← Hồi 060 | Hồi 062 → |
Kiệt Lạp Đặc lấy cắp bản đồ vội vàng rời đi, cũng không mang đến cho Khang Tư cảm giác gì.
Tương Văn, Uy Kiệt mặc dù rất bất mãn đối với Kiệt Lạp Đặc, nhưng cũng chỉ có thể chửi thầm trong bụng, căn bản không dám lớn tiếng, dù sao Âu Khắc cũng đã dặn dò: không nên nhắc lại chuyện bản đồ, để khỏi mang lại buồn phiền cho Khang Tư.
Ngày thứ hai sau ngày đi tắm nước nóng trở về, Khang Tư vẫn như cũ, ra lệnh tập hợp đại đội tiến hành tập luyện.
Nhưng hôm nay rất quái dị, nghe lệnh đến tập hợp chỉ có năm thân vệ của Khang Tư, hai mười lăm tên lính hậu cần, năm thú y, một trăm tên chăn ngựa, hơn sáu trăm tên lính hầu cùng với một đầu Hắc Lang, còn lại tất cả số binh sĩ đại đội năm đế quốc, căn bản không có một ai xuất hiện.
Uy Kiệt sau khi đi công bố lệnh tập hợp trở về, rất nhanh, hùng hùng hổ hổ chạy tới trước mặt Khang Tư, bộ mặt đỏ bừng kích động nói:
- Đại nhân, không ngờ bọn người kia lại nói... lại nói hiện tại không phải là thời chiến, ngài chỉ là một Trưởng quan hậu cần, không có tư cách triệu tập bọn họ huấn luyện!
Nghe thấy thế, Tương Văn lập tức mở miệng mắng to:
- Thật là khốn kiếp! Thế ra bọn chúng tất cả đều là "bạch nhãn lang" lũ vong ân phụ nghĩa, xem thường Đại nhân a!
Hắc Lang nghe nói như thế, bất mãn tru lên một tiếng.
Âu Khắc thở dài nói:
- Thật không nghĩ tới, không ngờ bọn họ vứa mới được an toàn liền trở mặt ngay. Hừ! Đều là do tên Kiệt Lạp Đặc khốn kiếp làm ra! Đại nhân không cần để ý tới bọn chúng nữa, đám người chúng tôi luôn ở bên ngài là được.
Khang Tư không nói gì, lòng cảm giác có chút mất mát, bất quá ngẫm lại: Trưởng quan hậu cần mới là chức vụ của mình, mình quả thật không có tư cách cai quản bọn họ.
Như vậy cũng tốt, dù sao nhiệm vụ của mình chính là quản lý hậu cần của đại đội.
Nghĩ tới đó, Khang Tư tươi cười nói:
- Được rồi, theo ta tiến hành huấn luyện thôi.
Tại đế đô Áo Đặc Mạn, trong phủ Nguyên soái.
Nguyên soái Tả Đặc Lạp, mình mặc thường phục, thần thái ung dung ngồi đọc sách trên ghế xích đu. Trung tá Lai Ôn Tư Khắc tay cầm hồ sơ tài liệu tiến vào, thấy bộ dáng của Nguyên soái trong lòng khẽ mỉm cười.
Đây là lần đầu tiên trong những năm gần đây Nguyên soái cho phép mình được nghỉ ngơi. Bất quá, nhìn đống hồ sơ trong tay, Lai Ôn Tư Khắc khẽ thở dài, nếu không phải những hồ sơ này cần Nguyên soái xem qua để ký, thì hắn cũng không dám phiền toái đến Nguyên soái.
Nguyên soái Tả Đặc Lạp thấy Lai Ôn Tư Khắc, cười nói:
- Tới đây đi. Gần đây có chuyện gì thú vị không?
Vừa nói Nguyên soái vừa đứng dậy đi tới trước bàn đọc sách ngồi xuống.
Đang ôm đống văn kiện giấy tờ, Lai Ôn Tư Khắc nghe nói như thế, liền rút ra một tờ văn kiện cười nói:
- Nguyên soái, tỉnh Văn Tây báo cáo: Trưởng quan hậu cần Khang Tư -Lôi Luân Đặc, đại đội năm, liên đội thứ năm, lữ đoàn thứ năm, sư đoàn thứ năm, thuộc quân đoàn hai mươi trú đóng ở tỉnh Văn Bắc, mang theo đội quân còn sót lại hơn ba trăm binh sĩ của đại đội năm cùng hơn sáu trăm tên lính hầu băng qua thảo nguyên vượt qua chiến sự, tiến vào tỉnh Văn Tây. Hiện tại bọn họ không dám xác nhận thân phận của Khang Tư, cho nên gửi lên đây xin lệnh.
- Hả? Khang Tư bằng thân phận một Trưởng quan hậu cần, có thể mang nhiều người như vậy từ trên đại thảo nguyên trở về? Hơn nữa còn kiếm được cả một đội lính hầu? Lực lượng đại quân Thảo nguyên đang tập trung ở tỉnh Văn Tây, hơn nữa hiện tại đại thảo nguyên đang mùa bão tuyết, Khang Tư làm sao có thể mang theo được nhiều người như vậy an toàn trở lại vậy? Ta thật lấy làm lạ, chẳng lẽ Đại đội trưởng đại đội thứ năm đã tử trận rồi sao?
Nguyên soái Tả Đặc Lạp vừa nói, vừa tiếp lấy tờ văn kiện xem kỹ càng.
Lai Ôn Tư Khắc cười nói:
- Chắc là thế, nếu không, Khang Tư chỉ là một Trưởng quan hậu cần làm thế nào mà chỉ huy được bộ đội. Mà cũng vì mang theo nhiều người như vậy vượt qua đại thảo nguyên thắng lợi trở về, cho nên phía dưới mới không dám xác nhận thân phận của Khang Tư.
Vốn là với những chuyện như thế này, Lai Ôn Tư Khắc tùy tiện phái người đi cũng có thể giải quyết được, nhưng đây là trực tiếp báo cáo cho Nguyên soái, hắn chỉ là một Trung tá nho nhỏ, có tư cách gì mà dám tự tiện làm chủ? Dù sao, hiện tại chỉ là thân phận của Khang Tư không rõ mà thôi, phía dưới cũng không thế nào làm hại hắn được.
- Thân phận không rõ? Ha ha, vậy thì ngươi chịu khổ cực một chuyến đi chứng minh cho hắn. Tên Khang Tư này có thể mang theo nhiều người tung hoành tại đại thảo nguyên như vậy, ta cảm thấy rất hứng thú.
Nguyên soái Tả Đặc Lạp cười nói.
- Dạ.
Lai Ôn Tư Khắc cung kính nói, trong lòng thoáng hiện lên vẻ kinh sợ. Mặc dù biết Khang Tư rất đặc biệt ở trong lòng Nguyên soái, nhưng cũng không nghĩ tới hắn được quan tâm đến mức này: lại yêu cầu mình là một sĩ quan tham mưu của phủ Nguyên soái phải đi biên cương để chứng minh thân phận cho hắn.
Mặc dù mình chỉ là một Trung tá, nhưng chức vụ là tham mưu của phủ Nguyên soái, cũng là đại nhân vật trước mặt các Quân đoàn trưởng trở lên, không ngờ bây giờ lại phải chạy đến sư đoàn địa phương đóng quân!
- Được rồi, mang lên cho nhân viên của phòng nhận chứng chiến công của Bộ quân lệnh. Sau khi xác nhận thân phận lập tức xác nhận quân công cho hắn, rồi lập hồ sơ chuẩn bị đề bạt tại chỗ.
Nguyên soái Tả Đặc Lạp tiếp tục nói.
- Tuân lệnh.
Đây là chuyện tất nhiên, Lai Ôn Tư Khắc cũng không có kinh ngạc, mặc dù đề bạt quân hàm tại chỗ chỉ có hư danh, nhưng đối với tinh thần quân đội lại có tác dụng thật lớn.
Sau một tháng trời ròng rã cả đám người Khang Tư vẫn lẳng lặng chờ đợi. Một hôm, một Thiếu tá thuộc sư đoàn cảnh bị tỉnh Văn Tây đột nhiên xuất hiện trước mặt Khang Tư.
- Thiếu úy Khang Tư?
Thiếu tá nét mặt lạnh lùng hỏi.
- Vâng, thưa Trưởng quan.
Khang Tư hướng Thiếu tá hành lễ.
- Hãy triệu tập tất cả nhân viên của đại đội năm.
Thiếu tá gật đầu nói.
- Tuân lệnh.
Khang Tư mặc dù không biết tại sao Thiếu tá của sư đoàn cảnh bị lại triệu tập đơn vị của mình, nhưng người ta là Thiếu tá, một Thiếu úy nho nhỏ như mình nào dám tỏ thái độ thế nào chứ?
Nghe được lệnh triệu tập, binh sĩ đế quốc vui sướng trong lòng, chẳng lẽ sĩ quan kiểm tra thân phận đã tới?
Nghĩ tới đây, bọn họ lập tức đem quân phục đế quốc cũ rách mặc vào, nhanh chóng từng tiểu đội theo biên chế tập họp trên thao trường.
Quân phục cũ rách nhiễm máu cũng là một trong các chứng cớ đã lập chiến công, đứa ngốc mới có thể đổi lại trang phục mới.
Khang Tư cũng mang theo các binh sĩ hậu cần cùng năm người thân vệ xếp hàng phía sau. Tương Văn vì không để cho Khang Tư thêm phiền toái, liền đeo mặt nạ vào để khỏi lộ ra vẻ mặt phong tình. Lôi Đặc, Lôi Khải, Uy Kiệt, Âu Khắc cùng với tất cả lính hầu cũng đều đeo mặt nạ.
Bởi vì bình thường bọn họ đều mang như thế, chỉ khi nói chuyện với nhau mới gỡ mặt nạ xuống, cho nên bọn lính địa phương cũng cho đó là tập tục của quân mục kỳ, nên cũng không có ai chú ý.
Thấy Khang Tư xếp hàng phía cuối đội ngũ, bọn lính lập tức cảm thấy quái dị, mặc dù theo như quy định hậu cần binh phải xếp hàng phía sau, nhưng là sĩ quan cao nhất của đại đội lại đứng ở phía sau, thực có chút không đúng.
Viên Thiếu tá quét mắt nhìn các binh sĩ đế quốc đang tập hợp, thấy trên người bọn họ là những bộ quân phục cũ rách nhuộm đầy vết máu. Các binh sĩ này mặc dù không có vũ khí, nhưng khí thế bừng bừng, trên người đều mang theo một loại máu tanh tàn khốc tỏa sát khí doạ người. Vẻ mặt lạnh lùng của gã Thiếu tá khẽ động dung, nhưng rất nhanh thu liễm lại, dập chân đứng nghiêm chào theo quân lễ với các binh sĩ đế quốc.
"Rộp", bọn lính theo phản xạ đồng loạt chào đáp lễ.
Viên Thiếu tá gật gật đầu hài lòng, móc ra một văn kiện bắt đầu đọc:
- Đại đội năm, liên đội thứ năm, lữ đoàn thứ năm, sư đoàn thứ năm, thuộc quân đoàn hai mươi: trung dũng tận tụy, lập nhiều chiến công, hiện đặc biệt thưởng cho tất cả quan binh tăng lên một cấp bậc. Chấp hành lệnh này, Bộ quân lệnh ký...
Sau một phút sững sờ bọn quan binh một lúc lâu mới lên tiếng:
- Cám ơn Trưởng quan cất nhắc!
Tuy nhiên trong lòng mọi người đều nghi ngờ không giải thích được: Theo quy củ của đế quốc quân ai ai cũng biết, không có kiểm nghiệm chiến công không thể trực tiếp đề bạt?
Hơn nữa dựa theo công lao, những người này đã vượt qua đại thảo nguyên, tham gia chiến đấu không có mười trận cũng đến tám trận, chém rụng đầu bao nhiêu địch quân, tiêu diệt mấy ngàn tên địch, thế nào cũng phải tăng hai ba cấp, tại sao tất cả đồng loạt chỉ được tăng có một cấp?
Từ Thượng sĩ đề bạt làm Thiếu úy, được lên bậc sĩ quan còn coi được, các binh nhất, binh nhì... đều không có gì cao hứng, bởi vì đối với bọn họ, lập nhiều công lao tuyệt đối không phải là chỉ để được tăng thêm có một cấp.
Dựa theo quy củ, tham gia một trận chiến đấu: binh nhì thăng binh nhất; giết được một tên địch tấn thăng làm Hạ sĩ; giết được ba tên tấn thăng làm Trung sĩ; giết được năm tên tấn thăng làm Thượng sĩ; giết được mười tên tấn thăng làm Thiếu úy; giết đựơc năm mươi tên tấn thăng làm Trung úy; giết địch một trăm tên tấn thăng làm Thượng úy; chiến thắng đội quân hai trăm người tấn thăng làm Thiếu tá. Mặc dù phần lớn địch quân bị lính hầu giết chết, nhưng bọn họ đều nghĩ ít nhất mình không thể thiếu được cấp bậc Thượng sĩ, hiện tại không ngờ chỉ tăng được có một cấp!
Không thoả mãn kỳ vọng của mình, mà có thể cao hứng, mới là chuyện lạ.
Viên Thiếu tá cũng nhìn thấy thần sắc bọn lính, nhưng hắn không có nói gì, nét mặt vênh váo nói:
- Trung úy Khang Tư, mời tiến lên xác thực mệnh lệnh.
- Tuân lệnh.
Khang Tư đi lên, tiếp lấy mệnh lệnh, cẩn thận quan sát.
Viên Thiếu tá ngạo nghễ nhìn Khang Tư, động tác này chẳng qua là chỉ làm cho có thôi, cấp dưới làm sao dám phạm thượng đây!
Xác thực mệnh lệnh chính là kiểm nghiệm tính chân thực con dấu của Bộ quân lệnh. Bởi vì mực in được đặc chế nên rất khó làm giả. Vốn các sĩ quan cấp thấp như Khang Tư đều không thể phân biệt được thật giả. Nhưng Khang Tư không như vậy: do được trực tiếp nhận mệnh lệnh điều động từ Bộ quân lệnh nên hắn lại phân biệt được.
Vì thế vừa nhìn vào tờ quân lệnh, Khang Tư sửng sờ một chút, rồi hắn không nói gì, bất ngờ đưa tay chộp lấy cổ gã Thiếu tá, cứ như vậy một tay nhấc bổng gã lên.
Hành động của Khang Tư khiến mọi người bị dọa giật nảy mình, binh sĩ đế quốc thuộc đại đội năm sửng sốt, năm thân vệ của Khang Tư thì lập tức xông lên bảo vệ Khang Tư, những lính hầu cũng định xông lên, nhưng bị Âu Khắc giơ tay cản lại.
Bọn lính địa phương đứng bên ngoài thấy thế đều nhốn nháo. Một tiểu đội do một Thiếu uý chỉ huy hung hăng xông tới, nhất là bọn bảo vệ của Thiếu tá cũng cường mãnh xông lên. Nếu không bận tâm đến sự an toàn của cấp trên, chúng đã sớm vung đao chém ngã Lôi Đặc cùng những tên thân vệ tay không tấc sắt này.
- Ngươi làm gì vậy? Ngươi dám tập kích Trưởng quan sao! Ngươi biết ngươi làm như vậy là tử tội không? Mau buông ta xuống!
Bởi vì hít thở khó khăn bộ mặt của gã Thiếu tá đỏ bừng, hắn vừa hô hoán, vừa ráng sức gỡ tay của Khang Tư.
Trong lòng hắn vừa kinh ngạc vừa sợ hãi: Tên Thiếu úy này thật khoẻ, không ngờ chỉ một tay đã nhấc bổng mình lên, hơn nữa ngón tay hắn cứng như kiềm sắt, mình dùng hết sức cũng không thoát ra được.
- Ngươi là gian tế.
Khang Tư lớn giọng nói.
Viên Thiếu úy nghe được, lập tức kêu lên:
- Thiếu úy Khang Tư, xin đừng hiểu lầm, hắn là sĩ quan tham mưu của lữ đoàn chúng ta, chúng ta đều biết.
Khang Tư nhướng mày, tay hơi hạ xuống để hai chân viên Thiếu tá có thể chạm xuống đất, nhưng vẫn tiếp tục nắm chặt cổ hắn. Khang Tư nhìn viên Thiếu úy hỏi lại:
- Hắn đúng là sĩ quan tham mưu của lữ đoàn?
Viên Thiếu úy gật đầu khẳng định.
Mà bởi vì hai chân có thể đứng lên, hơi chút khôi phục được ít sức lực. Thiếu tá cắn răng gào thét:
- Thiếu úy. Nếu đã xác nhận thân phận của ta, còn không mau buông ta ra! Ngươi muốn phạm thượng sao?
Vừa nói, vừa đánh mạnh vào cánh tay Khang Tư, có điều cú đánh hoàn toàn vô dụng.
Khang Tư không để ý đến viên Thiếu tá, lắc lắc mệnh lệnh thư trong tay nhìn gã Thiếu úy nói:
- Nếu như hắn đúng là tham mưu của lữ đoàn các ngươi, tại sao tờ mệnh lệnh này lại là đồ giả mạo?
Bọn lính địa phương vốn đang rục rịch chuẩn bị phát động, nghe nói như thế, tất cả đều sửng sốt, không tự chủ được dừng bước lại.
Quan binh đại đội năm liền lập tức ồ lên, bọn binh nhất binh nhì đang bất mãn, lập tức tay không xông lên ngăn chặn trước mặt bọn lính địa phương.
Mấy tên hộ vệ của Thiếu tá thấy nhiều người như vậy xông tới, lập tức tay chân run rẫy, không còn có bộ dáng như khi nãy.
Bọn họ là quân chính quy vốn không xem bọn lính địa phương vào trong mắt, không tin những tên lính này dám cầm dao đâm đám anh hùng mình, phải biết rằng đây chính là tử tội.
Cho nên những binh sĩ đại đội năm, đối mặt với bọn lính địa phương cầm đao sắc bén trong tay, vẫn khí thế rầm rộ tiến lên chặn lại.
Các Tiểu đội trưởng mặc dù có chút băn khoăn, nhưng thấy thủ hạ của mình xông lên, nếu mình vẫn ở lại tại chỗ, vậy sau này cũng đừng nghĩ đến ăn quân lương nữa! Cho nên, tất cả cũng tiến lên, bạo gan đối mặt với những lưỡi dao sắc bén.
Viên Thiếu úy hơi chần chừ nhìn Khang Tư, lại nhìn Thiếu tá, rồi nhìn thủ hạ của mình, lúc này hắn hoàn toàn không biết làm thế nào cho phải? Giả mạo quân lệnh tuyệt đối là tội lớn ngập trời, theo lý thì gã tham mưu hẳn không thể làm chuyện này, nhưng tại sao Thiếu úy Khang Tư lại khẳng định như vậy?
Nhìn bộ dáng các binh sĩ đại đội năm khẳng định đã tin lời nói của Thiếu úy Khang Tư. Nếu như không giải quyết tốt vấn đề này, sợ rằng bên trong quân đế quốc sẽ phát sinh nội loạn.
Vừa nghĩ tới chuyện chỉ cần đả thương một tên binh sĩ của đại đội năm, mình cũng không thể gánh nổi chuyện này. Viên Thiếu úy đột nhiên rùng mình, lập tức ra lệnh cho bọn lính địa phương thu đao lui xuống.
Bọn lính địa phương thấy binh sĩ đại đội năm đều tay không, cho nên không chút chống đối chấp hành mệnh lệnh ngay, mấy tên hộ vệ của viên Thiếu tá cũng biết điều vội vàng thu đao về.
Binh khí toàn bộ biến mất, hiện trường lập tức hòa hoãn lại.
Viên Thiếu tá thần sắc cực kỳ bối rối, bất quá hắn làm ra vẻ mặt khinh miệt, cười lạnh nói:
- Giả sao? Đây là dấu ấn của Bộ quân lệnh, ngươi chỉ là một Thiếu úy nho nhỏ làm sao có thể nhận biết được thật giả? Hiện tại ta ra lệnh cho ngươi lập tức thả ta ra!
Vừa nói, hắn lần nữa lại giãy dụa một cách vô vọng.
Khang Tư rất bình tĩnh tự tin nói:
- Ta biết, lệnh điều động của ta có dấu ấn của Bộ quân lệnh.
Lời này vừa ra, hiện trường lập tức im phăng phắc, cho dù làm lính không gặp cũng có nghe nói: dấu ấn của Bộ quân lệnh chỉ có trên văn thư điều động quân sự, sĩ quan tấn cấp, mà văn thư có ấn của Bộ quân lệnh truyền đạt tới cấp sư đoàn là cùng.
Cấp lữ đoàn, nếu không phải tình huống đặc biệt cũng không nhận được văn thư của Bộ quân lệnh. Có thể nhìn thấy dấu ấn, đều là nhân viên chuyển phát văn thư cấp sư đoàn, hiện tại Khang Tư chỉ là một Thiếu úy, không ngờ lại nói lệnh điều động của hắn có dấu ấn của Bộ quân lệnh? Điều này không phải khiến người ta sợ hãi sao?
Mà Uy Kiệt thấy bộ dáng sợ hãi của mọi người, không khỏi lên tiếng có chút khoe khoang:
- Điều này có gì lạ đâu, các thân vệ chúng ta đều là người đế đô cả đấy!
Nghe thấy thế, mọi người đều nhìn Khang Tư với ánh mắt quái dị. Phải biết rằng thân vệ xuất thân từ đế đô, không phải ai cũng có thể thu nhận vào tay.
Toàn thân gã Thiếu tá thoáng rúng động, ánh mắt bắt đầu hoảng loạn, cũng quên cả giãy dụa.
Viên Thiếu úy vừa nhìn liền biết chuyện gì xảy ra. Hắn thầm thở dài, tiến lên một bước hắng giọng nói:
- Thiếu úy Khang Tư, vị Thiếu tá này đúng là sĩ quan tham mưu lữ đoàn, tuyệt đối không phải là gian tế, điểm này chúng ta có thể xác nhận, tin rằng Thiếu úy cũng sẽ tin tưởng vào sự chứng minh của chúng ta. Về phần ấn chương của Bộ quân lệnh là thật hay giả, chúng ta chỉ là những tiểu binh không thể phân biệt, cho nên căn bản không có biện pháp, ta tin rằng Thiếu tá cũng không biết chuyện này.
Viên Thiếu tá vừa nghe những lời này, vội vàng xuống nước gật đầu nói:
- Đúng vậy, ta căn bản là chưa từng thấy ấn chương của Bộ quân lệnh, nào biết đâu là thật hay giả. Mệnh lệnh thư này do sư đoàn chuyển đến, chúng ta dĩ nhiên cũng không biết, nếu không ta sao có thể vội vàng chạy tới tuyên đọc?
Hắn biết hiện tại chỉ có thể thối thác như vậy, nếu không mình vẫn còn nguy hiểm, ai có thể nghĩ tới một Thiếu úy nho nhỏ không ngờ cũng có thể phân biệt được dấu ấn của Bộ quân lệnh.
Cũng may là mình không có lấy ra hồ sơ kia, nếu không toàn bộ mọi người sẽ đặt hoài nghi lên chính mình.
Khang Tư cùng viên Thiếu úy nhìn nhau một cái, mà Âu Khắc, có hiểu biết sâu rộng, cũng nhân cơ hội kéo kéo ống tay áo Khang Tư, Khang Tư quay đầu lại thấy ánh mắt Âu Khắc, suy nghĩ một lát rồi buông lỏng tay ra, thấy thế, tất cả mọi người thầm thở phào nhẹ nhõm.
Viên Thiếu tá mồ hôi lạnh đầy mình, xoa xoa cái cổ bầm ứ dấu tay, cố sức thở lấy thở để.
Mấy tên hộ vệ vội vàng chạy đến lấy lòng, bất quá viên Thiếu tá cũng không lĩnh tình, ngược lại lạnh lùng trợn mắt nhìn bọn chúng.
Khang Tư nhìn gã Thiếu tá kính cẩn nói:
- Thất lễ rồi, Trưởng quan, hạ quan thật sự lỗ mãng.
Mặc dù hận không ăn sống nuốt tươi Khang Tư, nhưng nghĩ đến sự hùng mạnh của Khang Tư, thêm chỗ dựa to lớn sau lưng hắn, Thiếu tá vội vàng xua tay nói:
- Không sao, ta cũng không biết chuyện này, ngươi làm như vậy cũng là vì trách nhiệm với đế quốc. Chuyện qua rồi, ta sẽ trở về báo cáo lại tình huống này. Ta xin đi ngay.
Thiếu tá nói xong, lập tức mang theo mấy hộ vệ lên ngựa ỉu xìu chạy đi.
Biết lệnh tấn thăng mới vừa rồi đã bị phế bỏ, bọn lính đại đội năm đều hoan hô ầm ĩ. Bọn họ biết, quân lệnh giả này chỉ nâng cho mình có một cấp, còn nếu sau khi kiểm nghiệm chiến công mới cấp quân lệnh, nhất định có thể đạt tới kỳ vọng của mình?
Sau khi giải tán trở lại doanh phòng, Tương Văn cởi mặt nạ xuống, lập tức hỏi Khang Tư:
- Đại nhân, vì sao lại không truy cứu nữa? Tội giả mạo quân lệnh là tội lớn đấy!
Uy Kiệt cũng hùa theo:
- Không sai, chỉ cần ấn chương kia là giả, chúng ta giết chết hắn ngay tại chỗ cũng không có chuyện gì xảy ra!
Khang Tư không nói gì, Âu Khắc giơ tay gõ lên đầu Uy Kiệt một cái nói:
- Ngu ngốc! Các ngươi sao không liên tưởng một chút, tại sao Kiệt Lạp Đặc trộm đi bản đồ không bao lâu, liền xuất hiện chuyện giả quân lệnh?
Chúng ta chỉ là những tiểu binh, đối với chuyện này liệu có thể truy cứu được không? May là Hắc Lang không có cùng đi ra ngoài tập hợp, nếu không, viên Thiếu tá kia không chết cũng bị thương, lúc đó chúng ta chắc chắn sẽ có phiền toái lớn.
Nghe Âu Khắc nói đến tên của mình, Hắc Lang đang ở dưới chân Khang Tư, ngẩng đầu lên, nhìn Âu Khắc hai mắt lộ ra thần sắc: "Ngươi nhìn xem liệu ta có ngu xuẩn đến vậy không?"
Ánh mắt này rơi vào trong mắt mọi người, làm cho mọi người sửng sốt, tiếp theo không thể ức chế đều cười rộ. Bọn họ đã quen có thể nhìn ra ý tứ từ trong mắt Hắc Lang, sự tình cổ quái như vậy không ngờ không có ai chú ý tới.
Tại doanh trại lữ đoàn thứ nhất sư đoàn cảnh bị tỉnh Văn Tây, viên Thiếu tá vẻ mặt khủng hoảng chào theo quân lễ với Lữ đoàn trưởng:
- Thật xin lỗi! Đại nhân, hạ quan thất bại rồi.
- Thất bại? Chẳng lẽ bọn họ dám kháng lệnh?
Lữ đoàn trưởng sửng sốt hỏi.
- Không phải ạ, hạ quan ngay cả đạo mệnh lệnh thư thứ hai cũng không lấy ra được, bởi vì Khang Tư đã nhìn ra ấn chương của Bộ quân lệnh trong mệnh lệnh thư là giả.
Thiếu tá lắc đầu nói.
- Hắn làm sao biết là giả?
Lữ đoàn trưởng đầu tiên là nghi ngờ, tiếp theo đột nhiên chấn động:
- Đáng chết! Hắn thật sự biết ấn chương của Bộ quân lệnh!
Thiếu tá vội vàng gật đầu:
- Đúng vậy, đại nhân, theo hắn nói lệnh điều động của hắn có dấu ấn của Bộ quân lệnh, hơn nữa thân vệ của hắn tự xưng là xuất thân tại đế đô.
Nghe nói như thế, Lữ đoàn trưởng chấn động, sau đó chợt hiểu ra, liền sờ sờ cằm nói:
- Khó trách lần này chủ nhân lại dùng thủ đoạn ôn hòa, hơn nữa chỉ yêu cầu tấm bản đồ mà thôi. Ồ, dựa theo tin tình báo do chủ nhân đưa đến, mấy ngày nữa, phủ Nguyên soái cùng người của Bộ quân lệnh sẽ đến đây để xác nhận thân phận và quân công cho bọn chúng.
- Chúng ta hiện tại phải làm sao bây giờ?
Viên Thiếu tá vừa thấp thỏm bất an, len lén quan sát bốn phía, vừa cẩn thận hỏi. Lúc này hắn đang lo lắng hoang mang: mặc dù mình không có tiếp xúc bao nhiêu bí mật, nhưng cũng dính líu tới bí mật rồi, tùy thời có thể bị diệt khẩu, bất quá nghĩ đến mình dù sao cũng là một Thiếu tá, không đến nỗi như những sĩ quan cấp Uý tùy tiện bị hy sinh a!
Lữ đoàn trưởng nói:
- Ừ, xem ra nên đề nghị chủ nhân, trước tiên xác nhận quân công cho chúng, rồi đi Bộ quân lệnh xin lệnh thi hành mới được.
- À! Còn việc giả mạo ấn chương điều bọn họ vào quân đoàn chúng ta, có phải là quá lộ liễu hay không?
Viên Thiếu tá cẩn thận nhắc nhở, xem ra hắn cũng rất có đầu óc, một câu không đầu không đuôi, để cho hắn biết ý tứ của cấp trên.
- A ha, chủ nhân sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy, tốt nhất là điều hắn đến tiền tuyến đánh dẹp quân đội mục kỳ, rồi động chút tay chân, để hắn nằm trong số binh sĩ bị tiêu hao. Như vậy không còn có ai có thể phát ngôn lung tung nữa.
Lữ đoàn trưởng cười nói.
- Hắc hắc, biện pháp này tốt lắm, hoàn toàn là hủy thi diệt tích không dấu vết, hơn nữa chúng ta còn có thể phái người mạo tên để chiếm cứ chiến công của bọn chúng! Ha ha, nhất định phải làm cho Khang Tư chết không toàn thây!
Nói đến phần sau, viên Thiếu tá vuốt vuốt cổ, bộ mặt thật dử tợn.
Lữ đoàn trưởng chú ý tới điểm này, đẩy cổ áo của hắn ra nhìn một chút sau đó nói:
- Khí thế lớn thật, bất quá nguyện vọng của ngươi không thực hiện được, tên kia nhất định sẽ được gọi trở về đế đô để nhận ban thưởng, đợi đến lúc hắn trở lại, chiến tranh cũng đã kết thúc rồi. Tin rằng khi hắn thấy kết cục của bộ hạ mình, sẽ không dám nói lung tung.
- Ban thưởng? Ngài nói là hắn có thể trở thành Thiếu tá?
Viên Thiếu tá thất vọng tới cực điểm, thân là Thiếu tá, hắn dĩ nhiên biết tiếp thu lãnh địa phải hao phí bao nhiêu thời gian, hơn nữa sau khi nhận được lãnh địa, vẫn phải ở lại lãnh địa ít nhất nửa năm mới có thể một lần nữa tiếp nhận quân lệnh.
Quy củ này vốn là để sĩ quan quen thuộc với lãnh địa của mình, chẳng qua hiện tại căn bản không có sĩ quan nào phải làm như vậy, bởi vì lãnh địa không có giá trị, hơn nữa công việc bận rộn, nên phần lớn trực tiếp ủy thác cho người khác quản lý. Lúc Khang Tư vừa mới gia nhập quân đội, các quan binh ở đế đô đều nói như vậy, bây giờ lĩnh chủ không bước chân tới lãnh địa cũng không phải là ít.
Dĩ nhiên, nếu như trên thư lãnh địa có ghi chú đặc biệt rõ ràng, sĩ quan phải nghỉ ngơi chờ trên lãnh địa một thời gian, thì dù sao cũng đúng quy củ.
Lữ đoàn trưởng cảm khái nói:
- Bộ đội tác chiến chỉ cần giết hai trăm tên địch là có thể trở thành Thiếu tá rồi, không nói hắn dẫn dắt bộ đội tung hoành trên đại thảo nguyên, thu thập được nhiều lính hầu như vậy, chính là để hắn làm Thiếu tá cũng đã dư sức. Nếu như bản đồ còn ở đó, chức Thiếu tướng cũng có thể nắm trong tay.
- A! Đây chẳng phải là...
Thiếu tá vẻ mặt khiếp sợ, hắn hoài nghi mình đắc tội với người có tiền đồ như vậy, có phải hay không là đã quá u mê?
Lữ đoàn trưởng đột nhiên cười lạnh nói:
- Hừ! Nếu như vậy thì hắn chính là Tướng quân trẻ tuổi nhất của đế quốc từ trước tới nay, so với Nguyên soái lúc trở thành Thiếu tướng còn trẻ hơn! Hừ! Thật là làm cho người ta ghen tỵ, hai mươi tuổi đã là Thiếu tướng, lão tử gian khổ ròng rã mười mấy năm, cẩn thận từng ly từng tý, trổ tài làm trâu làm ngựa mới lên được Thiếu tướng! Chỉ có điều, hắc hắc, cho dù có bản đồ, hắn cũng tuyệt đối không được làm Thiếu tướng, loại quân nhân trẻ tuổi quá chói sáng nhất định sẽ gặp phải chèn ép. Ta tin rằng chủ nhân đã sớm ra tay rồi. Hắc hắc, Trung tá cũng không thể để đến phần hắn.
Gã Thiếu tá nghe giọng phô trương trắng trợn về đề tài thủ đoạn quyền lực, không dám xen mồm, chỉ gật gật đầu, trong lòng thầm mắng: "Con bà nó! Khó trách mấy năm nay đế quốc quân không có Thiếu tướng nào dưới ba mươi tuổi, thì ra là do các lão gia hoả nầy cản trở."
- Được rồi, không cần ngươi phải xen vào chuyện của Khang Tư nữa, ít nhất tên khốn này ở đế đô và trên lãnh địa của hắn nghỉ ngơi chờ một năm rưỡi, một thời gian ẩn tích lâu như vậy, nhân vật có nổi tiếng đến đâu đi nữa cũng sẽ chìm xuống.
Lữ đoàn trưởng nói tới đây, phất tay một cái cho viên Thiếu tá lui ra.
Viên Thiếu tá cáo lui sau đó cúi đầu giương mắt khẩn trương nhìn bốn phía. Cho đến khi ra khỏi đại doanh vẫn không có gì chuyện gì xảy ra, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, lúc đó hắn phát hiện lưng áo mình đã hoàn toàn ướt đẫm.
Gặp phải một cấp trên thích giết người diệt khẩu, thật đúng là đủ xui xẻo, hy vọng có thể nhanh chóng lập công để có thể thoát khỏi nơi đây, suốt ngày lo lắng đề phòng quả thực là khó sống nổi.
Mấy ngày sau, viên Thiếu úy phòng thủ doanh trại, mang theo mấy tên thủ hạ đến tìm Khang Tư:
- Thiếu úy Khang Tư, mau tập họp nhân mã, các thượng quan của phủ Nguyên soái và Bộ quân lệnh tới.
Tương Văn chen miệng nói:
- Vị Trưởng quan Thiếu úy này, sẽ không như lần trước lại tới đọc quân lệnh giả chứ?
Viên Thiếu úy đỏ bừng mặt, nhưng lập tức khôi phục bình thường ngay, lắc đầu nói:
- Tuyệt đối không phải. Bọn họ cùng đến với Sư đoàn trưởng.
Nói đến đây, viên Thiếu úy trong mắt đã xuất hiện thần sắc kích động, hắn đầu quân nhiều năm như vậy, vẫn chưa từng thấy qua Sư đoàn trưởng.
"Sư đoàn trưởng!" Mọi người đều ngây người, đây chính là Trung tướng a, người này cách mình những mười vạn tám ngàn dặm, hiện tại không ngờ cũng đến đây. Điều này đủ để chứng minh lần này tới đúng người rồi.
Nghĩ đến đây, mọi người vội vàng bối rối sửa sang lại trang phục. Chính Lôi Đặc, Lôi Khải cũng không tránh được vẻ mặt kích động, luống cuống tay chân. Bất quá, Khang Tư vẫn bảo trì thần sắc bình thường, động tác so với những ngày qua không có gì khác nhau.
Khang Tư tốc độ quá nhanh, mọi người vẫn còn đang bận bịu sửa soạn, Khang Tư đã chỉnh trang xong đi ra khỏi doanh trại.
Hắc Lang theo lệ trốn ở góc phòng, mặc dù nó phải đi ẩn núp thật không thoải mái chút nào, nhưng vì chủ nhân, không thể làm gì khác hơn được.
Bọn binh sĩ nghe Sư đoàn trưởng theo cùng nhân viên phủ Nguyên soái Bộ quân lệnh tới, tâm tình cũng hưng phấn như nhóm người Tương Văn, dùng thời gian ngắn nhất sửa sang lại mình, dùng tốc độ nhanh nhất đi ra tập họp.
Mà bọn lính địa phương cả doanh trại cũng không ngoại lệ, tất cả đều ngẩng đầu ưỡn ngực, bày ra thần thái vạm vỡ nhất. Có điều là khí thế toàn quân chắc vì thiếu trải qua chiến đấu nên không thể sánh được với đại đội năm.
Bên ngoài rất nhanh vang vọng đến tiếng xe, ngay sau đó mấy chiếc xe ngựa hào hoa được một liên đội kỵ binh hộ tống, khí thế bức người, xuất hiện trước mặt mọi người.
Xe ngựa dừng lại, nhìn thấy những hộ vệ này, bọn lính trợn mắt há hốc mồm sợ hãi: bởi vì nhóm hộ vệ không ngờ có năm Trung tá, mười mấy Thiếu tá. Thượng úy, Trung úy. Thiếu úy lại càng đông hơn. Những sĩ quan cấp bậc khá cao này, không ngờ chỉ là hộ vệ mà thôi!
Ngay sau đó, chuyện để bọn lính sửng sốt tiếp tục xuất hiện.
Trong năm chiếc xe ngựa, có bốn chiếc mở cửa xe. Hai chiếc xe đi đầu và đi cuối bước xuống sáu Thượng tá, hai chiếc khác lại có đến sáu Thiếu tướng.
Chờ những sĩ quan cao cấp này xuống hết, chiếc đi giữa mới mở cửa xe, người bước xuống là một Trung tướng.
Trung tướng ngạo nghễ nhìn mọi người, rồi nghiêng người mỉm cười ra dấu tay: một Trung tá cùng hai Thiếu tá khoan thai bước xuống.
Không nói cũng biết, ba sĩ quan ngồi xe với Trung tướng chính là từ đế đô tới.
Viên Thiếu uý sực tỉnh, thân thể còn đang run, hét lớn:
- Chào!
Nghe tiếng hét bọn lính bừng tỉnh, lập tức cố hết sức thực hiện chào theo quân lễ tiêu chuẩn.
Bọn họ căn bản không nghĩ tới: Lữ đoàn trưởng đại nhân, cùng Sư đoàn trưởng đại nhân, lại xuất hiện trước mặt mình.
Mà binh sĩ đại đội năm bên trong doanh trại, nhìn thấy thế liền ngẩng đầu ưỡn ngực, mắt nhìn thẳng. Có điều khi các sĩ quan cao cấp xuất hiện trước mặt bọn họ, bọn họ tất cả đều trợn mắt há mồm mồm."Lần này thật là uy phong, không ngờ nhiều Tướng quân như vậy tới để chứng minh thân phận của mình!"
Ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu, mọi người lập tức tỉnh táo lại, tất cả đều bày ra tư thế quân nhân tiêu chuẩn nhất, thần thái dũng mãnh nhất.
Lúc này Khang Tư cũng sửng sốt. Không phải vì có quá nhiều Tướng quân mà vì người từ đế đô tới lại chính là người quen của hắn: Trung tá Lai Ôn Tư Khắc. Sau giây lát sửng sờ, không ngờ Lai Ôn Tư Khắc lại xuất hiện ở đây, hắn rất nhanh tỉnh táo lại hô to:
- Chào!
Ba trăm người còn sót lại của đại đội năm đều đồng loạt chào theo quân lễ.
Lai Ôn Tư Khắc nhìn thấy Khang Tư, một là biết Khang Tư có tiền đồ lớn, hai là song phương đều quen biết nhau, nên dừng bước lại chào đáp lễ Khang Tư.
Hắn là người dẫn đầu chuyến đi này, do đó hai Thiếu tá phía sau đương nhiên là chào đáp lễ theo.
Do ba sĩ quan từ đế đô tới đều chào đáp lễ, các Tướng quân mặc dù không tình nguyện, nhưng không ai muốn làm mất đi tình cảm với khách quý từ kinh thành tới, nên cũng đều chào đáp lễ.
Các Tướng quân đều chào, các sĩ quan còn lại sao dám đứng yên? Cho nên tất cả sĩ quan ở đây đều hướng về Khang Tư cùng đại đội năm chào theo quân lễ.
Quan binh đại đội năm kích động, bộ mặt đỏ bừng, cảm thấy rất hãnh diện. Dĩ nhiên bọn họ đều cho rằng, các Tướng quân vì sự tích của mình tung hoành trên đại thảo nguyên mới làm như thế.
Bọn lính địa phương liền cảm thấy tự ái, đối với bọn họ các Tướng quân chẳng qua là khẽ gật đầu coi như là đáp lễ, mà đại đội năm lại có thể được hưởng đãi ngộ cao đến như vậy.
Người nhanh nhạy nhìn thấy các Tướng quân nghiêm túc đáp lễ, đều nghĩ rằng: sau hơn một tháng chờ đợi xác nhận thân phận, bây giờ đạt được xác nhận, mọi người như diều gặp gió, có chiến công lớn như vậy, đủ để một binh nhì trở thành sĩ quan. Vậy nơi này chính là mấy trăm sĩ quan, cũng khó trách các Tướng quân cho bọn họ mặt mũi!
Ôi, đồng nghiệp không đồng mệnh a, tại sao bọn mục kỳ lại không tiến công tỉnh Văn Tây chứ? Như vậy mình cũng có cơ hội lập công rồi.
← Hồi 060 | Hồi 062 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác