← Hồi 158 | Hồi 160 → |
Kỵ binh tốc độ rất nhanh, tiếng ầm vang càng ngày càng gần.
Cát Cát cùng Cẩu Oa đầu cũng không dám ngẩng lên, trong lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh, thấy Đại Đội Trưởng nói khủng bố như vậy, Cát Cát cùng Cẩu Oa đều không kìm nổi hoài nghi lựa chọn của mình có phải đã sai rồi hay không.
Mà Đại Đội Trưởng thì làm như hoàn toàn không nghe thấy tiếng vó ngựa, ngược lại hết sức tập trung đẩy xe goòng, thậm chí còn có thể thỉnh thoảng dừng lại vươn vai vỗ vỗ lưng mình, đồng thời dùng ống tay áo lau mồ hôi đi.
Đột nhiên tiếng ầm vang dần dần trở nên yên lặng, sự khác thường trái ngược này, khiến cho Cát Cát theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, vừa nhìn thấy khiến cho hai mắt Cát Cát không thể rời đi.
Chỉ thấy ở giữa hơn trăm tên nội vệ kỵ binh hắc giáp cường hãn, một mỹ nhân thân hình nhu nhược, dung mạo thanh tú, toàn thân khôi giáp trắng như tuyết, cưỡi bạch mã, ánh mắt thu thủy lơ đãng liếc qua người Cát Cát.
Tựu trong thời gian ngắn nhất này, một loại cảm giác giống như chứng kiến phù dung sớm nở tối tàn, thỏa mãn cùng tiếc nuối lẫn lộn, cứ như vậy rất tự nhiên hiện ra trong lòng Cát Cát.
Kỵ binh dừng lại, mười mấy Đại Đội Trưởng kia đều làm ra vẻ không thể tiếp tục đi tiếp, tất cả ngẩng đầu vừa nhìn, sau đó vừa mới chứng kiến dung nhan, lập tức đứng nghiêm thi lễ, đồng thời hô lớn:
- Tham kiến tổng trưởng đại nhân!
Cát Cát cùng Cẩu Oa vừa thấy rõ ràng, lập tức quỳ rạp trên mặt đất, Cẩu Oa dán mặt trên mặt đất, mà Cát Cát thì cẩn thận liếc nhìn Tương Văn.
Tương Văn đánh giá bộ dáng mấy Đại Đội Trưởng một chút cùng xe goòng bên cạnh bọn họ, khì một tiếng cười nói:
- Các ngươi thật là! Làm giả mà cũng làm giả quá mức thế này sao? Tai cũng thực sự không điếc đến nỗi kỵ binh đi đến trước mặt mà còn không nghe thấy tiếng vó ngựa chứ?
Mười mấy Đại Đội Trưởng nghe nói như thế, tất cả đều cố gắng miễn cưỡng tươi cười, xấu hổ dị thường.
Ngay trong khi Cát Cát còn đang lơ đãng trước nụ cười của Tương Văn, một thanh âm rất có từ tính khiến hắn tỉnh táo lại:
- Cũng không hẳn tất cả đều như vậy, giống như người này chính là chân chính xuất lực, ngươi tên là gì?
Cát Cát rời ánh mắt nhìn lại, chỉ thấy bên cạnh vị mỹ nhân kia một kỵ binh hắc giáp đưa tay chỉ vào Đại Đội Trưởng của mình hỏi.
Đang lúc Cát Cát cảm thấy kỳ quái chính là tên kỵ binh bình thường này không ngờ lại có khẩu khí lớn như thế, tất cả mọi người cũng kinh ngạc nhìn lại, mười mấy Đại Đội Trưởng kia sau khi kỵ binh này lên tiếng, tất cả đều "bùm" một tiếng quỳ xuống đất, sau đó cúi đầu sát mặt đất hô lớn:
- Thuộc hạ bái kiến đại nhân! Đại nhân khỏe không ạ?
Nghe thanh âm thì phi thường kính cẩn, nhưng quái dị cũng là, ở trong cảm giác kính cẩn không ngờ chen lẫn một loại hương vị vui sướng lẫn sợ hãi và cả khẩn trương nữa.
Cát Cát bị cảnh trước mắt khiến cho khiếp sợ mắt choáng váng cứ bảo trì tư thế khẽ nâng đầu như vậy, cũng vì vậy giúp hắn thấy được kỵ sĩ kia khẽ nhíu mày, sau đó dường như là thở dài rồi phất tay nói:
- Ta rất tốt, đứng lên đi.
Mười mấy Đại Đội Trưởng kia sau khi lĩnh mệnh, vẻ mặt cung kính cúi đầu đứng dậy, mà Đại Đội Trưởng của Cát Cát thì cố gắng áp chế hưng phấn bước ra khỏi hàng cúi đầu nói:
- Thuộc hạ Đại Đội Trưởng Đại đội nô lệ số 118, binh nhất Cường võ sĩ hạ giai Cung Tá Văn Phong, tham kiến đại nhân!
- Cung Tá Văn Phong? Người Cung Tá gia sao?
Kỵ sĩ này nói ra một cái gia tộc mà Cát Cát chưa từng nghe qua, nhưng thấy đây rõ ràng là một siêu cấp đại nhân vật không ngờ nói ra tên gia tộc này, hơn nữa bộ dáng Đại Đội Trưởng nhà mình đang rất tự hào, khiến Cát Cát hiểu được gia tộc này không phải gia tộc bình thường, chính mình chưa từng nghe qua, quả là quá thiếu kiến thức rồi!
Kỵ sĩ kia nói chuyện phiếm vài câu với Đại Đội Trưởng, hơn nữa mở miệng khen ngợi một chút, lúc này Cát Cát mới hiểu được vốn là bởi vì hai người mình cùng Cẩu Oa mới khiến cho đại nhân vật này hiểu nhầm Đại Đội Trưởng.
Đối với điểm này Cát Cát và Cẩu Oa nào dám hé răng giải thích, không sợ bị Đại Đội Trưởng ăn sống sao? Đến lúc này, Cát Cát cũng không dám nhìn lén mỹ nhân bạch giáp cưỡi bạch mã kia nữa.
Thời điểm kỵ sĩ kia trước khi rời đi cổ vũ vài câu, mà bởi vài câu này không ngờ khiến cho đám Đại Đội Trưởng tất cả đều có xu hướng cảm giác sâu sắc vinh quang, bắt đầu chức mừng lẫn nhau.
Mà càng chủ yếu là bọn hắn bắt đầu bắt chẹt Đại Đội Trưởng của Cát Cát, Đại Đội Trưởng kia chẳng những không tức giận ngược lại đắc ý dào dạt hào phóng đáp ứng.
Trở lại công trường Cát Cát có chút buồn chán, không phải mình muốn tìm kiếm cơ hội sao? Tại sao cuối cùng gặp được đại nhân vật ngay cả một cái biểu hiện cũng không có?
Chỉ là, nghĩ đến nếu mình mở miệng lung tung, địa vị cách xa như thế chỉ sợ sẽ khiến cho đại nhân vật kia bất mãn, tuyệt đối sẽ bị Đại Đội Trưởng bóp chết ngay lập tức. Ai! Mặc dù nói là phải có cơ hội, nhưng cơ hội kiểu này, địa vị người ta rất cao, chỉ sợ cũng không phải một chuyện tốt.
Đang mải miên man suy nghĩ Cát Cát đột nhiên phát hiện, binh lính nô lệ bốn phía đều dùng ánh mắt đố kỵ đỏ bừng nhìn mình, Cát Cát tuy rằng có chút tự tin vũ lực của mình, cũng có chút tự tin đối với vũ lực ba thủ hạ của mình, nhưng không có tự tin có thể chống lại nhiều người như vậy nha!
Cẩu Oa nhìn thấy bộ dáng thủ trưởng mình dường như không biết, không khỏi vội vàng nhắc nhở:
- Đội trưởng! Vừa rồi thân binh của Đại Đội Trưởng đến tuyên bố, nói là ngươi biểu hiện xuất sắc, có khả năng gánh vác trách nhiệm lớn, đề bạt ngươi làm Tiểu đội trưởng!
Cát Cát nháy mắt mấy cái, không phải chứ! Mình chỉ vừa mới cấp cho Đại Đội Trưởng một chút thể diện, không ngờ đã được đề bạt như vậy? Đùa giỡn thái quá sao?
Đại nhân vật kia chỉ mở miệng khích lệ vài câu, tại sao khiến cho Đại Đội Trưởng hưng phấn đến mức này?
Hay là thân phận đại nhân vật kia cao đến mức dọa chết người đây, hoặc đó chính là Trưởng quan cao nhất Đốc quân đại nhân?
Đối với những gia thần của Khang Tư, binh lính nô lệ căn bản không đáng để ý, so với đội dân phòng còn kém hơn, đảm nhiệm một cái Tiểu đội trưởng gì gì đó căn bản không quan trọng, cho nên Cát Cát mới bởi vì Đại Đội Trưởng cao hứng liền trở thành Tiểu đội trưởng chỉ huy hai mươi lăm người.
Bởi vì là Tiểu đội trưởng đầu tiên trong Đại đội, hơn nữa chuyện tình Cát Cát mặt dày mày dạn đẩy xe goòng đi theo Đại Đội Trưởng đều bị tất cả mọi người nhìn thấy, cho nên thanh danh Cát Cát giỏi tìm cơ hội lập tức truyền đi khắp toàn Đại đội.
Trong khi được mọi người hoặc là thật lòng hoặc là đố kỵ hoặc là giả dối chúc mừng, trong lòng Cát Cát không kìm nổi hiện lên thân ảnh mỹ nhân mông lung như hoa quỳnh kia.
Loại chuyện dưới tầng cơ sở nhất này, Khang Tư căn bản không có khả năng biết, sau khi hắn tuần tra tiến độ chiến hào một phen, rất vừa lòng gật đầu, nói với Tương Văn:
- Hiện tại xem ra có thể ngăn cản sư đoàn kỵ binh của Khải Nhĩ Đặc nhiều ít bao nhiêu ngày, chính là muốn xem có thể thu hút Sư đoàn kỵ binh đến nơi này hay không.
- Xin chủ công chớ lo! Các sĩ quan khẳng định sẽ hoàn thành nhiệm vụ chủ công giao phó.
Tương Văn đương nhiên hiểu rõ vì sao Khang Tư bất an như thế.
Khang Tư cho rằng mình không có năng lực chỉ huy gì, dù sao mình xuất than là một tiểu binh, tuy rằng được học tri thức lộn xộn, nhưng không có học tập hệ thống quân sự, nếu để Khang Tư dẫn người chém giết, vậy hắn tin tưởng mười phần, cần hắn phải quyết định chiến lược, thì hắn liền có chút không tự tin.
Sở dĩ Khang Tư có chút không tự tin đối với tác chiến đại bộ đội như vậy, là bởi vì các sĩ quan thủ hạ của hắn không ai có thể đưa ra ý kiến phản đối kế hoạch của hắn, không thể bổ sung những góc cạnh khác. Không phải thủ hạ không dám đề xuất, mà là bọn hắn tri thức hạn chế khó có thể đưa ra kế hoạch tốt hơn.
Không phải Khang Tư muốn hạ thấp năng lực thuộc hạ của mình, mà chỉ nghĩ rằng thủ hạ võ quan cao cấp của Khang Tư là người nào, đầu tiên là Áo Kha Nhĩ, xuất thân là Thiếu tá, giỏi nhất chính là thống lĩnh năm nghìn người, đây chính là Áo Kha Nhĩ tự thừa nhận.
Hai huynh đệ Lôi Đặc, Lôi Khải, xuất thân quan nô, trước khi trở thành quan nô chính là kẻ tay chân, hiện tại đã trải qua nhiều năm làm chỉ huy, cuối cùng có thể chỉ huy một vạn người, nhưng chỉ hiểu được chiến thuật đơn giản, để cho bọn họ đảm nhiệm chiến dịch lớn một chút, chỉ sợ đầu óc sẽ hôn mê không phân biệt nổi đông tây nam bắc!
Mà đám người lão Đao, xuất thân tiểu dân chăn nuôi trên thảo nguyên, giỏi lắm chỉ là dẫn theo mấy ngàn kỵ binh đánh lén một chút, so với cho bọn họ nuôi ngựa có khi còn sở trường hơn.
Vè phần mấy sĩ quan khác thu nạp trên bán đảo Phi Ba, vậy càng không cần phải nói, toàn bộ đều là nắm trăm người, một số ít là thống lĩnh ngàn người, căn bản không thể trọng dụng.
Về phần tướng quân đích thực Liễu Thanh Dương này, vừa lòng thì quả thực vừa lòng, đáng tiếc người này sở trường chỉ là chỉ huy chiến hạm tác chiến, là hải quân chứ không phải lục quân!
Nhưng hiện tại mình đang cần gấp sĩ quan lục quân cao cấp.
Lý Tuấn Nhiên sao? Không lo lắng thân phận hắn mới vừa đầu nhập, chỉ cần ngẫm lại biểu hiện của hắn khi chỉ huy tấn công thành trì, đủ biết hắn chỉ đạt tiêu chuẩn trung bình.
Mà trái ngược lại chính là, phía quan văn thì nhân tài đông đúc, kinh nghiệm nhất chính là Bỉ Khố Đức cựu Tỉnh trưởng này, công tác chính vụ thực hiện đúng là thuận buồm xuôi gió, mà An Tái Kháng lại đối với vận hành kinh tế có bản lĩnh nhất định, các phương diện khác cũng có không ít quan viên có năng lực.
Chỉ riêng Lôi gia trên bán đảo Phi Ba cũng đã tự bồi dưỡng được một lượng lớn quan viên tầng cơ sở rồi.
Mà ở bên đế quốc này, từ sau khi mình dựng lên cờ hiệu đốc quân, lại khiến cho lượng lớn văn nhân ẩn cư nơi thôn quê dũng mãnh tiến nhập, tuy rằng những người này nhiều lắm chỉ có thể đảm nhiệm chức vụ giáo viên, nhưng có rất nhiều nhân tài năng lực không tệ.
Có thể nói, chỉ cần không phải phát triển theo dạng hình học, căn bản không cần lo lắng vấn đề quan văn.
Chẳng lẽ không có sĩ quan cao cấp sẽ không tiến hành bố trí chiến lược, không tiến hành đại chiến? Đương nhiên không có khả năng, địch nhân sẽ không để cho ngươi có thời gian phát triển.
Cho nên Khang Tư không có biện pháp, đành phải tự mình quy định mục tiêu một chiến dịch, sau đó xử lý từng điều kiện để hoàn thành mục tiêu này, tiếp theo liền phân phó những điều kiện đó cho từng bộ ngành, để cho bọn họ tính toán hoàn thành điều kiện như vậy cần bao nhiêu thời gian, cần tiêu hao bao nhiêu nhân lực vật lực.
Chờ đến lúc thu thập đủ những tư liệu đó, lại cho các sĩ quan tiến hành thảo luận, cuối cùng liền phân phát nhiệm vụ cho bọn hắn đảm nhiệm.
Bởi vì mỗi người đều biết nhiệm vụ mình đảm nhiệm, cũng biết để hoàn thành thì phải làm gì, cho nên những sĩ quan tiêu chuẩn bình thường này cũng có thể hoàn thành tốt mục tiêu Khang Tư đề ra.
Lại nói dường như rất phức tạp, kỳ thực chẳng qua cũng chỉ là phức tạp hóa trình tự nhiệm vụ là do Lôi gia tuyên bố mà thôi.
Thấy Khang Tư trầm tư, Tương Văn đương nhiên hiểu được Khang Tư muốn cái gì, không khỏi mở lời nói:
- Chủ công! Thần nghĩ dựa theo chế độ hiện tại của chúng ta, cho dù không có danh tướng cũng có thể tiêu diệt quân địch, mà danh tướng chẳng phải cũng từ sĩ quan bình thường trên chiến trường mà luyện ra sao?
Nói không chừng trải qua mấy trận đại chiến này, trong quân chúng ta cũng có thể nổi lên mấy vị danh tướng đó.
Nghe nói như thế, Khang Tư không khỏi sửng sốt, sau đó bỗng nhiên cười nói:
- Ha ha! Ý ngươi nói có phải là, mấy ngày nay ta có chút tẩu hỏa nhập ma rồi? Đây đều là do quá mức tự ti đây mà!
Không sai! Danh tướng đều là tắm máu vô số trận đại chiến mới có thể bồi dưỡng thành, hiện tại chúng ta mới đánh mấy trận chứ? Không ngờ lại truy cầu danh tướng lúc này? Thực là si tâm vọng tưởng! Vẫn là làm đến nơi đến chốn mới là căn bản đây!
Nói đến câu sau Khang Tư không khỏi cảm thán hơn.
Tương Văn vội nói sang chuyện khác:
- Chủ công! Tin tức truyền tới, tiểu thư Ngả Lệ Ti và tiểu thư Y Ti Na đang đi thuyền sắp tới nơi chúng ta, hiện tại chúng ta sắp khai chiến, nguy hiểm như thế, có nên để các nàng trở lại hay không?
Khang Tư lắc đầu nói:
- Mọi người còn chưa lên bờ đã bắt các nàng trở lại? Thật sự là bất cận nhân tình rồi, nếu các sĩ quan đảm bảo không để Khải Nhĩ Đặc tiến vào nội địa, vậy để hai vị tiểu thư nghỉ ngơi vài ngày cũng không thành vấn đề.
Tương Văn vừa nghe lời này, trong lòng mừng thầm, bởi vì câu cuối cùng đã tỏ rõ rằng hai mỹ nữ kia sẽ nghỉ ngơi vài ngày là phải quay lại bán đảo Phi Ba.
Tuy nhiên cũng thật kỳ quái, tuy rằng bên phía đế quốc này nội chiến liên miên, nhưng có quân Khang Tư bảo hộ, hai mỹ nữ thực sự rất an toàn.
Mà bán đảo Phi Ba cũng là sào huyệt ác ma, tùy thời sẽ xuất hiện lượng lớn ác ma, so với việc ngồi ở miệng núi lửa tùy thời có thể bùng phát này, chủ công tại sao không lưu hai vị mỹ nữ lại nơi này, ngược lại để các nàng trở lại sào huyệt ác ma chứ? Chẳng lẽ bên đế quốc nguy hiểm hơn so với bán đảo Phi Ba sao?
Tuy rằng trong lòng có nghi hoặc này, nhưng Tương Văn sẽ không lên tiếng hỏi, ngược lại hỏi ra nghi vấn của hắn:
- Chủ công!Theo lý thuyết xung quanh đế quốc đều là địch nhân, giai đoạn trước khi đế quốc nội loạn, các quốc gia xung quanh còn nhân cơ hội xuất động đại quân tấn công biên giới, hiện tại là thời điểm nội loạn tăng cao, các quốc gia xung quanh tại sao lại vẫn như cũ chỉ lởn vởn ở vùng biên giới chứ?
Khang Tư cười cười nói:
- Không phải các quốc gia xung quanh không muốn một hơi tiêu diệt đế quốc, bọn họ đối với đế quốc đã sớm thèm nhỏ dãi, vất vả mới có được cơ hội, làm sao có thể nhã nhặn. Nhưng bọn họ cũng phải có cái năng lực kia mới được chứ.
- Không đủ năng lực sao? Nhiều quốc gia liên hợp như vậy lại cũng không đủ để tiêu diệt đế quốc, chuẩn bị tàn phá đế quốc cũng có thể chứ!
Tương Văn vẻ mặt mờ mịt chớp chớp mắt, tuy nói hắn là Tổng trưởng mật vệ, chưởng quản rất nhiều tình báo cơ mật, nhưng tính cách hắn lại chỉ biết chú ý tới những chuyện có liên quan đến Khang Tư, cái nhìn đại cục vẫn không có.
Tuy nhiên đối với điểm này Tương Văn thực sự không thèm để ý, việc này người cấp dưới chỉnh sửa thỏa đáng trình lên trên, mình chỉ cần chuyển lên đến tay chủ công là được, như thế chủ công sẽ tự quyết định vấn đề mục tiêu phương hướng cũng sẽ không cho phép mình nhiều chuyện.
Khang Tư cười cười, nhớ lại báo cáo đã xem, thuận miệng nói một chút nguyên nhân trong đó cho Tương Văn:
ngay từ đầu, các quốc gia xung quanh chứng kiến đế quốc lâm vào nội loạn quân phiệt cắt cứ, lập tức nước miếng chảy ròng ròng mạnh mẽ tấn công sang, thậm chí liên lạc với nhau chuẩn bị cấu kết chia cắt đế quốc, về phương diện này bọn họ thực sự có chút tự biết mình, biết ăn không nổi khối thịt béo lớn như vậy.
Tuy nhiên bọn họ hiển nhiên đã quên mất tính cách trước đó của những Trưởng quan quân đội của đế quốc, khi trước đánh thắng thì thăng quan vào kinh dưỡng lão, đánh thua thì bị cách chức về quê làm ruộng, nếu không có nghiêm lệnh, ai cũng chẳng dám làm sai.
Nhưng hiện tại là quân phiệt, thắng bại liên quan đến chính tính mạng cùng vinh hoa phú quý bản thân mình, hơn nữa quan trọng nhất là quân phiệt có thể điều động tất cả những gì có thể điều động, nhân lực vật lực phối hợp tác chiến, thời kì còn là quân đội đế quốc lại có rất nhiều kiềm chế và lo ngại. Ít nhất một người ngấm ngầm gây cản trở sau lưng cũng đủ khiến cho người khác khóc không ra nước mắt rồi.
Khi vượt qua sự chống cự của quân phiệt, quân địch xâm lấn giỏi lắm là một địa phương quân phiệt chiếm cứ, căn bản đừng nghĩ tới đánh chiếm sâu vào nơi phồn hoa nội địa đế quốc.
Hơn nữa những quân địch xâm lấn đó ngoại trừ đế quốc ra còn có địch nhân khác, không có khả năng xuất động toàn quân, cho dù xuất động toàn quân chỉ sợ cũng mất nhiều hơn được.
Vì sao nói như vậy? Nhìn xem hiện tại đế quốc có bao nhiêu quân phiệt, mỗi quân phiệt có bao nhiêu quân sẽ biết, Duy Nhĩ Đặc chỉ bằng gián điệp cùng cấp, trải rộng toàn bộ các thương đội đế quốc đã thống kê phương diện này.
Đến khi các quyền quý nhân sĩ Duy Nhĩ Đặc có được kết quả trong tay, bọn họ đành tặc lưỡi hoàn toàn bỏ qua ý định phái quân đội đánh cướp các bến cảng của đế quốc.
Ba nghìn năm trăm vạn trang bị, một ngàn hai trăm vạn quân, ba trăm vạn tinh nhuệ.
Nhiều binh lực như vậy là thế nào? Tất cả đều là do quân phiệt liều mạng khuếch trương quân đội tạo thành.
Quân phiệt hỗn chiến tuy rằng ngoại trừ khiến mức độ giảm dân cư đế quốc tăng mạnh, hủy diệt kinh tế xã hội ra, vẫn còn có chút hữu ích. Ít nhất về phía quân đội thì xây dựng cơ bản cùng thúc giục phát triển sản nghiệp của những quân phiệt này được thiết lập mạnh hơn.
Tuy rằng hoàn toàn dựa vào phá hoại kết cấu các sản nghiệp khác mà tạo thành, nhưng trong vòng một thời gian ngắn, quân phiệt đế quốc chính là thiên hạ đệ nhất!
Đồng thời, tuy rằng quân phiệt không hề để ý đến vấn đề dân sinh mà liều mạng chạy đua vũ trang, nhưng bọn hắn cũng không phải ngốc, một đám ô hợp khẳng định đánh không lại quân đội tinh nhuệ, binh lính bình thường được huấn luyện một chút có thể ra chiến trường, nhưng dùng làm chủ lực bảo hộ mình giống như tinh binh thì sao có thể làm được?
Quân phiệt muốn cũng không muốn dùng, trực tiếp sử dụng thời kỳ đế quốc không thể khủng bố thật hơn nữa mà huấn luyện tân binh đẫm máu, như vậy lấy sinh mạng làm giá phải trả để sàng lọc ra tinh binh, hoàn toàn có thể thỏa mãn nhu cầu những quân phiệt này.
Có thể nói trong tay mỗi quân phiệt đều có một chi quân đội tinh nhuệ, sức chiến đấu phần lớn là ngang nhau, chỉ là có binh lực nhiều ít khác nhau mà thôi.
Đối với điểm này chỉ có thể ở thời khắc mấu chốt quyết định thắng bại chiến trường, cùng với có thể bảo trụ tính mạng quân đội tinh nhuệ của chính mình, các quân phiệt đối với bộ đội tinh nhuệ đều kiệt lực bồi dưỡng giữ gìn. Bởi vậy mới có thể xuất hiện con số tinh binh khủng bố như vậy.
Những quyền quý Duy Nhĩ Đặc vốn xuất thân thương nhân trước tiên bắt đầu tính toán, bản thân mình tiêu diệt binh lực đế quốc như vậy cần trả giá bao nhiêu tổn thất, trả giá tổn thất thật lớn như thế có thể thu về bao nhiêu ích lợi.
Kết quả tính ra, đối với lãnh thổ không phải là yêu cầu thay đổi chiến lược quan trọng nhất của Duy Nhĩ Đặc, lập tức bắt đầu mạnh mẽ tiến hành chính sách hút máu.
Mà Duy Nhĩ Đặc là quốc gia gần với đế quốc nhất lại bỏ qua hành động võ trang, mấy quốc gia khác giống như mấy con sói hoang không có sói đầu đàn thống lĩnh, ngao ngao kêu một hồi phát hiện mất nhiều hơn được, sau đó cũng liền chấm dứt chiến tranh.
Nếu không đánh được, cái gọi là liên minh tự nhiên sẽ không thành công, dù sao trong những đế quốc này cũng đều có mâu thuẫn, có thể đồng tâm hiệp lực là chuyện không thể thực hiện, do vậy đành phải tiếp tục cạnh tranh lẫn nhau.
Bởi vì những tình huống này, cho nên chiến sự nơi biên giới đế quốc rất nhanh chấm dứt.
Những quốc gia xâm lấn trước đó vừa thay đổi thay độ cấu kết với quân phiệt nơi biên giới, vừa yên lặng chăm chú nhìn vào nội địa đế quốc cùng khu vực lãnh hải quân phiệt đang tiến hành hỗn chiến, bọn họ ước gì quân phiệt biên giới đánh vào hoặc quân phiệt bên trong đánh ra, để bọn họ có thể có cơ hội thừa nước đục thả câu.
Do bởi chút quan hệ phức tạp này, các quân phiệt bên trong đế quốc mới có thể càn rỡ chinh chiến với nhau như thế, căn bản không sợ kẻ thù bên ngoài diệt quốc.
Nghe đến mấy điều này, Tương Văn chỉ ngây ngốc một hồi lâu mới thở dài nói:
- Đế quốc không ngờ bởi vì nguyên nhân này mới không bị thâu tóm sao?
Khang Tư cười cười nói:
- Họa phúc khó lường! Ừ, nếu chiến hào đã gần đạt yêu cầu, có thể hạ lệnh được rồi.
Nói đến đây Khang Tư nhìn về xa xa, hắn đã không thể có khả năng tự mình ra chiến trận, hiện tại trách nhiệm của hắn chính là ở hậu phương tuyên bố mệnh lệnh, mà không phải anh dũng chiến đấu.
Rốt cuộc không thể tự cảm nhận con đường sinh tử nữa sao? Khang Tư đối với nghi vấn của mình, chỉ cười cười tự giễu.
- Ra roi thúc ngựa! Xông qua cửa núi này đi ra thảo nguyên! Quân Khải Nhĩ Đặc chúng ta nhất định phải chiếm giữ phiến thảo nguyên đó trước quân địch.
Một sĩ quan ngồi trên lưng ngựa đứng bên đường, quay về phía kỵ binh bên cạnh mình lớn tiếng hô.
Đến khi mấy nghìn mã phu trở thành những kỵ binh, tất cả đều khí phách dang trào ra roi giục ngựa phi nước đại, cuối cùng đã có thể cưỡi ngựa, cuối cùng đã có thể giết người xả hết tức giận mấy ngày qua!
Kỵ binh được bố trí phía trước, từ trong cửa núi lao ra, chỉ thấy trước mắt trong sáng rộng mở, một mảnh cỏ vàng mênh mông bát ngát hiện ra trước mặt.
Tâm tình bị kìm nén trong rừng mấy ngày qua, lập tức được giải phóng, kỵ binh vừa mới thích ý hít sâu một hơi thầm nói một câu:
- Đây mới là nơi kỵ binh chúng ta...
"Sưu!" một tiếng, một mũi tên nhọn bắn rơi kỵ binh này xuống ngựa.
Nhóm kỵ binh đầu tiên của Khải Nhĩ Đặc lao ra, vừa mới nhìn thấy trời đất bao la, liền nghênh đón một trận mưa tên, lập tức ngã xuống mười mấy tên, đám kỵ binh phía sau còn chưa có phản ứng lại, tiếp tục xung phong cũng lại bị tiếp tục bắn chết.
Cứ như thế không lâu sau, đương trường ngã xuống gần trăm kỵ binh. Hơn nữa khủng bố nhất chính là không có phát hiện bóng dáng địch nhân!
Kỵ binh của Khải Nhĩ Đặc bị tập kích bất thình lình lại càng hoảng sợ, thật không ngờ vừa ra khỏi khe núi thì gặp tập kích, đều nghĩ rằng phải đến đoạn giữa thảo nguyên hoặc đoạn cuối thảo nguyên mới gặp quân địch chứ.
Loại tâm lý trái ngược này khiến cho vài kỵ binh còn sót lại trong nhóm đầu tiên bị tập kích, thiếu chút nữa theo bản năng chuẩn bị quay đầu chạy trốn. Nhưng sau đó kỵ binh phía sau theo sát mà lên lại bởi vì kỵ binh phía trước ngăn chặn không thể không dừng bước.
Vài sĩ quan có mặt vừa thấy tình huống này, mồ hôi lạnh lập tức chảy ra, nếu đại đội nhân mã mình bị chặn ở cửa núi này, toàn quân bị diệt cũng không chừng, mà quân tiên phong khẳng định đã tổn thất nghiêm trọng!
Nghĩ vậy, các sĩ quan cắn răng một cái, hét lớn một tiếng:
- Tiến lên không được lùi lại! Theo ta lên!
Rồi nâng thương từ phía sau lao ra.
Có sĩ quan làm gương, đám kỵ binh lập tức tỉnh táo lại, bọn họ cũng không quản tính xem địch nhân rốt cuộc trốn ở địa phương nào, dù sao bên mình ước chừng một Sư đoàn kỵ binh, chỉ cần đi vào thảo nguyên, địch nhân nhiều hơn cũng không sợ! Cho nên không nói hai lời, lập tức nâng trường thương, giục ngựa phi theo sĩ quan lao về phía thảo nguyên.
Hành động của bọn họ chẳng những mở ra một con đường, còn kéo theo kỵ binh phía sau xông lên theo bọn họ.
Lại là một trận mưa tiên bắn tới.
Bởi vì có chuẩn bị, chỉ có mười mấy tên kỵ binh không may ngã ngựa xuống, mà cho đến giờ phút này, đám kỵ binh mới phát hiện thân ảnh địch nhân, đó là mấy trăm cung binh đang được một tầng cỏ khô bao quanh.
Khó trách vừa rồi không thể phát hiện bọn họ, bọn họ nằm nấp vào trong cỏ, không đến khoảng cách nhất định căn bản không thể phát hiện!
Đám kỵ binh lập tức lửa giận ngút trời, không nói tinh thần những kỵ binh này thấp hơn quân địch, mà đám quân địch binh lực không tới một đại đội không ngờ lại dám đánh lén một sư đoàn kỵ binh?! Đây chính là sự coi thường trắng trợn! Thật sự sỉ nhục người ta quá rồi!
- Giết!
Sĩ quan rống to một tiếng rồi xông về hướng mấy trăm địch nhân bọc cỏ khô kia, đám kỵ binh lại nghiến răng nghiến lợi giục ngựa lao theo, bộ dáng dường như chuẩn bị trực tiếp dùng ngựa đạp chết những địch nhân đó.
Trăm tên địch nhân kia, không biết có phải nhìn thấy gần ngàn kỵ binh xung kích khiến cho choáng váng hay là bị làm sao, bọn họ chẳng những không có lắp tên bắn cung, ngược lại trước tiên lấy chiếc vòng như vòng cổ nhét vào miệng, sau đó lập tức ném cung tên rút ra bội đao chuẩn bị nghênh chiến.
Nhìn thấy một màn này, sĩ quan hơi có kiến thức liền có chút nghi hoặc, lẽ nào đám người kia đều là giáo đồ? Bằng không trước khi chết tại sao còn làm ra động tác thống nhất như thế?
Đương nhiên, ý niệm này cũng chỉ nhoáng lên một cái trong đầu rồi mất, quản bọn chúng là giáo đồ gì, giết chết bọn chúng mới chính là việc mình nên làm lúc này!
Sĩ quan dễ dàng đam trường thương xuyên qua ngực một quân địch, đang lúc sĩ quan chuẩn bị ném trường thương, rút mã tấu ra, lại ngạc nhiên phát hiện, tên địch nhân bị trường thương đâm xuyên này, tuy rằng miệng đã phun máu, nhưng không có ngã xuống, ngược lại nhân cơ hội vung đao chém về phía mình.
Chỉ một chút sửng sốt như vậy, dùng đao ngăn cản đã không còn kịp nữa, sĩ quan theo bản năng giơ cánh tay lên ngăn cản, đương nhiên bị một đao chém đứt!
Sĩ quan kêu lên một tiếng đau đớn, cắn răng cố nến cơn đau dữ dội, giơ đao chém rơi đầu tên địch quân này.
Nhìn dòng máu tươi phun thẳng lên trời, sĩ quan hơi nhẹ nhàng thở ra, máu tươi đỏ thắm, chứng tỏ quân địch không phải là ác ma, hắn có thể bị một kích mà không chết, khẳng định là do quá mức cường hãn mà thôi.
Sĩ quan không có dừng lại, đầu tiên một tay giục ngựa chạy một hồi, sau đó vừa nhanh chóng đánh giá bốn phía, vừa chuẩn bị tiến hành băng bó vết thương cho mình, vì giải phóng tay phải mà thanh mã tấu được sĩ quan cắn trên miệng lập tức rơi xuống.
Sĩ quan trừng mắt không thể tin được quan sát phía trước chiến trường.
Mình nhìn thấy gì thế này?
Dưới trùng kích của hơn một ngàn kỵ binh, địch quân còn chưa đến một đại đội, ẩn nấp thân mình sát mặt đất, tuy rằng toàn quân bị diệt, nhưng không ngờ trước khi chết cũng kịp tiêu diệt hơn ngàn kỵ binh theo sau mình giảm xuống còn chín thành!
Hiện tại có thể đứng, chỉ có ít ỏi mấy người bao gồm cả hắn đang tàn phế đây, ngay cả một tiểu đội cũng không đến a!
Sĩ quan kích động tới mức phụ ra một ngụm máu, mà cánh tay bị chém đứt chảy máu quá nhiều khiến cho hắn mắt hoa rồi cứ như vậy mà ngã xuống.
Đám kỵ binh phía sau lục tục tấn công tới, ngay từ đầu còn trào dâng kêu gào, chuẩn bị khoe công với các huynh đệ, nhưng sau khi nhìn thấy màn trước mắt này, tất cả đều lặng yên.
Một ngàn kỵ binh ở trên mảnh đất bằng phẳng đánh với bốn năm trăm cung thủ không có vật gì phụ trách phòng hộ, một hồi chiến đấu kết thúc, cung thủ tất nhiên toàn quân bị diệt, nhưng kỵ binh cũng bị chết chỉ còn tới mười người tàn phế. Kiểu chiến tranh giống như ở các nước Ả Rập thế này hoàn toàn không có khả năng xuất hiện tỉ lệ chiến tổn như vậy, mà hiện tại lại xuất hiện trước mắt mọi người.
Các sĩ quan tuy rằng khiếp sợ đồng thời cảm thấy nặng nề, nhưng trước nhất vẫn nhớ đến nhiệm vụ của mình, cũng không dừng lại lâu, lập tức dẫn thủ hạ bắt đầu xông về bốn phía.
Chỉ có sau khi an toàn quét sạch khu vực xung quanh, mới có thể yên tâm bố trí đại doanh được!
Theo số kỵ binh lao ra khỏi cửa núi nối liền không dứt, kỵ binh tiến vào thảo nguyên càng ngày càng nhiều, từ trên không nhìn xuống, cửa núi kia giống như một cái cửa tổ kiến vậy, vô sô con kiến từ cửa này lao ra, nhanh chóng tản rộng sang bốn phía, chỉ trong chốc lát đàn kiến đó đã chiếm cứ một phạm vi tới mười kilomet.
Khải Nhĩ Đặc yên lặng đứng trong chiến trường được thân vệ bao quanh, khi nhận được tin tức Khải Nhĩ Đặc trước tiên liền phong tỏa chiến trường lại.
Tuy rằng tiền quân đều biết việc này, nhưng hiện tại bọn họ đều tản đi truy lùng bốn phía, còn chưa có trở lại doanh, chỉ cần hạ đạt mệnh lệnh cho Lữ đoàn quân tiền phong kia giữ kín miệng, rồi gom bọn họ lại bố trí vào một doanh, hạn chế liên lạc với các doanh khác, như vậy là có thể áp chế tin tức lan truyền rồi.
Khải Nhĩ Đặc không thể không cẩn thận như thế, hắn đã kiểm tra quần áo quân địch tử trận, theo quân hàm và phiên hiệu có thể biết được, đây là một đại đội thuộc Lữ đoàn năm Sư đoàn một Quân đoàn hai mươi.
Nhìn những tàn thi của quân Khang Tư, cùng gần ngàn thi thể kỵ binh của mình, có thể xác định quân Khang Tư tuyệt đối là tinh nhuệ trong tinh nhuệ!
Bằng không chiến đấu tuyệt đối không thể thảm thiết đến trình độ này!
Chỉ là, những di vật của quân Khang Tư lại đưa ra một đáp án hoàn toàn trái ngược.
Bởi vì trong những tàn thi quân Khang Tư này, quân hàm cao nhất chỉ là Thượng úy, hơn nữa phiên hiệu cũng chỉ là đại đội chính quy bình thường, nếu chiếu theo như vậy mà nói, bọn họ chính là quân đội bình thường mà thôi, cũng không phải binh lính tinh nhuệ gì.
← Hồi 158 | Hồi 160 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác