← Hồi 115 | Hồi 117 → |
Đám kỵ sĩ kia ở trên đường cái chạy một đoạn thời gian, đột nhiên lao xuống khỏi đường cái tiến vào bãi cỏ.
Nhưng cũng không thể nói đó là bãi cỏ, ở đó mơ hồ hiện lên nền đường nói rõ đây là một cái đường vào thị trấn, chỉ là ít người đi đã bị cỏ dại bao trùm. Có điều khi bị hơn mười con ngựa chiến dẫm lên, cỏ dại bị dẫm nát khiến cho con đường này lại được thấy ánh mặt trời.
Kỵ binh chạy không bao lâu, một con đường rộng đầy bùn đất xuất hiện trước mắt, xa xa hình ảnh thôn trang mông lung hiện ra, mà bóng dáng nông dân đang làm việc trên đồng ruộng cũng có thể mơ hồ thấy được.
Khi càng gần thôn trang, trên đường cũng xuất hiện nhiều nông dân đang khiêng dụng cụ nông nghiệp. Những nông dân này thấy cờ tam giác có hình vẽ của kỵ binh lập tức lui ra hai bên, cúi đầu quỳ lạy trên mặt đất. Những kỵ binh xuyên qua thôn trang tiếp tục đi tới trong khi thôn dân dùng đại lễ chào.
Sau khi chạy hơn mười phút nữa, một cái vu trấn hiện ra trước mắt. Ở giữa vu trấn là một vùng núi nhô lên, mà trên núi là một tòa thành trì dùng tường gỗ bao quanh cả ngọn núi. Nói là thành trì kỳ thật cũng chỉ là tiểu sơn trại dài rộng khoảng hai trăm mét mà thôi.
Có điều sơn trại này có thể được gọi là thành trì, là bởi vì giữa tòa thành có một kiến trúc mang phong cách kiến trúc của bán đảo Phi Ba mang tới, đại khái cao hơn mười mét. Chỉ cần có được "Thiên Thủ Các" cho dù diện tích có nhỏ đến đâu cũng là thành trì, đây là bán đảo Phi Ba công nhận.
Nhìn thấy thành trì, kỵ binh giảm tốc độ, bắt đầu chậm rãi chạy. Mà thành trì cũng phát hiện đám kỵ binh này, cửa gỗ rộng sáu mét được chậm rãi mở ra, mười mấy tên binh sĩ cùng vài tên mặc kiểu võ sĩ đứng hai bên cổng lớn, lẳng lặng chờ đợi kỵ binh tới.
Kỵ binh vừa xuất hiện tại cửa lớn, một binh sĩ lập tức tiến lên giữ dây cương của kỵ sĩ trẻ tuổi kia, mà những người khác thì được mấy võ sĩ chỉ huy quỳ xuống lạy hô:
- Cung nghênh chủ công trở về thành!
Kỵ sĩ trẻ tuổi nhảy xuống ngựa, một mặt xua tay nói: "Đứng lên" một mặt đi vào bên trong thành. Binh sĩ ai có việc nấy, chỉ có vài võ sĩ kia mới đi theo phía sau kỵ sĩ trẻ tuổi.
Kỵ sĩ trẻ tuổi ngẩng đầu nhìn đến cờ tam giác có hoa văn giống như đội kỵ binh đang đón gió tung bay trên đỉnh Thiên Thủ Các, không khỏi lắc đầu thở dài:
- Ài! Tập tục nhiều năm khi chủ công xuất hiện sắp hoàn toàn biến mất, ai có thể nghĩ đến cờ của gia tộc phụ thuộc bắt buộc phải thêm gia huy của gia chủ lên.
- Chủ công, xin cẩn thận lời nói, đây là đại điện anh minh, như vậy ở trên chiến trường ai là người bên ta thì kể cả nông binh tầng thấp nhất cũng có thể xem hiểu, tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình trạng quân ta đánh quân mình.
Một võ sĩ vội nói.
- Ha ha! Chủ công thật khoan dung rộng lượng sẽ không lấy cớ lời nói như thế liền đối phó với gia tộc Sơn Điền chúng ta.
Kỵ sĩ trẻ tuổi kia cười khoát tay, hắn cũng chính là Sơn Điền Trung gia chủ gia tộc Sơn Điền.
Tiến vào đại sảnh bên trong thành, sau khi phân chỗ ngồi chủ tớ, Sơn Điền Trung nhìn bên người chỉ có ba gia thần, không khỏi một hồi khổ sở.
Nhớ ngày trước gia thần đầy đại sảnh, nhưng ai có thể nghĩ đến nhận lệnh triệu tập xuất binh của Thanh Nguyệt thành lại khiến thực lực nhà mình mất đi chín thành? Hiện tại ngược lại phải thần phục cho quân địch lúc trước.
Tuy nhiên cũng bởi vì điều đó, chính hắn là một người con thứ gần như không có triển vọng mới có thể trở thành gia chủ. Thật sự không biết là nên oán hận hay cảm tạ Lôi gia.
Sơn Điền Trung miên man suy nghĩ nhìn gia thần đều cúi đầu không biết nghĩ gì, hắn đánh tan sự yên tĩnh hỏi:
- Trong lúc ta đi bái kiến gia tộc không có chuyện gì chứ?
- Xin chủ công yên tâm, trong nhà hết thảy yên ổn như ban đầu.
Ba gia thần đều gật đầu nói.
- Chủ công, không biết lần này bái kiến có thuận lợi không?
Một gia thần tuổi có vẻ cao lên tiếng hỏi.
- Coi như thuận lợi, chờ sau một tuần sẽ được chủ công gặp riêng.
Sơn Điền Trung giọng điệu bình thản nói.
- Chúc mừng chủ công, không ngờ có thể được một mình bái kiến, vậy nói rõ đại điện thực coi trọng chủ công.
Các gia thần vội chúc mừng nói.
- Cũng không có gì, tất cả những người quản lý các gia tộc đều được chủ công tiếp kiến, chỉ là thủ đoạn lung lạc gia thần ngoại hệ mà thôi.
Sơn Điền Trung lơ đễnh nói.
- Chủ công nói cẩn thận, đại điện hiện tại không có gia thần ngoại hệ, bởi vì nếu chủ công tiếp nhận bổng lộc của đại điện, thì là gia thần trực hệ. Ngài nghĩ xem, hiện tại gia thần đại điện trừ bỏ thế gia vọng tộc cùng vài trọng thần trước kia, nhà nào thực sự có lãnh địa? Cho nên chỉ cần lập công lớn, trở thành chư hầu vạn thạch cũng không phải không có khả năng.
Gia thần vội khuyên nhủ.
Sơn Điền Trung sau khi suy nghĩ cười nói:
- Ừ! Ha ha! Như thế những gia thần này sau khi đạt được nhiều thạch hết sức phấn khởi chuẩn bị sử dụng quyền lĩnh chủ của mình, nhưng không ngờ phát hiện trừ bỏ có thể sử dụng các loại tài nguyên, có thể có được một khối đất ra, không nói tới đồng ruộng, chỉ là ngay cả một dân lãnh địa đều không thể điều động.
- Chạy đến thừa hành đại nhân mới phát hiện sắc phong nhiều thạch cho bọn họ không ngờ chỉ là số lượng lương thực sau khi thu lương có thể đạt được mà không phải là lãnh địa như suy nghĩ.
- Hừ! Bọn họ thật đúng là nghĩ đến lãnh địa dễ dàng đạt được như vậy? Lúc trước khi đại điện tiến hành sắc phong, thần liền cảm giác được có vấn đề, như thế nào êm đẹp tiến hành gia tộc cùng cá nhân sắc phong khác nhau? Sau xem ra mới phát hiện trong đầu đại điện đều có tính toán.
- Thần cho rằng nên như vậy, chỉ có sắc phong nhiều thạch cho gia tộc mới xem như lãnh địa, bằng không chẳng phải là loạn? Sau khi rõ ràng chuyện đó, những thế gia vọng tộc và quý tộc mới vốn xem thường chúng ta lập tức đối với chúng ta có vài phần kính trọng.
- Ha ha! Chuyện này thần nghe nói qua, lúc ấy những quý tộc mới này sau khi biết được tin tức tất cả đều trợn mắt há hốc mồm cơ đấy. Nghe nói sau đó đại đa số những quý tộc mới đều thành lập gia tộc của mình.
Các gia thần cũng lựa ý hùa theo nói lên chuyện cười của các quý tộc mới. Những thế gia vọng tộc cũ đặc biệt khinh thường những quý tộc mới không lâu trước đó vẫn là thổ phỉ, chỉ là hiện tại mọi người cùng một chủ công, chỉ có thể sau này cười nhạo một phen thôi.
- Ừ! Được rồi, lần này bái kiến cũng nhận được nhiệm vụ, chủ công yêu cầu những gia tộc có được lãnh địa dựa theo tỉ lệ mười thạch một người điều động binh sĩ nghe lệnh chỉ huy.
Sơn Điền Trung vỗ vỗ chân nói.
Lời này vừa nói xong, ba gia thần lập tức trừng mắt, sau đó vẻ mặt vừa vui sướng vừa khẩn trương hỏi:
- Chủ công, đại điện rốt cục bắt đầu chiến tranh?
- Tuy rằng không dám cam đoan lần này có thể được thưởng giống lần trước, nhưng phỏng chừng có tám phần nắm chắc lần này sẽ cấp thổ địa cho người nào đánh hạ. Dù sao có rất nhiều quý tộc mới còn không có lãnh địa thực sự, chủ công khẳng định cần thổ địa để an ủi bọn họ một chút.
Sơn Điền Trung nói.
- Hay lắm! Cuối cùng đợi cho đến ngày tạo dựng sự nghiệp! Chủ công, đại điện yêu cầu khi nào thì tới đâu?
Một gia thần hưng phấn nhảy dựng lên.
- À! Mười lăm ngày sau kể từ ngày hôm nay, gia tộc chúng ta tập kết ngay tại xuyên chi trực đạo xử.
Sơn Điền Trung suy nghĩ một chút rồi nói.
- Thời gian có chút gấp gáp, lãnh địa gia tộc chúng ta một ngàn năm trăm thạch, vậy là một trăm năm mươi người, mà hiện tại binh sĩ có sẵn có sáu mươi người, trừ bỏ ba mười người ở lại trực chiến, còn phải tuyển thêm một trăm hai mươi nông binh. À! Về mặt binh khí không có vấn đề.
Một gia thần sau một lúc nói thầm, nói:
- Chủ công, gia tộc ta hoàn thành nhiệm vụ là không có vấn đề, chỉ là những nông binh này chưa trải qua huấn luyện, chỉ có thể làm ra bộ dáng, nếu chân chính muốn lập công lớn thì không thể chỉ dựa vào bọn họ.
- Ừ! Giữ lại mười tên binh lính có sẵn cùng hai mươi nông binh trực chiến, đội kỵ binh cũng mang đi, công lao lớn phải dựa vào chúng ta tự mình đi giành lấy.
Sơn Điền Trung nói.
- Dạ! Dựa theo lệ thường một kỵ binh tương đương với năm nông binh, chúng ta có mười bốn kỵ binh, vậy chỉ cần...
Lời nói của gia thần còn không dứt đã bị Sơn Điền Trung ngắt lời:
- Không cần, cứ tuyển một trăm năm mươi tên nông binh, chúng ta không cần hẹp hòi so đo cái đó.
- Dạ! Là thần ngu dốt.
Gia thần vội thỉnh tội, hiện tại cũng không phải là thời đại Thanh Nguyệt thành trước kia, mà là thời đại Lôi gia.
Lôi gia chú trọng chính là có công thì được thưởng mà có hại thì bị phạt. Cho dù mười bốn kỵ binh này toàn bộ bị tiêu diệt, chỉ cần lập công, sẽ được ban tặng đủ để thành lập vài đội kỵ binh như thế. Đây chính là có tấm gương đi trước, hoàn toàn không cần tính toán chi li tổn thất giống như trước kia.
Nhìn thấy mọi chuyện đều giao xuống, Sơn Điền Trung thoải mái cười nói:
- Ha ha! Khó trách những quý tộc mới này liều mạng muốn đạt được lãnh địa thực sự, dù sao chỉ có gia tộc có được lãnh địa thực sự mới có được một đơn vị quân sự độc lập. Như vậy nếu đạt được công lớn đều là độc chiếm.
- Không giống như hiện tại, những quý tộc mới này chỉ có thể dẫn binh sĩ thuộc về chủ công đi chiến đấu, chiếm được công lớn phải phân chia từ trên xuống dưới, đợi được đến tay đều chỉ được một chút công lao nho nhỏ.
- Ở mặt này đại điện duy trì tốt truyền thống bán đảo Phi Ba.
Các gia thần đều hùa theo gật đầu.
- Tuy nhiên thay đổi lại càng nhiều.
Sơn Điền Trung âm thầm cảm thán một câu.
Nếu là ngày trước, các thế gia vọng tộc có thể đối với gia chủ bằng mặt không bằng lòng, dù sao mình chỉ là ngoại hệ gia thần trên danh nghĩa của chủ gia tộc, cũng không lĩnh bổng lộc của chủ gia tộc, cho dù làm cỏ đầu tường cũng không ai trách cứ.
Nhưng hiện tại lĩnh bổng lộc của chủ gia tộc, là thuộc về trực hệ gia thần của chủ gia tộc. Không cần nói tới làm cỏ đầu tường, chỉ cần bằng mặt không bằng lòng đủ cho gia tộc sụp đổ.
Có điều Sơn Điền Trung tuy đối với Lôi gia đầy bụng bực tức, nhưng hắn cũng không phải là người không biết điều. Nhìn mấy vạn quân nhân chuyên nghiệp của Lôi gia dựa vào thực chiến mà huấn luyện, lại nhìn những chư hầu vẫn còn sử dụng nông binh, thì biết thực lực của hai bên như thế nào.
Hơn nữa Lôi gia tìm đủ mọi cách tăng tài phú cùng vật tư, với sự hiểu biết của mình về số lượng dự trữ cũng đủ cam đoan Lôi gia mọi lúc đều có thể chiến đấu hơn một năm. Nếu mình đã là cấp dưới của một chủ gia tộc cường hãn không gì sánh nổi như vậy, vậy thì chính mình nên làm thế nào dựa vào ưu thế này để tạo dựng sự nghiệp, kiếm một phần gia sản lớn để lại cho đời sau.
Từ gia chủ Lôi gia gióng trống khua chiêng đổ bộ bến cảng, rồi tiếp kiến tất cả cấp dưới, sau đó quân đội bắt đầu triển khai điều động, những người có tâm chú ý Lôi gia đều hiểu rõ mọi chuyện.
Bởi vì có Lôi gia, khi những chư hầu khác đánh nhau thừa sống thiếu chết, những chư hầu yên bình phụ cận đều thở dài. Bây giờ Lôi gia cuối cùng muốn động thủ, lần này chỉ sợ không giống như trước phái người đánh cướp một hồi rồi rút lui.
Thành Thanh Thủy là một thành trì tượng trưng cho một thế lực lân cận Lôi gia, mà gia tộc Sơn Mộc là chủ thành trì này.
Tuy rằng lãnh địa gia tộc Sơn Mộc đều là ven biển giống thành Thanh Nguyệt, đáng tiếc trong lãnh địa không có bến cảng tốt đẹp, chỉ có mấy bến cảng nhỏ. Tuy nhiên cho dù là như vậy, dựa vào mấy bến cảng nhỏ này vẫn có thể kiếm được kha khá từ việc buôn lậu của thành Thanh Nguyệt.
Nhưng là sau khi chủ thành Thanh Nguyệt đổi thành Lôi gia, vậy liền không xui xẻo.
Thủy quân Sơn Mộc dám can đảm chiếm tiện nghi trở thành mục tiêu đầu tiên của thủy quân Lôi gia sau khi thành lập, một hiệp liền tiêu diệt sạch sẽ thủy quân Sơn Mộc, tiếp theo lại chiếm lấy vài bến cảng nhỏ này.
Có điều không biết là quân Sơn Mộc đe dọa hay là mấy bến cảng nhỏ còn không vào mắt Lôi gia, thủy quân Lôi gia sau khi phá hủy bến cảng liền rời đi.
Mấy bến cảng nhỏ đến tận bây giờ còn không có xây dựng lại, xây dựng cũng có ích lợi gì? Mặt biển nơi này đều nằm trong phạm vi thế lực của thủy quân Lôi gia.
Mất một nơi kiếm ăn béo bở, lại thêm gia tộc Sơn Mộc không cam lòng Lôi gia càn rỡ nghe được các chư hầu khác có chủ ý muốn đánh Lôi gia lập tức hưng phấn tham gia một phần.
Nhưng kết quả chính là chẳng những hao binh tổn tướng, lại làm cho người ta cướp đoạt hết đồ tích góp nhiều năm của gia tộc, là lại còn bắt đầu hơn nửa năm chiến tranh quấy rối.
Cho tới bây giờ, tuy rằng mặt ngoài vẫn treo chiêu bài chư hầu, kỳ thật trên thực tế chỉ là một gia tộc ở địa phương mà thôi. Không nói thủ hạ chỉ là gia thần ngoại hệ tự làm theo ý mình, ngay cả gia thần trực hệ cũng bắt đầu bằng mặt không bằng lòng.
Có thể nói gia tộc Sơn Mộc là cái thứ nhất trong nhiều chư hầu trêu chọc Lôi gia buông tha chống cự, cũng mặc kệ cho Lôi gia binh mã tự do xuất nhập trên lãnh thổ của mình.
Giờ phút này Sơn Mộc Long Chính gia chủ gia tộc Sơn Mộc đang ở Thiên Thủ Các thành Thiên Thủy đang buồn rầu xoa chân mày, mà đệ đệ hắn Sơn Mộc Long Tú vẻ mặt buồn rầu cũng đang ngồi ở phía dưới.
Sơn Mộc Long Tú nhìn thấy đại ca còn không có quyết định, không khỏi lại nói:
- Đại ca, hiện tại gia tộc Sơn Mộc trừ hai ngàn quân thường trực ra cũng chỉ có thể tuyển nông binh chiến đấu, nếu muốn tuyển võ sĩ giống như trước kia căn bản không có khả năng.
- Ài! Vì sao lại như vậy?
Sơn Mộc Long Chính thuận miệng đáp.
Sơn Mộc Long Tú vừa nghe chỉ biết vừa rồi mình lãng phí nước miếng đành phải tiếp tục nói:
- Nguyên nhân còn không phải bởi vì lương bổng của quân đội Lôi gia cao, tất cả võ sĩ lưu lạc trên lãnh địa Thanh Thủy hầu như đều chạy tới Lôi gia tham gia quân ngũ.
- Chúng ta đây đi mời lính đánh thue? Tốt nhất mời đoàn lính đánh thuê Mân Côi, có bọn họ tham gia, ta xem bọn phản nghịch kia có thể kiêu ngạo tới đâu!
Sơn Mộc Long Chính đột nhiên hô lớn.
Hắn hiện tại buồn rầu cùng kích động đều là thế gia vọng tộc ở phía dưới gây rối. Bọn họ phân chia địa bàn theo ý mình còn không tính, dù sao chính mình đã không có năng lực áp bách bọn họ nghe mệnh lệnh nhưng không ngờ bọn họ to gan lớn mật có ý đồ tới địa phương thành Thanh Thủy do mình quản lý. Điều này không thể chịu đựng được, không có địa phương do mình trực tiếp quản lý, vậy làm sao có lính, làm sao có được thuế thu nhập?
- Đại ca, huynh không phải là quên rồi? Hiện tại kho bạc của chúng ta chỉ có gần vạn kim tệ, ngay cả lính đánh thuê bản địa đều mời không nổi, vậy càng không nói cái gì lính đánh thuê đoàn Mân Côi.
Sơn Mộc Long Tú trợn mắt nói.
Nói đến đây, Sơn Mộc Long Tú thở dài nói tiếp:
- Ài! May mắn bọn người Lôi gia kia không để mắt đến lương thực bằng không chúng ta chỉ sợ ngay cả nông binh đều tuyển không được.
- Đều là Lôi gia khốn nạn! Làm cái gì chế độ quân đội thường trực, nhưng lại biến đãi ngộ thành cao như thế khiến cho hiện tại cả bán đảo Phi Ba đều học chiêu này. Bằng không tất cả mọi người dựa vào nông binh chiến đấu, hai ngàn quân thường trực của gia tộc ta còn sợ bọn cường hào này?
Sơn Mộc Long Chính tức giận nói.
- Đại ca, hiện tại không phải lúc nói chuyện này. Bọn cường hào ở bên dưới rục rịch nổi loạn, mà thám tử cũng báo cáo quân Lôi gia mấy tháng vừa rồi yên tĩnh bắt đầu điều động. Xem bọn họ tập kết bốn phía biên giới là có thể khẳng định chuẩn bị thừa dịp đúng thời cơ hai nước lớn lơ là cảnh giác mà thu thập những thế lực bên cạnh như chúng ta.
Sơn Mộc Long Tú nhắc nhở nói.
- Ài! Ta biết điều đó, không nghĩ tới chuyện mà những thế lực gần Lôi gia như chúng ta lo lắng cuối cùng cũng xảy ra. Trước kia còn có hai nước lớn áp chế, người nào ló đầu ra trước là bị diệt. Nhưng hiện tại đế quốc nội loạn, liên minh còn bận chiếm ưu thế, không có ai áp chế, vậy những chư hầu ở ngoài rìa chúng ta còn không nhanh chóng thôn tính thật nhiều a.
- Nhà khác ta không rõ lắm, nhưng tình cảnh hiện tại của chúng ta làm sao có thể ngăn cản công kích của Lôi gia. Mẹ nó, quân thường trực vượt quá năm vạn, điều này còn làm cho những chư hầu nhỏ chúng ta đánh cái rắm à! Nhiều người như vậy còn nuôi được. Mẹ kiếp! Lôi gia thật sự là giàu một cách biến thái!
Nói đến câu cuối, Sơn Mộc Long Chính lại nôn nóng hẳn lên.
- Đại ca, không biết ngươi có nhận ra không? Lôi gia bốn phía điều động binh mã hành động chẳng kiêng nể gì, những cường hào này không có khả năng không biết. Hơn nữa bọn họ đã từng bị Lôi gia cướp thì cũng không có khả năng không biết sức mạnh quân đội Lôi gia.
- Nếu như vậy, vì sao bọn họ còn không e dè xâm chiếm thổ địa? Họ không biết nếu là Lôi gia tiến đến những thổ địa này đều thành của Lôi gia sao?
Sơn Mộc Long Chính trầm ngâm một chút, sau đó lắc đầu nói:
- Bọn họ sẽ không ngu ngốc làm chuyện không có ích, bọn họ nhất định có nắm chắc giữ được thạch cao, nên mới không tiếc phí tổn phung phí tuyển mộ quân đội chiến đấu như vậy.
- Chẳng lẽ bọn họ chuẩn bị nhìn thấy Lôi gia vào tới liền đầu hàng để bảo đảm lãnh địa của mình?
Nhưng sau khi nói xong Sơn Mộc Long Chính liền tự bác bỏ:
- Lôi gia không có khả năng cho phép bọn họ phân chia hết thạch cao trong thành Thanh Thủy!
Phải biết rằng những cường hào này hiện tại chiếm gần tám mươi phần trăm thạch cao của thành Thanh Thủy. Sau khi những cường hào này đầu hàng người thắng lại chỉ có được hai mươi phần trăm thạch cao, ai cũng sẽ không đồng ý.
- Ta nghĩ bọn họ sẽ dâng lên một nửa thạch cao để xin sự chấp thuận của Lôi gia đối với lãnh địa bọn họ. Phải biết là hiện tại thạch cao của bọn họ cao hơn trước ba bốn lần, đưa một nửa ra cũng là kiếm được gấp đôi.
Sơn Mộc Long Tú nói.
Sơn Mộc Long Chính vừa nghe liền lập tức mắng:
- Mẹ nó! Không ngờ lấy lãnh địa gia tộc Sơn Điền chúng ta đi bán? Mẹ kiếp! Cho các ngươi bán không bằng để ta bán! Long Tú, ngươi trước tiên lập tức đi thành Thanh Nguyệt yêu cầu thần phục Lôi gia gia chủ!
- Dạ
Trong mắt Sơn Mộc Long Tú hiện lên một tia vui mừng.
Chính mình đã sớm muốn đề nghị như thế, nhưng mình chỉ là kẻ dưới, làm sao dám nói ra. Hiện tại gia chủ nói vậy không cần phải lo lắng đề phòng như thế. Hắn đã sớm biết không thể chống lại Lôi gia, lãnh địa gia tộc sớm muộn cũng bị Lôi gia thâu tóm. Một khi đã như vậy, vậy thì làm giống như đại ca nói, nếu để cho bọn thủ hạ phản bội kia được lợi không bằng dùng để đổi lấy lợi ích cho nhà mình.
- Đại ca, chúng ta phải đưa ra điều kiện gì?
Sơn Mộc Long Tú vội hỏi, đây chính là chuyện liên quan đến ích lợi về sau của gia tộc Sơn Điền.
- Chúng ta dâng lên toàn bộ thành Thanh Thủy!
Lời nói của Sơn Mộc Long Chính khiến Sơn Mộc Long Tú mắt trợn tròn, dâng ra toàn bộ lãnh địa vậy gia tộc của mình ăn cái gì?
Nhìn bộ dáng của đệ đệ, Sơn Mộc Long Chính nở nụ cười:
- Ngây ngốc cái gì? Nếu chúng ta hành động nhanh, gia tộc Sơn điền chúng ta sẽ là chư hầu đầu tiên thần phục Lôi gia. Đến lúc đó chúng ta chính là lá cờ đầu, Lôi gia vì tạo tác dụng của người nêu lên tấm gương tuyệt đối sẽ không cho chúng ta chịu thiệt!
- Dạ! Chủ công sáng suốt!
Sơn Mộc Long Tú tâm phục khẩu phục bái phục ca ca mình.
Theo quân lệnh được truyền xuống, võ sĩ ở tại thành Thanh Nguyệt lập tức dẫn dắt gia thần ở trên phố mua sắm trang bị.
Dựa theo tập tục trên bán đảo Phi Ba, binh lính của ai người đó có trách nhiệm về tiền lương, trang bị. Nhưng bọn họ là võ sĩ không phải là binh lính, cho nên vũ khí để đi chiến đấu phải tự mình bỏ tiền ra.
Tại sao có tập tục quái dị này, là bởi vì võ sĩ cho rằng quân chủ thưởng cho mình vật phẩm thuộc loại binh khí thì vũ khí như vậy là võ sĩ dùng để khoe ra với người ngoài mình được quân chủ tín nhiệm, hơn nữa là vật dùng để truyền lại đời sau.
Tuy rằng có thể lấy ra giết địch, nhưng làm hỏng chính là vô lễ rất lớn, cho nên lúc võ sĩ tới chiến trường đều chuẩn bị vũ khí khác.
Tiểu Dã Tam Lang là võ sĩ Lôi gia, giờ phút này hắn đang tinh tế vuốt ve khảm đao trong tay. Tuy rằng hắn không rõ ràng lắm làm cách nào phân biệt rõ phẩm chất vũ khí nhưng vẫn có thể nhận ra cái binh khí trong tay này cùng với những thanh đao trước kia mình từng có khác nhau lớn thế nào. Quả thật là trân châu so với nhẫn cỏ a!
- Chủ công. Đao tốt như vậy để cho thần sử dụng thật sự là quá lãng phí. Lại nói vũ khí tốt như vậy khẳng định giá rất cao, chủ công thật sự không cần trang bị cho thần binh khí như vậy!
Một thanh âm đánh thức Tiểu Dã Tam Lang, vừa nhìn thì ra năm gia thần bộ dạng kích động khuyên nhủ hắn.
Năm gia thần này là sau khi Tiểu Dã Tam Lang trở thành Kỳ Đội tuyển mộ mười ngày trước.
Tiểu Dã Tam Lang đối với năm gia thần này phi thường hài lòng bởi vì mỗi người tố chất không sai tuyệt đối là dũng sĩ có thể làm nên chuyện.
Không cần kỳ quái tại sao sẽ có nhiều người ưu tú như vậy đi nương nhờ một võ sĩ Kỳ Đội nho nhỏ như hắn. Đãi ngộ cao của Lôi gia truyền khắp thiên hạ, những võ sĩ tự do không được tuyển vào quân thường trực đầy khắp đồi núi, cho nên nếu cấp thấp nhất Kỳ Đinh chỉ cần nguyện ý bớt ăn bớt tiêu thì cũng có thể tuyển mộ một hai gia thần.
Những võ sĩ tự do này không biết là nghèo quá hay là hy vọng từ đây leo lên giai cấp võ sĩ, cho dù ngay cả chỉ cần bao ăn bao ở, không phát lương đều bằng lòng làm gia thần.
Có điều những võ sĩ cấp thấp dưới Kỳ Đầu đều là cơ sở lực chiến đấu quân thường thực, cần phải đợi lâu dài ở trong doanh trại, cho dù muốn tuyển võ sĩ cũng không có thời gian cùng với nơi chốn để thu xếp cho gia thần. Chỉ có những võ sĩ cấp bậc sĩ quan từ Kỳ Đội trở lên mới có thể rời đi doanh trại để tuyển gia thần.
Lại nói chính mình đã ước lượng khả năng của mình mới tuyển năm gia thần. Một số người có chút điên cuồng có thể trực tiếp mang theo gia thần đi tấn công hương trấn, đương nhiên những người đó ít nhất phải là Thị Tướng trở lên.
Căn cứ vào ngành nào đó truyền ra, tấn công chư hầu khác cũng không phái ra binh thường trực, trực tiếp phái những gia thần lệ thuộc trực tiếp Kỳ Đội của Lôi gia trở lên là được. Chỉ cần mấy trăm tên võ sĩ Kỳ Đội trở lên có thể thành lập một quân đội ba, bốn vạn gia thần.
Lời này tuy có chút khoa trương, nhưng là cũng không quá. Theo hắn biết, trong nhà một đại nhân cấp bậc Đại tướng nào đó, chỉ tuyển khoảng hơn năm trăm gia thần, thật khôgn biết vị đại nhân này bình thường chi tiêu thế nào. Cho nên đội quân ba, bốn vạn gia thần là không có nhưng hơn hai vạn quả thật là có.
Vào thời điểm hiện tại, khẳng định có rất nhiều võ sĩ thăng chức Kỳ Đội đang thu hút gia thần đây, cũng khẳng định có rất nhiều võ sĩ vội vàng bồi dưỡng cảm tình giống như mình. Không thấy quán rượu rất đông khách hơn nhiều sao? Đương nhiên, tin tưởng rằng còn có càng nhiều người giống mình đưa gia thần mang tới tiệm binh khí lựa chọn vũ khí.
Trên bán đảo Phi Ba, quan hệ quân chủ cùng hạ thần có điểm quái dị so với nơi khác.
Vào lúc quân chủ thế lực mỏng manh, hạ thần toàn lực trung thành và tận tâm giúp đỡ quân chủ, mục tiêu theo đuổi của hạ thần là vì quân chủ mà chết. Nhưng khi quân chủ lớn mạnh, hạ thần tự có được lãnh địa cùng gia thần, vậy quan hệ quân thần trở nên đề phòng lẫn nhau. Nếu thủ đoạn quân chủ không đủ lợi hại hoặc là có vẻ yếu đuối, hạ thần chẳng những sẽ chuyển sang thần phục người khác thậm chí sẽ mưu phản.
Kỳ thật bán đảo Phi Ba xuất hiện hai loại quan hệ cực đoan quân - thần này cũng không kỳ quái. Tuy rằng địa phương khác chỉ có quân chủ cùng quyền thần mới có quan hệ như thế, nhưng ở vào tình thế hai nước lớn như hổ rình mồi, mỗi một gia thần có lãnh địa đều là mục tiêu mà hai nước lớn muốn lôi kéo chia rẽ. Một khi bị hai nước lớn de dọa cám dỗ, không có dã tâm cũng biến thành có dã tâm.
Bất kỳ ai thấy thuộc hạ của mình lo lắng thay mình đề sẽ rất vui mừng, nhưng bởi vì để tăng thêm quan hệ và sức chiến đấu, cho nên Tiểu Dã Tam Lang vẫn lắc đầu cười nói:
- Không sao, mấy thanh binh khí này không tính là cái gì, chủ công ngươi còn mua được, hơn nữa các ngươi có được vũ khí tốt càng có thể thay gia tộc Tiểu Dã ta tạo nên sự nghiệp.
Nói đến tên của gia tộc mình, Tiểu Dã Tam Lang không kìm nổi dâng lên một cỗ hào khí, ai có thể nghĩ đến hơn một năm trước mình chỉ là một tên thổ phỉ không có họ giống như chuột qua đường?
Đương nhiên, xuất thân này là Tiểu Dã Tam Lang sẽ không thừa nhận, hơn nữa tất cả võ sĩ xuất thân thổ phỉ của Lôi gia cũng sẽ không thừa nhận.
Bọn họ đối ngoại thống nhất một lời là: chính mình xuất thân là phổ đại gia thần của Lôi gia, toàn bộ gia tộc trung thành cho Lôi gia đã dài đến trăm năm. Cách nói này ở trong lãnh địa Lôi gia là được vạn dân công nhân, về phần ngoài lãnh địa Lôi gia có ý kiến gì, vậy không phải võ sĩ Lôi gia quan tâm.
Nghĩ vậy, Tiểu Dã Tam Lang nói to:
- Ông chủ, mang cho ta mười lăm thanh khảm đao tiêu chuẩn như này.
Trong năm gia thần, một người có vẻ khôn khéo thân mình mặc dù gầy nhưng cơ bắp lại rắn chắc khuyên nhủ:
- Chủ công, trên chiến trường có thể đoạt được để thay đổi, mỗi người hai thanh là được, không cần phải lãng phí như thế.
Tiểu Dã Tam Lang suy nghĩ một chút cười nói:
- Ừ! Quả đúng vậy! Thứ Điền, ngươi đã cẩn thận như vậy, tiền chi tiêu gia tộc ta vậy giao cho ngươi quản lý.
Đối với việc mình tùy ý cho gia thần nhiệm vụ, Tiểu Dã Tam Lang thật không để trong lòng. Chính mình một phần lương năm và lương tháng, nhà cũng là một cái đình viện nhỏ, vợ cùng người hầu đều không có, những chuyện phiền toái này tùy tiện ai quản cũng được. Dù sao học chủ công chọn lựa nhân tài như vậy, làm không tốt thì đổi người.
Hơn nữa như thế cũng có thể phân biệt rõ ai mới là người có tài thật, nếu có thể phát hiện một người tài để cử lên, vậy là lập công lớn, phần thưởng hậu hĩnh liền lập tức rơi xuống đầu mình.
Gia thần Thứ Điền vẻ mặt vui mừng lập tức quỳ xuống cảm ơn, bốn gia thần khác thì vẻ mặt buồn phiền, thèm muốn vùng với đố kỵ. Chỉ bằng điều này, Thứ Điền chẳng khác nào là gia thần cao nhất trong gia tộc Tiểu Dã.
- Vị đại nhân này, mỗi thanh khảm đao giá một quán, tất cả mười quán.
Ông chủ tiệm trang bị vẻ tươi cười xoa xoa tay.
Năm gia thần lập tức trợn mắt thật lớn, khảm đao tốt như vậy giá một quán tiền? Sao lại rẻ như vậy? Phải biết rằng đây là đao tiêu chuẩn mà võ sĩ mang theo, ở bên ngoài không có mười quán căn bản mua không được.
Tiểu Dã Tam Lang đương nhiên biết thuộc hạ tại sao lại có bộ dạng này, một bên đưa một kim lôi tệ cho ông chủ, một bên giải thích:
- Đây là ưu đãi võ sĩ Lôi gia mới có, bởi vì những vũ khí trang bị hình thức này đều là Lôi gia sản xuất, cho nên mới chỉ lấy tiền nguyên liệu. Đương nhiên mua sắm loại vũ khí khác thì không có ưu đãi như vậy.
Năm gia thần lại tròn mắt ngạc nhiên, thế này khác gì vì gia chủ miễn phí tặng trang bị vũ khí cho võ sĩ gia thần cấp dưới, chẳng lẽ Lôi gia thật sự có tiền tới mức này?
Lúc mang vũ khí ra khỏi cửa, Tiểu Dã Tam Lang đột nhiên vỗ đầu nói:
- Thiếu chút nữa quên, Thứ Điền, năm người các ngươi đi kho lúa ở đường phía đông vận chuyển lương năm của ta về nhà. Đây là thư lĩnh lương.
Nói xong hắn đưa qua một tờ giấy.
Nhiều việc thì lập nhiều công lao, đây là lính mới khát vọng nhất, cho nên năm người Thứ Điền lập tức nhận tờ giấy hưng phấn rời đi.
Nhìn bóng dáng gia thần, Tiểu Dã Tam Lang đắc ý nở nụ cười. Đây chính là thủ đoạn học được từ thủ trưởng, khiến cho gia thần trực tiếp có thể hiểu được lương bổng của chủ công có bao nhiêu, có thể làm cho gia thần tràn ngập tin tưởng đối với chủ công. Nghĩ tới ngày mình lĩnh về gạo trắng cao như ngọn núi nhỏ, tâm tình kích động có thể biết rõ.
Đương nhiên, loại phương pháp này cấp trên cũng đồng ý, bởi vì qua miệng những gia thần đến từ bốn phương tám hướng, có thể tuyên truyền khắp thiên hạ: võ sĩ Lôi gia có được đại ngộ mà những võ sĩ chư hầu khác không thể bằng được, do đó hấp dẫn càng nhiều người tài đến gia nhập.
Nói như vậy, những gia thần không có lãnh địa dưới trướng các chư hầu nếu không có lương bổng thì có tiền bổng, rất ít người có được hai loại bổng lộc. Mà những người có lãnh địa, hoàn toàn có thể tự nuôi mình, gia chủ sau khi ban cho lãnh địa sẽ không cấp cho bổng lộc gì nữa.
Làm sao giống như Lôi gia, tất cả những gia thần lệ thuộc trực tiếp đều là lương bổng cùng tiền bổng, hơn nữa tiền bổng là từng tháng được lĩnh, không giống lương bổng là một năm lĩnh.
Nói cách khác, võ sĩ Kỳ Đội Lôi gia một năm có thể nhận được hai mươi thạch gạo trắng cùng sáu mươi quán tiền, tương đương với đãi ngộ của một ít võ sĩ trung tầng của chư hầu. Tuy rằng sau khi được ban cho lãnh địa còn có thể nhận được bổng lộc, nhưng những lãnh địa thạch cao được ban cho gia tộc cũng không phải dễ dàng có thể đạt được.
Đương nhiên, đối với những nhà có dã tâm, chế độ Lôi gia cũng không phải được lòng như vậy. Bởi vì nguyên nhân sau khi được lãnh địa còn được lĩnh bổng lộc, cho nên cách nói một khi có được lãnh địa chẳng khác nào nửa chư hầu ở Lôi gia biến mất. Chuyện này khiến cho những người muốn đạt được lãnh địa rồi nhân cơ hội độc lập mất đi lý do chính đáng.
Lúc này chỉ có ở bên trong thành Thanh Nguyệt vẫn duy trì không khí yên lặng, bởi vì lệnh khuếch trương khiến cho toàn thành không ngừng bận rộn. Người hiện tại là gia chủ Lôi gia, giờ phút này đang tựa vào một gốc cây lớn trong sân, nửa dựa vào con Hắc Lang quỳ trên mặt đất híp mắt ngẫu nhiên vẫy cái đuôi, vẻ mặt thản nhiên đọc sách.
Tương Văn đã đổi thành đầu mục thiếp thân thị vệ, ở bên cạnh đang mềm mại quạt mát cho Khang Tư, có điều sự chú ý của nàng hiện giờ không ở trên người Khang Tư ngược lại thường nhìn tình hình xung quanh.
Ở góc tường hành lang xung quanh gốc cây, có thể nhìn thấy có khoảng mười người thị vệ dù ngày rất nóng cũng võ trang hạng nặng nắm chuôi đao, ánh mắt cảnh giác nhìn bốn phía, toàn phương vị bảo vệ nơi này.
Nhìn thuộc hạ không chịu thua kém, Tương Văn vừa lòng cười cười. Nhìn những người mồ hôi ướt đẫm nàng không phải không có lòng trắc ẩn, chỉ là những hộ vệ này đến giờ tự nhiên sẽ có một đám khác đến thay, chuyện nhỏ này căn bản không cần đầu mục như nàng đi phụ trách.
Ở cách Khang Tư không xa, trong một chòi nghỉ mát xinh đẹp được xây dựng trong ao sen mười mấy người hầu gái xinh đẹp đang như những con bướm bay múa hầu hạ ba người con gái. Tuy nói là hầu hạ ba người, nhưng đại đa số hầu gái đều bị một người đẹp tóc hồng sai khiến chạy xung quanh, hai người con gái khác ở một bên lẳng lặng đọc sách ngẫu nhiên mới nhỏ giọng nói với nhau vài câu.
Nhìn đến đây, Tương Văn hơi nhíu lông mày muốn nói gì, nhưng nhìn xuống Khang Tư lại khe khẽ thở dài trong lòng không nói gì, tiếp tục công tác quạt mát của mình.
← Hồi 115 | Hồi 117 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác