Vay nóng Tinvay

Truyện:Cô độc chiến thần - Hồi 044

Cô độc chiến thần
Trọn bộ 266 hồi
Hồi 044: Trăm Vạn Kỵ Binh
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-266)

Siêu sale Lazada

- Trăm vạn kỵ binh!

Nghe xong Khang Tư nói, tất cả mọi người đều khiếp sợ nhảy dựng lên, một trưởng ngũ hậu cần trên tay còn cầm thức ăn vừa gắp, hai mắt vô thần thì thào tự nói:

- Hơn trăm mục kỳ lớn nhỏ của Phi Mục Kỳ Minh tập hợp lại, mới có có thể có được binh lực như vậy, chẳng lẽ tất cả mục kỳ của Phi Mục Kỳ Minh quốc toàn bộ xuất động? Điều này sao có thể? Rất nhiều mục kỳ thù hằn lẫn nhau a!

Không người nào hoài nghi suy đoán vừa rồi của Khang Tư, tiếng sầm rồn rập như rời núi lấp biển thế này, không phải là mấy vạn kỵ binh có thể tạo ra.

Khang Tư không có cho thuộc hạ nhiều thời gian hồi phục khiếp sợ do trăm vạn kỵ binh mang lại, cơ hồ đồng thời với lúc mọi người giật nảy lên, liền lập tức hạ lệnh.

- Toàn thể chuẩn bị chiến đấu!

Các Tiểu đội trưởng lập tức nhảy dựng lên hô lớn:

- Tiểu đội tương ứng lập tức quay về doanh chuẩn bị!

Hô xong, bọn họ dẫn đầu chạy về doanh trại của mình, một đường thẳng vào cầm lấy vũ khí, sau đó vội vàng đốc thúc thuộc hạ động tác khẩn trương.

Cơ hồ trong nháy mắt dưới sự kêu gào của các Tiểu đội trưởng, lập tức một mảnh náo động, mĩ thực, hảo tửu, bàn, ghế, đồ ăn đều bị hất đổ la liệt trên đất không một chút lưu tình nào.

Trước kia gặp phải chuyện như vậy khẳng định hậu cần binh sẽ mở miệng mắng to, nhưng lúc này hoàn toàn không có bất cứ phản ứng gì, bọn họ dưới sự dẫn đầu của trưởng ngũ tất cả chạy tiến vào đại doanh, cầm lên vũ khí mình thành thục nhất trong quá trình huấn luyện trước đó.

Thôn dân ở lại trong trấn, cũng một trận binh hoang mã loạn.

Bọn họ ý thức được đại sự không ổn, nhặt vội một vài đồ vật quý trọng, ba người một nhóm, bốn người một đội, chạy tứ tán vào bên trong đế quốc.

Khang Tư cũng không có ngăn cản dân chúng thoát đi, ngược lại khuyên bọn họ nhanh chóng thoát ly. Dù sao bọn họ căn bản không có lực chiến đấu, ở lại nơi này chỉ tổ liên lụy quân đội.

Một tiểu đội kỵ binh chuẩn bị nhanh nhất trong trung đội kỵ binh, dưới sự thống lĩnh của tiểu đội trưởng, nhanh chóng giục ngựa phi ra khỏi trấn, nhằm nơi phát ra tiếng sấm rồn rập xa xa mà chạy tới.

Không có bất luận người nào đi về phía liên đội báo cáo tình hình, một là tình hình chưa rõ ràng, hai là đường xá xa xôi, chờ chạy tới được chỗ Liên đội, cái gì cũng xong rồi.

Dưới màn đêm, chi chít kỵ binh, giơ cao ngọn đuốc rất nhanh phi tới.

- Chúng ta không phải đánh lén, là tiến công, cho nên không cần sợ bị người khác phát hiện, hãy dùng sức mạnh biểu hiện uy phong của mục kỳ chúng ta cho ta!

Kỳ chủ tương ứng của bọn họ đã nói như vậy.

Thanh niên đầu mục của thương đoàn lần trước giao dịch với Khang Tư, giờ phút này đang cưỡi ngựa đi theo phía sau một trung niên nhân rất hung hãn, vẻ mặt hắn kích động, vừa lúc nhìn về phương hướng Khố Long trấn, đột nhiên trong lòng chợt động, quất một roi, tiến lên gần trung niên nhân.

- Phụ thân, cho hài nhi dẫn một đội nhân mã đi chiếm Khố Long trấn đi nha?

Trung niên nhân còn chưa nói gì, một người bên cạnh cũng còn trẻ đã lên tiếng trước.

- Đại ca, huynh có phải quá hưng phấn rồi hay không? Khố Long trấn vật gì cũng không có, huynh lại muốn đi chiếm nó? Thực không biết huynh nghĩ như thế nào!

Mà mấy kỵ sĩ bên cạnh thanh niên này, vẻ mặt lập tức mang ý trào phúng, hắc hắc cười một chút.

Bị chính đệ đệ mình đùa cợt như vậy, trong mắt thanh niên đầu mục kia hiện lên một tia tức giận, nhưng vẫn bảo trì ngữ khí tỉnh táo, báo cáo với phụ thân hắn.

- Tên Thiếu úy kỵ sĩ mà trưởng lão nói, hiện đang ở tại Khố Long trấn.

Vẻ mặt trung niên kỳ chủ vốn không có bất cứ biểu hiện gì, khi nghe nói thế, trên mặt lập tức xuất hiện thần sắc trầm tư.

Thanh niên mới vừa rồi đùa cợt ca ca mình, đầu tiên là nghi hoặc một chút, sau đó trong mắt cũng xuất hiện thần sắc tức giận, đang định mở miệng nói cái gì, trung niên kỳ chủ kia sau khi lo lắng một lúc, đã gật đầu.

- Mộc Nhĩ Thiết, ngươi dẫn hai ngàn người đi tiêu diệt tên Thiếu úy kỵ sĩ kia, nếu trước hửng đông còn không đuổi kịp đại quân, thì trở về thảo nguyên đi.

Thanh niên đầu mục thương đoàn được gội là Mộc Nhĩ Thiết kia, nghe vậy lập tức vui vẻ, mà đệ đệ hắn thì vẻ mặt trở nên sương lạnh.

Hai ngàn kỵ binh đi tấn công thôn trấn chỉ có hơn sáu trăm người, quả thực chính là mười phần chắc chín, cho nên cái câu mệnh lệnh phía sau " trước hửng đông phải hoàn thành nhiệm vụ, nếu không trở về thảo nguyên" này, thực sự là thừa.

Đối phương mặc dù chỉ có hơn sáu trăm người, nhưng dù thế nào cũng là biên chế một đại đội, tiêu diệt một đại đội do quân chính quy của Áo Đặc Mạn đế quốc tạo thành, đây chính là một công huân rất lớn.

Được kỳ chủ ra lệnh, Mộc Nhĩ Thiết chỉ hai tên Thiên phu trưởng, sau đó đắc ý vung cánh tay lên, dưới chỉ huy của Thiên phu trưởng, Bách phu trưởng, Thập phu trưởng, hai nghàn kỵ binh liền xiết cương ngựa, ngựa liền quay đầu, mỗi người đều mang theo một ngựa dự phòng, rất nhanh thoát ly đại quân, phi nhanh về hướng Khố Long trấn.

Đại đội 5 trải qua hơn tháng diễn luyện đối kháng, chỉ còn cách đại đội tinh anh có một bước nữa, đó chính là thiếu trải qua thực chiến.

Bất quá mặc dù năng lực thực chiến còn chưa rõ ràng lắm, nhưng làm thám báo, năng lực của kỵ binh lại phi thường lợi hại, bọn họ từ rất xa đã phát hiện hướng đi của Mộc Nhĩ Thiết cùng hai ngàn kỵ binh.

Sau khi thoáng quan sát một chút phương hướng của đại quân kỵ binh mục kỳ, tiểu đội trưởng thám báo kỵ binh liền vung tay lên, thám báo kỵ binh lập tức chạy về Khố Long trấn.

Ngay cửa đại đội, Lôi Đặc, Lôi Khải hai người vung đại đao chém chém, vẻ mặt dữ tợn.

Âu Khắc cùng Uy Kiệt nắm chặt kiếm, vẻ mặt thấp thỏm bất an.

Khang Tư cùng Tương Văn thần sắc không thay đổi, nhìn chăm chú binh lính của đại đội đang tập kết nơi sân rộng.

Đám binh lính tập kết ở phía trước sân, nghe được tiếng la "Thám báo cấp báo! Khẩn trương nhường đường!", lập tức tránh ra một cái thông đạo, để cho thám báo kỵ binh nhanh chóng đi qua.

Tiểu đội trưởng thám báo kỵ binh chạy như điên đến trước Khang Tư, còn chưa kịp dừng ổn định liền bẩm báo.

- Đại quan, đại bộ phận quân địch tiến về hướng tỉnh thành, có chừng ba bốn ngàn kỵ binh đang tiến về trấn chúng ta.

Tiểu đội trưởng không có cách nào báo cáo chính xác chi tiết địch tình, thời điểm đó bên ngoài tối như mực, nếu như không phải đối phương ngông cuồng cầm đuốc đi tới, sợ rằng ngay cả con số ước chừng này cũng không thể biết được.

Ba bốn ngàn!

Nghe được con số đó, bên người Khang Tư ngoại trừ hai người Lôi Đặc, Lôi Khải ra, những người khác đều biến sắc, đặc biệt là đám tiểu đội trưởng đang chờ lệnh bên cạnh.

Nhân số địch nhân hơn sáu lần bên mình, hơn nữa toàn bộ là kỵ binh!

Bên ta chỉ có một trung đội kỵ kinh, còn có một ít người có thể cưỡi ngựa ở các trung đội khác tạo thành tạp kỵ binh, cả đại đội nhiều nhất cũng chỉ hai trăm kỵ binh, thế này sao có thể chứ?

Phải biết rằng, kỵ binh chính là vua của đại lục a!

Bỏ chạy?

Ta van ngươi, bỏ chạy ở trước mặt kỵ binh?

Nếu vậy tốt hơn là ở lại tại chỗ chém giết một trận thống khoái đi!

Phải biết rằng, kỵ binh du mục đuổi giết, giống như đuổi theo phía sau ngươi cho đến khi ngươi mệt không thở nổi, sau đó mới tiến lên ngược đãi ngươi cho đến chết mới thôi.

Mọi người đều không biết làm sao, ánh mắt không hẹn nhau đều nhìn lên trên người Khang Tư.

Khang Tư không chút kinh hoảng, lúc biết nhân số địch quân, hắn trước tiên bác bỏ ý nghĩ có thể bỏ chạy, cho nên trực tiếp hạ lệnh.

- Bộ binh nấp ở sau nhà, cung binh lên nóc nhà, ẩn dấu thân mình cho tốt, kỵ binh mai phục ngoài trấn, hậu cần binh theo phía sau kỵ binh.

Nghe mệnh lệnh này, mọi người sửng sốt một chút, rồi ầm ầm theo lệnh thi hành.

Các tiểu đội trưởng mặc dù lúc bình thường dưới các thủ đoạn của Khang Tư mà cam chịu để Khang Tư nắm quyền lãnh đạo, nhưng trong lòng như thế nào cũng có điểm khó chịu, dù sao Khang Tư là một sĩ quan hậu cần, nhưng tình huống hiện tại lại không như vậy.

Dựa theo quân luật đế quốc, trong thời điểm chiến tranh, Khang Tư là người có quân hàm cao nhất trong đại đội, đã tự động trở thành sĩ quan chỉ huy đại đội. Nếu cấp dưới đã biết mà còn chống lại mệnh lệnh, tuyệt đối có thể xử tử tại chỗ, đây là quyền lực mà lúc bình thường tuyệt đối Khang Tư không được nắm giữ.

Cho nên các tiểu đội trưởng mặc dù trong lòng không có cùng quan điểm, nhưng vẫn lựa chọn tuân lệnh.

Binh lính nhận được mệnh lệnh lập tức tự động phân tổ.

Cái loại công phu trốn trốn núp núp này mấy tháng nay bọn họ luyện cũng không ít, chẳng những núp tốt, mà còn trốn cũng nhanh, cho nên chỉ không quá lâu sau, thôn trấn vốn huyên náo lập tức trở nên yên tĩnh, ngọn đuốc chiếu sáng liên hoan không lâu lúc trước, bị gió thổi rung động vù vù.

Uy Kiệt đi theo Khang Tư trốn ở sau nhà, nhỏ giọng hỏi:

- Đại quan, tại sao chúng ta không trốn ở trong phòng?

Khang tư không nói gì, chỉ là gõ gõ tường đất thật dày.

Lúc Uy Kiệt còn không rõ chuyện gì xảy ra, Tương Văn đã gõ vào đầu Uy Kiệt.

- Đồ đần, cả thôn trấn này đều là nhà bằng đất, trốn ở trong nhà, chỉ cần địch nhân đạp đổ cửa, chúng ta liền trốn không thoát.

- Trưởng... Đại quan, chúng ta... chúng ta có thể... có thể thắng không?

Người trung niên như Âu Khắc, khẩn trương đến nỗi nói cũng lắp bắp.

Khang Tư nhìn Âu Khắc một chút, rồi lại nhìn hai huynh đệ Lôi Đặc thỉnh thoảng buông binh khi ra xoa xoa hai tay, sau đó xem một chút binh lính bốn phía, không khỏi tràn ngập tự tin cười nói:

- Không cần khẩn trương, địch nhân tất cả đều là kỵ binh, chỉ cần bọn họ tiến vào, kỵ binh liền mất đi tác dụng, dưới sự phục kích của chúng ta, thắng lợi tuyệt đối thuộc về chúng ta.

Nghe được Khang Tư khẳng định như thế, tâm tình mọi người xung quanh liền trở nên bình tĩnh, nhưng một binh sĩ thì thào một câu " nhưng bọn chúng có ba bốn ngàn người", lại khiến cho tâm tình mọi người trùng xuống.

Khang Tư lại cười cười.

- Ba bốn ngàn người cũng không nhiều, không phải mỗi người chúng ta chém hơn mười đao là có thể giải quyết vấn đề sao?

- Đại quan nói rất đúng! Mỗi người chém mười đao là có thể giải quyết bọn họ, so với ngày thường chúng ta vung chém mấy ngàn đao quả thực dễ dàng hơn nhiều!

Hai huynh đệ Lôi Đặc lớn tiếng hưởng ứng.

Hồi tưởng lại mấy tháng khổ luyện vừa qua, đám binh lính lại khôi phục sự tự tin, đều nổi lên trong đầu cái loại ý nghĩ "mấy ngàn người này cũng không có gì quá giỏi".

Ngay lúc đám binh lính ổn định tinh thần, thậm trí còn trêu ghẹo nhau, xa xa truyền tới một trận tiếng rít.

Tất cả mọi người trong lòng căng thẳng, nắm chặt vũ khí của mình.

Chém giết sắp bắt đầu.

Mộc Nhĩ Thiết thống lĩnh hai ngàn kỵ binh, gào thét lao vào thôn trấn.

Cũng không có phái ra quân do thám trước, bởi hắn cho rằng, đối phương chỉ có sáu trăm người, trong đó đa số là bộ binh, căn bản không phải là đối thủ của hai ngàn kỵ binh, trực tiếp tiến vào chém giết là được.

Bất quá lúc chứng kiến thôn trấn, hắn nhổ nước miếng mắng.

- Mẹ kiếp! Để cho bọn chúng chạy rồi!

Cho dù người nào chứng kiến bàn ăn bừa bộn, cửa phòng mở rộng, vật phẩm hỗn độn đầy đất, cùng với hoàn cảnh lặng yên không tiếng động, đều sẽ nghĩ rằng người đã sớm chạy.

- Truyền lệnh xuống, truy kích cho ta! Ta cũng không tin bộ binh có thể chạy thoát xa!

Đám kỵ binh lọt vào đến sân rộng trước tiên, sau khi chứng kiến một mảnh bừa bộn, ý thức được liền giật cương dừng ngựa, không ngừng cũng không được, bàn ghế dài đầy đất tùy thời có thể khiến bọn chúng trượt chân.

Bọn chúng không khỏi một trận ảo não, đã biết lần này ngay cả một đầu lâu địch nhân cũng không có được, chẳng phải là uổng phí công phu sao?

Đang muốn thúc dục cấp trên hạ lệnh tiếp tục truy đuổi, Mộc Nhĩ Thiết đã truyền lệnh xuống, bọn chúng vui mừng lập tức chuẩn bị truy kích, nhưng bởi vì bọn chúng vừa rồi ngừng đột ngột, kỵ binh phía sau đều bị chặn lại, tiếng mắng tiếng chửi từ mặt sau lập tức vang lên.

Chuyện này cũng không có biện pháp a, ai kêu kỵ binh tốc độ nhanh?

Hơn nữa mấy tên này xuất thân là mục dân, thấy thành trấn, đều như ong vỡ tổ xông vào để xem có thể tẩy kiếp được thứ gì tốt, còn nữa đám kỵ binh này đều có một loại thói quen một người chuẩn bị hai ngựa, khiến cho bọn chúng hai ngàn người, bốn ngàn ngựa cũng đều dàn ngang hết trên đường Khố Long trấn.

Thấy đội ngữ ngừng lại, Mộc Nhĩ Thiết có chút nghi hoặc, bất quá chứng kiến có kỵ binh xuống ngựa tiến vào trong mấy căn nhà đất tìm kiếm đồ vật, không khỏi mắng to một trận.

- Ngu ngốc! Đây chỉ là một thôn trấn chết, có thể có thứ gì tốt hả? Còn không mau đuổi theo giết sạch đám quân đội đế quốc kia đi, sau đó quay lại đuổi theo chủ quân! Có đồ gì đáng giá cũng đều ở tỉnh thành kia, ngu ngốc!

Mộc Nhĩ Thiết nói, làm cho một vài kỵ binh vốn cũng muốn xuống ngựa đi theo tìm đồ vật, liền tiếp tục đợi trên ngựa, mà kỵ binh đã xuống ngựa nhưng không thu hoạch được gì, thì chạy nhanh trở lại.

Lúc này, các kỵ binh hận không thể lập tức giết chết đám người Khang Tư, đuổi theo chủ quân đi tỉnh thành phát tài, bắt đầu không nhịn được kêu gọi mắng chửi đám chiến hữu phía trước vang dội hơn.

Ngay lúc một mảnh ổn ào, đột nhiên một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, khiến cho đám người Mộc Nhĩ Thiết trong lòng chấn động.

Mà tiếp ngay sau đó, tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tiếp không ngừng, còn có một mũi tên bắn trúng ngựa Mộc Nhĩ Thiết đang cưỡi khiến hắn ngã xuống, lúc này hắn mới rõ ràng là chuyện gì đang xảy ra.

Vì không bị ngựa đè lên, hắn đang chật vật xoay người nhỏm dậy, sau đó theo phản xạ dựa vào ngựa để ngăn chặn những mũi tên nhọn từ chung quanh đang bắn tới, cuối cùng mới hổn hển hô tô:

- Địch tập kích! Phản kích cho ta!

Hắn không ý thức được chính động tác dùng chiến mã để tránh né cung tên của hắn, tạo cho người khác một loại ấn tượng xấu, khiến cho một Thiên phu trưởng bên cạnh hắn khinh miệt liếc mắt nhìn Mộc Nhĩ Thiết một cái, vẻ mặt xem thường nhổ mấy ngụm nước miếng.

Uổng công lúc đầu mình xem trọng hắn, thực không nghĩ tới lại là một tên không có dũng khí.

Thiên phu trưởng trực tiếp đoạt quyền chỉ huy, ra lệnh cho kỵ binh bốn phía:

- Địch nhân trên nóc nhà! Ném đuốc lên đó cho ta! Bắn cho ta!

Hắn vừa nói vừa kéo cung bắn lên nóc nhà.

Mệnh lệnh truyền xuống lúc này đám kỵ binh cũng chẳng buồn quan tâm lệnh này là ai đưa ra, lập tức vứt cây đuốc lên nóc nhà.

Dưới ánh sáng cây đuốc chiếu, thân ảnh cung binh nấp trên nóc nhà lập tức lộ ra, các kỵ binh đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, liền kéo cung bắn, cung binh trên nóc nhà lập tức ngã hơn mười người.

Thiên phu trưởng kéo cung đang định bắn cung binh kế tiếp, vẻ mặt khí thế hưng chấn liếc mắt nhìn Mộc Nhĩ Thiết đang nấp sau ngựa một cái, bất quá hắn không có đắc ý được bao lâu, trong ánh mắt kinh hoảng của Mộc Nhĩ Thiết, một đạo hàn quang lướt qua.

Yết hầu của Thiên phu trưởng hé ra một khe hở khiến máu phun bắn ra, đồng thời kết thúc tính mạng của hắn.

Tên này lớn tiếng hạ lệnh, quan sát chung quanh, biểu hiện tựa như một Đại đầu mục, làm cho Khang Tư thoáng cái liền chú ý tới. Hơn nữa vận khí hắn rất không tốt, lại ở ngay gần Khang Tư, cho nên lần công kích đầu tiên, Khang Tư trước tiên cắt đứt yết hầu hắn.

Bất quá Khang Tư cũng rơi vào trong vòng vây của mục lỳ binh.

Mấy kỵ binh đầu mục chung quanh, chứng kiến người sát hại cấp trên của mình xuất hiện ngay trước mặt, lập tức vừa rống giận hạ lệnh, vừa trở mình xuống ngựa dẫn theo một đám người đánh về phía Khang Tư.

Khang Tư cũng không muốn bị vây công như vậy.

Hắn động tác nhanh chóng, cắt yết hầu của mấy kỵ binh đầu mục, chém đứt cánh tay của mấy kỵ binh đàu mục khác, đá bay thân thể mấy mục kỳ binh, thoáng cái liền từ trong vòng vây thoát ra.

Đám mục kỳ binh phía sau còn chưa có từ trong công kích ác liệt của Khang Tư tỉnh táo lại, đám người Lôi Đặc vẫn liều chết đi theo sau Khang Tư, thoáng cái như sói lao vào giữa bầy dê, giết chết đám mục kỳ binh đang sững sờ.

Khang Tư một bên chém giết, một bên quan sát bốn phía, chứng kiến Lôi Đặc, Lôi Khải hai người cầm đại đao lúc phân lúc hợp, một lòng theo sau phối hợp chống địch, không khỏi gật đầu hài lòng.

Từ lúc chứng kiến hai anh em song sinh này huấn luyện, hắn chỉ biết mình đã nhặt được báu vật.

Hai người thể lực sung mãn, thân hình cao lớn, hợp lại chính là mãnh tướng trời sinh, căn bản không như Thiếu tá hậu bị dịch kia nói là không thể chịu nổi. Đến giờ bọn họ tại sao lại không có chút tiếng tăm nào như thế, điều này cũng khiến Khang Tư cảm thấy hứng thú.

Uy Kiệt, Âu Khắc, Tương Văn ba người hợp lực khi dễ một tên mục kỳ binh, dưới giáp công của ba người, rất nhanh liền đạt được một cái chiến công.

Trong rất nhiều nhóm chiến đấu thì ba người bọn hắn chính là nhóm thoải mái nhất.

Bọn hắn còn có không gian để nói chuyện phiếm nữa.

- Âu Khắc đại thúc, Lôi Đặc bọn hắn tại sao lại lợi hại như vậy?

Tương Văn chứng kiến biểu hiện của hai huynh đệ Lôi Đặc, không khỏi giật mình hỏi, mặc dù hắn cũng tham gia huấn luyện, nhưng phần lớn tâm tư đặt ở nấu nướng cùng hầu hạ Khang Tư.

Âu Khắc còn chưa trả lời, Uy Kiệt đã bĩu môi, tranh lời nói:

- Trước kia ở thủ đô bọn hắn chỉ có thể sử dụng nắm tay, hơn nữa chúng ta lúc đó đều là hạ nhân, phần ăn là cố định, bọn hắn to con như vậy căn bản chưa ngày nào ăn no, bọn hắn mềm yếu vô lực, có thể lợi hại ở chỗ nào?

Mà Âu Khắc thì cười nói:

- Nghe bọn hắn nói, bọn hắn ăn no rồi có thể chống lại mấy chục người, bất quá bởi vì sức ăn quá lớn, chủ nhân trước kia căn bản là không muốn nuôi hai cái đại thùng cơm như bọn hắn, cho nên sẽ không có cơ hội biểu hiện sức cường hãn của bọn hắn.

Tương Văn há mồm, thở dài nói:

- Xem ra nô phó ở thủ đô thực sự là ngọa hổ tàng long a! chờ Đại quan thăng chức, nhất định phải đề nghị Đại quan từ trong hậu bị dịch ở thủ đô, tìm mấy nhân tài kiệt xuất làm thân vệ mới được!

- Hắc, đó là đương nhiên, thân binh càng ưu tú, lại càng có thể trợ giúp Đại quan thăng quan phát tài mà, bất quá hẳn là tìm không được người ưu tú như chúng ta nữa đâu.

Uy Kiệt vẻ mặt đắc ý, nhưng một tiếng " cẩn thận!" vang lên, hắn còn chưa rõ chuyện gì xảy ra, Tương Văn đã nhanh chóng vung tay, chặn lại một mũi tên nhọn bắn về phía Uy Kiệt.

Uy Kiệt bị dọa cho toàn thân xuất mồ hôi lạnh, trong tiếng cười của Tương Văn, tức giận dị thường đánh về phía địch nhân.

Âu Khắc cùng Uy Kiệt cũng không có ý thức được, Tương Văn thoạt nhìn yểu điệu tại sao lợi hại như thế, lại có thể chặn được mũi tên đó.

Mộc Nhĩ Thiết ngồi chồm hổm trên mặt đất, trợn mắt há hốc mồm nhìn Khang Tư nhanh chóng thu hoạch tánh mạng kỵ binh bốn phía.

Hắn biết Thiếu úy này lợi hại, nhưng thật không ngờ lợi hại như thế, giết kỵ binh mà cứ như giết heo vậy.

Mộc Nhĩ Thiết vốn có chút sợ hãi, nhưng trong lúc ngẫu nhiên chứng kiến ánh mắt kỵ binh bên cạnh nhìn mình, tiếp theo liên tưởng đến bộ dạng hiện tại của mình, trong lòng lập tức một trận run rẩy.

Đó là loại ánh mắt gì!

Mấy tên đê tiên này, lại dám dùng ánh mắt khinh miệt đó, nhìn Mộc Tự kỳ thiếu chủ ta!

Đáng chết, ta không phải sợ chết, chỉ là sau khi té ngựa, nhất thời không ý thức được phải đứng lên mà thôi!

Mộc Nhĩ Thiết đột nhiên một trận vô lực, mình căn bản không thể giải thích thỏa đáng, nếu như chứng kiến cảnh này đều là binh lính, còn có thể giết toàn bộ bọn họ diệt khẩu.

Nhưng nơi này còn có mấy tên Thập phu trưởng, Bách phu trưởng!

Chỉ cần một người truyền tình huống này ra ngoài, như vậy khắp thảo nguyên cũng sẽ biết mình là một kẻ nhát gan sợ chết!

Nếu thế, mình còn có tư cách gì tranh đoạt vị trí mục kỳ chủ cùng đệ đệ?

Giải thích?

Chưa người nào nguyện ý nghe một kẻ tham chiến sợ chết giải thích, nếu như phụ thân nghe được tin này, vì mặt mũi của lão, vì vinh dự Mộc Tự kỳ, phụ thân tuyệt đối xử tử mình trước tiên!

Tại sao trở nên như vậy?

Mình còn có tiền đồ rất tốt mà!

Đều là do tên Thiếu úy đáng chết kia!

Chỉ cần giết được hắn, như vậy có thể xóa bỏ hiểu lầm của các bộ hạ đối với mình!

Mộc Nhĩ Thiết biết mình chỉ có một con đường có thể đi, lập tức nhảy lên hét lớn một tiếng, rút đao lao về phía Khang Tư.

Đáng tiếc chính là, hắn vừa mới đứng lên, đao còn chưa rút ra hết, đã bị Lôi Khải đi theo sát Khang Tư bảo vệ bốn phía, đang hưng phấn chém giết kỵ binh liền thuận tay chém rơi đầu.

Vốn trên chiến trường chém đầu không dễ dàng như vậy, nhưng vũ khí của Lôi Khải là đại đao, mà vị trí của Mộc Nhĩ Thiết cũng phi thường tốt, giống như phạm nhân ở trên hình đài đang vươn cổ đợi chém, cho nên mới xuất hiện màn biểu diễn một đao đoạn đầu này.

Mục kỳ binh bốn phía đương nhiên biết cái đầu bay lên kia là của ai, ngay lúc máu từ trong cổ Mộc Nhĩ Thiết phun ra, bọn chúng cũng đồng thời thất thanh hô lên.

- Thương lang thần ơi! Thiếu chủ bị giết rồi!

Vốn là nhân số song phương chênh lệch quá lớn, như Khang Tư nói mỗi người chém trên mười đao là giải quyết vấn đề, cũng không có xuất hiện, ngược lại chiến tuyến liên tiếp bị đẩy lui, một số nơi gần như tan vỡ, đại đa số binh lính đế quốc đã bắt đầu nảy sinh ý nghĩ liều chết.

Mà mục kỳ binh lại càng đánh càng hăng, bọn họ dị thường tức giận. Một nhóm quân đội đế quốc như thế, lại có thể mang đến nhiều phiền toái cho mình như vậy!

Bọn chúng hận không thể nuốt sống đám quân đội đế quốc này.

Nhưng, đến khi tiếng kinh hô kia vang dội truyền trong tai mọi người, tình huống song phương lập tức phát sinh kịch biến, như là một loại ma pháp, lại khiến cho cả chiến trường đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Bất quá yên tĩnh chỉ trong nháy mắt, tiếp theo đó là chuỗi tiếng hoan hô cùng rống giận, ngay sau đó tiếng chém tiếng giết cũng vang lên lớn hơn.

Quân đội đế quốc bởi vì giết được nhân vật trọng yếu của địch nhân, mà vừa cuồng hô vạn thắng, vừa công kích mãnh liệt.

Còn mục kỳ binh thì trở nên phi thường kỳ quái, một bộ phận thì bi phẫn ra sức giết địch, một bộ phận còn lại thì mất đi đấu chí, thậm chí xuất hiện tình hình có người bỏ chạy.

Mục kỳ binh ở lại chiến đấu hăng hái chỉ có một bộ phận nhỏ, bỏ chạy dường như càng lúc càng nhiều, chênh lệch binh lực song phương lập tức đảo ngược, các tiểu đội trưởng quân đội đế quốc đều đã trải qua huấn luyện, lập tức nắm chặt cơ hội dẫn theo binh lính bắt đầu đột kích mạnh mẽ, mở rộng thành quả.

Mà kỵ binh đế quốc mai phục ngoài trấn, cũng từ phía sau tiến vào, điều này khiến cho số lượng mục kỳ binh bỏ chạy lại càng gia tăng.

Thiên phu trưởng còn lại kia sau khi biết được tin Mộc Nhĩ Thiết chết, cả thân thể giật mạnh một chút, sau đó bi thiết hô to:

- Thiếu chủ đã chết trận! Chư vị huynh đệ Mộc Tự kỳ, vì tôn nghiêm của kỳ chủ, giết cho ta!

Những tên đi theo Thiên phu trưởng này liền gầm rú vang trời, trang bị trên người so với những người khác hoàn mỹ hơn rất nhiều, vừa nhìn là biết cùng một loại với Thiên phu trưởng kia. Mà những mục kỳ binh trang phục mục dân bình thường khác, thì căn bản không đáp lời, cố gắng tự tìm kiếm khe hở để thoát ly khỏi chiến trường.

Đương nhiên, cũng có một nhóm mục kỳ binh so với đám trang phục mục dân bình thường xa hoa hơn một chút thì liều chết xông lên chém giết, nhưng tiếng la của bọn hắn không giống Thiên phu trưởng này, mà là " vì chủ nhân báo thù!".

Mới vừa rồi tình hình rất nhanh sẽ tan vỡ, như thế nào tình thế lại đảo ngược lại? Khang Tư cũng không biết nguyên nhân, nhưng hắn lập tức hướng hai huynh đệ Lôi Đặc đang giết chóc mục kỳ binh hô lớn:

- Lôi Đặc, Lôi Khải! Không cần để ý đám bỏ chạy này, vây giết tên sĩ quan kia cho ta!

Khang Tư tiến về phía Thiên phu trưởng đang điên cuồng chém giết kia, Lôi Đặc, Lôi Khải hai tráng hán này toàn thân nhuỗm máu, nghe nói như thế lập tức hét lớn một tiếng:

- Tuân lệnh!

Bọn họ liền tiến về phía Thiên phu trưởng kia.

Lúc này không biết binh lính đế quốc nào cho rằng thắng lợi đã ở trong tầm mắt, hưng phấn lên tiếng hô lớn:

- Quỳ xuống đầu hàng không giết!

Các binh lính đế quốc khác cũng quát to theo, Khang Tư đang hợp lại giết Thiên phu trưởng kia nghe được lời này, không khỏi một trận cười khổ.

Tự biết bên mình có bao nhiêu người, lại kêu gọi ba bốn ngàn địch nhân đầu hàng? Hưng phấn quá cũng không đến mức như vậy chứ.

Bất quá làm cho Khang Tư giật mình chính là, lại thật sự có mục kỳ binh quỳ xuống đầu hàng, hơn nữa theo sau Thiên phu trưởng kia càng ngày càng ít, mục kỳ binh quỳ xuống đầu hàng càng ngày càng nhiều.

Cuối cùng sau khi Thiên phu trưởng kia bị Khang Tư một đao đâm xuyên tim, trong thôn trấn ngoại trừ quân đội đế quốc ra, không còn một mục kỳ binh nào đứng cả.

Kỵ binh đế quốc muốn kiếm chút ích lợi, vẻ mặt hưng phấn chuẩn bị truy kích mục kỳ binh bỏ chạy, bất quá bị Khang Tư ngăn cản.

- Nhanh, phối hợp các huynh đệ thu nạp tù binh, quét dọn chiến trường, chúng ta cần phải khẩn trương rút lui mới được.

Các tiểu đội trưởng kỵ binh đế quốc mặc dù có chút bất mãn, nhưng đa số vẫn là nghe lệnh làm việc, chỉ có một tiểu đội trưởng lên tiếng hỏi:

- Đại quan, tại sao không truy kích đám bại binh này? Bọn chúng đang sợ đến vỡ mật kìa.

Khang tư bất đắc dĩ, khẽ thở dài một cái.

- Chúng ta có thể bắt giữ tất cả bại binh sao? Cho dù có thể chặn lại toàn bộ bọn chúng, ngày thứ hai chủ quân của mục kỳ không có nhận được tin tức, có thể phái binh đến nơi này xem xét hay không? Chúng ta nhanh chóng rút lui mới là tốt nhất.

Tiểu đội trưởng này giờ mới nhớ tới người ta còn có trăm vạn kỵ binh a, tùy tiện phái một vài đầu mục cũng có thể giải quyết gọn đám người mình, lập tức sợ hãi gật đầu dẫn người đi chấp hành mệnh lệnh.

Hậu cần binh vốn không có tiến ra tiền tuyến tác chiến, lúc này mới bận rộn công việc chữa thương, Khang Tư đối với hai mươi lăm hậu cần binh này phi thường quý trọng, tựa như thời khắc nguy cơ vừa rồi, lúc Khang Tư bày binh bố trận, cũng chỉ để cho bọn họ đi theo phía sau kỵ binh.

Cũng khó trách Khang Tư bảo vệ bọn họ như thế, phải biết rằng bọn họ là tinh hoa của đại đội, bác sĩ, sửa chữa, đầu bếp, lương thực những công việc này đều là bọn họ đảm đương, không có bọn họ, cả đại đội rất nhanh sẽ tan rã.

Chiến đấu chấm dứt, Tương Văn cùng mấy thân vệ khác trước tiên chạy đến trước mặt Khang Tư.

- Đại quan, ngài không bị thương chứ?

Năm người này, chỉ có Lôi Đặc cùng Lôi Khải bị thương, ba người khác nhiều nhất chính là bị thương ngoài ra.

Khang Tư cười cười, không có trả lời, liên tiếp hạ lệnh.

Chờ Âu Khắc nhận lệnh đi quét dọn chiến trường, Lôi Đặc, Lôi Khải đi tìm hậu cần binh chữa thương, Khang Tư lúc này mới móc dược cao lấy được từ hậu cần binh, chuẩn bị tự chữa trị thân thể mình.

Uy Kiệt lập tức nhu thuận ở một bên giơ lên hai cây đuốc, mà Tương Văn thì lập tức đoạt lấy dược cao, sau đó kéo quần áo đã bị máu nhuốm hồng trên người Khang Tư xuống.

Sau khi lau vết máu, đám người Tương Văn giật mình phát hiện, trên người Khang Tư ngoại trừ rậm rạp vết thương cũ ra, còn có hơn mười vết thương mới, bất quá những vết thương này đều tránh được những chỗ yếu hại, đối với Khang Tư mà nói chỉ là bị thương ngoài da mà thôi.

Sau khi trải qua Tương Văn tỉ mỉ một phen, các vết thương trên người Khang Tư đều được dán dược cao có công hiệu sinh cơ, cầm máu, tiêu viêm, hết ho, tiêu đàm, Khang Tư hoạt động một chút, giống như người chưa xảy ra chuyện gì, bắt đầu nghe thủ hạ báo cáo kết quả chiến trận.

- Đại quan, trải qua thẩm vấn, quân địch tham gia đột kích lần này có hai ngàn kỵ binh, là Mộc Tự mục kỳ thuộc Phi Mục Kỳ Minh quốc, thống lĩnh dẫn đội là Mộc Nhĩ Thiết, con trưởng của Mộc Tự kỳ chủ, và hai gã Thiên phu trưởng.

Trong chiến đấu Mộc Nhĩ Thiết bị Lôi Khải chém bay đầu, hai gã Thiên phu trưởng bị đại quan Khang Tư đích thân giết chết, chúc mừng Đại quan, ngài lập được công lớn rồi.

Âu Khắc rất nhanh thu thập được tư liệu chủ yếu chạy về, mừng khấp khởi nói.

Dựa theo quân luật, công lao của thân vệ đều tính cho sĩ quan, tặng phẩm do sĩ quan tự quyết định, đặc biệt những thân vệ xuất thân nô phó như đám Âu Khắc, công lao cơ hồ đều là của chủ nhân.

Mà công lao bây giờ giết chết Thiên phu trưởng cùng Thiếu chủ quân địch, đủ để Khang Tư trực tiếp trở thành thiếu tá.

Khang Tư biết chế độ thân vệ nên cũng không từ chối, dù sao bọn họ cũng nguyện ý dâng lên, người khác sẽ tưởng rằng mình là ngu ngốc. Cũng liền bảo Âu Khắc tiếp tục báo cáo.

- Đại quan, bởi vì thời gian gấp gáp, cho nên chưa kịp tính toán chiến lợi phẩm khác, chỉ mới thống kê một chút thi thể quân địch cùng số người bị bắt.

- Quân địch tổng cộng lưu lại năm trăm năm mươi sáu cỗ thi thể, trong đó sĩ quan từ Thập phu trưởng trở lên toàn bộ chết trận, bắt làm tù binh chín trăm linh năm tên, trong đó thương binh một trăm hai mươi bốn người. Đám tù binh đó không biết nên xử trí như thế nào?

Âu Khắc hỏi câu này đã có chút trốn tránh, bởi vì dựa theo tục lệ, tù binh cũng là chiến lợi phẩm, nhưng do người thắng tùy ý xử trí, mà thương binh không có lực hành động đều như nhau trực tiếp chém giết, không có người nào lại đi cứu trợ bọn họ.

Khang Tư suy nghĩ một chút, thở dài.

- Để cho bọn họ tự sinh tự diệt đi.

Hắn không đành lòng giết chết toàn bộ bọn họ, cũng không muốn mang bọn họ theo liên lụy tốc độ quân mình, đương nhiên càng không thể xuất ra dược vật xa hoa đắt tiền trong kho cứu chữa đám thương binh này. Cũng không thể làm gì khác hơn là nói như vậy.

Không phải Khang Tư lãnh huyết không cứu trợ thương binh, ở thời đại này, làm như vậy, so với hổ tự ăn thịt mình cũng giống nhau không khác gì, tuyệt đối sẽ bị thủ hạ nhổ nước miếng.

- Đại quan, thuộc hạ nghĩ rằng, đám tù binh bị thương này không cần phải quan tâm đến bọn chúng, nhưng những tù binh thân thể còn nguyên vẹn, hay là biến bọn họ thành nô binh đi?

Một tiểu đội trưởng nói, tiểu đội trưởng này Khang Tư cũng biết, thuộc trung đội kỵ binh, thượng sĩ Kiệt Lạp Đặc.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-266)


<