Vay nóng Tima

Truyện:Biên Hoang truyền thuyết - Hồi 456

Biên Hoang truyền thuyết
Trọn bộ 586 hồi
Hồi 456: Cầu Nội Huyền Hư
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-586)

Siêu sale Lazada

Khi Hướng Vũ Điền từ bên kia bờ thiên huyệt vọt người lên thì với nhãn lực của Yến Phi mà nhất thời cũng cảm thấy vô cùng kỳ quái. Vì trừ khi y mọc thêm ra được đôi cánh, nếu không, Hướng Vũ Điền nhất định sẽ rơi xuống lòng thiên huyệt. Trên thế gian này không ai có thể một lần vọt đi mà vượt qua được cự li hơn ba mươi trượng. Nếu có thể vượt qua được một nửa đường kính thiên huyệt đã có thể ngồi vững ở vị trí thiên hạ đệ nhất khinh công rồi.

Cao thủ tương tranh, đặc biệt là đối với loại cao thủ hiếm có như Yến Phi và Hướng Vũ Điền thì điều cố kỵ nhất là tuyệt không thể để đối phương nhìn ra được hư thực. Như tình hình trước mắt, nếu Hướng Vũ Điền bị Yến Phi nắm được khi nào thì hắn hết lực, khi nào thì từ phóng lên biến thành rơi xuống, rơi xuống chỗ nào dưới thiên huyệt thì Hướng Vũ Điền sẽ mất hết chủ động, cục diện cuộc chiến biến thành bị Yến Phi thao túng. Hướng Vũ Điền đã từ mặt đất phóng vọt lên, hoàn toàn không có chút nào mơ hồ hoặc cầu may. Nếu không, một chút sai lầm là có thể quyết định thất bại của Hướng Vũ Điền.

Hướng Vũ Điền phi xéo lên cao đến độ cao gần ba trượng, đã vượt qua hơn mười trượng thiên huyệt bên dưới.

Yến Phi nhìn không ra ý đồ của Hướng Vũ Điền. Kể cả khi Dương Thần của chàng không bị thương tổn, chỉ sợ cũng không thể nhìn ra, nắm được lực lượng và ý đồ của Hướng Vũ Điền thân mang Ma Chủng, giống như Hướng Vũ Điền không nhìn ra được Yến Phi đã kết Kim Đan vậy.

Lúc này, tâm thần Yến Phi tĩnh như mặt hồ phẳng lặng, không mừng không sợ. Tuy chàng không thể xử ra "Tiên môn kiếm quyết", dùng tiểu tam hợp phá Ma Chủng của đối phương, nhưng với Nhật Nguyệt Lệ Thiên Đại Pháp được sự hậu thuẫn của Thái Dương chân hoả và Thái Âm chân thuỷ thì chàng vẫn có lực lượng rất lớn để giết địch giành thắng lợi. Vấn đề là chàng làm sao đưa chân hoả và chân thuỷ vào trong kiếm chiêu mà thôi.

Hướng Vũ Điền vọt tới cự ly khoảng một phần ba đường kính thiên huyệt thì người y bắt đầu hạ xuống. Nếu như Yến Phi khẳng định Hướng Vũ Điền đã hết lực thì khoảng khắc này là lúc tốt nhất để tấn công. Chỉ cần chàng tiến vào trong thiên huyệt là chàng có thể chân đạp đất bằng đánh lên Hướng Vũ Điền đang từ trên cao hơn mười trượng hạ xuống, đảm bảo có thể đánh cho Hướng Vũ Điền không có sức hoàn thủ, đến lúc Hướng Vũ Điền bại trận thân vong.

Nhưng Yến Phi vẫn đứng yên bất động, thần thái an nhàn tự nhiên, tưởng chừng như chàng đang đứng xem Hướng Vũ Điền biểu diễn tạp kỹ vậy. Hướng Vũ Điền quát lớn một tiếng "Hảo!". Bỗng nhiên trên tay y xuất hiện một chiếc Liên tử Thiết cầu. Tay phải hắn cầm một vòng sắt ở chỗ cuối cùng của Liên tử, lắc cho Thiết cầu quay tít càng lúc càng nhanh. Động tác đó không làm y vọt lên trên mà ngược lại, hạ xuống nhanh hơn.

Choang!

Điệp Luyến Hoa rời vỏ.

Lúc này, Hướng Vũ Điền đã hạ xuống đến cao độ ngang bằng với Yến Phi. Thiết cầu bắn thẳng về phía Yến Phi, đồng thời thiết cầu lôi người y phi ngang về phía Yến Phi.

Yến Phi hai tay nắm chặt Điệp Luyến Hoa, cử lên cao quá đầu. Thiết cầu mau chóng tới gần, không ngừng mở rộng, biến thành một bóng tròn đen xì che kín cả đất trời, thanh thế kinh người đến cực điểm.

Yến Phi cuối cùng cũng hiểu rõ sự lợi hại của Ma Chủng, quả thực có chỗ thần diệu ‘đường lối khác nhau nhưng cùng công hiệu’ với Hoàng Thiên Đại Pháp của Tôn Ân.

Hướng Vũ Điền khi huy động Liên tử Thiết cầu đã đem toàn bộ chân lực chuyển vào trong Thiết cầu. Khi chân lực súc tích đến cao điểm liền phóng Thiết cầu về phía Yến Phi. Thiết Cầu lúc này không còn là một vũ khí bình thường nữa, mà là một kích tụ tập toàn thân tinh, khí, thần của Hướng Vũ Điền. Thiết cầu khoá chặt Yến Phi, làm chàng không thể né tránh, chỉ còn cách toàn lực hoàn kích.

Chỉ nhìn cách Hướng Vũ Điền huy động Thiết cầu một cách nhẹ nhàng tự nhiên là biết Thiết cầu đã được gã sử dụng tới mức xuất thần nhập hoá, kỳ chiêu tuyệt nghệ đánh ra mãi cũng không hết, làm người ta khó mà chống cự.

Càng làm Yến Phi kinh hãi hơn là khi Thiết cầu xuất hiện trên tay Hướng Vũ Điền thì nó không còn là một vật chết nữa, mà chừng như vừa sống dậy, tràn đầy ý vị thần kỳ và tà ác, cảm giác kinh người tràn ngập mùi máu tanh và chết chóc, dường như là một yêu vật đến từ ma giới.

Trong chớp mắt, Thiết cầu đã đến trước mặt chỉ cách hơn trượng, thật nhanh như tia chớp. Yến Phi cười gằn một tiếng, lùi lại. Điệp Luyến Hoa vẽ ra từng vòng kiếm kình. Tiến Dương hoả, Thái Âm chân khí từ mũi kiếm vọt ra, hình thành từng đợt từng đợt "khí cầu" do chân khí thuần âm, âm trung chi âm ngưng đọng tạo thành nghênh đón một kích uy lực vô cùng của Hướng Vũ Điền.

Đây không phải là chiêu "Tiên tung sạ hiện" với uy lực của tiểu tam hợp, nhưng đã đem hai luồng chân khí cực đoan tương phản phát huy chiêu số đến mức cực hạn.

Ầm!

Tiếng nổ như sấm rền. Thiết cầu tà dị do Hướng Vũ Điền vũ động tạo ra đã đánh vào "Khí cầu" vòng tròn chân khí đầu tiên của Yến Phi.

"Khí cầu" tan rã.

Tiếng nổ như sấm vang lên liên tục. Thiết cầu của Hướng Vũ Điền thế như chẻ tre, liên tiếp phá vỡ bảy "Khí cầu" của Yến Phi. Bề ngoài tưởng như khí thế như mặt trời, thật ra Yến Phi đã biết khí kình của Hướng Vũ Điền trong Thiết cầu không ngừng bị Thái Âm chân kình tiêu giải dần mòn, lực lượng hàm ẩm trong Thiết cầu đã bị giảm bớt gần một nửa, không còn dũng mãnh như lúc đầu nữa.

Hai mắt Hướng Vũ Điền thoáng qua thần sắc kinh hãi kỳ dị.

Yến Phi từ lùi chuyển thành tiến, biến Tiến Dương hoả thành Thối Âm phù, quán trú Thái Dương chân hoả vào Điệp Luyến Hoa, nhân lúc Hướng Vũ Điền chưa thể biến thế, chàng đâm thẳng ra một kiếm.

"Choang!"

Điệp Luyến Hoa như một tia chớp, từ góc độ tinh chuẩn nhất, bằng tốc độ kinh người, với khí thế một đi không trở lại không hề nương tình đâm trúng Thiết cầu.

Khí kình bùng nổ, năng lượng kinh người phát sinh khi mũi kiếm đâm vào Thiết cầu quét toàn bộ tuyết đọng trên mặt đất bắn ra bốn phía, thanh thế kinh người đến cực điểm.

Yến Phi toàn thân kịch chấn, lùi lại. Hướng Vũ Điền hự một tiếng, Thiết cầu văng lên không nhưng vẫn quay tròn, hai chân y nặng nề lùi từng bước về đến bên miệng thiên huyệt nơi vừa nãy Yến Phi đã đứng thì mới dừng lại được, hình dạng động tác của y quái dị phi thường, khó có thể hình dung.

So với Hướng Vũ Điền chỉ lùi có mười bước, Yến Phi lại lùi tới gần năm chục bước. Tưởng chừng chàng rơi vào thế hạ phong, nhưng thật ra Hướng Vũ Điền không thể lùi thêm được nữa, nếu không sẽ rơi xuống thiên huyệt thì uy thế sẽ mất hết, biến thành cục diện chỉ có chịu đòn.

Thiết cầu hạ xuống, Hướng Vũ Điền bắt lấy giữ ở trước ngực, hai mắt trừng trừng không chớp nhìn Yến Phi đứng ở chỗ xa xa chĩa kiếm vào y, trầm giọng: "Đó là công pháp gì? Lại có thể biến kiếm khí thành thực thể ngưng tụ mà phóng ra, lại vô cùng nặng nề, hoá giải được một kích tất sát của ta?"

Bề ngoài tuy Yến Phi không lộ chút gì khác lạ, nhưng thật ra trong lòng chàng cuộn trào kinh hãi. Chàng vốn nghĩ bằng kỳ chiêu đó thì có thể làm Hướng Vũ Điền thụ thương ít nhiều, ít nhất thì cũng có thể đánh y rơi xuống thiên huyệt, khoá chặt khí thế của y. Nào ngờ Hướng Vũ Điền chẳng những không hề tổn hại, lại đứng vững ở bờ thiên huyệt. Khí thế không hề bị phong toả, tinh thần cũng không hề giảm sút. Có thể thấy Ma Chủng của y tuyệt không dưới Kim Đan của mình. Hướng Vũ Điền khẳng định là đại địch rất mạch đủ tư cách thư hùng một trận với Yến Phi ngoài Tôn Ân và Mộ Dung Thuỳ.

Yến Phi đút kiếm vào vỏ, cười nhẹ: "Những vòng tròn kình khí đó là chân khí thuần âm. Một kiếm phản kích thiết cầu của Hướng huynh lại là Thuần Dương chân khí hoàn toàn tương phản. Hướng huynh không phân biệt được sao?"

Hướng Vũ Điền bật cười: "Sao ta lại không phân biệt được? Chỉ vì ta quá kinh hãi, nhịn không được nên mới buột mồm nói ra. Không lạ sao Điệp Luyến Hoa của Yến huynh lại có thể độc bộ thiên hạ, thì ra một thân kiêm thông hai loại công pháp hoàn toàn tương phản, thật làm người ta không thể tin được."

Yến Phi thoải mái nói: "Ta đã trả lời hết thảy những hiếu kỳ của Hướng huynh. Giờ đến lượt Hướng huynh trả lời cho ta rồi!"

Hướng Vũ Điền lộ thần sắc cảnh giác, hỏi: "Yến huynh muốn hỏi gì?"

Yến Phi từ từ hỏi: "Trong Thiết cầu Hướng huynh có chứa gì trong đó thế?"

Hướng Vũ Điền ngạc nhiên: "Yến huynh là người đầu tiên cảm ứng được trong Thiết cầu có chứa càn khôn. Nhưng giao dịch kiểu ta hỏi ngươi đáp, ngươi hỏi ta đáp dường như thiếu công bằng vì nếu ta không muốn lộ đáp án, nhưng sức tưởng tượng của Yến huynh rất phong phú nên cũng có thể đoán trúng. Như việc Yến huynh thân mang kiếm thuật chí dương chí âm thì ta đã sớm biết trong lòng rồi. Chỉ là do tự miệng Yến huynh chứng thực thôi."

Yến Phi giận hỏi: "Bất công thì sao? Ngươi chẳng phải có lòng tin giết được ta sao? Kể cả ngươi nói cho ta biết bí mật trong Thiết cầu thì người chết rồi làm sao tiết lộ bí mật đó ra được?"

Hướng Vũ Điền trầm ngâm một lúc, gật đầu: "Được rồi! Ta có thể cho ngươi biết."

Yến Phi ngạc nhiên: "Hướng huynh không cần miễn cưỡng. Ta chỉ thuận miệng hỏi thôi. Ngươi có nói ra hay không cũng không quan trọng."

Hướng Vũ Điền cười khổ: "Giờ ngươi muốn không nghe cũng không được vì ta không có lòng tốt đâu. Vì sau khi cho ngươi biết bí mật, cách duy nhất để giữ bí mật là giết chết ngươi để diệt khẩu".

Yến Phi vui vẻ: "Vậy thì huynh đệ xin rửa tai để nghe đây."

Mục quang Hướng Vũ Điền lấp loáng thăm dò chàng, ngạc nhiên hỏi: "Chúng ta đã ngạnh tiếp một chiêu. Nói cho đúng thì tiểu đệ đã chiếm hết thượng phong. Ít nhất thì cũng đã thành công bức ngươi lùi lại, chiếm được vị trí lúc đầu của ngươi. Chẳng lẽ đến lúc này mà ngươi vẫn cho rằng mình có thể thắng sao?"

Yến Phi cười nhẹ: "Ta không hề có hứng thú tranh đua miệng lưỡi. Mời Hướng huynh nói ra bí mật trong Thiết cầu rồi lại động thủ cho biết sự thực được không?"

Hướng Vũ Điền cười dài: "Trước hết để ta xem xem Yến huynh có tư cách biết bí mật của ta không đã!"

Hướng Vũ Điền lại bắt đầu rung động.

Động trước tiên là Thiết cầu. Hai tay Hướng Vũ Điền mở rộng, Thiết cầu rơi xuống, khi cách mặt đất nửa thốn thì Thiết cầu văng sang phải, còn Hướng Vũ Điền lại dịch thân sang trái. Tiếp đó, Thiết cầu lúc trái lúc phải, lúc trước lúc sau, có lúc lại quay tít trên đầu y, mà Hướng Vũ Điền lại dường như hoàn toàn bị Thiết cầu dẫn động. Y dùng thân pháp kỳ dị, phiêu hốt khó lường, mau chậm không chừng mà Yến Phi chưa từng nhìn qua đánh thẳng về phía Yến Phi.

Yến Phi đứng yên bất động, tiến vào kiếm cảnh tĩnh lặng như mặt nước. Hướng Vũ Điền còn mạnh hơn là dự đoán của chàng, chỉ cần một chút sai sót là chàng sẽ rơi vào thế vạn kiếp bất phục. Kể cả Dương thần của chàng không bị thương tổn thì cũng không biết có thể đánh bại Hướng Vũ Điền thân mang Ma Chủng hay không, vẫn là ẩn số.

Choang!

Điệp Luyến Hoa rời vỏ lần thứ hai.

77:

Thác Bạt Khuê tiến vào trong phòng. Sở Vô Hạ đang ngồi trên giường, cặp mắt xinh đẹp lấp lánh trong bóng tối nhìn gã. Thác Bạt Khuê ngồi xuống cạnh giường, ngạc nhiên hỏi: "Vô Hạ không ngủ sao?"

Sở Vô Hạ lắc đầu: "Muội vừa tỉnh dậy. Đã phát sinh chuyện gì thế? tại sao lại ồn ào thế?"

Thác Bạt Khuê không hề giải thích việc thân binh đang chuẩn bị hành trang bên ngoài, hỏi ngược lại: "Có một chuyện ta đến nay vẫn chưa hỏi nàng là ân oán giữa nàng và Ba Cáp Mã Tư phát sinh như thế nào?"

Sở Vô Hạ bình tĩnh: "Đổi lại là bất kỳ người nào khác đến hỏi muội thì Sở Vô Hạ tuyệt sẽ không nói lộ nửa lời. Chỉ có Tộc chủ là ngoại lệ. Khi ta nhìn thấy người Ba Tư đó thì tuy muội và hắn vô oán vô cừu, cũng không biết hắn là thần thánh phương nào, nhưng muội lập tức xuất thủ không hề do dự. Tộc chủ có biết tại sao ta phải làm thế không?"

Thác Bạt Khuê thò tay ra khẽ vỗ má nàng, cười khổ: "Chỉ sợ bản thân Ba Cáp Mã Tư cũng như đi trong sương mù, không hiểu tại sao lại xúc phạm nàng, làm mỹ nhân động nộ, thì ta làm sao mà biết được?"

Sở Vô Hạ cười nhẹ: "Tộc chủ biết. Chỉ có Tộc chủ mới có thể hiểu ta. Khi đó, Ba Cáp Mã Tư đang tu luyện một loại kỳ công, hắn lại đang hành công đến lúc khẩn trương nhất. Nếu hắn thành công thì trung thổ sẽ xuất hiện một người đáng sợ. Vì thế muội xuất thủ đối phó hắn, hắn sẽ bị bức phải ứng chiến. Sự tu hành sẽ trôi sông trôi biển hết. Cừu hận giữa muội và hắn bắt nguồn như thế. Tại sao Tộc chủ đột nhiên lại đề cập đến? có quan hệ với hành động đêm nay không?"

Thác Bạt Khuê trầm ngâm: "Có thể nói như thế. Ta tất phải lập tức quay về Thịnh Nhạc để ứng phó với việc Hách Liên Bột Bột đánh lén"

Sở Vô Hạ nhíu mày: "Muội hiểu rõ nhất tính cách của tiểu Bột. Theo đạo lý thì hắn chỉ toạ sơn quan hổ đấu mà không nhúng tay vào cuộc đấu tranh giữa Tộc chủ và Mộ Dung Thuỳ đâu."

Thác Bạt Khuê vui vẻ: "Chút nữa thì quên tiểu Bột chính là đại đệ tử của cha nàng. Vô Hạ đương nhiên là hiểu rõ hành vi của hắn. Hà hà! Đạo lý hay không có đạo lý gì gì đó, nhưng đây là việc thiên chân vạn xác."

Sở Vô Hạ nói: "Không đúng! Việc đó chỉ sợ có dối trá! Chắc muốn dụ Tộc chủ quay về phòng thủ Thịnh Nhạc."

Thác Bạt Khuê không vui: "Ta nói việc đó thiên chân vạn xác, thì là thiên chân vạn xác. Nếu như tiểu Bột đúng là đến xâm phạm Thịnh Nhạc thì trong khi không phòng bị, Thịnh Nhạc khẳng định không giữ được quá ba ngày."

Tiếp đó, khoé miệng gã lộ tia tiếu ý, dịu giọng nói: "Nhưng nếu tiểu Bột cho rằng thần bất tri quỷ bất giác thì ta sẽ đánh vào sau lưng hắn. Thiết Phất Bộ Hung Nô của Tiểu Bột sẽ vĩnh viễn không thể vùng lên được nữa."

Sở Vô Hạ trầm mặc, dẩu môi. Thác Bạt Khuê phát giác mình đã dùng lời quá nặng, bèn đặt tay lên vai nàng nói: "Tiểu Bột phản phúc khó lường, ai cũng không thể hiểu được suy nghĩ trong lòng hắn. Có thể hắn cho rằng ta còn đáng sợ hơn Mộ Dung Thuỳ, sự uy hiếp đối với hắn lớn hơn, lại có Ba Cáp Mã Tư ở giữa luồn kim dẫn chỉ để Mộ Dung Thuỳ hứa hẹn điều gì đó tốt đẹp cho hắn làm đả động hắn. Ai nói chắc được đây?"

Sở Vô Hạ nằm phục vào trong lòng gã, ôm chặt lấy eo gã, thoải mái thở ra một hơi, nhẹ nhàng nói: "Bên mình Mộ Dung Thuỳ hoặc Hách Liên Bột Bột có bố trí người của Tộc chủ không?"

Thác Bạt Khuê vuốt ve tấm lưng thơm tho của nàng, cười: "Vô Hạ đúng là băng tyuết thông minh, nhưng chuyện đó nàng không cần lý tới. Nàng cứ dưỡng thương cho tốt. Sau khi đánh bại tiểu Bột rồi ta sẽ lập tức về đây với nàng."

Sở Vô Hạ kiên quyết lắc đầu: "Thương thế của muội không có gì đáng ngại nữa. Giả sử Tộc chủ không mang Vô Hạ theo thì sẽ là sai lầm lớn đó."

Thác Bạt Khuê hứng thú hỏi: "Vô Hạ đi cùng thì có tác dụng gì?"

Sở Vô Hạ dịu dàng: "Trước tiên là vì muội biết rõ Hách Liên Bột Bột. Nếu quả thực hắn tấn công Thịnh Nhạc thì mục đích chẳng phải là do Mộ Dung Thuỳ sẽ cho hắn cái gì, mà chính là vì Sở Vô Hạ muội đây, vì Phật Tàng. Chỉ có hắn mới biết đó là tài phú kinh người thế nào. Hắn lại đoán được muội đã đem Phật Tàng hiến cho Tộc chủ, chỉ vì vận chuyển khó khăn lại thêm Bí nhân chặn đường nên hắn cho rằng Phật Tàng vẫn ở Thịnh Nhạc. Mà sự thật cũng đúng như thế."

Thác Bạt Khuê đồng ý: "Ta chưa từng nghĩ tới điểm đó. Đúng! Nếu Hách Liên Bột Bột lấy phương pháp dùng kỳ binh đột tập công hãm Thịnh Nhạc thì Phật Tàng sẽ trở thành sở hữu của hắn. Vì thế, khi thông qua Ba Cáp Mã Tư biết nàng đã về với ta thì lập tức động tâm."

Trong lòng gã, Sở Vô Hạ ngửa bộ mặt xinh đẹp như hoa lên nói: "Tiếp đó là vì quan hệ giữa muội và Hách Liên Bột Bột. Trong tình huống nào đó, Vô Hạ nói không chừng có thể phát huy diệu dụng."

Thác Bạt Khuê nhìn kỹ ngọc dung xinh đẹp của nàng, lắc đầu: "Ta tuyệt không để nàng mạo hiểm đâu. Tiểu Bột có bao nhiêu phân lượng, Thác Bạt Khuê ta hiểu rõ ràng, làm sao có thể dung cho hắn cơ hội thừa nước đục mò cá?"

Sở Vô Hạ lộ vẻ mê say: "Ta thích nhất là khi Tộc chủ nói những lời hùng tráng như thế, cũng thích nhất là nhìn khí khái đó của Tộc chủ."

Thác Bạt Khuê bình tĩnh hỏi: "Vô Hạ đang mê hoặc ta sao?"

Sở Vô Hạ vươn dài cơ thể động nhân của mình, nhắm mắt lại thì thào: "Không phải muội mê hoặc Tộc chủ mà là dẫn dụ Tộc chủ. Tộc chủ không sợ đường dài tịch mịch sao? Để Vô Hạ cung hầu Tộc chủ, thị hầu Tộc chủ trong trướng ấm, phân ưu giải sầu cho Tộc chủ. Chẳng phải là một khoái lạc xuân thì ư?"

Thác Bạt Khuê cười khổ: "Hương ôn nhu là mồ chôn anh hùng. Đó là một câu vô cùng đẹp đẽ nhưng lại rất đáng sợ của người Hán. Đó chính là nguyên nhân ta muốn nàng lưu lại Bình Thành. Nếu nàng cho đó là lý do để đi cùng ta thì ta không biết trả lời nàng thế nào nữa."

Sở Vô Hạ mở to mắt, lấp lánh nhìn gã nói: "Vô Hạ giỏi đạo thái bổ nam nữ, không những không làm Tộc chủ trầm mê nữ sắc, mà còn có thể làm Tộc chủ uy phong bát diện trên chiến trường. Tộc chủ không thể ngủ ngon đều là vì tâm tình khẩn trương, chưa thả lỏng bản thân được. Vô Hạ cam tâm tình nguyện hiến dâng tất cả cho Tộc chủ, làm Tộc chủ hưởng thụ những tư vị chưa từng có."

Thác Bạt Khuê than: "Cho ta biết, nàng đối với Yến Phi có còn muốn báo thù không. Ta cần nghe lời thực, ngàn vạn lần đừng giấu ta."

Hai mắt Sở Vô Hạ lộ thần sắc đê mê, nói: "Không lạ sao Tộc chủ luôn có lòng đề phòng đối với ta. Thì ra là vẫn luôn lo lắng về chuyện giữa muội và Yến Phi. Muội phải nói làm sao Tộc chủ mới hiểu cho Vô Hạ đây? Trong chiến tranh, không phải là ngươi chết thì là ta vong. Yến Phi nếu không giết người sẽ bị người giết, không phải vì ân oán cá nhân. Tộc thủ tự tay giúp đỡ Vô Hạ vào lúc gian nan nhất, Vô Hạ trong lòng vô cùng cảm kích. Cho nên mới hiến dâng Phật Tàng cho Tộc chủ. Đối với Tộc chủ, Vô Hạ không hề giữ lại cái gì. Tộc chủ vẫn hoài nghi Vô Hạ sao?"

Thác Bạt Khuê dường như không hề bị ảnh hưởng gì bởi những lời từ phế phủ đó của Sở Vô Hạ. Gã trầm giọng: "Hãy nhìn ta!"

Sở Vô Hạ nhìn thẳng vào mắt gã, vẻ mặt hồ nghi.

Thác Bạt Khuê nghiêm sắc mặt nói: "Hãy nhìn ta! Rồi hãy cho ta biết nàng không còn để tâm tới mối thù giết cha đối với Yến Phi nữa."

Sở Vô Hạ từng chữ từng chữ, từ từ nói: "Sở Vô Hạ ta lấy danh dự tổ tiên ra mà lập thệ, trong lòng ta tuyệt không có ý niệm báo thù Yến Phi. Nếu như sai lời, ta sẽ chết không yên lành, có chết cũng không có chỗ chôn thân, phơi thây ngoài nội."

Thác Bạt Khuê ôm nàng vào lòng, vui mừng nói: "Được rồi! lần này ta sẽ mang nàng theo. Mau thu thập hành trang. Chúng ta sẽ xuất phát trước khi trời sáng."

Sở Vô Hạ lại ôm gã chặt hơn, kích động nói: "Vô Hạ cuối cùng cũng có nhà rồi! Ân sủng của Tộc chủ, Vô Hạ nguyện lấy cái chết để báo đền."

Thác Bạt Khuê ôm chặt thân hình nóng bỏng của nàng, trong lòng nghĩ tới ánh mắt của nàng lúc nãy. Đối với người giỏi thuật quan sát ánh mắt mà nói thì mối thù giết cha của Sở Vô Hạ đối với Yến Phi hoàn toàn không phải là không còn lo lắng. Nhưng nàng đã lập lời thề, mình đương nhiên nên tin tưởng nàng.

Gã quả thực đã tin tưởng nàng sao? Tự gã cũng cảm thấy hồ đồ.

Hết chương 456

~*~*~*~*~*~*~*~*~


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-586)


<