← Hồi 103 | Hồi 105 → |
- Thúc thúc! Bọn họ đang quét dọn chiến trường kìa, chúng ta nên tấn công một chút hay không?
Mãnh Lôi nhìn xa xa binh lính đang bận rộn dưới tường thành, hướng Đường Phong đề nghị.
- Vô ích! Chúng ta còn chưa tới nơi, bọn chúng có thể chạy vào cửa thành rồi, hơn nữa bọn họ cũng là vùi lấp thi thể người nhà chúng ta, tốt hơn là đợi cho viện quân đến đây nói sau.
Đường Phong lắc đầu nói.
- Ồ! Thúc thúc! Ngài xem bọn chúng có thể rút lui hay không?
Mãnh Lôi hỏi.
- Không rõ ràng lắm, tuy nhiên tốt nhất là rút lui, như vậy chúng ta có thể thoải mái chiếm được thành trì.
Đường Phong nheo mắt nói.
- Dạ! Chỉ là có chút đáng tiếc những thợ thủ công đó, tuy nhiên cũng không sao cả, thợ thủ công của bộ tộc chúng ta cũng không tệ lắm.
Mãnh Lôi tùy ý nói.
- Ha ha! Người Sơn Việt tộc chúng ta ngoại trừ là thợ săn ưu tú, đồng thời cũng là thợ mộc xuất sắc, cho bọn binh sĩ đi chặt cây cối đi, chúng ta cần dựng một doanh trại.
Đường Phong cười nói.
- Dạ.
Mãnh Lôi lĩnh mệnh.
Ở thời điểm bọn họ nói chuyện, thành Văn Tân bên này bận rộn không thôi.
Trải qua kiểm kê, số lượng xe ngựa của thành Văn Tân khiến Khang Tư giật mình, ước chừng có hơn một ngàn chiếc, gần như gia đình hơi chút có chút khá giả là có một chiếc xe ngựa, kẻ có tiền thì có tới hơn mười chiếc, xem ra tài phú của dân gian đế quốc không thể xem thường.
Có hơn một ngàn chiếc xe ngựa này, dân chúng di chuyển dễ dàng hơn. Tuy nhiên kế tiếp hành động của dân chúng khiến đám người Khang Tư nhíu mày.
Dân chúng biết thành trì này sớm hay muộn sẽ rơi vào tay sơn tặc, gần như ngay cả khung cửa cũng muốn mang đi, từng gia đình đều chất từng đống lớn vật phẩm.
Khiến cho Khang Tư đành phải thành lập đội chuyên môn thực hiện nhiệm vụ giảm bớt vật dụng mang theo. Mỗi gia đình chỉ được mang vài bộ quần áo, tiền tài, một tháng lương khô, còn hết thảy các thứ khác không thể mang theo. Dân chúng tuy rằng không hài lòng, nhưng do binh sĩ cưỡng bức khuyên bảo, rốt cục vẫn ngoan ngoãn tuân theo mệnh lệnh.
Điều này phải nói một chút, khi Khang Tư chuẩn bị di tản dân chúng, trước đó ban bố một mệnh lệnh nghiêm khắc cho đám tráng đinh: "Tự tiện rời khỏi đơn vị giết! Người nhà lưu lại thủ thành!"
Mệnh lệnh này ban ra, tráng đinh vốn không muốn chia lìa người nhà, hơi muốn rục rịch, đều sợ tới mức không dám động. Hơn nữa mật vệ trà trộn trong binh sĩ liền dùng một câu nói để trấn an: "Chỉ khi chúng ta lưu lại ngăn chặn bọn sơn tặc, người nhà mới có thể an toàn rời đi", lúc đó đám tráng đinh mới cam chịu nhận mệnh.
Lòng quân được củng cố, dân chúng còn có thể dậy lên được cái gì? Hơn nữa tuy rằng mọi người không hài lòng vứt bỏ nhiều đồ vật như vậy, nhưng đều hiểu được đây là mình trang bị gọn nhẹ để có thể dễ dàng di tản, là việc tốt cho chính mình, cho nên có oán giận thì nhiều lắm chỉ buông vài câu tiếc rẻ, cũng không có ai thốt ra lời gây kích động.
Ngay từ đầu phú hộ dựa vào bản thân mình có xe ngựa, một bên cam đoan sẽ không làm ảnh hưởng tới tốc độ của đội ngũ, một bên cố chèn chất vật phẩm lên xe ngựa, không nói tới những đại phú hào vàng bạc đầy kho, chỉ là những tiểu phú hộ cũng chất tất cả đồ vật trong nhà lên xe ngựa, chính mình và người nhà lại đi bộ.
Nhìn thấy vậy, Khang Tư chỉ có thể triệu tập đám phú hộ lại, hỏi bọn hắn:
- Các ngươi nói xem mấy vạn người cùng nhau đi an toàn, hay là một mình các ngươi với những xe ngựa này đi an toàn hơn?
Vấn đề này không cần nghĩ, đương nhiên là mọi người cùng nhau đi an toàn hơn, ít nhất nhiều người sẽ tăng thêm can đảm.
Đa số phú hộ đều là người khôn khéo, lập tức biết Khang Tư muốn nói gì, nhưng là bọn họ chất lên xe ngựa cũng không phải vật phẩm bình thường như khung cửa linh tinh của đám dân chúng, mà toàn bộ đều là mặt hàng đáng giá, trong đó còn có một lượng lớn lương thực vật tư các loại.
Tuy nhiên, mọi người rất nhanh vẫn là suy nghĩ cẩn thận tiền tài và tánh mạng cái nào trọng yếu, hơn nữa nghĩ đến ngay cả ruộng đất ngoài thành còn vứt bỏ, vả lại có thể mang theo tiền mặt. Nếu như vậy, còn quan tâm tới số lương thực này làm gì? Chuyển tới tỉnh thành bán ư? Vậy không phải bỗng dưng làm trò cười cho người ta sao?
Hơn nữa ở nơi này cũng không có gì đáng tiếc, các phú hộ đều có sắm sẵn nhà cửa ở tỉnh thành, cũng không phải không có chỗ an thân. Dù sao ở cửa hàng, kim tệ vẫn cứ cuồn cuộn tới. Về phần ruộng đất, đợi quân đế quốc đánh chiếm lại, vậy ruộng đất không phải vẫn còn là của mình sao?
Nếu bỏ được, đám phú hộ khôn khéo lập tức tỏ vẻ nên vì thủ thành góp một phần sức lực, quyên tặng một lượng lớn lương thực quần áo thuốc men vật tư đủ loại, hơn nữa còn ngỏ lời cơ ngơi của mình quân đội tùy tiện sử dụng.
Dù sao những thứ này không thể mang đi, sớm hay muộn cũng bị sơn tặc phá hỏng. Nếu như vậy, còn không bằng bán một cái nhân tình, cấp cho đội quân con em của mình hưởng dụng tốt hơn.
Đại phú hào thì con cháu cũng không ở trong thành, tất cả đều ở tỉnh thành hưởng phúc, cho nên nói đi là đi. Mà phú hộ bình thường thì không sảng khoái rồi, bởi vì con cháu bọn họ đều bị trưng binh.
Bọn họ vốn đang nghĩ muốn mua chuộc Khang Tư để con cháu mình đi theo rời đi, nhưng Khang Tư nói một câu:
- Đúng rồi! Ta thấy nhân số tráng đinh thủ thành không đủ, ta chuẩn bị trưng binh nam đinh tuổi từ mười hai tới sáu mươi tuổi gia nhập quân đội.
Câu nói này khiến sắc mặt bọn họ đại biến, nhờ các đại phú hào lôi kéo, bọn họ rưng rưng nước mắt trở ra.
Về phần số vật tư thiết yếu cho thủ thành này, Khang Tư thật không hề khách khí, cảm tạ một phen rồi thu nhận.
Nếu không phải hắn rỗng túi, e là hắn đã xuất tiền mua số vật tư đó rồi, không nghĩ tới đám phú hộ này vẫn còn hào phóng như thế.
Về phần tiền của Khang Tư đâu hết rồi? Lần này hắn mang theo mười vạn kim tệ, tiền rau liên đội đã dùng hai vạn, phát lương bổng lại dùng mấy vạn, số còn lại bao gồm cả tiền tồn kho của bộ chỉ huy liên đội, tất cả đều dùng để mua lại gia súc của dân chúng nuôi.
Số gia súc đó đối với dân chúng nghèo túng mà nói, đó cũng giống như thành viên trong gia đình, bọn họ đều muốn mình di tản thì phải dẫn gia súc đi theo. Khang Tư không có biện pháp đành phải bỏ tiền ra mua. Dân tâm hay thay đổi, vừa nhìn thấy kim tệ vàng óng, những ruột thịt trong lòng dân chúng đó lập tức bị chủ nhân bán đi.
Giải quyết chuyện dân chúng tổ chức phân tổ xong, liền bắt đầu lo lắng an toàn trên đường di tản.
Khang Tư vốn tính cẩn thận không muốn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên điều một ngàn chiến binh từng trải qua huyết chiến, gia nhập vào đội ngũ hai ngàn tráng đinh yếu kia, tất cả giao dưới quyền Uy Kiệt chỉ huy.
Tuy rằng phòng thủ thành thiếu một ngàn vũ lực này, nhưng dân chúng nhìn đến đám binh lính toàn thân lộ ra sát khí đằng đằng này, trong lòng lại tăng lên cảm giác an toàn.
Đồng thời Khang Tư cũng rút ruột, từ trong số kỵ binh ít ỏi không có mấy điều động một tiểu đội, hộ tống bọn họ suốt chặng đường di tản. Có đội kỵ binh này, đội ngũ di chuyển đã có thể phát hiện tình huống từ xa.
Đương nhiên, kỵ binh còn lại đều phái đi giám thị động tĩnh của sơn tặc. Khi phát hiện sơn tặc phái ra một nửa nhân mã tiến vào rừng núi chặt cây, Khang Tư ra lệnh một tiếng, cửa thành đi về hướng tỉnh thành chậm rãi mở ra.
Cửa thành vừa mở ra, mười kỵ binh tiên phong nhanh chóng lao ra, tiếp đến là năm trăm tên chiến binh võ trang hạng nặng mở đường, sau đó là đội ngũ đàn ông và phụ nữ quây quanh những chiếc xe ngựa chở phía trên người già và trẻ em, dựa theo sắp xếp đội từ quảng trường tuần tự ra khỏi thành.
Mặt khác hai ngàn tráng đinh thì tập trung hộ tống ở hai bên đội ngũ trung tâm. Sau cùng còn lại là năm trăm tráng đinh và mười kỵ binh áp trận.
Tất cả binh sĩ bên trong thành, đều kéo tới chen chúc trên tường thành nhìn theo thân nhân rời đi. Mọi người đều yên lặng không nói gì, ai cũng không biết chính mình còn có cơ hội gặp lại người nhà hay không, nhưng người nhà an toàn rời đi ít nhất có thể giúp mình an tâm được một ít, ít nhất không có nỗi lo về sau.
Trong đó tâm tình không tốt chính là các lão thợ rèn trong thành, bọn họ cũng bị trưng dụng. chuyện này cũng không có biện pháp, đúc mũi tên, tu sửa vũ khí đều cần bọn họ chỉ bảo. Về phần đám đồ đệ và nhóm thợ rèn tuổi trẻ? Bọn họ thuộc loại tráng đinh đã sớm bị trưng binh rồi.
Bên Khang Tư dân chúng ra khỏi thành, bên Sơn Việt binh lính đi đốn cây cũng đã trở lại. Tuy nhiên có điểm kỳ quái chính là: bọn họ cũng không có lập tức chế tạo thiết bị thang công thành các loại, ngược lại là dựng hàng rào bao quanh doanh trại Sơn Việt. Xem ra hẳn là bọn chúng sợ bên trong thành đánh lén.
Bởi vì người Sơn Việt đang đốn cây trong rừng, đứng trên cao khó trách tầm nhìn rất xa, cho nên dĩ nhiên liền phát hiện từ thành Văn Tân có một số đông người rời đi.
Mãnh Lôi nhận được báo cáo cũng không thèm để ý, nói thực ra bọn họ xâm chiếm lãnh thổ đế quốc chỉ là vì đất đai, dân chúng sinh sống trên mảnh đất cũng không thèm để ý tới, ngoại trừ bắt làm nô lệ sử dụng hay bán đi có thể xem như khoản thu nhập thêm, thì dân chúng cũng không phải mục tiêu chính yếu để tác chiến.
Mãnh Lôi lơ đãng nói chuyện này cho Đường Phong nghe, Đường Phong nhìn trên tường thành vẫn còn binh lính như cũ, không khỏi thở dài. Đối phương cho di tản dân chúng lại để lại bộ đội, điều này chứng tỏ bọn họ chuẩn bị liều chết chống cự, xem ra đợt công thành chiến kế tiếp tổn thất sẽ rất lớn đây.
Khi màn đêm buông xuống, vô số ánh đuốc bập bùng trong rừng núi, sau đó tụ tập tới doanh trại Sơn Việt.
Áo Kha Nhĩ đứng trên lầu thành nhìn cảnh này, không kìm được hướng Khang Tư nhắc nhở:
- Đại ca! Viện binh của sơn tặc đến rồi.
- Không phải bộ đội chủ lực, đều là đội ngũ trăm người tới, hẳn là những người Sơn Việt phân tán ở vùng núi rừng phụ cận.
Khang Tư kết luận.
Áo Kha Nhĩ ngẫm nghĩ, cũng biết đúng vậy, vùng hoạt động chủ yếu của Sơn Việt tộc tụ tập lộ trình cách nơi này hơn một ngàn cây số, dứt khoát không thể tới nhanh như vậy, đám sơn tặc nhỏ này đến nhiều cũng vô dụng, hắn liền ổn định tâm tình lại mời Khang Tư đi xuống dùng bữa tối.
- Bọn binh sĩ phản ứng thế nào?
Khang Tư vừa đi vừa hỏi.
Áo Kha Nhĩ nghe vậy thoáng sửng sốt, không dám xác định có phải... hỏi mình hay không.
Áo Kha Nhĩ nhìn quanh một vòng, phát hiện trừ Tương Văn không lên tiếng dường như chỉ có mình hắn có địa vị tương đối cao, hắn vội nói:
- Dưới sự khoe khoang của binh sĩ từng tham gia chiến đấu, bọn binh sĩ đều tràn đầy tâm tính lạc quan, sĩ khí cũng rất sôi sục, hơn nữa có chiêu đãi rượu thịt ngon, không ngờ có binh sĩ cho rằng mỗi ngày mỗi đánh giặc mới đủ khoái.
Nói đến điều này, Áo Kha Nhĩ cũng không kìm được nở nụ cười.
Khang Tư mỉm cười gật gật đầu, hiện tại thức ăn của binh sĩ so ra còn tốt hơn cấm vệ quân ở đế đô, chuyện này cũng không có biện pháp, các phú hộ để lại rất nhiều lương thực, rượu ngon, gia súc, vật tư đủ loại, hơn nữa mỗi nhà mỗi hộ đều có mấy đầu gia súc được thu mua, như vậy thức ăn ngon rượu thịt đủ để cung ứng gần hai vạn binh sĩ trong mấy tháng.
Khang Tư và đám thủ hạ đều không có lo lắng phải chi dùng tiết kiệm, dù sao sau khi kết thúc luyện binh, nếu sư đoàn cảnh bị không tiến đến giải cứu, thì chính mình cũng phá vây rời đi, số vật tư này sẽ không cần thiết nữa. Đến lúc đó không phải tặng người thì thiêu hủy, nếu như vậy còn không bằng tiện nghi cho chính mình.
- Điều động đám gia hỏa cho rằng chiến tranh tuyệt vời đó vào một đội, để cho bọn họ tham gia đợt chiến đấu luân phiên vòng thứ hai và thứ ba.
Khang Tư đột nhiên hạ đạt mệnh lệnh như vậy.
Áo Kha Nhĩ rõ ràng sửng sốt, chẳng lẽ Khang Tư muốn đánh tan ảo tưởng của đám binh sĩ đó? Sợ bọn họ không biết chiến tranh kinh khủng thế nào sao? Tuy nhiên để cho bọn không biết trời cao đất rộng này, hiểu biết một chút sự tàn khốc của chiến tranh cũng tốt, Áo Kha Nhĩ nghĩ vậy lập tức gật đầu lĩnh mệnh.
Ngày hôm sau, binh Sơn Việt không có phát động công kích, trừ việc tiếp tục đi chặt cây, chính là từng đám mấy chục người hoặc hơn trăm người chung một đội ngũ, nối liền không dứt từ trong núi rừng hiện ra tiến vào doanh trại Sơn Việt.
- Đến nay đã có bao nhiêu nhóm người Sơn Việt tiến vào quân doanh địch?
Khang Tư hướng sĩ quan canh gác trên tường thành hỏi.
- Buổi tối có ba mươi bốn nhóm, căn cứ theo cây đuốc dự tính, mỗi nhóm ước chừng ba bốn mươi người. Hừng đông đến giờ có năm mươi sáu nhóm, mỗi nhóm gần trăm người.
Gã sĩ quan lập tức hồi đáp.
- Ồ! Vậy đối phương ước chừng gia tăng tới sáu bảy ngàn người?
Khang Tư nói.
- Đúng vậy, đại nhân! May mắn ngày hôm qua đã di tản dân chúng đi rồi, bằng không chỉ cần bọn chúng rút ra ba nghìn người đi tập kích dân chúng, chúng ta thật không biết phải làm thế nào mới tốt.
Sĩ quan là thân vệ của Khang Tư, cũng không câu thúc nói.
- Ồ đúng như thế! Dù sao chúng ta không thể bảo đảm đám tân binh ở bên ngoài có thể chống lại được đối phương, nếu dân chúng bị tập kích kinh hoảng bỏ chạy tứ tán, sợ là binh sĩ chúng ta cũng sẽ mất hết sĩ khí, bỏ đội ngũ đi tìm người thân bọn họ.
Khang Tư gật đầu nói.
- Đại nhân! Hiện tại chúng ta làm sao bây giờ? Cứ nhìn đối phương gia tăng nhân số như vậy?
Nhìn đám sơn tặc vẫn không ngừng xuất hiện, sĩ quan sắc mặt có phần ngưng trọng.
- Chúng ta hiện tại chỉ có thể chờ đợi quân địch công thành, chúng ta dựa vào thành trì chẳng những có thể rèn luyện binh sĩ, cũng bảo đảm được lợi thế, nếu ra ngoài thành, đến ta cũng không có tin tưởng có thể đánh thắng quân Sơn Việt. Hơn nữa, chúng ta hai vạn người đủ để ngăn cản mười vạn binh Sơn Việt công phá thành trì. Cho truyền những lời này ra ngoài, để bọn binh sĩ an tâm huấn luyện.
Khang Tư nói.
- Rõ!
Thân là thân tín gã sĩ quan đương nhiên lĩnh mệnh làm việc.
Bên trong doanh trại Sơn Việt, Mãnh Lôi vui tươi hớn hở nhìn đám tráng đinh Sơn Việt lũ lượt kéo đến.
Thật tuyệt vời! Không cần mình tiêu phí ưu đãi cái gì, cứ khơi khơi tăng nhiều tráng đinh như vậy, hơn nữa đám tráng đinh đó đều tự trang bị vũ khí. Đến lúc đó chỉ cần tống bọn họ lên chiến trường là được. Chỉ có điều những tên khốn này đều không có mang theo lương thực, chuẩn bị ăn sạch của nhà giàu mình đây.
Nhưng cũng không có cách nào, người ta nể mặt mũi đoàn Sơn Nhạc mang binh tới, chính mình dù gì cũng phải phụ trách lương thực. Hiện tại đành phải phái người đi săn thú trước tích trữ lương thực, để tránh tình trạng tráng đinh càng ngày càng tới nhiều, mà không đủ lương thực cung cấp.
Mãnh Lôi biết rõ rằng với danh tiếng của bộ lạc mình, căn bản không có khả năng kêu gọi tráng đinh tộc nhân trong phạm vi mấy trăm dặm quanh đây xuất động hỗ trợ tác chiến, tuy rằng bộ tộc mình cũng coi như hùng mạnh, nhưng tộc nhân Sơn Việt khi nào thì sợ hãi kẻ mạnh? Bọn họ đúng là toàn bộ đều nể mặt chiêu bài đoàn Sơn Nhạc tiếng tăm vang dội nên mới tới.
Hắc hắc! Dựa vào chiêu bài này, tiết kiệm được của mình biết bao chuyện, chờ bọn tráng đinh hắn xong đời, liền gồm thâu tiểu bộ lạc của chúng lại, như vậy bộ tộc mình lập tức liền lớn mạnh thêm rất nhiều đây.
Trước kia ở khu tập trung sợ gây phiền toái cho thúc thúc, cũng không dám dựa vào chiêu bài đoàn Sơn Nhạc giành chút ưu đãi nào, bây giờ đi vào biên cảnh vùng núi cao cách xa liên minh gia tộc, còn không vớt vát chút ưu đãi vậy thì quả thực chính là kẻ ngốc! Mãnh Lôi vừa đắc ý hát khẽ bài sơn ca, vừa đi ra lệnh cho thủ hạ dưới tay săn thú.
Đường Phong không rãnh rỗi như Mãnh Lôi, đám người Sơn Việt quả là nể mặt mũi đoàn Sơn Nhạc mới tới, thân là đoàn trưởng Sơn Nhạc, dù gì cũng phải nói chuyện giao tình cùng bọn họ. Sau một hồi khách sáo các thủ lĩnh tiểu bộ lạc, vẻ mặt kích động vỗ ngực để Đường Phong tùy tiện phân tổ tráng đinh của bọn họ.
Đường Phong tuy rằng muốn cho bộ tộc của mình chiếm nhiều điểm ưu đãi, nhưng không phái người của Mãnh Lôi đảm nhiệm sĩ quan của biên chế bộ đội mới, bởi vì Đường Phong hiểu rõ nếu làm như vậy tuyệt đối sẽ khiến các thủ lĩnh tiểu bộ lạc xôn xao lo lắng.
Đường Phong phái ra thành viên đoàn Sơn Nhạc làm sĩ quan, thấy những anh hùng của Sơn Việt tộc này làm cấp trên của mình, không ai có ý kiến gì.
Đường Phong liền dựa vào chiêu bài đoàn Sơn Nhạc, lập tức khiến cho toàn bộ đội biên chế mới tâm phục khẩu phục chỉ duy nhất nghe theo mệnh lệnh của mình.
Suốt một ngày một đêm hôm đó, tộc nhân Sơn Việt liên tục kéo đến. Hôm nay quân Sơn Việt cũng không có phát động công kích, không bận bịu biên chế bộ đội thì chế tạo thiết bị công thành.
Bên này Khang Tư cũng không có buông lơi cảnh giác. Các sĩ quan lại tiếp tục vung roi da bắt đầu huấn luyện binh sĩ, việc huấn luyện cực khổ khiến đám binh sĩ hận không thể sớm một chút đi lên tường thành phòng thủ, bởi vì trên này chỉ có phòng thủ không cần nhận huấn luyện.
Về phần Tương Văn tiếp nhận hệ thống mật vệ bên trong thành, liền ra lệnh cho mật vệ theo dõi tráng đinh phòng ngừa nổi loạn, rồi bắt đầu huấn luyện đám thủ hạ đội đốc chiến trăm người.
Đội đốc chiến hết tám phần là thủ hạ của Áo Kha Nhĩ, cho nên Tương Văn cố ý giáo huấn để cho bọn họ ý thức Khang Tư là cấp Thống soái tối cao.
Dưới đợt huấn luyện kinh người, ý niệm trong đầu bọn họ bị cưỡng chế quán chuyển. Nói cách khác, cho dù bọn họ không đồng ý, nhưng khi người ta hỏi tới thì sẽ theo bản năng thốt ra. Từ việc này có thể thấy được, Tương Văn cũng không phải không có chút tâm cơ nào như biểu hiện bình thường.
Ngày hôm sau, trời mới tờ mờ sáng, tại doanh trại Sơn Việt đã phát ra tiếng động ồn ào huyên náo, lúc này nhóm binh lính canh gác trên tường thành cũng sớm đã chuẩn bị sẵn sàng. Theo ánh mặt trời mùa đông dần nhô cao, tuyết trên mặt đất phản chiếu rọi hào quang rực rỡ, dưới ánh sáng vàng mê người đó, quân Sơn Việt bắt đầu phát động công kích.
Nhìn đám người đông nghìn nghịt, Khang Tư hỏi:
- Biết bọn họ tăng binh bao nhiêu không?
- Đại nhân! Căn cứ chúng ta phỏng đoán, bọn họ hiện tại ít nhất vượt qua hai vạn người.
Sĩ quan trách nhiệm vội trả lời.
- Ừ! Còn chưa tới đủ để có thể cùng lúc công phá hai mặt tường thành. Truyền lệnh cho binh sĩ làm tốt khâu chuẩn bị chiến đấu.
Khang Tư nói.
- Rõ!
Gã sĩ quan lập tức truyền lệnh xuống.
Các binh sĩ cũng bận rộn hẳn lên, binh lính trên tường thành liền điều chỉnh lau chùi vũ khí, kiểm tra số lượng binh khí cung tên, cuối cùng chính là luyện võ cùng đám tân binh để vận động thân thể.
Ba ngàn người trên tường thành trong đó có hai ngàn là tham dự chiến đấu lần trước, chỉ có một ngàn tân binh. Một ngàn tên tân binh tâm tình lo lắng không yên, thấy những người khác đều lộ vẻ mặt thoải mái phớt tỉnh như không có gì, đặc biệt sau khi nghe bọn họ khoa trương làm thế nào dễ dàng xử lý địch nhân, đám tân binh không khỏi cũng trở nên nhẹ nhõm đi rất nhiều.
Nhìn thấy lần này đám tân binh mau chóng ổn định lại, các sĩ quan đều gật đầu vừa lòng, xem ra lão binh dẫn theo tân binh đúng là cách rèn luyện tân binh tốt nhất.
Mà ở dưới tường thành các binh sĩ ẩn trong hầm chờ thay phiên, thì lại không có được tâm tình dễ chịu kia, tất cả đều tự động viên tinh thần khẩn trương của mình. Trong số bọn họ có nhiều người cho rằng chiến tranh tuyệt vời, nhưng vì bầu không khí ngột ngạt dưới hầm nên vẫn không kìm được nỗi căng thẳng trong lòng.
Bởi vì toàn bộ các binh sĩ đều biết, sau khi kết thúc một vòng luân phiên công kích, binh sĩ mới xuống tường thành giấu mình dưới hầm. Hiện giờ bọn họ chưa trải qua huyết chiến nên đúng là thấp thỏm không yên cũng không có gì lạ.
Quân Sơn Việt càng ngày càng tới gần, thoạt nhìn tựa như một cơn sóng biển đen kịt ùn ùn kéo đến. Khang Tư quét mắt nhìn bao quát, phỏng chừng trong đó có cả trăm cái thang, hơn mười súc gỗ to để phá cửa.
Nhìn đến những súc gỗ thô to chất trên xe đẩy đơn sơ kéo đến, Khang Tư không khỏi bật cười, thật sự nghĩ rằng ôm súc cây to đó có thể đụng phá vỡ được cửa thành sao?
Khang Tư cũng không tranh hơn thua với các sĩ quan, hắn lui đến chỗ cao trên tường thành, một tay ấn kiếm, một tay chống nạnh, lẳng lặng chờ đợi chiến tranh bùng phát.
Theo thường lệ là cung tên áp chế, có điều lần này mãnh liệt hơn rất nhiều so với lần trước, ít nhất có năm nghìn cung tiến thủ bắn tên lên tường thành.
Tuy nhiên binh thuẫn bài bên Khang Tư cũng ổn định hơn lần trước, đều sôi nổi hô to:
- Huynh đệ phía sau tự mình chú ý né tên nha!
Cung tiến thủ cũng theo một tiếng lệnh của sĩ quan, bắt đầu phản kích. Bọn họ đều là trải qua một lần chiến đấu, đầu tiên là hai lần bắn đồng loạt, sau đó tiến lên tiến hành bắn rút.
Lúc này... một ngàn tân binh chưa trãi qua chiến đấu phụ trách ôm đá tảng, tất cả bọn họ đều lộ vẻ mặt cứng ngắc, vãnh tai đợi lệnh sĩ quan.
Nhìn đến mấy trăm cái thang dựng đứng lên, sĩ quan vội vàng phân bố nhân thủ, sau đó ra lệnh một tiếng, bắt đầu dốc sức ném đá.
Tuy rằng chiến đấu ngay từ đầu cũng giống như lần trước, thế công của quân Sơn Việt bị chặn ngưng lại một chút, nhưng lần này không biết có phải muốn xuất hết tiền vốn hay như thế nào, quân Sơn Việt liều mạng cố sống cố chết leo nhanh lên thang, đồng thời cung tiến thủ Sơn Việt cũng chuyển mục tiêu vào đám binh lính ném đá.
Đối mặt với uy hiếp của sơn tặc càng ngày càng gần, hai mắt đỏ bừng, biểu tình dữ tợn dọa người, ném thế nào cũng không rớt xuống, hơn nữa thỉnh thoảng có binh sĩ trúng tên bỏ mình, đám binh lính lần đầu tiên tham chiến bắt đầu hơi hoảng loạn, động tác cũng không gọn gàn nhanh nhẹn nữa.
Trong chiến tranh thời gian rất quý giá, chỉ trong phút chốc lơi lỏng này, đã tạo cơ hội cho quân Sơn Việt nhanh chóng leo lên tới.
Mấy tên lính Sơn Việt dũng mãnh nhân cơ hội đặt chân lên tường thành, tuy rằng lập tức bị sĩ quan chém rơi xuống, nhưng thành công lên tới tường thành như vậy lập tức dẫn phát lính Sơn Việt hoan hô rung trời. Tiếng hoan hô này chẳng những tăng dũng khí cho lính Sơn Việt, cũng làm cho đám tân binh ném đá của Khang Tư bị dọa cho hoảng sợ, mấy tên nhát gan theo bản năng "bịch bịch" lui lại từng bước.
Đúng lúc này từ phía sau có tiếng hét lớn:
- Người nào lui lại chết!
Đội đốc chiến của Tương Văn lập tức chém rụng đầu mấy người.
Thấy một màn như vậy, bọn binh sĩ lập tức nhớ tới cái quân luật sắt máu kia, khiến tất cả đều lạnh cả người thoáng sửng sốt một chút, sĩ quan nhân cơ hội hô to:
- Thất thần làm gì? Mau xử lý bọn sơn tặc chết tiệt này đi!
Đồng thời cũng dẫn đầu phóng về phía đám lính Sơn Việt nhân cơ hội leo lên tới.
Mấy tên lính Sơn Việt vừa leo tới tường thành đâu cho tân binh có cơ hội, mới vừa leo nửa người lên tường thành, liền lập tức vung đao chém vào binh sĩ Khang Tư ở gần bên, cố sức leo lên sau đó lại hoành đao chém mở rộng không gian trên thành, để lính tiếp viện phía dưới ào ạt leo lên không dứt.
Tuy nhiên bọn chúng cũng không có dễ dàng thành công, các sĩ quan cũng không phải vật trang trí, bọn họ không có đánh giết hơn mười tên may mắn đó, mà ngược lại phóng tới chặn ngay chỗ đầu thang lối lên thành, ngăn chặn xong mới hô to ra lệnh cho binh sĩ xử lý hơn mười tên lính Sơn Việt kia.
Hơn mười tên lính Sơn Việt này tuy rằng hung hãn, nhưng nhân số chiếm cứ tuyệt đối ưu thế, đồng thời đám binh sĩ đang bị quân luật dọa cho sợ hãi, lập tức cắn răng vung binh khí đâm vào thân thể bọn lính Sơn Việt.
- Mẹ nó! Đổ nước vàng xuống cho ta!
Nhìn đến lính Sơn Việt phía dưới không buông bỏ cố bám thang leo lên, sĩ quan lập tức tức giận rống to.
Nước phân đun sôi nóng bỏng trút xuống, lập tức lính Sơn Việt bị ngừng thở rớt xuống. Thứ này dính lên người có miệng vết thương mà nói tuyệt đối thuộc loại kịch độc, căn bản không có biện pháp trị liệu.
Phía dưới vang lên một tràng tiếng gào thê thảm sau đó thế công leo thang hơi chựng lại một lát. Các sĩ quan phóng được cục tức lập tức an bài nhân thủ, vừa rồi trong nháy mắt bị đánh vỡ phòng ngự, lại lần nữa khôi phục.
Trong chiến đấu tại đây ngươi tới ta lui, đột nhiên nghe tiếng "ầm ầm" vang dội, sĩ quan ló đầu nhìn vừa thấy, không khỏi cười mắng:
- Bọn dã nhân này, không ngờ cứ như vậy ôm súc gỗ đến công thành, chỉ cần lực phản chấn cũng có thể chết ngươi! Hừ! Để ta tra dầu cho các ngươi trơn bóng.
Nói xong, liền ôm một thùng dầu ném xuống cửa thành.
Một binh sĩ thông minh lập tức đốt một cây đuốc đưa lên, gã sĩ quan cười ha hả: "Tốt!" Tiếp đó ném cây đuốc xuống. Phía dưới cửa thành lập tức biến thành biển lửa, tiếng kêu thảm thiết kèm theo mùi thịt cháy tỏa lan ra bốn phía.
Chiêu này thật lợi hại, lính Sơn Việt bị dọa hoảng sợ lập tức nhận được mệnh lệnh rút lui, thang cũng không mang theo, lập tức quay đầu chạy đi. Đợt thứ hai công phòng chiến cứ như vậy kết thúc.
- Mau! Mau! Cả đội Thiên nhân đội thứ nhất, xuống thu dọn chiến trường!
Các sĩ quan lập tức quát to, đám binh sĩ toàn thân vô lực đành phải tập họp vào hàng do vài sĩ quan dẫn dắt đi xuống tường thành.
Mà một Thiên nhân đội khác ẩn núp dưới hầm, hai chân có hơi run run đi lên. Bọn họ sẽ thay Thiên nhân đội thứ nhất tác chiến trên tường thành.
Sau trận chiến đầu tiên Khang Tư quan sát ba ngàn người phía trên, ba ngàn người phía dưới, hẳn là sau này bọn binh sĩ đều có kinh nghiệm, giai đoạn hiện giờ vẫn là lấy cũ dạy mới là tuyệt vời. Hiện tại hắn chia binh sĩ ra làm hai mươi bảy Thiên nhân đội, mỗi vòng chiến bảo đảm một Thiên nhân đội đi xuống nghỉ ngơi, một Thiên nhân đội mới lên chiến trường tác chiến.
Hơn nữa Khang Tư cũng biết rằng để binh sĩ xuống, sĩ quan lưu lại là không hợp lý, liên tục tác chiến ai cũng phải mệt sĩ quan lại càng mệt hơn. Vì thế hắn cũng bắt đầu chú ý đến chuyện bồi dưỡng sĩ quan hạ tầng, tất cả sĩ quan Thiên nhân đội tân binh kia đều là chọn lựa từ trong binh sĩ, thân vệ của mình không đảm nhiệm chức vụ nữa.
Tuy rằng ngay từ đầu sĩ quan thân vệ phụ trách hai Thiên nhân đội, quả thực rất vất vả, nhưng sau vài vòng luân chuyển, bọn họ đã có thể đảm nhiệm chức vụ Đại đội trưởng trở lên, không cần giống hiện tại còn phải đảm nhiệm chức vụ Tiểu đội trưởng.
Nhìn đến những súc gỗ vất vả khiêng từ trong rừng tới cứ như vậy bị đốt cháy, Mãnh Lôi tức giận đến giơ tay múa chân:
- Thúc thúc! Ta muốn dùng băng du đốt cháy cửa thành!
Đường Phong cười hì hì nhìn đứa cháu của mình.
- Đốt cửa thành? Vậy chúng ta được ích lợi gì với cái phế tích đó? Hơn nữa băng du cũng không có nhiều, nhiều lắm chỉ có thể đốt lầu cửa thành.
- Vậy đốt lầu cửa thành đi!
Mãnh Lôi tức giận nói.
- Không cần gấp, tạm thời cứ để bọn chúng thoải mái chút đi, hiện tại nhu cầu cấp bách của chúng ta chính là đạt được kinh nghiệm công thành. Trận chiến vừa rồi ngươi thấy có cái gì cần cải tiến không?
Đường Phong hỏi.
Mãnh Lôi nhíu mày suy nghĩ một chút nói:
- Cải tiến? Ồ! Cung tiến thủ chúng ta đứng trên mặt đất, bắn vòng lên hiệu quả không tốt lắm, súc gỗ kia va chạm cửa thành dùng sức người ôm đụng vào, dường như hiệu quả không lớn, hơn nữa dễ dàng bị đốt cháy. Về phần thang, tiểu điệt vẫn không nghĩ ra có gì cần cải tiến, nhiều lắm là cho người leo lên thang đeo tấm chắn.
Đường Phong thần tình vui mừng vỗ vỗ vai Mãnh Lôi nói:
- Không tệ! Giỏi lắm! Xem ra "chiến tranh giúp người ta tiến bộ" những lời này quả thật có đạo lý. Ngươi nhìn xem, mới không bao lâu, ngươi liền lập tức ý thức được chúng ta làm chưa đúng. Ngươi nói thử xem nên như thế nào cải tiến?
Mãnh Lôi có điểm đắc ý, lại có hơi ngượng ngùng cười cười:
- Rất đơn giản, cung tiến thủ không đủ cao, vậy chúng ta hãy tạo cái tháp lầu cao hơn mặt tường thành, phía dưới gắn bánh xe cùng cây thang, đẩy đến trước tường thành, cho cung tiến thủ leo lên trên bắn tên, như vậy liền biến thành chúng ta áp chế trên phương diện bắn tên.
- Ừ! Biện pháp không tệ, cần phải phòng ngừa bị địch nhân dùng hỏa tiễn đốt. Tiếp tục.
Đường Phong gật đầu cổ vũ.
Mãnh Lôi lập tức khoe khoang ý tưởng của chính mình:
- Dạ! Còn vật dụng đụng thành kia, ta nghĩ làm giống như xích đu treo súc gỗ lên, như vậy lực va chạm hẳn là phải nhẹ nhàng và mạnh hơn nhiều, bên ngoài súc gỗ lắp ván nghiêng hình tam giác chống đỡ hai bên, như vậy không sợ ném đá rơi trúng, trên tấm ván trét bùn đất và nước tuyết với thời tiết này sẽ đông lạnh thành băng sẽ không sợ hỏa tiễn nữa. Tháp bắn tên kia hẳn là cũng có thể dùng cách ngâm nước tuyết, như vậy ít nhất có thể ngăn được hỏa tiễn.
- Tốt lắm! Bộ tộc chúng ta có người kế nghiệp rồi! Khó trách thủ lĩnh sẽ tuyển ngươi làm người thừa kế! Giỏi lắm! Không tệ!
Đường Phong đột nhiên chụp bả vai Mãnh Lôi khen ngợi.
- Hắc hắc!
Được đoàn trưởng Sơn Nhạc khen ngợi, Mãnh Lôi tự hào đến lúng ta lúng túng, cuối cùng tìm được cái vấn đề để chuyển đề tài làm cho mình không được tự nhiên:
- Thúc thúc! Băng du ít như vậy, chúng ta như thế nào lợi dụng? Hay là lấy mấy lọ băng du cất giấu kia ra đi?
- Ha ha! Ngươi không nghĩ tới dùng băng du thiêu hủy cửa thành chứ?
Đường Phong cười nói.
- A! Đúng vậy! Chỉ cần thiêu cháy cửa thành, ta cũng không tin bọn tân binh bên trong thành kia là đối thủ của chúng ta!
Mãnh Lôi nhảy dựng lên kêu to, nói xong liền chuẩn bị hành động, tuy nhiên lại bị Đường Phong kéo lại:
- Không vội! Băng du muốn có bất cứ lúc nào cũng được, kinh nghiệm công thành vẫn là cần phải thu được, hơn nữa...
Đường Phong hạ thấp giọng:
- Nhân thủ các bộ tộc chỉ mới tiêu hao có một chút à.
- Hắc hắc! Thúc thúc anh minh.
Mãnh Lôi lập tức cười rộ lên.
Dân chúng thành Văn Tân đã rút lui hơn mười ngày, từ hơn mười ngày này, số lượng binh lính Sơn Việt gần như mỗi ngày tăng thêm mấy ngàn người.
Hiện tại nơi trú quân của binh lính Sơn Việt mở rộng mấy lần, số binh linh cũng đạt tới năm sáu vạn. Từ lúc tấn công một cửa thành đến hiện tại bốn cửa đều tấn công, nói cách khác thành Văn Tân bị năm sáu vạn binh lính Sơn Việt bao vây.
Tuy vậy Khang Tư và binh sĩ cũng không quan tâm.
Việc chậm rãi tăng cường cường độ chiến đấu là tốt nhất để rèn luyện binh sĩ. Trải qua hơn mười ngày mỗi ngày đều là buổi sáng một trận, giữa trưa một trận, buổi tối một trận chiến đấu, bọn binh sĩ có thể nói là tất cả đều thay phiên mười mấy lần. Nói cách khác, mười mấy lần tham gia chiến đấu gần như mỗi người trên tay đều dính máu, hoàn toàn có thể nói là cựu binh.
Chiến đấu mười ngày này, công cụ công thành của lính Sơn Việt càng ngày càng nhiều, càng tiên tiến. Ngay từ đầu có thang uy hiếp, tiếp theo là tháp và xe công thành xuất hiện, sau hai loại này đặc biệt là xe công thành hình tam giác, ngay từ đầu thật đúng là không làm gì được nó.
Tuy nhiên chiến tranh có thể khiến người tiến bộ, tháp tên dùng tên có bọc dầu đốt cháy, mà xe công thành vỏ dày thì càng đơn giản, nó không phải là muốn đụng thành sao? Chờ nó tiến tới gần dưới chân thành ném một đống cỏ khô, đổ lên một vạc dầu, phóng hỏa, xe còn không chưa cháy người ở bên trong đã bị ngạt thở chết.
← Hồi 103 | Hồi 105 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác