh ra bảy chưởng, ba ở phía trái và bốn ở phía phải.
Bảy chưởng của Song sát chẳng những nhanh như điện xẹt, mà lại vận dụng toàn lực trong người, nhất là "Tam Âm Hủ Thi Hàn Khí" cuốn ra ào ào, khiến mùi hôi tanh nồng nặc, gió lạnh buốt cả xương tủy.
Gia Cát Ngọc vì rút được kinh nghiệm vừa rồi, nên chẳng dám đỡ thẳng trước thế công của hai lão ta. Trong khi đó, chàng lại chẳng dám ngó lơ trước thế công ấy. Do đó, chàng vội vàng rùn thấp thân người, rồi nhanh nhẹn nhảy lách sang ngang tám bước...
Qua một tiếng "xoạc" Gia Cát Ngọc đã kịp thời tránh khỏi sự vây đánh của Song sát và Vong Hồn đạo nhân cũng thoát khỏi được thế võ chụp tới của Gia Cát Ngọc. Nhưng, trong khi Gia Cát Ngọc không hề bị tổn thương đến một sợi lông chân, thì Vong Hồn đạo nhân lại cảm thấy gió lạnh xâm nhập vào lưng, vì chiếc đạo bào của lão ta đã bị chỉ lực của Gia Cát Ngọc làm rách toạc tại phía sau, tuy may mắn không bị thương, nhưng kinh hãi đến quả tim không ngớt nhảy nghe thình thịch.
Lão ác đạo ấy vừa mới trấn tĩnh tâm thần trở lại, thì bỗng cất giọng tức giận, cười như điên dại, nói:
- Kim Cô Lâu. Ngày hôm nay nếu có ngươi thì không có ta vậy.
Nói đến đây, lão ta bèn quay qua Nam Thiên song sát, đổi giọng tiếp rằng:
- Sao nhị vị còn chưa chịu xuống tay, vậy chã lẽ thực sự muốn...?
Nam Thiên song sát không chờ cho lão ta nói dứt lời, đã cất tiếng gầm to như sấm nổ, bốn chưởng đưa cao lên ngang ngực, đôi mắt chiếu ngời ánh sáng xanh, đưa chân bước từng bước một, chậm rãi tiến thẳng về phía Gia Cát Ngọc.
Vong Hồn đạo nhân trông thấy thế, đã biết Nam Thiên song sát đang vận dụng toàn bộ "Tam Âm Hủ Thi Hàn Khí" để chuẩn bị đánh thẳng vào Gia Cát Ngọc, nên liền cất giọng lạnh lùng cười khanh khách rồi vận dụng "Ngũ Quỷ Âm Phong chỉ" xuống đôi bàn tay, từ từ tiến thẳng về phía chàng.
Ba đối phương trước mặt của Gia Cát Ngọc, đều là cao thủ bậc nhất trong võ lâm, thế mà giờ đây, họ đang vận dụng toàn lực để sẵn sàng áp đảo chàng, thì uy lực ấy khiến ai nhìn qua cũng phải khiếp sợ. Hơn nữa, bước chân của họ tiến tới rất chậm chạp, và mỗi một bước đều để lại một dấu chân lún sâu vào đất hơn một tấc.
Gia Cát Ngọc nhìn qua, hết sức hãi kinh, nên vội vàng chia ra một luồng chân khí để bảo vệ lấy huyệt đạo trong bả vai phía trái rồi mới vận dụng toàn bộ "Cửu Cửu huyền công" vào cánh tay phải chuẩn bị chống trả với thế công quyết liệt của ba đối phương...
Đôi mắt của Vong Hồn đạo nhân tràn đầy sắc căm hận, cất giọng lạnh lùng cười khanh khách, nói:
- Kim Cô Lâu. Ngày hôm nay chính là ngày chết của ngươi, vậy ngươi có biết hay không?
Gia Cát Ngọc là người có tính ngạo mạn trời sinh, dù biết đang bị trọng thương, rất khó chống đỡ nổi với ba võ lâm cao thủ cùng vây đánh nhưng cũng xem như chẳng hề có việc gì xảy ra, bình tĩnh cất tiếng cười nhạt, nói:
- Kim Cô Lâu ta hành đạo trong chốn giang hồ, từ bấy lâu nay không xem việc chết sống vào đâu cả. Vậy nếu bọn các ngươi có bản lĩnh gì, thì hãy cứ ra tay đi nào. Chỉ cần chớ nên...
Vong Hồn đạo nhân chợt nhớ lại qua thế võ vừa rồi của chàng, suýt nữa mình đã bị chàng chụp trúng gãy xương nát thịt, nên vừa xấu hổ vừa tức giận, không chờ cho chàng nói dứt lời, liền quát to rằng:
- Tên tiểu tặc kia, ngươi muốn chết mà.
Nói đoạn, hắn ta tràn nhanh người tới trước, vung mười móng tay ra như gió, phía trái nhắm chụp thẳng đôi mắt của Gia Cát Ngọc, trong khi cánh tay phải nhằm chụp thẳng vào nách của chàng nhanh như một luồng điện chớp.
Giữa lúc Vong Hồn đạo nhân vung thế võ đánh ra, thì Nam Thiên song sát bỗng cất tiếng "hự" khô khan, rồi sử dụng "Tam Âm Hủ Thi Hàn Khí", bắt từ hai bên hông chàng công thẳng tới.
Gia Cát Ngọc tự biết, nếu lúc ấy mà mình lách tránh thế công của đối phương, thì chắc chắn sẽ mất đi phần chủ động, do đó chàng liều lĩnh không thối lui mà trái lại, tràn người về phía trước rồi nhanh như chớp lách mình lướt thẳng vào luồng chưởng phong của Song sát, và thò tay ra, giương thẳng năm chỉ lên, nhắm ngay mạch môn huyệt của Vong Hồn đạo nhân điểm vút tới.
Vong Hồn đạo nhân vì quá bất ngờ, nên bắt buộc phải luống cuống hạ thấp cánh tay xuống. Nhưng, Gia Cát Ngọc nào chịu bỏ lỡ cơ hội đó, năm ngón tay của chàng liền diễn biến thế võ, rồi nhắm ngay năm đại huyệt trước ngực của lão ta điểm thẳng tới...
Thiên Ma chỉ quả nhiên vô cùng cao thâm kỳ tuyệt. "Ngũ Quỷ Âm Phong chỉ" không thể nào đối kháng nổi. Hơn thế nữa, trước đây mấy hôm chàng xông vào Huyết Hải để cứu nguy cho Băng Tâm Ma Nữ và trong lúc bị thương, lại được uống một viên "Bồ Thiên Hoàn", nên chân lực trong người lại gia tăng thêm. Do đó, lúc bấy giờ chàng bị thương, nhưng sức đánh ra vẫn vô cùng mãnh liệt và nguy hiểm, mỗi một chỉ nào của chàng đánh ra đều sắc bén như dao kiếm cả.
Vong Hồn đạo nhân không ngờ được chàng lại có thể diễn biến thế võ nhanh như vậy nên không khỏi kinh hoàng luống cuống. Và giữa lúc đó thì lão ta đã cảm thấy ngọn gió lạnh buốt cả da thịt cuốn tới trước ngực của lão ta rồi.
Tuy nhiên, giữa lúc lão ta dù muốn đánh trả cũng không còn kịp nữa, thì bất ngờ Gia Cát Ngọc lại đứng thẳng người rồi nhanh nhẹn thối lui ra sau ba bước, tiếp đó lại nghe nhiều tiếng quát to nổi lên, tức thì từ trên không trung lại thấy có hai bóng sa xuống.
Thì ra, trong khi Gia Cát Ngọc sắp sửa hạ được đối phương thì bốn chưởng của Nam Thiên song sát đã nhanh nhẹn công tới bên chàng. Thế là một luồng giá lạnh hôi thối, khiến người ta ai ngửi đến cũng phải buồn nôn, cơ hồ làm cho đối phương phải nghẹt thở, khiến Gia Cát Ngọc không còn thì giờ để hạ thủ Vong Hồn đạo nhân nữa. Trái lại chàng phải nhanh nhẹn thu thế chỉ trở về, rồi xoay chưởng quét thẳng về Song sát.
Trong khi đó, Gia Cát Ngọc đang phấn khởi và tự tin nên không muốn dùng những thủ pháp tinh vi để chế ngự đối phương, nên thế võ vừa quét ra, chàng đã sử dụng đến chín phần mười chân lực trong người. Bởi thế, sau một tiếng nổ to, luồng chân lực mà chàng chia ra để giữ vững huyệt đạo trên bả vai phía trái, suýt nữa lại bị phân tán, và vết thương sẽ tự do lan rộng khắp thân người.
Sau tiếng nổ to đôi bên đều bị hất lùi ra sau ba bước. Trong khi Nam Thiên song sát định tràn người tới trước lần thứ hai, thì Gia Cát Ngọc đả cảm thấy tiến thoái lưỡng nan. Nhưng Thạch Kinh Thiên và Thiết Chỉ Cái đã kịp thời đến nơi, thế là bóng ngọn giáo thép của Thạch Kinh Thiên liền vung lên chập chờn, nhắm ngay đối phương công thẳng tới.
Tất cả những sự việc ấy đã xảy ra trong một cái chớp mắt, nên khi Vong Hồn đạo nhân vừa kịp định thần ngó lại thì đã thấy Gia Cát Ngọc, Thạch Kinh Thiên và Thiết Chỉ Cái đang đứng dàn thành hàng chữ nhất. Trái lại, Nam Thiên song sát đã bị hất hắn ra xa hàng tám thước, do đó lão ta thấy ớn lạnh khắp cả thân mình, tự biết mọi việc đã hỏng bét.
Kỳ thực thì Nam Thiên song sát va chạm với Thạch Kinh Thiên và Thiết Chỉ Cái qua một thế võ, tuy họ hoàn toàn không hề bị áp đảo, nhưng trái lại cũng không chiếm được ưu thế gì cả. Bọn họ trông thấy vừa rồi có đến ba người đánh nhau với một mình Gia Cát Ngọc mà vẫn không thủ thắng được, thế mà giờ đây lại thêm hai cao thủ nữa, vậy còn hy vọng gì hạ được đối phương?
Thiết Chỉ Cái và Thạch Kinh Thiên trông thấy ba kẻ địch đang lộ sắc do dự thì cả hai đều đưa mắt ngó về Gia Cát Ngọc chờ ý kiến của chàng, tựa hồ việc chiến hay hòa đều đặt cả cho chàng quyết định.
Gia Cát Ngọc bèn nhìn về Thiết Chỉ Cái và Thạch Kinh Thiên khẽ gật đầu, đồng thời bất thần tràn tới ba bước gằn giọng quát rằng:
- Vong Hồn ác đạo. Ngươi không tiếp tục ra tay thì còn có lời lẽ gì để nói?
Đôi mắt của Vong Hồn lão đạo chớp qua một lượt, rồi cất giọng lạnh lùng cười khanh khách nói:
- Đối với những kẻ sắp chết, ta không muốn nói chuyện làm gì.
Đôi mày của Thạch Kinh Thiên nhướng cao, Gia Cát Ngọc vội vàng ngăn lại, nói:
- Lời nói ấy là có nghĩa làm sao?
Vong Hồn đạo nhân lại cất tiếng cười dài đáp rằng:
- Ngươi hiện giờ đã trúng "Thực Cốt Băng Ty" của bản môn, vậy thử hỏi ngươi còn có thể che giấu được ta hay sao?
Gia Cát Ngọc cất tiếng cười to, nói:
- Ngươi nói không sai tí nào cả. Nhưng "Thực Cốt Băng Ty" làm rung động cả võ lâm của Bất Qui cốc các ngươi, chẳng làm gì được ta đâu.
Việc chàng tự nhận mình đã bị trúng "Thực Cốt Băng Ty" làm cho tất cả mọi người đều kinh hoàng thất sắc. Nhất là Vong Hồn đạo nhân từ nãy đến giờ vẫn không dám quả quyết như vậy, thế mà hiện giờ qua sự xác nhận của Gia Cát Ngọc, lão ta thấy sự phán đoán của mình là hoàn toàn chính xác, thì trái lại sửng sốt đến khắp người đều toát mồ hôi lạnh. Vì theo như lão ta được biết, dù cho một cao thủ thượng thặng trong võ lâm khi bị trúng "Thực Cốt Băng Ty" rồi, thì không làm cách nào mà sống sót được cả.
Thế mà Kim Cô Lâu giờ đây xem ra vẫn ung dung như thường. Như vậy cũng đủ thấy trình độ nội công của chàng ta tiến tới mức không ai tưởng tượng được.
Nhưng lão ta nào có biết đâu, sở dĩ Gia Cát Ngọc được như thế chính hoàn toàn nhờ chàng được ăn trái "Kim Tuyến Huyết Lan" và uống hai ngụm nước tại dòng thác Đào Hoa trong một trường hợp bất ngờ?
Vong Hồn đạo nhân trong lòng hết sức kinh hãi, nhưng ngoài miệng vẫn tỏ ra cứng cỏi, nói:
- Dù cho tài nghệ của ngươi có cao cường đến mức nào thì cũng không còn cách nào để thoát qua sự sát hại của "Thực Cốt Băng Ty" dù cho ngươi có thể chống chọi được trong phút giây, nhưng sớm muộn gì rồi ngươi cũng phải mất mạng thôi.
- Không hẳn thế đâu. "Thực Cốt Băng Ty" tuy là thâm độc, nhưng ta đây vẫn có cách chữa trị được.
- Cái gì? Chả lẽ ngươi đã biết dòng thác tại Đoạn Trường giáp...?
Vong Hồn đạo nhân vì quá luống cuống, nên sau khi nói gần hết câu mới biết mình đã sơ hở, để lộ bí mật cho đối phương biết rõ, bèn vội vàng im bặt không nói tiếp nữa.
Gia Cát Ngọc vừa nghe qua hai tiếng "dòng thác" của lão ta nói thì trong lòng đã biết lão ta muốn nói dòng thác Đào Hoa chứ không còn gì khác hơn. Tuy chàng chưa hề nghe ai nói đến cái tên "Đoạn Trường giáp" bao giờ, nhưng qua lời nói của Lãnh Diện Hoa Đà, thì trong đời này chỉ có một dòng thác Đào Hoa duy nhất mà thôi, vậy chắc chắn đấy là dòng thác Đào Hoa ở tại Quỷ Cốc chứ không còn đâu nữa.
Trong lòng chàng suy nghĩ như vậy, nhưng bên ngoài vẫn cười nhạt, nói:
- Ngươi nói không sai tí nào cả. Chính là dòng thác Đào Hoa chứa toàn chất thuần dương trong trời đất tại Đoạn Trường giáp đó.
Vong Hồn đạo nhân nghe qua không khỏi sửng sốt, nhưng kế đó lại cất giọng lạnh lùng cười nói:
- Ngươi biết được như vậy thì có lợi ích gì? Từ đây đi đến Đoạn Trường giáp xa xôi nghìn dặm, do đó trong khi ngươi chưa kịp đi đến nơi, thì đã mất mạng rồi kia mà.
- Việc ấy ta không cần ngươi phải lo lắng cho ta làm gì.
- Hừ, hừ. Nếu ngươi có thể bảo tồn được tính mệnh, thì đến cuộc đại hội trong đêm Trung Thu năm nay, bần đạo sẽ chờ đón các hạ đó.
Lão ta tự biết mình không làm sao hạ được đối phương, nên vừa nói dứt lời thì liền quay lưng bỏ chạy bay đi.
Nam Thiên song sát đưa mắt nhìn nhau một lượt rồi cũng quay lưng bỏ chạy bay thẳng vào khu rừng cạnh đấy.
Thạch Kinh Thiên gầm to một tiếng và định sẽ lao thoắt tới để chặn đứng họ lại, nhưng Gia Cát Ngọc đã lên tiếng bảo rằng:
- Nhị ca. Hãy để cho bọn họ đi vậy.
Giọng nói của chàng hết sức khẽ, và dáng có vẻ rung rung.
Thiết Chỉ Cái và Thạch Kinh Thiên vừa nghe qua không khỏi giật nẩy mình.
Gia Cát Ngọc nhắm nghiền đôi mắt và qua một lúc thật lâu, mới từ từ thở phì ra một hơi dài, nói:
- "Thực Cốt Băng Ty" quả là lợi hại vô cùng.
- Lão tam, em đã cảm thấy thế nào rồi?...
- Nhị vị huynh trưởng hãy an lòng. Tiểu đệ dù sao cũng chưa bị nguy ngay bây giờ, duy có điều là không vận dụng được chân lực nữa mà thôi.
- Nếu thế thì chúng ta hãy mau bỏ đi ngay khỏi nơi này.
Thiết Chỉ Cái và Thạch Kinh Thiên đều nóng lòng là muốn làm sao đi ngay đến Đoạn Trường giáp, hầu dùng dòng nước mang tính chất thuần dương của trời đất kia trị liệu vết thương "Thực Cốt Băng Ty" cho Tam đệ.
Gia Cát Ngọc trông thấy hai vị huynh trưởng tỏ ra đăm chiêu lo sợ thì trong lòng hết sức cảm kích, nhưng chàng vốn có cá tính vui vẻ can cường, không hề xem việc chết sống của cá nhân mình vào đâu, nên lại lên tiếng khuyên nhủ Thiết Chỉ Cái và Thạch Kinh Thiên để họ đỡ phần lo sợ.
Suốt dọc đường đi, chẳng mấy chốc khung cảnh núi rừng bên ngoài đã từ chỗ xác sơ chuyển biến thành một màu xanh non tươi tốt, hoa xuân đua nở đầy cành, mành liễu tung bay trước gió. Và cũng không bao lâu là đã đến tiết Thanh Minh.
Ngày hôm ấy, cả ba người đi đến vùng Linh Võ và đang cố ý tìm nơi để nghỉ chân. Nhưng họ bỗng nhiên trông thấy phía trước mặt mình có một bóng người đang đi tới, Gia Cát Ngọc vừa nhìn qua thì đã biết ngay bóng người ấy chính là Vạn Thú Thần Quân Bành Cửu Lân.
Vạn Thú Thần Quân bất ngờ trông thấy Gia Cát Ngọc thì cũng không khỏi sửng sốt, lộ vẻ sợ hãi đầy cuống quít, nói:
- Các hạ đây chính là...?
Gia Cát Ngọc tuy không che mặt, nhưng vì diện mạo chưa hoàn toàn khôi phục như xưa nên Vạn Thú Thần Quân không dám quả quyết là chàng.
Gia Cát Ngọc trông thấy sắc mặt của lão ta, biết ngay là có chuyện gì quan trọng nên vội vàng nói:
- Tại hạ là Gia Cát Ngọc đây. Vừa rồi tại hạ có gặp được ông ở bên ngoài quan ải, nhưng vì không tiện nhìn nhau, vậy xin ông hãy bỏ lỗi cho.
Đôi mắt của Vạn Thú Thần Quân liền chiếu ngời ánh sáng, nói:
- Ồ. Té ra là thiếu hiệp. Còn nhị vị này...?
Gia Cát Ngọc mỉm cười, rồi lần lượt giới thiệu Thiết Chỉ Cái và Thạch Kinh Thiên cho Vạn Thú Thần Quân biết, chừng ấy lão thở phì ra một hơi dài nhẹ nhõm, nói:
- Thực là vạn hạnh. Thực là vạn hạnh. Có được nhị vị đây cùng đến, thì Gia Cát thiếu hiệp không đến đỗi bị cô thế.
Thiết Chỉ Cái nghe qua, trợn to đôi mắt cất giọng tức giận cười khanh khách, nói:
- Câu nói ấy của Thần Quân là có nghĩa làm sao? Chả lẽ lại có một số nhân vật võ lâm ngông cuồng nào muốn gây sự với anh em chúng tôi hay sao?
- Quan đại hiệp đoán không sai tí nào cả? Suốt mấy ngày hôm nay có rất nhiều cao thủ võ lâm đã kéo nhau đến bố trí khắp vùng Đoạn Trường giáp và Mạc Sầu cốc, mưu toan ngăn chặn không cho thiếu hiệp vào vùng ấy.
Gia Cát Ngọc nghe qua không khỏi sửng sốt, thầm nghĩ rằng:
- "Mạc Sầu cốc, chẳng lẽ...?"
Vạn Thú Thần Quân biết chàng đang lo ngại về con người đang trú ngụ trong sơn cốc đó, nên vội vàng lên tiếng nói:
- Xin thiếu hiệp chớ nên cuống quít. Đoạn Trường giáp và bên ngoài Mạc Sầu cốc hiện đang được tôn đại nhân bố trí kỳ môn trận đồ, khiến cho số võ lâm ấy đều là cao thủ tuyệt đỉnh nhưng chẳng có ai dám xâm nhập vào vùng được bố trận cả.
Bốn người vừa đi vừa nói chuyện, nhưng Vạn Thú Thần Quân đối với số nhân vật võ lâm xuất hiện lần này vẫn không làm sao đoán biết được họ là những người thuộc môn phái nào.
Gia Cát Ngọc không muốn chậm trễ, nên khi vào đến thành Linh Võ dùng cơm qua loa xong, bèn lên đường nhắm hướng núi Hạ Lan sơn đi nhanh tới.
Suốt trên đường đi, chàng trông thấy có rất đông nhân vật võ lâm khi ẩn khi hiện, nhưng chàng giả vờ ngó lơ như hoàn toàn không hay biết.
Sau ba hôm, thì bốn người đã tiến vào khu vực Hạ Lan sơn. Số nhân vật võ lâm có mặt tại đây lại có vẻ hoạt động dữ dội hơn. Xem ra, sự bố trí cũng như hành động của họ còn nghiêm ngặt và có lực lượng hùng hậu hơn cả lần đầu tiên mà Gia Cát Ngọc đến vùng này và bị chiến bại nữa.
Tuy nhiên, thái độ của Gia Cát Ngọc vẫn tỏ ra thản nhiên như thường. Nhưng, trái lại, Thạch Kinh Thiên, Thiết Chỉ Cái và Vạn Thú Thần Quân đều không khỏi thầm cuống quít trong lòng.
Nhưng, không khí căng thẳng ngột ngạt ấy kéo dài không được bao lâu, và khi bốn người tiến đến còn cách Đoạn Trường giáp không bao xa, thì bỗng nghe trong khu rừng rậm âm u có một tiếng cười lạnh lùng vọng đến bên tai.
Tiếng cười ấy vang rền mạnh mẽ, chứng tỏ người đó là một cao thủ võ lâm.
Qua giọng cười lạnh lùng ngạo mạn, người ấy có vẻ hết sức xem thường đối phương.
Thạch Kinh Thiên nghe qua, thì không khỏi vô cùng tức giận, đưa mắt nhìn thẳng vào phía có tiếng cười, rồi cất giọng lạnh lùng cười to, nói:
- Lũ chuột từ phương nào đến vậy, có gan thì hãy bước ra cho ta xem.
Tức thì, trong khu rừng rậm lại có chuỗi cười lạnh lùng nữa vọng đến, đồng thời ngay sau đó, lại thấy một vị lão đạo sĩ đưa chân chạy bay về phía bốn người.
Khi còn cách nhau độ hai trượng thì lão đạo sĩ ấy bỗng dừng chân đứng yên lại, đưa mắt quét qua bốn người một lượt, rồi gằn giọng quát to rằng:
- Vị nào là Kim Cô Lâu đâu?
Gia Cát Ngọc cất tiếng cười nhạt, nói:
- Ông hỏi tại hạ để làm gì?
Lão đạo sĩ ấy cất tiếng hừ khẽ qua giọng mũi, nói:
- Gia sư đang đợi chờ đại giá ở phía sau cánh rừng rậm này.
Thạch Kinh Thiên cất tiếng cười nhạt, nói:
- Ai bảo ông ta chờ đợi chứ? Ông hãy trở về thưa lại cho ông ta biết, bảo rằng Kim Cô Lâu hiện đang bận chuyện gấp, không có thì giờ đâu đi lo cái chuyện linh tinh ấy.
Lời nói ấy của Thạch Kinh Thiên vừa ngang ngược, lại vừa không thủ lễ, nên làm cho lão đạo sĩ nọ tức giận đến nỗi sắc mặt tái nhợt, quát to lên một tiếng, rồi vung tay vuốt thanh trường kiếm trên vai xuống, cất giọng lạnh lùng cười khanh khách, nói:
- Khá khen cho Thạch Kinh Thiên, một con người khoác lác không biết xấu hổ. Bần đạo xin lãnh giáo với ngươi hai thế võ trước đây.
Nói đoạn, lão ta vung thanh trường kiếm ra, gây thành bảy đóa kiếm hoa chói rực, nhắm ngay đầu Thạch Kinh Thiên giáng thẳng xuống.
Thạch Kinh Thiên không ngờ kiếm thế của lão đạo sĩ này lợi hại đến mức đó, nên hối hả lách mình tránh ngang qua, rồi lại đâm thẳng tới, đánh liên tiếp ba thế võ nhanh như điện chớp.
Lão đạo sĩ nọ trông thấy vậy, liền phì cười rồi diễn biến luôn những thế kiếm đang công tới, khiến cho khắp mặt đất đâu đâu cũng thấy mịt mờ ánh thép như một đám sương mù, gió lạnh rít vèo vèo, chẳng khác gì những luồng gió bắc mùa Đông, đỡ luôn tất cả ba thế võ vừa công tới của Thạch Kinh Thiên.
Thạch Kinh Thiên không khỏi kinh hoàng, gầm lên một tiếng to như cọp rống, và đang định sử dụng ngọn vô tình kích mà bấy lâu nay làm rung chuyển cả giới lục lâm, thì bỗng nhiên y nghe có tiếng kêu kinh hoàng của Thiết Chỉ Cái vọng đến bên tai rằng:
- Thông Thiên kiếm pháp.
Nên biết trong võ lâm có hai môn phái mà về kiếm thuật khắp cả Cửu Châu ai nấy đều nghe tiếng, đấy chính là "Thiên Cang kiếm pháp" của phái Võ Đang, và "Thông Thiên kiếm pháp" của phái Hoa Sơn.
Kể từ khi hai thế võ cuối cùng trong "Thiên Cang kiếm pháp" của phái Võ Đang bị thất truyền, thì "Thông Thiên kiếm pháp" của phái Hoa Sơn suốt từ mấy mươi năm nay, có thể nói là đứng hàng đầu trong võ lâm.
Thạch Kinh Thiên là Minh chủ lục lâm của mười ba tỉnh, vậy nên nào chẳng nghe nói đến việc đó? Bởi thế y vừa nghe Thiết Chỉ Cái kêu lên đầy vẻ kinh hoàng như vậy, thì không khỏi giật mình nhanh nhẹn thối lui ra sau ba bước.
Phái Hoa Sơn là một môn phái có danh vọng rất nhiều trong võ lâm, thế tại sao họ lại kéo đến đây để gây sự?
Thạch Kinh Thiên, Thiết Chỉ Cái và Vạn Thú Thần Quân trông thấy vậy, đều không khỏi kinh ngạc, nhưng vẫn không tìm được lý do nào để giải thích việc làm ấy của họ cả.
Song, Gia Cát Ngọc lúc bấy giờ đã đoán biết được một phần lớn sự việc.
Chàng lắc mạnh đôi vai, rồi lao thoắt tới nhẹ nhàng sát bên cạnh Thạch Kinh Thiên, nhìn thẳng về phía lão đạo sĩ ấy nói:
- Lịnh sư là ai?
Thái độ của Gia Cát Ngọc vô cùng bình tĩnh, tuy không tỏ ra tức giận nhưng kỳ thực thì đầy uy nghi, đúng là phong độ của một con người đại hiệp trong võ lâm.
Lão đạo sĩ ấy tuy đang tức giận, nhưng nhìn qua sắc diện oai vệ của chàng cũng không khỏi phải khiêm nhường, nên bất giác thu kiếm thi lễ nói:
- Gia sư là Thượng Đại Hạo Hoang.
Gia Cát Ngọc khẽ "ồ" một tiếng, nói:
- Thì ra chính là vị Chưởng môn của phái Hoa Sơn.
Nói đến đây, chàng liền hạ giọng tiếp rằng:
- Chẳng rõ đạo trưởng có biết lệnh sư muốn tìm tại hạ để làm gì không?
Sắc mặt của vị lão đạo sĩ ấy tỏ ra đắn đo trong giây lát, bèn đáp:
- Việc ấy bần đạo không làm sao dám nói ra được, vậy xin thiếu hiệp hãy đến gặp mặt gia sư, thì tất sẽ hiểu ngay.
Gia Cát Ngọc cất tiếng cười nhạt, nói:
- Nếu thế, thì xin đạo trưởng hãy dẫn đường.
Vị đạo sĩ ấy quay lưng cất bước, nhưng Thiết Chỉ Cái và Thạch Kinh Thiên đồng thanh khẽ gọi rằng:
- Tam đệ...
Gia Cát Ngọc mỉm cười, nói:
- Xin nhị vị huynh trưởng hãy an lòng. Đây là một việc hiểu lầm nhỏ mà thôi, nếu chúng ta có thể giải thích để xóa bỏ sự hiểu lầm ấy ngay tức khắc, thì còn gì tốt hơn nữa?
Nói dứt lời, chàng bèn theo gót vị lão đạo sĩ kia, đi thẳng vào khu rừng rậm.
Thiết Chỉ Cái, Thạch Kinh Thiên và Vạn Thú Thần Quân đưa mắt nhìn nhau một lượt, rồi cùng rảo bước theo sát bên lưng chàng. Phía sau khu rừng rậm ấy, chính là một khe núi nhỏ. Trong khe ấy, đang đứng sững trên mười lão đạo sĩ, người cầm đầu đám đông là một lão già diện mạo thanh tú, khí sắc hiên ngang.
Gia Cát Ngọc vừa nhìn qua, là đã biết ngay lão ta chính là Đại Hoang chân nhân mà trước đây chàng đã có gặp mặt tại Bất Qui cốc rồi. Đại Hoang chân nhân vừa trông thấy Gia Cát Ngọc thì đôi mắt liền lóe lên sáng ngời, đồng thời đưa chân thong thả bước tới mấy bước, nói:
- Thiếu hiệp có phải là Kim Cô Lâu, mà bấy lâu nay trong giới giang hồ đã đồn đại đây hay không?
Gia Cát Ngọc cúi mình thi lễ, rồi đáp rằng:
- Chả dám. Chả dám. Tiền bối là người chấp Chưởng môn phái Hoa Sơn, tên tuổi nổi vang dậy cả khắp nơi. Gia Cát Ngọc tôi đã có lòng muốn được gặp mặt từ bấy lâu nay, nhưng vì bận nhiều công việc phàm tục, phải bận rộn luôn nên vẫn chưa hề có cơ hội nào ra mắt để lão tiền bối cho gọi đến, nên trong lòng cảm thấy hết sức kinh hãi.
- Thiếu hiệp là người kế nghiệp của Càn Khôn ngũ bá, nhưng già đây chỉ là người thảo dã, vậy có đáng gì?
- Lão tiền bối nói như vậy là quá đáng rồi. Gia Cát Ngọc tôi là người tài hèn sức mọn trong võ lâm, vậy nào dám...?
- Hừ. Các hạ có gì lại không dám? Sư đệ của bần đạo là Hắc Tử Trang, thử hỏi có oán thù gì với các hạ, mà các hạ lại nỡ lòng...?
- Lời nói của Thất Khuyết lão đạo, sao lão tiền bối lại đi tin?...
- Hừ. Tuy lời nói của Thất Khuyết lão đạo không đáng tin, nhưng lời nói của đệ tử bản môn thì lại không tin nữa hay sao?
- Nếu nói thế, thì tiền bối có bằng chứng gì?
Đôi mày của Đại Hoang chân nhân bèn nhướng cao, rồi gằn giọng nói:
- Bần đạo không có bằng chứng, thì đâu lại dám nói liều lĩnh bao giờ?
Tiếng nói vừa dứt, thì lão ta đưa tay vỗ ba tiếng, và liền đó, tại phía sau vách đá trong sơn cốc, bất thần thấy có một người nhanh nhẹn bước tới. Người ấy tuổi trên dưới ngũ tuần, thân hình lùn thấp gầy yếu, nhưng xem chẳng phải là đệ tử của Đạo gia.
Gia Cát Ngọc nhìn qua, không khỏi kinh ngạc. Chàng cảm thấy khuôn mặt của người ấy tựa hồ đã có gặp ở đâu rồi, nhưng nhất thời chàng không nhớ rõ mà thôi.
Sắc mặt của Đại Hoang chân nhân lạnh lùng như băng giá, khẽ gọi rằng:
- Bàn Côn, ngươi hãy bước đến đây.
Lão già thấp bé rắn rỏi ấy liền cất tiếng khẽ vâng lệnh, rồi đưa chân bước mạnh dạn tới trước.
Mọi người đưa mắt nhìn kỹ về phía lão già ấy, thì trông thấy chiếc chân phía trái của lão ta, chẳng rõ đã bị cụt đi từ lúc nào nên phải dùng một chiếc chân gỗ để đi đứng, do đó bước đi của lão ta vừa khấp khểnh, lại vừa gây ra từng tiếng động cộp cộp luôn.
Gia Cát Ngọc vừa cau mày mà suy nghĩ, thì lão già ấy cũng đã bước đến nơi.
Đại Hoang chân nhân lại đưa mắt, quét về phía Gia Cát Ngọc, rồi xoay mặt về phía lão già vừa bước đến, quát rằng:
- Bàn Côn. Người ám hại sư thúc của ngươi, có phải là người này hay không?
Bàn Côn đưa mắt nhìn qua Gia Cát Ngọc, rồi đáp ngay:
- Khải bẩm Chưởng môn, kẻ đã ám hại sư thúc của Côn, chính là người...
Gia Cát Ngọc liền hạ giọng nói:
- Bàn đại hiệp, ông chớ nên nhận lầm đấy nhé.
Bàn Côn không khỏi lộ sắc kinh hoàng, nên im bặt ngang câu nói của lão, trong khi thân hình cũng bất giác thối lui ra sau một bước.
Đại Hoang chân nhân cười nhạt, nói:
- Kim Cô Lâu. Có phải vì các hạ có tật, nên nhúc nhích như thế không?
Gia Cát Ngọc không khỏi bực mình, nên mỉm cười, nói:
- Bàn đại hiệp, xin ông hãy cứ nói thẳng thắn ra đi.
Bàn Côn bỗng sa sầm nét mặt, quát rằng:
- Kim Cô Lâu. Ngươi đã dùng thủ pháp mạnh mẽ, đánh trọng thương sư thúc của ta là Hắc Tử Trang ở bên ven hồ Kinh Bạc tại phía ngoài quan ải, vậy chẳng lẽ ngươi còn muốn che giấu được sao?
Thiết Chỉ Cái nghe qua, không khỏi lộ sắc kinh ngạc, đưa mắt nhìn thẳng về phía Gia Cát Ngọc như có ý dò hỏi.
Trái lại đôi mắt của Thạch Kinh Thiên trợn to gằn giọng quát rằng:
- Gã thất phu ăn nói bừa bãi kia, xem chưởng đây.
Tức thì, y nhanh nhẹn vung tay ra, nhắm ngay Bàn Côn chém thẳng tới.
Bàn Côn tựa hồ không dám đỡ thế chưởng của đối phương, nên rùn thấp đôi vai, rồi thối lui ra sau liên tiếp ba bước.
Thạch Kinh Thiên thừa thế tràn ngay tới trước, nhưng đệ tử của phái Hoa Sơn nào chịu để y hành hung như vậy? Đại Hoang chân nhân vừa cất giọng lạnh lùng "Hừ" lên một tiếng, thì ba lưỡi trường kiếm đã tuốt ra "Rẻng rẻng" gây thành những đao ánh thép chói rực, nhất tề nhắm ngay Thạch Kinh Thiên chém tới.
← Hồi 49 | Hồi 51 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác