← Hồi 446 | Hồi 448 → |
Nhãn lực Yến Phi vô cùng lợi hại, chỉ liếc qua một lần đã từ hình thể phán đoán người đó không phải Lý Thục Trang. Nhưng đối phương thân thủ cao minh, không dưới đám cao thủ Ma môn như Vệ Nga, lại theo thể hình làm Yến Phi có cảm giác khó đoán cương hay nhu, nam hay nữ.
Chẳng lẽ lại là Trần công công?
Trong lúc tâm niệm nổi lên, Yến Phi đã tới Hoài Nguyệt lâu, âm thầm lọt vào khu vườn bên của lâu, chỗ người kia phóng ra.
Yến Phi tuyệt không biết nơi chàng đang đạp chân vào chính là khu vườn "Giang Hồ địa" danh trấn Kiến Khang thuộc Hoài Nguyệt lâu. Nhưng chàng cũng cảm thấy khu vườn này bố cục kỳ xảo, thâm u sâu sắc.
Nếu quả người vừa rời đi là Trần công công thì lão rất nhiều khả năng là người của Ma môn, đến đây để gặp Lý Thục Trang. Yến Phi phải điều tra cho rõ việc này.
Yến Phi đi trong vườn nhanh như quỷ mỵ, chớp mắt đã tới Lâm Hà đình đài mà Lý Thục Trang từng gặp Lưu Dụ. Loáng thoáng có tiếng người từ trên đình cao vọng xuống.
Yến Phi nghệ cao mật lớn, không hề e sợ đối phương là cao thủ Ma môn. Chàng đi đến chỗ cao nhất của đồi nhỏ ở phía bắc đình rồi vọt lên, hạ xuống tàng một cây đại thụ, vừa vặn thu hết vào tầm mắt tình cảnh trong đình bên dưới cách nơi chàng ẩn thân khoảng hơn ba chục bước.
Trong đình có hai người, một nam một nữ đang nói chuyện. Họ ngồi cách một chiếc bàn, thần thái nhàn nhã như một đôi tình nhân ước hẹn gặp gỡ lúc đêm khuya thanh vắng.
Do góc nhìn hạn chế nên Yến Phi chỉ có thể nhìn thấy sau lưng người nam. Tuy không nhìn thấy mặt nữ tử, nhưng theo thanh âm chàng nhận ra là Lý Thục Trang.
Lúc này, Lý Thục Trang nói: "Sự tình đúng là làm người ta nghĩ mãi mà không hiểu. Nếu quả không nhận được phi cáp thuyền thư của Quỷ Ảnh thì ta tuyệt không tin trận quyết đấu giữa Tôn Ân và Yến Phi lại kết thúc khi chưa phân sinh tử, hai người bỏ đi như thế."
Nam tử nói: "Phu nhân nói rất đúng vì cuộc chiến giữa Tôn Ân và Yến Phi không phải là thách đấu giang hồ bình thường, mà là quyết chiến sinh tử. Chỉ có người thắng mới có thể sống mà bỏ đi. Với công phu hai người cũng không thể có chuyện thấy tình thế không được mà thoát thân đào tẩu. Nhưng hai bên lại đều an toàn thối lui, bên trong chắc chắn có nguyên do mà chúng ta không biết."
Đến lúc này, tự tai nghe được, Yến Phi mới biết Ma môn có cao thủ ngấm ngầm giám sát cuộc quyết chiến giữa chàng và Tôn Ân. Mà người này có ngoại hiệu là Quỷ Ảnh đương nhiên là sở trường khinh công. Nhưng cho dù khinh công Quỷ Ảnh có cao cường như thế nào, nếu bản thân không bị nội thương ảnh hưởng đến linh giác thì đối phương không thể giấu được chàng.
Nam tử đang mật đàm với Lý Thục Trang thần thái ung dung, nói chuyện lời lẽ phân minh, chỗ nào cũng thể hiện rất tự tin. Điều đó cho thấy người này trí dũng song toàn, tuyệt không đơn giản. Bất luận thân phận hay địa vị đều không dưới Lý Thục Trang. Ít nhất thì cũng phải ngang hàng với thị.
Lý Thục Trang than nhẹ: "Ta rất hy vọng có tin tốt lành bẩm lại với tiên sinh. Chỉ tiếc việc không như nguyện. Yến Phi kiếm thuật cực cao, không từ ngữ nào có thể hình dung nổi. Hắn đã đạt tới cảnh giới mà trời đất, quỷ thần cũng đều phải khiếp sợ."
Nam tử điềm đạm nói: "Đây là lần thứ hai phu nhân tán tụng kiếm pháp của Yến Phi. Từ đó có thể biết kiếm thuật của Yến Phi trong lòng phu nhân đã lưu lại ấn tượng sâu sắc khó phai. Phụng Tiên to gan muốn hỏi Phu nhân một việc. Khi bọn họ giao thủ, phu nhân ẩn thân chỗ nào?"
Yến Phi thầm nghĩ thì ra cao thủ Ma môn nhìn trộm lại là bản thân Lý Thục Trang. Chàng thầm khen nam tử tên Phụng Tiên này hỏi rất hay vì nhờ đó chàng mới hiểu đáp án.
Lý Thục Trang đáp: "Họ giao thủ trên đường trong trấn. Ta ẩn ở trên một chiếc tháp phong thuỷ ở một góc trấn, nhìn rõ toàn cảnh trận chiến. Chỉ là do cự li quá xa nên không nghe thấy họ nói gì."
Yến Phi trong lòng cười nhẹ. Ngươi không nghe rõ đối thoại của bọn ta khi đó thì đối với ta chỉ có lợi không hại.
Nam tử tên Phụng Tiên bỗng nhiên cười lên. Yến Phi phát sinh cảm giác không thoả đáng không phải vì tiếng cười của người đó, mà vì chàng cảm giác được hai người trong đình đang đề tụ công lực. Đây là một cảm ứng vi diệu của khí trong cơ thể. Mặc dù năng lực về mặt linh ứng của chàng bị giảm mạnh do thụ thương, nhưng đây chỉ là cảm ứng thuần tuý giữa chân khí với nhau làm chàng phát sinh cảnh giác.
Trong sát na, Yến Phi hiểu nam tử tên Phụng Tiên đó cao minh đến mức có thể điều tra ra sự tồn tại của chàng, ngấm ngầm ra hiệu cho Lý Thục Trang để cùng thị phối hợp.
Yến Phi thầm than, vô thanh vô tức phóng mình rời khỏi tàng cây đại thụ rơi xuống bờ dốc. Chàng lại đằng thân một cái, gieo người vào làn nước sông giá lạnh.
Chàng dám bảo đảm hai người trong đình chỉ còn cách nghi thần nghi quỷ, vĩnh viễn không biết có hay không người ẩn nấp một bên nghe họ nói chuyện.
Nam tử tên Phụng Tiên này khẳng định là một đối thủ khó chơi, làm chàng đối với sự uy hiếp của Ma môn càng không dám khinh thường.
- 77:
Cao Ngạn tỉnh giấc, thấy Trác Cuồng Sinh đang ngồi phục trên án cạnh giường đốt đèn làm việc, cắm cúi viết thiên thư của lão. Gã xoay người lại, định tiếp tục hành trình trong miền đất mộng mơ của mình.
Trác Cuồng Sinh quát: "Tỉnh rồi thì đừng có ngủ nữa! Trấn Ác đến tìm ngươi hai lần, thấy ngươi ngủ say như chết nên không dám kêu ngươi dậy. Mau lăn xuống khỏi giường cho ta."
Cao Ngạn không còn cách nào, uể oải ngồi dậy, than: "Ngươi không được đem lời khi ta ngủ mơ viết vào thiên thư đâu đấy."
Trác Cuồng Sinh dừng bút nhìn gã giận ca thán: "Lời nói mơ của người thì có giá trị gì? Trước sau gì đều là mấy câu đó."
Cao Ngạn hiếu kỳ hỏi: "Là những câu gì vậy?"
Trác Cuồng Sinh ôm bụng cười: "Đã là nói mê, đương nhiên là hàm hồ không rõ. Nhưng có một câu có thể hiểu rõ, là ‘đừng có đạp ta khỏi giường chứ’. Có thể thấy khi tên tiểu tử ngươi ngủ thì đầu óc cũng toàn nghĩ những chuyện dơ bẩn."
Cao Ngạn bấy giờ mới biết đã bị lão hý lộng. Gã không phục bèn phản công: "Ăn uống và tình dục không gì là không chính đáng cả. Xem ra tên gia hoả ngươi căn bản không phải là người bình thường, vì thế mới không ngừng nghỉ viết thuyết thư. Nhưng theo như tin tình báo ta thu hồi được thì có nhiều người có những lời phê bình rất xấu đối với thuyết thư của ngươi đó! Họ còn nói tài ngươi chỉ đến thế là hết."
Trác Cuồng Sinh bật cười: "Từ ngày đầu tiên Thuyết Thư quán được thành lập thì đã có người đến phê phán lão tử rồi. Ngoài ra những người thuyết thư khác càng ầm ỹ phụ hoạ, nhưng thuyết thư quán của lão tử chẳng phải khách vẫn đến như mây sao? Trác Cuồng Sinh ta quản cái con mẹ nó ấy. Những kẻ không làm gì được ta, lại đến vũ nhục ta, đã sớm lộ rõ sự hèn kém của bản thân, cho thấy bản tính ti tiện của chúng. Con bà nó! Vở thuyết thư đầu tiên của lão tử còn chưa kể hết, đã có kẻ nói ta tài năng chỉ đến đó là hết. Nhưng đến giờ, ta không biết là đã hoàn thành biết bao nhiêu vở thuyết thư rồi, chúng chỉ còn biết diễn lại tích cũ. Từ đó ngươi có thể thấy những tên tiểu nhân đó không tiến bộ như thế nào, không có tư cách như thế nào. Biên Hoang tập là nơi trăm hoa đua nở, các loại lạc thú vui vẻ thích gì có nấy, có ai không thích nghe thuyết thư của lão tử không? Đến tận nơi xa xôi như thế để tìm lạc thú, lại không có ai cầm đao kiếm gí vào bụng bắt hắn phải đến Thuyết Thư quán cả. Nếu quả Thuyết Thư quán không có ai đến chiếu cố, không cần đến hai ngày là phải đóng cửa rồi, căn bản không cần bọn chúng phải dèm pha như thế. Hiểu rõ chưa? Trong lòng lão tử rất rõ Thuyết Thư quán của ta là một trong những lựa chọn để nhiều người đến tìm vui. Lão tử vui thích thì mới thoải mái mà viết tiếp. Chỉ cần vẫn có người đến thì ta vẫn tiếp tục viết. Nếu quả thực ta làm cho người ta chửi rủa thì sẽ lòng tro ý lạnh, buông bỏ không viết thuyết thư nữa. Hướng Vũ Điền tối qua cũng đã làm thịt tên tiểu tử ngươi rồi."
Cao Ngạn cười khổ: "Ta chỉ buột mồm nói một câu mà ngươi lại phát ra tràng giang đại hải luyên thuyên như thế."
Trác Cuồng Sinh gác bút đứng lên, cười nhẹ: "Đó gọi là viết đến mức hứng thú, vì thế mà mở mồm mắng vài câu cũng cảm thấy đặc biệt nhẹ nhõm thống khoái. Còn chưa lăn khỏi giường ư, trời sắp sáng rồi đó! Ngươi đã ngủ đến bảy, tám canh giờ rồi."
- 77:
Khi tia sáng đầu tiên ló ra ở chân trời thì Yến Phi đến bên ngoài tĩnh thất An Ngọc Tình tạm trú, trong lòng chàng vô cùng bình hoà.
Sự chuyển biến này bỗng nhiên tới. Một khắc trước, trong lòng chàng còn ngổn ngang trăm mối tơ lòng. Nào là thương thế trong nội thể, nào là sự uy hiếp của Ma môn, hay trước khi khỏi hẳn sẽ không thể khai thông khúc nhạc lòng với Kỷ Thiên Thiên. Nhưng từ khi chàng cảm ứng được An Ngọc Tình thì bao nhiêu phiền não lập tức biến sạch.
Trong đầu bừng tỉnh, chàng đã hiểu rõ rồi.
Từ khi An Ngọc Tình uống Động Cực đan, luyện thành Thái Âm chân thuỷ thì mỗi lần tiếp xúc với nàng, bất luận chỉ thuần bằng tâm linh hoặc mặt đối mặt, chàng đều có cảm giác bình tĩnh như thể lạc vào chốn đào nguyên quên hết tất cả tình thế hiểm ác bên ngoài.
Cảm giác đó chẳng phải là ngẫu nhiên. Nguyên nhân xuất phát từ Thái Âm chân thuỷ chí tinh chí thuần của nàng khi giao hội với Thái Dương chân hoả của chàng đã sinh ra tác dụng và hiệu ứng đó.
Trong lòng Yến Phi chợt động, nghĩ tới một khả năng.
"Yến Phi!"
Trong phòng truyền ra tiếng kêu gọi của An Ngọc Tình tràn đầy sự kinh hãi và vui mừng.
Yến Phi không chút do dự, mở cửa vào phòng, thấy một gian tĩnh thất rất rộng, không có một vật gì, chỉ có một chiếc bồ đoàn mà An Ngọc Tình đang ngồi xếp bằng trên đó. Hai mắt nàng lấp lánh nhìn Yến Phi.
Yến Phi nhẹ nhàng đóng cửa lại, đến ngồi xếp bằng xuống trước mặt cách nàng khoảng ba thước, cười nhẹ: "Xin chào An cô nương! Ta về rồi!"
An Ngọc Tình tập trung thăm dò chàng, tiếp đó mi xinh khẽ nhíu lại nói: "Yến huynh thụ thương rồi!"
Yến Phi ung dung hỏi: "An cô nương có muốn biết kết quả cuộc chiến không?"
An Ngọc Tình hơi giận hỏi lại: "Việc đó còn phải hỏi sao?"
Yến Phi cảm thấy cự ly giữa chàng và mỹ nữ này lại tiến gần thêm một chút. Nhưng tại sao mình lại có cảm giác đó thì bản thân chàng cũng không rõ. Chàng khẽ thở ra một hơi, từ từ đáp: "Nhìn bề ngoài thì ta và Tôn Ân lưỡng bại câu thương, ngang phân, nhưng thật ra ta bị thua một trận, lại còn hãm thân vào cảnh ngộ vô cùng nguy hiểm."
An Ngọc Tình nói: "Huynh phải chăng chỉ việc mình bị thương nặng hơn Tôn Ân? Nhưng ta không hiểu rõ câu cuối của huynh."
Yến Phi đáp: "Nếu như lần này phải phân sinh tử thì khẳng định ta không thể sống mà về đây gặp nàng."
Chàng lại cười khổ tiếp: "Hoặc vẫn có thể về, nhưng chỉ là một du hồn dã quỷ đã mất đi thân xác trú ngụ."
An Ngọc Tình trách móc: "Coi huynh đó! Vẫn còn tâm tình nói chuyện cười nữa."
Tâm tình Yến Phi thoải mái lại. Gánh nặng trên vai chàng tưởng chừng tạm thời được bỏ sang một bên, không còn là gánh nặng nữa. Chàng nói: "An cô nương làm sao cảm giác được ta thụ thương rồi?"
An Ngọc Tình đỏ mặt, có chút bối rối nói: "Mỗi lần ta gặp mặt Yến huynh, trường khí của ta đều phát sinh cảm ứng vi diệu, chừng như thiên địa dung hợp, âm dương điều hoà, tất cả đều tròn trịa đầy đủ. Nhưng lần này ta gặp Yến huynh lại cảm thấy có gì khiếm khuyết. Vì thế, bằng trực giác cảm thấy Yến huynh đã thụ thương rồi."
Yến Phi mãn ý gật đầu: "Ta hiểu cảm thụ của nàng vì ta cũng đồng cảm sâu sắc với nàng. Như hiện tại ta thân thụ nội thương, nhưng giờ ngồi đối diện với cô nương thì ta có cảm giác khó có thể hình dung, như thể cây khô ẩn hiện sinh cơ, hoặc như đất đai khô cằn bỗng được cơn mưa xuống vậy."
Má phấn của An Ngọc Tình càng hồng thêm, cúi đầu hỏi: "Thái Âm khí của ta có thể liệu thương cho Yến huynh không?"
Yến Phi nảy sinh cảm giác khác thường, đáp: "Thái Âm khí của cô nương đã phát huy hiệu dụng. Chúng ta chỉ nhàn nhã nhẹ nhàng ngồi ở đây thôi mà hiệu quả lại cực tốt, không thấy dấu vết. Ta từng cho rằng thương thế của ta vĩnh viễn khó hoàn toàn phục nguyên, nhưng giờ thì đương nhiên không nghĩ thế nữa."
An Ngọc Tình khẽ ngẩng mặt lên, phục hồi vẻ bình tĩnh hỏi: "Tôn Ân đã chiếm hết thượng phong, làm sao lại để huynh sống mà ly khai?"
Yến Phi đáp: "Việc đó nói ra thì dài, tóm lại là thế này, Tôn Ân đã luyện Thái Dương chân hoả đến cảnh giới đăng phong tạo cực, tới mức có thể thu hút Thái Âm chân thuỷ của ta vào trong người lão. Nếu lão thành công thì sẽ luyện thành chiêu ‘Phá Toái Hư Không’. Tiếc là lão mất công toi, lại còn bị ta đánh bị thương nên mới không thể không để ta bỏ đi. Nếu như đánh đến phân sống chết thì kể cả có thể giết ta, nhưng những ngày tháng tới lão chỉ có thể nghĩ về tiên môn mà than thở thôi."
An Ngọc Tình hỏi: "Thế gian này lại có công pháp như thế sao?"
Yến Phi vui vẻ: "Cuộc chiến này của ta với Tôn Ân thực được nhiều hơn mất. Đặc biệt là chiêu 'Hoàng Thiên vô cực' trong 'Hoàng Thiên đại pháp' của lão càng khai mở rất nhiều đối với ta."
An Ngọc Tình sửng sốt: "Hoàng Thiên vô cực?"
Yến Phi giải thích: "Nói một cách đơn giản thì 'Hoàng Thiên vô cực’ là một loại công pháp có thể thu hút lực lượng vô cùng thần bí vô hạn của trời đất. Công pháp này làm Tôn Ân vĩnh viễn đứng vào thế bất bại. Bất kỳ võ công nào của trần thế đều không làm khó được lão. Nó ngang với việc luyện được nửa chiêu ‘Phá toái hư không’. Chiêu thức duy nhất có thể đánh bại lão là luyện thành chiêu ‘Phá toái hư không’ hoàn chỉnh."
Đôi mắt đẹp của An Ngọc Tình sáng bừng lên nói: "Ta hiểu rồi. Chỉ cần huynh có thể luyện thành 'Thái Dương vô cực' và 'Thái Âm vô cực', là có thể thi triển chiêu thức 'Phá toái hư không' chân chính vì huynh có thể thu hút vô hạn lực lượng tinh hoa của đất trời. Vì thế, về mặt lý thuyết thì huynh có thể mở rộng tiên môn đến vô hạn."
Yến Phi than: "Tôn Ân làm sao mà luyện được như thế nhỉ? Ta thực không nắm được chút nào."
Hai mắt An Ngọc Tình thoáng qua một tia sáng kỳ dị chưa từng có, nhẹ giọng nói: "Tôn Ân hiểu được cái gì thì ta cũng hiểu cái đó. Lão đã có thể luyện thành 'Thái Dương vô cực', sợ ta cũng có thể luyện thành 'Thái Âm vô cực'! Việc này cứ giao cho ta suy nghĩ phương pháp phá giải u mê đi."
Nàng lại tiếp: "Nhưng ngươi vẫn chưa giải thích tại sao lại cho rằng mình hãm thân vào tình huống nguy hiểm phi thường?"
Yến Phi cười khổ: "Vì Tôn Ân đã nhìn rõ bản lĩnh giữ nhà của ta là ‘Tiên Môn kiếm quyết’, biết kỹ thuật của ta chỉ dừng ở mức này. Lão sẽ không phạm sai lầm như thế nữa. Giữa hai chúng ta tuy có lời ước một năm sau tái chiến ở Phiêu Miểu phong, nhưng ai cũng biết ước hẹn đó không hề có ý nghĩa thực sự. Ngày Tôn Ân khỏi thương thế cũng là lúc lão đến tìm ta. Kể cả khi đó ta đã phục nguyên, nhưng nếu ta chỉ có mấy chiêu đó thì sẽ thua rất thảm."
An Ngọc Tình không hiểu hỏi: "Nhưng nhìn bề ngoài, kinh mạch huynh tuy xuất hiện tình trạng yếu ớt, tắc nghẽn, nhưng tuyệt không nghiêm trọng. Chỉ vài ngày là phục nguyên. Tại sao ngươi lại nói về tình hình của mình một cách nặng nề khẩn trương như thế?"
Yến Phi giải thích: "Tổn thương nhục thể thì ta căn bản không để trong lòng. Cũng có thể nói thương thế do các loại võ công thông thường tạo ra đối với ta chỉ là tạm thời. Chân Dương, Chân Âm của ta có thể tự nhiên trị lành bất kỳ thương thế nào, chỉ cần một thời gian là khỏi. Nhưng Hoàng Thiên đại pháp của Tôn Ân lại có thể tạo thành thương thế thực sự đối với ta, trực tiếp ảnh hưởng tới nguyên thần của ta, làm tổn hại đến nguyên khí. Việc làm sao để trị liệu nguyên thần vô ảnh vô hình thì ta lại không có biện pháp nào trong tay. Cho tới vừa rồi, được nguyên âm của cô nương khơi dậy, dẫn dắt thì nguyên dương của ta bắt đầu hồi phục sinh cơ, cũng khuấy động đến Thái Âm chân thuỷ, hình thành hiện tượng Âm Dương tuần hoàn tác động lẫn nhau. Nguyên khí bắt đầu được trị liệu. Nhưng lúc nào có thể hoàn toàn khôi phục thì vẫn chưa biết rõ."
An Ngọc Tình kinh hoảng thốt: "Nói như thế thì Hoàng Thiên đại pháp của Tôn Ân lại có năng lực tiêu diệt cả thân thể và tinh thần của huynh sao?"
Nàng lại tiếp: "Huynh đã bị như vậy thì tình hình của Tôn Ân cũng không tốt hơn huynh bao nhiêu đâu. Chỉ sợ không có một năm rưỡi công phu thì lão không cách nào đến tìm huynh quyết chiến. Vì thế chúng ta phải cạnh tranh về thời gian với lão, lợi dụng đoạn thời gian đó để nghiên cứu ra phương pháp có thể phá được công pháp 'Hoàng Thiên vô cực' của Tôn Ân."
Yến Phi nói: "Ta còn có một mối ưu tư là cô nương mình mang tiên đạo kỳ công Thái Âm chân thuỷ, sẽ tự nhiên hấp dẫn Tôn Ân. Kiến Khang lại là nơi tất phải đi qua trước khi đến Biên Hoang tập nên nếu quả thật Tôn Ân phát sinh cảm ứng sẽ tuyệt không tha cho cô nương đâu."
An Ngọc Tình ngẩn người thốt: "Đúng! Nếu quả lão có công pháp có thể hấp thụ Thái Âm chân thuỷ của người khác thành của mình thì lão tìm ta hay tìm huynh không hề khác nhau."
Yến Phi nói: "Phương pháp duy nhất là mời cô nương theo ta cùng rời khỏi đây. Chúng ta có thể chiếu cố cho nhau."
An Ngọc Tình cười nhẹ: "Đó quả thực là biện pháp sao?"
Yến Phi ngẩn người một lát, nhất thời không thể nắm được ngụ ý của nàng trong câu nói đó.
An Ngọc Tình nói: "Ta đúng là nên theo huynh rời Kiến Khang. Nhưng không phải là cùng một đường. Ta có tập quán là độc lai độc vãng, chỉ ở một mình thì ta mới có thể tĩnh tâm suy nghĩ xem làm sao luyện thành tuyệt kỹ 'Thái Âm Vô Cực'. Vì thế ta sẽ quay về Ngũ Thái Sơn, nơi cha mẹ ta đang ẩn cư. Có cha mẹ ta ở đó thì Tôn Ân không có gan đến làm phiền đâu."
Yến Phi cảm thấy trong lòng thư thái, gật đầu: "Đó là biện pháp tốt hơn. Vì nếu theo ta về Biên Hoang tập thì cô phải đối mặt với sự đối kháng và đấu tranh không ngừng nghỉ, sẽ ảnh hưởng tới tiên tâm không nhiễm tục trần của cô nương."
An Ngọc Tình yêu kiều cười phì một tiếng, liếc gã một cái nói: "Ta chỉ là một phàm nhân. Phàm nhân làm sao lại có tiên tâm đây? Hoang nhân các ngươi quả là hay khoa trương. Được rồi! Chúng ta phải chăng sẽ lập tức lên đường?"
Yến Phi đáp: "ta còn phải đến Mã Hành ở khu bến thuyền lớn để trao cho họ tin tức. Chi bằng chúng ta thuận đường đi ăn sáng luôn. Mấy ngày nay ta không được ăn uống gì, bụng đói gần chết rồi."
An Ngọc Tình ngạc nhiên: "Ta còn cho rằng huynh đã đạt đến cảnh giới tích cốc tuyệt lạp, phục khí luyện hình* rồi, chỉ cần hấp thụ tinh khí đất trời là đủ."
Yến Phi cười khổ: "Có thể là vì tiên pháp của ta chưa tới! Ngoại trừ việc ngấm ngầm cảm thấy dương thần thì ở tất cả các mặt khác, ta tuyệt không khác gì người thường. Mệt quá thì phải nghỉ, đói bụng thì muốn ăn cả mâm."
An Ngọc Tình vui vẻ nói: "Trong bọc ta có ít tiền, hay để Ngọc Tình làm chủ chi, mời huynh một bữa ra trò được không?"
Trong lòng Yến Phi dâng lên một sự cảm thụ kỳ dị và chàng khá thích thú với loại cảm giác này. Đây là cảm xúc tràn đầy sức sống động, những gì bình thường thật sự hiển hiện. Tiên môn rời rất xa bọn họ, tới mức tạm thời có thể quên nó đi.
Trong lòng chàng vì thương thế có biến chuyển nên đã hồi phục sinh cơ và đấu chí. Chàng cần mau chóng phục nguyên, không chỉ phải ứng phó với tương lai tràn đầy gian nan và khiêu chiến, mà càng quan trọng là phục hồi năng lực siêu phàm tâm linh truyền cảm với Kỷ Thiên Thiên. Nếu như Kỷ Thiên Thiên hiểu lầm chàng đã mất mạng trong tay Tôn Ân thì rất nguy hiểm.
Chú thích
* Tích cốc tuyệt lạp: không cần ăn uống. Phục khí luyện hình: dùng khí luyện hình.
Hết chương 447
~*~*~*~*~*~*~*~*~
← Hồi 446 | Hồi 448 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác